Chapter 1: I found you

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author : AnnaDax
Tranlator : dragonindigo
Designer : tanuki-kun
Fanart : Artworkparadise
================================================================
Hinata đang chạy.

Những nhánh cây lòa xòa cào xước mặt cô, làn không khí lạnh buốt dội vào hai gò má cô khiến đôi mắt to tròn trắng tuyết ngấn lệ. Nhưng cô tuyệt nhiên không bỏ cuộc. Chưa bao giờ cô tới gần ‘mục tiêu’ của mình đến thế. Những vết gân xanh quanh thái dương cô hiển hiện rõ rệt. Đôi mắt Byakugan dán vào một kẻ ở phía xa.

Kẻ đó còn cách cô khoảng vài cây số. Phải nhanh chân lên mới được.

“Chờ đã Hinata!”

Kiba gắng hết sức để bắt kịp Hinata song lại thất bại thảm hại. Ngay cả Akamaru cũng dần kiệt sức và thở hổn hển.

Nhưng cô không thể chờ được. Cô đang rất vội.

Hinata đang trên đường trở về làng sau khi hoàn thành một nhiệm vụ với Kiba, Shino, Tenten và Lee. Bất thình lình, cô cảm nhận được một luồng khí lạ đầy uy lực. Cái luồng khí mà cô biết chắc mình chẳng thể nào nhầm lẫn. Nàng kunoichi tóc đen vội bẻ ngoặt sang hướng đông và đuổi theo luồng khi ấy. Để chắc chắn hơn, cô còn kích hoạt cả Huyết Kế Giới Hạn của mình. Cái kẻ bí ẩn kia có thể là bất cứ ai, nhưng vẫn cứ phải kiểm tra cho chắc cái đã.

Người kế thừa tộc Hyuuga đã chạy hàng giờ rồi. Cái kẻ cô đuổi theo rõ ràng nhận ra được hành động ám muội của cô, bởi hắn đã cố, và suýt chút thành công trong việc chuồn mất dạng. Nhưng bạch nhãn của cô đâu phải thứ đồ chơi. Hơn nữa với lòng quyết tâm cao, cô nhất quyết không bỏ cuộc. Bạn bè và đồng đội cô đang gắng hết sức đuổi theo sau, bởi chắc chắn họ đã cảm nhận có điều gì không ổn.

Cô đang tiến gần hơn. Đến giờ, cô chẳng thể nghe được tiếng thở hổn hển của chú chó to lớn Akamaru, và tiếng chủ nhân của chú cũng dường như chỉ còn vọng lại từ chốn xa vời vợi. Ngay cả những con bọ do Shino sở hữu cũng chật vật vô cùng để đuổi theo cô. Hinata nổi danh là một trong những Ninja có tốc độ nhanh nhất trong gia tộc. Cô lại bẻ hướng một lần nữa và càng dấn sâu vào rừng rậm mịt mù. Cô không chắc mình đang ở đâu trong thời điểm hiện tại, song nom thì có vẻ là phía Đông Thổ Quốc.

Sau cuộc Đại Chiến, thế giới Ninja dần trở nên yên bình hơn. Các quốc gia cùng chung tay góp sức chống lại Madara và Obito, tất cả mọi người, cả nam lẫn nữ đều tạm gác lại những mối hận thù riêng để cùng chiến đấu. Và sau gần 3 năm từ ngày ấy, nền hòa bình giữa các quốc gia vẫn tốt đẹp. Do đó Hinata không hề bận tâm khi mình đang dấn thân vào một vùng đất vô định, mặc dù với danh nghĩa là người kế thừa tộc Hyuuga, cô không có quyền làm vậy. Điều duy nhất khiến cô lo ngại đó là cô sẽ để lỡ mất mục tiêu.

Cổ họng đau rát, gương mặt bỏng rát và toàn thân cũng nhức nhối, song tuyệt nhiên cô không bỏ cuộc. Chẳng may bước lên một cành cây gãy, cô suýt chút mất thăng bằng, may mà kịp thời nhảy lên vào giây phút quyết định, không chắc chân cô đã gãy. Đôi mắt trắng tuyết đau buốt bởi Byakugan vốn là thứ không nên sử dụng liên tục trong thời gian quá dài. Hinata nhắm hờ đôi mắt và nhẹ nhàng dụi dụi chúng bằng những ngón tay vốn đã trầy trụa của mình.

Không

Cô hít một hơi thật sâu rồi kích hoạt huyết kế giới hạn thêm lần nữa, chạy về phía trước và bắt gặp một cây thông cao vút. Thổ Quốc vốn không có nhiều cây, thế mà giờ cô lại để mình lạc giữa vùng đất này đây. Tuy vậy, dường như cô đã gần ra đến bìa rừng. Cô gắng chạy, chạy mãi. Nhưng chẳng thể nhìn thấy hắn ta.

Nhắm nghiền mắt lại, cô cố gắng tập trung. Kiếm tìm nguồn charka của hắn là một ý tưởng không tồi, vì nó quá mạnh mẽ nên khó che giấu được. Dò ra được dấu vết, ngay tức khắc cô bắt đầu lần theo.

Đã lâm vào tình trạng như vậy được mấy tiếng đồng hồ, cô cũng chẳng rõ nữa. Dựa vào những vì sao lấp lánh trên trời, cô đoán giờ cũng phải nửa đêm rồi.

Bất ngờ, Hinata khựng lại. Ngay trước mắt cô, tại một thung lũng nằm giữa hai vách đá, sừng sững một dáng người đội mũ trùm đầu kín mít. Cô chỉ thấy được lưng hắn, và mặc dù hắn hơi ngoảnh mặt lại nhìn về phía cô, cô cũng chẳng tài nào quan sát rõ khuôn mặt ấy. Cô thở hổn hển, còn trông hắn thì vẫn đứng trơ trơ bất động đến mức chẳng thể đoán xem liệu hắn có thở hay không nữa.

“Vẫn không chịu đầu hàng cơ à?”

Giọng nói đó khàn đặc và khác xa những gì Hinata còn nhớ được, nhưng cô chắc chắn mình không thể lầm. Uchiha Sasuke đang đứng trước mặt cô, charka của hắn bừng bừng tỏa ra.

"S-Sasuke..."

Hinata vốn không phải là người quên nói kính ngữ, song cô chẳng biết phải kêu hắn thế nào. Cô gái tộc Hyuuga nhìn trân trân khi hắn chậm rãi quay lại phía cô và gạt mũ trùm đầu xuống. Đôi mắt đỏ thẫm ánh lên giữa màn đêm mịt mù.

“Cũng giỏi đấy, nhưng giờ thì biến đi. Ta không muốn phí thời giờ với ngươi”

“T... tôi sẽ không đi đâu” – Hinata tiến thêm một bước, nhưng sau đó lại thấy hối hận với quyết định này ngay – “Cậu phải về với tôi.”

Cô nhận thấy một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt tên con trai đối diện. Bằng một động tác dứt khoát, Sasuke cởi hẳn chiếc áo chùng và ném xuống đất.

“Trong số tất cả những kẻ ta từng giao chiến, ta chưa bao giờ có cơ hội giết đứa nào từ tộc Hyuuga. Liệu đây có phải là một vinh dự không nhỉ?”

Tên con trai tộc Uchiha bước lên trước một bước, nhìn thẳng vào cô gái đang mở to đôi mắt tròng trắng đục của mình. Không chịu nhúc nhích nửa bước cơ à, con nhỏ này cũng thực cứng đầu.

Sasuke không ngờ đến cuộc chạm trán này. Hắn đang bị truy bắt bởi những Ninja đến từ Làng Đá và phải nhanh chóng trốn chạy. Hắn vẫn chắc mẩm từ nãy đến giờ kẻ bám đuôi là một Ninja Thổ Quốc, do đó sự hiện diện của cô gái tộc Hyuuga này thực sự làm hắn bất ngờ. Sasuke đã không thấy bất kì một Ninja Làng Lá nào kể từ sau trận chiến cuối với Naruto, tại cái thời điểm mà Đại Chiến Ninja chuẩn bị kết thúc.

Giải quyết cho xong luôn thôi, hắn nghĩ, đồng thời giơ tay lên. Chỉ với một giây ngắn ngủi, hắn đã thực hiện các kết ấn tay để tạo ra một đòn Chidori hoàn hảo và chạy thẳng về phía cô gái đối diện. Trong khoảnh khắc, hắn tưởng như mình đã đánh trúng, song cô ta lại tránh kịp. Sự va chạm giữa hai dòng charka khổng lồ khiến hắn suýt ngã lăn xuống nền đất. Hinata bị văng ra, một cuộn lốc xoáy tỏa ra quanh cô, mạnh đến nỗi cuốn phăng cả những hòn sỏi nhỏ gần đó.

Cô đang suy tính một chiến thuật. Cần phải tước khí giới của Sasuke, sau đó đánh hắn ta bất tỉnh, thế nhưng điều này chỉ tưởng tượng thôi đã thấy khó vô vàn. Cô cũng không muốn mạo hiểm để mất quá nhiều thời gian, bởi hắn cũng có thể chạy thoát dễ dàng. Hẳn nhiên, hắn thông thạo địa hình vùng này và đó là một lợi thế lớn. Tuy vậy, cô biết hắn quá mà. Sasuke không phải là kẻ đánh bài chuồn khi đang ở trong một trận chiến.

Và thực tế chứng minh đúng là vậy thật. Với đòn Chidori thứ hai, hắn nhảy về phía cô nhưng rốt cuộc chỉ hơi trúng tay trái cô mà thôi. Tuy nhiên, dòng điện tích đầy uy lực đó cũng đủ làm da thịt cô cháy sém trong đau đớn. Sử dụng Bát Quái Lục Thập Tứ Chưởng, Hinata đẩy lùi Sasuke về phía vách núi. Đòn đánh của cô khiến tay áo hắn rách bươm. Hắn nhìn xuống cái áo của mình đầy vẻ kích thích. Kẻ trốn chạy đã bắt đầu thấy chán trò chơi này rồi. Cô nàng kunoichi kia rõ ràng chỉ sử dụng tay không chiến đấu, và đó là một bất lợi rất lớn cho cô ta.

Tên con trai đưa tay ra sau rồi nhanh chóng rút lấy thanh kiếm Kusanagi lẫy lừng. Lưỡi kiếm bạc lóe lên giữa màn đêm, làm sáng chói một vùng thung lũng khi Sasuke truyền charka qua đó. Thanh âm ù ù của điện tích truyền qua vật kim loại kia khiến Hinata rùng mình, song thế không có nghĩa là cô sợ. Cô đã từng có kinh nghiệm chạm trán người tộc Uchiha từ hồi Đại Chiến Ninja – khi cô giáp mặt Obito và hồi sinh Madara rồi.

Hinata hơi cúi người xuống, khuỵu gối để tạo thế vững chắc. Cô nắm chặt tay và cố gắng tập trung nhiều charka hết mức có thể. Sử dụng thuật Nhu Quyền Song Hổ Chưởng, cô dồn hết sức tấn công Sasuke. Lưỡi kiếm của hắn chém vào tay phải cô, song sức mạnh của cô quá lớn nên không hề bị thương tích gì. Sasuke đã đánh giá thấp con nhỏ này. Cô ta mạnh hơn hắn nghĩ rất nhiều. Mặc dầu vậy, đây vốn chỉ là trò trẻ nhít với hắn. Hắn dồn thêm lực vào thanh kiếm, khiến cô lùi lại, suýt bị chặt đứt ngón tay. Sau đó, Hinata rút từ chiếc túi nhỏ buộc trên đùi ra một cây kunai và đỡ đòn. Hai thứ vũ khí chạm vào nhau, song kunai của cô vốn quá nhỏ bé và nhanh chóng không ngăn được luồng điện thiêu cháy da thịt cô. Với một tiếng thét, cô cúi xuống và dồn hết sức bình sinh đánh văng thanh kiếm ra khỏi tay hắn.

Sasuke không sao giấu nổi vẻ ngạc nhiên. Từ hồi Đại Chiến đến giờ, hắn chưa từng giao chiến, chẳng lẽ giờ hắn đã lụt nghề rồi sao? Hay là do cô ta quá mạnh vượt xa sức tưởng tượng của hắn? Gì thì gì, cái trò này cũng đến lúc kết thúc rồi. Kích hoạt Sharingan, hắn nhìn chằm chằm vào mắt cô.

"Amaterasu."

Ngọn lửa đen kịt xuất hiện trên áo khoác Hinata và ngay tức khắc cô cảm nhận thấy một cơn đau quặn gây nên bởi ngọn lửa ấy. Bằng cách nào đó, cô đã cởi được chiếc áo khoác và ném chúng về phía hắn. Trong chớp mắt, ánh lửa biến mất. Máu chảy tràn ra từ mắt hắn.

Rõ là mất thì giờ.

Bất thình lình, Hinata thấy tên con trai trước mắt mình chỉ đứng yên một chỗ. Nom hắn bình thản, gần như một bức tượng dưới ánh trăng mờ ảo. Khuôn mặt vô cảm của hắn khiến cô sợ hãi, song nụ cười khủng khiếp xuất hiện trên khuôn mặt hắn còn ghê rợn hơn gấp bội. Hắn nghiêng đầu sang phải và ngay lập tức được bao quanh bởi một con quái vật khổng lồ màu tím thẫm. Hinata chưa từng tận mắt thấy nó bao giờ, song cô đã nghe kể nhiều về Susanoo huyền thoại.

Khuôn mặt loài sinh vật ấy giống như một bộ xương. Những chiếc sừng của nó dài và nom đáng sợ tợn.

“Ngươi nên thấy vinh dự, Hyuuga ạ, vì được chết dưới tay ta”

Hinata hiểu rõ rằng có thể cô sẽ phải hy sinh mạng sống của mình cho điều này, song cô không hề cảm thấy hối hận, hay thậm chí thấy buồn tủi chút nào. Cuối cùng, cô cũng có thể gặp lại Neji – niisan.

Tập trung toàn bộ sức mạnh của mình, cô lao vào hắn.

“Bạch Nhãn”

Sasuke tránh được ngay khoảnh khắc bàn tay cô nhắm vào giữa ngực hắn. Con quái vật phía trên hắn giương thanh kiếm của mình, chém một đường qua gò má cô, sau đó lại thêm một nhát vào bụng. Thế nhưng, cô đã hoàn thành được chủ đích. Cánh tay trái của Sasuke lủng lẳng không chút sức sống buông thõng xuống thân người hắn. Hắn quan sát cánh tay tê cứng và dùng bàn tay kia chạm vào để xem liệu có còn cảm giác gì nữa không.

Quan sát dòng chảy charka trong hắn, Hinata biết mình đã thành công. Cô vờ như muốn tấn công vào tim hắn để đánh lạc hướng, khiến hắn mất cảnh giác và cho cô đủ thời gian làm tê liệt huyệt đạo quan trọng nhất nơi cánh tay. Với một người tộc Hyuuga thì việc hóa giải sự tê liệt này dễ như ăn cháo, song sẽ mất đến hàng tháng để nạn nhân tự chữa lành cánh tay cho mình.

Hinata thở dốc, cơn đau làm mắt cô mờ dần. Cô ôm bụng, gắng hết sức để cầm máu nhưng vô ích. Cô thấy mọi thứ tối dần, nhòa dần đi vì mất máu, và vì đã sử dụng Byakugan quá sức. Song, cô vẫn nhìn thấy mơ hồ một bóng người đang chậm rãi tiến về phía cô. Hinata khuỵu xuống, một lưỡi kiếm lạnh lẽo chạm vào cổ cô. Cô cố gắng đẩy nó ra, nhưng kẻ tấn công đã nắm lấy tóc cô và giữ cho cô không thể cử động.

Cô thấy lạnh, lạnh quá. Trời đêm lạnh. Gã đàn ông này cũng lạnh, phải, đôi mắt hắn đỏ rực như lửa, nhưng lại lạnh lẽo tựa băng tuyết. Cô đã hoàn thành nhiệm vụ. Cô đã đánh bị thương một bên tay của Uchiha, và sắp tới nếu ai bắt gặp hắn, họ sẽ dễ dàng hơn trong việc lôi hắn về làng. Về với Làng Lá, về với Naruto. Cô mừng vì sự đóng góp đó của mình, và cùng lúc cũng thấy hổ thẹn vì đã không chịu chuẩn bị thật chu đáo. Cái lí do duy nhất lí giải cho việc cô có thể tiếp cận hắn gần đến thế, đó là vì hắn đã đánh giá quá thấp cô mà thôi. Cũng như những kẻ khác xuất hiện trong cuộc đời cô vậy.

Hinata nhắm mắt, lắng nghe tiếng gió lạnh thổi bên tai.

"Hinata!"

Cô bừng mở mắt khi nghe thấy giọng nói của Kiba và tiếng Akamaru sủa. Đến giờ, cô vẫn chỉ nhìn thấy mọi thứ mờ mờ ảo ảo quanh mình. Hinata có cảm giác thứ gì đó đổ sụp trong đầu cô và trôi dạt đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro