Chapter 4 [3]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là một trong những quán bar cao cấp ẩn mình ở ngoại ô trung tâm thành phố. Nằm ở tầng hầm của một khách sạn sang trọng, quán bar này rất đồ sộ với một phòng khách lớn ở giữa phòng và một sảnh khách rộng rãi bao quanh. Mặc dù địa điểm này khá vắng vẻ nhưng nơi này vẫn đông khách khi Gaara đến.

Gaara thở dài nặng nề. Sẽ dễ dàng hơn nếu có vệ sĩ dọn đường cho y, nhưng vì đã lỡ hứa với 'đối tượng hẹn hò' là lần này y sẽ không phô trương, nên y chỉ đành nghiến răng và đi qua đám đông dày đặc, cẩn thận không chạm vào bất cứ ai. May mắn thay, không mất nhiều thời gian để tìm ra người mà y đã khao khát được gặp từ lâu. Việc người này cũng đang mặc chiếc áo hoodie màu cam rực rỡ nhất mà y từng thấy cũng giúp ích rất nhiều trong ánh sáng mờ ảo của quán bar.

"Nếu cậu cố gắng không nổi bật thì cậu đang làm việc đó tệ quá đó, Naruto." Gaara ngồi xuống chiếc ghế xoay cạnh quầy bar.

Naruto rõ ràng đã có chút nao núng trước giọng nói bất ngờ nhưng nhanh chóng bình thường lại khi nhìn thấy đó là ai, ngay lập tức đứng dậy ôm chặt chàng trai tóc đỏ.

"Đồ khốn này. Chính cậu mới là người đã mời tớ ra đây, và cậu lại đến muộn!"

"Đúng hơn là. Chính cậu là người đã chọn địa điểm đặc thù quá như vậy, cậu mới là người đã dụ tôi đến đây."

"Ugh im đi, thưa bệ hạ. Tôi biết ngài đang muốn gặp tôi đến chết đi được. Hãy thừa nhận đi, ngài nhớ tôi rất nhiều." Naruto kéo người tóc đỏ lại gần mình hơn, cười thật tươi.

Gaara cảm thấy mình dựa người vào cái chạm của anh, không hề bận tâm chút nào. Trước đó, phản ứng của y trước đám đông rất khác, tránh tiếp xúc thân thể bằng mọi giá. Nhưng với Naruto, y giống như một đứa trẻ khao khát mọi sự tiếp xúc của con người. Chỉ có Naruto mới có ảnh hưởng này với y. Ngay cả anh chị em Kankuro và Temari của y cũng không thể ôm y một cách trìu mến như thế này.

Naruto lúc này đang lẩm bẩm điều gì đó về việc y đến muộn nửa tiếng và Gaara chỉ chăm chú lắng nghe. Với khoảng cách gần thế này, y có thể nhìn thấy người bạn thân yêu của mình rõ ràng hơn. Đôi môi Naruto đầy đặn, đôi má ửng hồng và đôi mắt sáng rực đến nghẹt thở dưới ánh đèn neon của quán bar cao cấp. Mặc dù vẫn còn hơi choáng váng và còn vết sẹo trên trán và má, Gaara nghĩ rằng bạn mình vẫn là người đẹp và hoàn hảo nhất mà y từng để mắt tới. Với suy nghĩ đáng xấu hổ đó, Gaara cứng người trên ghế.

Naruto dường như không để ý đến những suy nghĩ của y và chỉ vui vẻ vẫy tay chào người pha chế. "Xin vui lòng cho tôi một cốc bia nữa và cho bạn tôi..."

"Chỉ là whisky thôi. Neat (*)," Gaara đáp lời, ngạc nhiên trước sự khàn khàn trong giọng nói của mình. Y đột nhiên cảm thấy biết ơn vì ánh đèn đã mờ đi vì sự đỏ mặt trên khuôn mặt y là điều không thể phủ nhận được.

(*) neat: được sử dụng để yêu cầu loại thức uống được phục vụ không kèm theo đá cũng không pha trộn. Đó là đổ trực tiếp rượu vào ly và phục vụ ở nhiệt độ phòng thích hợp.

Người pha chế gật đầu và nhanh chóng rời đi để chuẩn bị đồ uống cho họ. Khi quay lại, anh ấy mang theo một chai bia với một lát chanh bên trên và một ly rượu whisky đơn giản.

Naruto nặn (*) miếng chanh vào chai, xoay chai vài lần. "Vậy, cậu thế nào rồi, Gaara? Ngạc nhiên là toàn bộ đoàn tùy tùng của cậu không có ở đây. Anh chị lớn cuối cùng cũng để đứa em trai bé bỏng của họ ra ngoài hoang dã phải không? Tớ rất ấn tượng đấy."

(*) pinched (v): véo (pressing something between a finger and a thumb), mình không chắc nó có mang nghĩa là nặn/vắt chanh hay không vì thường mình thấy dùng squeeze nhiều hơn. Với thường mình uống bia thì cũng chỉ nhét nguyên miếng chanh vào chai thôi chứ không nặn

Gaara khịt mũi khi nghe điều đó. "Câu đó là tôi nói mới phải, Naruto. Lực lượng an ninh của cậu cũng sẽ không để cậu yên đâu. Tôi cá là cả tá người trong số họ đang ở đây, theo dõi chúng ta."

"Sai rồi, thưa ông. Tôi biết là tôi đã đánh bại được họ trên đường đến đây. Tôi thật là tuyệt vời."

Gaara nhấp một ngụm đồ uống trong khi nhanh chóng quan sát toàn bộ khu vực. Mặc dù vẫn còn rất nhiều người vây quanh nhưng y vẫn có thể chọn ra một số ít người chắc chắn không thuộc về nơi này. Các vệ sĩ của Naruto đều đang ở quanh nhưng không ai trong số họ bận tâm đến việc giám sát một cách kỹ càng. Có một người đặc biệt đã nhìn chằm chằm vào y kể từ khi y bước vào quán bar.

Đó là một người con trai cao lớn trong bộ đồ tối màu đang đứng ở góc phòng, trông rất dữ tợn và có thái độ thù địch với y. Nếu Gaara không biết đứa trẻ cao lớn này là ai thì y sẽ đánh cậu ngay lập tức vì đã cả gan nhìn thẳng vào mắt y như vậy, nhưng y biết chính xác đó là ai nên y chỉ nhún vai như thể đó là một sự bất tiện nhỏ.

"Cậu có chắc là cậu đã bỏ lại được tất cả không, Naruto?"

Khuôn mặt Naruto nhanh chóng chuyển sang màu đỏ đáng báo động. "Được rồi được rồi. Có lẽ còn lại một vài người gì đó. Tớ cũng không thể lay chuyển hết được mà đúng không? Họ thực sự rất cứng đầu."

"Họ phải cứng đầu như thế. Bảo vệ cậu là công việc chính của họ mà. Ngoài ra," Gaara có thể cảm thấy nụ cười tự mãn trên khuôn mặt mình ngày càng rộng hơn khi nói những lời tiếp theo, "cậu lại sai rồi, bạn của tôi ơi. Tôi không nghĩ vậy rằng cậu đã có thể bỏ lại được bất kỳ ai trong số họ đâu. Hiện tại vẫn còn rất nhiều vệ sĩ của cậu đang ở đây.

Naruto ngồi phịch xuống bàn, nhìn chằm chằm vào cốc bia trên tay. "Chà, cậu mong đợi điều gì đây? Tên khốn đó đã huấn luyện tất cả họ mà, cậu biết đấy? Họ được cho là thực sự giỏi trong việc này."

"Hm, họ thực sự rất đặc biệt," Gaara đồng ý, ánh mắt y lại hướng về đứa trẻ cao lớn vẫn đang nhìn chằm chằm vào y từ phía bên kia căn phòng. Đứa con nuôi của Naruto, Kawaki, không thay đổi gì mấy. Cậu vẫn trông y chang như đứa trẻ quá nghiêm túc của ba năm về trước.

Lần đầu tiên họ gặp nhau là ở một sòng bạc. Kawaki là một thiếu niên mặc một bộ đồ đặt làm riêng dính đầy máu. Khuôn mặt của cậu thiếu niên xanh xao và đôi mắt xám vô hồn đến nỗi ban đầu Gaara cho rằng cậu mới là người bị bắn và cần được chăm sóc y tế. Nhưng y đã lầm to. Khi lần theo dấu vết máu, y tìm thấy người bạn thân Naruto của mình trên sàn của sòng bạc sang trọng, bất tỉnh và chảy máu rất nhiều, cùng với bác sĩ của họ đang điên cuồng đặt ống nội khí quản cho anh. Sasuke đang quỳ bên cạnh người yêu bị thương nặng của mình, khuôn mặt nhợt nhạt đầy dữ tợn và không có gì ngoài nỗi sợ hãi. Đó là lần đầu tiên y nhìn thấy thứ cảm xúc vụn vỡ như vậy trên khuôn mặt của chàng trai Uchiha.

Nói đến đây, Gaara lại liếc nhìn quanh phòng một lần nữa. "Thật ngạc nhiên là cậu ta không có ở đây. Theo tôi nhớ, cậu ta cũng không bao giờ để cậu rời khỏi tầm mắt của mình."

Phải mất một lúc Naruto mới trả lời, và khi anh trả lời, giọng anh có chút trầm xuống. "Anh ấy bận. Tớ thực sự không biết hiện tại anh ấy đang ở đâu. Và chúng tớ không phải lúc nào cũng ở bên nhau, cậu biết đấy."

"Thật khó tin. Cậu ta luôn ở bên cậu-"

"Tớ cũng rất ngạc nhiên khi cậu thực sự mời tớ đi chơi đấy, Gaara. Tớ luôn là người mời cậu mà. Vậy, chuyện gì đây?"

Gaara chớp mắt trước sự thay đổi chủ đề đột ngột. "Có vấn đề gì với việc đó à? Tôi muốn gặp cậu thôi."

Gaara chớp mắt trước sự thay đổi chủ đề đột ngột. "Có vấn đề gì với việc đó à? Tôi muốn gặp bạn."

Màu đỏ ngay lập tức hiện lên trên khuôn mặt Naruto, lần này không phải là do rượu. "Ôi, cậu nói chuyện ngọt ngào quá."

"Tôi nghiêm túc mà."

"Aw thấy chưa? Tớ biết mà. Cậu chỉ tỏ ra cứng rắn và khó gần nhưng cậu thực sự là một người dịu dàng. Tớ biết cậu quan tâm đến tớ mà."

"Tất nhiên rồi. Không thể nghi ngờ gì điều đó cả. Cậu là người bạn yêu quý nhất của tôi." Gaara nhấp một ngụm nhỏ đồ uống của mình, giấu một nụ cười nhẹ khi khuôn mặt Naruto đỏ bừng hơn. Thật là một cảnh tượng hiếm có — khi thấy người bạn thường ngày hay trơ tráo của mình đột nhiên tỏ ra xấu hổ đến mức y phải tận hưởng khoảnh khắc này một lúc lâu.

"Đồ ngốc. Cậu thực sự không nên nói những điều đó với vẻ mặt nghiêm túc thế đâu."

"Tôi nói điều đó vì đó là sự thật. Tôi thực sự quan tâm đến cậu rất nhiều." Gaara nghiêng người lại gần bạn mình, vai họ gần như chạm vào nhau. "Đó là lý do tại sao tôi ở đây. Tôi lo lắng cho cậu. Cậu vẫn chưa trả lời bất kỳ email nào của tôi."

"Ừm xin lỗi về điều đó." Naruto nhìn đi nơi khác, gãi gãi sau đầu bằng bàn tay còn lại. "Sakura-chan đã giữ tớ ở bệnh viện mấy tuần qua. Để điều trị, cậu biết đấy, cho cái chân của tớ."

"Nó thế nào rồi?"

"Không còn đau nhiều nữa và ít nhất bây giờ tớ có thể đi lại bình thường. Có vẻ như nó đang lành nên tớ không cần nạng hay phẫu thuật nữa."

"Mừng là giờ nó đã lành. Còn cánh tay của cậu thì sao?"

"Tương tự. Bà Tsunade cuối cùng cũng đã tháo bó bột ngu ngốc đó vài ngày trước. Chỉ cần cho tớ vài ngày nữa thôi và tớ cuối cùng cũng có thể đấu với cậu một lần nữa."

"Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe điều đó, nhưng đừng quá cố gắng nhé. Hãy thư giãn trong vài ngày đã."

"Nghe anh chàng cay cú vì tôi không thể trả lời tất cả email của anh ấy nói kìa."

"Naruto, tôi nghiêm túc đấy."

"Được rồi, được rồi jeez. Giờ cậu càng ngày càng giống Sasuke rồi đấy. Tớ ghét điều đó. Đừng quên rằng trước đây tớ đã đánh bại hai cái mông của cả hai cậu. Rất nhiều lần."

"Tôi chắc chắn cậu ta chỉ lo lắng cho cậu thôi. Tất cả chúng tôi đều như vậy."

"Đánh giá cao sự quan tâm của cậu, Garra, nhưng đừng lo. Tớ biết mọi thứ xảy ra khá liên tục trong vài tuần này. Rất nhiều điều điên rồ nhưng cuối cùng nó cũng đã dịu xuống, thật may mắn."

'Câu nói giảm nói tránh của năm', Gaara nghĩ. Thậm chí có điên cũng không thể mô tả được chuỗi sự kiện khủng khiếp liên tiếp xảy ra trong tháng vừa qua. Đó chỉ là cơn ác mộng không thể tả xiết nối tiếp cơn ác mộng khác. Không có từ ngữ nào có thể mô tả chính xác địa ngục mà bạn y đã trải qua.

Gaara nhắm mắt lại khi hình ảnh người bạn đang bị thương nặng đột nhiên hiện lên trong tâm trí y với tốc độ nhanh và mạnh như một đoàn tàu đang tăng tốc. Trong đầu y quay lại nhà thờ, nhìn xuống người bạn bị đóng đinh trên bàn thờ. Naruto sắp bất tỉnh và thở hổn hển như một con cá sắp chết. Với cái miệng đẫm máu, mất vài chiếc răng, há to và đôi mắt xanh đục của anh đang nhìn lên phía trên.

"Cậu thế nào rồi," cuối cùng Gaara hạ giọng, "những vết thương khác?"

Những ngón tay của Naruto nắm chặt lấy chai bia của mình. Có điều gì đó đau đớn lóe lên trong đôi mắt xanh của anh nhưng khi trả lời, anh vẫn mỉm cười, giọng nói đều đều đến đáng sợ. "Tớ ổn. Mọi chuyện đã ổn định rồi. Không có gì phải lo lắng cả."

"Cậu đã nói với Sasuke chưa?"

"Về cái gì?" Nụ cười trên mặt Naruto đột nhiên cứng ngắc.

Gaara uống cạn cốc của mình chỉ bằng một ngụm, để lại vị đắng nghét của rượu trên đầu lưỡi. Y biết rằng đây sẽ là một cuộc trò chuyện khó nhằn, nhưng y phải làm điều đó. Hít một hơi thật sâu như để lấy hết can đảm, y nghiêng người về phía Naruto và nói những lời tiếp theo thật chậm rãi. "Chuyện đã xảy ra ở nhà thờ. Hai người đã nói về chuyện đó chưa?"

Đôi mắt xanh phía sau mái tóc ngắn của chàng trai tóc vàng quá to, quá biểu cảm khi Naruto lắc đầu quả quyết, nụ cười trên môi cuối cùng cũng tắt ngấm. "Thế đéo nào mà tớ có thể làm được? Tớ thà chết còn hơn."

"Naruto-"

"Tớ sẽ mang cái này xuống mồ nếu buộc phải làm vậy. Tớ sẽ không bao giờ —" Naruto dừng lại và nắm chặt cái chai của mình chặt hơn một chút, móng tay ngắn cũn của anh cắm sâu vào đến nỗi Gaara ngạc nhiên là anh không làm vỡ nó. "Tớ sẽ không bao giờ thốt ra một lời nào về điều này với bất kỳ ai khác. Không bao giờ."

"Naruto, cậu đang phải đối mặt với điều gì -"

"Không phải việc của cậu. Tớ đã nói là tớ ổn mà, Gaara. Tớ là đàn ông. Điều này chẳng thay đổi gì với tớ cả."

"Cậu biết điều đó không liên quan mà. Cậu đã bị tổn thương."

"Tớ nói thật đó, anh bạn." Naruto nặng nề đặt chai bia xuống bàn. "Cuộc trò chuyện này kết thúc ở đây."

Tiếng thở dài thoát ra khỏi môi Gaara thật nặng nề. Y biết bạn mình sẽ không thích y thò đầu vào như thế này, đặc biệt là về một chủ đề nặng nề và nhạy cảm như vậy. Đây là việc y xâm phạm vấn đề riêng tư của người khác và vượt quá giới hạn của mình, "Tôi biết đây không phải là nơi của tôi để bảo cậu phải làm gì..."

"Chết tiệt. Vậy làm ơn bỏ qua nó đi."

"Nhưng tôi muốn cậu biết rằng tôi sẽ luôn ở đây vì cậu. Chúng ta là bạn. Dù chuyện gì xảy ra, bất cứ điều gì cậu cần, cậu luôn có thể tin tưởng vào tôi. Tôi sẽ không bao giờ phán xét cậu hay bỏ rơi cậu đâu."

"..."

Y chưa bao giờ giỏi trong việc thể hiện tình cảm, nhưng khi y nhấc lòng bàn tay lên áp nhẹ vào má Naruto, y cảm thấy đó là điều tự nhiên nhất mà y từng làm. "Tôi sẽ luôn ở đây vì cậu, Naruto. Tôi hứa với cậu điều đó."

Naruto rõ ràng rất ngạc nhiên trước cử chỉ đột ngột đó và không thể nói nên lời trong một thời gian dài. Cuối cùng khi anh lên tiếng, đôi mắt to như đại dương của anh có một dòng chất lỏng và giọng anh hơi thô ráp. "Cảm ơn cậu, tớ đánh giá cao điều này."

"Bất cứ lúc nào." Gaara ra hiệu cho người pha chế gọi thêm một lượt nữa. Đồ uống của họ được mang lên nhanh chóng như lần đầu tiên, nhưng lần này Naruto không lấy ngay mà thay vào đó nghịch nghịch cái chai cũ bằng những ngón tay chai sạn.

"Xin lỗi vì đã là một tên khốn."

"Cậu không phải làm vậy. Tôi mới là kẻ ngu ngốc vì đã vượt quá giới hạn. Tôi xin lỗi." Gaara nhấp một ngụm lớn từ cốc của mình rồi quay sang mỉm cười trấn an chàng trai tóc vàng. "Nhưng tôi sẽ làm lại ngay lập tức. Tôi sẽ không ngần ngại vượt qua bất kỳ ranh giới nào nếu điều đó vì lợi ích của cậu, Naruto, vì vậy hãy nhận lời xin lỗi trước."

Naruto cười lớn và đưa đồ uống lên môi, giờ mới nhận ra nó đã gần cạn. Anh lấy chai mới và uống hết gần một nửa trong một lần.

"Okay, từ từ thôi. Chúng ta có cả đêm mà, bạn của tôi." Dù nói vậy nhưng Gaara nhận thấy đám đông đang dần giải tán. Đã gần đến giờ đóng cửa nên không còn nhiều khách nữa. Y thực sự cảm thấy thoải mái hơn với điều này, nhưng y sợ thực tế là họ sẽ bị bỏ lại một mình với những vệ sĩ quá nhiệt tình của Naruto, và một đứa trẻ cau có ở góc phòng không rời mắt khỏi họ.

"Tớ nghĩ là," một lúc sau Naruto lên tiếng, giọng anh mỏng và run rẩy một cách đáng ngạc nhiên. "Sasuke đã biết rồi."

Gaara chớp mắt, chắc chắn không mong đợi điều đó. "Điều gì khiến cậu nghĩ vậy?"

Naruto lại nâng chai rượu lên môi bằng những ngón tay giờ cũng đang run rẩy. Anh uống khá nhiều, gần như uống hết cả chai. "Chỉ là linh cảm thôi nhưng gần đây anh ấy hành động rất kỳ lạ. Tránh mặt tớ như tránh bệnh dịch."

"Hai người cãi nhau à?"

"Tớ không nhớ rõ. Ý tớ là, tớ và tên khốn đó luôn có những bất đồng nhỏ, cậu biết mà, nhưng không có trận cãi vã lớn nào. Chúng tớ luôn như vậy thôi."

"Việc này bắt đầu từ khi nào?"

Naruto nghĩ về điều đó một lúc. "Sau khi chúng tớ từ bệnh viện về, đã gần một tháng rồi. Thường xuyên ở ngoài và hiếm khi về nhà. Anh ấy thậm chí còn không nói cho tớ biết anh ấy đi đâu. Tất cả những gì ảnh nói là vì công việc, nhưng tớ biết đó là điều nhảm nhí thôi."

'Vậy ra đây là sự chệch hướng trước đó', Gaara nghĩ. Khi Naruto lảng tránh câu hỏi về việc chàng trai Sasuke không ở đây trong quán rượu này với anh, y biết ngay rằng có điều gì đó không ổn. Sasuke thực tế là cái bóng của Naruto, luôn đi theo chàng trai tóc vàng mọi lúc mọi nơi. Việc hắn không ở đây tối nay chắc chắn là một điều bất thường.

"Anh nói đã được một tháng rồi à?"

"Ngay vào thời điểm cả hai chúng tớ được xuất viện. Thành thật mà nói, tớ đã nghĩ chúng tớ ổn. Chúng tớ đi chơi vài lần, ở bên nhau rất nhiều, và rồi vài ngày sau anh ấy chỉ..." Naruto cau mày, trông như thể anh không muốn tiếp tục, nhưng một lúc sau anh lại tiếp tục, với giọng trầm hơn nhiều. "Anh ấy vừa mới im lặng. Anh ấy không muốn nói chuyện với tớ."

Chàng trai tóc vàng lại đưa tay lấy đồ uống của mình, nhận thấy nó đã hết nhẵn rồi nhanh chóng vẫy tay gọi người pha chế để mang cho anh một chai khác.

Gaara nhìn chai thứ tư trong đêm của bạn mình với vẻ lo lắng nhưng trước khi anh có thể nói bất cứ điều gì về nó, Naruto đã uống cạn một nửa ngay lập tức.

"Naruto, tớ nói từ từ thôi, cậu uống nhanh quá."

Nhưng bạn của y có vẻ không nghe lọt chữ nào. "Nào anh bạn, uống đi. Đêm còn dài mà," anh nói rồi uống nốt phần còn lại trong chai. Khi đặt đồ uống của mình xuống, anh lau môi bằng mu bàn tay một cách cẩu thả và vẫy tay gọi người phục vụ mang thêm một chai nữa. Cồn chắc chắn đã bắt đầu ngấm vào anh vì lần tiếp theo anh mở miệng, lời nói của anh gần như là lầm bầm, không mạch lạc.

"Anh ấy không... chạm vào tớ nữa. Không còn những khoảng thời gian gợi cảm nữa. Tên khốn đó nghĩ giờ anh ta quá tốt với tớ. Heh, đồ khốn." Naruto cười trừ, nhưng đó là một tiếng cười quá gượng ép và rõ ràng chẳng có chút hài hước nào khiến trái tim Gaara như thắt lại khi nghe thấy. "Hôm nọ tớ cũng cố hôn anh ấy, nhưng anh ấy chỉ- đứng dậy và bỏ đi. Không nói gì cả. Cậu có tin được không? Đúng là một tên khốn."

"Đó chỉ là một sự hiểu lầm thôi, tôi chắc là thế."

"Tớ không nghĩ vậy đâu anh bạn. Sáng nay tớ thấy anh ấy đang chất hành lý đã đóng gói lên xe. Anh ấy tưởng tớ sẽ không để ý, vì anh ấy luôn dậy sớm hơn, nhưng hôm nay thì không. Bắt quả tang ngay tại trận, " chàng trai tóc vàng tuyên bố, giọng anh quá to và giận dữ. "Tớ nghĩ thế là xong, Gaara. Cuối cùng anh ấy cũng rời bỏ tớ. Chúng tớ đã chia tay. Mọi chuyện kết thúc rồi."

"Naruto, tôi không nghĩ-"

"Nhưng cậu biết không, tớ không quan tâm. Tớ đếch quan tâm. Anh ta có thể bỏ tớ ngay bây giờ và tớ sẽ không quan tâm đâu. Đây sẽ là một mất mát của anh ta, cậu biết mà. Im a fuckin catch."

"Tất nhiên rồi. Nhưng các cậu thực sự cần phải nói chuyện trước đã."

"Chắc chắn là tớ có thể tìm được người khác tốt hơn anh ta. Ai mà cần một tên khốn chớ. Tớ sẽ ổn kể cả không có anh ta. Thực sự thì bây giờ tớ hoàn toàn ổn!"

Với tất cả những bộc phát vì say của bạn mình, Gaara không thể không nhìn chằm chằm vào anh, lặng lẽ quan sát tất cả những biểu cảm mềm mại và mạnh mẽ mà Naruto thể hiện cũng như những vết sẹo cũ rải rác trên khuôn mặt trẻ trung ấy. Có một vết sẹo đặc biệt mà Gaara không thể không nhìn vào.

Đó là một đường sẹo sâu ngay phía trên lông mày của Naruto, gần như bị che khuất bởi phần tóc mái ngắn của anh. Nhìn từ xa thì không thể thấy được, nhưng vì Gaara ngồi rất gần nên y có thể nhìn nó rõ nhất. Nó đã bắt đầu lành lại nhưng giờ nhìn thấy nó lại khiến y nhớ lại tất cả những hình ảnh khủng khiếp về Naruto ở nhà thờ.

"Cậu có nhớ lúc chúng tôi tìm thấy cậu ở nhà thờ không, Naruto?"

Bây giờ đến lượt chàng trai tóc vàng ngạc nhiên trước sự thay đổi chủ đề đột ngột. "Không. Không một điều chết tiệt gì," anh trả lời quá nhanh, mắt chuyển sang nơi khác.

"Chúng tôi chỉ có một chiếc xe cấp cứu để chở cậu và Sasuke đến bệnh viện, nên hai cậu phải chen chúc cùng nhau."

"Xin lỗi, tớ thật sự không nhớ gì cả."

Vì Naruto vẫn không chịu nhìn mình, Gaara nhẹ nhàng nắm lấy cằm người kia. "Cậu đã sắp chết đấy, Naruto. Chảy máu đến chết trong xe cấp cứu của chúng tôi. Tất cả các cơ quan sinh tồn của cậu đều suy yếu theo đúng nghĩa đen và tất cả những gì cậu có thể nói là tên của Uchiha. Lặp đi lặp lại."

"Hả?"

"Cậu bị gãy tay và một mảnh đinh găm xuyên qua lòng bàn tay cậu, vậy mà cậu vẫn đang cố gắng tìm kiếm 'tên khốn đó' mà cậu cho rằng mình không quan tâm đến."

Naruto cuối cùng cũng quay lại nhìn anh, đôi mắt mở to và lấp lánh.

"Vì vậy, tôi thực sự không nghĩ cậu thật sự nghĩ thế trong những điều cậu vừa nói."

Naruto há miệng nhưng không có lời nào thốt ra nên Gaara tiếp tục, "Cậu yêu cậu ta. Cậu luôn yêu 'thằng khốn nạn' đó. Cậu quan tâm đến cậu ta rất nhiều. Sẽ không có gì thay đổi được điều đó cả."

Khóe miệng Naruto run lên; mắt anh lấp lánh. Gaara định nói thêm nhưng chợt dừng lại khi giọt nước mắt đầu tiên lăn dài trên má Naruto, sau đó còn nhiều hơn thế nữa. Naruto đang nói điều gì đó, nhưng tất cả lời nói đều bị bóp nghẹt bởi những giọt nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt anh.

"Tớ-tớ không biết tại sao anh ấy lại làm thế, Gaara. Tớ không biết mình đã làm gì."

Gaara cảm thấy như có thứ gì đó đang vỡ vụn bên trong khi nhìn bạn mình gục ngã ngay trước mặt. "Tôi thực sự không nghĩ rằng đó là về việc cậu đã làm, Naruto."

"Chắc hẳn anh ấy đã nhìn thấy nó." Naruto thậm chí còn cúi xuống nhiều hơn, giống như một đứa trẻ bị cuộn tròn trong sự xấu hổ vô cùng. Anh bắt đầu thở gấp. Gò má anh đỏ bừng, hơi thở ngắn và dồn dập, nước mắt không ngừng rơi xuống bàn, rơi xuống đùi anh. "Tớ biết lũ già đó có băng ghi hình. Chúng có camera khắp nơi trong cái nhà thờ chết tiệt đó. Tớ biết chúng có ghi hình."

Việc Naruto bắt đầu tiết lộ những điều mà anh đã từ chối nói về trước đó là bằng chứng rõ ràng cho thấy anh đang say khướt. Gaara tiến lại gần bạn mình, nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh để giúp anh bình tĩnh lại. "Tôi rất xin lỗi, bạn của tôi."

Những ngón tay của Naruto nắm chặt lấy vạt áo của Gaara, khuôn mặt anh đầy nước dãi, mắt đỏ hoe và ngực phập phồng sau mỗi hơi thở đau đớn. "Sasuke chắc hẳn đã xem những cuốn băng đó, Gaara. Chắc chắn là anh ấy đã xem rồi. Và giờ anh ấy chắc hẳn đang ghê tởm tớ lắm."

Gaara lắc đầu mạnh mẽ. "Không đâu. Ngay cả khi cậu ta có xem những cuốn băng đó, cậu ta sẽ không bao giờ phán xét cậu vì điều đó. Đó không phải lỗi của cậu mà. Bất cứ chuyện gì xảy ra với cậu đều không phải lỗi của cậu."

"Nếu tớ mạnh hơn-"

"Cậu đã rất mạnh rồi, Naruto. Tin tôi đi, cậu là người mạnh nhất tôi biết."

"Điều này là do tớ. Tớ quá bất tài và ngây thơ. Lẽ ra tớ nên biết đó là một cái bẫy mới phải. Tớ đã khiến mọi người bị tấn công. Rằng người của tớ chết là do tớ gây nên. Tớ đã mang họ đến với cái chết-"

"Naruto, dừng lại đi."

"Tớ thật thảm hại phải không? Là một người đàn ông, tớ còn thậm chí không thể đánh trả. Với tư cách là một thủ lĩnh chủ, tớ đã làm tất cả thất vọng," Naruto kêu lên, run rẩy cả tứ chi. Giọng nói vốn rất tự tin trước đó của anh giờ đã trở nên nhu nhược và đầy đau khổ. "Tớ đáng bị như vậy. Đáng lẽ lúc đó tớ phải chết rồi."

"Naruto-"

"Sasuke có quyền bỏ rơi một kẻ kinh tởm như tớ. Tớ... đã hư rồi."

Cơn giận dâng lên vì lời nói của Naruto quá mạnh đến nỗi Gaara đã vô thức nắm chặt chiếc ly của mình và làm nó vỡ ra làm đôi. Cơn tức giúp y không cảm nhận được mảnh thủy tinh vỡ cứa vào da thịt. Cơn thịnh nộ của y chắc hẳn đã thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt đến mức người pha chế không bình luận gì về chiếc ly vỡ và chỉ bỏ đi, bận rộn với những khách hàng khác. Thật tốt khi Naruto không nhìn y vào lúc đó vì có thể anh cũng sẽ hiểu nhầm sự phẫn nộ trên khuôn mặt y. 

Đây không chỉ là những lời nói luyên thuyên thiếu suy nghĩ của một người trưởng thành say xỉn; đây chính là người bạn thân yêu của y - bị lột trần và nói ra tất cả những gì anh nghĩ trong đầu kể từ vụ việc. Đây là tất cả sự thật mà anh đã giấu kín trong lòng mình - tất cả những cảm giác tội lỗi, tự khinh thường và xấu hổ tràn trề mà anh đã cố gắng che giấu với mọi người khác. Anh đã một mình gánh chịu tất cả những cảm giác đau khổ này, luôn tỏ ra cứng rắn như không hề bận tâm, và tiếp tục cuộc sống hàng ngày với nụ cười thường trực trên môi.

Những gì đã xảy ra với anh còn hơn cả sự tổn thương. Vô nhân đạo và hoàn toàn hạ thấp phẩm giá. Đủ để phá vỡ bất cứ ai. Nhưng sự cho rằng bị bỏ rơi bởi Uchiha chắc hẳn đã khiến anh bị hủy hoại nhiều hơn. Người duy nhất mà anh nghĩ sẽ hiểu và chấp nhận anh vô điều kiện lại xuất hiện như thế này. Gaara không biết chuyện gì đang xảy ra giữa hai người, nhưng liệu Sasuke có thực sự làm điều đó không? Đó là điều không thể tưởng tượng được. 

Gaara đặt một vài tờ tiền lên bàn. "Naruto, đi nào. Tôi nghĩ cậu đã uống đủ rồi. Tôi sẽ đưa cậu về nhà," y nói và tiến tới đỡ người bạn say khướt của mình. 

Phải mất một lúc Naruto mới trả lời, vẫn ngơ ngác nhìn xuống sàn nhà. Chỉ đến khi Gaara đặt tay lên thì anh mới cựa quậy.

"Tớ ổn mà, anh bạn. Tớ có thể tự đi được." Naruto lau mặt bằng tay áo rồi cố gắng đứng dậy, nhưng đầu gối anh không chịu và sau đó anh ngã xuống sàn. Gaara đưa tay ra để tóm lấy bạn mình, nhưng có người khác nhanh hơn nhiều. Một vệt màu đen và vàng đột nhiên xuất hiện trước mặt họ và đỡ lấy Naruto.

"Ôi, xin lỗi. Tôi say quá, không thể tìm thấy chân mình." Naruto cười nhạo chính mình rồi nhìn chằm chằm vào kẻ vừa đỡ được anh, nheo mắt rất chăm chú. Chắc là do say xỉn hoặc trong phòng thiếu ánh sáng nên phải mất một lúc lâu anh mới nhận ra người đang ôm mình là ai.

"Ơ Kawaki, là con...?" Naruto ôm lấy mặt người kia như thể không thể tin được vào những gì mình đang nhìn thấy. "Con đang làm cái quái gì ở đây vậy? Con không thể ở đây được, con trai. Con chưa đủ tuổi thành niên."

"Hừm."

"Con đã theo ta tới đây à? Con đợi lâu chưa?"

"Không lâu lắm. Ngài đã xong chưa, ngài Đệ Thất?"

"Oh yeah, ta nghĩ là rồi."

Vẫn còn những vệt nước mắt trên khuôn mặt Naruto khi anh quay nhìn lại y. Đó là tất cả những gì Gaara có thể nhìn thấy mặc dù chàng trai tóc vàng đã cố gắng hết sức để mỉm cười. "Xin lỗi Gaara, vì đã cắt ngắn cuộc hẹn này. Không cảm thấy thoải mái lắm. Tớ nghĩ mình muốn nôn. Để tớ trả tiền cho lần tiếp theo nhé? Tớ sẽ nhắn tin cho cậu sau."

"Không cần xin lỗi đâu. Chúng ta sẽ gặp nhau lại sớm thôi. Để tôi tiễn cậu." Gaara bước về phía hai người, nhưng Kawaki nhanh chóng gạt y ra, rồi kéo người cha nuôi lại gần mình hơn.

"Không cần. Tôi có thể tự mang ngài ấy vào xe," chàng trai nói.

"Chà, tôi cũng cho rằng cậu có thể, " Gaara nhanh chóng  trả lời, thích thú với ánh mắt khó chịu được gửi về phía mình. Thằng nhóc đã trao cho y những cái nhìn chết chóc suốt cả đêm, vì vật đây là một sự minh oan cho y. Y biết sự gắn bó quá mức của thằng bé với Naruto, nhờ sự giúp đỡ của Shikamaru, người đã kể cho anh nghe mọi chuyện. Khi y hợp tác với Uzumaki để tiêu diệt Otsutsuki một cách tốt đẹp, Shikamaru đã cung cấp cho y tất cả thông tin họ có về đứa con nuôi của Naruto.

Mối liên hệ của Kawaki với thủ lĩnh của Kara, Jigen, thật khó tin, nhưng việc cậu ta là người cắt cha mình thành từng mảnh và (gần như) một tay tiêu diệt toàn bộ Kara với Otsutsuki trong cơn thịnh nộ của mình là điều cực kỳ lạnh sống lưng. Đây là một sự gắn bó gần với nỗi ám ảnh hơn là tình yêu; một mối liên kết mãnh liệt gần như phát điên đã khiến cậu thực hiện những hành động tàn bạo nhất đối với chính gia đình mình.

Kawaki Uzumaki là một đứa trẻ đáng sợ. Không có nghi ngờ gì về điều này. Nhưng cái cách cậu ôm Naruto thật chặt với đôi bàn tay dịu dàng đến mức không thể chịu nổi thực sự khiến Gaara không thể không nhìn chằm chằm vào hai người. 

Khi họ ra ngoài, Gaara mong đợi tất cả vệ sĩ của Naruto đã xếp hàng chờ đợi họ. Nhưng y đã sai. Chỉ có một người ở bên ngoài và lẽ ra y phải đoán trước điều đó, nhưng y vẫn ngạc nhiên khi nhìn thấy đó là ai. Uchiha Sasuke đang đứng trước chiếc xe hơi cổ điển được đậu ngay lối vào quán bar. Bên cạnh hắn là một người phục vụ trông có vẻ khá lo lắng.

"Ừm, thưa ngài, ngài không thể đỗ xe ở đây," người phục vụ nói với chàng trai Uchiha nhưng bị phớt lờ.

"Cậu đã đến trễ, Uchiha. Cậu nên đến đón cậu ấy sớm hơn," Gaara nhắc nhở.

Naruto đã bắt đầu ngủ gật trên vai Kawaki nhưng khi nghe thấy cái tên Uchiha, anh bật tỉnh ngay lập tức. "Sasuke...?" Anh lẩm bẩm trong sự hoài nghi, đôi mắt mở to.

"Tôi có chút việc phải làm," Sasuke nói, đôi mắt dán chặt vào người con trai tóc vàng say xỉn. Gaara không bỏ lỡ khi ánh mắt của Sasuke dừng lại ở bàn tay Kawaki trên thắt lưng Naruto trước khi hoàn toàn dán lên Naruto. "Tôi sẽ lo việc này từ đây."

Kawaki làm lơ hắn, bước sang phía bên kia. "Bọn tôi ổn. Tôi sẽ đưa ngài Đệ Thất về nhà."

Trong nháy mắt, Sasuke đã đứng trước Kawaki. "Ta không hỏi. Naruto sẽ đi với ta."

Đột nhiên có sự tĩnh lặng trong không khí và Gaara có thể cảm thấy nó trượt trên da mình. Điện hóa. Nóng hổi. Có vẻ như sự căng thẳng bắt đầu trước đó với Kawaki đã quay trở lại, nhưng lần này hoàn toàn mạnh mẽ. Giống như một que diêm đang cháy được thả vào một nơi ướt đẫm dầu hỏa. Lửa cháy khắp nơi và thật ngột ngạt. Gần như nghẹt thở vì cường độ của nó. Nhưng Gaara không thể rời mắt khỏi được.

"Tránh ra," Kawaki nói, giọng cậu trầm như chứa đầy nọc độc.

Sasuke thậm chí không hề nao núng mà tiến lại gần hơn, nhìn chằm chằm vào Kawaki. Cả hai có chiều cao gần ngang nhau, dáng người giống nhau và có cùng ánh mắt hung dữ, trông như thể họ sẵn sàng xé toạc cổ họng đối phương vậy. Khá kỳ lạ là cách đây vài ngày, hai người này đã làm việc liền mạch với nhau để đạt được cùng một mục tiêu. Tất cả họ đều ở cùng một đội.

Khi Gaara giao những cái đầu của Momoshiki và Urashiki cho Uzumaki vài ngày trước, Kawaki cũng ở trong phòng với họ. Shikamaru, Kakashi và một số thành viên trong băng của y đã hỗ trợ, nhưng chính Kawaki và Sasuke mới là người thực hiện phần lớn công việc nặng nhọc, tự mình tiêu diệt hầu hết Otsutsuki.

Hai người này đã lật đổ gia tộc mafia chính trị lớn nhất ở Nhật Bản, vậy mà họ lại ở đây — cãi nhau một cách trẻ con xem ai sẽ đưa Naruto đã xỉn về nhà. Sự vô lý của tất cả những điều này gần như khiến Gaara bật cười— 

Nhưng Naruto đã vượt trước y, vừa cười vừa chảy nước dãi khắp vai Kawaki. "Ugh, hai người. Dừng lại đi. Các người đang gây sự đấy. Có phải tôi đột nhiên quá nổi tiếng không? Mọi người đều muốn đưa tôi về nhà," anh đùa giỡn.

Kawaki dường như không bận tâm mấy đến nước dãi trên áo mình, nhưng Sasuke cau mày sâu hơn khi Naruto gần như vùi đầu vào vai cậu thiếu niên, phàn nàn về cơn đau đầu đột ngột. "Chết tiệt, đầu tôi đang giết chết tôi."

"Đội sổ, em biết là em không thể uống nhiều thế mà," Sasuke nghiến răng nghiến lợi lên tiếng. Lúc này có một đám đông nhỏ người xem đang vây quanh họ, tò mò trước cảnh hỗn loạn say xỉn xảy ra ngay bên ngoài một quán bar sang trọng. Người phục vụ lúc nãy đang nghe điện thoại, có lẽ đang gọi cho bảo vệ hoặc cảnh sát.

"Không sao đâu, S'ske. Tôi là người trưởng thành. Tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn."

"Đừng ấu trĩ thế. Đi nào, về nhà thôi."

"Nhưng sao anh lại ở đây thế? Không phải anh bận lắm à? Không phải ngài có hàng hà sa số thứ phải làm sao, Boss?"

Khi Sasuke không trả lời đàng hoàng, Naruto càng tỏ ra khó chịu hơn và dậm chân sang hướng khác. "Tôi sẽ về nhà với con trai tôi." 

Sasuke lại chặn đường anh lần nữa. "Naruto. Chúng ta cần nói chuyện."

Naruto lắc đầu điên cuồng, "Không. Không nói gì cả. Tôi không muốn nghe. Tôi biết điều mà anh định nói rồi-"

"Naruto-"

"Không. Không..."

Sasuke đưa tay về phía Naruto nhưng Kawaki đã hất mạnh ra. Nó mạnh và ồn ào đến nỗi đám đông xung quanh phải há hốc mồm trước sức mạnh của nó.

"Ông không nghe à? Ngài ấy nói không," Kawaki nói.

Chắc chắn đó không phải là bước đi đúng đắn và Sasuke gần như bùng nổ, khuôn mặt cau có của hắn nhăn lại thành cơn thịnh nộ tột độ. Hắn nắm chặt áo Kawaki và đưa mặt họ lại gần nhau. "Nhóc cứ can thiệp mãi. Muốn đánh nhau à nhóc? Ta có thể cho nhóc một trận." 

Gaara lao tới chen vào giữa hai người đang nổi cơn thịnh nộ, nhưng người tóc vàng lại nhanh hơn y một lần nữa. Với cái đầu choáng váng và loạng choạng trên đôi chân của mình, Naruto rời khỏi Kawaki và nắm lấy cánh tay Sasuke. 

"Sao anh dám," Naruto gầm gừ, dùng cùi chỏ đẩy Uchiha ra. "Bỏ tay khỏi con trai tôi."

Đôi mắt của Sasuke mở to trước điều đó, cũng như của Kawaki, nhưng trước khi bất kỳ ai trong số họ có thể nói hay làm bất cứ điều gì, Naruto đột nhiên gập người và quỳ xuống trên vỉa hè gồ ghề, nôn ra khắp quần và giày của Sasuke, nôn ra hết những gì anh đã uống trong vài phút trước. Tiếng ồn ào của đám đông lại vang lên — với rất nhiều khán giả công khai bày tỏ sự ghê tởm của họ, nhưng Sasuke thậm chí còn không chớp mắt và nhanh chóng cúi xuống để bế Naruto lên.

Nhưng cậu trai tóc vàng không thể nguôi ngoai được. "Đừng chạm vào tôi," anh hét lên. "Đồ khốn, tôi không thể hiểu anh được nữa. Ngày nào anh cũng phớt lờ tôi, và giờ anh lại muốn nói chuyện hả đm? Chết tiệt. Anh muốn cái đéo gì chứ?"

"..."

Mồ hôi, nước mắt và chất nhầy chảy dài trên mặt Naruto và cậu lau sạch chúng bằng một ống tay áo thậm chí còn ướt hơn. "Nếu anh đang muốn rời bỏ rôi, thì làm đi. Cứ làm mẹ đi. Chia tay với tôi ở ngay đây. Ngay lúc này. Nói với tôi rằng tất cả mọi thứ xong rồi. Rằng chúng ta xong rồi." Khuôn mặt Naruto hiện rõ sự tổn thương và bị phản bội khi anh nói những lời đó. Đó là một hình ảnh đáng thương đến nỗi Gaara có thể cảm thấy lòng mình quặn thắt vì đau. Nhưng khi y quay lại nhìn Sasuke, thì mọi chuyện còn tệ hơn nữa.

Ngay cả với ánh sáng yếu ớt bên ngoài, Gaara vẫn có thể thấy khuôn mặt của Uchiha nhăn nhó vì sốc và bối rối. Có vẻ như ai đó đã đánh vào dưới xương sườn của hắn với một lực mạnh đến mức khiến hắn phải mất một lúc mới tìm lại được giọng nói của mình.

"... Em muốn chia tay với anh." Sasuke nói rất chậm, như thể mọi từ đều xa lạ với hắn. Vào lúc đó, Sasuke trông giống như con người tại sòng bạc của ba năm trước — người đàn ông đau khổ cúi gập người và quỳ bên cạnh Naruto đã bất tỉnh, bàn tay hắn ấn chặt lấy chiếc cổ đang chảy máu của người đàn ông tóc vàng, trông như thể cả thế giới của hắn đang vỡ tan ra thành một triệu mảnh xung quanh.

Naruto nhìn Sasuke với vẻ cam chịu, nước mắt vẫn chảy dài trên khuôn mặt đỏ bừng. Trông anh thật thảm bại. "Không sao đâu. Tôi hiểu nếu anh không... muốn tôi nữa. Anh có thể rời đi." Naruto nuốt khan và tiếp tục, "Tôi sẽ không ngăn anh lại. Anh xứng đáng nhận được điều tốt hơn." 

"Em muốn chia tay?" Sasuke lặp lại với giọng trống rỗng, vẫn chưa thể xử lý được câu nói ban đầu. Giống như tất cả các chức năng nhận thức của hắn đều chỉ dừng lại ở câu nói đó.

Naruto cố nặn ra một nụ cười trấn an trên khuôn mặt, nhưng nó quá cứng nhắc. "Đó không phải là điều anh muốn sao?"

Và đó hẳn là cọng rơm làm gãy lưng con lạc đà, bởi vì ngay khi lời cuối cùng vừa thốt ra từ môi Naruto, Sasuke đã dùng một tay kéo Naruto lên và ép mặt họ vào nhau. Cái ôm quá đột ngột và mạnh mẽ đến mức chàng trai tóc vàng chỉ kịp thở hổn hển khi chạm vào, toàn bộ cơ thể anh như đông cứng tại chỗ.

Một hơi thở ngắn, sau đó mặt Sasuke nghiêng sang một bên và ngón tay hắn thọc sâu hơn vào quai hàm Naruto, ấn môi họ vào nhau sâu hơn. Naruto với phản ứng chậm chạp của mình, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của đối phương, hàm há hốc và đôi mắt mở to. Cả đám đông xung quanh cũng đứng im, há hốc mồm nhìn cặp đôi bất ngờ hôn nhau ngay giữa vỉa hè. Ngay cả những người và người lái xe ô tô vừa đi ngang qua cũng dừng lại và nhìn chằm chằm, có lẽ đang tự hỏi liệu đây có phải là kiểu quay phim hay gì đó không.

Kawaki mặc dù trông cực kỳ tái nhợt và định giật cha mình lại, nhưng khi tay Naruto đưa lên kéo áo Sasuke để kéo hắn lại gần, cậu đã lập tức lùi lại.

Sasuke để mình bị kéo lại gần hơn, ôm chặt lấy Naruto và hôn khắp nơi trên khuôn mặt anh — từ vết sẹo trên trán của chàng trai tóc vàng, đến hõm trán đẫm mồ hôi trên thái dương, đến chiếc mũi đỏ bừng và đôi má đẫm nước mắt, và rồi cuối cùng đến đôi môi nứt nẻ ướt át của người đàn ông tóc vàng chắc chắn nồng nặc mùi rượu và mùi nôn mửa. Sasuke hôn tất cả chúng, hắn hôn thật dịu dàng và chậm rãi đến nỗi đầu gối Naruto run rẩy. Khi họ tách ra, Naruto thở dốc.

"Nếu trong một giây nào đó em nghĩ rằng anh sẽ để em đi thì em điên rồi." Giọng Sasuke đầy hơi thở và giận dữ. "Anh sẽ không bao giờ chia tay với em. Không bao giờ, kể cả trong kiếp này hay kiếp khác," hắn nói thêm, hai tay hắn vẫn ôm lấy khuôn mặt Naruto, những ngón tay nhợt nhạt vuốt ve đôi má rám nắng trong khi đôi mắt đen sẫm chứa đầy sự mãnh liệt và khao khát chỉ tập trung vào Naruto. "Ngay cả khi em có quỳ xuống van xin hay khóc lóc thì anh cũng sẽ không bao giờ để em đi, Usuratonkachi. Em có nghe thấy chưa?"

"Thế tại sao," Naruto hỏi, "anh lại lơ em?"

Sasuke nghiêng người về phía trước, tựa trán vào Naruto và nói điều gì đó với giọng trầm đến mức Gaara gần như không nghe thấy.

"Anh không muốn làm tổn thương em." 

"... tổn thương em?" 

"Anh đã sợ rằng anh sẽ không-," Sasuke bắt đầu, rồi dừng lại, quai hàm nghiến chặt. Khi hắn nói tiếp, giọng hắn hơi méo mó. "Anh sẽ không thể kiềm chế được. Rằng anh không thể kiểm soát được bản thân mình."

Môi Naruto run lên và trước khi một dòng nước mắt mới lăn xuống má, anh vùi mặt vào hõm vai Sasuke, toàn bộ tứ chi run rẩy trong khi đấm vào ngực Sasuke. "Đồ ngu ngốc!" 

Sasuke cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Naruto nhiều lần. "Đúng vậy. Và anh xin lỗi."

Một cơn gió nhẹ làm rối tung mái tóc Naruto và khi y nhìn lại, đôi mắt xanh của anh vẫn rất sáng, má anh càng đỏ bừng hơn, và có một nụ cười thật tươi kéo dài đôi môi run rẩy của anh.

"Em yêu anh, đồ ngốc. Em yêu anh rất nhiều. Và điều đó sẽ không bao giờ thay đổi. Không bao giờ. Ngay cả khi anh có phát ốm vì em." 

"Đội sổ, anh sẽ không bao giờ chán em." Những ngón tay của Sasuke run rẩy một cách đáng ngạc nhiên khi chúng luồn qua tóc Naruto, ngón tay cái của hắn chậm rãi vuốt ve đôi má rám nắng, và đôi mắt đen sâu thẳm dán chặt vào Naruto như thể cậu là điều gì đó quý giá nhất trên đời. "Em là mọi thứ của anh. Anh sẽ không bao giờ để em rời đi."

"Anh đã nói điều đó rồi."

"Anh biết." Sau đó, anh hôn lên môi Naruto lần nữa. Thật tôn kính và thật chậm rãi.

Lúc đó, tiếng ồn ào của đám đông lại vang lên. Nó ồn ào và hỗn loạn hơn trước rất nhiều - với rất nhiều người vỗ tay, cổ vũ và huýt sáo cho cặp đôi. Gaara nhìn xung quanh và nhận ra rằng họ đã bị bao vây hoàn toàn, nhưng Naruto và Sasuke không hề biết gì về họ và cứ bám lấy đối phương một lúc lâu, như thể đã hoàn toàn lạc mất trong đôi mắt nhau.

Gaara không thể ngăn được một lời chửi thề thầm lặng thoát ra khỏi môi mình. Nhìn chằm chằm vào hai tên ngốc si tình khiến Gaara ước gì y vẫn còn đồ uống của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro