chap 3 : cố chấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Naruto với thân hình nhỏ nhắn của mình hì hục kéo vali lên tầng, quả thật cái dinh thự này nó quá rộng chỉ cần đi 1 vòng tầng 2 đã làm cậu thấy mõi chân, cậu mở cửa 1 căn phòng rồi bước vào
   - NÀY !
Đang ngơ ngát nhìn quanh thì bỗng có tiếng quát lớn làm cậu hốt hoảng quay lại
  - Ai cho cậu cái quyền tự ý bước vào phòng tôi, mau cút nhanh trước khi tôi đánh cậu
   Nói rồi anh xô mạnh Naruto ra cửa
   Naruto ngã xuống đất lắp ba lắp bắp nói: “ T..tôi tôi đi nhầm, ở đây rộng quá tôi ko biết phòng mình ở đâu ”
   - Dạ! cậu Naruto phòng cậu phía bên này ạ _ Bác giúp việc chỉ tay vào căn phòng kế bên

     Naruto ậm ừ rồi kéo vali về phòng ...
  Naruto biết vì sao Sasuke lại mạnh bạo với cậu như thế nhưng cậu vẫn cảm thấy uất ức, dựa vào cái gì mà cậu lại phải chịu ấm ức khi sự việc năm đó thật sự vẫn chưa rõ ràng...
      ••••••
  
- Alo Sasori à ! qua đón tao, đi làm vài ly đi , tao sắp điên rồi này
- Trời, mày vừa về, mà mày không mệt à, giờ còn đòi đi làm vài ly, ngày mai còn phải lên tập đoàn nhận chức nữa đó giám đốc à!
  - giờ mày có qua không , không thì tao tự đi
  -  Thôi mà.. thôi đợi tí tao qua ngay
    10' phút sau một chiếc xe sang trọng đầu trước dinh thự , Sasuke đi ra và lên xe, Naruto thấy bóng dáng anh đi qua cửa sổ rồi thở dài
    - Này vừa về lại có chuyện gì đấy ? Sasori hỏi
    - haizzz cậu tao kêu tao liên hôn
     - Hả! liên hôn á mà với ai
  
     -  Uzumaki Naruto
     - a tao biết cậu ta , con trai út của tập đoàn Uzumaki đúng không? cậu ta ngoài mít ước thì cũng thông minh tốt tính lắm.
     - Nè ! mày cũng biết tao thù tập đoàn Uzumaki như nào mà
     Sasori thở dài nói: dù sao chuyện năm đó vẫn chưa thật sự sáng tỏa mà, cũng đâu chắc được có phải do tập đoàn Uzumaki hay không đâu!
    - Thôi tao đau đầu lằm rồi đừng nói chuyện này nữa
* tối hôm đó *
   Sasori khệ nệ dìu Sasuke vào nhà với tình trạng say khước , Naruto thấy vậy cũng vội chạy xuống đỡ 1 tay, đưa Sasuke lên đến phòng, Sasori nói:
  - Này cậu là Naruto đúng ko?
  - Vâng đúng rồi là tôi đây
  - Thằng Sasuke tính nó cọc cằn , mong cậu có thể kiên nhẫn với nó , đến giờ nó vẫn cố chấp về chuyện năm xưa.. thôi cậu chăm sóc nó giúp tôi nhé, tôi về muộn rồi
  - Vâng anh về đi, để anh Sasuke đây tôi chăm sóc cho
Naruto nhìn người đàn ông trước mặt mình , anh vừa thương vừa trách , thương vì cậu biết anh đã chịu nhiều mất mát , trách vì anh cứ mãi cố chấp dù những gì anh biết chưa hẳng là tất cả. Rồi Naruto giúp anh cởi giày, lau người, chăm sóc anh cả đêm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro