Chap 8 - Sự Hiện Diện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Hồi Tưởng*

"Tớ sẽ theo cậu đến bất cứ nơi nào cậu muốn! Chỉ là tớ không thể chịu đựng được khi mất cậu một lần nữa. Tớ không muốn có thêm bất cứ điều gì hối tiếc."

Sau một lúc lâu, Sasuke liếc nhìn cô. "Cậu thực sự biết tôi muốn gì?" cậu hỏi, một nụ cười hưng phấn nở trên môi. Máu chảy dài trên khuôn mặt cậu từ đôi mắt đỏ ngầu, làm việc quá sức của cậu.

"Tớ không quan tâm. Tớ sẽ làm bất cứ điều gì–"

"Tôi sẽ tiêu diệt Konoha!" Cậu nói rồi phá lên cười.

Một điệu cười ẩn dấu sự chết chóc.

Đôi mắt đỏ rực của cậu mở to với trò vui trước mắt, một cái nhìn  vặn vẹo. " Đó là điều tôi muốn. Liệu cậu, Sakura, có phản bội Konoha vì tôi không?" Một tiếng cười lạnh lùng thoát ra khỏi cậu khi Sasuke cuối cùng cũng quay mặt về phía cô gái mặc áo choàng đứng bên kia suối.

"Vâng," cô trả lời chắc nịch. "Nếu đó là những gì cậu cần tớ làm."

"Chứng minh đi!" Cậu nói. Cậu chỉ vào cô gái tóc đỏ nằm dài trên mặt đất bên cạnh. "Kết liễu cô ta đi. Cô ta bây giờ không có ích gì với tôi và cậu sẽ là người thay thế."

Sakura rút một con dao và nhảy qua suối, tiếp cận cô gái trên mặt đất, một cô gái mà sau này cô sẽ biết tên là Karin. Khi ánh mắt họ chạm nhau, điều gì đó trong cái nhìn chằm chằm của cô gái cho thấy rằng cô ấy biết ý định thực sự của Sakura.

Cô nâng con dao lên và tay cô bắt đầu run rẩy. Vậy là đã đến lúc, Sakura nghĩ và nhắm mắt lại. Đây sẽ là nơi tất cả kết thúc.

"Sao vậy Sakura?" một giọng nói trầm thì thầm từ ngay bên tai cô. "Cậu không làm được à?" Sasuke bây giờ đang đứng ngay sau cô, chỉ cách vài inch.

Đó là ngay bây giờ hoặc không bao giờ.

Khi bắt đầu vặn người và nước mắt trào ra, Sakura tự nhắc mình: Đây không phải là Sasuke mà cô từng biết. Nếu cô giết cậu bây giờ ... mọi thứ sẽ kết thúc!

Nhưng cô đã quá muộn. Tiếng Chidori của Sasuke át đi tiếng kêu cảnh cáo của cô tóc đỏ. Lưỡi kiếm tia chớp trong tay cậu đã nhắm vào trái tim cô.

***

Sakura bật dậy đột ngột trên giường đến mức suýt ngã lăn ra sàn. Ngực cô đang lên xuống theo từng nhịp thở dồn dập.

Cô nhìn xuống bàn tay đang run rẩy của mình. Không có dao. Nó là một giấc mơ.

Không phải là một giấc mơ. Đó là một đoạn kí ức.

Cô đột nhiên cảm thấy buồn nôn.

Cuộn mình vào trong chăn và đẩy tóc ra khỏi mặt, Sakura đang cố gắng giải tỏa tâm trí. Ngay cả khi đó không chỉ là một giấc mơ, đôi khi cảm giác như kiếp trước của cô chẳng qua là một mớ ảo ảnh và ác mộng.

Nhưng đó không phải là cơn ác mộng. Không, đó là kí ức của cô nó đang cho cô thấy một vở kịch sống động về một trong những thời điểm mà cô và Sasuke đã cố gắng giết nhau.

Tiếng đập cửa vang lên trong phòng ngủ của cô. Sakura nhảy dựng lên và tìm kiếm kunai của mình dưới gối. "Sakura?" giọng mẹ cô gọi từ hành lang. "Con không sao chứ, Sakura? Tại sao con lại khóa cửa?"

"À," cô nói khàn khàn và thả kunai xuống. "Anou. Chờ một chút, con sẽ mở cửa." Sakura vẫn chưa nói với cha mẹ mình về những cái bẫy và cho đến khi cô làm vậy, họ không thể ở trong phòng của cô mà không có người giám sát (hoặc họ có thể trở thành con mồi cho chúng).

Sakura mở khóa cửa và Mebuki sải bước vào trong. "Con đang rên rỉ trong giấc ngủ của mình," bà nói. "Con gặp ác mộng à?"

"Vâng," Sakura trả lời với một cái gật đầu nhỏ và mệt mỏi.

"Chà, tốt hơn là con nên ngừng ăn quá gần giờ đi ngủ. Điều đó gây ra ác mộng, con biết không," mẹ cô nói nghiêm túc và giơ ngón tay giảng bài. "Dù sao thì, mẹ không nhận ra hôm nay con có một ngày nghỉ khác."

Sakura bị lôi ra khỏi giấc ngủ mê man. "Cái gì? Không, con không có!" Hôm thứ hai. Cô liếc nhìn đồng hồ. Huấn luyện với đội của cô ấy bắt đầu sau ba phút. "Chết tiệt!" cô thầm rủa. Cô hẳn đã ngủ mặc dù có chuông báo thức.

"Mẹ nghĩ con sẽ dành một ngày khác với Sasuke," mẹ cô nói khi Sakura chạy ngang qua phòng mình để tìm kiếm bộ quần áo tập sạch sẽ. "Cậu bé là một đứa trẻ tốt bụng. Lớn hơn so với tuổi của cậu ấy."

"Uh huh," Sakura nói trong khi lục tung ngăn kéo lấy một chiếc quần đùi thun để mặc bên dưới chiếc váy tập màu đỏ.

"Mẹ biết bố mẹ cậu ấy khi họ còn sống, con biết đấy," Mebuki tiếp tục mặc cho Sakura đang phân tâm. "Họ là những người trầm lặng nhưng tốt bụng. Mẹ đã nói chuyện với mẹ cậu ấy vài lần khi cả hai vừa đăng ký nhập học và trước đó, ... sự việc đó đã xảy ra. Một điều bi thảm như vậy lại xảy ra với một cậu bé." Cô dừng lại, nhìn chằm chằm vào phía xa, dường như đang chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình.

"Vâng," Sakura nói nhỏ. Cuối cùng cô cũng ngừng lục lọi và quay mặt về phía mẹ mình, cánh tay đầy quần áo sạch sẽ. "Chà, con cần mặc quần áo ngay bây giờ và sau đó con sẽ đi."

Mebuki thoát ra khỏi trạng thái xuất thần. "À. Mẹ sẽ đi chuẩn bị cho con vài thứ để ăn." Bà đứng thẳng dậy. "Xin lỗi, gần đây mẹ có rất nhiều suy nghĩ trong đầu. Con lớn quá nhanh, con biết đấy. Đầu tiên con trở thành một ninja chính thức, sau đó con có công việc đầu tiên, con ở ngoài nửa đêm, và bây giờ con có một cậu bé theo bạn xung quanh. "

Sakura cười giả vờ.

Ha.

Không còn nữa.

Sakura quyết định đi đường tắt đến sân tập - một con đường xuyên qua một con hẻm giữa hai tòa nhà kinh doanh cao tầng. Hầu hết các ninja trẻ tuổi đều đi trên con đường chính hoặc các mái nhà. Nhưng Sakura đang bắt đầu chuyến đi đáng giá trong cuộc đời thứ hai của mình đến các sân tập, vì vậy cô ấy có khá nhiều các lối tắt đã được khám phá.

Mặc dù cô ấy thường để dành cái này khi cô ấy đi làm thêm muộn. Con hẻm tối đen như mực và khá rùng rợn.

Nhưng hôm nay cô đã quá muôn nên cô không còn sự lựa chọn nào khác, hít một hơi rồi cô thẳng lao vào con đường tối tăm lạnh lẽo.

Đi được nửa con hẻm, Sakura cảm nhận được một sự hiện diện khác của chakra. Cô từ chối nó vì cô đã gần đến sân tập; Sẽ là điều bất thường nếu không cảm nhận được chakra vào thời điểm này.

THUMP.

Cô dừng lại rồi quay ngoắt lại. Một người nào đó, đã vô tình đã hạ cánh xuống đất ở đâu đó sau lưng cô trong con hẻm này. Sakura giật mình rút kunai ra, và ngay khi đưa chúng lên ngang tầm mắt, cô đã cảm nhận được.

Một sự hiện diện mới. Một sự hiện diện khiến không khí trở nên tĩnh lặng và máu cô lạnh ngắt. Các giác quan của cô cho cô biết rằng sự hiện diện mới đang ở đâu đó sau lưng cô, dồn cô vào giữa nó và người đang ầm ĩ trong ngõ.

Sakura đã bị mắc kẹt.

Cô nhìn qua vai về phía nguồn chakra khủng khiếp mới, nhưng không thể tìm ra bóng tối.

Chakra mới quen thuộc. Đó là chakra mà cô đã gặp phải trong cuộc sống cũ của mình.

Chakra không thuộc về đây.

"T-Tsunade-sama?" Sakura khẽ gọi trước khi cô có thể ngăn mình lại.

Và sau đó sự hiện diện biến mất.

Sau vài giây nheo mắt và quét, Sakura xác định rằng sự hiện diện đã thực sự biến mất và vì vậy cô chuyển sự chú ý của mình trở lại sự xáo trộn ban đầu. Nguồn gốc của tiếng ồn. Cô tiến lên một bước nhỏ. "Xin chào?" cô dũng cảm gọi, giọng vang vọng khắp con hẻm. Tuy nhiên không có câu trả lời.

Cô bước thêm vài bước về phía nơi cô đoán chắc người đó đang đứng, tim cô đập mạnh hơn theo từng bước. Cô không thể cảm nhận được bất kỳ chakra nào phát ra từ người đó, nhưng các ninja được đào tạo bài bản có thể dễ dàng che giấu các dấu hiệu chakra của họ.

Cô biết có người ở đó. Nhưng tại sao họ không phản hồi?

Tính tò mò của cô càng lớn và cô ấy rút ra một chiếc đèn pin bỏ túi. Thiết bị này sẽ giúp cô tìm thấy vị trí của người đó, nhưng cô không thể chiến đấu với người mà cô khó có thể cảm nhận được trong bóng tối.

Đèn bật sáng. Và không có ai ở đó.

Sau đó, cô cảm thấy một cái gì đó dưới chân mình.

Sakura quay lại và hướng ánh sáng xuống đất. Nó để lộ một bàn tay dính liền với cơ thể đang nằm úp mặt trong con hẻm. Cô suýt đánh rơi đèn vì sốc. Cơ thể chắc hẳn đã rơi từ đâu đó phía trên con hẻm, giải thích cho tiếng ồn vô tình mà nó tạo ra khi hạ cánh. Cô cúi xuống và cẩn thận lật nó lại.

Tin tốt là anh ta không phải là kẻ thù. Anh ta đang mặc một chiếc áo gi lê Jōnin và có một chiếc lá được khắc trên miếng bảo vệ trán của mình. Anh ấy là một ninja từ Konoha.

Tin xấu là anh ta đã chết. Đôi mắt anh ta mở to và khuôn mặt bê bết máu vì cú ngã lúc nãy. Theo bản năng, Sakura kiểm tra mạch và các dấu hiệu quan trọng của anh nhưng như cô đoán trước, chúng không phản hồi.

Trên thực tế, chuyên môn y tế tiên tiến của cô đã khiến cô nhận ra rằng các dấu hiệu quan trọng của người đàn ông đã không phản ứng trong vài phút. Anh ta đã chết trước khi chạm đất.

Không cần phải nói, Sakura đã tập luyện cực kỳ muộn.

Cô vội vã đến khu cấp cứu của bệnh viện và hỏi các nhân viên y tế ở đó đã kiểm tra dấu hiệu sinh tồn của Jōnin đã chết. Lúc đầu, các bác sĩ có vẻ hoảng hốt, có thể là do phản ứng chủ động của Sakura và cũng bởi tình hình, nhưng họ bày tỏ lòng biết ơn trước khi gửi cô đến Tháp Hokage để báo cáo.

Khi đến nơi, Sakura nửa ngờ tới sẽ thấy Tsunade đang ngồi giữa các vệ sĩ Jōnin, nhưng thay vào đó, cô lại thấy ông già Sarutobi, Hokage đệ tam, đang ngồi trên chiếc ghế lớn nhất trong phòng. Thật là siêu thực khi nhìn thấy ông ở đó, còn sống, và giải thích các thủ tục giấy tờ mà Sakura phải điền vào. Ông hoặc bất cứ ai khác trong làng không hề biết, nếu các sự kiện diễn ra như chúng đã xảy ra trong tiền kiếp của Sakura, thì ngày của anh ấy sẽ được đánh số thứ tự.

Cô hoàn thành bản báo cáo nhanh hơn nhiều so với dự đoán của bất kỳ ai trong phòng. "Thật là ... tay nghề tuyệt vời cho một cô gái trẻ," một trong những Jōnin lưu ý khi lướt qua tài liệu. Một đội ANBU Black Ops đã được cử đến để thu thập thi thể và điều tra con hẻm. Họ quay lại trước khi Sakura rời tháp và không có dấu vết nào về sự hiện diện chakra bí ẩn mà Sakura mô tả. Sau đó, cô bị đuổi khỏi tòa tháp để Hokage và một nhóm nhỏ có thể thảo luận vấn đề một cách riêng tư.

Chuyện quái gì vậy?

Trên đường trở về sân tập (lần này là dọc theo con đường chính), Sakura suy nghĩ rất nhiều về sự hiện diện kỳ ​​lạ và toàn bộ tình huống kỳ lạ có thể có ý nghĩa gì. Cô chắc chắn không nhớ lại sự việc này đã xảy ra trong tiền kiếp của mình.

Rốt cuộc, nếu nó đã xảy ra, cô sẽ không phát hiện ra nó. Cô chưa bao giờ sử dụng con hẻm đó vào lần cuối cùng cô ấy ở độ tuổi này. Vì vậy, không có lý do gì để đi đến kết luận rằng sự hiện diện bất thường có liên quan gì đến cô... hay là ở đó?

Điều khiến Sakura thực sự chú ý là thứ chakra nham hiểm đó quen thuộc như thế nào. Và cô ấy nhận ra rằng cô ấy hét lên tên của Tsunade không chỉ vì chakra khiến cô nhớ đến một người nào đó trong kiếp trước của cô, mà bởi vì chakra có vẻ giống với Tsunade theo một cách nào đó. Và điều đó không không thể lầm.

Cô thấy Kakashi và Naruto đang luyện tập với nhau ở điểm tập luyện quen thuộc của họ. Ngay khi cô đến, Naruto trượt chân trên một mảng đất, tung một ít shuriken của mình lên không trung. Chết tiệt, Sakura nghĩ và nhận ra rằng vũ khí của Naruto giờ đang hạ xuống nơi cậu nằm trên mặt đất. Cả cô và Kakashi đều bắn shuriken của mình vào Naruto để làm chệch hướng chúng. Với nhiều tiếng kim loại va chạm vào nhau, họ đã cố gắng cứu Naruto khỏi vũ khí của chính mình chỉ trong chốc lát.

"Cảm ơn sensei," Naruto thở dài nhẹ nhõm nói. "Và ... oh! Sakura-chan! Người hùng của tớ!" Anh bật dậy khỏi chỗ nằm dài trên mặt đất và phóng tới chỗ cô. "Rất vui khi thấy rằng cả đội của mình đã không bỏ rơi mình hôm nay", cậu cau mày nói thêm.

"Sasuke không có ở đây?" cô hỏi.

"Không. Cậu ta đã yêu cầu bỏ qua buổi luyện tập của chúng ta ngày hôm nay," Kakashi, người đang tiếp cận bộ đôi, nói. "Em đã ở đâu sáng nay, Sakura?"

Trước khi trả lời, Sakura dừng lại để xem xét liệu Sasuke đã bao giờ bỏ qua việc luyện tập như thế này trong kiếp trước của cô chưa. Nhưng tâm trí cô không lưu luyến câu hỏi này lâu vì cô bắt đầu mô tả cuộc phiêu lưu bất ngờ vào buổi sáng của mình.

Biểu hiện của Kakashi là không thể nhận thấy dưới mặt nạ của anh, như thường lệ anh hỏi. "Tại sao em lại đi con đường đó?"

Sakura nhún vai, không hiểu tại sao Kakashi lại hỏi cô về chi tiết đó hơn những người khác. "Em đã đi con hẻm đó trước đây và không gặp bất kỳ vấn đề gì."

"Một tình huống tương tự đã xảy ra ở đó một thời gian và hầu hết mọi người đã tránh nó kể từ đó," anh trả lời.

"Ồ. Em không nhận ra," Sakura thành thật nói. Cô chưa bao giờ nhận thức được điều đó, vậy làm sao cô có thể biết được để tránh khỏi con hẻm?

Bất chấp điều đó, cô đã lén lút nghi ngờ rằng Kakashi thấy hành động của cô không bình thường.

Sakura chỉ luyện tập với Kakashi và Naruto trong một giờ trước khi cô đi làm tình nguyện viên tại bệnh viện. Lần đầu tiên, những công việc đầu óc tê liệt cảm thấy an ủi vì cô đã cạn kiệt cảm xúc.

Giữa ca làm việc của cô, người giám sát của Sakura thông báo cho cô biết rằng từ tin tức về vụ việc con hẻm bí ẩn đã tràn qua bệnh viện. "Các y tá nói với chúng tôi rằng em đã xử lý tình huống một cách khéo léo và tuân theo quy trình tiêu chuẩn của ninja y tế. Không cần phải nói, em đang bắt đầu nổi tiếng ở đây," cô nói với một cái gật đầu đầy ấn tượng.

"Cảm ơn," Sakura nói trong khi cúi đầu và cố gắng kìm chế nụ cười của mình.

Có lẽ mọi thứ sẽ đón nhận cô quanh đây sau tất cả.

Sau khi tan ca, Sakura ăn tối với gia đình, dọn dẹp và sau đó cô tự hỏi mình phải làm gì tiếp theo. Bình thường cô sẽ gặp Sasuke để tập luyện vào khoảng thời gian này. Với một chút hối tiếc nhỏ, cô nhận ra rằng cậu có thể sẽ không có hứng thú với việc tập luyện với cô trong một thời gian. Như thỏa mãn khi tức giận với cậu đêm trước, những lời cô nói là dành cho Sasuke của kiếp trước. Mặt khác, Sasuke này vẫn chưa thực sự sai khiến cô.

Trong một lúc cô dự tính sẽ ra ngoài tìm cậu, cô nhanh chóng ấp ủ ý định. Không , cô tự nhủ. Điều này là tốt nhất. Như cô đã suy luận, dành quá nhiều thời gian luyện tập với Sasuke có thể khiến cô không thể ngăn cậu rời làng trong tương lai.

Nhưng khi Sasuke không xuất hiện cho nhiệm vụ của họ vào sáng hôm sau, Sakura đã có chút lo lắng.

Cô hỏi Kakashi liệu anh có biết gì về nơi ở của Sasuke không. "Em ấy được phép đặc biệt để bỏ qua nhiệm vụ của chúng ta ngày hôm nay," Kakashi nói một cách thẳng thừng, không có ý định nói chi tiết. Sau khi giải cứu ba con mèo hoang, Sakura làm việc, ăn tối, dọn dẹp và ngồi yên trong phòng. Để bản thân bận rộn, cô sắp xếp bộ sưu tập thảo mộc đang phát triển của mình, thêm vào danh sách những vật dụng cần mua và thực hành kiểm soát chakra y học của mình.

Nhưng khi Sasuke không xuất hiện trong ngày thứ ba liên tiếp, Sakura trở nên lo lắng. "Cậu lại được phép nghỉ? " cô hỏi Kakashi trước khi họ bắt đầu thay thế tấm lợp mái trên một tòa nhà văn phòng.

"Đúng," anh nói cộc lốc trước khi bỏ chủ đề.

Tối hôm đó, Sakura đến sân tập để tập thêm một mình. Cô ném vũ khí và thực hiện các bài tập rèn luyện sức mạnh cơ bản. Nhưng không mất nhiều thời gian để cô nhớ lại nhiều hạn chế của việc luyện tập mà không có bạn cùng tập. Có điều, cô bị hạn chế thực hành các kỹ thuật mà cô đã biết. Ngoài ra, cô đã lãng phí gấp đôi thời gian cho việc thiết lập và gỡ bỏ.

Khi đang thu dọn đồ đạc cho buổi tối, Sakura nhìn quanh khu đất, hy vọng rằng Sasuke sẽ nhảy ra khỏi khu rừng xung quanh đó. Nhưng cậu đã không ở đó.

Đây không phải là những gì cô muốn.

Nếu bất cứ điều gì, sự vắng mặt hoàn toàn của Sasuke đang khiến cô trở lại với nhiệm vụ của mình. Lẽ ra cô phải ngăn cậu rời khỏi làng, nhưng bây giờ, với tất cả những gì cô biết, cậu có thể đã rời đi. Có lẽ bây giờ cậu đang theo đuổi một nguồn sức mạnh mới mà Sakura bảo cậu hãy để cô yên?

Và chỉ có thể, trong trường hợp xấu nhất, Orochimaru hoặc một trong những tay sai của hắn đã tìm thấy Sasuke? Sakura rùng mình khi nghĩ đến điều đó. Nếu điều đó xảy ra, nhiệm vụ của cô coi như kết thúc. Thất bại. Lịch sử sẽ lặp lại chính nó và tất cả những điều này sẽ là vô ích.

Được chứ.Vì vậy. Sakura sẽ tìm Sasuke nếu cậu không xuất hiện trong nhiệm vụ của họ vào ngày hôm sau. Cô sẽ phải xin lỗi và thuyết phục cậu tập luyện với cô một lần nữa. Bởi vì điều đó tốt hơn theo cấp số nhân so với giải pháp thay thế mà Orochimaru, hoặc một số nguồn sức mạnh đen tối khác, sẽ dụ cậu rời khỏi làng.

Vì vậy, ngày hôm sau, khi Sasuke không xuất hiện để thực hiện nhiệm vụ của họ một lần nữa và Kakashi không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào tại sao, Sakura đã chuẩn bị tâm lý cho hành động của mình. Sau ca làm việc tình nguyện, cô sẽ đến khu dân cư Uchiha. Toàn bộ khu vực lân cận đã bị bỏ hoang kể từ sau vụ thảm sát ngoại trừ căn hộ nhỏ nơi Sasuke sống. Cô sẽ bắt đầu từ chỗ của cậu và tìm kiếm phần còn lại của khu nhà từ trên xuống dưới. Nếu không tìm thấy cậu, cô sẽ đến Tháp Hokage và hỏi xem Sasuke có được giao nhiệm vụ gì không.

Và nếu vẫn thất bại, cô sẽ quấy rối Kakashi để tìm câu trả lời. Anh biết vài điều về nơi ở của Sasuke mà anh không nói cho cô biết. Nhưng Sakura đã thề sẽ để dành điều này cho biện pháp cuối cùng vì cô vẫn có ấn tượng rằng Kakashi không tin tưởng cô.

Nhiệm vụ của Đội Bảy mất nhiều thời gian hơn dự kiến, vì vậy cô vội vã đến ca tình nguyện của mình mà không ăn trưa. Khi đến bệnh viện, Sakura được thông báo rằng hôm nay cô sẽ trực tiếp hỗ trợ bác sĩ trước khi phẫu thuật bằng cách làm sạch và đánh bóng tất cả các dụng cụ mà bác sĩ cần. Mặc dù công việc không hề tẻ nhạt hơn so với công việc nộp hồ sơ và giấy tờ thông thường của cô, Sakura coi đây là một sự nâng cấp. Cô sẽ gần gũi hơn với bệnh nhân và các thủ tục y tế.

Mặc dù rất phấn khích về đợt thăng chức nhỏ, Sakura không thể đẩy những suy nghĩ về người đồng đội đã mất tích ra khỏi tâm trí. Điều gì sẽ xảy ra nếu cô không thể tìm thấy cậu? Điều gì sẽ xảy ra nếu không ai trong làng biết cậu đang ở đâu? Sakura sẽ phải sắp xếp một buổi tìm kiếm. Chà, nếu có ai coi trọng thì đó là điều . Nó không giống như cô có thể cảnh báo mọi người về sự quan tâm của Orochimaru dành cho Sasuke. Trong kiếp này, cô chưa gặp phải và thậm chí không nên biết về Orochimaru ngay từ đầu.

Và khi cô ấy đang thu dọn đồ đạc vào cuối ca làm việc của mình, tâm trí Sakura tràn ngập những suy nghĩ về một tình huống khó xử mới: làm thế nào cô có thể đột nhập vào khu nhà Uchiha.

Chắc chắn Sasuke đã lấp đầy nơi này với những cái bẫy. Nếu cậu sắp đặt mười hai trong phòng ngủ của cô, có lẽ sẽ có hàng nghìn cái trong số đó được được giấu trong khu phức hợp của những ngôi nhà bỏ hoang.

Cô bắt đầu hoảng sợ. Có lẽ tốt hơn là cô nên bỏ qua kế hoạch đó và đến thẳng Hokage?

Tâm trí Sakura đang quay cuồng với những lựa chọn của mình khi cô bước ra cửa trước của bệnh viện. Trên thực tế, tâm trí cô bận rộn đến mức cô gần như không nhận thấy Sasuke đang ngồi trên băng ghế ngay cạnh cửa trước.

Đợi đã.

Ảo thuật? Không. Đó thực sự là Sasuke.

Kinh ngạc, cô từ từ tiến lại gần cậu. Cậu có vẻ xuất thần một chút, nhưng cuối cùng khi nhận ra cô, cậu bật dậy. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đặc trưng kết hợp với quần đùi màu trắng. "Họ không để tôi đợi bên trong," cậu nói.

"Đợi đã?" Sakura đờ đẫn lặp lại. Tìm thấy cậu ở đây, ngay bên ngoài cửa bệnh viện vào ban ngày, là nơi cuối cùng cô mong đợi để tìm thấy Sasuke sau khi cậu mất tích hoàn toàn trong ba ngày.

Sasuke đứng thẳng dậy và mắt anh rời khỏi cái nhìn vô hồn của cô. "Tôi đến đây để xin lỗi," cậu nói nhanh chóng, rõ ràng là cố gắng nén lời nói ra. "Vì những gì đã xảy ra."

Sakura giờ đã quá sốc. Đông cứng tại chỗ, cô văng tục, " Cậu xin lỗi? Tại sao?"

Lông mày anh nhíu lại trước câu trả lời của cô. "Thì. Tôi nghĩ rằng cậu đã khó chịu vì ... cuộc trao đổi của chúng ta vào đêm hôm trước." Cậu lại liếc xuống và cau mày.

Bây giờ biểu cảm trên khuôn mặt của Sasuke không dễ giải mã vì chúng rất ít và xa nhau, nhưng vì Sakura đã biết cậu từ rất lâu, cô có thể biết cậu đang vật lộn với rất nhiều cảm xúc.

Lúc này cậu đang kiên quyết nhìn chằm chằm vào bức tường bệnh viện. "Tôi mất quên rằng gần đây cậu đã trở thành một kẻ báo thù. Vì vậy, thật không công bằng cho tôi khi mong đợi cậu suy nghĩ lý trí."

Sakura chết lặng. Mặc dù đây có thể là lời xin lỗi xúc phạm nhất mà cô từng nhận được, nhưng xin lỗi là điều cuối cùng cô mong Sasuke làm.

"Tớ... ừm... tha thứ cho cậu," cô nói, vẫn kinh ngạc nhìn cậu. "Và tớ cũng xin lỗi. Tớ đoán là tớ đã vượt quá giới hạn." Cậu thừa nhận lời nhận xét của cô với một cái gật đầu cộc lốc. "Vậy cậu đã ở đâu?" Cô hỏi, không thể che giấu sự lo lắng trong giọng nói của mình. Tốt hơn hết cậu nên có một lời giải thích hợp lý về việc khiến cô dành cả buổi sáng để thở máy.

Lông mày cậu cau lại vì ngạc nhiên. "Hn. Tôi đã nghiên cứu một chút về lịch sử tộc của mình và yêu cầu tham gia một đội khảo cổ để đào một số hiện vật thuộc về tổ tiên của tôi. Tôi đã nói với Kakashi-sensei và tôi cho rằng thầy ấy sẽ nói cho cậu." Giọng điệu hờ hững của Sasuke dấy lên một cơn giận dữ mới trong trái tim Sakura đối với sensei của cô. Nếu cô biết Sasuke đã đi đâu, cô sẽ được cứu thoát khỏi quá nhiều lo lắng và căng thẳng không cần thiết.

"Được rồi," cô nói khẽ, cảm thấy xen lẫn nhẹ nhõm và thất vọng. Khi những giọt nước mắt không được hoan nghênh trào ra trên mắt, Sakura quay đi và bắt đầu đi về phía trung tâm làng để đồng đội của cô không có cơ hội nhìn rõ khuôn mặt của cô. Nhưng trước sự thất vọng của cô, Sasuke đã làm theo.

"Vì vậy, điều gì khiến cậu cho rằng sự trả thù của tớ đã được kích hoạt bởi một cái gì đó gần đây trong cuộc sống của tớ?" cô hỏi, cố gắng thay đổi chủ đề.

Phải mất một lúc Sasuke mới trả lời được. "Cậu đã thay đổi," cậu nói chậm rãi. Cậu nghiêng đầu nhìn lên những đám mây với hai tay đút túi. "Cậu giữ cho riêng mình nhiều hơn cậu đã từng." Cậu nhún vai. "Và cậu tập trung hơn."

Sakura nhướng mày. "Cậu đã để ý đến tớ trong những ngày còn ở Học viện của chúng ta, phải không?" cô hỏi trong khi cố gắng kìm chế sự hoang mang của mình.

"Tất nhiên," cậu trả lời hơi nhanh. Sakura liếc xéo cậu để thấy cậu đang cương quyết nhìn chằm chằm về phía trước họ. "Tóc kỳ lạ," cậu lầm bầm.

Mình cần phải thay đổi hướng của cuộc trò chuyện này và nhanh chóng, Sakura nghĩ khi nhịp tim của cô bắt đầu tăng vọt. Thật khó để có được bản thân mình. Cô cười khúc khích. "Tớ có một mục tiêu được có sẵn trong đầu," cô nói, cố gắng làm dịu tâm trạng và giảm bớt phần nào tức ngực. "Nhưng mái tóc màu hồng có ích khi những người ninja đã ngã xuống tìm kiếm sự chăm sóc y tế trên chiến trường."

Sasuke dừng bước. "Gì?" cô hỏi và quay lại đối mặt với cậu. Cậu đang lục tung chiếc cặp đang cầm trên tay.

"Y tế. Điều đó làm tôi nhớ," cậu nói và lôi ra một hộp thủy tinh. Sakura để ý đến cái vòi nhỏ xíu của nó và các số đo được in dọc theo mặt của nó. Một cái cốc. "Chúng ta đã dừng lại một vài điểm trên đường trở về," cậu nói trong khi với tay trở lại trong túi và lấy ra một hộp ống nghiệm. "Đây là những thứ tốt, rõ ràng là cậu không thể lấy chúng ở đây."

Sakura há hốc miệng. Cậu ấy không ... thực sự ...?

Nhận thấy sự không phản hồi của cô, Sasuke cau mày và giải thích. "Cậu đã nói rằng cậu muốn những thứ này, phải không? Nếu những thứ này sẽ giúp cậu mạnh mẽ hơn, cậu sẽ là một giúp ích được nhiều hơn cho nhóm của chúng ta."

Sakura hối hận khi so sánh Sasuke này với Sasuke trong tương lai. Người trong cơn ác mộng của cô. Đây là Sasuke mà cô đang cố gắng cứu. Chắc chắn, đôi khi cậu là một thằng khốn nạn và hầu như không có chút kỹ năng nào trong việc đọc các tín hiệu xã hội, nhưng anh chàng trước mặt cô thực sự chỉ là một chàng trai cô đơn, bối rối với lòng tốt và lòng trung thành mãnh liệt ở đâu đó sâu thẳm trong trái tim cậu.

Đây là Sasuke mà cô đã từng yêu.

Cậu đang nhìn cô đầy mong đợi. Sakura mở miệng nhưng không có từ nào phát ra được. Thay vào đó, cô cảm thấy một giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của mình. Sasuke nhíu mày. "Điều đó là một sự sai lầm?" cậu hỏi và ra hiệu kiểm tra những món đồ bằng thủy tinh mà cậu đang cầm trên tay. Nhưng cậu thậm chí còn chưa nhấc chúng lên được một phần thì Sakura đã vòng tay ôm lấy cậu. Sasuke ngay lập tức căng thẳng khi chạm vào cô.

"Chúng thật hoàn hảo," cô khẽ nói vào vai cậu. "Cảm ơn cậu."

"Hn," cậu lầm bầm với một tiếng thở dài nhẹ nhõm và hơi thư giãn. "Cậu vui."

Nhưng trước khi một trong hai người có vẻ xử lý được chuyện gì đang xảy ra, Sakura đã cảm nhận được sự hiện diện phía sau và nhảy ra khỏi Sasuke.

Đó là Đội Mười. Những người mới đến đều tròn mắt nhìn hai người họ. Shikamaru khẽ huýt sáo. Chōji cười khẩy.

Và biểu cảm của Ino không thể đọc được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro