Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bickslow nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng có chút nhức nhối, thật nhục nhã, nhưng anh phải nhịn,vì mục đích cuối cùng anh phải nhịn.

-Ino thích vị bạc hà. -Cô quay qua nhìn anh.

Anh cười trừ gãi đầu, đưa kem cho cô,trong lòng Ino lại nghĩ rằng anh cố tình mua cho cô nhưng cô lại không biết làm thế nào.

-Sasuke ! Sakura muốn ăn kem.-Nó nũng nịu.

-Tại sao những lúc khác không thấy mày ngoan ngoãn như thế?-Hắn nhướng mày.-Đi mua kem.

-Yeahhhh-Nó kích động ôm lấy hắn.

Ngay lập tức căn tin tràn đầy tiếng ồn,một giây tin tức đã nhanh chóng lan truyền với tốc độ chóng mặt, tin tức nóng nhất ngày:

"Hôm nay ở căn tin trường Haruno Sakura chủ động ôm Uchiha Sasuke"

-Công nhận sức ảnh hưởng mày lớn ghê hồn. Nó đồn ầm lên ngoài kia kìa!

Ino vừa vài lớp ngồi đã vào chỗ miệng nói không ngừng.

-Nói gì?- Nó còn mãi mê ăn kem. Không quan tâm hỏi.

-Lúc này ôm Sasuke ở căn tin.

-Ờ rồi sao?

Vừa nói nó vừa quay qua đưa kem ra trước mặt hắn,hắn mở miệng, nó đút cho hắn ăn. Mặt tỉnh queo trước mặt cô.

-Bớt tình tứ dùm cái!

-Bình thường mà?

Nó ngạc nhiên, mấy hành động này là vô cùng bình thường, từ nhỏ đến lớn họ như vậy quen rồi.

-Ừ, bình thường-Hắn lười biếng chớp mắt.

-Ủa vậy sao tụi nó náo động cái dụ mày ôm thằng Sasuke quá vậy?

Ino giơ tay tán cái bộp vô mặt nó, lực đánh rất nhẹ, chỉ là giỡn thôi,nó cùng hay đùa với cô như thế.

-Mốt tụi mày cưới luôn đi.

-Con kia! Mày dám đánh bà mày!!!

Nó đập bàn, bất ngờ đưa cả cây kem vài miệng hắn,khiến hắn mém tí sặc, nó đứng lên rượt Ino chạy khắp lớp. Cả lớp truyền lại tiếng cười giòn tan,bốn năm chung sống với cái chuồng (lớp) này,mọi người quá hiểu tính nhau rồi. Và đương nhiên sẽ không có một đứa con gái nào dám ngó ngàng đến hắn,không phải là sợ nó mà tự biết mình không sánh bằng. Còn con trai, chỉ cần lại gần nó lập tức sẽ bị hắn đuổi như đuổi tà, chỉ cần là những tên khác ngoài lớp không biết lừa nguy hiểm mà còn cố tình chọc vào.

Lúc nó bắt được cô, nghĩ sẽ phải trả thù vì đã đánh mình, cả lớp truyền tiếng gọi.

-Sasuke.

Nghe được người gọi tên hắn ,nó vô thức ngước đầu lên nhìn. Bickslow ? Nó nhướng mày,cậu ta tìm Sasuke có việc gì nhỉ? Nó mông lung đưa mắt về phía hắn, nhìn thấy hắn vô tư dựa lưng vào tường nghe nhạc,sóng trong lòng cũng lặn đi một ít.

-Tôi muốn nói chuyện riêng với cậu một tí.-Bickslow lại lên tiếng.

Lúc này bó đứng dậy, đi về phía hắn,nó rất tò mò muốn biết cậu ta tìm hắn có việc gì nên không còn cách nào khác là phải lôi hắn đi. Như cách hắn đã lôi nó lúc trưa!

-Đi.-Nó kéo tay hắn.

-Không thích.-Lực nó quá nhẹ và nhỏ, hắn một chút cũng không bị tác động mà duy chuyển, dù chỉ là một chút chuyển động.

-Người ta tìm mày, mày có biết lịch sử là con mẹ gì không đấy?

Nó kéo mạnh hơn nữa, hắn miễn cưỡng đứng dậy. Cuối xuống nhìn nó. Không ngờ nha, nhanh vậy đã cao hơn nó một cái đầu.

-Muốn biết hắn nói gì với tao sao?-Hắn cuối xuống ghé tai nó nói nhỏ. Dù biết trước được câu trả lời là gì.

Nó liền gật đầu lia lịa, nói hắn đi guốc trong bụng nó cũng không quá đáng, nó nghĩ gì hắn cũng biết.

-Đợi tao.-Hắn xoa đầu nó rồi đi r ngoài.

------------------------
Trên sân thượng

-Cậu có thích Sakura hay không?- Bickslow vô thẳng vấn đề không muốn vòng vo, một mặt không biểu cảm hỏi hắn.

-Liên quan đến cậu không?

Hắn nhướng mày, lại một thằng thích Sakura, muốn cưa đổ được Sakura ? Nực cười! Trừ khi Sakura thích người đó,hắn sẽ suy nghĩ lại bằng không hắn sẽ không buông tay.

-Nếu cậu không thích cậu ấy thì mau tránh ra xa nhường người cho người khác.

-Nhường?-Hắn nhếch mép-Cậu xem Sakura như một món đồ chơi?

Bickslow nhất thời cứng họng, không tìm được lời nói tiếp theo, hắn nhàn nhạt nói tiếp.

-Nếu cậu xem Sakura như một món đồ chơi,xài xong rồi vứt thì tôi khuyên cậu tránh xa nó ra. Nếu cậu đối với nó là tình cảm nhất thời thì cũng đừng lại gần nó. Cậu nên xác định kĩ tình cảm của mình dành cho Sakura rồi mới quyết định, để tôi biết được cậu tiếp cận Sakura là vì mục đích gì,tôi nhất định xé xác cậu ra. Nếu cậu nghĩ mình đủ bản lĩnh để cưa cẩm nó, nhắc nhở cậu. Sakura đối với người khác giới ngoài tôi ra đều là băng sơn vạn năm không tan. Cuối cùng tôi muốn nói, cậu nghe cho rõ....

Hắn tay trong túi quần, tiến lại gần Bickslow ghé vào tai anh nói nhỏ vừa đủ cho hai người nghe:

-Cô ấy, là của tôi! Của Uchiha Sasuke.

Dứt lời, hắn liền nhấc chân rời khỏi sân thượng, bỏ lại Bickslow vẫn còn đang thờ thẫn. Vốn là anh muốn gọi hắn lên, nói rõ và bảo hắn tránh xa nó, không nghĩ tới uy hiếp không được hắn mà ngược lại bản thân hắn bị hù đến khiếp sợ không nói được lời nào. Nào là nó là của hắn cơ chứ? Thật nực cười. Giữa họ đã xảy ra chuyện gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sasusaku