GOOD TO BE HOME

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là lần đầu mình dịch Fic mong mọi người giúp đỡ ^^

Sakura Haruno cau mày với chính mình khi cô mở lò nhận thấy những chiếc bánh quy đã bị cô làm cháy khô queo. Nhanh chóng mang chúng ra khỏi lò, cô mở cửa sổ của ống thông khói trong hoảng hốt. Cô nàng tóc hồng tựa đầu vào quầy bếp thở dài thất bại, nguyền rủa kĩ năng nấu ăn tệ hại của mình. Cô liếc nhìn hai cái tô trên bếp lò và thật biết ơn là không có gì đang cháy hoặc đang sôi quá mức. Mặc dù đó là điều được mong đợi. Sau tất cả những thất bại vừa xảy ra, làm súp cà chua và cơm mới là món ruột của cô.
"Mình quả thực là nên làm những gì mình thực sự giỏi. Oh tốt, vẫn còn thời gian để chuẩn bị cá!" cô nghĩ, đi đến tủ lạnh và lấy ra một số cá rô phi.

Một vài phút sau, cá đã được nấu xong và bữa tối đã sẵn sàng. Sakura tự thưởng cho mình một nụ cười cảm thấy tự hào về việc mình làm. Sarada sẽ rất vui mừng đây! Còn cách nào tốt hơn để cổ vũ cô con gái nhỏ của mình vui lên hơn với bữa ăn yêu thích của con bé chứ? Bày biện thức ăn lên đĩa xong, cô gái tóc hồng gọi con gái mình:
"Sarada, bữa tối đã sẵn sàng rồi nè con!"

Sakura mỉm cười khi nghe thấy tiếng bước chân nhỏ đi về phía nhà bếp. Người đang bước đến là một cô bé 5 tuổi, trên gương mặt cô thoáng vẻ lo lắng. Tuy nhiên, biểu hiện của cô bé nhanh chóng thay đổi thay vào đó bằng sự phấn khích khi ngửi thấy mùi thức ăn mẹ cô chuẩn bị.
"Mama, mama đã làm món con thích" Sarada reo lên, háo hức ngồi xuống.

Cô gái tóc hồng mỉm cười với con gái, để thức ăn trước mặt con bé. "Tất nhiên là mẹ làm rồi, con xứng đáng với được nhiều hoen thế mà!" cô nói rồi ngồi xuống đối diện cô bé
Sarada mỉm cười với mẹ nó và cười với một nụ cười rất tươi. "Con đã lo lắng rằng lần này con sẽ phải ăn thức ăn bị cháy nữa chứ! " cô bé nói.

Sakura vã mồ hôi và lắc đầu: "Mẹ biết, mẹ biết. Mẹ không phải là đầu bếp tuyệt vời nhất. Nhưng ít nhất mẹ biết cách làm những món ăn mà con yêu thích. Con và ba con rất giống nhau đều thích cơm cà chua và cá, thế nên mẹ phải làm chúng thật hòan hảo chứ." Cô nói với một nụ cười rất hạnh phúc.

Khi đề cập đến cha, Sarada đông cứng lại và  đưa thìa trở lại vào bát súp của mình. Cô bé nhìn xuống buồn bã."Mama, tại sao papa lại  đi nhiều như vậy?"

Đôi mắt cô gái tóc hồng thóang buồn, và cô ấy đã sắp mở miệng định nói điều gì đó trước khi Sarada ngắt lời cô.

"Papa lại đi quá nhiều và con chỉ cần cố chấp nhận nó. Mặc dù papa Boruto bận rộn việc của Hokage, nhưng ít nhất họ gặp nhau gần như hàng ngày ... Con muốn dành nhiều thời gian với papa của con hơn, " cô bé nói khẽ.

Sakura cảm thấy tim nhói lên bởi câu nói đó của con gái mình, và cô nắm lấy tay Sarada yêu quí của cô một cách nhẹ nhàng. "Mama biết thật khó, Sarada. Lý do papa lại đi nhiều là vì có những điều đã xảy ra trong quá khứ mà Papa cảm thấy mình cần phải chuộc lỗi. Papa của con muốn trải nghiệm thế giới một lần nữa, và nhìn thấy nó rõ ràng hơn. Đây là điều mà papa của con cần phải làm cho chính mình, để papa con có thể tìm thấy hòa bình một lần nữa, "cô giải thích.

Sarada chậm rãi gật đầu, dường như đã hài lòng, ít nhất là trong lúc này. "Được rồi, mama. Con đã hiểu rồi ạ" cô bé nói.

Cô tóc hồng đã đưa ra một nụ cười nhẹ nhàng, và vỗ nhẹ vào tay cô con gái trước khi đặt nó xuống. "Chỉ cần nhớ rằng, điều này không có nghĩa là papa của con yêu con ít hơn bất kỳ thứ gì. Papa của con hoàn toàn tin tưởng vào con.
Bây giờ, chúng ta hãy kết thúc bữa ăn tối của mình và con chuẩn bị đi ngủ, được không? "

"Được rồi ạ," Sarada trả lời với một nụ cười hạnh phúc và xơi ngon lành hết chổ thức ăn của mình.

-

"Chúc ngủ ngon, mama," Sarada nói ngái ngủ, rúc vào chăn của mình.

Sakura mỉm cười và đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô con gái "Chúc con ngủ ngon, Sarada. mama sẽ gặp lại con vào sáng mai" cô nói, đứng lên và hướng ra cửa.

Trước khi đóng cửa, cô tóc hồng liếc nhìn lại con gái mình. Cô cảm thấy thật xúc động khi nhìn thấy con bé ôm con khủng long màu xanh nhỏ vào ngực thật chặt.
Các con thú nhồi bông đã  từng thuộc về Sasuke khi còn bé, và anh đã giữ nó để có thể đưa nó cho con mình vào một ngày nào đó.

Với một cái nhìn cuối cùng hướng về Sarada, Sakura đóng cửa lại.

Không có lý do để cô cố gắng ngừng suy nghĩ về cuộc trò chuyện của cô với Sarada, chỉ đơn giản là cô không thể. Nó thực sự khó khăn cho cô, có chồng đi suốt cả năm. Tuy nhiên, cô biết rằng đó là một cái gì đó mà anh ấy cần phải làm. Thật không may, nó dường như làm con gái của họ phải trả giá. Con bé còn quá nhỏ để hiểu được lý do tại sao điều đó rất cần thiết cho cha của nó để nhìn thế giới qua đôi mắt mới, còn quá trẻ để nghe những nỗi kinh hoàng của những gì anh đã nhìn thấy, và những gì anh đã làm vì nó.

Sakura ngồi trên ghế phòng khách, và cầm tấm hình của Sasuke đặt trên chiếc bàn bên cạnh lên. Cô hít một hơi thật sâu và cô tự hỏi cuộc phiêu lưu của anh đã đưa anh đi đến đâu?
- Anh viết thư cho cô ấy và Sarada, và anh thậm chí gửi cả video trò chuyện với họ theo thời gian. Thật không may, internet là khó có thể truyền đến để đi qua trong rất nhiều các quốc gia Sasuke đặt chân đến.

Cô không thể không tự hỏi, nếu Sasuke nhớ cô nhiều như cô nhớ anh. Cô biết rằng anh nhớ Sarada rất nhiều. Cô mỉm cười với chính mình khi nghĩ đến, nhưng nụ cười nhạt dần một cách nhanh chóng như nó vừa đến. Sakura không thể không tự hỏi, nếu Sasuke không về nữa? Anh ấy sẽ ở lại mãnh đất, nơi mà anh ấy đã đến và ở đấy luôn thì sao?

'Không, Sasuke-kun sẽ không làm điều đó. Làm thế nào mình có thể nghĩ rằng một điều như vậy? Nhưng mình không thể làm gì được. Mình thực sự đã quá đa nghi rồi ", cô buồn bã nghĩ.

Sakura nhớ Sasuke rất nhiều

-

Vào giữa đêm, khoảng hai giờ sáng, và Sasuke cuối cùng cũng đã trở về Konoha. Cậu đã đi qua các nơi thông qua các con đường tạo nên các chặng đường mới nhất của cuộc hành trình, và cậu đã sẵn sàng để dành nhiều thời gian ở nhà trước khi đi ra một lần nữa. Cậu mỉm cười một mình, mong muốn nhìn thấy vợ và con gái của mình sau một vài tháng nữa. Nụ cười của anh mở to khi nhận ra rằng các bước chân tiếp theo của cuộc hành trình của mình rất có thể là cuối cùng của anh"

Mở khóa cửa vào nhà, anh chia sẻ với Sakura và Sarada, anh bước vào và đóng cửa lại lặng lẽ phía sau.Anh thấy vợ mình đang ngủ trên chiếc ghế dài, ôm một cái gì đó vào lòng ngực cô. Anh từ tiến của mình về phía cô và cẩn thận gỡ thứ cô ấy đang cầm ra, cố gắng không để đánh thức cô. Chàng trai tóc đen sau đó nhận ra rằng cô đang cầm chặt bức ảnh của anh. Một cảm xúc tội lỗi dâng lên trong con người anh.

"Anh xin lỗi, Sakura. Chắc Em đã phải khổ sở lắm... Sé không lâu nữa chúng ta có thể bên cạnh nhau và sẽ là một gia đình vĩnh viễn ",cậu nghĩ.

Uchiha để tấm ảnh xuống bàn bên cạnh chiếc ghế dài, và bế vợ mình lên theo phông cách chú rể bế cô dâu của mình trong ngày động phòng. Mang cô vào phòng ngủ, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường của họ. Mái tóc hồng như đang  bắt đầu nhảy múa theo gió  và cô chợt hé mở đôi mắt lên từ từ...

"Sasuke ... kun ...?" Cô thì thầm, thốt ra từ trong lúc nửa thức nửa ngủ

"Anh ở đây. Em ngủ tiếp đi, Sakura" cậu trả lời lặng lẽ, vén những sợi tóc không nghe lời ấy ra khỏi khuôn mặt của cô.

Cô tóc hồng gật đầu uể oải, rồi lại rơi trở lại vào giấc ngủ của mình ngay lập tức. Sasuke mỉm cười với chính mình và anh bắt đầu qua gian phòng bên cạnh để nhìn Sarada, cô con gái yêu quí của anh trước khi anh làm một giấc ngủ say sưa bên cạnh vợ.

Sáng hôm sau, mặt trời chiếu qua cửa sổ rực rỡ, đã đánh thức được Sakura. Cô rên rỉ một cách lười biếng, như không hoàn toàn sẵn sàng cho ngày dài. Đột nhiên, những ký ức hôm trước ùa về trong ký ức của của cô. Cô nhớ lại cuộc trò chuyện của mình với Sarada, và buồn bã nhìn chằm chằm vào tấm ảnh của Sasuke. Cô tóc hồng đang thầm nghĩ cô nhớ Sasuke đã xuất hiện và đem cô vào phòng trước khi cô lại rơi vào giấc ngủ. Sakura cau mày với chính mình khi cô nhận ra rằng chuyện đó là không thể, và nghĩ đó là một giấc mơ trước khi ý nghĩ khác chợt xuất hiện trong đầu cô...

"Chờ đã, mình không ngủ trên chiếc ghế dài ...? Làm thế nào mình lại ngủ được trên giường?"

Cô tóc hồng đột nhiên cảm thấy có sự chuyển động nhẹ bên cạnh cô, và một cánh tay bọc quanh cô.

"Có chuyện gì vậy, Sakura?" Một giọng nói quen thuộc lên tiếng... Phá tan mọi ngỡ ngàng trong cô...

Sakura thở hổn hển và quay về phía giọng nói...
Vui mừng rồi cô vòng tay mình qua người đang nằm bên cạnh cô."Sasuke-kun! Em nhớ anh rất nhiều! Tại sao anh không đánh thức em khi anh đã về nhà vậy? "Cô hỏi, xiết chặt anh và mỉm cười rạng rỡ.

Chàng trai tóc đen mỉm cười và ôm lấy cô ấy. "Anh không muốn làm phiền em. Anh muốn nhìn thấy em trong buổi sáng. Anh rất nhớ em" anh nói nhẹ nhàng, đặt một nụ hôn lên trán cô.

Sakura ngước lên nhìn anh và cúi về phía trước, trao anh một nụ hôn trên môi và mỉm cười ngọt ngào. "Em rất vui vì anh đang ở đây," cô ngại ngùng nói

Nhếch mép Sasuke nở một nụ cười hạnh phúc và anh gật đầu đồng ý.

Thật là tốt khi được trở về nhà

Cám ơn mọi người vì đã đọc Fic mình dịch ^^
--------+++++---------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro