Cố quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Tại sao em lại yêu anh ?"

" khóc vì anh "

" Cười vì anh "

" Đau cũng vì anh "

" Tại sao em lại như vậy ...."

--------------------

Nước mắt không tự chủ được ứa ra , dù cô bao nhiêu lần khóc nữa vậy mà chẳng kìm được . Cô đưa tay lên dụi mắt , chân lùi lại muốn bước đi nhưng không được nữa . Đám con gái đằng sau cô cứ đẩy lên , cô cố gắng chống tay lên cửa sổ mong sao không bị kẹp thì mất đà , đập đầu khung cửa .Yaaa , kiểu này đảm bảo nếu không ra khỏi đây nhanh thì một là bị đè chết , hai là đập đầu cho đến chết .

Cô bất giác đưa mắt nhìn lên...

Không...

Không phải đâu...

Tiếng hét phấn kích của mấy đứa con gái đằng sau cô vang lên hah..ha ...có lẽ họ cũng bị ảo giác như cô sao ? Không đâu ...không đâu chắc chắn anh đang nhìn họ ...chắn chắn không nhìn cô đâu . Haruno Sakura anh sẽ không nhìn một con bé nhẫn tâm như mày đâu .

Cô cố dùng chút cản đảm còn lại ngẩng đầu lên nhìn anh , nhìn thấy ánh mắt anh gợn sóng . Anh đang tức giận sao ? Đúng vậy anh hoàn toàn có quyền giận mày đất đồ ngốc , mày đúng là đồ xấu xa mà...

Anh không còn cười nữa , nhìn mặt anh bình thản đến kì lạ , dường như anh là quan tòa còn cô ... chỉ là một tên tội nhân mà anh căm ghét .

Anh nhìn cô , môi mấp máy khẩu ngữ câm

- .....-

Cô sững người hồi lâu sau mới đáp lại anh...

-....-

Ánh mắt anh và cô giao nhau trong vòng 1/100 giây , hình như cô thấy có cái gì đó hiện hữu trên khuôn mặt anh mà phải rất lâu , rất lâu sau cô mới đoán ra được đó là gì ...

- Cộp -

- Cộp -

Đau quá

- Cộp -

-Cộp -

- Cộp -

........

Hơ hơ , sau đầu mình ong ong thế này ??? Mắt cô lập tức bao phủ một màn sương mờ , mờ dần , mờ dần ...

- RẦM-

- Sakura ... SAKURA -

------------

- Ưm...-

Đây là đâu ?? Tường trắng , ga giường trắng ....trời ơi , không phải là phòng y tế đó chứ ...

- Tỉnh rồi hả ?-

Tiếng nói dịu dàng , trầm ấm vang lên bên cạnh . Cô liếc người đó , ngường con trai với mái tóc đỏ rạng rỡ , sóng mũi cao thẳng , đôi mắt màu caffe đặc biệt làm cho người ta cảm giảc an toàn đến kì lạ , anh ngồi trên chiếc sô fa màu màu vàng , mặc chiếc áo blue , nhìn cô cười châm chọc .

- XÍ - Cô xí một tiếng đúng dài

- Đại ca , huynh thích chơi trội từ bao giờ vậy ? Chứ không phải anh thích ghế màu kem sao lại biến thành vàng khè vậy ?-

Anh cười , tay theo thói quen giơ lên vuốt nhẹ mái tóc . Tên này , thói quen như vậy mà chẳng thay đổi được , cô dám chắc ổng dùng chiêu này này để mê hoặc nữ sinh đây mà ... Anh ta là Sasori , anh trai kết nghĩa của cô và cũng là bác sĩ của một bệnh viện nỗi tiếng . Tuy thời gian anh tới bệnh viện chỉ đếm trên đầu móng tay , tất cả thời gian còn lại anh đến trường cô nhận chức chuyên viên y tế . nhưng cũng nhờ vậy mà số nam sinh bị bệnh giảm sút một các trầm trọng còn nữ sinh thì tăng đang kinh ngạc, Đúng là tai họa mà...

- Con bé này , đang nghĩ gì vậy ?-

- Không có gì đầu , chỉ là không biết tại sao vô đây chơi với anh được thôi -

Anh rót một cốc caffe thơm phức , đưa lên miệng nhấp ngụm đi đến bên cạnh cô , thở dài

- Còn ai ngoài con nhỏ bạn em khóc lóc khóc lóc la làng với anh , bảo anh đến xem em bị chết hay chưa hay sao -

- Vậy hả !-

Cô cười cười , giàng lấy cốc caffe ngay trước mặt anh , một hơi thật dài . Đúng là caffe Sasori pha có khác , uống mãi vẫn thấy ngon ...

Anh cười khổ nhìn cốc caffe rổng trên tay cô , cầm lấy nó , đi đến bồn nước vừa rửa vừa nói

- Em không biết uống chung cốc là rất mất vệ sinh sao ?-

Cô ngả người tựa vào thành giường , mặt lộ ra vẻ phấn khích

- Ai bảo anh dùng caffe quyễn rũ em , cái gì cũng được nhưng caffe của anh thì em làm sao lại không dám -

Anh cười thành tiếng , lau tay bằng chiếc khăn mùi xoa nhỏ , tay với lấy chiếc hộ y tế , đặt cạnh cô . Lại thay băng đây mà

- Chiếc khăn này anh vẫn còn giữ sao ..-

Cô ngạc nhiên nhìn chiếc khăn mùi xoa có hình chứ S được khâu một cách cẩu thả trên tay anh . Nó chẳng phải là ...

Anh mĩn cười , nhẹ nhàng tháo băng trên đầu cho cô , thoa lên một chút gì đó sệt sệt rồi lại cười

- Nhóc con , lần sau đừng nên đến nơi đông người như vậy nữa , sẽ bị đè chết cho mà xem - anh xoa đầu cô

- Không sao đâu , em là ai chứ với lại còn có một bác sĩ cực kỳ ệp trai bên cạnh mà ....-

Anh lườm cô một cái rõ dài , cẩn thận băng lại vết thương cho cô

- Nghe nói cậu ta đến đây -

Giọng anh nhỏ nhẹ như gió thoảng nhưng lại rõ đến nỗi cô không thể chỗi bỏ được .

- Em định sẽ làm gì ?-

Cô cười khổ

- Anh nghĩ em nên làm gì đây , cần xin sự tha thứ hay cứ tiếp tục cuộc sống không có trái tim ???-

- Sakura , không phải em không có trái tim mà em đang chối bỏ nó thôi ...-

- Vậy cái cảm giác năm ấy là thế nào ? Anh cũng biết nó mà , đau đến xé tim gan , em ước gì ... lúc ấy em có thể quay lại nhìn anh ấy một lần nữa , có thể nói với anh ấy em vẫn còn yêu ... yêu anh ấy ... nhưng em mãi chỉ là kẻ tàn nhẫn , độc ác , không có trái tim vẫn tiếp túc bước đi...em đúng là con khốn mà ...-

Cô gắt lên , vừa nói vừa cười như điên dại . Sasori nhìn cô ánh mắt nâu buồn bã , đôi môi mĩn lại

- Em ... đừng nói nữa -

- Sao vậy , anh ấy bây giờ quay lại rồi , quay lại để trả thù em , sao anh không để em nói tiếp , anh biết là em đã thấy anh ấy rồi anh ấy đang cười với người con gái khác ... à không còn nắm tay nữa chứ , còn nhìn em rất lâu như thể anh ấy muốn nói ...Tôi Hận Cô .... hóa ra , anh ấy hận em ... hận em ..hức .... hức hức .... hận em -

Nước mắt cô rơi ra , ước đẩm khuôn mặt , đôi mắt lục bảo nhấn chìm bởi lớp sương vô hồn đến cô độc

Sasori nhẹ nhàng ôm cô vào lòng , bàn tay vỗ nhẹ lên lưng cô , nhịp nhàng cùng những tiếng nấc , đôi mắt nâu buồn bã nhìn cô .

- Ngoan đi ... đừng khóc nữa ... không phải lỗi của em mà -

Anh khẽ rút ra trông chiếc áo blue một chiếc khăn màu hồng nhạt giơ trước mặt cô .

- Điều này thật sự không giống em tí nào -

Cô ngước lên giựt lấy chiếc khăn , miệng nở một nụ cười chua chát nhưng nhìn anh đầy châm biến

- Anh là con trai sao lại dùng màu hồng ?-

Anh nhíu mày nhìn cô

- Anh thật sự không hiểu nổi em ? Lúc thì em cởn cợt , lúc thì lạnh lùng , lúc thì yếu đuối .... em rốt cuộc là ai ?-

Cô cười nhẹ đáp lại

- Em chính là Haruno Sakura , học sinh cấp ba trường Konoha , con của ba mẹ em -

Anh thở dài , nhìn cô bất lực . Cô nhắm mắt cười thành tiềng thả người xuống chiếc giường trắng , cố gắng không để lộ ra những cảm xúc đau khổ ...

- Em không cần phải thế đâu -

Cô mở mắt ngạc nhiên nhìn anh , đôi môi mĩn lại .

- Em không thể che dấu mọi thứ bằng nụ cười như vậy -

- Anh biết rồi sao ? -

Cô cười buồn , bàn tay bất giác đưa lên che đi nụ cười đó , có lẽ cười như vậy đã trở thành thói quen đối với cô , có lẽ khi cười cô lại nhắc đến anh , người con trai đã khiến cô cười nhiều nhất .

- Vậy em có thể làm gì ??? ... vô dụng thôi đúng không -

Anh nhíu mày , tay búng nhẹ lên trán cô

- Quên tất cả về cậu ta là được -

- Điều đó có thể không ..?-

Điều đó không thể !!! Mãi cũng không thể , em không muốn quên anh , không muốn quên những kí ức đó dù em biết sẽ rất đau nhưng em vẫn muốn nhớ ,kể cả moi thư xung quanh em đều luôn nhắc em nhớ đến anh , kể cả cái búng trán này cũng vậy ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro