For When The Fire Burns Bright P1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Sasuke cầu hôn Sakura, anh nửa mong cô đồng ý, nửa mong cô nói không. Một phần nhỏ trong anh nghĩ rằng nếu cô nói không, sự tôn trọng của anh dành cho cô có thể sẽ tăng lên gấp đôi. Điều đó cho thấy cô đã thay đổi sau sáu năm anh rời đi. Anh biết cô đã thay đổi, nhưng ở mức độ nào thì đến bây giờ anh vẫn không chắc.

Cô dừng lại trong khi vứt đôi găng tay cao su, câu hỏi nhẹ nhàng của anh lơ lửng trong không khí. Anh chỉ đến để kiểm tra sức khỏe định kỳ, và mặc dù ý tưởng đó đã xuất hiện trong đầu anh vài tuần qua- sau tất cả, bất kỳ ý nghĩ nào về việc kết hôn hay khôi phục gia tộc trong đầu anh đều liên quan đến Sakura - anh thậm chí còn ngạc nhiên vì đã hỏi đột ngột như vậy.

Cô y nhẫn quay đầu lại nhìn anh, nhưng trước sự bối rối của anh, cô chỉ tỏ ra tò mò. Giọng nói của không hề bị rung hay dao động. Nó trơn tru, được kiểm soát. Không một chút gì giống với cô trước đây, và anh tự hỏi tại sao đến bây giờ anh mới chú ý đến sự thay đổi đó.

"Tại sao vậy?" Cô hỏi.

Anh trả lời, "Gia tộc Uchiha sẽ không chết theo tôi."

Đó là tất cả câu trả lời của anh. Lời giải thích đơn giản, thẳng thắn, và một lời cầu hôn.

Sakura nghiêng đầu và nở một nụ cười nhẹ. "Chắc chắn rồi, Sasuke-kun," cô nói, quay lại với công việc của mình. "Tớ sẽ lấy cậu."

Anh đáng ra phải thất vọng về cô nếu cô nói đồng ý. Bởi vì điều đó có nghĩa là cô vẫn như vậy, phải không? Cô nói đồng ý tức là cô vẫn không thay đổi gì cả, phải không?

Sasuke nhìn cô đọc số liệu thống kê y tế của mình mà không nói lời nào. Cô đứng đó, trước mặt anh với thần thái điềm tĩnh, không dao động, thỉnh thoảng nhìn vào mắt anh để đảm bảo rằng anh đang chú ý.

Anh nhận ra rằng mình không thất vọng chút nào.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Uchiha Sakura, anh nghĩ vào ngày trước đám cưới của họ. Ý nghĩ về tên của anh với tên của cô thậm chí chưa bao giờ xuất hiện trong đầu anh. Không cho đến bây giờ.

Uchiha Sakura.

Cái tên lặng lẽ thoát ra trên môi anh khi anh nằm bất động trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Khi chìm vào giấc ngủ, anh mơ thấy một cô bé tóc hồng với đôi mắt xanh sáng ngời nói với anh rằng cô yêu anh bằng cả trái tim, và một kunoichi mười chín tuổi mà anh gần như không gặp lại nữa, bởi cô bé đó từ lâu đã trở thành một người phụ nữ với những ưu tiên quan trọng hơn anh.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

"Anh biết đấy, chú rể không được gặp cô dâu trước giờ cưới," Sakura nhận xét, đứng trước gương khi cô vuốt phẳng hai bên bộ kimono bằng lòng bàn tay.

Sasuke chớp mắt, nhận ra mình vừa bị phát hiện. Anh hắng giọng rồi từ sau cánh cửa bước ra, khẽ cúi đầu xin lỗi.

Cô quay sang đối mặt với anh, mỉm cười dịu dàng. "Không sao đâu. Em thực sự không phiền đâu. Dù sao thì cũng chỉ còn nửa tiếng nữa thôi, phải không?"

Anh khóa chặt ánh mắt vào cô, mái tóc hồng được tết thành một búi trang nhã, đôi mắt xanh ngọc bích điềm tĩnh và bộ kimono trắng đơn giản vừa vặn hoàn hảo với thân hình nhỏ nhắn của cô.

Cô nhìn anh đầy mong đợi, chờ đợi câu trả lời, và cuối cùng anh cũng tìm thấy nó để đáp lại cô.

"Em không cần phải làm điều này, Sakura," anh nói, giọng trầm trầm. "Anh không ép em."

"Em biết anh không làm vậy" cô trả lời ngay lập tức, tự tin, và bước vài bước lại gần cho đến khi cô đứng trước mặt anh. "Anh không phải một người tồi tệ đâu, Sasuke-kun. Đừng lo cho em. Em làm việc này hoàn toàn tự nguyện." Cô mỉm cười với anh, rồi cúi xuống và nắm lấy tay anh. "Em hứa," cô tiếp tục, ánh mắt không rời khỏi anh, "rằng với tư cách là vợ anh, em sẽ cố gắng hết sức để anh hài lòng. Vậy nên anh đừng lo lắng." Siết nhẹ tay anh, cô buông anh ra và lùi lại. "Em sẽ không làm phiền anh như khi chúng ta mười hai tuổi," cô đùa. "Trừ khi anh muốn khác đi, việc này sẽ giống như em thậm chí còn không ở đó."

Anh đứng đó trong im lặng, mắt dán vào một điểm ngẫu nhiên trên bức tường đối diện. Anh muốn nói điều gì đó với cô, nói với cô rằng anh không phiền khi có cô ở bên và anh cũng sẽ cố gắng hết sức với tư cách là chồng của cô, nhưng những lời đó từ chối thoát ra khỏi môi anh.

"Vì sự an toàn của chính anh," giọng Sakura đưa anh trở lại thực tại, "Em khuyên anh nên rời đi trước khi Ino quay lại. Em có thể không phải là người hay làm ầm ĩ, nhưng nếu cô ấy biết anh ở đây với em thì mọi chuyện sẽ hỏng bét mất. Tin em đi."

Nụ cười của cô lại lọt vào mắt anh một lần nữa, và anh gật đầu với cô trước khi làm theo lời cô và rời khỏi phòng, những lời mà anh đã không nói ra biến mất dần theo mỗi bước đi.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đó là nụ hôn đầu tiên của họ, anh nhận ra, khi môi cô chạm nhẹ vào môi anh. Đám đông reo hò, ai đó hò hét trêu ghẹo - có lẽ là Naruto - và khi Sakura lùi ra - anh bất động, chìm đắm trong sự khám phá của chính mình suốt thời gian đó - môi cô cong lên, nhưng đôi mắt cô đang tìm kiếm anh, nhấp nháy qua lại trong từng chuyển động nhỏ nhất.

Nụ cười của cô nhạt đi một chút, đôi mắt cô kết thúc cuộc tìm kiếm - cô đang tìm kiếm gì vậy? anh thắc mắc; cô đã tìm thấy gì? - và cô quay mặt về phía đám đông.

Sasuke bị bỏ mặc bất động bên cạnh cô, một cái cau mày nhỏ xuất hiện trên mặt.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Anh nói với cô ngay khi họ bước vào phòng của anh, rằng cô cũng không cần phải làm điều này, nhưng cô nhắc nhở anh rằng đây hoàn toàn là quyết định của riêng cô và anh không cần lo lắng.

Vì anh không có vẻ gì là sẽ di chuyển, cô tự cởi quần áo trước và đợi một lúc khi anh làm theo, sau đó cô bước đến và nắm lấy tay anh, kéo anh vào giường. Cô nhận thấy rằng anh không nhìn cô, như thể anh đang xấu hổ hoặc cố gắng tôn trọng phẩm giá của cô.

Sakura cố nén cười khi họ ngã xuống giường. Một lần nữa, ánh mắt anh vẫn tập trung vào bất cứ thứ gì không phải là cô, và với một tiếng thở dài khe khẽ, cô ôm mặt anh vào lòng bàn tay và buộc anh phải nhìn cô.

Đôi mắt mã não của anh dán chặt vào màu xanh lục, hơi giật mình.

Vì cô biết anh là Uchiha Sasuke, và cô cũng biết rằng dù chỉ tiếp xúc như vậy cũng khiến anh không thoải mái, cô không hôn anh như cô muốn. Thay vào đó, cô mỉm cười và khẽ nói, "Không sao đâu, Sasuke-kun. Em là vợ của anh."

Thay vào đó, anh cúi xuống cô, và chủ động áp môi họ vào nhau một cách ngập ngừng.

Sasuke không biết phải bắt đầu như thế nào, nhưng mọi thứ dường như trôi chảy từ lúc đó trở đi, và chỉ khi cô đỏ bừng bên dưới anh, đôi mắt xanh lấp lánh với đam mê, và anh chống khuỷu tay lên trên cô, chỉ muốn đâm thật mạnh vào cô hết lần này đến lần khác, khiến anh tự nhắc mình phải nhẹ nhàng.

Vậy nên, anh đi vào cô một cách chậm rãi, thận trọng, chăm chú quan sát khuôn mặt cô xem có dấu hiệu đau đớn hay khó chịu nào không, sẵn sàng dừng lại nếu cô muốn.

Nhưng không có gì cả, và anh không khỏi bối rối.

"Em không sao chứ?" anh hỏi.

"Em ổn," cô thở ra, và hơi thở của anh ngập ngừng khi cô áp hông vào anh, muốn nhiều hơn nữa. "Tiếp tục đi."

"Không đau sao?" Anh phải ngăn mình không cho cô những gì cô muốn. Vì lý do nào đó, có điều gì đó khiến anh băn khoăn.

Sakura vẫn nằm bên dưới anh, thở ra một hơi dài. "Đây không phải là lần đầu tiên của em, Sasuke-kun," cô trả lời với giọng điệu nhỏ nhẹ. "Em không sao, đừng lo lắng."

Trước khi anh có thể đáp lại, trước khi tâm trí anh có thể nắm bắt được thông tin này và biến nó thành một thứ gì đó bùng nổ, cô kéo anh xuống cho một nụ hôn khác, và rồi anh di chuyển vào trong cô, và khoái cảm gần như khiến anh quên mất.

Gần, nhưng không hoàn toàn.

Tối hôm đó, rất lâu sau khi họ làm xong và Sakura ngủ ở phía đối diện của chiếc giường, Sasuke vẫn thức, ánh mắt không rời khỏi cơ thể của vợ mình.

Hàng ngàn câu hỏi chạy qua tâm trí anh không hồi kết, và anh bất lực trong việc ngăn chặn chúng.

Anh tự hỏi người đàn ông đó là ai, làm sao cô biết hắn ta, hắn trông như thế nào. Nếu họ hẹn hò, hoặc nếu cô từng yêu hắn.

Anh biết đó không phải việc của anh - hoặc có thể là như vậy, vì chẳng phải giờ họ đã kết hôn rồi sao? - nhưng anh không khỏi thắc mắc.

Đêm đó Sasuke chìm vào giấc ngủ và mơ thấy một cô bé tóc hồng đang mỉm cười với một cậu bé không phải là cậu.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Một tháng cứ như vậy trôi qua.

Cô rời đi trước anh mỗi sáng. Không ai nhắc lại đêm đầu tiên bên nhau của họ, và Sasuke biết rằng anh chỉ cần một câu nói và cô sẽ đáp ứng anh, nhưng anh chỉ chúc cô ngủ ngon khi leo lên giường và thế là hết. Cô ngủ ở phía đối diện và lặp lại những từ đó với anh, rồi anh thức dậy mỗi sáng và cô không ở đó, đến bệnh viện nơi cô làm việc hàng ngày.

Anh tập luyện, đi làm nhiệm vụ và hầu như không gặp cô. Giống như không có gì thay đổi cả.

Giống như cuộc hôn nhân của họ chỉ là trên danh nghĩa, và họ đơn giản là sống dưới danh nghĩa đó.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cô làm việc ca đêm khi cần thiết. Gần đây việc đó trở nên thường xuyên hơn

Sasuke nhớ lần đầu tiên là bảy tuần sau khi họ kết hôn. Cô về nhà vào giờ nghỉ trong khi anh tập luyện và để lại cho anh một mảnh giấy nói rằng cô sẽ quay lại muộn hơn thường lệ, bảo anh đừng lo lắng, như mọi khi.

Như bao ngày khác, anh đi tắm, đánh răng và đi ngủ, nằm đó với đôi mắt dán chặt vào mép đệm của cô. Lúc đó là mười giờ.

Một giờ trôi qua. Anh không ngủ được.

Đến ba giờ mà cô vẫn chưa về, và anh vẫn không thể ngủ được, anh quyết định rằng chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với cô, tâm trí anh vẽ ra những cảnh tượng đẫm máu, khủng khiếp khiến anh bật dậy ngay lập tức.

Anh va vào cô ở giữa đường ra cửa trước, khiến cô mất thăng bằng, nhưng cô dễ dàng đứng vững và lùi lại, nhìn anh cảnh giác.

"Mọi chuyện ổn chứ, Sasuke-kun?" Cô cau mày hỏi. "Chuyện gì vậy?"

"Em về rồi," là tất cả những gì anh có thể nói.

Cô nhìn anh chằm chằm. "Em đã về."

Anh nhận thấy vẻ mệt mỏi trong mắt cô, quầng thâm bao phủ bên dưới chúng, và anh lặng lẽ lùi lại để cô đi qua.

Sakura nhìn anh dò ​​hỏi lần cuối trước khi đi ngang qua anh và bước vào nhà.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Anh trở về nhà sau một nhiệm vụ dài hai ngày và thấy cô trong bếp, đang cọ rửa mặt bàn với mái tóc búi rối bù, mặc một trong những chiếc áo sơ mi cũ của anh và một chiếc quần đùi cotton. Cô đeo tai nghe, ngân nga theo bất kỳ bản nhạc nào đang phát khi dọn dẹp. Hông cô lắc lư một chút, chuyển động theo điệu nhạc.

Sasuke chợt nhớ rằng hôm nay là ngày nghỉ của cô. Ngày nghỉ đầu tiên sau một thời gian dài, cô nói với anh như vậy.

Anh mở miệng, định nói với cô rằng cô nên thư giãn khi có cơ hội, rằng anh có thể hoàn thành việc dọn dẹp, nhưng rồi anh thấy cô đang mỉm cười khi làm việc, và anh không thấy cô cười nhiều như vậy nữa, vậy nên anh để cô yên.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nhìn cô ngủ vào một đêm, ba tháng kể từ khi họ kết hôn, Sasuke tự hỏi liệu cô có còn yêu anh sau ngần ấy năm không. Cô đồng ý gắn bó với anh theo cách như vậy, hoàn toàn biết rằng anh không có tình cảm với cô, vậy nhất định phải có điều gì đó.

Sasuke nhận thấy lông mày của cô nhíu lại trong giấc ngủ, như thể cô không vui, và anh bắt đầu nghi ngờ.

Nhưng cũng liên quan gì đến anh? Dù sao anh cũng chẳng quan tâm.

Anh tự nhắc mình điều này khi chìm vào giấc ngủ, nhưng những giấc mơ tràn ngập màu hồng và xanh lá cây đã phản bội anh.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sasuke trở về sau một nhiệm vụ hai tuần sau đó, cùng lúc cô từ bệnh viện trở về. Anh thấy cô bước ra khỏi cửa, và tự tranh luận về việc sẽ đến chỗ cô - việc đưa vợ đi làm về là hết sức bình thường, anh nghĩ - thì một bác sĩ khác bước ra bên cạnh cô.

Đó là một người đàn ông, và Sasuke đứng hình tại chỗ.

Người đàn ông có vẻ ngoài giản dị, với mái tóc nâu và đôi mắt nâu, nhưng Sakura đang cười trước điều gì đó mà anh vừa nói, nên có vẻ như người đàn ông này không quá nhạt nhẽo.

Cô không còn cười nhiều khi ở cạnh anh nữa, và Sasuke nhìn chằm chằm, gần như tạo ra những lỗ thủng xuyên qua người đàn ông bên cạnh vợ mình, cố gắng giải mã chính xác điều gì đã khiến cô say mê như vậy.

Anh tình cờ nghe được một phần cuộc trò chuyện của họ, và chỉ khi người đàn ông dừng lại và nói điều gì đó về "Uchiha-san", nụ cười của Sakura mới chùng xuống.

Cô hạ thấp giọng, nhưng Sasuke nghe thấy những từ như "xa cách" và "cố gắng" rời khỏi miệng cô.

Người đàn ông mỉm cười dịu dàng và đặt một tay lên vai cô an ủi, và Sasuke cũng nhìn chằm chằm, ngạc nhiên là người đàn ông không thể cảm nhận được ánh nhìn tóe lửa như vậy.

Sakura cười toe toét trấn an và người đàn ông bỏ tay ra. Sasuke hơi thả lỏng.

Cả hai chúc nhau ngủ ngon, và Sakura bắt đầu đi một mình, trở về ngôi nhà chung của họ. Sasuke đếm đúng ba phút trước khi quyết định đi theo cô.

Đêm đó, Sasuke trằn trọc trong khi Sakura ngủ ở bên kia giường, anh cúi xuống và chạm nhẹ vào má cô bằng đầu ngón tay, chỉ một cái lướt nhẹ.

Anh không biết những từ "xa cách" và "cố gắng" được sử dụng trong ngữ cảnh nào, nhưng cái chạm đó không hề xa cách, và anh chắc chắn sẽ cố gắng phá vỡ bức tường dường như đang ngăn cách họ.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Lần đầu tiên cô ra ngoài mua đồ tạp hóa là ba ngày sau lễ cưới. Cô lấy chìa khóa và túi của mình và đến gặp Sasuke để kiểm tra lần cuối trước khi rời đi.

"Có gì anh đặc biệt muốn không?" cô hỏi.

Anh ngước nhìn cô từ chỗ ngồi trên đi văng, mài sắc vũ khí của mình. Trầm ngâm một lúc, anh mở miệng và bắt đầu, "Cà ch-"

"Cà chua," cô cắt ngang, vẫy vẫy danh sách thực phẩm trong tay. "Có rồi. Làm sao em có thể quên món ăn yêu thích của anh được?"

Sasuke chớp mắt. "Vậy thì hết rồi."

"Được, em sẽ về sớm!" cô nói, và biến mất khỏi cửa trước.

Cô không bao giờ hỏi anh cần gì nữa, và giờ anh luôn về nhà với một tủ lạnh đầy cà chua chín đỏ chỉ dành cho anh.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sakura về nhà muộn hơn giờ thường lệ một chút vào một đêm, khoảng 5 tháng kể từ khi họ kết hôn. Sasuke mở mắt, quan sát khi cô bước vào phòng ngủ của họ và ngồi xuống chiếc bàn duy nhất, lặng lẽ đặt đống giấy tờ dày ngang một cánh tay lên đó. Với một tiếng thở dài não nề, cô lật giở đống giấy tờ, bắt đầu công việc của đêm nay.

Vùng da dưới mắt cô sẫm màu, anh có thể nhận ra từ chiếc đèn nhỏ đặt trên bàn. Anh cho rằng cô ngủ được khoảng năm tiếng mỗi đêm nếu may mắn, phần lớn là ba tiếng. Luôn có việc cho cô làm, luôn có điều gì đó khiến cô tiếp tục.

Trong vài giờ tiếp theo, anh quan sát cô với đôi mắt khép hờ, quan sát cô khi cô làm việc, và khi cô cuối cùng cũng làm xong và leo giường sau khi tắm, anh nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.

Sasuke cảm thấy cô dừng lại trước mặt anh. Có một tiếng sột soạt khe khẽ, rồi tóc anh được vén ra khỏi mắt, và môi cô áp nhẹ lên trán anh.

Cô lùi ra, đi vòng đến bên kia giường, và anh cho phép mình mở mắt ra. Chúng mở rộng, nhìn chằm chằm vô định vào bức tường. Anh nhận thức sâu sắc mọi chuyển động của cô bên cạnh anh, hơi thở nhẹ nhàng thoát ra từ cô ngày càng rõ ràng, lấp đầy tai anh.

Anh cứ như vậy lâu hơn anh có thể nhớ. Dường như môi cô vẫn còn trên da anh, và nơi cô chạm vào anh gần như bỏng rát dữ dội.

Đêm đó, những giấc mơ của anh đi sâu vào vùng đất của những cám dỗ, về đôi mắt xanh lục lấp lánh đam mê, về những ngón tay anh luồn vào mái tóc hồng, về cơ thể họ chuyển động nhịp nhàng và lạ lẫm, khoái cảm tràn ngập khắp cơ thể anh.

Anh thức dậy với một tiếng thở hổn hển, bật dậy trên giường, hơi thở có chút nặng nề. Mồ hôi lấm tấm trên trán anh, và những ngón tay nắm chặt tấm ga trải giường xộc xệch.

Sakura không có ở đó. Cô có lẽ đã rời bệnh viện vài giờ trước, và anh đã tận dụng sự vắng mặt của cô để trấn tĩnh bản thân.

Sasuke hít một hơi thật sâu, từ từ thả tay ra khỏi tấm trải giường. Không khí xung quanh anh dường như nóng đến phồng rộp, và anh tung chăn bước ra khỏi giường, luồn bàn tay run rẩy vào mái tóc rối bù của mình.

Tắm, anh nghĩ. Anh cần tắm. Tắm với nước đá lạnh để làm dịu làn da đang bỏng rát và cái đầu đang quay cuồng.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cô về sớm đêm hôm đó. Khoảng mười giờ, và cô ngáp khi bước vào nhà, mong được một đêm ngon giấc hiếm hoi.

Sakura bước vào bếp và ngơ người. Sasuke đang ngồi trên đi văng, rướn người về phía trước, trán tựa vào những ngón tay đan vào nhau. Anh ngước nhìn lên khi cô bước vào phòng, đôi mắt mã não cảnh giác và tập trung vào cô.

"Anh đang làm gì vậy?" cô hỏi, hơi nghiêng đầu, bối rối.

Anh mở miệng. "Chờ em."

Cô chớp mắt, và nhìn chằm chằm. "Chờ em?"

Anh gật đầu.

Đôi mắt cô mở to, và ngay lập tức cô ở bên cạnh anh, tay cô lướt trên cánh tay anh và xuống hai bên hông, hoảng hốt. "Anh không sao chứ Sasuke-kun?" cô lo lắng. "Anh có bị thương ở đâu không?"

Ánh nhìn của anh lóe lên một chút thích thú. Anh nhẹ nhàng gỡ đôi bàn tay phát sáng chakra của cô ra và giữ chúng trong tay mình, ngăn cô cử động. Đôi mắt ngọc bích nhợt nhạt của cô lấp lánh sự ngạc nhiên.

"Anh không sao," anh lặng lẽ nói.

"Nhưng," cô thốt ra, bối rối, "anh không bao giờ đợi... anh có chắc là anh ổn không? Bởi vì nếu có chuyện gì xảy ra thì em -"

"Sakura."

Cô im lặng, mắt vẫn dán chặt vào anh.

Chồng cô cúi xuống và áp môi họ vào nhau, tay anh di chuyển ra sau đầu cô, giữ cho cô đứng vững.

Cô vẫn đứng yên một lúc, đôi mắt mở to nhìn vào mí mắt đang nhắm nghiền của anh với vẻ sửng sốt rõ ràng.

Sasuke lùi ra sau mười giây. Sự im lặng của anh chất vấn cô, đôi mắt anh tìm kiếm điều gì đó từ cô khi anh lặng lẽ nhìn cô chằm chằm.

Sakura nuốt nước bọt, và đáp lại bằng một nụ hôn khác, lần này môi cô nóng bỏng áp vào môi anh. Tay cô đặt trên ngực anh, và cô ngồi vào lòng anh, chú ý và chiều theo những ham muốn của anh.

Và khi họ bước vào phòng ngủ và hơi thở nặng nề của họ lấp đầy căn phòng, tên Sasuke hổn hển từ miệng cô, anh vòng tay ôm lấy cô và không thể không nghĩ rằng cô đã cho anh nhiều hơn những gì mà anh từng mơ ước được nhận.

Và anh rên rỉ tên cô khi anh lên đỉnh vào bên trong.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Họ nằm trên giường gần một giờ sau đó. Mắt Sasuke dán chặt lên trần nhà, từng chút trên cơ thể anh đều nhận thức sâu sắc về người vợ đang ở bên cạnh mình. Cô cũng đang thức, cách đó một bước chân, ở cùng một vị trí.

Sasuke là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, giọng anh trầm và không dao động.

"Hắn là ai?"

Cô quay sang nhìn anh, kéo tấm chăn lên để che đi bộ ngực trần của mình. Anh không nhìn vào ánh mắt bối rối của cô, vẫn tập trung nhìn lên trần nhà.

"Ý anh là gì?" cô hỏi, đôi mắt xanh lục nghiên cứu những đường nét nhẵn nhụi trên khuôn mặt anh từ những gì cô có thể nhìn thấy trong bóng tối.

Môi Sasuke cong lên nhăn nhó, lông mày nhíu lại, như thể anh đang thất vọng nhưng không thể hiểu chính xác tại sao. "Người đàn ông mà em đã trao trinh tiết của mình."

Miệng Sakura há ra thành chữ "O" đầy kinh ngạc. Cô cố kìm lại ý muốn tự véo mình, biết rằng dù sốc đến đâu thì đây cũng không phải là mơ, và Sasuke thực sự vừa hỏi cô một câu như vậy. "Em - em..." cô lắp bắp, cố gắng mạch lạc.

Cuối cùng, Sasuke quay sang đối mặt với cô, dán chặt ánh mắt đầy tính toán vào cô.

Cô lấy lại được bình tĩnh phần nào, chớp mắt, rồi hít một hơi để giữ bình tĩnh, rời mắt khỏi anh. "Hắn là mục tiêu của em trong một nhiệm vụ quyến rũ khoảng hai năm trước. Sau đó em đã giết hắn."

Sakura ngước mắt lên để bắt gặp một đôi mắt mã não cuồn cuộn với sự ghê tởm và dữ dội rõ ràng.

Mặc dù, trong thâm tâm, anh hài lòng vì đó là người mà cô không quan tâm, một người mà cô thậm chí sẽ không bao giờ nghĩ đến việc làm thân.

"Tsunade cho em đi làm nhiệm vụ như vậy?" anh trả lời thẳng thừng.

Sakura chỉ gật đầu. "Những gì đã xảy ra trong nhiệm vụ... là phương án cuối cùng. Em không có nhiều kinh nghiệm như bây giờ. Vào thời điểm đó, đó là cách duy nhất để hoàn thành nhiệm vụ, vậy nên em đã làm nó. Giờ em ổn rồi , Đừng lo."

Sasuke nhắm mắt lại và hít vào, sau đó từ từ thở ra. "Em luôn nói như vậy."

"Hở?"

Đôi mắt anh mở to, nghiêm túc và chỉ tập trung vào cô. "Bảo anh đừng lo lắng."

Miệng cô mở ra, nhưng không có gì phát ra, cố gắng tìm từ để nói.

"Em có mong anh không làm vậy không?" anh tiếp tục, và giọng nói của anh lạnh lùng, khắc kỷ.

"Em đoán là không, Sasuke-kun," cuối cùng cô cũng nhẹ nhàng nói. "Em đoán là không. Em đoán...em chỉ nói vậy để cố đánh lừa bản thân tin rằng anh có quan tâm thôi."

Và cô quay về hướng ngược lại cho đến khi tất cả những gì anh có thể nhìn thấy là tấm lưng trần của cô, đề phòng và uốn cong, như thể để che chắn bản thân khỏi bất kỳ câu trả lời nào mà anh có thể đưa ra.

Những từ "Xin lỗi vì anh đã không cho em bất kỳ lý do nào để nghĩ khác" thoáng qua tâm trí anh.

Nhưng bởi anh là Uchiha Sasuke, anh chỉ đơn giản xoay người và không nói gì, đôi mắt mã não nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt một cách vô hồn.

Trong giấc mơ, anh thấy mình chạy theo một người phụ nữ tóc hồng, người luôn trốn tránh anh mặc cho anh có cố gắng thế nào đi chăng nữa.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

"Sasuke-kun."

Anh nhắm chặt mắt hơn.

Cái gì đó chọc vào anh.

"Sasuke-kun."

Anh khẽ rên rỉ, đôi mắt cuối cùng cũng mở và thấy rằng tầm nhìn của anh tràn ngập màu hồng.

Sakura đang đứng phía trên anh, mặc áo choàng y tế màu trắng, đôi mắt xanh dịu dàng. "Em làm bữa sáng cho anh," cô nói, chỉ vào chiếc đĩa trên tay. Cô đặt nó xuống bên cạnh anh, rồi lùi lại. "Em muốn nói rằng em xin lỗi," cô chậm rãi tiếp tục, "vì những gì em đã nói ngày hôm qua. Em biết anh quan tâm đến em theo cách của riêng anh, Sasuke-kun." Cô dừng lại, luồn bàn tay run rẩy vào mái tóc ngắn màu hồng của mình và thở dài. "Em đã sai khi buộc tội anh như thế. Em xin lỗi, thực sự xin lỗi."

Sasuke không nói gì. Cảm giác như bị tê liệt. Anh chưa bao giờ mong đợi cô xin lỗi vì một điều như vậy.

Sakura mỉm cười với anh. "Vậy em đi làm đây. Và," cô đột ngột nói thêm, "trước khi em quên mất, ngày mai em có một nhiệm vụ. Em sẽ rời đi ngay sau giờ làm, vậy nên em sẽ không gặp anh cho đến khi em trở lại. Em sẽ về sau vài ngày."

Cô mỉm cười một lần nữa, sau đó bước ra khỏi phòng và biến mất.

Sasuke nhìn chằm chằm vào nơi cô rời đi trong vài phút tiếp theo. Chỉ khi nhớ ra rằng cô đã làm bữa sáng cho anh ấy, anh mới di chuyển và bắt đầu ăn.

Mọi thứ cô làm đều có vị giống như mẹ anh đã từng nấu.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sáng hôm sau, anh nhận ra Sakura nói rằng cô đã đi làm nhiệm vụ. Cô đã không làm nhiệm vụ trong khoảng năm tháng từ khi họ kết hôn.

Anh ngừng đánh răng khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu. Có gì đó không ổn, anh có thể cảm nhận được ngay lập tức. Sakura không được cử đi làm nhiệm vụ - cô quá quan trọng với bệnh viện - trừ khi có một nhiệm vụ cụ thể mà chỉ cô mới có thể hoàn thành.

Và nếu nó đòi hỏi cụ thể kỹ năng của cô, thì nó phải rất nguy hiểm.

Điều tiếp theo anh biết là anh đang đứng trước cửa văn phòng Hokage, gõ cửa trong khi sốt ruột chờ Tsunade trả lời.

Ba phút sau, bà xuất hiện với vẻ mặt cau có khi nhìn thấy anh.

"Ngươi muốn cái quái gì hả, Uchiha?" bà cáu kỉnh, nhưng vẫn để anh vào phòng.

Anh đứng trước mặt bà với tấm lưng thẳng, bờ vai nghiêm nghị và đôi mắt sắc lạnh.

"Nhiệm vụ của Sakura là gì?" anh bắt đầu, giọng điệu đòi hỏi, không cho phép tranh luận. "Ngài chưa bao cử cô ấy đi làm bất kỳ nhiệm vụ nào."

Tsunade nhướng mày, chống cằm lên hai hai bàn tay đan vào nhau khi ngồi vào bàn làm việc. "Thông tin đó được bảo mật, Uchiha. Ngươi nên biết điều đó."

Đôi mắt anh nheo lại thành một ánh nhìn kiên định.

Tsunade khịt mũi. "Cái đó không có tác dụng với ta đâu, xin lỗi phải nói như vậy. Giờ thì biến khỏi đây trước khi ta tự mình làm điều đó."

"Hokage-sama."

Điều này thu hút sự chú ý của bà. Tộc Uchiha không bao giờ tôn trọng bà như vậy.

"Cái gì?"

"Làm ơn." Không có dấu hiệu cầu xin trên khuôn mặt anh, nhưng bà có thể cảm nhận được cách anh kiềm chế bản thân. "Sakura là vợ tôi. Nếu cô ấy gặp nguy hiểm, tôi muốn biết."

Tsunade day day mắt, sau đó thở dài và ngả người về phía trước. "Học trò của ta sẽ ổn thôi, Uchiha. Con bé đã thực hiện các nhiệm vụ cấp S một mình từ rất lâu trước khi ngươi quay lại và hoàn thành chúng mà không gặp trở ngại nào. Lần này cũng không có gì khác biệt."

Nắm tay anh siết chặt khi nghe thấy từ "một mình" và "cấp S".

Nhưng hiểu tính khí nóng nảy và sức mạnh kinh khủng của Tsunade, anh ngậm miệng lại, cúi đầu và lùi ra khỏi phòng.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro