Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta lấy bức chân dung người con gái ấy ra từ căn phòng tối của phụ hoàng, khi ta cẩn thận cuộn nó lại, lại nhìn thấy đằng sau có chữ viết: "Năm Minh Đức đế thứ hai mươi mốt, ta gặp Thiên Lạc lần đầu tiên ở Tuyết Nguyệt thành." Tim ta đập loạn nhịp, lần đầu tiên, ta nghi ngờ về sự thờ ơ của phụ hoàng với cái chết của Chu tước sứ, về nguyên nhân thật sự khiến Thiên Khải và Tuyết Nguyệt thành quay lưng lại với nhau.

Phụ hoàng trẻ tuổi đã bước vào Thần du huyền cảnh, nắm trong tay Vô cực côn và kiếm Thiên Trảm, chính là hoàng đế được trời chọn. Người không giỏi dùng thương, nhưng lại dạy ta thương pháp. Ta thường nghe các tiền bối khen phụ hoàng ta thiên phú cao, nhưng khả năng dùng thương của người không giống như có thiên phú, mà giống như lặp đi lặp lại các chiêu thức, càng giống như người luyện tập theo thương pháp của ai đó. Rất lâu về trước, ta nhớ tới phụ hoàng ngồi trên một cành cây, vuốt ve cây thương của ta, "Thương pháp của ta không được tính là tốt, người giỏi thương pháp nhất phải tính đến ông ngoại của con." Ta liền hỏi người ông ngoại của ta là ai, nhưng người chỉ trầm mặc không đáp. Ta liền đổi cách hỏi: "Nhi thần nghe nói thương pháp trong thiên hạ, thương tiên chiếm 8 phần sức mạnh, vậy không biết ông ngoại kia của con chính là chiếm hai phần còn lại." Phụ hoàng vẫn trầm mặc không trả lời, lúc đó ta tưởng người không biết nên dùng cách gì để an ủi ta, giờ ngẫm lại, có khi sự im lặng của người còn có ý nghĩa khác.

Ta cũng nhớ lại năm ta mười lăm tuổi, từ năm mười ba, phụ hoàng thấy thương pháp của ta không có gì đột phá, không cưỡng ép ta học thương nữa, nhưng những khi nhàn rỗi, ông vẫn cầm thương lên tập luyện. Cũng chẳng hiểu tại sao, việc phụ hoàng dùng thương được truyền ra ngoài cung, tới lúc cống nạp vật phẩm cho triều đình, không biết mấy kẻ xu nịnh kiếm ở đâu ra một thanh trường thương rất giống với Ngân nguyệt thương đã thất truyền của Chu tước sứ, vọng tưởng khi cống nạp cây thương này lên, sẽ có được vinh hoa phú quý, ân sủng tận trời, nhưng ngàn vạn lần không ngờ rằng, phụ hoàng dùng Vô cực côn, phá huỷ hoàn toàn kinh mạch của người nọ. Những kẻ còn lại trong yến tiệc liền quỳ rạp xuống, chỉ có ta nhìn thấy ánh mắt phụ hoàng nhìn cây Ngân nguyệt thương giả kia rất lâu, chiếc chén lưu ly trong tay người bất tri bất giác đã bị người bóp nát từ lâu. Yến tiệc kết thúc trong cơn thịnh nộ của phụ hoàng, từ đó trong cung không ai dám nhắn tới chữ "Thương" trước mặt người, ta cũng không còn nhìn thấy người luyện thương nữa.

Tiểu thái giám khom người bẩm báo Lôi thúc phụ cùng phu nhân tới thăm. Ta chưa kịp thu dọn những bức tranh bày trên bàn, đã nghe thấy tiếng Lôi thúc phụ sang sảng: "Tiêu Sắt, ta nghe nói ngươi thoái vị, có muốn cùng Vô Kiệt ta đây xông pha giang hồ một lần nữa." Thúc phụ luôn gọi phụ hoàng ta như vậy, nhưng ta chưa từng nghe thấy người kể về hai chữ "Tiêu Sắt" này. Mỗi khi ta hỏi tới, người đều đáp rằng, những năm tháng thiếu niên hắn dùng tên này, chưa kịp đem nó vang danh thiên hạ đã bị bắt ép trở về làm hoàng đế. Ta cũng từng nghĩ về điều này, nghĩ về thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết, khi ấy người còn trẻ, có lẽ không muốn dùng tên thật mà dùng danh hiệu này để thay thế. Nhưng hôm nay, khi nhìn chữ ký "Tiêu Sắt" ở bức tranh đó, trong lòng ta thoáng run rẩy. Phụ thân đem hai cái tên "Tiêu Sắt", "Tiêu Sở Hà" phân định rạch ròi, nửa phần cũng không liên quan đến nhau. Nhưng trong tiểu viện này, người không còn là Tiêu Sở Hà nữa, người vẫn là thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết, cưỡi ngựa cầm kiếm, ca khúc ca thiếu niên Tiêu Sắt năm đó. Nhưng bước ra khỏi nơi này, người trở thành Tiêu Sở Hà, trở thành Vĩnh An hoàng đế được người người ca tụng.

Tiếng cười của Lôi thúc thúc tắt ngấm khi người nhìn thấy bức tranh trên bàn, nhưng dì Nhược Y đã bước tới trước, cẩn thận cuộn lại bức tranh, lại tựa như không nhìn thấy cái nháy mắt ám hiệu của Lôi thúc thúc, dịu dàng mỉm cười với ta: "Tên của nàng là Tư Không Thiên Lạc, đại tiểu thư của Tuyết Nguyệt thành, con gái của thương tiên Tư Không Trường Phong. Bức tranh này vẽ lại nàng năm mười bảy tuổi." Mắt người mờ đi, giọng nói lại càng nhẹ hơn, tựa như tiếng thở nhè nhẹ: " Nàng rời xa nơi này, rời xa chúng ta đã thật lâu." "Cũng đã hơn hai mươi năm"

Nàng nói xong liền cùng Lôi thúc thúc rời đi, lòng ta rối bời, nhưng cũng đoán được cuộc gặp mặt này chắc chắn là do phụ hoàng sắp xếp.

Tư Không Thiên Lạc, con gái thương tiên Tư Không Trường Phong, cựu Chu tước sứ của Thiên Khải thành, nữ anh hùng trong tất cả những câu chuyện lãng mạn liên quan đến Vĩnh An hoàng đế, người được phụ hoàng cất giấu, tưởng nhớ tại nơi này trong suốt hai mươi năm, không nỡ kể với ai. Mà ta và nàng lại có đôi mắt vô cùng giống nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro