CHƯƠNG 12: NHÂN VẬT TÀN NHẪN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Chu Nhạc sư tỷ, sao tỷ lại ra đây?" Chu Phong bối rối hỏi.

Chu Nhạc chạy tới bên cạnh Chu Phong mỉm cười, dùng bàn tay ngọc ngà nhẹ đấm một cái vào ngực Chu Phong, vui mừng nói:

"Ngươi được lắm, ta đã nói sao ngươi lại ở ngoại môn bình tĩnh như vậy, thì ra bây giờ đã đuổi kịp ta."

Chu Phong lúng túng gãi đầu: "Chu Nhạc sư tỷ, hôm nay ta đã gây phiến phức cho tỷ, cuộc họp Chu Liên Minh của tỷ đã tan ra trong không vui phải không.?"

"Không sao, để cho bọn họ rút ra một bài học là tốt rồi, để không suốt ngày đi bắt nạt người khác."

"Nhân tiện, Chu Phong sư đệ, ngày mai chúng ta cùng đi săn linh dược đi, ngươi đi một mình khó mà bắt được thứ đó."

"Hay là thôi đi, tỷ cũng biết quan hệ của ta với bọn họ. Cho dù ta có nguyện ý gia nhập Chu Liên Minh, bọn họ cũng sẽ không đồng ý ." Chu Phong lắc đầu.

"Ngươi đừng lo lắng, chuyện này cứ giao cho ta. Tóm lại, ngày mai ngươi cứ tới đây tìm chúng ta." Chu Nhạc lại nói, nhét một thẻ tre cho Chu Phong, là nơi tập trung ngày mai của Chu Liên Minh.

"Được." Thấy Chu Nhạc kiên trì như vậy, Chu Phong đành phải đồng ý.

Sau khi an ủi Chu Phong, Chu Nhạc nhảy cẫng lên đi về biệt thự, cô thực sự rất vui vì hôm nay Chu Phong đã mang đến cho cô một bất ngờ lớn.

Mọi người trong thiên hạ đều coi trọng thực lực, hiện tại Chu Phong đã thể hiện ra thực lực cường đại, cô cảm thấy Chu gia nhất định sẽ chấp nhận Chu Phong, và Chu gia có thể đoàn kết, không đấu đá lẫn nhau chính là mong muốn lớn nhất của cô.

"Chu Vĩ sư huynh, các người ..." Nhưng khi cô vừa tới cổng, Chu Nhạc đã thấy các thành viên của Chu Liên Minh đi ra.

"Hừ" Chu Trừng cùng Chu Trăn trừng mắt nhìn Chu Nhạc, sau đó bỏ đi không nói lời nào.

"Chu Nhạc, không phải ta lấy thân phận đại ca ra nhiều lời, nhưng chuyện hôm nay, ngươi đối với Chu Phong kia là đã quá bao che."

"Giờ thì tốt rồi, để cho Chu Phong kia lấy đi hai cây linh dược cũng thôi đi, lại còn để cho chúng ta bị hắn làm nhục. Hiện tại mọi người đều rất tức giận, ngươi đã hài lòng chưa?" Chu Vĩ nghiêm khắc khiển trách.

"Chu Vĩ sư huynh, coi như là lỗi của ta cũng được, nhưng dù sao Chu Phong cũng là người Chu gia chúng ta. Ngươi cũng đã thấy thực lực của Chu Phong, hắn ở trong mắt ngươi cũng không phải phế vật, Chu Liên Minh chúng ta đang cần nhân lực. Tại sao không để hắn gia nhập liên minh cũng ta."

Nghe Chu Nguyệt nói, vẻ mặt Chu Vĩ đột nhiên thay đổi, nhưng vừa định nói, trong mắt chợt lóe một tia kỳ quái, rồi bất lực thở dài.

"Này, ngươi nói cũng đúng. Được rồi, vì ngươi, ta cho Chu Phong một cơ hội, ngày mai ngươi có thể mang theo hắn."

"Tốt quá, ta biết Chu Vĩ sư huynh là tốt nhất." Chu Nguyệt hưng phấn nhảy dựng lên, nở nụ cười rực rỡ.

"Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi." Chu Vĩ lắc đầu đi về phía phòng của mình.

"Chu Vĩ sư huynh cũng nghỉ ngơi sớm đi." Chu Nhạc vẫy tay cười nhìn Chu Vĩ rời đi.

Chu Vĩ hứa cho Chu Phong gia nhập Chu Liên Minh khiến Chu Nhạc vui mừng khôn xiết, nhưng cô không thấy nụ cười nham hiểm của Chu Vĩ khi hắn ta quay đi.

"Chu Nhạc sư tỷ, tên Chu Phong này ẩn dấu quá sâu rồi, ta ở ngoại môn lâu như vậy, còn không có nghe thấy tên của hắn ta. Xem ra mục tiêu của hắn là vị trí đầu tiên trong cuộc thi khảo hạch đánh giá nội môn."

Một thiếu niên đi tới, giống với Chu Phong, hắn là tân đệ tử nội năm nay.

"Ngươi nói cũng đúng, Chu Phong sư huynh ở ngoại môn hẳn là vì phần thưởng khảo hạch, không biết hắn có lấy được hay không." Nghe hắn nói, Chu Nhạc cũng đột nhiên nhận ra.

"Chu Nhạc sư tỷ, ngươi đừng nghĩ nhiều quá. Năm nay ngoại môn có nhân vật rất tàn nhẫn, người đó đã lấy vị trí đầu tiên."

"Tuy rằng Chu Phong sư đệ của ngươi không tệ chút nào, nhưng so với người đó đơn giản là không có khả năng." Thanh niên cười nói.

"Một nhân vật tàn nhẫn? Sao lại tàn nhẫn? "Chu Nhạc tò mò hỏi.

"Điều này rất khó tin. Một yêu thú bậc bốn, chín yêu thú bậc ba, ba mươi yêu thú bậc hai, đều bị hắn tàn sát trong nháy mắt."

"Khi những đệ tử thiên tài của ngoại môn đến nơi, tất cả những gì họ nhìn thấy chỉ là xác của những con yêu thú trên khắp mặt đất. Với sức mạnh như vậy, tỷ nghĩ hắn có tàn nhẫn không?"

"Uy lực như vậy?" Chu Nhạc lúc này cũng là cả kinh.

Nàng cũng là người đã trải qua khảo hạch đánh giá nội môn, nàng biết được sự nguy hiểm của cơ quan, cũng biết sự đáng sợ của yêu thú.

Trước khi mọi người tới nơi, đủ để giết chết bấy nhiêu yêu thú, nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng được người này thực lực mạnh đến đâu, ít nhất phải là Linh Vũ cấp năm mới có thể làm được.

"Người đó tên là gì?" Ngoài kinh ngạc, Chu Nhạc còn muốn biết tên của nhân vật tàn nhẫn này.

"Này, ta cũng muốn biết hắn ta là ai. Nhưng đáng tiếc, kẻ đó cố ý che giấu thân phận, sau khi lĩnh thưởng cũng không mở cổng cung điện ngầm mà trốn đi, nên không ai biết hắn là ai." Thiếu niên llắc đầu bỏ đi.

"Vậy thì người này thật sự là kỳ quái, thực lực mạnh như vậy, lại ẩn dấu tên tuổi. Chẳng lẽ hắn có bí mật gì đó sao?"

Giờ phút này, Chu Nhạc càng ngày càng tò mò về cái người được xem là nhân vật tàn nhẫn này.

Bởi vì cô ấy biết rằng, điều này có thể có nghĩa là sẽ có thêm một đệ tử thiên tài khác trong nội môn.

"Thật tiếc." Nhưng đột nhiên, Chu Nhạc lại giật mình, bởi vì vừa rồi cô nghĩ đến cảnh tượng kỳ quái vừa rồi khi hai anh em Chu Trừng và Chu Trăn rời đi, họ không đi về phía phòng của mình, hướng họ đi là hướng lúc nãy của Chu Phong.

Chu Nhạc lúc này mới nhận ra có gì đó không đúng, vội vàng đuổi theo hướng Chu Phong rời đi.

Trong nội môn rất lớn, phòng của Chu Phong và Chu Nhạc quả thực cách nhau một khoảng khá xa.

Tuy nhiên, Chu Phong bước đi chậm rãi, không vội vàng, hắn dừng lại khi đến một nơi hẻo lánh và vắng vẻ.

"Đừng lén lút nữa, ra đi." Chu Phong đưa mắt nhìn về góc tối phía sau.

"Không tệ, xem ra ta thật sự đã đánh giá thấp ngươi. "Giọng nói vừa dứt, hai bóng dáng quen thuộc đi ra. Đó là hai huynh đệ Chu Trừng và Chu Trăn.

Giờ phút này, thần sắc của Chu Trăn đã khá lên rất nhiều, nhưng cơn tức giận của hắn vẫn chưa giảm đi một chút nào, hiện tại hắn đã nổi lên sát tâm với Chu Phong.

"Chu Phong, cho ngươi một cơ hội giao ra ba cây cỏ linh dược, sau đó quỳ gối trước mặt huynh đệ chúng ta nhận lỗi, ta sẽ tha thứ cho ngươi một lần." Chu Trừng nhìn chằm chằm Chu Phong, ngữ khí hoàn toàn tự tin.

"Cái gì, định cướp của ta à?

"Cướp của ngươi thì sao?"

"Ăn cướp cần có sức mạnh nha."

"Sức mạnh? Bây giờ ta sẽ cho ngươi biết sức mạnh là gì."

Chu Trừng vừa động, một trận gió nổi lên, trong nháy mắt đã tới trước mặt Chu Phong, bàn tay hình móng vuốt đại bàng trực tiếp công kích về phía cổ họng Chu Phong.

Phải nói rằng thực lực của Chu Trừng mạnh hơn gấp mấy lần so với Chu Trăn, thậm chí so với Linh Vũ cấp bốn hắn cũng không coi là yếu.

Tuy nhiên, anh phải đối mặt với Chu Phong, một nhân vật tàn nhẫn thậm chí có thể giết chết một con yêu thú bậc 4 chỉ bằng tay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro