CHƯƠNG 16: TỪ CHỐI THAM GIA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Hả, Ta vừa nghe thấy họ nói gì...?"

"Không thể nào, chắc là đã nghe nhầm."

Ngay khi huynh đệ Long Hổ nói ra những lời này, những người đang xem đều chấn động, trên mặt họ hiện lên đủ loại cảm xúc phức tạp.

Vào lúc này, mọi người thà cảm thấy rằng họ đã nghe nhầm còn hơn tin những gì huynh đệ Long và Hổ nói là sự thật.

Bởi vì bọn họ không thể hiểu được, tại sao Sư Ưng lại muốn chiêu mộ Chu Phong, rõ ràng vừa rồi Chu Phong vẫn đang bị một liên minh nhỏ từ chối. Làm sao một người như vậy lại được Sư Ưng để mắt.

"Chu Phong, ngươi có nguyện ý gia nhập Sư Ưng không?"

Dường như biết mọi người đang nghi ngờ, Bạch Long nhấn mạnh thêm một câu, lần này tăng lên giọng điệu.

"Chuyện này.... Chuyện này là sự thật, Sư Ưng thực sự đang chiêu mộ tên nhóc đó."

"Tên nhóc đó đến từ đâu? Sao hắn lại được Sư Ưng chiêu mộ. Không phải Sư Ưng là nơi tụ tập của những thiên tài sao? Tại sao họ lại chiêu mộ một tên tầm thường như vậy?"

"Ta không thể đoán được, ta thực sự không thể đoán ra được, hắn có gì đặc biệt sao? Ngay cả liên minh nhỏ đó cũng không hoan nghênh hắn, hắn làm sao có thể là cường giả?"

Lần này, đám người hoàn toàn bùng nổ, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Chu Phong, đều muốn tìm ra sự khác biệt làm Chu Phong được Sư Ưng để mắt tới

.

Chỉ là, bọn họ không thể nhìn ra được Chu Phong khác biệt như thế nào, nhưng dù vậy, vẫn khiến mọi người không ngừng ghen tị.

Sư Ưng Liên Minh được bao nhiêu đệ tử khao khát, đã có rất nhiều thiên tài bị cự tuyệt, đây chính là thánh địa trong lòng các đệ tử nội môn, là giấc mơ trong lòng của vô số đệ tử, một giấc mơ chỉ có thể tưởng tượng mà không thể thành hiện thực.

Nhưng vào thời điểm này, thực sự có một người được bước vào một thánh địa như vậy và thực hiện giấc mơ mà mọi người không thể thực hiện, làm sao họ không ghen tị cho được

"Không có khả năng, hắn, Chu Phong sao có thể..."

Nhưng lúc này, những người có thần sắc xấu xí nhất và không thể tin được nhất lại thuộc về Chu gia. Đặc biệt là Chu Vĩ, hắn ta như bị một cái búa nặng đập vào, cả đầu ong ong, đầu óc rối bời.

Chu Nhạc cũng vậy, nàng đứng ở bên cạnh Chu Phong, khóe miệng khẽ mở, đôi mắt đẹp lóe lên, kinh ngạc nhìn chằm chằm Chu Phong.

Đối với phản ứng của mọi người, Huynh đệ Long Hổ mỉm cười hài lòng, sau đó chuyển sự chú ý sang Chu Phong.

So với những người ngoài cuộc, họ càng mong chờ phản ứng của Chu Phong hơn, muốn nhìn thấy vẻ mặt ngây như phỗng Chu Phong.

Nhưng mà Chu Phong hiển nhiên đã làm cho bọn họ thất vọng, không những không kinh hỉ mà trên mặt còn không có một tia cảm xúc, sắc mặt bình tĩnh như nước, ngạc nhiên nhất chính là câu nói tiếp theo của Chu Phong.

"Cảm ơn lòng tốt của hai vị sư huynh, nhưng hiện tại ta không muốn tham gia bất kỳ liên minh nào." Chu Phong thờ ơ nói.

"Cái gì, ta đã nghe thấy gì, hắn cự tuyệt?"

Chu Phong vừa nói ra những lời này, đám người vốn đã bùng nổ càng sôi trào đến cực điểm, không ngờ việc tốt mà vô số người mơ ước lại bị hắn cự tuyệt.

Trên thực tế, sau khi nhận được câu trả lời như vậy, Long Hổ huynh đệ cũng khẽ nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ ​​vẻ không hài lòng.

"Chu Phong, gia nhập Liên minh Sư Ưng của chúng ta sẽ có lợi cho sự phát triển của ngươi trong Thanh Long tông mà không có bất kỳ tổn hại nào. Ngươi thật sự muốn từ chối?" Bạch Long thuyết phục.

.

"Ta thực sự xin lỗi." Câu trả lời của Chu Phong rất chắc chắn.

"Ngươi..."

Bạch Hổ có chút tức giận, còn chưa kịp bùng phát thì đã bị Bạch Long bên cạnh ngăn lại.

Bạch Long lại nhìn Chu Phong nói: "Chu Phong, ta hy vọng ngươi có thể nghĩ lại."

Nói xong, Bạch Long xoay người rời đi, trong khi Bạch Hổ trừng mắt nhìn Chu Phong trước khi sải bước rời đi

"Thằng nhóc đó thực sự đã từ chối lời mời của Sư Ưng, không phải là bị ngốc chứ?"

"Nhìn hắn như vậy, liền biết là một tên tiểu tử vênh váo, nhất định hắn không biết tên tuổi của Sư Ưng. Haiz, thật đáng tiếc."

"Sau này khi hắn biết được sức mạnh của liên minh Sư Ưng, ta chắc chắn hắn sẽ hối hận muốn chết."

"Chờ sau này? Phạm Y Môn, ta nghĩ hắn không bao lâu nữa sẽ phải chết."

Lúc này, tất cả mọi người đều há to miệng ngạc nghiên, liên tục vang lên những tiếng bàn tán.

Ngay cả Chu Nhạc vẻ mặt cũng khó hiểu hỏi: "Chu Phong, đệ có biết đệ vừa làm gì không? Đó là..."

"Ta biết, đó là Liên Minh Sư Ưng, liên minh thần thoại của nội môn."

"Biết mà còn từ chối, ngươi ..." Chu Nhạc hoàn toàn không nói nên lời.

"Ta sẽ không tham gia một tổ chức mà ta không nắm rõ, ngay cả Liên Minh Sư Ưng."

Chu Phong mỉm cười, nụ cười bình tĩnh lạ thường, không để ý tới những ánh mắt kỳ quái của người xung quanh, uyển chuyển hòa vào trong đám người. Như thể hắn chưa từng để Sư Ưng vào mắt.

Chu Nhạc nhìn nơi Chu Phong biến mất, vẻ mặt vô cùng phức tạp, một lúc lâu sau mới thì thào nói: "Chu Phong, đệ càng ngày càng nhìn không thấu."

Thật ra Chu Phong cũng rất bất ngờ trước lời mời của Sư Ưng đối với mình, nhưng chính loại bất ngờ này lại khiến hắn dứt khoát từ chối, trong người hắn còn có bí mật không thể để người khác biết được.

Thần Lôi Cửu Sắc đã từng suýt phá hủy cả Đại lục Kyushu, nếu người khác biết thực ra thứ đó ở trong đan điền của Chu Phong thì có trời mới biết các cường quốc trong đại lục sẽ đối phó với Chu Phong như thế nào, cho dù là mổ bụng cũng không phải là không thể.

Không lâu sau khi Chu Phong rời đi, tại một góc khuất bên ngoài quảng trường, Long Hổ huynh đệ đứng đó với vẻ mặt buồn bã. Trước mặt họ, là một cô gái trẻ.

Cô gái có làn da trắng nõn, lông mày và đôi mắt hạnh nhân, khuôn miệng nhỏ nhắn, có chút ửng hồng như quả anh đào, tuy rằng khuôn mặt vẫn còn non nớt, nhưng thần thái đã rất thành thục.

Nhưng lúc này, cô gái khẽ cau mày hỏi huynh đệ Long Hổ: "Ý ngươi là hắn từ chối tham gia Liên Minh Sư Ưng của ta?

"Tô Mạt tiền bối, chúng ta nói là sự thật." Huynh đệ Long Hổ đồng thanh trả lời.

"Thật đáng ghê tởm, vẫn có người dám từ chối lời mời từ Sư Ưng của ta. Hắn ta thật to gan." Cô gái nghiến chặt răng, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia tức giận.

"Tô Mạt tiền bối, thật ra thì chúng ta không biết hắn tốt đến mức nào, và dù sao hắn cũng được hai người chúng ta mời, nếu chúng ta gây khó dễ cho hắn thì e là..."

"Không có gì phải sợ, Sư Ưng ta mời hắn là đã cho hắn đủ mặt mũi, nhưng hắn dám từ chối, đó là không biết xấu hổ. Nếu các ngươi không cho hắn chịu tý khổ, Liên Minh Sư Ưng của ta còn gì gọi là uy nghiêm? Chuyện này giao cho các ngươi, các ngươi đừng lo, ta sẽ chịu trách nhiệm cho việc này."

"Vâng... Được." Đối mặt với cô gái xinh đẹp trước mặt, huynh đệ Long Hổ không dám phản bác.

"Còn nữa, để ta nói lần cuối, đừng gọi ta là tiền bối, ta không già thế đâu. "Cô gái liếc hai người một cái rồi bỏ đi.

Huynh đệ Long Hổ lặng lẽ nhìn cô gái đi xa, cho đến khi bóng đen khuất hẳn hai người mới thở phào nhẹ nhõm.

"Cô gái này khó hầu hạ quá, còn coi chúng ta như là nô lệ." Bạch Hổ phàn nàn trong khi lau mồ hôi trên trán.

"Quên đi, chưa nói đến gia tộc đặc biệt của nàng, chỉ cần là thế lực bên trong nội môn thôi cũng đã đủ cho chúng ta khó sống" Bạch Long cười khổ nói.

"Nhắc mới nhớ, ta thích tỷ tỷ của nàng hơn, ít ra cũng dịu dàng hơn nàng."

"Dịu dàng? Đó là đệ chưa thấy lúc nàng nổi điên, còn đáng sợ hơn cả Tô Mai."

"Haiz.., hai tỷ muội này có tên là Thấm - Mạt đều là mỹ nữ. Nhưng chúng ta không tìm được Tô Thấm, vậy làm sao bây giờ, chẳng nhẽ thực sự sẽ đối phó với Chu Phong đó?"

"Chúng ta cho hắn vài cảnh báo, nhưng không thể quá đáng. Dù sao ngoại cặp tỷ muội này ra thì người kia cũng đã lên tiếng rồi. "Nói đến đây, Bạch Long không khỏi thở dài.

Mới hôm qua, trong buổi tụ họp hiếm hoi của Sư Ưng, hai nhân vật lớn không mời mà đến. Hơn nữa, hai người đó cũng đưa ra cùng một yêu cầu, đó là để Sư Ưng mời Chu Phong gia nhập.

Dù rất miễn cưỡng nhưng Sư Ưng cũng đồng ý, vì hai người đó là những người họ không dám động vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro