CHƯƠNG 9 TÔI LÀM CHỨNG CHO ANH TA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chu Nhạc sư tỷ, chuyện này ..." Chu Phong nhất thời không nói nên lời.

"Lưỡng lự cái gì, đây không phải là ta đưa cho ngươi, là trợ cấp năm nay của gia tộc." Chu Nguyệt vừa nói vừa nhét cỏ tiên vào tay Chu Phong.

"Như vậy sao được, ta không thể lấy thêm, ngươi đã quên ta còn nợ ngươi hai cây cỏ tiên sao?" Chu Phong đẩy cỏ tiên lại, vừa nói vừa lấy từ trong tay ra một cây cỏ tiên khác.

"Chu Phong sư đệ, ngươi không luyện hóa cỏ tiên này sao? Nhìn cỏ tiên trong tay Chu Phong, Chu Nhạc nghĩ đây hẳn là cái cô ấy đưa cho Chu Phong.

"Hì, ta đã đột phá rồi, hiện tại cũng không dùng nữa nên trao trả lại cho tỷ."

"Không được, ta làm sao có thể nhận cỏ tiên của ngươi, những thứ này đều là của ngươi, ngươi cất đi."

"Chu Nhạc sư tỷ, Chu Phong ta đã nói sẽ trả lại cho tỷ hai cây, thì nhất định sẽ trả lại, không phải lúc đó tỷ đã đồng ý sao? Bây giờ tỷ lại như vậy thật khiến ta cảm thấy ngại."

"Nhưng cỏ tiên ta tặng cho đệ cũng không có tác dụng gì, bây giờ đệ lại trả cho ta thì không phải ta đang lợi dụng đệ sao?"

"Chu Nhạc sư tỷ, đệ đã nhận nhận tâm ý của tỷ rồi, trong toàn bộ Chu gia, ngoại trừ cha và đại ca thì tỷ là người đối xử với đệ tốt nhất, đây chỉ một chút tấm lòng của đệ thôi."

Chu Phong biết ơn từ tận đáy lòng, khi mọi người trong Chu gia đều bài trừ hắn, thì Chu Nhạc vẫn đối sử rất tốt với hắn.

Nhìn thấy Chu Phong kiên quyết muốn làm như vậy, trên mặt Chu Nguyệt tràn đầy xấu hổ, nàng thì thào nói:

"Chu Phong sư đệ, đệ thật sự làm ta xấu hổ. Kỳ thực ... cây cỏ tiên tinh này không phải do ta tặng cho đệ, mà là Chu Quốc đã nói tỷ đưa nó cho đệ.

"Đại ca của ta?" Chu Phong không khỏi sửng sốt.

Chu Quốc là con trai ruột của Chu Nguyên và là anh trai của Chu Phong.

Hiện tại hắn đang tu luyện trong môn phái đứng đầu Thanh Châu, Linh Vân tông. Mười bảy tuổi, hắn đã đạt tới Linh Vũ cấp sáu, là đệ nhất trong thế hệ trẻ Chu gia.

Chu Quốc, mặc dù biết Chu Phong không phải là con ruột của Chu Nguyên, nhưng hắn coi Chu Phong như em ruột của mình, là một trong những người mà Chu Phong kính trọng và yêu quý nhất.

"Huynh ấy sợ đệ có gánh nặng trong lòng, nên mới căn dặn ta không được nói là Huynh ấy giao cho đệ, nhưng hiện tại, ta bắt buộc phải nói sự thật" Mặt Chu Nguyệt đỏ lên, cho thấy cô thực sự xấu hổ.

"Chu Nguyệt sư tỷ, cho dù như vậy, đệ vẫn muốn cảm ơn tỷ, không cần biết cỏ tiên có phải của tỷ hay không, nhưng những năm này phần nhân tình mà tỷ dành cho đệ, Chu Phong là thật lòng biết ơn tỷ."

"Hơn nữa, tỷ cũng sắp tiến vào Linh Vũ cấp năm rồi. Cỏ tiên này đối với tỷ quan trọng hơn, tỷ đừng từ chối nữa." Chu Phong vẫn kiên quyết nhét cỏ tiên vào tay Chu Nhạc.

"Đã vậy thì ta sẽ chỉ nhận một cây cỏ đi tiên, còn một cây đệ thu về đi." Nhìn thấy Chu Phong nhất định muốn làm như vậy, Chu Nhạc nghiến răng nghiến lợi, chỉ nhận một cây cỏ tiên.

Trên thực tế, như Chu Phong đã nói, Chu Nhạc sắp bước vào tầng thứ năm của Linh Vũ giới, hiện tại là thời kỳ mấu chốt, loại cỏ tiên này đối với nàng quả thực rất quan trọng.

"Thành giao." Chu Phong mỉm cười.

"Nhân tiện, Chu Phong sư đệ, Chu Quốc đại ca còn có một bức thư muốn ta đưa cho ngươi." Chu Nhạc từ thắt lưng lấy ra một lá thư.

Sau khi nhận được thư, Chu Phong cảm động một hồi, đã năm năm không về Chu gia, cũng lâu không gặp đại ca và cha, bởi vì hắn cảm thấy xấu hổ mỗi khi nhìn thấy họ.

Nhưng trong năm năm qua, đại ca và cha của hắn hầu như tháng nào cũng gửi cho hắn một lá thư, điều này cho thấy họ nhớ Chu Phong đến nhường nào.

"Được rồi, giữ lại thư rồi trở về xem sau, cùng tỷ đi vào thôi, hôm nay là ngày tốt." Chu Nhạc nắm lấy Chu Phong khoác tay kéo vào gian phòng.

Nhưng chưa kịp đến gần, Chu Phong khẽ nhíu mày, từ trong phòng truyền đến rất nhiều giọng nói quen thuộc, đó là những người mà hắn không thích.

Ngay khi cánh cửa của căn phòng mở ra, có ba mươi hai bóng dáng trong đại sảnh, hầu hết là những gương mặt quen thuộc, và đa số tất cả người Chu gia đang tu luyện ở Thanh Long Tông đều có mặt.

Về phần vài người xa lạ kia, Chu Phong cũng có thể đoán được nguồn gốc của bọn họ, bọn họ hẳn là người của Chu Liên Minh

"Mọi người nhìn xem, đây là ai." Chu Nhạc vui vẻ hét lên.

Tuy nhiên, khi tất cả mọi người đồng loạt nhìn sang, điều mà Chu Phong có thể cảm nhận được chính là sự khinh bỉ và ghê tởm.

"Yo, Đây không phải là anh hùng Chu gia sao?" Một thanh niên bước tới chỗ Chu Phong.

Hắn ta tên là Chu Trừng, anh cả của Chu Trăn, hắn gia nhập Thanh Long tông cùng lúc với Chu Nhạc, hiện đang ở Linh Vũ Cấp bốn..

"Chu Phong, ngươi có công lớn đấy có biết không?" Chu Trừng chỉ vào Chu Phong, ánh mắt bất thiện.

"Chu Trừng, ngươi đang nói gì vậy, hôm nay là ngày đại hỉ, đừng nói nhảm." Chu Nhạc vội vàng nói.

"Làm sao vậy, Chu Nhạc, hắn sẽ không để cho ta nói về công lao của hắn sao?"

Chu Trừng liếc mắt nhìn Chu Nhạc, sau đó nhìn về phía Chu Phong

"Chu Phong, ngươi không biết ngươi lập công sao? Ngươi lập công rất lớn. Làm đệ tử ngoại môn năm năm ở Thanh Long Tông, ngươi đã làm ô nhục hết mặt mũi của Chu gia ta, bây giờ còn mặt mũi mà tham gia Chu Liên Minh sao?"

"Chu Trừng, câm miệng cho ta." Chu Nhạc có chút tức giận, còn chưa kịp nói thêm gì đã bị Chu Phong giữ lấy.

Chu Phong mặt không chút thay đổi, vẫn luôn mang theo ý cười tủm tỉm nói: "Ngươi nghĩ nhiều quá, ta, Chu Phong đối với bữa tiệc của ngươi không có hứng thú. Hôm nay, ta đến đây để yêu cầu một món đồ"

"Ngươi muốn món đồ, món đồ gì?" Nghe đến đây, vẻ mặt của Chu Trừng đột nhiên thay đổi.

"Thật là buồn cười, một người được Chu gia ta nhận nuôi thật sự lại dám đến nhà họ Chu để đòi đồ, không biết là ai cho người ăn mấy năm nay sao?"

"Đúng vậy, thật không biết xấu hổ." Đồng thời, những người Chu gia kia cũng bắt đầu chỉ trích Chu Phong.

Tuy nhiên, Chu Phong phớt lờ lời nói của mọi người và bước vào hội trường trong khi nói:

"Lúc trước, có người đã đánh cược với ta rằng, Chu Phong, sẽ không thể vượt qua khảo hạch nội môn, còn nói nếu hắn ta thua sẽ tặng ta cây cỏ tiên tinh do gia tộc trợ cấp năm nay."

"Chu Trăn, ngươi sẽ không quên chuyện này, đúng không?" Chu Phong dừng ở trước mặt Chu Trăn.

Chu Trăn ngồi ở trên ghế, trong miệng nhai trái cây, lúc này khóe miệng giật giật, trên mặt cũng rất xấu.

Đương nhiên Chu Trăn không quên chuyện xảy ra ngày hôm đó, chính là vì sợ Chu Phong nhắc tới nên mới thành thật ở lại đây.

Nếu không, với tính cách của hắn ta thì đã đi gây rắc rối cho Chu Phong từ lâu rồi.

"Chu Phong, khi nói chuyện phải có bằng chứng." Đúng lúc này, một thanh niên bên cạnh Chu Trăn lên tiếng.

Nam nữ có mặt đều cùng tuổi với Chu Phong, nhưng người này lại có vẻ ngoài giống như một người đàn ông trẻ tuổi, chính là Chu Vĩ.

"Chu Vĩ đại ca nói đúng, ngươi nói Chu Trăn đánh cược với ngươi, vậy thì đưa chứng cứ ra, nếu không thì không yên đâu." Là anh trai của Chu Trăn, Chu Trừng là người đầu tiên hét lên.

"Đúng vậy, lấy chứng cứ đi, nếu không, hôm nay ngươi đừng mong bước ra khỏi đây." Sau khi Chu Trừng nói xong, gần như tất cả người nhà họ Chu đều hét lên.

Ngay cả những thành viên Chu Liên Minh đó cũng đi theo, mặc dù họ không phải người Chu gia, nhưng họ có thể thấy Chu Phong trong Chu gia đia vị rất thấp, ngay cả gia tộc cũng coi thường Chu Phong nhiều như vậy, cho nên bọn họ đương nhiên cũng coi thường hắn.

"Tôi có thể làm chứng cho Chu Phong sư đệ." Nhưng vào lúc này, Chu Nhạc đã lâu không lên tiếng đột nhiên lên tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro