Chương 191 - 200

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc Hoa ngồi ở bên cạnh giường, trên cái ghế đã bày bốn cái bình không, cái thứ năm đang bị nắm ở trong tay, nhìn vết thương trên người Như Ý cẩn thận từng li từng tí bôi lên.

Như Ý mấy lần muốn nói, cũng bị ánh mắt trợn trừng kia nhìn trở về.

Cho đến khi nàng nhịn không được nữa liền quyết định liều chết mở miệng, cũng là Ngọc Hoa đột nhiên chủ động mở miệng, nói:

"Không có gì, dưỡng thật tốt, cũng sẽ không lưu lại sẹo. Những cây lê kia đối với ngươi khá lịch sự, nếu đổi thành người khác, đã sớm mất mạng."

Hắn thực sự nói thật!

Cây lê trên Phổ Phổ đảo đều là tự tay Ngọc Hoa mới trồng, giống như có nhân tính cùng nhân khí, đối với người thường xuất hiện ít nhiều gì sẽ biết một chút.

Nói thí dụ như Ngọc Hoa đến gần, bọn nó sẽ chủ động né tránh.

Thiện Tâm cùng nàng đến gần, bọn nó cũng chỉ là bất động tại chỗ hoặc là chỉ ngăn trở, dưới tình huống bình thường chắc sẽ không chủ động đả thương người.

Nhưng hôm nay lại khác!

Hôm nay Như Ý là báo " Muốn để cho các ngươi đả thương ta" tâm tính xông vào lê hoa trận! Nàng chính là muốn lê hoa phối hợp nàng để hoàn thành một khổ nhục kế, lúc này mới châm chọc, bị đánh một lần đầy thương tích.

Ngọc Hoa vừa nói, vừa đưa tay tới, lấy chăn che trên người Như Ý, toàn thân nữ tử đều được đắp kín.

Như Ý cứ nhìn hắn một động tác rồi một động tác, cái nhấc tay, phong thái này có thể mê chết người vẫn bao phủ ở giữa hai người.

Nàng nghĩ, nếu không phải sớm biết sư phụ mình trên thực tế là đức hạnh gì, sợ rằng nàng cũng bị thần hồn điên đảo đi?

Nhưng nàng biết Ngọc Hoa chân chính là dạng gì, cũng biết loại phong thái ôn nhã này chỉ là một mặt ngoài mà thôi.

Nhưng là dù có thế nào, điểm tốt của hắn, cũng là thật.

"Sư phụ. . . . . ." Rốt cuộc nỉ non ra tiếng, trên mặt đã sớm thu hồi bộ dáng không biết điều hi hi ha ha.

Một tiếng sư phụ, làm cho lòng người mềm xuống.

"Sư phụ, thật xin lỗi." Nàng nói nhỏ, thành khẩn nói xin lỗi."Như Ý làm cho ngài mất mặt!"
Ngọc Hoa không có lên tiếng, chỉ là chằm chằm nàng. Như Ý hoài nghi hắn lại muốn động thủ đánh người thì lúc này mới ném ra một câu:

"Ta không phải giận ngươi học nghệ không tinh làm ta bẽ mặt!" Bình thuốc trong tay thả vào trên ghế, lại thở dài, nói: "Ta giận là vì sao ngươi lại bướng bỉnh như vậy? Hắn không nhớ ngươi cũng không cần ngươi! Không thấy ngươi cũng không tìm ngươi! Ngươi tìm hắn làm gì?"

Bộ dáng đẹp mắt, nóng giận cũng dễ xem.

Như Ý cứ nhìn Ngọc Hoa như vậy, một cái chớp mắt như vậy lại liền suy nghĩ, đúng a! Ta còn tìm hắn làm gì? Cứ sống như vậy, không phải cũng rất tốt?

Nhưng ý định vừa ra, rồi lại bị đáy lòng cố chấp kéo trở về.

Vì vậy mở miệng, cũng là nói:

"Ta cũng không biết tìm hắn làm gì !" trong lời nói, mang theo bất đắc dĩ."Chẳng qua là cảm thấy người này không nên biến mất hư không từ trong sinh mệnh của ta! Hắn mang ta từ trong rừng rậm đi ra, nói hay lắm không bao giờ bỏ nhau, nhưng tại sao mới chỉ chớp mắt, những lời đó liền bị quên lãng?"

"Nào có nhiều tại sao như vậy?" Ngọc Hoa mở miệng, giọng mang trách cứ: "Thiên hạ mọi sự, nếu như đều đi cầu xin tại sao, người nọ cả đời này cái gì cũng không cần dính líu, vẫn bận truy đuổi là đủ rồi! Như Ý ngươi phải biết, có một số việc nhất định chỉ có mở đầu không có kết thúc! Nó thậm chí ngay cả quá trình đều không cho ngươi có cơ hội cẩn thận suy nghĩ, cứ như vậy vội vã đi. Cho nên ngươi phải học được cách buông tha! Đối với những người vứt bỏ ngươi, không để ý ngươi, phải học được cách buông tha!"

Ngọc Hoa đứng dậy, đặt chai thuốc cùng cái ghế trở về vị trí cũ, nhìn lại một chút người trên giường nhỏ, chỉ nói:

"Ta mặc dù hiểu vì sao ngươi liều mạng luyện khinh công! Nhưng chỉ vẻn vẹn một tòa Thiên Ngọc sơn, cũng không phải là toàn bộ cuộc đời của ngươi! Ngươi có thể trèo đi, trèo lên phía trên rồi, liền cũng được! Đừng cố chấp nữa, chính ngươi lại ngu ngốc. Ta nói đến thế thôi, những thứ khác, chính ngươi suy nghĩ một chút!" .
Đây là rất khó được lúc Ngọc Hoa nói chuyện cùng nàng thật dễ chịu, Như Ý cảm giác được giống như là mình lượm tiện nghi rất lớn! 

Không khỏi nghiêng đầu qua, liều mạng nháy mắt về phía sư phụ mình!

Vốn là mặt nghiêm túc nhìn bộ dáng nàng, liền lại nhíu mày, đang muốn lên tiếng khiển trách nàng không có nghiêm chỉnh, nữ tử lại lập tức cúi đầu trở về.

Một tiếng mắng dừng lại ở khóe miệng, người cũng đã mở miệng.

Vốn trực tiếp cất bước ra, nhưng dừng lại, vẫn là nói:

"Thôi! khoản nợ Tiêu gia vi sư giúp ngươi một tay đi! Nhưng ngươi trước phải dưỡng thương, hoàn toàn khôi phục trước, không thể rời Phổ Phổ đảo!" 

Nói cho hết lời, cũng không dừng lại, đá cánh cửa ra khỏi phòng.

Cửa phòng "Phanh" một tiếng đóng lại, Như Ý cũng thở dài một tiếng, lại chậm rãi nhắm mắt.

Ngọc Hoa nói những đạo lý kia nàng đều hiểu, thậm chí có một chút còn hiểu hơn so với hắn.

Tám năm này, có lúc nàng cũng sẽ khuyên mình, người ta không muốn gặp, vậy cũng không nên tìm

Khổ sơe chấp nhất như vậy, chưa chừng còn chọc đối phương chán ghét.

Nhưng có một số việc không có biện pháp theo mong muốn!

Huống chi, Khanh Như Ý nhìn như thần kinh chậm lút không ổn định, một bộ dáng không sao cả đối với rất nhiều chuyện.

Nhưng người như vậy một khi chấp nhất đối với chuyện gì đó, thì sẽ không dễ dàng buông tha.

Hơn nữa, về Mạnh, nàng còn rất nhiều chuyện cũng muốn hỏi hắn, còn rất nhiều chuyện nàng không hiểu.

Nói thí dụ như Tiêu gia, nói thí dụ như Cung gia, nói thí dụ như. . . . . . Tại sao nàng đều sẽ cảm thấy thời điểm hắn đối mặt mình, trong ánh mắt sẽ toát ra một loại thiếu hụt.

Nói cho cùng, thật ra thì cũng không phải là muốn từ chỗ của hắn được cái gì.

Này nếu nói lời hứa "Không bao giờ bỏ nhau", hôm nay xem ra, cũng chỉ là ban đầu hắn thuận miệng an ủi một đứa bé.

Khanh Như Ý không ngốc, dĩ nhiên không thể yêu cầu người ta đối với một đứa trẻ tám tuổi thực hiện lời hứa như vậy, nàng chỉ là cảm thấy, người như Mạnh không nên là thuận miệng đồng ý một câu xoay người liền quên.

Hắn nên là người lời hứa đáng giá nghìn vàng, nhất ngôn cửu đỉnh.

. . . . . . Tâm tư càng hỗn loạn, muốn lật người, nhưng thân thể vừa bôi thuốc vẫn là khó nhịn đau, ngay cả một động tác nho nhỏ như vậy, muốn làm cũng cực kỳ xa xỉ.

Thử mấy lần, không có kết quả, cũng liền buông tha.

Thật ra thì cũng không phải là không thể lật người, chỉ là mỗi lần nàng nghĩ đến Mạnh, liền phiền não theo thói quen.

Có rất nhiều chuyện để ý cũng không rõ, nói cũng không hiểu.

Đến lúc đó có chút nhớ nhung Ngọc Hoa vừa mới rời đi! Sư phụ bạo ngược, thật ra thì hắn nói chuyện đứng đắn vẫn rất có thể khiến người ta tâm tình an tĩnh.

. . . . . .

"thứ này mùi thật kỳ quái!" trong gian bếp nhỏ, Thiện Tâm bịt lỗ mũi đứng ở bên cạnh lò thuốc. Vừa cẩn thận cầm cây quạt đi quạt lò lửa, vừa càng không ngừng lên tiếng oán giận: "Ngươi chắc chắn cái này thật có thể trị bệnh cứu người sao? Ngươi chắc chắn sư tỷ uống vào sẽ không trực tiếp độc phát bỏ mình sao? Tại sao ta cảm thấy không nhờ vả được như vậy à?"

Tiêu Thước đang ngồi ở bên cạnh, tay nâng sách thuốc thật dầy, thỉnh thoảng bốc mấy vị thảo dược ở bên cạnh, nơi này một chút, nơi đó một chút, hết sức nghiêm túc.

Vừa nghe lời Thiện Tâm, lập tức ngừng lại!

Vừa để sách xuống trên đùi, cả giận nói:

"Ngươi nói cái gì đây? Chẳng lẽ ta còn có thể hại tỷ tỷ của mình hay sao? Mở miệng một tiếng sư tỷ sư tỷ, sư tỷ còn có thể thân hơn tỷ tỷ? Là ngươi quan tâm nàng hay là ta quan tâm nàng!"

Tiểu cô nương cũng không yếu thế, hắn quát? Âm thanh nàng có thể lớn hơn so với hắn——

"Ngươi kêu la cái gì a! Thân tỷ có gì đặc biệt hơn người! Ta chỉ là nhắc nhở ngươi, không nên quá phô trương! Chữ trên sách kia ngươi đều nhận thức được sao? Những thứ dược liệu này tìm được có đúng không? Còn có! Trên đảo hái trong rừng, ngươi chắc chắn thật là thuốc sao? Ta thật là quá không yên tâm đối với ngươi! Ngươi phải biết, nếu như trị hư sư tỷ, sư phụ phải nổi giận! Sư phụ vừa phát nộ, Phổ Phổ đảo này cũng có thể sẽ chìm xuống đấy! Đáng chết, ngươi rốt cuộc có hiểu sư phụ ta có nhiều lợi hại hay không!" .
Tiêu Thước sờ mũi một cái, nghĩ lại một lần lời nói từ đầu tới đuôi của nha đầu này, sau đó mở miệng hỏi:

"Ngươi rốt cuộc là đang lo lắng cho tỷ ta, hay là đang cùng ta biểu đạt bản lãnh Ngọc Hoa công tử? Ngọc Hoa công tử có bao nhiêu lợi hại ta đương nhiên biết! Người người bên ngoài cũng hiểu được, ngươi không phải lại khoa trương như vậy." 

Nử tử không cam lòng, lại nói:

"Nhưng nếu ngươi hiểu, tại sao còn không biết cẩn thận chút? Thuốc này rốt cuộc có đáng tin cậy hay không nha? Nếu như sư tỷ xảy ra chuyện, sư phụ, sư phụ hắn. . . . . ."

"Sư phụ ngươi sẽ nổi trận lôi đình! Sẽ tức đến mức cho chìm Phổ Phổ đảo! Đảo chìm xuống chúng ta cũng không có mệnh!" Lời như vậy Tiêu Thước cũng đã thuộc lòng, "Ngươi yên tâm! Một lát trước khi cho tỷ tỷ uống, ta sẽ tự mình nghiệm thuốc, cho dù chết, cũng là ta chết trước, như vậy được chưa!"

Thiện Tâm gật đầu:

"Được rồi!"

. . . . . .

Tranh cãi ầm ĩ nhỏ hay ầm ĩ to, lúc Như Ý dưỡng thương, mỗi ngày đều sẽ thay nhau trình diễn không dưới mười lần.

Có lúc Như Ý cũng buồn bực, tại sao giữa hài tử lại luôn có nhiều đề tài có thể gây gổ?

Ngẫm lại xem khi nàng còn bé, hình như cũng không có nhiều lời như thế, cũng không có hứng thú trao đổi cùng những người bạn nhỏ như vậy.

Ở trong cô nhi viện thành phố lớn, nàng cùng đại đa số đứa bé, đều là người trời sanh cô độc.

Họ không thích nói chuyện cùng người, không thích tụ chung chơi đùa một chỗ. Đa số thời điểm đều là một người đứng ở một cái góc nhỏ, chỉ có mình có thể hiểu trò chơi. 

Tất cả tuổi thơ của nàng đều là vượt qua trong hoàn cảnh đó, cho dù là đi học, cũng thói quen không tụ tập.

Như Ý thường xuyên suy nghĩ, sở dĩ sau khi lớn lên đi làm công việc không thấy ánh mặt trời, hơn phân nửa cũng cùng có liên quan tính tình trời sinh chỉ thích che giấu trong xương này.

Cho nên, Tiêu Thước trao đổi với Thiện Tâm để cho nàng hết sức không hiểu, cũng rất mới lạ.
Hai hài tử có lúc nói nhao nhao sẽ trực tiếp đánh tới trước giường nàng, nếu như Ngọc Hoa không có ở đây, nàng sẽ hết sức vui vẻ nhìn bọn họ ồn ào, thậm chí sẽ còn chủ động thêm mắm dặm muối, chọc cho bọn họ ầm ỹ nhiều hơn nữa.

Chỉ tiếc, hơn phân nửa thời điểm Ngọc Hoa ở đây.

Hai hài tử sợ Ngọc Hoa, cho nên cũng sẽ chủ động ngậm miệng lại, để thuốc xuống đã.

Thuốc, là thuốc của Tiêu gia.

Hoặc là nghiêm chỉnh mà nói, là phương thuốc của Tiêu gia.

Trong kiếp nạn phá hủy tất cả Tiêu gia, nhưng Tiêu lão vẫn là liều chết bảo vệ tiểu nhi của mình, còn có cuốn sách thuốc này truyền lại đời sau.

Đối với Tiêu Thước chủ động chế thuốc cho Như Ý, thật ra là Ngọc Hoa ngầm cho phép .

Tuy là võ công của hắn cao hơn nữa, nhưng cũng không thể nào chu đáo.

Vì y hành thuốc, Ngọc Hoa không thừa nhận cũng không được, hiện thời Tiêu gia là thứ nhất.

Chỉ là nội tình Tiêu Thước quá cạn, cho nên lúc hái mỗi một vị thuốc đều phải để Ngọc Hoa xem qua.

Đợi gật đầu, lại vừa được phép vào lò.

Ngoại thương của Như Ý bị lê hoa gây thương tích rất nhanh hồi phục, chỉ là bị Mạnh đánh một chưởng kia, ban đầu sau khi Ngọc Hoa cứu nàng trở về, không tiếc độ nội lực mình cho nàng ba thành, cũng chỉ là nhặt về cho nàng một cái mạng.

Nhưng thân thể yếu đến không được, tất cả một thân công phu cũng đều phế.

Cho nên, đối với Như Ý mà nói, chuyện buồn bực nhất, một ngày sau giữa trưa ở bên ngoài, Ngọc Hoa nhìn nàng ngồi ở bờ biển thổi gió, chậm rãi, hết sức khí thế mà nói:

"Ừ, tốt lắm rồi, nên học võ cùng vi sư lần nữa!"

Như Ý hỏng mất!"Phịch" một cái té xuống ngửa mặt!

Bộ dáng kia giống như là ném cá phơi khô ở trên bờ, không có một chút sức sống.

Ngọc Hoa cũng buồn bực, nhàn nhã từ trên một tảng đá lớn nhảy xuống, sau đó bước đi thong thả đến bên cạnh Như Ý.

Từ trên xuống dưới nhìn, khom người, mặt của hai người gần như dán một chỗ thì lúc này mới nghe được hắn nói:

"Vi sư để cho ngươi nhìn chướng mắt như vậy?" .
Như Ý sửng sốt:

"Sư phụ ngài nói đây là đâu!"

Bốp!

Một bàn tay không khách khí chút nào chào hỏi trên đầu nàng, lúc cái tay đánh tới Như Ý muốn tránh, nhưng đừng nói bây giờ trong người nàng không có công phu, dù là võ công hơn người lúc đó, cũng không thể nào tránh thoát bất luận là một cái tập kích nào của Ngọc Hoa.

Nàng là đồ đệ của hắn, toàn bộ một thân võ công của nàng kế tục hắn.

Hắn hiểu từng động tác của nàng, mỗi một nhịp.

Cho nên, nghiêm chỉnh mà nói, một kẻ địch lớn nhất, thật ra thì chính là sư phụ của nàng.

"Loại người như ngươi khẳng định không kiếm được thê tử đấy!" Như Ý tuyệt vọng ôm đầu, mặc dù cũng không đau, nhưng tâm tình cũng như nhau ."Sư phụ a sư phụ! Tính khí nên sửa đổi một chút! Bằng không coi như ngươi dựa vào gương mặt này đòi lão bà xinh đẹp nhất trên đời này, ta cá là nhiều nhất không quá ba tháng, bảo đảm để ngươi đánh cho chạy!"

Ngọc Hoa nhún vai, không hề hay biết lời nói của một đồ đệ như nàng có phải có chút không hợp thích lắm hay không, ngược lại cũng ngồi trên bờ cát tỉ mỉ biện giải.

Hắn nói:

"Đồ nhi, không phải như thế! nếu như vi sư cưới sư nương cho ngươi, nhất định không nỡ đánh nàng."

Như Ý đứng lên rồi lại an vị ngồi xuống, hai mắt trợn trừng coi đi ——

"Ý của ngươi là nói đặc biệt đánh đồ đệ sao? Hơn nữa còn là chuyện thường như cơm bữa, một ngày đánh ba lượt!"

Ngọc Hoa gật đầu:

"Ừ. Thê tử là dùng để cưng chìu, đồ đệ là dùng để đánh! Đồ nhi, ngươi thật không may mắn!"

"Ta. . . . . ." Như Ý chán nản, nàng nên nói cái gì? Nàng còn có thể nói gì?

Đây hoàn toàn chính là cảm giác muốn mổ bụng tự vẫn !

Đồ đệ lại là dùng để đánh thôi. . . . . .

Chuyện này. . . . . . Con mẹ nó ngụy biện!

"Đứng lên!" Ngọc Hoa đứng dậy, lại đưa ra một cái tay hướng Như Ý: "Để vi sư suy nghĩ một chút, người mới học võ, mới bắt đầu phải luyện từ chỗ nào đây?" .
Như Ý nằm xuống, nhắm mắt giả chết.

"Đứng lên!" Hắn kêu nữa!

Nàng tiếp tục giả vờ chết!

"Được rồi!" Trên đỉnh đầu có người bỏ đi, "Vi sư vừa mới nhớ tới, mấy ngày trước ngươi có chút nhìn không vừa mắt căn nhà kia, ngay bây giờ ta sẽ đi giúp ngươi bắt bọn nó phá hủy, chờ có thời gian lại xây lại."

Hắn nói đi là đi, lời nói ném một cái, chuyển hướng liền bước hai bước.

Như Ý phản ứng cũng không chậm, nghiêng người, hai cánh tay , ôm chặt lấy bắp đùi Ngọc Hoa kêu rên ——

"Sư phụ a sư phụ! Ngài giơ cao đánh khẽ tha cho đồ nhi đi! Ta với ngươi luyện không được sao! Ngài cũng đừng giằng co! Ô ô, buổi tối không có chỗ ngủ, rất lạnh có được hay không!"

Ngọc Hoa nhíu mày:

"Nhất định phải luyện?"

Như Ý ngẩng đầu khẳng định:

"Xác định, nhất định cùng với khẳng định!"

"Ừm!" Hắn cân nhắc gật gật đầu, cũng bất động, cứ đứng như vậy một hồi lâu, sau đó sẽ cúi xuống xem xét bắp đùi bị ôm lấy gắt gao ——"Đồ nhi! Dù dáng dấp vi sư hoàn mỹ đến đâu, vẫn là một con người. Ngươi không cần dùng cái loại cảm giác ôm giò kho tàu đó tới ôm chân vi sư! Ừ, nếu như ngươi nguyện ý, có thể đứng lên ôm một cái nửa người trên!" 

"Stop!" Như Ý thả một cái tay ra, "Đi đi đi! Đi nhanh lên! Không phải nói muốn luyện công sao! Cái gì giò kho tàu, ngươi nào có giò ăn ngon!"

Hai người một trước một sau rời đi, cặp mắt công tử áo đen đi ở đằng trước mỉm cười, giống như được bao nhiêu tiện nghi nhưng lại không tiện biểu hiện ra, mừng rỡ hết sức hàm súc. 

Gương mặt nử tử phía sau thanh lệ lại đỏ hết, vừa suy nghĩ muốn luyện võ lần nữa thật đáng buồn a thật đáng buồn! Vừa càng không ngừng ảo não tánh tình mình mới vừa kia.

Giò kho tàu? Vậy còn coi như là sư phụ nhà nàng mở miệng lưu tình nói dễ nghe.

Trên thực tế, nàng mới vừa hoa si thầm nghĩ mình chiếm một tiện nghi thật lớn! bắp đùi Ngọc Hoa công tử, người bình thường có thể ôm sao. .
Vì vậy ngày này, từ sau giữa trưa đến gần tối, từ gần tối đến trời tối, từ phía trên tối đến nửa đêm. . . . . .

Như Ý cảm thấy đây là ngược đãi bi thảm nhất trên thế gian này!

Tất cả bắt đầu lại từ đầu, nhưng cũng không giống lúc nàng vừa tới Phổ Phổ đảo.

Thời điểm đó Như Ý là từ một tay am hiểu súng ở kiếp trước chuyển sang tập võ của giang hồ nhân sĩ.

Mà bây giờ, tất cả lý luận kiến thức nàng đã biết rõ ràng, vả lại từng chiêu thức đều nhớ rõ ràng hoàn mỹ vô khuyết, cố gắng tăng cường nội lực mình đã phế đi hoàn toàn.

Lại nói, nếu không phải là ban đầu Ngọc Hoa đến kịp thời, một chưởng kia của Mạnh Tử Ca tuyệt đối có thể phế một thân nội lực của nàng đồng thời đánh gãy tất cả kinh mạch.

Một chưởng là quyết tuyệt , muốn, một cái mạng của n.ười bị chưởng.

Dùng lời nói của Ngọc Hoa mà nói, lúc ấy nếu người chịu chưởng ngoại trừ hắn ra bất luận là ai, tuyệt đối sẽ không có mệnh ở đây.

Cho nên, hiện tại Như Ý cần bù lại, là một thân nội lực, còn có tu vi nội lực.

Nhưng đó là việc khó khăn nhất!

Hơn nữa hôm nay thân thể nàng hư ngượccon hơn cả lúc từ trong rừng rậm Mê Tung đi ra ngoài.

Tuy nói Tiêu gia có lưu lại sách thuốc thượng cổ, thế gian cũng có thể chữa khỏi kỳ nan tạp chứng. ( bệnh hiếm thấy hay bệnh hỗ tạp)

Nhưng có rất nhiều bảo vật thế gian này đã khó tìm hoặc là dứt khoát tuyệt tích, tuy là Tiêu Thước giao cho Ngọc Hoa bản y thư tự mình nghiên cứu chừng mấy ngày, cuối cùng kết quả tất cả đều là lắc đầu bất đắc dĩ.

Cho nên, Như Ý muốn khôi phục nội lực, cũng chỉ dựa vào mình.

Dĩ nhiên, còn có Ngọc Hoa đặc biệt kia, muốn để cho nàng dùng phương pháp huấn luyện tự sát. . . . . .

Được rồi! Ta nói một chút phương pháp kia.

Ngọc Hoa nói, muốn tăng cường sức lực, trước phải trấn định tinh thần.

Nói đúng là, muốn cho kinh mạch và thần kinh thân thể Như Ý lần nữa trở về vị trí cũ, còn phải an định lại, như vậy mới có thể yên tâm mà rót một chút nội lực đi vào.

Nếu không, hai người chống đỡ lẫn nhau, rất dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.

Trước tiên hắn dùng phương pháp giữ thần khí yên bình, đây chính là trấn định, hơn nữa còn là —— đông lạnh!

Trên Phổ Phổ đảo có băng thất, từ điểm cao nhất của đảo sâu xuống 100 trượng.

Không lớn, Như Ý thấy, địa hình bằng phẳng.

Nghe nói chỗ này hình thành tự nhiên, nhưng mới bắt đầu cũng không thể gọi là "Thất" , nhiều nhất chính là khối băng lớn mà thôi.

Mười năm trước Ngọc Hoa tình cờ phát hiện ra bởi vì một lần chấn động dưới biển mà trên đảo xuất hiện một lỗ thủng.

Hắn nhìn lỗ thủng này rất sâu, sinh ra ý niệm dò xét đến cùng.

Vì vậy phi thân mà xuống, sâu đến 100 trượng, lúc này mới phát hiện ra không còn đường đi.

Ngăn trở đường, là một khối băng khổng lồ! hoàn toàn có thể xây một giang phòng trên băng!

Dĩ nhiên, sau khi Như Ý biết chuyện này, dễ dàng tổng kết là: cũng chỉ có Ngọc Hoa công tử biến thái như vậy, mới có thể nghĩ ra chuyện biến thái như thế!

Dưới đất phát hiện một khối băng đã quá kỳ quái, hắn không thèm nghĩ tại sao có băng, mà là nghĩ tới lợi dụng khối băng kia thế nào.

Hơn nữa. . . . . . xây một phòng. . . . . . Ông trời, cái người bình thường nào sẽ có ý tưởng này hay sao?

Nhưng Ngọc Hoa chẳng những suy nghĩ, còn làm!

Nghe nói chỉ với tay và dao, lấy ngón tay làm thước, một người dưới lòng đất giằng co bảy ngày bảy đêm, hắn lại thật sự xây một băng thất rồi ra ngoài.

Trừ lần đó ra, đại khái hắn cảm thấy chỉ một gian nhà trống cũng không có lý thú gì, vì vậy ngay tại chỗ, sẽ dùng khối băng kia mài ra xe trượt tuyết, ghế băng, bàn băng,. . . . . .

Như Ý nhớ năm đó lần đầu tiên mình đi theo Ngọc Hoa vào băng thất này, kém một chút trực tiếp liền xuống đất thành phật rồi.

Khi đó nàng mới vừa lên Phổ Phổ đảo, không có võ công không có nội lực, Tiêu gia mới vừa vặn điều dưỡng thân thể nàng tốt, sao chịu đựng được hàn khí ở đây!

Trong phòng băng lạnh giống như trên Thiên Ngọc Sơn, trên Thiên Ngọc Sơn có lạnh, cũng là nơi thấy ánh mặt trời và có người ở.

Băng thất này hoàn toàn là dưới lòng đất, hơn nữa còn là dưới đáy biển , ấy là loại lạnh âm độc, có thể xuyên thẳng đến tim phổi, xuyên vào cốt tủy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro