Chương 211 - 235

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 211: Nếu như mà ta chết rồi, không cần chôn ta

Rốt cuộc, Như Ý"Đã được như nguyện" bị Ngọc Hoa một đường kéo tới đỉnh núi, sau đó sẽ bị Ngọc Hoa một đường ôm vào chân núi, cuối cùng lại bị Ngọc Hoa một đường vội vàng tiến vào băng thất.

Chợt truyền đến lạnh lẽo, mặc dù đã chuẩn bị, nhưng Như Ý vẫn theo bản năng muốn lui về phía sau một bước.

Bất đắc dĩ, nhìn băng thất, lui nữa, cũng lui không tới ngoài cửa.

Đôi môi nữ tử tiến vào trong nháy mắt liền hiện xanh nhạt, có đôi mắt ai oán nhìn về Ngọc Hoa, nhưng cũng không mở miệng cầu xin tha thứ.

Nàng hiểu được, mình khổ, Ngọc Hoa cũng không có tốt hơn bao nhiêu.

Sư phụ này chính là như vậy, dù là nàng luyện công cần xuống biển lửa, hắn cũng có không chút do dự cùng nhau nhảy xuống.

Vì vậy hít hơi, miệng run rẩy cởi giày vớ xuống, từng bước từng bước đi tới phía trước chỗ xe trượt tuyết cách năm thước đi.

Ngọc Hoa đang đi theo ở bên cạnh, cẩn thận từng li từng tí chú ý động tĩnh nàng. Dù là Như Ý chỉ nghiêng một cái, hắn cũng lập tức duỗi tay nâng đỡ.

Rốt cuộc đến bên cạnh xe trượt tuyết, nàng cắn răng đi ngồi lên, nhưng vẫn là phản xạ đứng lên trong một nháy mắt.

Sau đó sẽ ngồi, đứng nữa!

Như thế giằng co gần mười lần, rốt cuộc hơi thích ứng một mảnh lạnh lẽo kia.

Chậm rãi ngồi xuống thì nữ tử không tự chủ liền mở miệng, cũng là nói:

"Sư phụ, nếu như mà ta ngủ cứ như vậy không dậy nổi, vậy cũng không nên ôm ta đi.ra băng thất Nghe nói thi thể trong một nơi lạnh leo sẽ bảo tồn được rất tốt, về sau ta muốn chết cũng là đẹp đẽ, ngươi còn có thể tới xem ta một chút. Không nên chôn ta dưới đất, như vậy sẽ bị trùng tử cắn, sẽ nát đi, hội. . . . . ."

Tiếng nói càng ngày càng nhỏ, hàm răng cùng đôi môi cơ hồ run tới một chỗ, âm thanh nơi cổ họng cũng không phải một đường.

Như Ý thật cảm thấy, mình sẽ chết nhanh chóng. Tuy nhiên nàng lại không hiểu, muốn chết không phải dễ dàng như vậy. 


Chương 212: Vi sư nhất định chữa cho ngươi

Editor: Maria Nyoko

Ngọc Hoa canh giữ ở bên cạnh, hắn sẽ không để cho nàng chết

Chợt có một ý niệm liều lĩnh, Như Ý đang suy nghĩ, cho dù có một ngày nếu mình phải chết thật, thậm chí đã bị người vùi vào phần mộ.

Sư phụ nàng cũng sẽ moi nàng ra, sau đó nghĩ biện pháp lăn qua lăn lại cho sống dậy!

Tâm niệm nặng trĩu, suy nghĩ miên man đi ngủ.

Chỉ là khóe môi lại đang mỉm cười vì ý niệm sâu xa ở trong lòng, lại làm cho nam tử bảo vệ ở một bên thấy phải mất hồn.

"Ai!" Thở dài một tiếng, sau đó ngồi ở ven xe trượt tuyết, nắm lấy tay của nàng, lông mày nàng giản ra, lại xoa xoa gương mặt của nàng.

Động tác của Ngọc Hoa làm hết sức tự nhiên, không có chút nào sẽ cảm thấy kỳ cục.

Chỉ là có thêm một tiếng thở dài, làm cho cảnh đẹp như thế thêm mấy phần thê lương.

Một gian phòng thí nghiệm băng nho nhỏ, nàng nằm, hắn ngồi.

Một hai mắt nhắm nghiền, rồi lông mi lại thỉnh thoảng lay động, ngủ thật sưk không an ổn.

Một cũng là nắm chặt tay của nàng, một tay kia vòng tay qua eo nhỏ của nàng, vỗ nhẹ đầu từng phát từng phát.

Giống như là dụ dỗ đứa bé ngủ say, kiên nhẫn như thế, thương tiếc cưng chiều như thế.

"Nha đầu yên tâm, vi sư nhất định chữa cho ngươi." Theo bản năng liền nỉ non, mặc dù biết nàng chưa chắc nghe được, nhưng giống như là một mình an ủi, nói ra, tâm đều sẽ thiết thực một chút.

Nhưng không nghĩ, ngón tay Như Ý nhẹ nhàng động sau khi hắn nói xong lời này!

Động tác kia hết sức nhỏ, nếu không phải Ngọc Hoa thận trọng như vậy, thật đúng là thực khó phát hiện.

Nhưng hắn đã hiểu, nha đầu này có ý tứ là: sư phụ ta biết rõ! Ta biết rõ ngươi nhất định sẽ chữa khỏi cho ta!

Vì vậy, nam nhân đẹp tới nỗi làm người ta giận sôi liền nở nụ cười!

Nụ cười rực rỡ đến mức có thể làm băng tan!

Trong lòng hắn đang từ từ nghĩ, nếu như bị đồ nhi mình nhìn bản thân cười như vậy, tám phần hai mắt lại muốn nhìn thẳng tới, sau đó nước miếng chảy ấy chứ? .

Chương 213: Lấy mạng đổi mạng

"A!" Không khỏi cười khẽ một tiếng.

Tiếp theo lắc đầu, lại nắm chặt tay của nàng.

Mặc dù chủ ý để Như Ý nằm xe trượt tuyết này là của hắn, nhưng vẫn là không bỏ được a không bỏ được, nhìn đôi môi nàng dần dần biến thành màu xanh mà hoảng, Ngọc Hoa liền không tự chủ được bắt đầu vận nội lực, liền thông qua một cái tay bắt đầu chậm rãi đổ vào trong cơ thể nàng.

Nàng nằm bao lâu, hắn đổ bao lâu, liên tục không ngừng, từ từ mà vào.

Như Ý cho tới bây giờ cũng không biết, mặc dù mình có thể sống được tại trong băng thất, cũng là vì ở nội lực Ngọc Hoa đang chống đở.

Nàng càng không biết, cho nên lần trước ở chỗ này tỉnh lại, thấy Ngọc Hoa cũng là gương mặt phờ phạc một dáng vẻ giống xác chết, cũng là bởi vì trong quá trìnhnàng hôn mê, hắn một mực truyền nội lực mình cho nàng.

Nhưng lúc nàng hỏi, Ngọc Hoa lại đáp: sư phụ ngươi tất nhiên là ngọc thụ lâm phong, nhưng rốt cuộc là người không phải là tiên. Là người sẽ cảm giác lạnh, không tin chờ ngươi tốtsau đó mới xuống thử một chút!

Bộ dáng như vậy thời gian dài trút nội lực mình đến trong cơ thể của người khác, chẳng những là một chuyện rất nguy hiểm, đồng thời cũng là một chuyện tự hại mình.

Nội lực rót cho Như Ý một phần, Ngọc Hoa ít đi một phần.

Mặc dù hắn tận lực chỉ khống chế ở đây không để cho nàng chết rét, nhưng bởi vì thờì gian quá dài, vẫn sẽ có hao tổn.

Loại chuyện như vậy là đại kỵ của võ lâm, bình thường trừ phi người khác sắp đến đại nạn, nếu không sẽ có rất ít người nguyện ý lựa chọn loại phương pháp lấy mạng đổi mạng này.

Dĩ nhiên, bằng bản lãnh Ngọc Hoa, quyết sẽ không mất mệnh.

Nhưng hao tổn nội lực nếu muốn bù lại, cũng không phải là chuyện một ngày hai ngày.

Nhưng không như vậy, lại có thể thế nào?

Hắn lắc đầu cười khổ, lại siết chặt gương mặt Như Ý, xúc cảm không tính là quá lạnh, lúc này mới yên lòng lại.

Nha đầu này! Hắn than nhẹ, thật là bắt nàng không có cách nào !

Thật ra thì nếu hắn muốn cản, Như Ý không có cơ hội có thể ra khỏi cái đảo này.

Tuy là nàng bản lãnh lớn hơn nữa, nhưng chung quy bản lãnh hắn lại có thể lớn hơn n lần.

Chương 214: Phúc hắc sư phụ cùng đồ đệ "xù lông"

Mà cho nên chỉ hơi chút chỉ điểm, sau đó để mặc cho nàng giày vò, chẳng qua là Ngọc Hoa cảm thấy, có một số việc ở thời điểm nhất định \ phải đi.

Trong lòng Như Ý có chấp niệm, loại chấp niệm này nếu không tự mình hóa đi, sợ là cuối cùng cả đời cũng sẽ không trôi qua mạnh khỏe.

Mặc kệ kết quả như thế nào, cũng không quản chân tướng rốt cuộc có thể tiếp nhận hay không, chỉ cần nàng muốn đi tìm, hắn cũng sẽ không ngăn.

Dù sao. . . . . ."Tốt hay xấu, vi sư cũng tiếp ngươi là được." Dù sao. . . . . ."Hừ! Coi như giày vò đến bầu trời, dẫm cái lổ thủng nhảy xuống, cuối cùng cũng nhất định là rơi vào trên Phổ Phổ đảo! Nha đầu chết tiệt kia!"

. . . . . .

Được rồi! Sư phụ là một phúc hắc Sư Phụ!

Đồ đệ là một đồ đệ thường xuyên xù lông !

Hai người ở chung một chỗ bình thường đều không quá ba câu sẽ không thể tách rời ra, cũng bình thường đều là không quá sáu câu chính là Như Ý thua trận.

Chỉ là trò chơi giữa hai người từ ngày đó trở đi vẫn đang lập lại, hơn nữa Thiện Tâm thường thường không ngừng áp lực kêu khổ, chơi thì phải vui như thế này thì lại không vui.

. . . . . .

Lần này, thời gian Như Ý ở trong băng thất đợi còn dài hơn so với lần trước.

Từ sáng sớm mãi cho đến nửa đêm, cuối cùng, khi ánh trăng nhàn nhạt chiếu sáng thì Ngọc Hoa vẫn vỗ nhẹ tay Như Ý chợt dừng lại.

Sau đó cái tay khác vừa dùng lực, chợt lôi nữ tử từ xe trượt tuyết dậy.

Hắn dùng sức lực thì cũng vận nội lực theo, lúc Như Ý đứng dậy thì lập tức truyền vào một luồng nội lực.

Nữ tử bị luồng chân khí dao động trực tiếp mở mắt, vẫn là vô cùng suy yếu.

Ngồi dậy thì ngã thẳng vào trong ngực Ngọc Hoa.

Quai hàm nhu mì xinh đẹp đụng vào đầu vai hắn, Như Ý thở nhẹ:

"Thật là đau."

Ngoài ý muốn, lần này Ngọc Hoa cũng không có chút tức giận nàng, ngược lại là cực kỳ dịu dàng nâng một cái tay lên, nhẹ nhàng xoa trên cằm nàng.

Như Ý run một cái, phản xạ muốn trốn ra sau.


Chương 215: Chết tiệt ngươi trốn ta làm gì

Editor: Maria Nyoko

Nhưng cũng không muốn dùng sức quá lớn, hơn nữa vừa lúc Ngọc Hoa buông lỏng cánh tay, người hoàn toàn lại đảo ngã trở về trên xe trượt tuyết!

Lần này cũng không nhẹ nhàng nằm xuống tựa như trước, mà là "Phanh" một tiếng, cái ót hung hăng đụng vào sau.

Như Ý đau đến trực tiếp hôn mê, sắc mặt Ngọc Hoa cũng là rét lạnh, vội vàng đứng dậy đi đỡ.

Bàn tay nâng đỡ sau ót, chỉ cảm thấy một cảm giác ấm áp truyền đến.

Đưa tay ra xem, lại thấy một vết máu đỏ tươi nhuộm đầy tay, nhìn thấy mà ghê.

"Đáng chết!" Ngọc Hoa nhin tức giận mà hô, từ vạt áo trường bào mình kéo xuống một tấm vải, bao thật chặt sau ót Như Ý.

"Ta là sài lang hổ báo sao?" Vừa ôm người vừa rống giận: "Ngươi tránh cái gì, ta còn ăn ngươi hay sao! !"

Nâng người lên khỏi xe trượt tuyết, lại phát hiện nơi Như Ý mới vừa đập đầu có một khối băng nhô ra ngoài.

Chính là nơi nhô ra làm Như Ý bị đụng đầu, cứ thế máu tươi giàn giụa.

Ngọc Hoa nổi giận, vậy là ai cũng không ngăn được, lập tức ôm Như Ý từ xe trượt tuyết lên, sau đó tay áo dài vung lên ——

Khi tay áo giơ lên, hạ xuống —— trong chớp mắt, trước còn một cái xe trượt tuyết tốt đẹp dĩ nhiên cũng một tiếng "rầm" tán thành mảnh vụn! (chậc chậc, tội nghiệp cái xe trượt, bị giận cá chém thớt mà)

Những mảnh băng bị vỡ vụn trong nháy mắt, tản ra thành bụi băng tuyệt mỹ, cứ như vậy tự tại giữa không trung, dần dần rơi xuống mặt đất.

Ngọc Hoa một tay nâng Như Ý bị thương, một tay vòng quanh eo của nàng, ánh mắt không nhìn lại một màn tươi đẹp này.

Hắn chỉ chuyên chú nhìn nữ tử trước mặt, nhìn lông mi nàng thỉnh thoảng lại rung nhẹ, nhìn đôi mày thanh tú của nàng cong cong bởi vì khổ sở.

Còn nữa, mặc dù nàng ở trong trạng thái hôn mê, nhưng hai cái tay vẫn nắm chặt vạt áo của hắn.

Cảm giác kia giống như là sợ hắn chợt buông tay, bỗng nhiên vứt nàng ở lại không để ý



Chương 216: Cưng chiều ngươi cưng chiều đến vô pháp vô thiên

Ngọc Hoa vô duyên vô cớ một hồi chua xót, ôm nàng thật chặt, ôm nữ tử vào ngực.

Trong băng thất nhiệt độ cực thấp, máu sau đầu nàng chỉ chảy một chút liền liền ngưng tụ.

Cũng vì nhờ như thế này, mới có thể để Ngọc Hoa tạm thời không cần bận tâm đến vết thương, tạm thời mượn chút hôn mê ngắn ngủi ôm nàng vào trong ngực.

"Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi." Giọng nói thì thầm, giống như là tự nói, rồi lại thật thật tại tại cam kết với nàng."Khanh Như Ý, ngươi phải nhớ. Cõi đời người duy nhất có thể không xa không rời ngươi lại bảo hộ ngươi như mạng, chính là sư phụ ngươi! Không tin ngươi cứ nhìn, là ai có thể gây tổn thương ngươi đến thương tích đầy mình, là ai có thể cưng chiều ngươi cưng chiều đến vô pháp vô thiên!"

. . . . . .

Đêm nay đi vào giấc ngủ, Như Ý ngủ vẫn luôn không được an ổn.

Đầu tiên là bị người hành hạ ở trên giường, còn có người sờ mó phía sau đầu nàng làm cái gì.

Vừa bắt đầu có đau một chút, sau lại có hơi lành lạnh bốc lên tức.

Đợi đến lúc nàng có thể nằm xuống ngủ, trên người lại bắt đầu trận trận rét run.

Muốn mở miệng gọi người tới giúp nàng đắp chăn, nhưng miệng thế nào cũng không thể nói được, đôi môi giống như là đôi tình lữ yêu sâu đậm vô cùng, sẽ gắt gao hợp lại cùng nhau, vô luận làm gì cũng không chịu tách ra.

Không phát ra được âm thanh nào, liền muốn mở mắt.

Nhưng mí mắt kia cùng một cái trạng thái với đôi môi, dù mở thế nào đều là phí công.

Như Ý bắt đầu càng không ngừng run run, biết rất rõ ràng mình trở về phòng, biết rất rõ ràng là mềm nhũn nằm ở giường hẹp, đã có thể cảm giác là giống như lúc nằm ở trên xe trượt tuyết, nàng lạnh đến mức hàm răng đánh vào nhau.

Nàng ý thức được mình có thể là đang sốt, bình thường chỉ có lúc phát sốt mới xuất hiện loại cảm giác không bình thường này.

Quả nhiên, mơ mơ màng màng liền nghe được có người nói:

"Sư tỷ đang sốt ! Làm thế nào?"

Lại có người nói:

"Thuốc mới nấu, bây giờ còn quá nóng, không thể uống."

"Sư phụ đâu?"

"Nói là đổi y phục rồi tới đây!" .

Chương 217: Ngọc Hoa, ngươi không cần đi

Chỉ chốc lát sau, âm thanh hai người liền ngừng. Như Ý lại mơ hồ một lát, đã cảm thấy có người đến gần bên giường, sau đó có thìa nhỏ đưa đến bên miệng, khẽ đẩy ra, thì có chất lỏng đưa vào.

Là thuốc, rất khổ, nàng tận lực phối hợp uống vào.

Thật ra thì so với ai khác nàng đều hy vọng mình có thể khỏe mạnh đứng lên!

Như vậy thân thể này đối với thói quen sát thủ độc hành mà nói, thật sự là gánh nặng, quả thật còn không bằng chết đi.

Toàn bộ một chén thuốc nuốt xuống, Như Ý cảm giác thời gian đã qua một thế kỷ.

Nhưng thuốc bắc phát huy chậm, cái lạnh trên người không đi, nàng càng không ngừng run run.

Người đút thuốc cho nàng thật giống như muốn xoay người đi, Như Ý nóng nảy, hồ đồ, cũng không biết sao, lập tức nhớ tới sáng sớm tuyết rơi tám năm trước . . . . . .

Một ngày kia, Mạnh nghênh ngang rời đi dưới mắt của nàng, từ đó cũng không có xuất hiện nữa.

Lúc ấy nàng không có sợ, thậm chí tại hiểu rõ hắn thật sẽ không trở về, trong lòng cũng chỉ là có oán giận cùng khó hiểu.

Đối với nàng từ "Sợ" có chút xa lạ, nhưng vào giờ phút này, Như Ý lại thật sự sợ.

Cho dù môi rất khó nhúc nhích, đột nhiên lại có thể giơ tay lên, liền tóm lấy áo người này.

Nàng biết là ai, mặc dù đối phương vẫn luôn không lên tiếng, nhưng trên Phổ Phổ đảo này tổng cộng chỉ mấy người như vậy!

Lâm Mộng Hinh mắt không thấy đường, không thể nào tới đút nàng uống thuốc. Nếu là hai tiểu quỷ đầu Tiêu Thước cùng Thiện Tâm, nhất định sẽ líu ríu cãi lộn không ngừng.

Cho nên, người bị nàng bắt được, cũng chỉ có thể là Ngọc Hoa.

Thấy áo khoác bị kéo chặt, Ngọc Hoa bất đắc dĩ cúi đầu nhìn.

Chỉ thấy dù chết tay cũng nắm chặt áo hắn run run, khớp xương cũng hiện ra.

Trong lòng liền nổi lên đau xót, vì vậy giơ tay lên, hẳn là dùng công phu ném cái chén ra, sau đó nhìn cũng không nhìn, lại ngồi trở lại.

Còn chén thuốc kia vững vàng hạ xuống mặt bàn, lung lay cũng chưa từng lung lay một cái.

  

Chương 218: Sư phụ đã không tắm vài ngày


Editor: Maria Nyoko

"Ô. . . . . . Sư phụ đã không tắm vài ngày, mùi trên người thật không dễ ngửi. hương lê hoa cũng bị mất !"

Nói thì nói thế, nhưng người cũng không lui về phía sau một chút nào. Chẳng những không lui về phía sau, mà tệ hại hơn, một cái chân còn nhanh nhẹn vung qua.

Bởi vì câu nói "Vài ngày không tắm" Ngọc Hoa vốn giận đến mức muốn trực tiếp ném người xuống biển.

Thế nhưng cái chân vừa nhấc lên như vậy, đột nhiên hắn bỏ qua ý nghĩ trước đó, ngược lại ôm nha đầu bên cạnh đang quấn ở trên người, sau đó thong thả nói:

"Đương nhiên là vi sư ta! Bằng không ngươi cho rằng sẽ có người nào tốt bụng ở chỗ này canh giữ ngươi ba ngày ba đêm à? Người đệ đệ kia của ngươi cùng sư muội, đã sớm đi ngủ rồi!"

"Phốc ——" Tiêu Thước vẫn giữ ở ngoài cửa một hơi phun ra ngoài, lúc ấy giận đến mức muốn xông vào trong phòng.

Lời nói Ngọc Hoa lớn tiếng như vậy, rõ ràng là cố ý cho hắn nghe đấy!

Rõ ràng khi dễ người! Hắn rõ ràng muốn ở cùng với tỷ tỷ, nhưng người sư phụ bá đạo không cho vào, nói là dám vào một bước hắn liền ném Khanh Như Ý xuống biển!

Nhưng mà bây giờ hắn dám, Ngọc Hoa dám nói chuyện lớn tiếng như thế, nhất định là Như Ý tỉnh!

Theo sự quan sát của hắn trên Phổ Phổ đảo mấy tháng này, chỉ cần có Như Ý ở đây, Ngọc Hoa công tử bạo ngược tối đa cũng là hủy vật, chắc là sẽ không đánh người đấy!

Vì vậy, đứa bé hét lớn một tiếng ——

"Tỷ!" Ngay sau đó đẩy cửa phòng ra, gần như là chạy như điên vòng qua bình phong đi đến bên trong.

Nhưng cũng may không vào, vừa đi vào nhìn, chỉ thấy hai người trên giường nhỏ đang có một loại tư thế hết sức. . . . . . Hết sức mập mờ.

Ngọc Hoa nửa tựa trên tấm đệm, giống như sẽ nằm thẳng ở trên giường.

Một tay đang nắm chặt tay Như Ý, một cánh tay khác là vòng qua vai Như Ý ôm người tới trong ngực.

Chương 219: Ôm eo ôm bắp đùi!

Lại nhìn Như Ý ! Nàng đã ngọ ngậy, không biết từ lúc nào đã ở trong ngực Ngọc Hoa, đang nhắm mắt lại, vẻ mặt háo sắc chảy nước miếng ở chỗ này.

Cái này cũng chưa tính, mấu chốt là một cái chân của nàng khoác lên trên người của Ngọc Hoa, còn cố tình là. . . . . nửa người dưới!

Còn có cực kỳ chủ yếu. . . . . . lão tỷ hắn mặc quần áo này. . . . . . Mặc quần áo này. . . . . . Tại sao có thể lỏng lẻo sắp không thể che kín thân thể nữa?

A a a a a! Đây là tình huống gì?

Tiêu Thước hoàn toàn ngây người, toàn toàn sững sờ, ngay cả Thiện Tâm vọt vào cũng chưa từng ý thức được.

Cứ như vậy nhìn thẳng vào hai người trên giường nhỏ, vẻ mặt của Ngọc Hoa lộ rõ ràng "Ngươi quấy rầy chuyện tốt của ta " hai mắt nhìn nhau, lần đầu tiên Tiêu Thước cảm thấy, ngôn ngữ biểu đạt của mình thật nghèo túng.

Nhưng rõ ràng Thiện Tâm trấn định hơn so với hắn, chỉ nhìn sư phụ cùng sư tỷ một cái, sau đó lập tức kéo cánh tay Tiêu Thước đi ngay:

"Đi! Chúng ta đi ra ngoài! Mộng Hinh cô nương nấu cháo, chúng ta ăn điểm tâm đi."

Tiêu Thước bất động, cố chấp nhìn hai người trên giường, thật lâu mới bật ra một câu, cũng là hỏi Thiện Tâm ——

"Hai người bọn họ đang làm gì?"

Thiện Tâm không hề nghĩ ngợi, mở miệng đáp:

"Luyện công!" (ôi chết cười với Thiện Tâm muội muội =)))

Tiêu Thước không tin:

"Luyện công có thể luyện đến trên giường?"

Thiện Tâm giải thích:

" Thân thể sư tỷ không tốt, trên giường ấm hơn."

Tiêu Thước lại chất vấn:

"Cho dù muốn ở trên giường, quần áo hai người phải xốc xếch ôm nhau vậy sao? Phải dùng tới. . . . . . Phải dùng tới. . . . . ." Dậm chân một cái, giống như là quyết định——"Phải dùng tới ôm eo ôm bắp đùi sao?"

Thiện Tâm vẫn bình tĩnh giải đáp:

"Đây không tính là cái gì! Nghe nói có một bản tâm kinh nam nữ song tu, hơn nữa toàn bộ y phục trên người phải cởi hết. Cho nên, đây không tính là cái gì, thật không coi vào đâu!"

Tiêu Thước vò đầu, thật sự là như vầy phải không? Tại sao hắn nhìn không giống vậy? Hơn nữa mới vừa nghe động tĩnh trong phòng, rõ ràng chính là lão tỷ nhà mình tỉnh! .

Chương 220: Sư phụ dạy đạo lý làm người hay là tạo người. . .

Đột nhiên ánh mắt sáng lên, thân thể chợt ngẩn ra, sau đó lại xem xét Ngọc Hoa khi đó thì hai mắt lại lộ hung quang! !

"Ngươi. . . . . . Ngươi sẽ không phải là tỷ ta cho. . . . . . Cho. . . . . . Cho cái gì đi!" Tính trẻ con cắn răng nghiến lợi, giống như là Ngọc Hoa đã ăn Như Ý, hận không thể lập tức xông tới bắt hắn ăn tươi nuốt sống!

Thiện Tâm vỗ trán, lòng nói sư phụ! Sư tỷ! Hai người các ngươi sao không biết khóa cánh cửa! Làm ra cục diện rối rắm như vậy bắt ta tới dọn dẹp, rõ là. . . . . . Ai!

"Không đúng không đúng!" Tiểu nha đầu vừa đẩy Tiêu Thước đi ra ngoài, vừa luôn miệng mở miệng khuyên: "Không phải như ngươi nghĩ á! Bọn họ thật chỉ là đang luyện võ. . . . . ."

Mắt nhìn thấy hai người ra cửa, Ngọc Hoa nhấc tay một cái, một cỗ chưởng phong gắt gao đóng cánh cửa kia.

Cuối cùng nghe được hai đứa bé kia đối thoại là ——

Tiêu Thước: "Cái gì gọi là song tu?"

Thiện Tâm: "Có một loại công phu phải một nam một nữ đối mặt mới có thể luyện thành. . . . . ."

Trong phòng khôi phục yên tĩnh, Như Ý tóc rối bù ngẩng đầu lên, nhìn về phía Ngọc Hoa trong ánh mắt mang theo khi dễ thật sâu.

Ngọc Hoa nhíu mày nhìn nàng——

" Đồ nhi ngoan, sao ngươi có thể nhìn vi sư như vậy?"

Như Ý giật giật khóe miệng, sâu kín nói:

"Sư phụ ngươi nói cho ta biết, những năm này ngươi đều dạy Thiện Tâm những thứ gì à? Sư phụ! Đứa bé kia mới mười tuổi, ngươi không thể xuống tay lưu tình sao?"

Người kia giả bộ ngu:

"Vi sư dạy cái gì? Sẽ dạy võ công cùng đạo lý làm người!"

Như Ý chán nản:

"Sư phụ ngươi chắc chắn dạy đạo lý làm người, mà không phải đạo lý tạo người sao?"

Dứt lời, bất đắc dĩ lại nằm xuống trên người Ngọc Hoa, lên tiếng cảm thán:

"Ta vốn cho là Phổ Phổ đảo là một nơi thanh nhã nhất trên thế giới này. Nhưng lại vạn vạn không ngờ, chỗ thanh nhã nhất có một đám bỉ ổi nhất của người a!" Chương 221: Đạo lý tạo người, nếu không hiện tại vi sư dạy ngươi?

Editor:Maria Nyoko

Ngọc Hoa nhìn chằm chằm nha đầu nằm sấp trên người mình ăn vạ, vừa đưa tay khẽ xoa dưới cái ót nàng bị thương, giọng mang thương tiếc vừa nói:

"Đồ nhi ngươi yên tâm, vi sư chắc là sẽ không tùy tiện dạy đạo lý tạo người cho người khác. Chỉ là nếu như ái đồ ngươi muốn học, vi sư cũng sẽ không giấu giếm. Ừ, nếu không hiện tại liền kể cho ngươi?"

Hắn nói chuyện thì một đôi tay vẫn không còn đàng hoàng, một lát giày vò ở sau lưng Như Ý, một hồi lại đang giày vò trên cổ Như Ý. . . . . . (JQ đầy rẫy)

Giày vò đến lúc Như Ý thật không nằm nổi nữa, lúc này mới chủ động ngồi dậy. Cũng không để ý nàng đã ngủ ba ngày ba đêm, y phục trên người có phải có chút tán loạn hay không, trực tiếp nhảy đến trên đất, đồng thời mở miệng:

"Đi thôi! Chúng ta đi đến băng thất đi!"

Nàng thề, trên thực tế mình muốn biểu đạt lời ngầm là: đi băng thất đóng băng nhiệt tình của sư phụ ngươi lúc mới vừa tỉnh ngủ đi!

Nhưng không ngờ, đồng thời lúc nàng nhảy xuống giường, lúc nàng nói ra câu nói kia, Ngọc Hoa cũng mở miệng, nói:

"Vi sư cảm thấy băng thất rất dễ gặp nạn, về sau không đi được, ta đổi qua ngâm dược."

Cái gì?

Nữ tử sững sờ ở trên đất đưa lưng về phía Ngọc Hoa trừng mắt nhìn, có chút không tin lỗ tai của chính mình.

Nàng mới vừa nghe được cái gì? Giống như có người nói về sau không cần lại đi băng thất đáng chết đó rồi.

Không đợi nàng xoay đầu lại chứng thực, đột nhiên bị người ôm eo từ phía sau, sau đó sẽ ném về trên giường.

Một nháy mắt hai chân bay lên không, nàng không hề như nữ tử khác kinh sợ thét chói tai, mà là ừng ực nuốt nước miếng một cái, sau đó tự nhủ:

"Ừ, mới vừa rồi ta mộng du ! Ta còn chưa có tỉnh ngủ, ta cũng không nói cái gì!"

Ngã đầu ngủ tiếp!

Ngọc Hoa cười khẽ, có lòng trêu chọc nàng một chút nữa, nhưng lại nhìn quả thật Như Ý rất buồn ngủ đầu hơi dính gối liền ngủ mất, lại không đành lòng.

Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng ném cái chân nàng trên người mình xuống, sau đó sẽ kéo cái áo xốc xếch, duỗi thẳng gối đầu ra, lại mở cánh tay Như Ý trên eo hắn ra.

Chương 222: Thanh sơn bất cải lục thủy trường lưu

Rón rén xuống giường, lại đắp chăn cho nàng.

Tất cả xong, mới vừa thở dài một cái.

Hắn thật đúng là sợ nàng ngủ bất tỉnh ba ngày nay, ngoại thương đưa tới sốt cao khiến nha đầu này gặp không ít tội.

Mặc dù luôn là không nhịn được muốn trêu chọc nàng, muốn chọc giận trêu tức nàng muốn động thủ đánh nàng, thế nhưng đồ đệ a! Ngọc Hoa than nhẹ, thật là hận không thể nhét nàng vào trong tay áo đều mang đi.

Người nào nếu dám động vào nàng, hắn liền một chưởng đánh người nọ tới tan xương nát thịt!

Nhưng đáng tiếc đáng tiếc, hiện tại nha đầu này không muốn cho hắn tới bảo vệ.

Chỉ là không sao! Thanh Sơn Bất Cải Lục Thủy Trường Lưu ( ngươi là thổ phỉ. . . . . . ), một ngày nào đó nàng sẽ rõ!

Ừm! Chính là như vậy!

. . . . . .

Từ lạnh lẽo đổi sang tắm dược, đối với Như Ý mà nói cũng thật sự là rất thư thái.

Nhưng nàng không nghĩ ra, nếu có thể tắm, tại sao còn muốn đi đông lạnh hai lần?

Đối với lần này, Ngọc Hoa cho ra đáp án dĩ nhiên là: không đi đông lạnh hai lần đó, có thể tắm sao?

Nàng không hiểu, nhưng cũng biết ở trên đời này, nếu như chỉ có một người sẽ không hại nàng, người kia nhất định chính là Ngọc Hoa.

Cho nên, chỉ cần là Ngọc Hoa nói chuyện, mặc dù đa số thời điểm Như Ý cũng sẽ cải cọ một phen, nhưng đến cuối cùng vẫn là đi làm.

Ngày hôm đó ngâm dược sảng khoái tinh thần, đang chuẩn bị tìm một chút nghẹn nơi Ngọc Hoa, vừa ra cửa liền nhìn thấy Tiêu Thước đang quấn Lâm Mộng Hinh hỏi cái gì gọi là "Song tu" .

Nàng xoa xoa cái ót đã không cần nữa bôi thuốc, chỉ cảm thấy cái từ này tựa hồ đã nghe qua ở nơi nào.

Đang suy nghĩ, âm thanh Tiêu Thước lại truyền tới ——

"Mộng Hinh tỷ, ngươi nói một nữ cùng một nam nhân cùng nhau nằm ở trên giường, nữ người quần áo xốc xếch người nam áo cũng không chỉnh tề, một ôm một, người nữ còn đặt chân trên thân người nam, điều này nói rõ cái gì?"

Như Ý đau đầu nhức óc, nhìn lại Lâm Mộng Hinh, đã sớm mắc cở đỏ bừng mặt, liều mạng muốn thoát đi hiện trường tà ác này.

Chương 223: Về trong sạch Như Ý cùng trinh tiết Ngọc Hoa

Nhưng tay nhỏ bé của Tiêu Thước nắm chặt, để cho nàng chạy cũng không chạy được, nhưng lại không trả lời được, ê a thật lâu, cuối cùng là kéo ra một câu:

"Ngươi nhìn thấy ơ nơi nào!"

Tiêu Thước đáp như điều đương nhiên ——

"Tỷ ta cùng Ngọc Hoa công tử a!"

"Ách. . . . . ." nơi cổ họng Lâm Mộng Hinh một tiếng ừng ực, sau đó liền xoay đầu lại hướng Như Ý đứng bên này——"Là Như Ý cô nương ở nơi đó chứ? Chuyện như vậy. . . . . . Vậy thì ngươi đến trả lời đi! Ta...ta thật sự là. . . . . ."

"Ngươi thật sự là không mở miệng được!" Như Ý tiến lên một bước, một tay níu lấy lỗ tai Tiêu Thước ——"Thanh danh của ta sao để cho ngươi làm hỏng đấy! Vốn là không có việc gì, chỉ là cảm giác ngủ chung mà thôi. Để cho ngươi vừa nói như thế, như vậy giống như ta bị ăn hết đấy! Tiểu tử ngươi an tâm cái gì! Lời này truyền tới bên ngoài thì sau này tỷ ngươi làm thế nào lập gia đình?"

Lâm Mộng Hinh vội vã mà chạy nghe câu đó thì sợ hãi!

Cái gì gọi là"Chỉ là cảm giác ngủ chung mà thôi" ?

Bây giờ nàng thật cảm thấy, câu hỏi Tiêu Thước mới vừa rồi hỏi mình có thể đón nhận!

Đây thật là có sư phụ nào sẽ có đồ đệ đó, có tỷ tỷ, sẽ có đệ đệ đó!

Vì vậy, nếu buổi chiều này nhất định Tiêu Thước bị lão tỷ mình ân cần dạy bảo.

Vì vậy, nhất định buổi chiều này, trên Phổ Phổ đảo sẽ thì thỉnh thoảng truyền ra tiếng nam hài kêu rên ——

"Tỷ a! Ta biết sai lầm rồi! Ngươi cùng Ngọc Hoa công tử là trong sạch! Tỷ a! Ngươi cũng đừng giày vò, ngươi một đao giết ta đi!"

. . . . . .

Về trong sạch Như Ý cùng trinh tiết Ngọc Hoa còn hay không, chuyện này mãi cho đến sau lại rất nhiều năm về sau, ba người khác trên Phổ Phổ đảo cũng nói không rõ ràng lắm.

Nhưng đó là nói sau, tạm thời không đề cập tới.

Chuyện ở trước mắt, là một buổi tối trăng nhô lên cao, Thiện Tâm hết sức rối rắm len lén đi tìm Như Ý.

Lúc đó, Như Ý mới vừa cởi áo ngoài mặc áo vải bông trắng chuẩn bị lên giường ngủ.


  Chương 224: Ngọc Hoa uống thuốc

Editor: Maria Nyoko

Thiện Tâm đến khiến tim nàng không hiểu được, đột nhiên chìm xuống, giống như có vật gì đó bị chìm vào vực sâu vạn trượng, muốn vớt, cũng vớt không lên đây.

Bắt đầu lo lắng, khẳng định sắc mặt không tốt. Tiểu nha đầu vừa mới vào nhà vốn là có chuyện muốn nói, nhưng thấy Như Ý đang ngồi ở trên giường gương mặt phờ phạc nhìn mình, vì vậy vừa mở miệng, đề tài liền đổi thành nàng hỏi:

"Sư tỷ, ngươi làm sao?"

Lúc này Như Ý mới phục hồi tinh thần lại, cố tình trấn định áp cảm giác kỳ quái không lý do này, nhưng thử mấy lần, không có kết quả.

Nàng liền buông tha, ngược lại đấm ngực chủ động nói:

"Điều này ta cũng không rõ, ngươi vừa đến, đột nhiên lòng ta lại bắt đầu hốt hoảng. Cảm giác là có chuyện gì không tốt. . . . . . Thiện Tâm, ngươi muốn nói gì với ta?"

Nàng nói, Thiện Tâm có chút luống cuống, đi tới mấy bước trước giường nàng phe phẩy tay Như Ý, nói:

"Sư tỷ sư tỷ! cũng là trong lòng Thiện Tâm hốt hoảng, lúc này mới nghĩ đến tìm ngươi nói một chút. Sư tỷ ngươi có thể nói cho ta biết sư phụ là thế nào hay không? tại sao hắn uống thuốc? Trước kia sư phụ cũng không uống thuốc, hắn sinh bệnh gì sao?"

Như Ý sững sờ, đột nhiên có chút hiểu được tại sao mình vừa nhìn thấy Thiện Tâm tới trong lòng sẽ nổi lên khác thường.

Thì ra là nghĩ tới Ngọc Hoa, thì ra là mặt vẻ Thiện Tâm lo lắng, theo bản năng sẽ khiến nàng nghĩ tới rồi là Ngọc Hoa có chuyện.

Nhưng. . . . . .

"Lời này của ngươi có ý tứ gì? Cái gì uống thuốc? Uống thuốc gì? Làm sao sư phụ sẽ ngã bệnh?"

Nàng biết Ngọc Hoa nhiều năm như vậy, hai chữ ngã bệnh này hình như là không liên quan tới hắn đấy!

Còn có bị thương, còn có mệt nhọc!

Chẳng những dung mạo người kia sinh ra không dính khói bụi trần gian, ngay cả thân thể kia cũng thật không nhiễm bệnh tật nhân gian.

Nhưng bây giờ Thiện Tâm nói hắn đang uống thuốc, trong lúc nhất thời Như Ý thật sự không có phản ứng kịp.

Tiểu nha đầu lại mở miệng nói:

"Là uống thuốc, hơn nữa còn là tự mình, ở bếp nhỏ của hắn. Lúc nãy ta đi tìm một số thứ ở phòng bếp, thấy chén thuốc trống không." .

Chương 225: Ngươi giả bộ quỷ hồn cái gì

Lời này khiến phản ứng Như Ý lâu hơn nửa ngày, thật vất vả liên hệ "Uống thuốc" cùng "Ngọc Hoa", nhưng vẫn không nghĩ ra hắn uống thuốc làm gì.

Thiện Tâm thấy nàng lâu không có lên tiếng, trong lòng càng thêm không nắm chắc, đang chuẩn bị hỏi lại một chút, lại nghe Như Ý nói:

"Ta đi qua xem một chút, ngươi về ngủ trước đi! Chớ kinh động sư phụ, biết không?"

Tiểu cô nương từ nhỏ đã nghe lời Như Ý nói, vừa nghe nàng muốn đi qua nhìn một chút, vội vàng gật đầu lia lịa, lại báo cho nàng:

"Nhất định phải đi nhìn!" Sau đó xoay người chạy về.

Là nhất định phải đi nhìn!

Như Ý dĩ nhiên hiểu đạo lý này, thậm chí lúc Thiện Tâm mới vừa ra khỏi nàng liền bước xuống, cũng không mặc giày vớ, chân không trực tiếp đi ra bên ngoài.

Đây là tật xấu nhiều năm ở trên Phổ Phổ đảo, bởi vì là hải đảo, bờ cát vừa mềm, trúc viện cách biển gần, nàng cùng Thiện Tâm hai người thường chân không chạy tới chạy lui.

Nhưng bây giờ là buổi tối, hơn nữa là cuối hè, trên đất lạnh hơn nhiều.

Lúc ban đầu Như Ý không cảm thấy, đến lúc cảm thấy lòng bàn chân lạnh cả người thì vừa ngẩng đầu, đã đến cửa phòng Ngọc Hoa rồi.

Tâm tư như trầm xuống, sau đó giơ tay lên, đẩy cửa.

Gõ cửa bị trực tiếp tỉnh lược! Chuyện cười, hắn vào gian phòng của nàng đã bao giờ gõ cửa?

Nàng ước gì thấy cơ thể Ngọc Hoa mấy lần, cũng coi như công bằng.

Chỉ là đáng tiếc a đáng tiếc, mấy năm như vậy, chuyện như vậy không thực hiện được.

Sư phụ vĩ đại a! Ngủ một giấc đều mặc phải cực kỳ chặt chẽ, chậc chậc, thật là một ít cũng không đáng xem. ( nàng, dường như cổ nhân đều như vậy chứ? )

Cửa trúc vang lên một âm thanh "Ken két", đến cũng không kinh động người trong phòng.

Ngay từ lúc Như Ý đến gần khu viện này Ngọc Hoa cũng đã iết, chỉ là nghiêng đầu, nhìn thấy người tiến vào lại là chân không, liền nhíu lông mày khiển trách ——

"Buổi tối khuya không ngủ, ngươi giả bộ quỷ hồn cái gì?" .

Chương 226: Sư phụ, thanh bạch của ngươi lại phá hủy!

Như Ý vỗ trán, nàng cũng biết, lời nói từ trong miệng sư phụ nàng không ra được cái gì tốt!

Trợn trắng mắt trừng người ngồi đo, Như Ý tốn hơi thừa lời:

"Không so đo với ngươi! hôm nay buổi tối không phải ta gây gổ tới với ngươi!"

. . . . . . Ách, không đúng! Xong rồi!

Nói xong lời này, lập tức Như Ý liền ý thức được mình có thể lại rớt xuống hố.

Quả nhiên, âm thanh Ngọc Hoa như dừng lại, ngay sau đó âm thanh giải nhất cấp quốc gia lại nhỏ nhẹ ——

"Vậy tối nay ngươi tới nơi này của vi sư là chuẩn bị làm gì đây?" Nói xong còn kéo môi cười một tiếng, một đường cong trên môi, thiếu chút nữa lại để cho Như Ý mất hồn."Đồ nhi cũng không phải là muốn tới học cùng vi sư đạo lý tạo nhân thế nào chứ?"

Phốc ——

Nàng muốn tự đâm hai mắt!

Lời như vậy thật sự là không giống bề ngoài, nàng chỉ không rõ, tại sao sư phụ nàng không thể bình thường một chút đấy?

Nếu như hắn có thể làm được trước sau như một, nàng dám nói Ngọc Hoa chính là hoàn mỹ! Hơn nữa hết sức hoàn mỹ!

"Tới đây!" Thu hồi khuôn mặt cười cợt, đột nhiên Ngọc Hoa vươn tay về phía nàng, sau đó lạnh nhạt nói: "Như Ý, tới đây."

Nàng lại thật sự đi qua, không tự chủ được bước từng bước lên trước.

Giống như lời nói Ngọc Hoa có một loại ma lực, mặc dù nhẹ nhàng, nhưng lại nổi lên tác dụng dẫn dắt kỳ quái.

Đi thẳng đến bên giường hắn, lại đưa tay tới trong tay của hắn, người ngồi ở trên giường nhỏ hẳn là dùng một chút sức, một cái liền lôi Như Ý đến trên giường của mình.

Như Ý lăn xuống đến góc trong cùng, có chút nhếch nhác, vừa định rống hắn mấy câu, nhưng ngẫm lại, rồi lại"Hì hì" một tiếng bật cười.

Ngọc Hoa trợn mắt:

"Cười cái gì?"

Như Ý ngẩng đầu lên nhìn hắn, cười đến lợi hại hơn, vừa cười vừa chỉ mặt của hắn nói ——

"Xong rồi! Sư phụ đẹp mắt như vậy! Nếu như một màn này để cho Thước nhi thấy, sợ là hoàn toàn phá hủy trong sạch của ngươi!" .  

Chương 227: Cơ thể ấm áp của ngươi, tim của ta nhảy

Editor: Maria Nyoko

Ngọc Hoa lại không để ý đến lời nói của nàng, chỉ là tay kéo chăn lên trên chân nàng:

"Khí trời như thế, thân thể vốn l không tốt, cũng không biết chú ý một chút!"

"Ai nha sư phụ!" Nàng lại ỷ vào, ôm lấy cánh tay Ngọc Hoa rung rung: "Sư phụ ngươi nói có phải ngươi hiểu rõ Như Ý nhất hay không?"

Người bị ôm lấy mạnh mẽ run run, đưa tay phải sờ trên trán nàng.

"Không sốt! Nói năng hồ đồ gì đây?"

"Sư phụ!" Như Ý rống giận, nhưng lập tức lại dịu dàng: "Sư phụ người ta không có đùa giỡn với ngươi á!"

Ngọc Hoa lại run run, lúc này cũng không dám chạm trên trán nàng.

Một tiếng "Người ta" , hoa lệ làm cho trong lòng hắn mềm mại.

" Đồ nhi ngoan!" Hắn lui về phía sau, "Ngươi bị thứ gì bám vào người sao? Có muốn vi sư đi ra ngoài đảo mời một sư phụ trừ tà hay không?"

"Ngươi đi luôn đi!" Như Ý trực tiếp ở trên giường nhảy dựng lên, sau đó không để ý ngăn trở lại nhảy đến trên đất lục lọi trong phòng.

Ngọc Hoa bất đắc dĩ, cũng theo xuống giường, bước mấy bước lên trước ôm eo Như Ý từ phía sau, đợi chân nàng không chạm đất, lúc này mới nói:

"Nói! Tìm cái gì? Đi tìm chỗ nào? Ngươi chỉ chỗ ta mang ngươi đi! Xem ngươi chân trần đi trên đất sẽ lạnh."

"Ta hỏi ngươi —— ngươi thả ta xuống trước!" Như Ý giùng giằng muốn trở về mặt đất, bất đắc dĩ hơi sức Ngọc Hoa quá lớn, nàng tránh không được, chỉ đành phải lùi một bước, nói: "Như vậy, ta đẫm lên chân của ngươi, như vậy thì không lạnh!"

"Ừ." Hắn gật đầu, cảm thấy đề nghị này rất tốt, vì vậy thả người xuống, để nàng dẫm lên chân hắn.

Hắn cũng mới từ trên giường xuống, cũng không có mang giày vớ. Chân của hai người cứ như vậy nghiêm nghiêm thật thật hợp một chỗ, vừa ngẩng đầu, chóp mũi của nàng đụng cằm hắn.

Vì không để cho nàng té xuống, Ngọc Hoa liền dứt khoát hoàn toàn ôm người vào trong ngực, gần như vậy, gần đến nỗi nàng có thể chạm đến cơ thể ấm áp của hắn, hắn cũng có thể cảm thấy tim của nàng đập.

——— —————— —————— ——————

Mọi người cùng nhau kêu: Đại Ái Ngọc Hoa a ~~~~~~.

Chương 228: Lời nói chân thành của Ngọc Hoa

Tuy là hai người sẽ không câu nệ tiểu tiết, nhưng trong đêm tối, chỉ một cây nến thắp sáng ở bên trong phòng ngủ, cũng sẽ cảm thấy có một chút xíu lúng túng.

Vì vậy Như Ý muốn trốn về sau, nhưng cánh tay Ngọc Hoa vòng chắc không buông, liền nhìn chằm chằm tới trước nàng, cặp mắt kia đột nhiên khiến Như Ý không dám nhìn thẳng.

Lúc né tránh, chỉ nghe thấy bên tai có lời truyền đến, thật thấp, chỉ khoảng cách gần như thế mới có thể nghe rõ.

Đó là Ngọc Hoa, là hắn đang nói:

"Ta không mở miệng, cũng không phải ta không muốn. Ta không đuổi theo cầu xin, cũng không phải ta không thích. Ngược lại, chỉ là ta rất ưa thích, quá mong muốn, cho nên mới nguyện ý đợi ở đây, mặc kệ nàng chơi đủ, náo đủ, bởi vì nàng muốn biết tất cả muốn biết rõ ràng." (hơ hơ tỏ tình rồi <3 <3 )

Cánh tay hắn vừa thu lại, khoảng cách giữa hai người gần như không có. Gương mặt Như Ý cọ cọ trên vai hắn, bên tai lại có hơi thở ấm áp cùng với lời nói nhỏ nhẹ ——

"Cho nên. Nhớ kỹ, của ta vĩnh viễn đều là của ta, mặc nó lăn đến chỗ nào, quay đầu lại đều là của ta. Chỉ là ta muốn nó tự bảo trọng, nếu như trên đường có một sơ xuất gì, để cho ta công dã tràng. Thiên hạ kia, ta sẽ làm nó chìm vào đáy biển theo Phổ Phổ đảo. Không tin sao? Vậy thì thử một chút!"

Như Ý ngẩn ra, trong đầu hỗn loạn.

Đợi bình tĩnh lại, lại cố ý không để ý tới những lời kia, hoàn toàn không giống như là lời Ngọc Hoa có thể nói ra.

Có rất nhiều chuyện, nàng hiểu.

Nhưng là có rất nhiều chuyện, nàng không muốn hiểu.

Khó được một cuộc hồ đồ, kỳ thật là người luôn hiểu rõ .

Nàng hiểu, Ngọc Hoa cũng hiểu.

Cho nên hắn chỉ nói, cũng không nói tên của nàng.

Cho nên hắn chỉ là biểu đạt, cũng không cầu xin nàng đáp ứng.

Lỗ mũi dâng lên vị chua, cánh tay cũng ôm người nguyện ý để cho nàng dẫm lên chân.

Mở miệng, cũng là nói rõ mục đích chuyến đi này——

"Thiện Tâm nói ngươi uống thuốc. Sư phụ, nói cho ta biết, ngươi uống thuốc gì?"


Chương 229: Mỹ nhân sư phụ có ngực đẹp

Rất rõ ràng, người ôm chặt nàng run lên bần bật, tâm Như Ý cũng run theo.

Một tay liền níu lấy xiêm áo Ngọc Hoa, nữ tử ngẩng đầu lên, nhìn thẳng ánh mắt của hắn, từng chữ từng câu ép hỏi ——

"Nói cho ta biết! Ngươi uống thuốc gì?"

Ngọc Hoa cau mày, hai mắt hung hăng nhìn lại.

Như Ý biết đây là điềm báo hắn nổi giận, ngày trước mỗi lần như lúc này, nàng cùng Thiện Tâm cũng sẽ lẫn xa xa, mãnh mẽ chui vào trong đất.

Thế nhưng lần này, nàng sẽ không trốn!

Chẳng những không trốn, thậm chí còn không muốn sống đuổi theo một chữ ——

"Nói!"

Ngọc Hoa lắc đầu.

Nàng sẽ không chú ý cái gì lạnh hay không lạnh, từ trong ngực hắn dùng sức tránh ra, sau đó lui về phía sau nửa bước, hai tay níu lấy cái áo của hắn kéo mạnh ——

Xoạt!

Trước ngực nam tử hoàn toàn bị lộ ra ngoài như vậy!

Bình thường vô số lần Như Ý không đứng đắn ảo tưởng qua bộ dáng sư phụ nàng là gì, thậm chí ngay cả nửa đêm nằm sấp trên cửa sổ ý niệm cũng động tới như vậy.

Chỉ vì Ngọc Hoa thật đẹp, đẹp tới nỗi không có một người ở trước mặt hắn có thể không động tà niệm, không phân biệt nam nữ.

Nhưng lần này, hấp dẫn như thế đặt ở trước mặt, gần như vậy, gần đến nỗi nàng có thể thấy rõ ràng ngực Ngọc Hoa phập phồng, gần đến nỗi nàng có thể nghe thấy được hơi thở phái nam nhàn nhạt, ấm áp, trong lòng Như Ý lại không nâng lên nửa phần tà niệm.

Nhưng ánh mắt lại bất động, thẳng hướng về một bộ vị phía trên cơ bụng.

Từ nơi đó mãi cho đến tim, sắp đến cổ họng, có một vạch đen nổi lên phá ngực mà ra.

Nữ tử hô hấp càng ngày càng nặng, đôi môi cũng một chút xíu xẹp xuống, có chất lỏng óng ánh ở bên trong bắt đầu khởi động, lại chịu đựng không cho phép nó rớt xuống.

"Chuyển an tán!" Nàng nói nhỏ, đưa tay sờtrên ngực hắn, đầu tiên là đầu ngón tay, sau đó ngón tay, sau đó là lòng bàn tay.

Từng chút hướng lên, đẩy tới tim. . . . . .


  Chương 230: Vị trí mập mờ

Editor: Maria Nyoko

Đây là một vị trí rất mập mờ, khi toàn bộ lòng bàn tay đều bao trùm lên thì thậm chí nàng có thể cảm thấy có một chấm tròn nho nhỏ nhô ra.

Mà Như Ý lại khóc, khóc lóc vô cùng thảm thiết, khóc đến hoàn toàn không có hình tượng.

Nàng nói:

"Rốt cuộc là ngươi ăn uống chuển an tán bao lâu rồi? Vạch đen đã đến chỗ này, có phải từ lúc ta lên trên đảo đã bắt đầu ăn hay không? Ngươi đóng cửa tháng ba không thấy ta, lại giấu mình ở trong phòng ăn chuyển an tán. . . . . . Sư phụ, ta không ngốc, ta biết rõ chuyển an tán là vật gì. Thế nhưng ngươi biết rõ ràng nó làm thân thể có nhiều tổn thương, tại sao còn muốn làm?"

Nàng nói không sai, chuyển an tán, chỉ cần nuốt vào nửa năm, nội lực trong cơ thể con người sẽ tăng vọt gấp đôi.

Mà Ngọc Hoa tính toán, chính là đến lúc đó, chuyển toàn bộ nội lực tăng vọt đến trong thân thể Như Ý.

Nhưng chuyển an tán có thể chuyển nội lực, nhưng sau khi chuyển, người chủ gần như bệnh nặng, ít nhất phải nửa năm mới có thể khỏi hẳn. . . . . .

"Khóc cái gì!" Ngọc Hoa giơ tay lên lau nước mắt của nàng, " Không phải là vì ta để cho ngươi bỏ hơi sức ít chút. Hừ! Nha đầu không biết điều!"

Hắn cố ý dữ với nàng, bày ra một dáng vẻ không sao cả. Thậm chí kéo tay Như Ý ra, sau đó xoay người liền chạy tới giường hẹp bên kia——

"Trở về thôi! Vi sư buồn ngủ! Chẳng lẽ đồ nhi muốn ngủ chung cùng vi sư?"

Lần này hắn nói bậy, Như Ý không tức giận cũng không buồn bực. Chỉ là lúc Ngọc Hoa mới đi ba bước nàng theo sát phía trước, một tay nắm chặt tay áo của hắn không buông.

Hắn giãy dụa hai lần không được, không thể không dừng lại. Tiếp theo than nhẹ một tiếng, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu.

"Sư phụ!" Người phía sau nhẹ giọng nói, còn làm bộ khóc thút thít."Ta hiểu rõ ngươi đối đãi với ta tốt, ta cũng biết rõ ở trên đời này, cũng chỉ có ngươi đối đãi với ta tốt nhất. Mà trong lòng ta , luôn có một ít không bỏ được, có chút chấp niệm. Ta muốn, có lẽ hỏi rõ những chuyện kia, cũng bỏ đi, cần một chút thời gian." .

Chương 231:Ngọc Hoa lại có thể trong ngoài thống nhất

Ngọc Hoa xoay người, lại cúi đầu nhìn chân của nàng đứng trên mặt đất, lại muốn sẽ ôm người trong ngực giẫm ở trên chân mình.

Như Ý không có cự tuyệt, nhẹ đạp lên, liền có hơi ấm từ bàn chân tràn ra.

Nhưng y phục Ngọc Hoa bị nàng kéo mở, hai người dán lên như vậy, tình cảnh này cho dù ai nhìn cũng sẽ không có ý tưởng thứ hai.

Gương mặt Như Ý cũng phiếm hồng, muốn tránh xuống, rồi lại không có nơi có thể trốn.

Thử mấy lần, liền dứt khoát buông tha. Ngược lại giơ tay lên ôm lên trên cổ của Ngọc Hoa, cứ như vậy treo ở trên người hắn.

"Thật ra thì có một số việc, vẫn là không biết thì tốt hơn." Bên tai có âm thanh truyền đến, thanh thanh đạm đạm, một cái chớp mắt, lại dung hợp cùng dung mạo Ngọc Hoa.

Trong lòng Như Ý thầm nói, đây thật là một kỳ tích.

Lời nói của Ngọc Hoa vẫn còn đang tiếp tục:

"Không biết, có thể lưu lại ấn tượng tốt. Biết rõ, sợ là tiêu tan toàn bộ. Chấp niệm thành thù, đến lúc đó, ngươi lại không buông ra rồi."

Như Ý liền giật mình, tiếp theo mở miệng, cũng là hỏi hắn:

"Sư phụ có phải ngươi biết cái gì hay không?"

Ngọc Hoa cảm thán, lại lắc đầu:

"Biết một chút, nhưng không nhiều lắm, cho nên cũng không thể kể rõ ràng cho ngươi. Muốn một cái lý do, vậy thì đi hỏi đi! Hỏi hắn một chút vì sao ban đầu nhẫn tâm đẩy ngươi ra, hỏi một chút giữa Cung gia cùng Tiêu gia còn có hắn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Có một số việc cũng là ý trời, vốn là kiếp này dây dưa cùng ngươi, tuy ta cố ý kéo ngươi qua một bên, nhưng ngươi lại bổ nhào trở về. Dưỡng thương cho tốt, qua mấy tháng ta truyền nội lực cho ngươi, sau đó. . . . . . thì ra đảo đi!"

. . . . . .

Đêm đó, Như Ý bị Ngọc Hoa ôm trở về căn phòng của mình. Cũng bởi vì nàng không có mang giày.

Sau khi trở về nàng vẫn suy nghĩ, rõ ràng mình đi hưng sư vấn tội, rõ ràng chính là muốn dạy dỗ hắn không nên uống chuyển an tán, rõ ràng chính là muốn nói cho hắn về sau không được uống, nàng không cần nội lực của hắn .

Nhưng càng về sau, cũng không thế nào, lại là hắn giáo dục nàng! .

Chương 232: Đặc biệt đi tìm Ngọc Hoa chơi một trận mập mờ

Chuyển an tản cũng không còn nhắc lại, cứ tính như vậy. . . . . .

Ông trời! Sáng sớm hôm sau, Như Ý chợt vỗ cái trán, rốt cuộc nàng đang làm gì?

Bây giờ suy nghĩ một chút, tối ngày hôm qua dường như nàng. . . . . . Là đặc biệt đi tìm Ngọc Hoa chơi một cuộc mập mờ. . . . . .

"OMG!" Người mới vừa ngồi dậy lại bổ nhào trở về giường hẹp, "Ta rốt cuộc đang làm gì! !"

. . . . . .

Bắc Đại Hoang, Thiên Ngọc sơn.

Đỉnh núi lạnh lẽo, có một nam tử mặc áo tím đứng ở nơi cao nhất mà nhắm mắt.

Một Thiên Ngọc sơn phồn thịnh hôm nay hoang vu, không người nào ở đây, cho nên người vừa bước lên, liền bị tuyết dày che qua đầu gối.

Trường bào nam tử cũng hòa nhập vào trong tuyết, chỉ chừa màu tím nhàn nhạt bên ngoài, có gió thổi lên thì biết từ trong tuyết bay ra, tản ra, dẫn theo một tầng sương tuyết.

Sương tuyết rất mê người, thế nhưng nam tử tựa như không hề hay biết, chỉ là cúi đầu, vẫn nhìn chằm chằm vào một vật nắm trong tay.

Đó là một thanh tiểu cung, vừa nhìn đã biết là vật nữ tử sử dụng.

Toàn thân là răng ngà, nhỏ đến mức bị bàn tay hắn nắm thì có vẻ có vài phần tức cười.

Có người bước nhẹ đi lên, đứng ở phía sau nam tử ba bước, cũng đi theo yên lặng đứng một lát, mới nhẹ giọng nói:

"Tôn chủ, cần phải trở về."Khi nói chuyện, ánh mắt cũng nhìn thanh tiểu trên cung kia, mi tâm không để lại dấu vết nhíu xuống, tâm cũng nhói, khó chịu không nói ra được.

Tới cùng còn có một nữ tử, quần dài đỏ tươi chấm đất, mắt lộ ra mị quang, ánh mắt quanh đi quẩn lại, cuối cùng vẫn rơi xuống người bên cạnh, tiếp theo hung hăng liếc hắn một cái.

"Tôn chủ." Nàng mở miệng, âm thanh kiều mỵ."Cung phu nhân còn đang chờ, là nên đi về!"

Mạnh Tử Ca quay đầu lại, lướt qua Mị Nguyệt cùng Chấp Kiếm đứng ở trước mặt, đi thẳng tới một nữ tử cách đó không xa.

Ở bên kia, là Cung Tiêm Hội bọc áo choàng thật dầy cũng chạm mặt nhìn tới.

Trong ánh mắt kia có chút mong đợi, nhưng nhiều hơn, cũng là tuyệt vọng cùng bất đắc dĩ.

Chương 233: Có một vấn đề ta nghĩ mất mười năm


Editor: Maria Nyoko

Mạnh Tử Ca ngẩng đầu lên, từ phía trên ngọn núi kia đi xuống. Mãi cho đến khi đứng trước mặt nàng, dừng một chút, đưa tay đẩy bông tuyết trên tóc nàng đi, lúc này mới nói:

"Ngươi nói muốn đến trên Thiên Ngọc Sơn xem một chút, ta dẫn ngươi tới. Nhưng ngươi cũng thấy, hôm nay Thiên Ngọc Sơn đã không giống như xưa. Giữa ngươi và ta, cũng không giống như xưa rồi."

"Ta hiểu rõ." vẻ mặt Cung Tiêm Hội lạnh nhạt, câu trả lời này đã có tính toán trong lòng, bởi vì tự hắn nói, nàng cũng đã mất đi nửa phần đau lòng.

Đúng! Đối với người đã bị thương tích đầy mình, sao còn có thể thương tổn được nửa?

"Có một vấn đề ta nghĩ mười năm, hôm nay cuối cùng có cơ hội này, muốn hỏi ngươi một chút ." Nàng mở miệng, âm thanh vẫn nhẹ, ánh mắt lại nhìn thẳng tới, không cho đối phương tránh né——"Năm đó ngươi đưa ta xuống núi, rốt cuộc là vì để cho ta đoàn tụ với người nhà, hay chỉ là muốn mượn tay Cung gia đưa ta đến Triệu quốc?"

Một câu hỏi, rõ ràng trong giọng nói mang chất vấn.

Thật ra thì câu trả lời đó nàng cũng đã đoán được tám phần, ngay lúc mười năm trước hắn để nàng ở lại, cũng giả tám phần.

Nhưng nàng vẫn muốn hỏi một chút, coi như đáp án giống với suy nghĩ trong nội tâm nàng, nàng cũng muốn nghe chính miệng hắn nói.

Vì vậy, có ánh mắt thẳng tắp mong đợi, không cho người tránh né.

Dĩ nhiên, Mạnh Tử Ca cũng chưa bao giờ muốn tránh đi.

Cung Tiêm Hội không phải Khanh Như Ý, hắn đối với người sau không hề lừa gạt, đối với người trước. . . . . . Hôm nay, đã không có lý do lừa gạt.

Hắn gật đầu, nói nhỏ:

"Đúng, là muốn đưa ngươi đến Triệu cung."

Nữ tử hơi ngẩn ra, vốn là thân thể có chút đứng không vững liền lung lay hai cái gần như sắp ngã trong tuyết.

Mạnh Tử Ca đưa tay đỡ, lại bị nàng gạt đi.

Người ngã vào đống tuyết, tức khắc liền có lạnh lẽo bao trùm lên trên người , nhưng đã không bù được lạnh lẽo trong lòng.

Đưa tay lau khóe mắt, thật bất ngờ, hoàn toàn không có có lệ.

Chỉ có tuyết dính ở trên làn da không muốn tan đi cũng không thể rơi xuống, kết tinh lạnh lẽo.

Chương 234: Bây giờ nghĩ lại, ta không nợ ngươi!

Cung Tiêm Hội cười một tiếng, mang theo chút tự giễu nói ——

"Quả thật là như vậy! thời điểm Cung gia đưa ta tiến Triệu cung ta liền hiểu. Mạnh Tử Ca! Những năm này thật ra thì ta từng có hối hận, hối hận không nên cùng Dạ Tầm liên thủ phá huỷ Thiên Ngọc Sơn, Thất Sát cũng bị phá huỷ. Nhưng bây giờ, ta không nợ ngươi!"

Nói cho hết lời, giùng giằng đúng dậy từ trên mặt đất, cũng không quản một thân tuyết đọng, thất thiểu đi tới sơn môn.

Đi thẳng đến bên vách núi, lúc này mới dừng chân, sau đó quay đầu lại, nhìn Chấp Kiếm, nhìn lại Mị Nguyệt, nhưng vẫn hướng về phía nữ tử mở miệng——

"Mị Nguyệt cô nương dẫn ta đi xuống được không?"

Mị Nguyệt nhìn Mạnh Tử Ca một cái, nhưng thấy gật đầu rất khẽ, lúc này mới lên đi trước, nói:

"Được!"

Nói xong, dải lăng trong tay phóng ra, cuốn lấy thắt lưng Cung Tiêm Hội.

Đoàn người nhảy lên, cùng nhau nhảy xuống đỉnh núi.

Cung Tiêm Hội biết, đây là một lần cuối cùng! Một lần cuối cùng ở Thiên Ngọc Sơn, một lần cuối cùng vào Đào Nhiên Cư.

Từ nay về sau, nàng hoặc sẽ theo hắn, hoặc hắn sẽ chăm sóc nàng. Nhưng giữa hai người không có tình nghĩa cùng ngọt ngào ban đầu nữa, dù những thứ kia đều là làm bộ làm tịch, dù là những thứ kia cũng vì kế hoạch sau này.

Gió tuyết đi nhanh, nước mắt nữ tử cuốn theo gió, bay khắp nơi.

Mười năm rồi, từ lúc hắn đưa nàng xuống núi, đến bây giờ, mười năm rồi.

Có lúc nàng suy nghĩ, có phải mình sai lầm rồi hay không? Có thể tất cả đều là hiểu lầm hay không? Nếu không, làm sao hắn có thể cứu mình từ trong Triệu cung ra? . . . . . .

Còn nhớ rõ một năm kia, cũng là băng tuyết như vậy, hắn nói với nàng: tìm thấy người nhà ngươi rồi, bọn họ đều rất tốt, bọn họ đều còn sống, bọn họ đều rất nhớ ngươi!

Lúc ấy nàng mừng rỡ hận không thể lập tức đi xuống núi!

Cung gia vẫn bí mật ẩn nấp ở thâm sơn, từ ghi chép lại, cũng biết gia tộc của mình là một đám người thật kỳ quái.

Chương 235: Cung gia Tiêm Hội

Không thể ra đường, không thể nói mình họ Cung, càng không thể kết giao bằng hữu.

Sau một trận lũ lụt, đã phá hủy nơi bọn hj ẩn nấp, mỗi người tự chạy, hẳn là không có một người chú ý nàng.

Cũng chỉ có nhị thúc thân nhất vẫn kêu Tiêm Hội Tiêm Hội, đáng tiếc, cuối cùng vẫn là bị lũ lụt cuốn đi.

Một năm kia, nàng được Mạnh Tử Ca cứu.

Một năm kia, nàng chỉ liếc mắt một cái, liền yêu nam nhân một thân áo bào tím này.

Hắn đợi nàng tốt, dẫn nàng rời Thiên Ngọc Sơn, hết sức che chở.

Mấy năm trên Thiên Ngọc Sơn, đời nàng cũng không có hưởng thụ qua .

Chẳng những cẩm y ngọc thực, hơn nữa còn có một thân phận Tôn chủ phu nhân.

Tuy nói giữa bọn họ cũng không có cái gì, nhưng khi mọi người gọi nàng là phu nhân thì Mạnh Tử Ca cũng không phủ nhận, điều này làm cho nàng thật vui mừng.

Nhưng sau lại, nàng không biết chuyện gì xảy ra. Đột nhiên Mạnh Tử Ca xuống núi một chuyến, trở về thì liền nói cho nàng biết tìm được những người Cung gia năm đó bị tản đi.

Nàng hào hứng để cho hắn mang theo mình đoàn tụ cùng người nhà, thế nhưng tụ họp một chút, lại tới lúc bình tĩnh lại, Mạnh Tử Ca cũng đã không có ở đây.

Nhị thúc Cung gia nhốt nàng sáu mươi ngày, cuối cùng mang theo người toàn tộc quỳ gối trước mặt nàng, cầu xin nàng vào Triệu cung, gả cho Triệu hoàng, chỉ vì đền nợ nước thù nhà!

Nàng không biết mình có nợ nước thù nhà gì, cũng không có ai nói cho nàng biết rốt cuộc nợ nước thù nhà là những thứ gì.

Chỉ là bị một đám trưởng bối quỳ trên mặt đất cầu xin, cầu xin ba ngày, nàng rốt cuộc gật đầu.

Công bằng mà nói, Triệu hoàng đối xử với nàng cũng là cực tốt, mặc dù sánh kịp Mạnh Tử Ca lúc ban đầu, nhưng Hoàng đế đối với một phi tần mà nói, đã không thể bắt bẻ.

Nhưng chính là nàng không yêu, dù là lúc hai người hoan hảo thì trong lúc cười, cũng mơ hồ khổ sở.

Nàng chỉ không nói, chỉ là không muốn để cho người ta thấy, nhưng trong lòng lại hận một ngày một tăng.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro