sat thu kiem vuong 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHẠM TRÁN TẠI QUỶ ĐẦU QUAN

Lãnh Nhật Phong, Kha Bạc Kim, Tống Hàn Giang và Lâm Thành Tử cưỡi bốn con tuấn mã Thiên Ly' vân ô rong ruổi, phía sau họ là Mộng Đình Hoa trên cỗ xe song mã, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Lãnh Nhật Phong.

Tống Hàn Giang với vẻ mặt ủ rũ, thậm chí không buồn giữ dây cương. Thỉnh thoảng lại nhìn trộm qua Nhật Phong rồi nguy't Lâm Thành Tử. Trên quan lộ chỉ nghe tiếng vó ngựa phi chậm rãi mà chẳng buồn lên tiếng. Vả chăng thỉnh thoảng mới nghe được tiếng thở dài thườn thượt của Tống Hàn Giang.

Kha Bạc Kim quay sang Tống Hàn Giang:

- Sao Tống huynh cứ thở ra hoài vậy?

- Tống mỗ không thở ra sao được, khi Tống mỗ phải đi xa như thế này mà khi về chẳng còn một nén bạc vụn dằn túi.

Tống Hàn Giang lườm Lâm Thành Tử:

- Cũng tại cái gã họ Lâm kia, mang tiếng là hành tung xuất quỷ nhập thần, đi mây về gió, thế mà lại bị Đình Hoa dẫn về một cách dễ dàng nên Tống mỗ mới sạch túi.

Tống Hàn Giang hừ nhạt một tiếng:

- Tống mỗ thân hành ra Tây Vực lần này xem như công cốc rồi. Hỏi làm sao Tống Hàn Giang này không rầu rĩ chứ.

- Kha mỗ nghĩ Nhật Phong không nỡ để Tống huynh thiệt thòi đâu.

- Tống mỗ đã làm văn tự thiếu nợ Lãnh Nhật Phong và Mộng Đình Hoa rồi.

- Đã là thủ túc kết nghĩa kim bằng, Nhật Phong và Đình Hoa đâu nỡ lấy tấm văn tự đó mà đòi nợ huynh.

Tống Hàn Giang gãi đầu:

- Chỉ khi nào họ xé tấm văn tự của Tống mỗ. Tống mỗ mới yên tâm mà thôi. Đã đi buôn thì không ai chịu lỗ bao giờ.

Kha Bạc Kim cười mỉm nói:

- Nếu Tống huynh không còn gì thì Kha Bạc Kim có thể chia cho Tống huynh một ít.

- Phần của ngươi cũng đã tính vào món nợ cho mấy ả kỳ nữ ở Vọng Nguyệt Lâu rồi, còn gì nữa mà chia với chác. Tống mỗ và Kha Bạc Kim xem như phủi tay.

Trên một tảng đá to, trông xa xa tựa như một chiếc thạch lâu khổng lồ màu xám xịt, khắc ba chữ thảo với những nét như rồng bay phượng múa.

"Quỷ đầu quan" Đúng vói cái danh quỷ đầu quan, bởi con đường quan lộ tính từ tảng đá thạch lâu làm cột mốc đột nhiên hẹp hẳn lại chỉ vừa đủ cho đôi song mã qua mà thôi, còn hai bên là hai vách đá cao sừng sững, ngỡ như muốn đâm thủng cả khoảng trời trên cao. Từng cơn gió lạnh xé da xé thịt giật từng hồi một. Đến ngay cả những con tuấn mã thiên ly' ô vân cũng phải rùng mình bởi những luồng cuồng đông phong.

Lãnh Nhật Phong dừng ngựa quay lại Mộng Đình Hoa:

- Mộng muội muội có lạnh không?

Đình Hoa gật đầu.

Lâm Thành Tử đang ngủ gật trên yên ngựa cũng giật mình bởi một cơn gió đông lạnh buốt ập đến. Gã vừa tỉnh giấc thì nghe bập bõm lời của Nhật Phong, liền quay qua chàng:

- Lạnh lắm ... lạnh lắm !

Lâm Thành Tử vừa nói vừa phi thaân xuống lưng ngựa. Y trao dây cương qua Tống Hàn Giang:

- Tống huynh giữ ngựa dùm đệ nghe.

Tống Hàn Giang cầm lấy dây cương cười hỏi:

- Thế ngươi trả ta bao nhiêu?

Lâm Thành Tử sa sầm mặt, giật lại dây cương tuấn mã:

- Nhờ Tống huynh có một chút, thế mà cũng tính với toán.

Lâm Thành Tử nói xong, dắt ngựa ra sau cỗ xe cột dây rồi chui tọt vào trong khoang xe. Chỉ một lúc sau khi mọi người qua khỏi tảng thạch lâu thì tiếng ngáy o o của gã đã vọng lên.

Nhật Phong cởi áo choàng qua tay Mộng Đình Hoa.

Tống Hàn Giang liếc Lãnh Nhật Phong rồi quay lại Kha Bạc Kim :

- Tống mỗ nghĩ Kha Bạc Kim lo cho Mộng Đình Hoa thì đúng hơn Lãnh Nhật Phong. Bởi vì Kha Bạc Kim biết tâm y' nữ nhân hơn Nhật Phong.

Bạc Kim im lặng không trả lời Tống Hàn Giang. Y giật dây cương để con tuấn mã phi nhanh hơn một trượng, mở lối đi trước.

Mọi người qua khỏi quỷ đầu quan, thì trời cũng sập tối.

Nhật Phong nói với Tống Hàn Giang:

- Tống huynh, chúng ta có thể đi được chứ?

Tống Hàn Giang đảo mắt nhìn tứ phương tám hướng, rồi lắc đầu:

- Nghĩ chân ở đây e bất tiện. Phía sau chúng ta là Ải đầu quỷ chui vào đó như chui vào rọ. Phía trước thì trống không. Địa thế như thế này bất loợi lắm. Đi thêm chút nữa đi.

Nhật Phong gật đầu.

Đi thêm năm mươi dặm, vầng nhật quang chỉ còn là vầng chiều đỏ ối, sắp sụp tắt thì gặp một trang trại bỏ hoang.

Tống Hàn Giang chỉ trang trại đó nói:

- Chúng ta có thể nghĩ tạm trong chỗ này.

Mọi người xuống ngựa vào trong trang trại đó. Gian chính sảnh đã mục rữa theo năm tháng, nhệnh giăng khắp nơi khiến cho Đình Hoa phải cau mày.

Tống Hàn Giang cẩn thận xếp mọi chỗ cho mình. Trong khi Lâm Thành Tử vừa vào đã bày lương khô ra rồi. Đình Hoa bước đến trước mặt họ Lâm:

- Chưa dọn sạch sẽ ngươi đã bày thức ăn ra. Làm sao ăn được đây.

Lâm Thành Tử toét miệng cười:

- Cái bụng cuủa Lâm Thành Tử đòi ăn trước. Người xưa có câu "có thực mới vực được đạo", không ăn thì còn sức đâu mà dọn với dẹp chứ, với lại chúng ta chỉ ở qua đêm thôi chứ có ở suốt đời đâu mà lập phòng hoa chúc cho ... cho nàng dâu.

Lâm Thành Tử vừa nói vừa nhón lấy một chiếc đùi gà. Gaã nói xong ngoạm luôn một miếng to nhai ngấu nghiến. Mộng Đình Hoa chỉ còn biết lắc đầu.

Lâm Thành Tử không màng đến Mộng Đình Hoa, thoáng chốc y đã dùng hết chiếc đùi gà rồi tợp luôn một cân rượu, sau đó thì lăn ra ngủ.

Mộng Đình Hoa bất nhẫn nói:

- Ngươi đúng là một con heo ốm đói.

Nàng vừa nói vừa quay lưng bỏ ra ngoài mái hiên.

Tống Hàn Giang nhìn Lãnh Nhật Phong tay thì chỉ Lâm Thành Tử:

- Lãnh đệ mang theo Lâm Thành Tử chỉ được cái việc cho ăn và ngủ thôi.

Nhật Phong mỉm cười đáp lời Hàn Giang:

- Thành Tử có việc của Thành Tử. Chúng ta đã chẳng thề có họa cùng chia có phúc cùng hưởng

à.

- Lần này phúc đâu Tống mỗ chưa thấy mà đã làm văn tự mắc nợ Lãnh đệ và Mộng Đình Hoa rồi. Tống Hàn Giang vừa nói vừa với tay lấy bình rượu:

- Ngươi có muốn đối ẩm với Tống mỗ không?

- Nếu Tống huynh có hứng.

Tống Hàn Giang quay sang Kha Bạc Kim:

- Còn ngươi?

- Được đối ẩm với Tống huynh và Nhật Phong thì còn gì bằng.

Tống Hàn Giang hừ nhạt một tiếng:

- Ngươi nói vậy chứ nếu quanh đây mà có tửu lầu kỳ nữ thì làm gì thấy mặt ngươi.

- Cũng như huynh ở đây có nơi đổ bác thì huynh cũng đã mất dạng rồi.

Tống Hàn Giang hất mặt nói:

- Ai cũng có sở thích mà.

Hàn Giang mở nắp vò rượu, nhưng chưa kịp uống thì nghe tiếng ngựa hí vang ngoài trại.

Gã cau mày:

- Có chuyện làm rồi đây, rượu đến tận miệng rồi cũng không được uống, tiền vào tay rồi cũng chẳng được bỏ túi, cái số của Tống mỗ sao mà đen quá.

Từ ngoài cửa bước vào hai gã đại lực người Ô qua. Hai người đó vận võ phục như những tướng sắp ra trận. Một người râu quai nón xồm xoàm, còn người kia thì lại rất nhẵn nhụi.

Gã có hàm râu quai nán cất giọng ồm ồm quát tháo:

- Tất cả mau ra khỏi chỗ này ngay lập tức.

Sau câu nói của gã, Kha Bạc Kim cau mày. Trên mặt họ Kha hiện lên những nét bất nhẫn.

Trong lúc đó Lâm Thành Tử vẫn ngáy như sấm

Tống Hàn Giang thì nhịp tay vào bầu rượu.

Kha Bạc Kim toan đứng lên nhưng Nhật Phong đã tiến ra đối mặt với hai gã bộ tộc Ô Qua:

- Tại hạ xin mạn phép được hỏi đây có phải là gia thất của các hạ.

Ha gã bộ tộc người Ô qua nhìn sững chàng:

- Các ngươi là người Hán Trung thổ.

Nhật Phong gật đầu:

- Đúng như vậy. Chúng tôi là người Hán, giữa đường ghé vào đây nghỉ chân rồi lên đường.

Gã có khuôn mặt nhẵn nhụi nhìn qua gã có râu quai nón. Hai người đó như nói chuyện với nhau bằng mắt.

Gã râu quai nón tính nói điều gì thì từ bên ngoài bước vào một vị Lạt Ma có thân hình phì nộn. Theo sau vị Lạt Ma là một tiểu thư vận y trang theo truyền thống xứ Tây Vực. Nàng có khuôn mặt rất hồn nhiên bởi đôi mắt rất to với hai con ngươi đen lay láy. Chiếc miệng xinh xắn của nàng càng tạo cho dung diện thêm thanh thoát.

Hai gã bộ tộc người Ô qua vừa thấy hai người đó liền quỳ xụp một chân, chống tay dưới đất.

Tiếng ngáy như sấm của Lâm Thành Tử khiến cho sự trang nghiêm của hai gã kia biến thành hoạt cảnh nực cười.

Vị Lạt Ma liếc nhìn Lãnh Nhật Phong.

Nhật Phong nhìn lại lão. Chàng kính cẩn ôm quyền xá:

- Tại hạ là Lãnh Nhật Phong, cùng các bằng hữu lỡ đường quá vãng vào đây nghỉ chân.

Vị tiểu thư nhìn chàng.

Lúc đó Mộng Đình Hoa cũng bước vào. Nàng dùng chân khều Lâm Thành Tử, nhưng Lâm Thành Tử chẳng hề biết gì cứ tiếp tục ngáy đều.

Vị Lạt Ma đảo mắt nhìn qua một lượt rồi chiếu tinh nhãn vào Nhật Phong.

Lão nói:

- Lão nạp là Khư Giả Đạt Ma.

Lão chỉ qua vị tiểu thư:

- Còn đây là Kha Cát Cát tiểu thư.

Kha Cát Cát từ tốn ôm quyền xá Nhật Phong rồi lần lượt xá chào những người khác.

Khư Giả Đạt Ma hướng mắt nhìn Nhật Phong hỏi:

- Lão nạp mạn phép xin được hỏi Lãnh công tử chính là Long kiếm tại Trung thổ.

- Thiên hạ gán cho tại hạ mỹ danh đó thôi.

Khư Giả Đạt Ma hứng khởi hẳn lên:

- Lão nạp đoán không lầm mà.

Kha Cát Cát rời ánh mắt thu ba nhìn Nhật Phong. Chàng cũng nhìn lại nàng:

- Lãnh công tử đang trên đường đến Tây Vực?

Lãnh Nhật Phong lưỡng lự một lúc.

Kha Bạc Kim bước đến bên cạnh chàng:

- Tiểu thư nói đúng đó, chúng tôi đang trên đường đến Tây Vực.

Kha Cát Cát nhìn Kha Bạc Kim :

- Tây Vực không có danh lam thắng cảnh, chỉ có những ngọn cao sơn chót vót, những bình nguyên khô cằn, các vị đến đó làm gì?

Tống Hàn Giang tằng hắng trả lời nàng:

- Đến để xem có thứ gì mua được hay không?

Gã vừa nói vừa đưa bàn tính đến trước mặt.

Khư Giả Đạt Ma lắc đầu nhìn Tống Hàn Giang nói:

- Trong Trung Nguyên có một người tên là Tống Hàn Giang, võ công thần kì lại mưu mẹo hơn người nhưng tính tình thì như thương nhân, chỉ nghĩ đến kim lượng thôi, chẳng biết đứng trước lão nạp có phải là Tống đại hiệp không.

Tống Hàn Giang gật đầu:

- Tận ngoài ải quỉ môn mà cũng có người biết được Tống mỗ quả là chuyện lạ đó.

Kha Cát Cát một lần nữa ôm quyền xá Tống Hàn Giang:

- Nghe danh Tống đại hiệp đã lâu, hôm nay mới được dịp diện kiến.

Tống Hàn Giang khoát tay:

- Tống mỗ không dám nhận hai tiếng đại hiệp.

Khư Giả Đạt Ma nhìn sang Kha Bạc Kim:

- Còn người đây nếp lão nạp đoán không lầm chính là Kha đại hiệp, người có thần lực cao nhất trong Trung Nguyên.

- Lão trượng nói quá chứ Kha mỗ đâu dám nhận hai tiếng đại hiệp to tát của lão đại sư.

Kha Bạc Kim chỉ Mộng Đình Hoa và Lâm Thành Tử:

- Lãnh Nhật Phong, Tống Hàn Giang, Kha Bạc Kim, lão đại sư đều biết, như vậy lão có biết hai người này không?

- Người đang nằm ngủ có thể là Triển Xi Phi Vân Lâm Thành Tử, còn vị cô nương này quả lão nạp không biết. Nhưng nếu đã đi với các vị thì phải là bậc anh thư trong Trung thổ.

Lãnh Nhật Phong giới thiệu Mộng Đình Hoa với Khư Giả Đạt Ma:

- Người này là Mộng muội muội của tại hạ, nhũ danh Mộng Đình Hoa.

Khư Giả Đạt Ma cau mày:

- Mộng Đình Hoa cô nương có phải là mỹ nhân chuyên dùng độc châm thọc mù mắt nam nhân.

Mộng Đình Hoa nhìn Khư Giả Đạt Ma thẹn mặt nói:

- Lão đại sư nghe những lời đồn đại đó ở đâu.

- Cũng từ Trung Nguyên mà ra.

- Thế lão đại sư có biết vì sao Đình Hoa phải hạ độc thủ không?

- Tất nhiên phải có nguyên nhân rồi, nhưng thọc mù mắt đối phương mình thì hành động đó quá tàn nhẫn đó.

- Tại những gã mà Đình Hoa thọc đui hai mắt không đáng có mắt để nhìn.

Khư Giả Đạt Ma quay sang Kha Cát Cát:

- Chúng ta tạm dừng chân ở đây hay tiếp tục lên đường.

- Chúng ta cũng như những vị này có thể tạm ở đây cũng được.

Nàng hướng mắt nhìn Lãnh Nhật Phong:

- Lãnh công tử có thể cho chúng tôi tá túc tạm một đêm ở đây được chứ?

- Trong gian chính sảnh này còn rất rộng, có đủ chỗ cho mọi người mà.

Mộng Đình Hoa lườm Nhật Phong.

Kha Cát Cát nói:

- Đa tạ Lãnh công tử.

Kha Cát Cát không chờ hai tên thuộc hạ dọn chỗ cho mình mà tự nàng tìm chỗi quét gian chính sảnh.

Khư Giả Đạt Ma quay qua hai gã thuộc nhân người Ô qua.

- Hai người để cho Kha tiểu thư dọn chỗ cho hai người à?

Nghe Khư Giả Đạt Ma nói, Kha Cát Cát quay lại:

- Đại sư đừng bận lòng, để cho Cát Cát làm, đây là công việc của nữ nhân mà.

Lãnh Nhật Phong mỉm cười, liếc về phía Mộng Đình Hoa, nàng dẩu môi hừ nhạt với chàng.

Tống Hàn Giang nheo mắt với Kha Bạc Kim. Y lí nhí nói vào lỗ tai họ Kha:

- Ngươi cũng có thể giúp vị tiểu thư họ Kha kia dọn dẹp chỗ này được đó.

- Tự Kha mỗ biết phải làm gì.

Lãnh Nhật Phong nói với Khư Giả Đạt Ma :

- Tại hạ cung thỉnh lão đại sư và nhị vị bằng hữu đây uống chút rượu nhạt với tại hạ.

- Rườu mời tất lão nạp không thể không từ chối.

Kha Bạc Kim bật cười dòn rồi nói với Khư Giả Đạt Ma.

- Lão đại sư thật là khí khái. Mời lão đại sư.

Tiếng cười của Kha Bạc Kim đánh thức Lâm Thành Tử. Gã nhớn nhác ngồi bật lên, vừa dụi mắt vừa lè nhè nói:

- Cái gì mà đông người thế này.

Khư Giả Đạt Ma liếc Lâm Thành Tử.

Khi mọi người đã yên vị, Lâm Thành Tử lê đến ngồi bên Lãnh Nhật Phong.

- Lãnh huynh, vị cô nương kia là ai vậy.

Khư Giả Đạt Ma nói:

- Người đó là chủ nhân của Tây Vực.

Lâm Thành Tử nhăn mặt:

- Chủ nhân Tây Vực, vậy là chúng ta đã gặp Huyền Cung rồi à?

Tống Hàn Giang tằng hắng, nạt ngang Lâm Thành Tử:

- Ngươi mới ngủ dậy, biết gì mà nói, có im cái miệng thối kia lại đi.

Lãnh Nhật Phong bưng cả vò rượu đưa qua Khư Giả Đạt Ma.

- Mời lão sư.

Khư Giả Đạt Ma buông một câu cụt ngủn:

- Đa tạ.

Lão bưng vò rượu tu một ngụm lớn. Khi trao vò rượu lại cho Lãnh Nhật Phong thì trên vò rượu đã in đôi song thủ của lão.

- Ngoài Tây Vực không có thứ rượu nào sánh bằng rượu trong Trung Nguyên.

Lãnh Nhật Phong đón lại vò rượu. Chàng nhận ra ngay đôi thủ ấn trên vò rượu. Nhật Phong mỉm cười nói:

- Nội lực của Khư Giả tiền bối quả là vô song, ít ai bì kịp.

Kha Bạc Kim nheo mày nghĩ thầm:

"Lão này để lại thủ ấn trên vò rượu với mục đích gì?" Chính y' niệm đó mà kKha Bạc Kim nhìn như đóng đinh nhãn lực vào mặt Khư Giả Đạt Ma.

Khư Giả Đạt Ma nhìn Lãnh Nhật Phong nói:

- Lãnh công tử nhận ra nội lực của lão phu bất phàm siêu quần như thế có còn giữ y' định đến Huyền Cung nữa không?

Lãnh Nhật Phong gật đầu:

- Khư Giả tiền bối biết Lãnh Nhật Phong và các vị bằng hữu đây đến Huyền Cung?

Khư Giả Đạt Ma gật đầu:

- Khi Lãnh công tử lên đường thì ở Trung Nguyên, ai cũng biết mục đích của Lãnh công tử đi chuyến này là đến Huyền Cung.

- Khư Giả tiền bối đã nghe được cái tin đó.

Khư Giả Đạt Ma gật đầu:

- Nếu không nghe sao lão nạp biết. Và chuyến đi này ngoài Lãnh công tử với Thần Long kiếm ra, còn có Tống Hàn Giang, Kha Bạc Kim, Lâm Thành Tử và Mộng Đình Hoa, nói nôm na nhóm của công tử có thể ví như bốn con rồng một con phượng, ắt mục đích của các vị rất lớn.

- Khư Giả tiền bối nói quá, chúng tôi đến Huyền Cung lần này chẳng có việc gì trong hệ đâu.

Khư Giả Đạt Ma cau mày:

- Thật không?

Khư Giả Đạt Ma lắc đầu:

- Lão nạp sợ rằng các vị ra Tây Vực lần này thì Ngọc Tỷ đáng giá liên thành của Huyền Cung khó mà giữ được.

- Khư Giả tiền bối nghĩ chúng tôi ra Tây Vực với mục đích đoạt Ngọc Tỷ sao?

- Cả Trung Nguyên đều ước mơ đem Ngọc Tỷ về Trung Nguyên. Nếu không vì Ngọc Tỷ thì sao Lãnh công tử và các vị hảo hán kia lại lặn lội đến Tây Vực. Chẳng lẽ các vị chỉ đi du lãm à?

Khư Giả Đạt Ma lắc đầu:

- Tây Vực khô cằn lắm, không có những cảnh non xanh nước biếc hay những tòa lầu các nguy nga tráng lệ như trong Trung Nguyên đâu.

- Mỗi chốn đều có cái hay và cái đẹp của mình.

Lãnh Nhật Phong uống một ngụm rượu rồi trao qua tay Tống Hàn Giang. hTống Hàn Giang đón lấy vò rượu quan sát đôi thủ ấn in trên thành vò rượu, tấm tắc gật đầu:

- Quả là cao thâm thật.

Lâm Thành Tử ngồi bên họ Tống, thuận tay đoạt lấy vò rượu rồi chăm chăm nhìn đôi thủ ấn.

Gã gật đầu:

- Ghê gớm thật.

Lâm Thành Tử vừa nói vừa dốc vò rượu tu ừng ực.

Khư Giả Đạt Ma nhìn Lâm Thành Tử uống rượu mà nheo mày. Thấy gã uống rượu mà Khư Giả Đạt Ma cứ sợ y sẽ sặc rượu mà phun vào mình.

Lâm Thành Tử hạ vò rượu xuống, khè ra một tiếng:

- Ái chà ... Đã quá..

Gã nhìn Lãnh Nhật Phong:

- Không còn giọt nào hết.

Kha Cát Cát nhìn Khư Giả Đạt Ma rồi quay sang Lâm Thành Tử:

- Lâm công tử uống rượu của Trung Nguyên với tửu lượng nhiều như vậy, không biết sẽ uống được bao nhiêu rượu của Tây Vực Huyền Cung.

Lâm Thành Tử nhỏm hẳn qua nàng:

- Huyền Cung có hảo tửu ư?

- Có rất nhiều, mà ngon nhất là Bồ đào phồn tửu được cất với Thiên Nhất thần thủy. Chỉ một chén nhỏ thôi cũng đủ cho Lâm Thành Tử say khướt.

Lâm Thành Tử nhún vai:

- Lâm mỗ không tin.

Lâm Thành Tử vừa nói vừa đẩy vò rượu không về phía Khư Giả Đạt Ma.

Lão Khư Giả không hiểu Lâm Thành Tử đẩy vò rượu về phía mình với mục đích gì, liền hỏi:

- Lâm công tử muố xin chút rượu Tây Vực à?

- Nghe vị cô nương nói Lâm mỗ phát thèm.

Khư Giả Đạt Ma quay sang Kha Cát Cát:

- Tiểu thư, chúng ta có thể cho các vị huynh đệ đây một chút rượu Bồ đào phổ thồn tửu.

Kha Cát Cát gật đầu:

- Cát Cát đã nói, nếu không tặng Lâm công tử một ít thì người đâu có tín.

Khư Giả Đạt Ma mỉm cười, lấy vò rượu. Lão hơi một chút sững sờ, bởi đôi thủ ấn trên thành vò rượu đã biến mất rồi.

Khư Giả Đạt Ma nhìn Lâm Thành Tử chằm chằm:

- Lâm công tử đã xóa dấu đôi tay của lão nạp.

Lâm Thành Tử lắc đầu:

- Ơ ... Lâm mỗ có làm gì đâu.

- Lâm công tử khách sáo quá.

Khư Giả Đạt Ma chuyển vò rượu cho gã có hàm râu quai nón:

- Ngươi ra ngoài rót đầy vò rượu này.

- Thưa vâng.

Gã râu quai nón đi một lúc quay trở vào. Gã vừa đặt vò rượu xuống trước mặt Lãnh Nhật Phong thì Mộng Đình Hoa đã cướp lấy:

- Để Đình Hoa xem qua coi đây là thứ rượu gì.

Kha Cát Cát mỉm cười nói với Mộng Đình Hoa.

- Cô nương yên tâm, rượu của Kha Cát Cát không bao giờ là rượu có độc.

Đình Hoa nhún vai:

- Cẩn thận vẫn hơn.

- Vậy mời Đình Hoa cô nương thử qua.

Đình Hoa gật đầu:

- Tất nhiên rồi, nếu Đình Hoa chưa thử mà để cho Lãnh Nhật Phong thử chỉ e rằng vò rượu này sẽ chẳng còn giọt nào.

Nàng vừa nói vừa ghé hai cánh mũi thanh tú vào miệng vò rượu. Mùi hảo tửu thơm nồng hắt lên làm Đình Hoa ngây ngất. Chỉ mới ngửi thôi mà nàng cảm nhận trong kinh mạch như có men rượu chạy rần rần.

Đình Hoa buột miệng nói:

- Ái chà.

Lời còn chưa dứt thì Đình Hoa đã lắc đầu như người say rượu rồi tự nằm xuống.

Nàng nhắm mắt lẩm nhẩm:

- Chưa uống mà Đình Hoa đã say rồi.

Kha Cát Cát cười mỉm nhìn Lâm Thành Tử:

- Đình Hoa cô nương chỉ ngửi đã say, không biết Lâm công tử dùng được bao nhiêu chung.

Lâm Thành Tử nhìn vò rượu.

- Rượu này lạ thật, chưa uống mà đã say. Chắc trong rượu có thuốc mê quá.

Kha Cát Cát lắc đầu:

- Lâm công tử yên tâm, rượu đãi của Cát Cát không bao giờ có độc.

Nàng vừa nói vừa bưng vò rượu chuyền qua tay Khư Giả Đạt Ma :

- Lão hộ tướng có thể chứng minh cho Lâm công tử thấy được không?

- Tất nhiên là được rồi.

Khư Giả Đạt Ma bưng vò rượu nhìn Lâm Thành Tử.

- Lâm công tử quá hoài nghi đấy. Kẻ hoài nghi thường không bao giờ làm được chuyện lớn. Khư Giả lão nạp có thể mang đầu ra nói với ngươi một điều. Tại Tây Vực Kha Cát Cát được tất cả mọi người yêu mến, được như vậy bởi Cát Cát đặt chữ nhân làm đầu nên làm gì trong rượu có độc.

Lãnh Nhật Phong ôm quyền xá Kha Cát Cát:

- Lâm đệ của tại hạ thất lễ với tiểu thư. Tại hạ xin tạ lỗi.

Kha Cát Cát chớp mắt nhìn chàng:

- Lãnh công tử không nghi ngờ trong rượu có độc sao?

- Nếu trong rượu có độc thì cái đầu của Khư Giả tiền bối chắc phải rơi xuống đất.

- Công tử uống rượu rồi chết, thì còn ai để bắt Khư Giả trưởng lão phải rơi đầu vì lời nói của mình chứ.

kKha Bạc Kim chen vào:

- Ai cũng có số mà, để Kha mỗ uống trước cho.

Kha Bạc Kim vừa nói vừa đoạt lấy vò rượu trên tay Khư Giả Đạt Ma.

- Kha mỗ thất lễ.

Kha Bạc Kim vừa noói vừa dốc vò rượu tu liền một hơi. Họ Kha đặt vò rượu xuống.

- Ái chà, rượu ngon thật.

Y thở ra một cái:

- Rượu này không đâu sánh bằng.

Kha Bạc Kim nói xong, cũng như Đình Hoa tự ngã xuống, như người say chẳng còn chút khí lực gì.

Kha Cát Cát nhìn Lâm Thành Tử :

- Lâm công tử có muốn thưởng thức không?

Lâm Thành Tử e dè nói với Kha Cát Cát :

- Rượu của Tây Vực quả là lạ thật đấy. Đến ngay cả Kha Bạc Kim đã từng uống lê uống lết từ kỷ viện này sang kỷ viện khác mà cũng chỉ đủ sức uống có một ngụm đã say mèm. Quả là khó tin thật.

Tống Hàn Giang nhún vai nói với Lâm Thành Tử :

- Ngươi là kẻ thích ăn, thích uống, sao hôm nay lại chê hảo tửu chứ.

Tống Hàn Giang khều Lâm Thành Tử.

- Ngươi sợ trong rượu có độc phải không? Nếu ngươi sợ để Tống mỗ thử dùm ngươi.

Lâm Thanh Tử gật đầu.

Tống Hàn Giang cười khẩy:

- Ngươi chỉ tốn ít kim lượng trong phần của ngươi thôi.

Lâm Thanh Tử tròn mắt:

- Lâm mỗ không uống thì thôi chứ, làm gì phải tốn kim ngân cho lão Tống.

- Sống mà không biết cái ngon cái lạ thì Lâm Thanh Tử chết được rồi đó.

Nghe Tống Hàn Giang nói, Lâm Thanh Tử liếm môi nhìn vò rượu. Y lại dời mắt qua Kha Bạc Kim và Mộng Đình Hoa. Hai người này nhắm híp mắt thở đều đặn. Trông sắc diện của họ rất hồng hào tươi roi rói không thể nào sắc diện kia là biểu hiện của trúng độc.

Gã râu quai nón ngồi sau luưng Kha Cát Cát hừ nhạt một tiếng:

- Rượu của Kha tiểu thư mời mà không uống. Đúng là người hồ đồ.

Lâm Thanh Tử nghe gã nói nhìn qua vai Kha Cát Cát:

- Ê ... Lâm mỗ uống say hay không là quyền của Lâm mỗ chứ, ngươi làm gì mà rủa Lâm mỗ hồ đồ.

Kha Cát Cát nhìn lại gã râu quai nón nạt ngang:

- Lâm công tử chê rượu của Tây Vực thôi, ngươi đừng hồ đồ sàm ngôn với công tử mà ngươi phiền.

Giọng của Kha Cát Cát thật ôn nhu, nhưng Lâm Thanh Tử thì thẹn đến chín mặt.

Tống Hàn Giang cười khẩy. Họ Tống lại khều Lâm Thanh Tử :

- Ngươi còn chút tự trọng nào không. Ngươi chê thì Tống mỗ sẽ thay ngươi uống.

Tống Hàn Giang lắc đầu:

- Ngươi làm cho tiểu thư và Khư Giả trưởng lão cùng hai vị bằng hữu Tây Vực xem thường người Trung Nguyên quá. Xem ra Lâm Thanh Tử quí cái mạng mình hơn cái danh của mình.

Lâm Thanh Tử nheo mày.

Tống Hàn Giang khinh khỉnh nói tiếp:

- Sống mà như con rùa rút cổ thì sống làm gì. Thôi chịu tốn một ít kim lượng, Tống mỗ sẽ chết thay cho ngươi.

Lâm Thanh Tử đã thẹn gioờ bị Tống Hàn Giang khích bác càng thẹn hơn.

Gã gằn giọng nói:

- Tống huynh ơi, Lâm Thanh Tử biết lòng Tống huynh quá mà. Tống huynh khích bác Lâm Thanh Tử để tìm cơ hội chiếm hết phần ngân lượng của Lâm đệ.

Lâm Thanh Tử cười khẩy:

- Lâm Thanh Tử không ngu đâu, Tống huynh có muốn uống thì xin mời cứ uống. Mà xét cho cùng cho cạn thì Tống huynh nên uống rượu của Kha tiểu thư, bởi Tống huynh có sống cũng chẳng được gì kia mà.

Đến lượt Tống Hàn Giang thẹn mặt:

- Ngươi thật là hồ đồ. Uống thì uống chứ, Tống mỗ có sợ đâu.

Tống Hàn Giang bưng vò rượu nhìn sang Kha Cát Cát :

- Tống mỗ tửu lượng kém cỏi cũng uống một chút hảo tửu của Tây Vực gọi là có lòng tri ngộ với Kha tiểu thư.

Tống Hàn Giang nói xong dốc vò rượu tu một ngụm:

- Ái chà ... Rượu ngon thật.

Y đặt vò rượu xuống bên cạnh Lâm Thanh Tử.

Lâm Thanh Tử nhìn Tống Hàn Giang không chớp mắt, bởi hoọ Tống chẳng có chút biểu lộ gì giống Kha Bạc Kim và Mộng Đình Hoa.

Gã vẫn dửng dưng nhìn Lâm Thanh Tử bằng ánh mắt giễu cợt. Trong khi Lâm Thanh Tử chờ đợi Tống Hàn Giang sẽ lăn quay ra đất như Mộng Đình Hoa và Kha Bạc Kim thì họ Tống lại chắt lưỡi nói:

- Ái chà, không nơi nào có được thứ rượu Bồ Đào thổ phồn tửu như rượu của Kha tiểu thư khoản đãi. Đây là lần đầu tiên Tống mỗ thưởng thức được thứ rượu này, chắc là lần duy nhất chứ không có lần thứ hai.

Tống Hàn Giang nhìn Lâm Thanh Tử :

- Tội nghiệp cho những kẻ phàm ăn, phàm uống mà lại như con rùa rút cổ tham sống sợ chết mà đánh mất cơ hội có một không hai này.

Lâm Thanh Tử nghe nói càng thẹn hơn:

- Hừ ... Tống huynh uống được thì Thành Tử này uống được chứ đâu có sợ gì.

Lâm Thanh Tử nói xong bưng vò rượu tu ừng ực. Gã vừa buông vò rượu xuống chân mình, mắt đã trợn ngược:

- Ui cha ơi ... ta sao thế này.

Thành Tử ngã bật ra sau, ngủ vùi.

Tống Hàn Giang thấy Thành Tử như vậy quay ngoắt lại Kha Cát Cát:

- Đích thị trong rượu này có mê dược.

Kha Cát Cát mỉm cười:

- Có mê dược sao Tống các hạ vẫn tỉnh như sáo vậy.

- Tống mỗ hả. Tống mỗ có uống đâu.

- Thế sao các hạ biết bồ đào thổ phồn tửu ngon.

- Tống mỗ nói vậy chỉ để khích bác Thành Tử thôi chứ thật ra Tống mỗ đã bế khí khi ngậm miệng chứ có uống đâu.

Kha Cát Cát mỉm cười:

- Tiếc cho Tống các hạ quá.

Nàng vừa nói vừa bưng vò rượu trao qua tay Lãnh Nhật Phong:

- Thỉnh Lãnh công tử.

Nhật Phong quay sang Tống Hàn Giang:

- Tống huynh không uống à. Chúng ta đã thiết đãi trưởng lão Khư Giả Đạt Ma và bây giờ Kha tiểu thư thiết đãi lại chúng ta không uống thì xem thường người ta lắm đó.

Tống Hàn Giang chỉ Lâm Thanh Tử, Kha Bạc Kim và Mộng Đình Hoa:

- Ngươi không thấy à.

- Thấy chứ ... Lâm Thanh Tử, Kha Bạc Kim và Mộng Đình Hoa say khướt, chẳng qua tửu lượng họ quá kém thôi. Lãnh Nhật Phong biết tửu lượng của Tống huynh rất cao mà. - Ơ ... - Tống huynh muốn người ta coi huynh như huynh đã nhục mạ Lâm Thanh Tử. - Tống mỗ quả là không hiểu ngươi.

- Hay huynh muốn Lãnh Nhật Phong uống trước.

Tống Hàn Giang cau mày, lưỡng lự: - Ngươi uống rồi cũng như người này mà thôi. - Huynh không uống tất khó đi đến Huyền Cung đấy.

Khư Giả Đạt Ma nhìn Lãnh Nhật Phong.

Chàng đối mặt với Khư Giả trưởng lão:

- Tại hạ nói như vậy không biết có đúng không?

Khư Giả Đạt Ma nhìn Tống Hàn Giang:

- Rượu mời thì ngon, nhưng rượu phạt đắng lắm đó. Lão nạp nói như vậy, Tống các hạ suy nghĩ.

Tống Hàn Giang nhìn Lãnh Nhật Phong:

- Nhật Phong, ngươi cũng muốn Tống Hàn Giang này nằm lăn quay ra đất như Kha Bạc Kim, Lâm Thanh Tử, Mộng Đình Hoa để mặc cho ai muốn làm gì thì làm à.

- Kha tiểu thư mời rượu chúng ta không uống thì quả là bất kính lắm. Huống chi bây giờ chúng ta đang ở trên đất Tây Vực được chủ nhân mời mà không uống là bất kính đấy.

Lãnh Nhật Phong chỉ ra ngoài cửa:

- Tống huynh có thể bước ra ngoài một chút.

Tống Hàn Giang nheo mày:

- Nhìn cái gì?

- Thì Tống huynh cứ nhìn rồi sẽ hiểu mà.

Tống Hàn Giang đứng lên bước ra ngoài cửa. Họ Tống há hốc miệng.

Những con tuấn mã Thiên Li Ô vẫn đáng giá mỗi con không dưới trăm nén bạc thế mà giờ đây chỉ còn là những tảng thịt đông cứng.

Tống Hàn Giang quay ngoắt lại:

- Nhật Phong... Chẳng còn con tuấn mã nào hết.

Nhật Phong nói:

- Nhật Phong biết ... Rượu phạt của Tây Vực là như vậy đó. Bây giờ thì Tống huynh có chịu dùng rượu mời của Kha tiểu thư hay không?

Tống Hàn Giang quay lại chỗ ngồi của mình. Gã liếc Kha Cát Cát rồi quay lại Nhật Phong:

- Ngươi cũng phải uống rượu trong cái vò này.

- Kha tiểu thư đã mời chẳng lẽ Nhật Phong từ chối đâm ra bất kính sao.

- Ngươi uống thì Tống mỗ uống.

Tống Hàn Giang bưng vò rượu. Y lưỡng lự nheo mày suy nghĩ rồi nói với Nhật Phong :

- Nhật Phong ... Ngay cả Tống Hàn Giang cũng không hiểu nổi nữa.

- Tại sao Tống huynh không hiểu chứ, rượu mời chẳng lẽ lại không uống.

- Được Tống mỗ uống đây.

Tống Hàn Giang ngửa cổ dốc vò rượu tu một ngụm lớn. Ngay khi y chưa kịp đặt vò rượu xuống sàn nhà đã say ngất ngưỡng.

Gã chống một tay, lừ đừ nhìn Nhật Phong:

- Rượu này ngon thật.

Tống Hàn Giang nói dứt lời, đổ nhào xuống đất say mèm như Lâm Thanh Tử và Kha Bạc Kim.

TÂY VỰC HUYỀN CUNG

Tiếng chân nhẹ nhàng như tiếng mèo bước nhưng Lãnh Nhật Phong vẫn cảm nhận được, và chàng còn có thể suy đoán những bước chân kia là của ai. Chắc chắn không thể là tiếng chân đi của một nam nhân, dù nam nhân đó có là thư sinh trói gà không chặt.

Nếu không phải nam nhân thì ắt phải là nữ nhân, nhưng đâu phải nữ nhân nào cũng có bước chân êm ái, nhẹ nhàng như vậy, mà muốn có được những bước chân đó phải là một thục nữ. Chính vì lẽ đó mà cổ nhân thường ví von chân của thục nữ là những gót sen.

Chính những tiếng chân đó khiến cho Nhật Phong cũng phải có một chút tò mò, tự hỏi:

- Người đang đến là ai? Nếu không phải là Kha Cát Cát thì phải là một mỹ nhân tuyệt trần của Huyền Cung.

Mỹ nhân đó đã đứng trước cửa phòng Nhật Phong, nhưng xem chừng còn lưỡng lự mà không mở cửa mặc dù cửa phòng không hề cài then đóng chốt.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi của sự im lặng, Nhật Phong suy tưởng đến một người, Chu Thể Loan. Nàng giờ đây đang ở đâu, và Nhật Phong đã đi tìm nàng bằng thanh Long kiếm nhuộm đầy máu.

Nhật Phong trong một khoảnh khắc hoài niệm, buộc miệng:

- Ôi ... Lưới tình ... Lời chàng vừa thốt cũng là lúc cánh cửa phòng hé ra, và quả đúng, người đến tìm Nhật Phong là một giai nhân.

Nàng nhìn Nhật Phong nói:

- Đúng ... Chữ tình nặng lắm.

Nhật Phong nhìn nàng.

Mỹ nhân cũng rọi đôi thu nhãn như muốn thâu tóm khuôn mặt anh tuấn lãnh cảm kia vào hai con ngươi của mình.

Nhật Phong đứng lên:

- Nhược Mai Lâm !

Mai Lâm mỉm cười :

- Có thể Lãnh huynh không ngờ gặp Nhược Mai Lâm ở Huyền Cung.

Nhật Phong lắc đầu :

- Nhật Phong không ngạc nhiên khi thấy Nhược Mai Lâm ở Huyền Cung.

- Phải vậy không?

- Tất nhiên như vậy rồi, bởi Nhược Mai Lâm là chủ nhân Đằng Cung, và cũng có một chữ tình như Nhật Phong.

Mai Lâm cười khẩy rồi nói:

- Nhật Phong biết được Nhược Mai Lâm có một chữ tình rất nặng, vậy xin hỏi Lãnh huynh chữ tình đó Mai Lâm đã trao cho ai.

Nhật Phong nhìn thẳng vào mắt nàng:

- Nàng đã trao cho Nhật Phong.

- Đúng, còn Nhật Phong thì đối với Mai Lâm thế nào?

- Nhật Phong cũng có một chữ tình, nhưng chữ tình đó đã trao cho Chu Thể Loan.

- Chính vì Chu Thể Loan mà Long kiếm nhuộm máu giang hồ, chính vì Chu Thể Loan mà Nhật Phong trở thành tội nhân của thiên hạ, cũng chính vì Chu Thể Loan mà Nhược Mai Lâm cũng như Mộng Đình Hoa chỉ là những kẻ đến sau chạy theo một cái bóng để rồi tự trách mình.

Nàng bước đến trước mặt Nhật Phong:

- Cái bóng đó đâu rồi, phải chăng nó đã chui tọt theo chữ tình của Nhật Phong?

- Lưới tình thật mênh mông và không có lối ra.

Nhật Phong thở dài rồi nói:

- Nhược Mai Lâm đến tìm Nhật Phong không phải chỉ vì chữ tình.

Mai Lâm gật đầu:

- Nếu vì chữ tình thì không đúng rồi. Với lại Nhật Phong đang có mặt ở Huyền Cung chứ không phải là Trung thổ. Nhược Mai Lâm đến thỉnh cầu chủ nhân Huyền Cung Kha Mộc Bài.

- Lãnh Nhật Phong cũng nghĩ như vậy.

- Đã nghĩ tất Lãnh Nhật Phong biết mình phải làm gì?

- Nhật Phong tự quyết định được hành động của mình, nhưng các bằng hữu của Nhật Phong đâu?

- Chỉ còn thiếu Lãnh Nhật Phong mà thôi.

Nhược Mai Lâm nhìn chàng :

- Chúng ta đi chứ?

- Tất nhiên rồi.

- Thanh Long kiếm của Nhật Phong e rằng một lần nữa phải nhuốm máu.

- Hy vọng điều đó đừng xảy ra.

- Nếu Long kiếm không nhuốm máu thì Nhật Phong khó mà thấy lại được những bằng hữu của mình trước khi rời Tây Vực Huyền Cung.

Nàng dứt lời quay lưng bước ra khỏi thư phòng của Lãnh Nhật Phong. Những bước chân của Mai Lâm như nhảy múa trên những viên đá hoa cương thì đúng hơn chứ không thể nói nàng đang bước Nhật Phong bước theo nàng.

Dọc theo hành lang của Huyền Cung, cứ mỗi năm trượng lại có một võ sĩ với nét mặt lạnh như những pho tượng đồng đứng gác.

Những võ sĩ đó thờ ơ ngay cả với Nhược Mai Lâm, và càng không màng đến Lãnh Nhật Phong đang đi phía sau nàng. Tất cả những võ sĩ đều đứng trong tư thế khai cuộc, tay đặt vào chuôi đao, lạnh lùng như đang chuẩn bị bước vào một cuộc đấu sinh tử.

Đi hết hành lang đó, Nhược Mai Lâm đưa Nhật Phong đến phía sau Huyền Cung. Một thảm cỏ rộng trên hai mươi trượng vây quanh thảm có đó là những tên võ sĩ nai nịt chỉnh tề. Nhìn những khuôn mặt đó, Nhật Phong có cảm tưởng mình đang đối mặt với những pho tượng đồng vô tri vô giác, những con người đã mất tất cả cá tính của một con người.

Nhật Phong vừa xuất hiện cùng với Nhược Mai Lâm thì Kha Bạc Kim, Lâm Thanh Tử và Tống Hàn Giang cùng Mộng Đình Hoa toan bước ra khỏi thảm cỏ đón chàng, nhưng mọi người đã bị những tên võ sĩ rút ngay khoái đao chặn lại.

Tống Hàn Giang nhún vai:

- Nhật Phong, ngươi thấy rồi đó.

Nhật Phong bước đến đối mặt với họ.

- Tất cả mọi người đều đứng bên trong, chẳng lẽ Nhật Phong lại đứng bên ngoài.

Nhật Phong bước luôn vào đứng với Lâm Thanh Tử, Kha Bạc Kim, hTống Hàn Giang và Mộng Đình Hoa.

Đình Hoa liếc trộm chàng:

- Lãnh đại ca không bị gì chứ?

- Rượu Tây Vực uống vừa ngon vừa ngủ được. Còn muội như thế nào?

- Mộng Đình Hoa thật là hổ thẹn.

- Ai cũng như vậy mà.

Nhật Phong nhìn lại phía đối diện với mình. Kha Mộc Bài với thân hình đẫy đà, lực lưỡng trong bộ trường y bằng gấm thêu kim tuyến, đầu chít khăn ngồi chễm chệ trên một chiếc ngai mạ vàng. Bên phải Kha Mộc Bài là thanh quỉ đao óng ánh sắc kim loại. Chỉ cần nhìn thanh quỉ đao kia thì bất cứ ai cũng rợn người bởi sát khí tiềm ẩn của nó.

Lãnh Nhật Phong bước đến trước mặt Kha Mộc Bài. Chàng ôm quyền trịnh trọng xá một cái:

- Tại hạ hân hạnh được diện kiến chủ nhân Huyền Cung.

Kha Mộc Bài ngắm chàng như muốn dùng thần nhãn bửa đôi dung diện của Nhật Phong.

- Bản tọa cũng rất hân hạnh được Long kieếm ghé thăm.

Kha Mộc Bài ra dấu.

Liền sau cái ra hiệu đó của Kha Mộc Bài, hai tên võ sĩ khệ nệ khiêng đến đặt cạnh họ Kha một chiếc đôn bằng đá.

Kha Mộc Bài chỉ chiếc đôn đoó:

- Mời Lãnh công tử.

- Đa tạ.

Nhật Phong yên vị xong, hướng mắt nhìn về phía bằng hữu của mình.

Kha Mộc Bài nói:

- Lãnh công tử nhận xét gì về thuộc nhân của Huyền Cung?

- Tại hạ chỉ có mỗi một nhận xét, họ không còn là họ nữa.

Kha Mộc Bài ngửa mặt cười khành khạch. Giọng cười của họ Kha nghe như tiếng chim cú kêu lên từng hồi một. Trong tiếng cười của Kha Mộc Bài ẩn chứa một quyền lực mà bất cứ người nào khi đối mặt với Kha Mộc Bài cũng phải cúi đầu thuần phục.

Kha Mộc Bài nhìn Nhật Phong :

- Kha mỗ đã tìm câu trả lời đó nhưng mãi đến hôm nay mới được Lãnh công tử chỉ giáo. Thật là hay.

- Kha chủ nhân quá khen, tại hạ nghĩ sao nói vậy thôi.

Kha Mộc Bài mỉm cười, nhìn Nhật Phong nói:

- Trong Trung Nguyên, Lãnh công tử đã nghe danh bản tọa chứ?

- Tại hạ chỉ biết ít thôi.

Chàng nhìn thanh quỷ đao:

- Thanh quỷ đao này mà vẫy vùng ở Trung Nguyên thì có thể sánh ngang với hai đại phái Thiếu Lâm và Võ Đang.

Kha Mộc Bài há to miệng, phát tràng cười tiếu ngạo:

- Lãnh công tử nghĩ, một ngày nào đó bản tọa có thể vào Trung Nguyên chứ.

- Đất Trung Nguyên mênh mông, đủ chỗ cho Kha chủ nhân vẫy vùng thỏa chí.

Kha Mộc Bài gật đầu:

- Kha mỗ thích Lãnh Nhật Phong rồi đó. Thế Lãnh công tử thích cái gì ở Huyền Cung này?

Lãnh Nhật Phong nhìn như đóng đinh vào Kha Mộc Bài:

- Kha chủ nhân muốn tại hạ nói thật hay nói dối?

- Tất nhiên Kha mỗ muốn nghe những lời thành thật của Lãnh công tử. Kha mỗ không thích kẻ nói dối.

- Vậy thì tại hạ sẽ nói thật, ở Huyền Cung tại hạ thích ngọc tỷ.

Kha Mộc Bài trừng mắt nhìn chàng một lúc rồi mới dịu xuống:

- Lãnh công tử không nói ra Kha mỗ cũng biết. Cái thích của công tử khiến cho bổn tọa không biết vui hay giận nữa.

Kha Mộc Bài lắc đầu:

- Vui không được bởi bổn tọa quí Ngọc tỷ hơn sinh mạng mình. Giận cũng không được bởi Kha mỗ biết trên cõi đời này vẫn còn người thích Ngọc tỷ như bổn tọa mà không màng đến tính mạng mình. Người đó chính là Lãnh Nhật Phong.

Kha Mộc Bài vuốt râu:

- Bổn tọa nghĩ Lãnh công tử và các vị kia lần này đến Tây Vực là vị Ngọc Tỷ.

Lãnh Nhật Phong gật đầu:

- Không ngoài mục đích đó.

- Tại sao phải vì Ngọc tỷ mà quên tính mạng mình.

- Bởi Ngọc tỷ là báu vật của Trung Nguyên, phải mang về Trung Nguyên thôi.

- Đến Tây Vực với mục đích vì báu vật thì võ công của Lãnh công tử và các vị bằng hữu kia phải xuất thần nhập hóa rồi.

- Lãnh Nhật Phong và các bằng hữu của mình không dám tự cao trước mặt Kha chủ nhân.

- Đó là một lời khách sáo mà ai nghe cũng rất vừa tai. Nhưng Kha mỗ thì khác.

Kha Mộc Bài nhìn thanh quỷ đao:

- Võ công của Kha mỗ đứng nhất Tây Vực, nhưng Kha mỗ vẫn ao ước được mở tầm mắt với Trung Nguyên. Để Kha mỗ mở mắt nhìn xa trông rộng, Lãnh công tử và những vị bằng hữu kia sẽ mở mắt cho Kha Mộc Bài.

- Kha chủ nhân nói bằng cảm hứng của mình.

- Đúng, Kha mỗ rất hứng khởi khi biết người đến Tây Vực là Long kiếm và bốn vị bằng hữu lẫy lừng Trung Nguyên.

Kha Mộc Bài vừa nói vừa chiếu tinh nhãn vào Mộng Đình Hoa.

- Vị cô nương đi cùng với Lãnh công tử nhan sắc đẹp lắm. Nàng chết Kha mỗ tiếc thật nhưng cái lệ ở Huyền Cung kẻ thua không được quyền sống.

Kha Mộc Bài thở dài nghe thật ảo nảo, nhưng nói thì lại rất cương quyết lạnh lùng:

- Kha mỗ không muốn phá cái lệ đó.

Nhật Phong bình thản đáp lời:

- Tại hạ biết cái lệ của Huyền Cung nên mới thỉnh những bằng hữu thủ túc đi với tại hạ chuyến này.

Kha Mộc Bài cau mày:

- Nói vậy thì Lãnh công tử có chuẩn bị trước.

- Muốn thắng người phải thắng mình, muốn đánh giá người phải biết soi mình, kẻ đó mới là người trưởng thượng biết nhìn xa trông rộng.

Kha Mộc Bài cười ùng ục:

- Hay ... Hay lắm. Lãnh công tử càng nói Kha Mộc Bài càng ngưỡng mộ vô cùng.

Kha Mộc Bài mỉm cười:

- Nhưng ngưỡng mộ rồi thì Lãnh công tử và các vị bằng hữu kia phải tạo cho Kha mỗ niềm tin mà tâm phục khẩu phục.

- Tại hạ chỉ sợ Kha chủ nhân tức giận mà thôi.

- Tức giận ư. Tại sao Kha bổn tọa lại tức giận chứ.

Y lắc đầu:

- Không đâu, mà rất cao hứng nữa. Bổn tọa hy vọng thanh quỷ đao sẽ chặt gãy được Long kiếm của công tử.

- Kiếm của tại hạ có thể gãy nhưng chỉ sợ quỷ đao mẻ thì chẳng còn quỷ đao nữa.

Kha Mộc Bài lườm Nhật Phong:

- Cái hay, cái thành đạt của một người ít nhiều do lối ứng xử.

Kha Mộc Bài nói dứt lời ra dấu.

Sau hiệu lệnh của họ Kha thì một gã võ sĩ đứng phía sau bước vào thảm cỏ.

Kha Mộc Bài nhìn Nhật Phong nói:

- Lãnh công tử sẽ chọn ai đấu với tên võ sĩ nhãi mép của Huyền Cung?

Nhật Phong nhìn Lâm Thanh Tử :

- Lâm đệ có thể múa máy đôi chút cho Kha chủ nhân vui được không?

Lâm Thanh Tử gật đầu:

- Được chứ.

Kha Mộc Bài nói:

- Cái lệ của bổn tọa là kẻ thua phải chết, không biết Lâm các hạ có sợ không?

Lâm Thanh Tử lắc đầu:

- Không, không, nhưng đấu như thế nào?

- Ai sống cũng được, ai chết cũng chẳng sao.

Lâm Thanh Tử bước ra đối mặt với tên võ sĩ. Y nhăn mặt gãi đầu lí nhí nói:

- Ngươi nghe rồi đó, nhưng Lâm mỗ không nỡ đánh ngươi chết, thôi thì ngươi cứ chịu thua Lâm mỗ đi để còn giữ được mạng của ngươi.

Gã võ sĩ không nói nửa lời. Hai cánh môi của y cứ bặm lại với nhau, ánh mắt thì soi thẳng vào mặt của Lâm Thanh Tử với cái nhìn của con mắt cá chết, vừa vô hồn vừa lạnh lẽo cứ như muốn ăn tươi nuốt sống họ Lâm.

Kha Mộc Bài gật đầu.

Một tiếng cồng nổi lên.

Tiếng cồng còn ngân vang thì đao pháp của gã võ sĩ cắt một đường vòng cung nhanh không thể tả bổ thẳng xuống đầu Lâm Thanh Tử.

Chỉ một tên võ sĩ của Huyền Cung thôi mà khi triển khai đao pháp đã tạo ra một sát đao khiến Tống Hàn Giang thoạt rùng mình, còn Kha Bạc Kim phải cau mày.

Nếu gặp một người bình thường thì với một sát đao đó đã có thể lấy mạng rồi, nhưng người đối mặt với gã võ sĩ lại là Lâm Thanh Tử.

Với thuật Triển Xí Phi Vân, Thành Tử như con chim cắt lướt về sau trong chớp mắt để ngọn đao chém sạt trước mặt mình.

Lâm Thanh Tử nhăn mặt:

- Nếu trúng chiêu đao đó của ngươi thì họ Lâm đã biến thành hai khúc rồi.

Thành Tử nói xong le lưỡi, nhăn mặt.

Kha Mộc Bài nhìn Nhật Phong nó - Lâm các hạ nhanh nhẹn thật.

Kha Mộc Bài khen Lâm Thanh Tử cũng là lúc gã võ sĩ Huyền Cung tiếp tục triển khai đao pháp để áp sát vào đối phương.

Với những chiêu đao tràn ngập sát khí phát ra những tiếng vi vu nhưng Lâm Thanh Tử không hề nao núng. Y nhất nhất chỉ thi triển mỗi bộ pháp Triển Xí Phi Vân như lướt trên mặt đất để lùi về sau mà không phản công.

Gã võ sĩ Huyền Cung chỉ trong khoảnh khắc đã ra được mười đao cũng là lúc Thành Tử lùi đúng một vòng quanh thảm cỏ. Tập kích đối phương liên tục thế mà khoái đao của gã võ sĩ cũng chỉ để lại những dấu chém trên thảm cỏ.

Nhật Phong mỉm cười nói với Kha Mộc Bài:

- Kha chủ nhân hãy để mắt đến những vết đao chém trên thảm cỏ.

Kha Mộc Bài nheo mày. Y nghe theo Nhật Phong rọi đôi thần nhãn quan sát những dấu chém của gã võ sĩ để lại khi chém hụt đối phương.

Những dấu chém mà gã võ sĩ để lại trên thảm cỏ, nếu quan sát kỹ mới thấy chúng rất đều nhau, từ dấu này đến dấu kia khoảng cách thật đều nhau.

Nhật Phong nói:

- Thành Tử đã bắt đối thủ của mình phải xuất chiêu theo y' của gã. Nhìn vào trong cuộc đấu thì thấy Thành Tử bị bức lùi mất thượng phong, nhưng y có bản lĩnh ắt biết được Thành Tử hơn hẳn tên võ sĩ của Kha Mộc Bài.

- Lãnh công tử nói đúng. Cuộc đấu này xem như Thành Tử đã thắng rồi. Y thắng nhưng chẳng hề dụng đến sát chiêu. Kha Mộc Bài bội phục.

Kha Mộc Bài ra dấu.

Tiếng cồng lại nổi lên.

Gã võ sĩ thâu đao, trên mặt thoáng một chút ngơ ngác bởi cuộc đấu chưa phân thắng bại.

Thành Tử cười mỉm:

- Thế là huề nhé, xem như Lâm mỗ tám lạng còn các hạ nửa cân. Đao của các hạ quả tuyệt vời nhưng rất tiếc chân của Lâm mỗ lại quá lẹ.

Kha Mộc Bài nghe Thành Tử nói thoáng một chút sa sầm. Y thở dài một tiếng chỉ gã võ sĩ:

- Ngươi đã thua Lâm các hạ rồi.

Gã võ sĩ gục đầu xuống.

Kha Mộc Bài lắc đầu:

- Ngươi thua người mà chẳng biết mình thua nữa, bản tọa cảm thấy hổ thẹn vì ngươi quá.

Gã võ sĩ nhìn lên. Gã bất ngờ đưa ngang lưỡi khoái dao quá yết hầu mình.

Lâm Thanh Tử tròn mắt:

- Ê...

Gã võ sĩ đổ xuống chân họ Lâm, máu xối ra ướt đẫm thảm cỏ.

Kha Mộc Bài nhìn Lâm Thanh Tử gật đầu:

- Lâm các hạ quả thật là anh tài.

Kha Mộc Bài dời mắt qua Mộng Đình Hoa.

Lãnh Nhật Phong cau mày.

Kha Mộc Bài chợt quay ngoắt sang Lãnh Nhật Phong :

- Nếu vị cô nương kia chết chắc Lãnh công tử đau lòng lắm phải không?

Nhật Phong nghiêm mặt:

- Kha chủ nhân suy đoán thì phải đúng rồi.

- Thế thì sao công tử đưa Mộng cô nương đến Huyền Cung để lấy Ngọc tỷ?

- Ai cũng có phần với Ngọc Tỷ cả.

- Mộng cô nương cũng có phần ư?

Nhật Phong gật đầu.

Kha Mộc Bài mỉm cười :

- Thế thì hay quá. Bản tọa sẽ dẫn các vị đi xem nơi cất giấu Ngọc Tỷ.

Kha Mộc Bài nghiêm mặt:

- Kha mỗ giao ước trong ba ngày nếu Lãnh công tử và các vị bằng hữu lấy được Ngọc Tỷ bản tọa sè tiễn đưa các vị đến Ải quỉ môn trở về Trung Nguyên, bằng như ngược lại...

Kha Mộc Bài nhìn Nhật Phong :

- Họa lớn sẽ đến với công tử đó.

- Tây Vực Huyền Cung không phải chốn dành cho những kẻ tham sống sợ chết.

HƯ THỰC BẤT MINH

Lãnh Nhật Phong, Tống Hàn Giang, Kha Bạc Kim và Mộng Đình Hoa cùng ở chung trong một gian thư phòng. Lãnh Nhật Phong thì trầm lặng nhìn thảm cỏ qua khung cửa sổ. Kha Bạc Kim thì đùa nghịch với những cánh hoa rơi vãi trên mặt bàn, còn Tống Hàn Giang thì chắp tay sau lưng đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại thở dài một tiếng rồi lảm nhảm:

- Bao nhiêu ngày rồi mà chẳng thu thập được gì hết.

Y nói xong lại liếc trộm Mộng Đình Hoa.

Trong khi đó Mộng Đình Hoa thì như thả hồn vào những y' tưởng riêng của mình qua đôi kim châm óng ánh sắc vàng nghệch. Lâu lâu lại mỉm cười liếc trộm Lãnh Nhật Phong.

Đôi lúc Tống Hàn Giang lại thấy cái liếc trộm của Mộng Đình Hoa và liền bĩu môi với vẻ không bằng lòng.

Tống Hàn Giang bước đến bên Lãnh Nhật Phong:

- Lãnh Nhật Phong...

Nhật Phong quay lại nhìn Hàn Giang.

Hàn Giang nói:

- Chúng ta sẽ chờ Lâm Thanh Tử đến bao giờ. Hôm nay đã qua hết ba ngày rồi, nếu không hành động thì sau ba ngày cái mạng của tất cả mọi người đều phải gửi cho lão Kha Mộc Bài chết tiệt này à?

- Lâm Thanh Tử chưa về thì chưa hành động được.

Chàng nhướn mắt:

- Với lại Tống huynh chưa nghĩ ra kế sách gì khả dĩ có thể đến được nơi cất giấu Ngọc tỷ của Kha Mộc Bài.

Tống Hàn Giang vỗ đầu mình:

- Ta chỉ cần ngươi chịu động tay động chân thì Tống mỗ sẽ có cách ngay.

Mộng Đình Hoa xen vào:

- Hay nhất là Tống huynh nên ngồi bình lặng như Kha đại ca kia, mà để cho Lãnh huynh suy nghĩ.

Tống Hàn Giang hừ nhạt một tiếng:

- Cứ ngồi mãi để đến thời hạn phải giao mạng cho Kha Mộc Bài ư? Cái mạng của Tống mỗ đáng giá lắm, chưa thể giao cho lão Kha Mộc Bài đâu.

Mộng Đình Hoa giễu cợt:

- Thế cái mạng của Tống huynh giá bao nhiêu?

Tống Hàn Giang nheo mày:

- Đình Hoa hỏi để làm gì?

Mộng Đình Hoa chỉ tay vào ngực mình:

- Đình Hoa sẽ mua cái mạng của huynh, nhưng không giết đâu.

Tống Hàn Giang chớp mắt:

- Thật sao?

- Sao không thật được chứ. Đình Hoa có nhiều kim lượng không biết để làm gì, thôi thì mua cái mạng của Tống huynh vậy.

- Ngươi nói chắc đấy chứ?

- Nhứt ngôn phát xuất tứ mã nan truy.

- Một lời noói bốn ngựa khó theo.

Tống Hàn Giang vừa nói vừa lấy bàn tính gảy liên tục.

Kha Bạc Kim nhìn họ Tống:

- Ngươi tính cái gì thế?

- Tống mỗ tính xem cái mạng của Tống mỗ đáng giá bao nhiêu.

- Ngươi có thể tính được à?

Tống Hàn Giang gật đầu:

- Tính được chứ. Từ lúc Tống mỗ có mặt trong bụng mẹ, cho đến ngày hôm nay đã được bốn mươi ba niên. Một ngày vị chi là bao nhiêu kim lượng, ắt ra cái giá của Tống mỗ, cộng thêm chút đỉnh sự nghiệp của ta nữa.

Kha Bạc Kim nhăn mặt:

- Sự nghiệp của Tống Hàn Giang huynh giờ chỉ còn có mỗi cái bàn tính và văn tự thiếu nợ mà thôi.

Tống Hàn Giang vuốt râu nhìn Mộng Đình Hoa :

- Thôi Tống đại ca chỉ tính cho Mộng muội muội cái giá bằng tờ văn tự đã nhận nợ với muội.

Mộng Đình Hoa gật đầu:

- Cũng được.

Nàng vừa nói vừa lấy tờ văn tự của Tống Hàn Giang trong thắt lưng:

- Tống huynh hãy cầm lấy.

Tống Hàn Giang thò tay toan lấy lại tờ văn tự nhưng Đình Hoa đã rụt lại:

- Đình Hoa mua cái mạng của Tống huynh đấy nhé.

- Huynh biết và còn tin muội sẽ không lấy mạng huynh sau khi mua.

Tống Hàn Giang đổi giọng thật ôn hòa:

- Muội chỉ muốn cho huynh vui vẻ thôi, phải không?

Đình Hoa gật đầu:

- Đình Hoa chỉ muốn Tống đại ca vui vẻ thôi.

Nàng chìa tờ văn tự tới trước mặt Tống Hàn Giang:

- Tống đại ca giữ lấy.

Tống Hàn Giang đón tờ văn tự. Dung diện của y đổi hẳn qua những nét tươi rói, hồ hởi vô cùng:

- Muội tốt với Hàn Giang này quá. Trước đây Tống Hàn Giang có gì không đúng với muội thì muội đừng chấp nghe.

Y lùi lại một bước:

- Trên đời này sao có người không biết tấm lòng của Đình Hoa chứ. Kẻ đó đúng là có mắt không tròng, hoặc trái tim đã biến thành đá sạn.

Y lắc đầu nheo mắt nhìn Đình Hoa rồi quay sang Nhật Phong:

- Lãnh huynh đệ không nhận thấy cái đẹp và lòng tốt của Mộng muội muội à.

Lãnh Nhật Phong mỉm cười :

- Tống huynh đừng vội mừng, mặc dù Đình Hoa không lấy mạng huynh nhưng nàng cũng không cho không ai bao giờ.

- Lãnh huynh đệ đừng nghĩ xấu cho Đình Hoa nghe. Mộng muội muội hành xử như một đấng...

Tống Hàn Giang gãi đầu:

- Không phải... Mộng muội muội hành sự theo chữ nhân mà thôi.

Kha Bạc Kim nhìn Đình Hoa:

- Có đúng vậy không?

Đình Hoa lắc đầu:

- Không đúng đâu.

Tống Hàn Giang nhăn nhó:

- Tống huynh nói không đúng à?

- Tất nhiên là không đúng rồi. Đình Hoa đâu cho không ai bao giờ và nhất là đối với những người thích chiếc bàn tính như Tống huynh.

Tống Hàn Giang căng mắt nhìn nàng. Trên mặt gã nhanh chóng thay đổi, những nét hồ hởi biến mất thay vào đó là sự căng thẳng.

Tống Hàn Giang ngập ngừng:

- Vậy muội mua mạng của Tống huynh để làm gì. Chẳng lẽ muội muốn... muốn...

Nhật Phong lắc đầu cười nhạt:

- Coi chừng đến cái lưỡi của Tống huynh.

Đình Hoa nhìn Hàn Giang:

- Xem chừng huynh lo lắng quá. Đình Hoa sẽ để cho Tống huynh được sống chỉ xin Tống huynh cặp mắt hay nhìn trộm người khác thôi.

Tống Hàn Giang mở to hai con mắt hết cỡ:

- Trời ơi... Mộng muội muội tính lấy hai cái tròng mắt của Tống đại ca sao?

Đình Hoa bình nhiên gật đầu:

- Đúng như vậy.

- Tống Hàn Giang không có mắt thì làm sao sống được.

- Sống hay chết là chuyện của huynh, Đình Hoa không màng đến.

Tống Hàn Giang quay nhìn Đình Hoa:

- Ngươi... ngươi muốn đâm mắt Tống mỗ vì không muốn ta thấy ngươi liếc trộm Lãnh Nhật Phong.

Đình Hoa cau mày thẹn thùng:

- Tống huynh có mắt chỉ thừa thôi, bởi mắt huynh hay nhìn trộm người khác.

Tống Hàn Giang khoát tay:

- Mộng muội muội bỏ qua cho huynh đi... Ta sẽ không nhìn trộm nữa mà.

- Từ trước đến giờ Đình Hoa đâu có cho ai mà không lấy lại đâu. Tống huynh đừng nên bắt muội phải phá lệ.

Nàng nói xong quay mặt nhìn ra cửa.

Tống Hàn Giang bước đến sau lưng Đình Hoa:

- Mộng muội muội đừng đâm mù mắt Tống huynh nhé.

Đình Hoa vẫn im lặng không buồn trả lời họ Tống.

Tống Hàn Giang thở dài thủ thỉ nói:

- Mộng muội muội mà làm vậy thì Tống huynh sẽ tàn phế đâu còn gì nữa.

Kha Bạc Kim nhìn Nhật Phong.

Nhật Phong vẫn khoanh tay trước ngực bình thản như chẳng hề có nghe sự trao đổi giữa Tống Hàn Giang và Mộng Đình Hoa.

Kha Bạc Kim nói:

- Lành huynh đệ, ngươi nói một tiếng gì với Đình Hoa đi chứ.

- Mỗi người đều có số phận của mình, tại Tống huynh tính quá thành ra mới có chuyện này. Chúng ta không nên xen vào chuyện của hai người.

Tống Hàn Giang quay ngoắt lại Lãnh Nhật Phong:

- Ngươi nói vậy mà nghe được ư. Thế mà cũng coi nhau như thủ túc.

Tống Hàn Giang quay lại Mộng Đình Hoa:

- Mộng muội muội chỉ đừng lấy hai tròng mắt của Tống Hàn Giang thì ta sẽ có cách bắt Lãnh Nhật Phong phải hầu hạ muội.

Câu nói đó của Hàn Giang như có sức mạnh mãnh liệt khiến Đình Hoa phải quay lại nhìn gã:

- Tống huynh nói thật đấy chứ?

Tống Hàn Giang gật đầu.

Đình Hoa mỉm cười :

- Vậy được. Đình Hoa sẽ cho Tống huynh nợ đôi con ngươi khi nào thực hiện được lời hứa thì sẽ bỏ qua tất cả.

- Ta hứa sẽ giúp muội muội được mà.

- Đình Hoa tin vào lời huynh.

Cửa phòng hé mở, Lâm Thanh Tử len vào. Họ Lâm vươn vai:

- Mệt ơi là mệt.

Lãnh Nhật Phong bước đến bên Lâm Thanh Tử:

- Lâm đệ đã thu thập được những gì?

- Tất cả những gì Lãnh huynh đã giao.

Lâm Thanh Tử vừa nói vừa lấy trong tay áo ra một bản vẽ:

- Tòa Huyền Cung này như một mê hồn trận, không biết bao nhiêu ngóc ngách, chỉ có Lâm mỗ mới có thể đi hết được.

Nhật Phong đón lấy tấm bản vẽ của Lâm Thanh Tử:

- Nhật Phong biết cái tài nghệ của Lâm Thanh Tử mới mời ngươi cùng ra Tây Vực chuyến này.

Lâm Thanh Tử ngồi duỗi dài dưới sàn nhà:

- Bây giờ chúng ta làm gì?

lão phu cho bức vẽ vào ống tay áo:

- Bây giờ chúng ta đi lấy Ngọc Tỷ.

Kha Bạc Kim nhìn Nhật Phong:

- Kha mỗ đang nóng ruột chờ câu nói đó của Lãnh huynh đệ.

Tống Hàn Giang cũng phấn chấn hẳn lên:

- Nói Tây Vực Huyền Cung ghê gớm lắm chứ thực ra chẳng có gì khiến Tống mỗ chùn bước đâu.

Nhật Phong nghiêm mặt:

- Tống huynh đừng chủ quan quá, lấy Ngọc tỷ thì dễ rồi đó, nhưng điều cốt lõi là các vị phải về được Trung Nguyên.

- Tống Hàn Giang đã đến được thì đi được.

Nhật Phong mỉm cười :

- Thế thì Tống huynh, Kha huynh, Lâm đệ và Mộng muội muội còn chờ gì mà không đi lấy Ngọc Tỷ. Các vị đã biết nơi cất giấu Ngọc Tỷ của Kha Mộc Bài rồi mà.

Mộng Đình Hoa nheo mày:

- Thế còn Lãnh đại ca không đi cùng với chúng tôi sao?

Nhật Phong mỉm cười :

- Nhật Phong sẽ không đi cùng với mọi người.

Kha Bạc Kim tròn mắt:

- Ngươi ở lại đây một mình à?

- Ai cũng có công việc của mình. Nhất thời Lãnh Nhật Phong chưa thể nói được mình sẽ làm gì.

Tống Hàn Giang nheo mắt nói vói Nhật Phong:

- Tống mỗ hiểu rồi, phần nào khó thì Lãnh huynh đệ nhường cho mọi người, còn chuyện dễ dành cho ngươi.

- Lấy Ngọc Tỷ rất dễ, Tống huynh hãy tin vào Nhật Phong.

- Đi thì đi chứ, dù có xuống đại phủ, Tống mỗ cũng đâu ngại.

Tống Hàn Giang quay lại Kha Bạc Kim :

- Chúng ta đi.

Lâm Thanh Tử chỉ vào ngực mình:

- Lâm Thanh Tử cũng phải theo Tống huynh à?

Nhật Phong gật đầu:

- Lâm đệ và Mộng Đình Hoa cứ theo Tống huynh. Nếu thuận buồm xuôi gió, chúng ta sẽ gặp lại tại Ải đầu quỷ đầu quan.

Mộng Đình Hoa thở dài nhìn Nhật Phong:

- Lãnh đại ca không cần Mộng muội muội ở lại giúp đại ca sao? Tống huynh, Kha huynh, và Lâm huynh, ba người đều có võ công xuất thần nhập quỷ có thể mang Ngọc Tỷ đi được mà.

Tống Hàn Giang nhăn miệng đỡ lời cho Đình Hoa:

- Mộng muội muội tính như vậy cũng đúng. Ba chúng ta cũng đủ sức lấy Ngọc Tỷ rồi, để Đình Hoa ở lại với Lãnh Nhật Phong đi.

Nhật Phong cau mày:

- Tống huynh chỉ nghĩ đến đôi mắt của mình nên mới nói vậy.

Chàng nhìn lại Mộng Đình Hoa:

- Ở lại với huynh, sẽ không tiện cho muội đâu. Hãy theo Tống huynh và Kha huynh, Lâm đệ đi. Chúng ta đến Tây Vực Huyền Cung lần này vì Ngọc Tỷ mà.

Đình Hoa thở dài:

- Được rồi. Lãnh huynh đã muốn vậy thì Đình Hoa chiều theo y' của Lãnh huynh.

Lãnh Nhật Phong nhìn Đình Hoa:

- Mộng muội muội bảo trọng.

Chàng hướng mắt về Tống Hàn Giang, Kha Bạc Kim và Lâm Thanh Tử :

- Bảo trọng.

Kha Bạc Kim gật đầu:

- Lãnh Nhật Phong đừng lo, với đôi xích kim ô tinh này Kha mỗ sẽ đại náo Huyền cung.

- Lãnh Nhật Phong mong mỏi các vị sẽ đến Trung thổ.

Nhật Phong tiễn mọi người ra cửa. Đình Hoa lưỡng lự một lúc rồi mới quay mình trổ khinh công thoát đi.

Nhật Phong thở dài một tiếng, lấy bức họa đồ mà Lâm Thanh Tử đã vẽ những lối đi trong Huyền Cung ra xem.

- - -

- o O o -

Gian thạch phòng cất giữ Ngọc Tỷ nằm lạc lõng giữa những dãy nhà lợp ngói đỏ chót. Khung cảnh thật im lặng, và chẳng có bóng đáng một gã võ sĩ nào cả.

Tống Hàn Giang cau mày:

- Tại sao bây giờ chẳng có gã võ sĩ nào canh gác chỗ cất giữ Ngọc Tỷ?

Lâm Thanh Tử đáp lời họ Tống:

- Có lẽ Kha Mộc Bài đã cho người mai phục.

Kha Bạc Kim nhún vai:

- Mai phục thì mai phục, những tên võ sĩ này thì làm gì được Kha mỗ chứ.

Kha Bạc Kim vừa nói xong vừa mạnh bước tiến thẳng về phía gian thạch thất.

Đình Hoa nói với Lâm Thanh Tử:

- Nếu như không có bọn võ sĩ đứng gác thì Kha Mộc Bài có thể đã chuyển Ngọc Tỷ đi nơi khác rồi.

- Chúng ta vào trong thạch thất này thì biết thôi mà.

Kha Bạc Kim đến trước cửa gian thạch thất. Y nhìn cánh cửa đá kiên cố, quay lại nói với Tống Hàn Giang:

- Có thể Kha lão quỷ tin vào gian thạch thất này mà không sai thuộc hạ canh gác.

Tống Hàn Giang lắc đầu:

- Tống mỗ không tin Kha lão quỷ chủ quan như vậy.

- Để Kha mỗ phá cánh cửa đá này thì biết thôi.

Kha Bạc Kim vừa nói vừa vận công quát lên một tiếng thật lớn rồi quất thẳng đôi quả chùy vào cánh cửa đá.

Ầm...

Hai chân Kha Bạc Kim lún hẳn xuống đất, bởi y đã dụng đến thuật trụ cân "Đồng cân thiên sơn". Hai quả chùy chẳng khác nào đôi búa tạ nặng ngàn cân nện thẳng vào cánh cửa đá khiến cho cả gian thạch phòng như muốn sụp hẳn xuống.

Cánh cửa đá rạn nứt sau lần Kha Bạc Kim trổ thần lực.

Kha Bạc Kim gật gù:

- Cánh cửa đá này cũng khá chắc đó.

Lâm Thanh Tử nhún vai:

- Nếu không phải cánh cửa đá mà cánh là cánh cửa thường thì không còn cái gì đâu.

Kha Bạc Kim khoát tay cho mọi người lùi lại ba bộ, rồi thẳng tay nện song chùy một lần nữa.

Ầm...

Cánh cửa đá vỡ toang ra thành từng mảnh vụn. Chứng kiến Kha Bạc Kim thi thố thần lực phá vỡ thạch môn thì bất cứ ai cũng phải thán phục.

Kha Bạc Kim phá thạch môn xong toan bước vào, nhưng Tống Hàn Giang đã kịp cản y lại:

- Sao hấp tấp vậy.

Cánh cửa mở rồi, chúng ta đứng đây làm gì.

Tống Hàn Giang sa sầm mặt:

- Ngươi chỉ được cái nôn nóng thôi.

Y quay lại Lâm Thanh Tử:

- Ngươi có nghĩ đây là một cái bẫy không?

Lâm Thanh Tử gật đầu:

- Có thể.

- Nếu là cái bẫy thì người vào thạch thất này là Lâm Thanh Tử.

Lâm Thanh Tử tròn mắt:

- Sao lại là Lâm Thanh Tử?

- Không phải là ngươi thì còn ai nữa. Kha Bạc Kim đã phá cửa thì người vào phải là ngươi, bởi hai chân và thân pháp ngươi nhanh nhất trong nhóm cơ mà. Nếu như trong thạch thất này có cạm bẫy thì ngươi cũng thừa sức thoát ra ngoài.

Đình Hoa nhìn Thành Tử:

- Tống huynh nói đúng đó.

- Được, nếu đúng như Tống huynh nói thì Thành Tử phải vào thôi.

Lâm Thanh Tử gãi đầu:

- Nhưng nếu nhỡ Lâm Thanh Tử có mạng yểu thì Đình Hoa sẽ giữ phần kim lượng của Lâm mỗ đấy.

Tống Hàn Giang nạt ngang:

- Tống mỗ không thèm phần của ngươi đâu.

Lâm Thanh Tử thở hắt ra, rồi tiến lên đến cửa vào thạch thất. Đôi mắt của Lâm Thanh Tử sáng quắc như muốn nhìn qua cửa sổ quan sát từng ngóc ngách bên trong.

Y quay lại hỏi với Bạc Kim:

- Thành Tử vào đây.

Bạc Kim gật đầu:

- Lâm đệ bảo trọng.

Lâm Thanh Tử trang trọng, vận công thi thố thuật Triển Xi Phí Vân. Thân pháp của Lâm Thanh Tử như con chim cắt, nhẹ nhàng lướt vào trong thạch thất.

Trong thâm tâm Thành Tử suy đoán, trong thạch thất nhất định phải có cạm bẫy bá đạo nên cẩn trọng vô cùng. Mặc dù đã phòng bị để ứng phó nhưng y vẫn cảm thấy cột sống mình gai gai.

Lâm Thanh Tử đến trước cây cột đá trồng giữa thạch thất. Trên cột đá có chiếc trát bằng gỗ trầm.

Lâm Thanh Tử mỉm cười:

- Tốt quá. Ngọc Tỷ đây rồi.

Lâm Thanh Tử vừa nói vừa thò tay lấy chiếc tráp bằng gỗ trầm đó. Y lưỡng lự một lúc rồi quyết mở nắp tráp.

Trong tráp gỗ trầm hương là một khối ngọc xanh rờn, khắc họa hình rồng uốn lượn trông vô cùng sinh động.

Thành Tử nhìn khối ngọc không chớp mắt:

- Đúng là Ngọc Tỷ.

Y đậy tráp lại và trổ thuật Triển Xi Phi Vân thoát ra ngoài.

Thành Tử trao cái tráp cho Tống Hàn Giang:

- Dễ hơn trở bàn tay nữa, Ngọc Tỷ đây, Tống huynh xem qua đi.

Tống Hàn Giang mở tráp, tặc lưỡi:

- Đúng là Ngọc Tỷ.

Kha Bạc Kim nhún vai:

- Lấy Ngộc Tỷ dễ như vậy mà Lãnh Nhật Phong phải cần đến chúng ta.

Tống Hàn Giang nhún vai:

- Thế mới gọi là tình huynh đệ như thủ túc, có phước cùng hưởng, có họa cùng chia mà.

Lâm Thanh Tử nói:

- Chúng ta quay lại thư phòng nói cho Lãnh Nhật Phong biết chứ?

Kha Bạc Kim lắc đầu:

- Nhật Phong dặn dò chúng ta cứ rời khỏi Huyền Cung đến quỷ đầu quan.

Lâm Thanh Tử gật đầu:

- Thế thì đi.

Bốn người liền trổ khinh công thượng thừa băng đi. Chẳng mấy chốc đà ra khỏi lãnh địa Huyền Cung. Lâm Thanh Tử thở phào một tiếng:

- Đúng là chúng ta được dịp phát tài rồi.

Lâm Thanh Tử còn đang hí hửng thì nghe tiếng vó ngựa dồn dập.

Kha Bạc Kim cau mày:

- Bọn Huyền Cung chắc đang đuổi theo.

Tống Hàn Giang mỉm cười:

- Chúng có đuổi theo thì cũng đã muộn quá rồi.

Mặc dù nói vậy, nhưng Tống Hàn Giang, Kha Bạc Kim, Lâm Thanh Tử cùng Mộng Đình Hoa vẫn phòng bị. Bốn người đều cầm sẵn binh khí đứng chống lưng vào nhau.

Kha Cát Cát cưỡi trên lưng con tuấn mã sắc đen tuyền, lại vận bạch y trông rất là oai phong, nhưng không thiếu vẻ yêu kiều.

Cát Cát dẫn theo năm con tuấn mã Thiên Ly' ô vân.

Kha Cát Cát ngồi trên lưng ngựa nhìn nhóm người Tống Hàn Giang. Nàng chợt cau mày khi không trông thấy Lãnh Nhật Phong.

Kha Bạc Kim nhìn Cát Cát nói:

- Kha cô nương muốn chặn đường chúng tôi à?

Kha Cát Cát lắc đầu:

- Các vị đã lấy được Ngọc Tỷ, nên Cát Cát muốn tiễn các vị, sao Cát Cát không thấy Lãnh công tử đâu. Lãnh công tử không đi cùng các vị à?

Mộng Đình Hoa trả lời Cát Cát:

- Lãnh đại ca đã đi trước rồi.

Cát Cát mỉm cười:

- Lãnh công tử đã mang Ngọc Tỷ về trước.

- Không sai.

- Cát Cát tiếc quá.

Nàng hướng mắt về phía Lâm Thanh Tử:

- Cát Cát lần đầu tiên thấy môn khinh công kỳ diệu mà Lâm công tử đã thi thố, nếu sau này có dịp vào Trung thổ xin được thỉnh giáo công tử.

- Tại hạ sẽ chờ cô nương.

Cát Cát chỉ năm con ngựa:

- Các vị hãy nhận lấy năm con tuấn mã Thiên ly' ô vân của Tây Vực mà làm chân.

Cát Cát nói xong ôm quyền xá mọi người:

- Hẹn ngày tái ngộ. Xin kiếu từ !

Nàng giật dây cương, ra roi. Con tuấn mã sắc đen tuyền hí lên một tràng dài rồi trổ nước đại phi nhanh như mũi tên bắn. Chẳng mấy chốc đã mất hút.

Kha Bạc Kim quay lại Tống Hàn Giang:

- Lão Tống có thể ly' giải chuyện này được không? Mình đã lấy Ngọc Tỷ báu vật của Tây Vực Huyền Cung, lại còn được ái nữ của Kha Mộc Bài đuổi theo tặng ngựa. Kha mỗ quả là không hiểu nổi.

Tống Hàn Giang nheo mày:

- Ngay cả Tống Hàn Giang này cũng chẳng hiểu gì hết. Chuyến đi này Tống mỗ ngỡ là lành ít dữ nhiều, hóa ra chỉ toàn được đại phúc đại hỷ.

Lâm Thanh Tử chẳng nói tiếng nào, trổ luôn thuật Triển Xí Phi Vân lướt lên yên ngựa.

Gã vỗ cổ ngựa nói:

- Tốt lắm... Tốt lắm, cặp chân của Lâm mỗ không bị mỏi nhờ ngươi đó.

Y quay lại Tống Hàn Giang :

- Mời nhị vị đại ca và Mộng muội muội lên ngựa. Có ngựa trở về Trung Nguyên là tốt lắm rồi, cần gì phải thắc mắc này nọ cho mệt.

UY VŨ ANH HÙNG

Huyền cung như một ngày hội, Kha Mộc Bài ngồi chễm chệ trên chiếc ngai mạ vàng. Cạnh bên họ là Khư Giả Đạt Ma, bên cạnh Khư Giả Đạt Ma là Hư Giả Đạt Ma hai vị pháp tướng của Kha Mộc Bài.

Hàng dưới là Mộc Nhỉ Liệt với thân hình vạm vỡ, mắt sáng ngời, thỉnh thoảng lại liếc trộm Cát Cát. Những lần nhìn trộm của y biểu lộ ra cho Cát Cát biết y đang thầm thương trộm nhớ.

Kha Mộc Bài nhìn Mộc Nhĩ Liệt:

- Mộc tướng quân đã chuẩn bị chu đáo để mang năm cái thủ cấp về cho bản tọa chứ.

- Tùy tướng đã chuẩn bị rất chu đáo tại Ải đầu quỷ quan, nhất định sẽ mang năm chiếc thủ cấp về cho cung chủ.

Kha Mộc Bài gật đầu:

- Chỉ còn một canh giờ nữa là đúng thời hạn.

Mộc Bài quay sang Cát Cát:

- Kha nhi chỉ cần nhúng tay vào thì bọn cao thủ Trung Nguyên sẽ biến thành những con rối. Tức cười thật, sao bọn họ là những nhân vật từng trải mà dễ dàng bị lừa gạt vậy chứ. Mà lại chẳng có chút hoài nghi nào. Kha nhi này, có còn điều gì uẩn khúc nữa không?

Cát Cát suy nghĩ:

- Nếu không có điều gì ẩn khuất thì bây giờ những người đó đã đến chân Ải đầu quỷ rồi. Gia gia... Kha Cát Cát có một đề nghị.

- Công lao của Kha nhi, tất nhiên gia gia sẵn sàng chiều theo đề nghị của con.

- Cát Cát chỉ xin gia gia hãy cho những người đó về Trung thổ. Cái nhục vì lòng nhân ái của cha sẽ khiến những cao thủ Trung Nguyên không còn tơ tưởng đến việc quay lại Huyền Cung.

Kha Mộc Bài nheo mày thở dài:

- Tha cho những con người gàn dở đó ư?

Kha Mộc Bài lắc đầu:

- Nếu gia gia để cho những người đó về Trung thổ thì đâu còn giữ được lời nói của mình.

- Kha nhi biết khi gia gia đã nói thì không bao giờ rút lại lời, nhưng mạng người rất lớn. Những người Trung Nguyên kia đến Huyền Cung chưa làm gì cả mà.

Kha Mộc Bài thở hắt ra:

- Cát Cát, gia gia rất thương con, nhưng máu Huyền Cung đã chảy rồi, và gia gia đã nói.

Kha Mộc Bài đổi giọng thật hồ hởi:

- Kha nhi hãy chọn thức khác nghe. Trong kho tàng của Huyền cung có cái trâm bằng ngọc, quy' giá vô cùng, có thể khử được vạn độc, con lấy cây trâm đó nha.

Cát Cát nhìn Kha Mộc Bài lắc đầu:

- Cát Cát đã có quá đầy đủ rồi. Chỉ cần gia gia điều vừa nói thôi.

- Thật là khó xử cho gia gia quá. Để gia gia nghĩ lại.

Kha Mộc Bài nói với Mộc Nhĩ Liệt:

- Mộc tướng quân có thể thay ta đưa Cát Cát đến vấn an lão Thái tổ?

Mộc Nhĩ Liệt quỳ mọp xuống:

- Tuân lệnh cung chủ.

Kha Cát Cát nguy't Mộc Nhĩ Liệt:

- Cát Cát tự mình đến được Kim cung, không cần đến Mộc tướng quân. Nếu Cát Cát có đi thì đi cùng với Khư Giả trưởng lão.

Nàng nói xong bỏ luôn ra ngoài.

Kha Mộc Bài nhìn theo Cát Cát nhẹ thở dài một tiếng. Y quay sang Mộc Nhĩ Liệt:

- Mộc tướng quân để mắt đến Kha nhi.

Kha Mộc Bài nói với Hư Giả Đạt Ma và Khư Giả Đạt Ma:

- Nhị vị trưởng lão theo bổn cung đến chỗ Đức Thái tông.

Kha Mộc Bài nói xong, cùng với Khư Giả Đạt Ma và Hư Giả Đạt Ma đứng lên rời cung chính sảnh. Ba người hoàn toàn không hay biết nãy giờ Lãnh Nhật Phong đang theo dõi từng hành động của họ.

Kha Mộc Bài và Khư Giả Đạt Ma cùng với Hư Giã Đạt Ma rời Huyền Cung theo một lối mòn bí mật. Họ đến gian mật thất kiến tạo riêng biẹt sau Huyền Cung.

Kha Mộc Bài mở ổ khóa mất thất ra.

Trong gian mật thất có một lão trượng, râu tóc bạc phơ, thân hình tiều tụy, nhưng đôi mắt sáng ngời.

Kha Mộc Bài tiến đến trước mặt lão trượng:

- Đức Thái tông.

Lão trượng nhướn mày nhìn họ Kha, toét miệng cười:

- Ngươi lại muốn hỏi lão phu về Ngọc Tỷ chứ gì?

- Đúng, Kha mỗ đã chờ lâu lắm rồi, và không chờ lâu hơn nữa.

- Nếu ngươi không còn đủ can đảm để chờ thì đừng hỏi lão phu nữa có được không?

Kha Mộc Bài cau mày:

- Lão cứng đầu cứng cổ không nói cho bổn tọa biết Ngọc Tỷ hiện đang ở đâu, nếu như Kha mỗ không vì Ngọc Tỷ đã...

Kha Mộc Bài hừ nhạt một tiếng.

Lão trượng mỉm cười:

- Nếu lão phu nói thì đã chết từ lâu rồi. Hê... lào không dại mồm dại miệng đâu.

Lão khoát tay:

- Thôi, ngươi đi đi, lão không nói cho ngươi biết đâu. Sống thì lão để trong bụng mình, chết thì mang theo.

Đôi chân mày rậm của Kha Mộc Bài đấu lại với nhau, biểu hiện những y' niệm bất nhẫn đối với lão trượng đang hóm hỉnh nhìn họ Kha.

- Lão thật là quá. Nếu không mở mắt cho lào thì bổn tọa không đáng mặt là chủ nhân Huyền Cung Tây Vực.

Lão trượng đáp lời Kha Mộc Bài:

- Ngươi mở mắt cho lão bằng cách nào?

- Hôm nay lão sẽ được chứng kiến những cao thủ Trung Nguyên bị Kha mỗ hành hình như thế nào?

Lão trượng sa sầm mặt xuống:

- Ngươi nói vậy thì trong Trung Nguyên đã phái người ra Tây Vực rồi ư?

Kha Mộc Bài cười khẩy:

- Họ đã ra và đang trên đường trở về Trung Nguyên với chiếc Ngọc Tỷ của Kha mỗ.

Kha Mộc Bài lắc đầu:

- Bổn tọa sợ rằng những người đó chỉ đến được Ải đầu quỷ mà thôi.

- Họ đến Tây Vực Huyền Cung rồi đi một cách dễ dàng ư?

- Bản lĩnh và trí tuệ của những gã ngu ngơ ấy chỉ có thể đến đây và gửi xác cho quạ đói tại Ải đầu quỷ mà thôi.

- Lão phu không tin Trung Nguyên lại phái những người ngu ngơ ra Tây Vực Huyền cung. Thế ngươi có thể cho lão biết những người đó là ai không?

Kha Mộc Bài gật đầu:

- Tất nhiên bản cung không giấu lão làm gì. Người thứ nhất là Thân Kiếm giang đông Lãnh Nhật Phong, người thứ hai là Đồng cân thiên sơn Kha Bạc Kim, người thứ ba là Triển xí phi vân Lâm Thanh Tử, người thứ tư là Tống Hàn Giang, người thứ năm là Mộng Đình Hoa.

Kha Mộc Bài mỉm cười với lão trượng:

- Bọn họ đã đến và đã được bổn cung tiễn đi.

Lão trượng nhìn Kha Mộc Bài rồi bất chợt cười lên khanh khách.

Kha Mộc Bài nheo mày:

- Lão cười cái gì?

Lão trượng cắt tràng tiếu ngạo cuồng nhiệt đó, lắc đầu nói:

- Lão phu sợ ngươi sớm tự đắc quá đấy. Nếu ngươi nói một người nào khác thì lão tin, nhưng Lãnh Nhật Phong mà đến rồi lại đi, lão không tin đâu.

- Lão ca ngợi Lãnh Nhật Phong quá đấy. Hắn cũng chỉ là một kiếm thủ tầm thường như bao nhiêu kiếm thủ khác mà thôi.

- Ngươi không hiểu Lãnh Nhật Phong rồi. Lão phu tin chắc Lãnh Nhật Phong đang còn ở đâu đây.

Lời còn đọng trên môi lão trượng thì một lưỡi kiếm lạnh ngắt đặt ngay vào yết hầu Kha Mộc Bài.

Sắc kiếm lạnh lẽo đến độ họ Kha phải rùng mình.

Lãnh Nhật Phong nghiêm giọng nói:

- Chưa hoàn thành mục đích thì Nhật Phong chưa rời Huyền cung Tây Vực đâu.

Khư Giã Đạt Ma và Hư Giã Đạt Ma luống cuống nhìn Kha Mộc Bài. Trong tình huống này cả hai không biết phải làm gì.

Kha Mộc Bài liếc Lãnh Nhật Phong:

- Ngươi hạ thủ bổn tọa thì cũng không có đường cho ngươi trở ra đâu.

- Tại hạ sẽ không giết tiền bối đâu, mà chỉ dùng tiền bối để đưa lão trượng này về Trung thổ mà thôi.

Chàng quay lại lão trượng mà Kha Mộc Bài xưng là Đức Thái Tông.

- Chúng ta đi chứ?

- Tất nhiên lão phu sẽ đi với Lãnh công tử rồi. Lão không thích sống trong gian mật thất này nữa đâu. Tối tăm lắm.

Lãnh Nhật Phong mỉm cười:

- Nếu vậy thì lão trượng còn chờ gì nữa.

Lão già hấp ta hấp tấp như con lật đật trông thật nực cười, lão gom mớ tư trang, khư khư ôm vào lòng:

- Đi, chúng ta đi.

Nhật Phong kè Kha Mộc Bài, lưỡi kiếm của chàng lúc nào cũng đặt vào yết hầu của họ Kha.

Nhật Phong nghiêm giọng nói:

- Rời Huyền cung, tại hạ sẽ để người yên.

Bên ngoài độ bốn mươi tên võ sĩ, binh khí cầm sẵn trên tay lăm lăm chỉ chờ Kha Mộc Bài cho lệnh là xông thẳng vào Lãnh Nhật Phong, nhưng trong tình huống này thì Kha Mộc Bài đâu thể lịnh cho bọn võ sĩ xông vào.

Với giọng bất nhẫn, Mộc Bài nói:

- Nhật Phong, dù ngươi có ra khỏi Huyền Cung cũng chưa chắc về được Trung Nguyên.

- Về Trung Nguyên hay không là chuyện của tại hạ. Bây giờ phiền Kha chủ nhân lệnh cho tất cả mọi người ở Huyền Cung tránh ra cho tại hạ.

Kha Mộc Bài hậm hực quát lớn:

- Các ngươi tránh ra mau.

Bọn võ sĩ Huyền Cung dạt ra hai bên chừa một lối đi vừa đủ cho Nhật Phong, lão trượng và Kha Mộc Bài.

Nhật Phong nói với Mộc Bài:

- Thuộc nhân của Kha chủ nhân quả là biết nghe lời chủ.

Lão trượng xen vào:

- Ở đây đâu ai dám chống lại Kha Mộc Bài chứ. Chỉ cần có y' bất tuân gã thôi thì thanh quỷ đao sẽ lấy mạng ngay lập tức.

Nhật Phong lắc đầu nói:

- Sự tàn nhẫn không phải là lối hành xử hay nhất để bắt kẻ khác tuân phục mình.

Ba người ra đến ngoài. Không biết từ lúc nào đã có cỗ xe song mã chờ sẵn khiến cho Mộc Bài phải cau mày.

Nhật Phong nói:

- Đa tạ cung chủ đã để tại hạ đón được Đức Thái Tông rời khỏi Huyền Cung.

Kha Mộc Bài thở hắt ra một tiếng:

- Nhật Phong dù ngươi có chạy khỏi Huyền Cung cũng chưa hẳn rời khỏi Tây Vực.

- Đã đến được, tất có thể đi được.

Lão trượng Đức Thái Tông vươn vai:

- Ôi... Lão lại được tự do rồi... Thích quá... Thích quá !

Lão nhảy thoắt lên ngồi vào ghế xà ích.

Lão vừa nói vừa toan ra roi, nhưng đôi tuấn mã chưa kịp trổ vó thì chợt nhảy dựng lên. Hai chân trước của chúng khủy hẳn xuống như bị cắt nhược chân.

Lão trượng chúi đầu đến trước:

- Chết ta rồi.

Lão lồm cồm đứng lên thì nghệch mặt ra bởi chạm vào đao sáng ngời của Mộc Nhĩ Liệt.

Lão trượng khoát tay như đuổi ruồi:

- Ê... ê... ngươi không được giết lão à.

Mộc Nhĩ Liệt lườm Nhật Phong gằn giọng nói từng tiếng, cốt cho chàng nghe:

- Cung chủ không dám giết lão chứ ta chẳng chùn tay đâu.

Nhật Phong nheo mày:

- Nếu các hạ can đảm hạ thủ lão Đức Thái Tông thì thanh kiếm của tại hạ cũng có thể nhuốm máu Kha Mộc Bài.

- Mộc mỗ sợ ngươi không dám hạ thủ đấy thôi.

Kha Mộc Bài nghiêm mặt nói với Mộc Nhĩ Liệt:

- Hãy để cho họ đi.

- Cung chủ để cho Đức Thái Tông đi, chúng ta đâu còn cơ hội biết được bí mật Ngọc Tỷ chứ.

Kha Mộc Bài nheo mày:

- Mộc tướng quân cãi lại ta à?

Mộc Nhĩ Liệt thở dài một tiếng.

Cùng lúc đó Kha Cát Cát xuất hiện.

Nàng bước thẳng đến tước luôn thanh đao trên tay Mộc Nhĩ Liệt :

- Kha chủ nhân còn quy' hơn bí mật Ngọc Tỷ.

Mộc Nhĩ Liệt trong tình huống không còn phương cách nào khác chỉ biết lắc đầu.

Cát Cát nhìn Nhật Phong :

- Lãnh công tử hãy đi đi.

- Đa tạ tiểu thư đã mở đường.

Kha Cát Cát lịnh cho bọn thuộc nhân thắng hai con ngựa khác:

- Xe ngựa đã sẵn sàng, mời công tử !

Lão trượng Đức Thái Tông lườm Mộc Nhĩ Liệt rồi mới leo lên xe.

Cát Cát nhìn Nhật Phong :

- Công tử bảo trọng.

Lãnh Nhật Phong gật đầu. Hai vai chàng khẽ lắc trổ khinh công lướt cỗ xe.

Đôi tuấn mã hí vang lên lồng lộng rồi trổ cước kéo xe lao đi vùn vụt.

Mộc Nhĩ Liệt quát lớn:

- Đuổi theo.

Kha Cát Cát giang tay đứng chặn đường:

- Dừng lại !

Mộc Nhĩ Liệt cau mày.

Nàng bước đến trước mặt Kha Mộc Bài:

- Thời hạn ba ngày chưa hết mà Lãnh Nhật Phong đã giải thoát được lão trượng Đức Thái Tông. Cha giữ lời hứa của mình chứ?

Kha Mộc Bài mím môi.

Kha Cát Cát nói:

- Cha... Lời nói của cha chưa bao giờ thay đổi. Những người đó từ Trung Nguyên đến Tây Vực thì sao chúng ta không vào Trung Nguyên được chứ. Cát Cát sẽ vào Trung thổ.

Mộc Nhĩ Liệt nhìn Cát Cát nói:

- Ở Tây Vực chúng ta còn để sổng Đức Thái Tông thì vào Trung Nguyên làm sao bắt được lão về.

Kha Mộc Bài nhìn Mộc Nhĩ Liệt:

- Họ có thể rời khỏi Huyền Cung nhưng không thoát ra khỏi Tây Vực.

Cát Cát nhăn nhó:

- Gia gia.

Kha Mộc Bài nghiêm giọng nói:

- Cha không muốn con vào Trung thổ, nên phải bắt những gã kia phải phơi thây ngoài Tây Vực.

Mộc Bài quay lại Khư Giã Đạt Ma :

- Khư trưởng lão đưa Cát Cát về Kim cung.

- Tuân lệnh cung chủ.

Cát Cát toan mở miệng ngăn cản nhưng đã bị Mộc Nhĩ Liệt đứng lên bất thần điểm huyệt. Nàng tròn mắt:

- Ngươi...

Khư Giã Đạt Ma bước đến bên Kha Cát Cát cắp lấy nàng phóng đi.

LONG KIẾM ĐỊCH KHOÁI ĐAO ANH HÙNG TƯƠNG NGỘ

Nhóm nhân mã của Tống Hàn Giang, Kha Bạc Kim, Lâm Thanh Tử và Mộng Đình Hoa đến được Ải đầu quỷ thì trời cũng vừa sụp tối.

Kha Bạc Kim nói:

- Chúng ta qua Ải ngay đêm nay, hay chờ Lãnh Nhật Phong ở đây.

Tống Hàn Giang suy nghĩ rồi trả lời:

- Có lẽ nên chờ Lãnh Nhật Phong. Chúng ta đi cùng, tất phải cùng về.

Mộng Đình Hoa mỉm cười:

- Lần đầu tiên mới nghe được một lời tốt của Tống huynh.

Tống Hàn Giang vuốt râu:

- Đại ca lúc nào cũng tốt hết. Mộng muội muội tin đi.

- Tống huynh có tốt thì Đình Hoa mới để yên hai con ngươi của huynh.

Mặt Tống Hàn Giang sa sầm xuống:

- Tống huynh chỉ mắc nợ mỗi một mình Mộng muội muội mà thôi. Nếu như Lãnh Nhật Phong không về mà chết luôn ở Huyền Cung thì làm sao huynh trả nợ muội muội được. Ai cũng có phần cả, muội chắc cũng không nỡ cạn tình với huynh.

Nhắc đến Nhật Phong, Đình Hoa thở dài. Dung nhan mỹ lệ của nàng thoáng chốc hiện những nét lo âu.

Tống Hàn Giang nói:

- Tống huynh chỉ nói vậy thôi chứ muội đừng lo. Lãnh Nhật Phong không dễ gì chết đâu.

Kha Bạc Kim nói:

- Các ngươi ở đây để Kha mỗ đi gom ít củi khô về nhóm lửa. Ải đầu quỷ này sao mà lạnh lẽo quá.

Tống Hàn Giang lắc đầu:

- Ê... Bộ ngươi tính đốt lửa à.

Gã khoát tay:

- Không nên. Tống mỗ chỉ có mỗi một cái mạng mà thôi, nên không thể làm cái đích cho người ta xạ thủ đâu.

Kha Bạc Kim hừ nhạt một tiếng:

- Ngươi sợ chết à. Nếu bọn cao thủ Huyền Cung đuổi theo thì đã chẳng tặng mấy con tuấn mã này cho chúng ta.

Lâm Thanh Tử nhìn Kha Bạc Kim :

- Kha đại ca nói đúng. Vị cô nương tiểu thư đó cũng tốt quá đấy chứ.

Có tiếng vó ngựa vọng đến, Tống Hàn Giang trang trọng hẳn lên. Y đảo mắt qua mọi người:

- Có thể là Lãnh Nhật Phong, cũng có thể là bọn cao thủ Tây Vực.

Tống Hàn Giang trao túi da dê qua Lâm Thanh Tử:

- Ngươi có thuật Triển Xi Phi Vân, dù bất cứ chuyện gì xảy ra ngươi cũng phải giữ được Ngọc Tỷ. Chúng ta sẽ gặp nhau ở Hàm Dương. Mất cái túi da này thì bao nhiêu công sức lặn lội đều tiêu tan cả đó.

- Tống huynh yên tâm đi, trong đây có phần của Lâm Thanh Tử mà.

Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần. Cỗ xe của Lãnh Nhật Phong xuất hiện.

Mộng Đình Hoa nhận ngay ra Lãnh Nhật Phong đang giữ dây cương, còn bên cạnh là một lão già.

Nhật Phong ghìm cương trước mặt mọi người. Chàng nói với Tống Hàn Giang :

- Tống huynh, Kha huynh, và Lâm đệ hãy bảo hộ vị trưởng lão đến Hàm Dương.

Lâm Thanh Tử nheo mày vỗ chiếc túi da:

- Lâm Thanh Tử phải bảo vệ Ngọc Tỷ mới đúng chứ.

Nhật Phong chỉ Đức Thái Tông:

- Ngọc Tỷ chính là vị trưởng lão này đây.

Tống Hàn Giang nheo mày:

- Nhật Phong, ngươi nói gì thế. Vậy khối ngọc khắc hình rồng là gì?

- Các vị cứ đưa lão trượng này đến Hàm Dương rồi sẽ hiểu mà.

- Ai da, Tống mỗ không hiểu gì hết.

Đức Thái Tông nhướn mày:

- Đây... chính ta mới là Ngọc Tỷ đây. Bởi vì chỉ có lão mới biết được bí mật của lăng cấm mà thôi.

Lãnh Nhật Phong nói:

- Chúng ta đi ngay bây giờ.

Tống Hàn Giang nhăn mạat:

- Ngươi tính qua Ải đầu quỷ ngay trong đêm nay à.

- Vị trưởng lão này không thể ở lại đây một khoảng khắc nào nữa.

Lãnh Nhật Phong quay sang Lâm Thanh Tử :

- Lâm đệ còn chờ gì nữa.

Lâm Thanh Tử nhìn Tống Hàn Giang rồi trổ khinh công vượt lên ghế xà ích.

Y quay sang Đức Thái Tông:

- Lão trượng sẽ được thưởng thức Lâm mỗ khiển ngựa như thế nào.

Lâm Thanh Tử huy't sáo một tiếng rồi đạp mạnh vào mông đôi tuấn mã. Cú đạp chân của Lâm Thanh Tử khiến cho hai con tuấn mã như bị ong chính, dựng đứng hai vó trước, hy' vang lừng từng tràng rồi mới tung vó kéo cỗ xe lao về phía trước như tên bắn.

Kha Bạc Kim cũng thót lên lưng ngựa, ra roi phóng theo Lâm Thanh Tử.

Tống Hàn Giang quay sang Mộng Đình Hoa:

- Huynh linh cảm có mùi máu tanh sắp chảy ra nhuộm đỏ Ải đầu quỷ này.

Gió thổi giật từng cơn với khí lạnh cắt da, cắt thịt khiến họ Lâm phải mím môi mà thỉnh thoảng vẫn rùng mình. Ban đêm gió luồn qua những khe đá tạo thành một thứ âm thanh quái gở nghe mà ngỡ như tiếng quỷ tru, ma khóc.

- Phựt.. Phựt...

Hai con tuấn mã đang phi nước đại bất chợt đổ ngang kéo theo cỗ xe, hất Đức Thái Tông ngã lăn xuống đất, còn Lâm Thanh Tử thì có thuật Triển Xí Phi Vân kịp thoát ra. Mặc dù vậy, y vẫn cảm nhận đầu óc mình tối sầm.

Những bó đuốc bùng cháy, soi sáng cả Ải đầu quỷ.

Tống Hàn Giang dậm chân:

- Tống mỗ đã nói rồi, đâu ai qua Ải ban đêm bao giờ.

Lãnh Nhật Phong nói với Thành Tử:

- Lâm đệ và Đình Hoa bảo vệ Đức Thái Tông.

Lâm Thanh Tử hài hước trả lời chàng:

- Tuân lệnh đại ca.

Mười tên võ sĩ Tây Vực Huyền Cung ào ào lướt đến với những cây khóai đao sáng ngời ánh thép nhập thẳng vào Lãnh Nhật Phong.

Kha Bạc Kim băng xuống mình ngựa. Gã vừa nói vừa vung hai quả chùy:

- Để bọn nhãi mép này cho ta.

Hai quả xích chùy của Kha Bạc Kim như đôi chong chóng vùn vụt nện thẳng vào bọn Tây Vực. Những thanh đao khua lên đỡ lấy đôi chùy gai của Bạc Kim đều bị đánh bật ra.

Bộp... Bộp...

Hai gã võ sĩ Tây Vực bị đôi quả chùy đánh thẳng xuống đầu ngã lăn ra giẫy đành đạch. Kha Bạc Kim với đôi quả chùy gia nối bởi hai sợi xích kim ô tinh vẫy vùng giữa bọn võ sĩ Tây Vực như chỗ không người.

Họ Kha vừa đánh vừa thích thú nói:

- Hay lắm.. Hay lắm. Hôm nay Kha mỗ sẽ đuổi các ngươi như đuổi một bầy nhặng.

Lời còn đọng trên môi Kha Bạc Kim thì Hư Giã Đạt Ma lướt vào trận:

- Lão Hư này muốn thỉnh giáo tài nghệ của Kha Bạc Kim.

- Tốt, tốt, lão cứ ra tay đi.

Hư Giã Đạt Ma rút xoạt cây nhuyễn tiên. Binh khí của Hư Giã Đạt Ma so với đôi chùy của Kha Bạc Kim thì rõ ràng lão đã kém hẳn phần thuận lợi rồi.

Thấy binh khí nhuyễn tiên của Hư Giã Đạt Ma, Kha Bạc Kim dè bỉu:

- Thứ trò chơi con nít đó thì lão làm gì được Kha mỗ.

Kha Bạc Kim vừa nói vừa vung đôi chùy quay đúng một vòng rồi nện thẳng xuống đầu Hư Giã Đạt Ma. Với đòn công kích mãnh liệt này ngờ đâu Hư Giã Đạt Ma phải toàn thân tránh né, nhưng lão đã không tránh còn hướng thẳng ngọn nhuyễn tiên đón lấy đôi chùy của đối phương.

Đôi chùy của Kha Bạc Kim nện xuống ngọn nhuyễn tiên của Hư Giã Đạt Ma ngỡ như nện xuống một cây tre mềm mại khiến nó phải quằn xuống.

Kha Bạc Kim tròn mắt buột miệng nói:

- Sao kỳ vậy?

Tống Hàn Giang thốt lên:

- Nguy cho lão gia rồi.

Cùng với lời nói của Tống Hàn Giang thì ngọn nhuyễn tiên bật lên như một cánh cung, hất đôi quả chùy bay ngược về phía Kha Bạc Kim.

Ngọn nhuyễn tiên của Hư Giã Đạt Ma hất thật nhẹ nhàng, nhưng đôi quả chùy bắn ngược về nhanh không thể tưởng khiến cho Kha Bạc Kim lúng túng.

Hư Giã Đạt Ma cười khảy một tiếng.

Sự diễn biến ra nhanh hơn một cái chớp mắt, trong khi Kha Bạc Kim thất thần đứng bất động như pho tượng, chờ binh khí của chính mình lấy mạng mình.

Keng...

Ánh chớp bạc sáng ngời cắt một đường vòng cung đón lấy đôi chùy trước khi nó nện vào đỉnh đầu họ Kha.

Lãnh Nhật Phong đứng uy nghi nhìn Hư Giã Đạt Ma. Chàng nghiêm giọng lạnh lùng nói:

- Kha cung chủ đã hứa với chúng ta rồi mà, sao lại thất hứa bội ngôn?

Mộc Nhĩ Liệt bước đến ngang Hư Giã Đạt Ma :

- Các ngươi có thể rời Huyền cung chứ không thể rời khỏi Tây Vực.

Nhật Phong nheo mày:

- Tại hạ đến được thì đi được.

Chàng quay lại Tống Hàn Giang, Lâm Thanh Tử, Mộng Đình Hoa và Kha Bạc Kim :

- Chúng ta đi.

Nhật Phong mở lộ đi trước, thanh kiếm gác chéo ngang ngực, Lâm Thanh Tử và Mộng Đình Hoa đi hai bên còn Kha Bạc Kim và Tống Hàn Giang đoạn hậu.

Mộc Nhĩ Liệt hét lớn một tiếng:

- Ngươi có thể qua Ải này được sao?

Y vừa quát vừa hoành khoái đao lướt đến chém xả vào Lãnh Nhật Phong.

Nhật Phong bình thản nói:

- Mộc tướng quân không thể cản được Nhật Phong đâu.

Nhật Phong vừa nói vừa chờ cho lưỡi khoái đao chém xuống mình, nhưng khi lưỡi đao còn cách một gang tay thì chàng lắc mình, mũi Long kiếm xẹt ra điểm tới yết hầu của Mộc Nhĩ Liệt. Chiêu kiếm của Nhật Phong khiến cho Mộc Nhĩ Liệt giật mình, vừa thu đao vừa lạng bộ né tránh mũi kiếm.

Mộc Nhĩ Liệt phản xạ cực kỳ nhanh nhưng mũi Long kiếm vẫn để lại một vết cắt trên cổ y. Vết cắt đó không đủ làm cho Mộc Nhĩ Liệt chết ngay lập tức, nhưng y cũng không đủ dũng khí để thi thố tài nghệ với Nhật Phong.

Mộc Nhĩ Liệt lùi về sau ba trượng, tay ôm yết hầu, mặt mày biến sắc.

Nhật Phong nhìn Nhĩ Liệt:

- Các hạ còn cản đường Lãnh Nhật Phong thì khó giữ được mạng đó.

Kha Mộc Bài bước ra:

- Lãnh công tử quả là thần kiếm vô địch.

- Tại hạ không dám nhận lời khen của cung chủ, chỉ mong người giữ lời hứa ở Huyền Cung.

Kha Mộc Bài hừ nhạt rồi nói:

- Chỉ cần Lãnh công tử hạ được Kha Mộc Bài này thì mọi người tự nhiên qua Ải về Trung Nguyên.

- Tại hạ có thể tin vào lần hứa thứ hai của cung chủ không?

- Lãnh công tử xem thường bản cung quá. Ai mà không tiếc của quy', nhưng nếu mình không có phần thì phải trao cho kẻ khác.

- Cung chủ đã nói vậy thì Lãnh Nhật Phong sẵn sàng thỉnh giáo đao pháp của cung chủ.

- Đao pháp của bản cung vô tình lắm.

- Thanh kiếm của tại hạ cũng rất lạnh lùng.

Kha Mộc Bài quay lại Hư Giã Đạt Ma :

- Trong lúc bản cung lâm trận tỷ thí với Lãnh Nhật Phong thì không một ai được động thủ.

Ra lệnh xong Kha Mộc Bài bước đến ba bộ, đối mặt với Nhật Phong:

- Đao của bản cung đã sẵn sàng.

Lãnh Nhật Phong dấn đến một bộ. Hai người nhìn nhau chằm chằm tưởng như họ đang lấy thần nhãn để cướp mạng người kia. Đối với hai đại cao thủ như Lãnh Nhật Phong và Kha Mộc Bài, một người là quỷ đao vô địch của Tây Vực, một người là thần kiếm Trung Nguyên thì đâu thể là một cuộc đấu tầm thường.

Đối với họ, chỉ một thức đao, hay một chiêu kiếm cũng có thể phân định, mà sự phân định đó phải trả giá bằng mạng sống của mỗi người.

Kha Mộc Bài cầm chuôi đao bằng hai tay, từ từ đưa lên chỉ mũi đao thẳng vào mặt Lãnh Nhật Phong. Bên đây thanh Long kiếm cũng được nhấc lên theo một thế khai cuộc tầm thường mang vẻ kính trọng đối phương của mình.

Với tư thế khai cuộc đó thì quỷ đao tiềm ẩn sát khí tàn bạo và khốc liệt, còn Long kiếm thì xem ra có vẻ hòa nhã, thi thố với sát khí tàn bạo, thì xem ra quỷ đao của Kha Mộc Bài chiếm phần ưu thế hơn. Nhưng lạ lùng làm sao Kha Mộc Bài chỉ hườm đao mà không phát thành thức đao sát thủ đối phương.

Hai chân Kha Mộc Bài từ từ lún dần xuống đất, có lẽ lão đang vận dụng toàn bộ nội lực tu vi bản thân để phát ra đao pháp thì đó quả là một chiêu đao vô địch trong thiên hạ.

Hai đối thủ ghìm nhau mà khiến cả cục trường trở nên im lặng nặng nề. Chung quanh Kha Mộc Bài và Lãnh Nhật Phong chỉ có tiếng gió hú lồng lộn, thỉnh thoảng xen vào tiếng giũ y phục của hai người mà ngỡ như những oan hồn ma quỷ đang chập chờn bên hai đối thủ.

Nếu tinh mắt một chút, thì người tại trận mới thấy điểm lạ lùng trên thanh Long kiếm của Nhật Phong. Cứ mỗi lần chân Kha Mộc Bài lún xuống đất thì mũi đao của lão khẽ nhích động, cùng lúc lưỡi kiếm cũng hơi xoay nhẹ. Ánh kiếm nhập nhoạng tạo ra một điểm sáng đặt ngay hổ khẩu cầm đao của họ Kha. Và cứ như thế khi Mộc Bài toan chuyển đao tránh ánh kiếm thì ánh kiếm di dời đúng vào chỗ cũ.

Kha Mộc Bài nheo mày bởi cái đốm sáng như con đom đóm quái gỡ đó. Chính đốm sáng do Long kiếm tạo thành khiến hổ khẩu của Kha Mộc Bài như có cảm giác tê rần, mà cũng chính cái cảm giác đó khiến cho họ Kha có cảm tưởng đao pháp chưa thành thì kiếm của đối phương đã tới đích rồi.

Cuộc đấu của hai người vừa căng thẳng, vừa trầm trọng, nhưng sự tĩnh lặng của họ khiến cho những người thị trận trở nên hồi hộp pha trộn cảm giác chán nản.

Chợt Mộc Nhĩ Liệt rú lên lanh lảnh.

Tiếng rú của gà như giọt nước làm tràn ly, và không còn gì có thể khiến Lãnh Nhật Phong và Kha Mộc Bài dừng trận đấu. Chính tiếng rú của Mộc Nhĩ Liệt khiến Kha Mộc Bài thoáng một chút chao tâm, không kiềm chế được quỷ đao của mình.

Một ánh chớp bạc hình cầu vòng nhoáng lên, bên Lãnh Nhật Phong cũng có một đóm sáng bạc như con đom đóm trượt theo ánh chớp quỷ đao của Kha Mộc Bài.

Tống Hàn Giang nhắm mắt bởi y ngỡ Lãnh Nhật Phong đã bị chẻ ra làm hai.

Mộng Đình Hoa biến sắc không kiềm được, phải thốt khẽ:

- Lãnh đại ca...

Lâm Thanh Tử thì nhăn mặt, còn Kha Bạc Kim thì giật nhẹ sợi dây xích nối với hai quả chùy.

Máu đã chảy xuống những viên đá tai mèo của Ải đầu quỷ. Gió mang theo mùi tanh của máu xộc vào khứu giác của mọi người.

Lãnh Nhật Phong và Kha Mộc Bài cùng hạ binh khí một lượt.

Mộng Đình Hoa thất sắc:

- Lãnh đại ca...

Nàng toan lao ra nhưng chưa kịp động thân thì thanh quỷ đao của Kha Mộc Bài đã tuột khỏi tay lão rơi xuống đất.

Kha Mộc Bài thở hắt ra một tiếng. Máu vẫn tiếp tục rơi vãi, nhuộm đỏ những viên đá tai mèo, máu chảy ra từ đôi hổ khẩu cầm đao của Kha Mộc Bài.

Kha Mộc Bài quay lại nhìn Lãnh Nhật Phong:

- Đao tàn nhẫn nhưng kiếm thì không vô tình. Bản cung tâm phục khẩu phục.

Nhật Phong nhìn Kha Mộc Bài nói:

- Đao của cung chủ vô địch nhưng chỉ tiếc tiếng rú của Mộc Nhĩ Liệt đã cướp đi cái thần của quỷ đao.

Kha Mộc Bài thở dài một tiếng:

- Muốn thắng người thì phải biết tự kiềm chế mình. Bản cung không có cái thần như Lãnh công tử.

- Đa tạ cung chủ đả nương tay cho tại hạ. Lãnh Nhật Phong và những vị bằng hữu của mình qua cửa ải được chứ?

Kha Mộc Bài ôm hổ khẩu, gật đầu:

- Thỉnh Lãnh công tử.

Lãnh Nhật Phong ôm quyền xá Kha Mộc Bài :

- Đa tạ cung chủ đã nhường đường.

- Lãnh công tử đừng khách sáo khiến cho bản cung càng hổ thẹn.

Nhật Phong quay lại nhóm bằng hữu của mình:

- Chúng ta đi.

Mộng Đình Hoa liếc trộm Kha Mộc Bài rồi mới chịu dời bước theo Lãnh Nhật Phong.

Đức Thái Tông xét nét khi đi ngang qua Kha Mộc Bài, nhưng tuyệt nhiên lão vẫn đứng bất động để mọi người thản nhiên bước qua trước mặt mình.

Lâm Thanh Tử bước nhanh, đi ngang với Nhật Phong. Họ Lâm lí nhí nói:

- Lãnh đại ca vừa rồi đã dùng chiêu kiếm gì mà tuyệt vời quá vậy?

- Lâm đệ hãy để câu hỏi đó khi qua cửa ải này mà về Trung Thổ.

Mặt Lâm Thanh Tử tiu nghĩu như con mèo mắc mưa.

Qua khỏi ải đầu quỷ, Tống Hàn Giang thở phào một tiếng:

- Chúng ta đã trở về đến Trung Nguyên.

Tống Hàn Giang liếc Đức Thái Tông quay sang lí nhí hỏi Lãnh Nhật Phong:

- Chỉ có lão già này thôi mà ngươi nói chúng ta phát tài ư. Sao Tống mỗ nghi ngờ quá.

Lão trượng Đức Thái Tông thấp thỏm nghe mấy lời của Tống Hàn Giang nhảy xổm lại bến họ Tống:

- Bộ ngươi không tin à?

Tống Hàn Giang nói:

- Tống mỗ muốn tin cũng không thể nào tin được.

Lão trượng Đức Thái Tông hừ nhạt một tiếng:

- Được rồi, lão sẽ cho ngươi tin hay không nha.

Lão vừa nói vừa cởi y phục:

- Ngươi xem đi, sau lưng lão phu là cái gì vậy. Nó có phải là bản đồ để chỉ đường, chỉ lối vào lăng cấm không? Hừ, cho ngươi biết, bản đồ này do chính Tiên Đế xăm vào lưng của lão đó, nên lão mới có danh là Đức Thái Tông. Cái tên Đức Thái Tông là do Tiên Đế xăm cả tên mình vào lưng lão để chứng minh bút lục.

Tống Hàn Giang nhìn bức họa đồ trên lưng lão trượng rồi nghiêm giọng:

- Trong lăng cấm có cái gì mà quy' như vậy?

- Ngươi còn hỏi gì nữa, nếu như ngươi vào được trong lăng cấm thì đã đại phát tài giàu nhứt thiên hạ rồi. Ngoài vàng bạc châu báu ra còn rất nhiều thứ, mà quy' nhất chính là Ngọc Tỷ.

- Lão nói làm Tống mỗ muốn mắc nghẹn bởi thèm muốn.

Mộng Đình Hoa liếc Tống Hàn Giang:

- Bây giờ thì Tống huynh tin rồi phải không?

Tống Hàn Giang lưỡng lự:

- Tống mỗ tạm tin lời của lão. Nhưng lời của lão nói không có gì làm chứng cả, nếu như lão chỉ bịa chuyện thì bao nhiêu công sức của chúng ta đều là công cốc. Cái gì ở trong tay mới là cái của mình. Còn nếu chỉ có những đường xăm trên lưng lão thì chẳng chắc chút nào.

Tống Hàn Giang quay sang lão trượng Đức Thái Tông:

- Nói vậy chứ Tống mỗ cũng phải tin lão.

Tống Hàn Giang vừa dứt lời thì có những âm thanh ầm ầm từ tứ phương tám hướng vọng tới.

Lãnh Nhật Phong cau mày, trong khi Đức Thái Tông nhảy đỏng lên:

- Lần này thì ta hết hy vọng được sống rồi.

UẤT HẬN QUỶ ĐẦU QUAN

Hai mươi cỗ chiến xa, kết tạo bằng những cây tùng kiên cố, phía trước đều có chông sắc lừng lững kết thành vòng tròn khép dần lại.

Đuốc cháy sáng rực cả một góc trời. Dẫn đầu đoàn chiến xa là chưởng giáo Thần Long hội Tạ Đình Côn, bên tả có Lộc Đại Kỳ chưởng môn Kim Bang, bang chủ Cái Bang Trần Bá Tùng.

Lãnh Nhật Phong khoát tay.

Đoàn chiến xa theo hiệu cờ đuôi nheo của Tạ Đình Côn dừng lại.

Nhật Phong hỏi:

- Các vị đến đón tại hạ?

Lão trượng Đức Thái Tông lắc đầu nguầy nguậy:

- Nhứt định họ không đến đón ngươi đâu. Họ đến để lột da lưng của lão đó.

Tạ Đình Côn lại ra hiệu cờ.

Đoàn chiến xa tách làm hai, từ phía sau bọn thuộc nhân Thần Long hội đẩy đến phía trước một chiếc xa tù. Người ngồi đóng gông trong chiếc tù xa đó không phải ai khác mà chính là Chu Thể Loan.

Lãnh Nhật Phong cau mày:

- Lão công công đâu?

Lão trượng Đức Thái Tông trợn mắt, lắc đầu. Lão sợ đến mức biến sắc mặt, lắp bắp nói:

- Lãnh công tử nói lão công công nào... phải người muốn nói chính là...

- Người mà Lãnh công tử muốn nhắc tới chính là lão phu đây.

Với thân pháp quỷ dị vô lường, Lập Ái xuất hiện ngay trước mặt Lãnh Nhật Phong và lão trượng Đức Thái Tông.

Vừa thấy lão công công, lão trượng Đức Thái Tông đã lùi lại ba bộ. Lão khoát tay như đuổi ruồi:

- Không... không, lão không muốn gặp ngươi. Lập Ái, ta không muốn gặp ngươi đâu.

- Lãnh công tử đưa lão đến gặp ta, sao lại không gặp được.

Lão trượng Đức Thái Tông quay ngoắt sang Lãnh Nhật Phong:

- Lãnh công tử cứu ta khỏi thạch ngục bên Tây Vực rồi nạp ta cho Lập Ái à?

Lão trượng Đức Thái Tông nhăn nhó:

- Lão không muốn như vậy đâu, biết thế lão thà ở thạch ngục bên Tây Vực.

Lãnh Nhật Phong thở dài, nhìn lão trượng Đức Thái Tông:

- Tại hạ đã nhận trọng trách đưa lão trượng đến gặp Lập Ái công công.

Lập Ái cười khẩy:

- Bây giờ thì lão có còn muốn gặp Lão công công Lập Ái này nữa không?

Lão trượng Đức Thái Tông lùi luôn ba bộ, đứng ra sau lưng Kha Bạc Kim:

- Cứu lão phu với.

Lão trượng Đức Thái Tông nhăn nhó:

- Lão phu không muốn gặp ngươi đâu Lập Ái.

Lập Ái nheo mày:

- Lão hay ngoan ngoãn theo ta.

Lập Ái vừa nói vừa dấn đến ba bộ toan thộp lấy gáy lão trượng Đức Thái Tông, nhưng Lãnh Nhật Phong đã bước xéo qua ngáng đường Lập Ái.

- Tại hạ đã đưa Đức Thái Tông về đây rồi, xem như tròn trọng trách. Tại hạ cần lão công công trao người trước.

Lập Ái mỉm cười:

- Tất nhiên lão phu sẽ giao Chu Thể Loan cho Lãnh công tử. Nàng rất nhớ công tử đó.

Lão trượng Đức Thái Tông sững sờ nhìn Lãnh Nhật Phong. Lão thét lên với tất cả nỗi tuyệt vọng của mình:

- Trời ơi, Đức Thái Tông này chẳng còn đường nào khác rồi.

Lão nghiến răng ken két nhìn Lãnh Nhật Phong nói gằn từng tiếng:

- Lão phu có tan xác thì Lãnh công tử và các vị bằng hữu của ngươi đã lặn lội đến Tây Vực cũng có phần trong cái xác của lão.

Tống Hàn Giang chớp mắt liên tục. Y muốn hỏi lão trượng Đức Thái Tông vì sao lại nghĩ đến cái chết chứ?

Nhưng y chưa kịp hỏi thì đã thấy lão trượng Đức Thái Tông vận công. Thân thể của lão như một đứa bé gái ốm, thế mà thoáng chốc phòng to như một quả bóng căng cứng.

Rắc rắc...

Lão trượng Đức Thái Tông nhìn Lãnh Nhật Phong :

- Đừng u mê... Ngươi cũng có phần trong thân thể lão phu.

Lão nói xong gồng mình:

- Bụp...

Lớp da lưng của lão trượng Đức Thái Tông như da quả bóng, sau tiếng bụp khô khốc tét ra thành tám mảnh vụn. Những miếng da đó văng ra tứ tán. Một miếng rớt thỏm vào tay Tống Hàn Giang. Mộng Đình Hoa cũng nhận được một miếng da của lão Đức Thái Tông, nhưng nàng hoảng hốt quẳng miếng da đó về phía Kha Bạc Kim.

Chưởng giáo Thần Long Tạ Đình Côn cũng không bỏ mất cơ hội đoạt lấy một miếng da cho mình. Riêng Lập Ái lão công công khi thấy lão Đức Thái Tông vận công đã biết lão làm gì liền trổ luôn hấp lực đại pháp, rút luôn một lúc bốn miếng da còn lại.

Lãnh Nhật Phong mặc cho mọi người tranh đoạt những miếng da đỏ tươi của lão trượng Đức Thái Tông mà tiến thẳng đến chỗ Chu Thể Loan.

Chàng thản nhiên mở gông cho nàng:

- Loan muội, chúng ta đi.

Chàng đưa tay đỡ nàng.

Thể Loan nhìn Nhật Phong đưa tay cho nàng nắm. Trông thể tạng của nàng như thục nữ chẳng còn sức. Thể Loan được Nhật Phong dìu ra khỏi xe gông tù thì hữu thủ của nàng bất ngờ phóng chỉ thọc tới đại huyệt khiếu hóa của Nhật Phong.

Toàn thân Nhật Phong tê cứng như thoáng chốc đã hoá thành đá. Chàng ngạc nhiên nhìn Thể Loan:

- Sao lại như vậy?

- Bởi Thể Loan là ái nữ của lão công công.

- Cho dù nàng có là ái nữ của Lão công công cũng đâu nỡ điểm huyệt Lãnh huynh.

- Tại vì Thể Loan sợ thanh Long kiếm của Lãnh huynh.

- Lãnh huynh đã dùng Long kiếm để cứu muội, và đã dùng nó đến Tây Vực, sao muội lại sợ chứ?

Chu Thể Loan mỉm cười:

- Tại Lãnh huynh không biết tất cả đều do muội sắp xếp để huynh đến Tây Vực đưa Đức Thái Tông trở về Trung Nguyên. Sứ mạng của Lãnh huynh đã xong rồi, huynh không còn đắc dụng nữa.

Đôi chân mày của Lãnh Nhật Phong cau hẳn lại:

- Nói như Thể Loan, những ai không còn đắc dụng nữa thì phải chết.

Thể Loan bình thản gật đầu.

Lãnh Nhật Phong hỏi:

- Kể cả người đến với Thể Loan bằng một chữ tình si?

Thể Loan thở dài một tiếng:

- Lãnh huynh có thể vì chữ tình mà hy sinh cho Thể Loan nhưng Thể Loan khó có thể vì huynh.

Cùng lúc đó trong cục trường Lập Ái Cát Cát với những thế công kỳ lạ đang dồn Kha Bạc Kim vào thế hạ phong. Kha Bạc Kim thở hồng hộc, đôi quả chùy đã nặng không còn biểu lộ sức mạnh của Đồng cân thiên sơn nữa.

Kha Bạc Kim vừa quay vun vút đôi chùy vừa lùi lại dần từng bước một cho đến khi lưng của y chạm vào những chiếc chông nhọn hoắt của một cỗ chiến xa.

Lập Ái công công rít lên:

- Trao ngay miếng da đó cho lão phu.

Lập Ái vừa nói vừa bổ nhào tới, đôi trảo công của gã vươn tới thộp vào đôi xích kim ô tinh, rồi trổ luôn một thế Hoài Long quá bộ lướt qua đầu Kha Bạc Kim.

Thế công của Lập Ái vô cùng huyền diệu, thoắt một cái lão đã chễm chệ trên chiến xa, dùn gluôn đôi xích kim ô tinh quấn lấy cổ Kha Bạc Kim.

Kha Bạc Kim trợn mắt:

- Lão... lão...

Lập Ái cười gằn một tiếng rồi ghịt Kha Bạc Kim vào những chiếc chông đầu có bịt sắt nhọn.

Kha Bạc Kim rú lên lanh lảnh:

- A...

Y cố gọi Lãnh Nhật Phong:

- Nhật Phong...

Tiếng gọi của Kha Bạc Kim khiến Tống Hàn Giang và Lâm Thanh Tử bấn loạn tâm thần, Mộng Đình Hoa thì bàng hoàng thất sắc, nhưng người xót xa nhất lại chính là Lãnh Nhật Phong. Hai mắt chàng như nẩy lủa để chứng kiến cái chết bi thảm của Kha Bạc Kim mà không sao cứu được y.

Nhật Phong nghiến răng ken két, rít lên bằng tất cả sự căm phẫn tột cùng:

- A... a... a...

Đầu Nhật Phong lắc nguầy nguậy tưởng như chàng phát cuồng bởi chứng nhận cái chết bi thảm của Kha Bạc Kim. Tiếng thét cuồng nộ của Lãnh Nhật Phong khiến Chu Thể Loan phải giật mình, buột miệng:

- Ngươi...

Khuôn mặt anh tuấn của Nhật Phong không còn vẻ bình tâm nữa mà thay vào đó là những nét căm hờn tột cùng và oán giận.

Tiếng thét cuồng nộ của chàng kinh động đến cả Tống Hàn Giang, Lâm Thanh Tử và Mộng Đình Hoa. Ánh mắt như hai vì sao của họ Tống nhận ra ngay điểm đặc dị bất đồng của Lãnh Nhật Phong.

Tống Hàn Giang nhận ra Lãnh Nhật Phong bị điểm huyệt nhưng nhất thời không biết giải huyệt gì cho Nhật Phong. Hàn Giang còn đang lưỡng lự thì Lập Ái lão công công lướt đến.

Lập Ái vừa vươn trảo vừa nói:

- Đến lượt ngươi phải giao cho lão phu miếng da bức họa đồ.

Lời của Lập Ái còn đọng trong thính nhĩ của Tống Hàn Giang thì trảo của lão đã đến bên họ Tống rồi.

Nhận biết thế trảo của Lập Ái vô cùng tàn nhẫn, Tống Hàn Giang liền vung bàn tính đập vào trảo công của đối phương. Chiếc bàn tính vốn là binh khí của Tống Hàn Giang, vừa công vừa thủ vô cùng linh hoạt. Khi công thì dùng cạnh bàn toán sắc như bảo đao bảo kiếm, khi thủ thì nó trở thành một tấm mộc kiên cố vô ngần.

Đập thẳng bàn toán vào trảo thủ của Lập Ái lão công công, Tống Hàn Giang đoán chắc lão quỷ sẽ rụt trảo lại, nhưng không như y' họ Tống, Lập Ái chỉ hơi đảo hổ khẩu, trảo của lão ta đã trở thế vừa tránh được cú đập của đối phương vừa có thể khống chế hổ khẩu Tống Hàn Giang bất cứ lúc nào.

Thế thộp hổ khẩu của Lập Ái lão công công khiến Tống Hàn Giang đâm ra lúng túng. Y liền thối lui về sau hai bộ để tránh cái thộp của Lập Ái.

Lập Ái khẽ mỉm cười :

- Ngươi cũng khá lắm đó.

Tống Hàn Giang bất chợt thét lên:

- Sau lưng lão kìa.

Lập Ái nghe câu nóicủa Tống Hàn Giang thoáng một chút phân tâm. Lập Ái phân tâm, Tống Hàn Giang thoát đến bên Lâm Thanh Tử.

Tống Hàn Giang mau miệng nói:

- Chia ra mà chạy.

Lâm Thanh Tử hỏi ngược lại Tống Hàn Giang:

- Chạy đi đâu?

- Chạy đi đâu cũng được.

Mộng Đình Hoa nhìn Lãnh Nhật Phong mà chưa biết xử trí thế nào thì thình lình bốn cỗ chiến xa sầm sập lao tới nàng.

Nhật Phong biến sắc thét lớn:

- Đình Hoa thoát đi.

Cùng với lời cảnh cáo của Nhật Phong thì từ trong một cỗ chiến xa tung ra vòng lưới nhanh không thể tưởng. Trong lúc tâm còn phân vân, Đình Hoa không sao xử trí kịp liền bị vòng lưới đó chụp xuống thân ảnh nàng.

Bốn cỗ chiến xa ầm ầm lao thẳng vào Đình Hoa, chẳng khác những con trâu điên húc lấy một con người bé nhỏ.

Mộng Đình Hoa rú lên thảm khốc, thân thể của nàng bị những mũi giáo bọc sắt xuyên qua tua tủa.

Nhật Phong chẳng còn chút thần trí. Chàng trợn mắt trừng trừng như mất hẳn thần thức mà nhìn Đình Hoa.

Tống Hàn Giang buột miệng thét:

- Đình Hoa...

Cái chết của Mộng Đình Hoa khiến cho Tống Hàn Giang hồn siêu phách lạc. Họ Tống nghiến răng ken két:

- Tống mỗ liều mạng với lão quỷ đây.

Tống Hàn Giang vừa nói vừa băng đến Lập Ái.

Lập Ái lão công công cười khảy một tiếng, và chờ cho chiếc bàn tính còn cách một gang tay mới lắc vài đảo bộ tránh né trong gang tấc.

Lão vừa tránh đòn công của Hàn Giang, vừa phất mạnh ống tay áo trường y. Những mũi kim châm đoạt hồn bắn ra tua tủa tập kích trực diện Tống Hàn Giang.

Trước mặt Hàn Giang đột nhiên lóe lên một bức màn lân tinh "Đoạt hồn châm", nhưng Tống Hàn Giang vẫn bất kể đến chuyện sinh tử của mình mà vẫn tiếp tục thế công tập kích thẳng vào mặt Lập Ái công công.

Khóe miệng Lãnh Nhật Phong rịn máu bởi uất ức tột cùng.

Trong lúc đó mặt của Tống Hàn Giang đã bị "Đoạt hồn châm" đâm thủng máu tuôn ra ướt đẫm cả khuôn mặt.

Tống Hàn Giang nghiến răng ken két, ôm mặt lảo đảo.

Lập Ái cười mỉm, rồi từ từ vươn trảo thủ toan bổ xuống đầu Hàn Giang.

Lâm Thanh Tử thấy vậy, không màng đến sống chết, trổ luôn khinh công Triển Xi Phi Vân, thân pháp lướt đến như một con chim cắt. Nhưng Lâm Thanh Tử không nhằm Lập Ái lão công công tập kích mà lại cắp ngang hông Tống Hàn Giang.

Lập Ái cau mày:

- Ngươi cũng muốn tự tìm cái chết đến với ngươi.

Lập Ái nói dứt lời vận động nội công tu vi tống ra một chưởng kình di sơn đảo hải. Lão đoán chắc Lâm Thanh Tử hứng trọn thế chưởng này thì da thịt có bằng sắt bằng đồng cũng tan ra từng mảnh một.

Nhưng chưởng kình vừa ập đến Thành Tử, thì họ Lâm lại trổ thuật Triển Xi Phi Vân đạp lên sóng chưởng kình nương theo đó mà lướt đi. Nhờ luồng chưởng kình của Lập Ái mà Lâm Thanh Tử cắp Tống Hàn Giang vượt ra khỏi vòng vây của những cỗ chiến xa khiến cho Lập Ái đứng nghệt mặt mà nhìn.

Lâm Thanh Tử thoát được ra ngoài, trổ luôn thuật Triển Xi Phi Vân chẳng khác nào cánh chim sắt quắp Tống Hàn Giang lướt đi thoáng chốc đã mất dạng.

Nhật Phong nhìn theo bóng của Lâm Thanh Tử thở phào, lẩm nhẩm nói:

- Ít ra ông trời cũng cho một người trong chúng ta còn sống.

Lập Ái lão công công bước đến trước mặt Lãnh Nhật Phong:

- Lãnh công tử muốn được chết như thế nào?

- Chết như thế nào, hay chết bằng cách nào đối với Nhật Phong không để tâm đến. Nhật Phong chỉ hận mình đã đưa bằng hữu đến chỗ chết mà thôi. Lập Ái lão công công ra tay đi.

Lập Ái mỉm cười nhìn Nhật Phong nói:

- Giết Lãnh công tử thì dễ rồi, nhưng lão phu còn muốn trọng dụng ngươi giúp lão nữa.

Nhật Phong lắc đầu. Trên khóe môi của chàng vẫ còn rịn hai vệt máu tươi vì uất hận. Chàng lạnh lùng nói:

- Nhật Phong sẽ nhận cái chết thôi, chứ lão đừng hy vọng ta sẽ phục vụ lão đâu.

- Lão phu không bắt Lãnh công tử phục vụ lão, mà lão sẽ cho Lãnh công tử dùng loạn thần tán để sai bảo người. Lãnh công tử sẽ là một sát thủ vô tiền khoáng hậu của lão phu.

Lập Ái quay sang Chu Thể Loan:

- Loan nhi chăm sóc cho Lãnh công tử nhé.

Chu Thể Loan gật đầu.

Bốn tên thuộc hạ của Thần Long hội bước đến khiêng Lãnh Nhật Phong đặt vào cỗ xa gông tù. Chúng gông chàng thật cẩn thận rồi mới đẩy đi.

Nhật Phong thở dài não lòng. Chàng miên man nghĩ đến Kha Bạc Kim, Mộng Đình Hoa, Tống Hàn Giang và Lâm Thanh Tử mà thầm trách mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro