Chương 2: Lợi dụng lão cha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô nương, thỉnh dừng bước!"

Lúc Du Mạch vừa đi được một đoạn, liền nghe một âm thanh sốt ruột gọi lại, đồng thời từ trên trời giáng xuống một thân ảnh ngăn cản đường đi của nàng.

"Ngươi bảo ta?"

Du Mạch khó hiểu chỉ vào chính mình hỏi, cùng lúc đó ánh mắt còn chớp chớp, thoạt nhìn thực rất khả ái.

Trúc Hoa lạnh nhạt cười gật đầu, thầm nghĩ cô nương này rất dễ nói chuyện.

"Nga, vậy ngươi tìm ta có chuyện gì? Ta còn muốn đi tìm nơi ở."

Du Mạch có chút không kiên nhẫn nói, sau khi xuyên đến triều đại này nàng lại có thể không biết chính mình là ai, cũng không biết bản thân sinh sống ở nơi nào, còn muốn lãng phí tiền bạc để tìm nơi ở, thật là phiền toái.

"Ngươi không có nơi ở?" Trúc Hoa kinh ngạc, đưa mắt nhìn Quý Nham đứng phía sau Du Mạch.

"Đúng vậy, ta còn không biết mình là ai, thì làm sao mà có nơi ở?"

Người trước mắt này nói chuyện thật là kỳ quái, bất quá hắn nhìn đằng sau mình làm gì, cũng không khỏi quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Quý Nham nàng liền bất mãn bĩu môi.

"Đại thúc, người là muốn lấy lại tiền của mình sao? Ta nói cho ngươi biết, tiền đã vào tay ta thì chính là của ta, ngươi nếu muốn lấy liền nói, ta sẽ đáp ứng, đem toàn bộ trả lại ngươi."

"Đại thúc?"

Trúc Hoa nghe được Du Mạch xưng hô với Quý Nham liền bật cười.

Du mạch nhìn hắn một cái, không khỏi lắc đầu !

Mỹ nhân không hổ là mỹ nhân, mặc dù làm ra hành động bất nhã vậy mà vẫn như cũ thật xinh đẹp.

"Lục tiểu thư, người xưng hô thế này sợ là không đúng đi ! Người đó là cha ngươi."

"Ngạch."

Lần này đến phiên Du Mạch thất thố, vị đại thúc này cư nhiên là cha của mình, không thể nào a!

Mang một mặt đầy rối rắm Du Mạch đến trước mặt Quý Nham, cúi đầu do dự thật lâu, mới khó xử ngẩng đầu hỏi: "Người thật sự là cha ta sao?"

Từ lúc Trúc Hoa xuất hiện Quý Nham đã sớm lấy lại phản ứng, nhìn Du Mạch từng bước đi đến trước mặt mình, ngập ngừng hỏi.

"Ân."

Quý Nham đưa mắt nhìn nữ nhi của mình, cảm xúc trong lòng lẩn lộn, trước kia nàng là kẻ ngốc, lúc nhìn thấy hắn cũng không có gọi qua tiếng nào, khiến hắn đặc biệt không thích.

Chỉ là hiện tại bệnh ngốc của nàng tựa hồ đã khỏi, nhưng vẫn như trước không nhớ rõ mình, thậm chí ngay cả những người khác đều đã quên.

Du Mạch sau khi lấy được đáp án mình mong muốn, thái độ liền biến chuyển một trăm tám mươi độ, nháy mắt nhìn Quý Nham cười tủm tỉm, "Phụ thân, mới vừa rồi là lỗi của nữ nhi. Nữ nhi đột nhiên tỉnh lại nên cái gì cũng không nhớ rõ mới đối với người động thủ, hi vọng phụ thân bỏ qua, không tính toán với nữ nhi. Nữ nhi nghĩ phụ thân dù sao cũng là người lớn hiểu chuyện, hẳn là sẽ không cùng so đo với tiểu nha đầu là ta, người xem nữ nhi nói có đúng hay không?"

  Dùng đôi mắt lấp lánh của mình, Du Mạch bình tĩnh nhìn Quý Nham.

Mi tâm Quý Nham như nhảy dựng lên, người trước mắt chính là nữ nhi của mình sao?

Lúc nãy một bộ dáng muốn giết mình, bây giờ lại dùng biểu tình đáng thương nhìn mình, còn có đôi con ngươi lấy lánh kia là sao? Khiến hắn có một loại ảo giác bị chính nữ nhi của mình sùng bái.

Hơn nữa hắn không thể không thừa nhận, một Du Mạch như vậy khiến hắn thực sự rất thích.

Gật đầu!

Mắt thấy Quý Nham gật đầu, Du Mạch lại từ trên người của mình lấy ra vài vật đem đến trước mặt Quý Nham, không nỡ đưa cho Quý Nham, trong ánh mắt còn ngấn lệ, "Phụ thân, mấy cái này ta trả lại cho người."

Quý Nham không thể không thừa nhận một lần nữa, bị nữ nhi của mình dùng hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn như vậy, trong lòng hắn liền có một loại cảm giác tội lỗi, giống như nếu mình cầm lại những thứ kia sẽ làm tổn thương đến nàng.

Vì thế, hắn liền vung tay, "Nếu ngươi thích thì cứ giữ lấy mà chơi."

Du Mạch lập tức cười tươi trở lại, một tay đem mấy món đồ cất vào ngực, tay kia ôm lấy cánh tay Quý Nham, ra sức làm nũng, "Phụ thân, người đối với nữ nhi thật tốt! Nữ nhi thích người nhất ."

Tâm tình Quý Nham liền tốt đến cực điểm.

Không để ý đến người đang ôm cánh tay mình, khóe miệng hắn cong lên một nụ cười đầy thâm ý.

Nơi ở được giải quyết, lại có thêm một lão cha có thể cho mình tiền xài, về sau nàng cũng không cần phải vất vả kiếm tiền nữa, đương nhiên vẫn là muốn kiếm tiền, nhưng là sẽ không vất vả như trước kia.

Trúc Hoa đứng yên tại chỗ nhìn một loạt hành động của Du Mạch, thấy nàng bộ dáng giảo hoạt, hắn liền có cảm giác sau khi hồn phách đầy đủ thì Lục tiểu thư thật sự chính là một con hồ ly.

Bởi vì Du Mạch phía trước đột nhiên biến hóa làm cho tất cả mọi người đều không có lấy một tia phản ứng trước sự tồn tại của hắn, mà hiện tại sau khi lấy lại phản ứng, tất cả mọi người đều cùng hắn chào hỏi.

Quý Nham cũng tự nhiên đi tới trước mặt hắn "Tham kiến Quốc sư đại nhân."

Trúc Hoa tùy ý vung tay áo đem Quý Nham đang muốn quỳ xuồng hành lễ đứng lên.

"Quý tướng quân không cần đa lễ. Hôm nay Bổn tọa ở trong phủ cảm thấy được hồn phách của lục tiểu thư toàn bộ đã trở về, liền cố ý đến đây xem xét một lúc, hiện tại đã thấy được, Bổn tọa cũng nên ly khai."

Lúc Trúc Hoa rời đi mọi người đều không có phản ứng, thế nhưng lại lưu lại một câu nói khiến người ta mơ màng.

Thời điểm Du Mạch nghe thấy câu nói đó cũng ngây ngẩn cả người, ý tứ của câu nói kia có phải hay không là quốc sư biết mình không phải người nơi này?

Trong mắt nàng phóng ra một tia sắc bén, có thời gian nhất định phải gặp vị quốc sư kia hỏi chuyện một hồi mới được.

"Phụ thân, vừa rồi quốc sư nói vậy là có ý gì a?"

Thanh âm ngọt ngào, vẻ mặt đáng yêu, chính là một bộ dạng tiểu cô nương đang tò mò.

Quý Nham nở nụ cười từ ái nói: "Cụ thể, cha cũng không thể giải thích rõ ràng được. Chỉ là vài năm trước quốc sư có đến quý phủ của chúng ta nói là trong thân thể của ngươi chỉ có một phần linh hồn đang duy trì sinh mệnh, mà phần hồn phách còn lại kia hắn không biết đang ở nơi nào. Hắn cũng đã từng thử nghiệm rất nhiều chiêu hồn trên người ngươi, nhưng đều không có bất cứ tác dụng gì. Hôm nay nghe ý tứ của hắn, hẳn là hồn phách của ngươi đều đã trở lại đi!"

Tâm Du Mạch lộp bộp nhảy dựng!

Lời này ý nghĩa thực rõ ràng, bản thân mình vốn hẳn là thuộc về nơi này.

Du mạch ngẩng đầu nhìn nhìn chung quanh, hết thảy mọi thứ đối với mình đều hoàn toàn xa lạ, nhưng mà, về sau triều đại này sẽ là nơi mình sinh sống, cũng hẳn là nơi mà mình nên đến.

Tay Quý Nham vò vò trên đầu Du Mạch, "Được rồi, hôm nay ngươi chắc cũng đã mệt, hồi phủ nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì về sau hãy nói. Đại ca ngươi mà biết nhất định sẽ rất cao hứng."

Du Mạch ngẩng đầu cười thật tươi "Nữ nhi đã biết thưa phụ thân."

Quý Nham cứ như vậy mang theo Du Mạch rời đi, lưu lại toàn bộ người ở quảng trường còn đang kinh ngạc nhìn theo bóng dáng bọn họ.

Sau khi bọn họ rời khỏi không lâu, tin tức lục tiểu thư của Tướng Quân phủ không hề si ngốc trong nháy mắt liền được truyền đi khắp Thiên Vũ quốc, thậm chí mọi người còn truyền tai nhau về tài nghệ của Du Mạch.

Chỉ là chuyện này đối với Du Mạch nàng đều không có bất cứ quan hệ gì.

Nàng vẫn đang ra sức làm nũng với Quý Nham.

Ánh mắt Quý Nham nhìn nàng thực từ ái, điểm này nàng có thể thấy được, thế nhưng ở đâu đó trong đôi mắt kia vẫn còn có một tia cảm xúc khác, tựa hồ là hận ý, nàng có chút không hiểu.

Nhưng cũng không có mở miệng hỏi, chỉ là tìm một cơ hội khác hỏi thăm những người xung quanh mình.

"Phụ thân, đại ca không ở nhà sao?"

Quý Nham gật đầu!

"Hắn cùng thái tử điện hạ đi ra ngoài làm việc, nửa tháng sau mới có thể trở về."

"Nga." Du Mạch gật đầu tỏ vẻ đã hiểu!

Không thể sớm được nhìn thấy vị đại ca rất yêu thương mình trong lời của Quý Nham kia, Du Mạch lại có chút tiếc nuối.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Du Mạch có chút cô đơn, Quý Nham cho là nữ nhi của mình tưởng nhớ đại ca, liền an ủi vài câu.

Nếu hắn mà biết được trong lòng Du Mạch hiện đang suy nghĩ cái gì, nói không chừng nhất định sẽ bị nghẹn chết.

Ai!

Này đại ca, lời lão cha hờ nói làm ta rất tổn thương, nếu ta đây nắm được điểm yếu của hắn hẳn là sẽ cho ta tiền đi ! Chỉ là không biết hắn có bao nhiêu tiền a !

Hắn và thái tử cùng nhau đi?

Quan hệ hẳn là không tệ đi !

Kia nếu khiến hắn tìm được yếu điểm của thái tử, như vậy cũng có thể đi?

Thật sự là đáng thương a !

Hiện tại cũng chỉ có thể ở trên người lão cha lấy được vài thứ gì đó, cũng không nhiều. Nếu như mà tìm được một người có thể cấp cho ta trăm ngàn vạn lượng, ta đây thật sự liền phát tài a.

Chính là nàng không biết rằng lúc suy nghĩ đến thời điểm có tiền khuôn mặt nàng liền cười tươi như ăn được mật ngọt, cười giống như kẻ trộm.

Nhưng cũng thật khiến người khác yêu mến.

Quý Nham vẫn luôn dùng thái độ lãnh đạm đối đãi nữ nhi, hôm nay lại đối với nàng nở nụ cười ôn nhu, bất quá cũng là do tính cách đặc biệt khiến người ta yêu thích của nàng, ít nhất là hắn thực thích.

Trong đầu không khỏi hiện ra thân ảnh một nữ nhân dịu dàng. Lúc bọn họ mới quen biết nhau nàng cũng rất thích cười như vậy.

Chính mình liền bị nụ cười đó hút hồn.

Nhưng mà, điều hắn chưa bao giờ nghĩ đến là cuối cùng nàng lại rời xa hắn.

Trước kia nàng vẫn luôn nở nụ cười thật tươi đối với mình, nụ cười vô cùng ôn nhu, tuy rằng khuôn mặt đã lấm tấm mồ hôi nhưng lại phi thường xinh đẹp, "Nham, Tiểu Lục thật sự rất khả ái. Nhưng là, nhưng là..."

Khi đó nàng vừa mới sinh xong, lại bởi vì xuất huyết nhiều mà...

Du Mạch chớp chớp hai mắt mình, có thứ gì đó rơi trên tay mình.

Ngạch, nước?

Là từ chỗ nào đến?

Du Mạch khó hiểu ngẩng đầu, liền nhìn thấy trong mắt đã Quý Nham ngưng tròng vài giọt nước "Phụ thân."

Đôi mắt kia chính là thông qua mình để nhìn một người khác?

Là mẫu thân của mình sao?

Dùng đôi tay nhỏ bé nàng thật cẩn thận chà lau khóe mắt ươn ướt của hắn.

Nhìn thấy bộ dạng này của nàng Quý Nham lại bật cười!

Du Mạch khó hiểu nghiêng đầu!

Lão cha này cũng thật là kỳ quái, mới vừa nãy còn khóc ướt cả mắt thế mà bây giờ lại ngồi cười.

Nhưng hơn hết chỉ cần đối tốt với nàng, những cái khác liền không có quan hệ.

Xe ngựa vừa dừng ở trước cửa phủ Tướng Quân, Quý Nham liền trực tiếp ôm Du Mạch nhảy xuống.

Ngắm nhìn thật kĩ Tướng Quân phủ, nàng tìm tòi một chút ký ức của mình.

Quả nhiên vẫn không có bất cứ tin tức gì liên quan.

Vì cái gì mà nàng lại không có một chút ký ức về nơi này?

Đợi có thời gian nhất định phải một lần đi gặp vị quốc sư kia, nếu hắn biết ta không phải là người nơi này, chắc cũng sẽ biết nguyên nhân đi!

"Phụ thân, đây chính là nhà của chúng ta sao?"

"Ân, là nhà của chúng ta."

Du Mạch mới mười tuổi chỉ cao đến trên thắt của hắn một chút, nhìn qua rất đơn thuần khả ái.

"Thật xinh đẹp, thật khí thế a!"

Du Mạch có chút cảm thán nói.

Quý Nham cười mà không nói, nắm tay Du Mạch hướng vào bên trong phủ mà đi, vài người trông cửa nhìn thấy Quý Nham mang theo Du Mạch trở về đều không khỏi mở to hai mắt của mình, khó có thể tin tưởng nhìn Du Mạch.

Bất quá hai người vừa đặt chân vào cửa phủ, còn chưa có đi tới đại đường liền gặp một đám nữ nhân, các nàng đều trang điểm rất xinh đẹp, mà Du Mạch lại một thân y phục trắng trông rất thuần khiết, đứng ở trước mặt bọn họ liền biến thành hai phe đối lập.

Mùi son phấn từ trong không khí truyền đến khiến Du Mạch khó chịu xoa xoa cái mũi của mình, nhịn không được liền đánh một tiếng hắt xì.

Một tiếng này đột ngột vang lên, đem ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Du Mạch.

Du Mạch thấy bọn họ nhìn mình liền cười gượng hai tiếng.

Nhưng trong lòng lại âm thầm nói.

Nếu đã không có việc gì thì đâu cần phải xịt nhiều nước hoa trên người như vậy a, thật là, hại lão nương hắc xì mất hết cả thể diện.

"Tiểu Lục, con có phải hay không sinh bệnh?" Quý Nham sờ trán Du Mạch hỏi.

Du Mạch lắc lắc đầu, còn tặng thêm cho hắn một nụ cười nhu thuận.

Ánh mắt mấy nữ nhân kia không rõ dụng ý nhìn nàng, Du Mạch cũng biết các nữ nhân này đối với mình có địch ý, bất quá hiện tại là có lão cha ở đây cho nên mới thu lại mà thôi.

Chẳng qua là nhìn sơ sơ thì nhà này có vẻ chơi rất vui a!

Nữ nhân trung niên kia hẳn là người của lão cha đi, về phần mấy tiểu nha đầu dùng ánh mắt sắt như dao nhìn nàng, có lẽ là nữ nhi, hẳn là không tồi.

Du Mạch lôi kéo tay áo Quý Nham, ý bảo hắn cuối thấp xuống một chút.

"Có chuyện gì?"

Quý Nham thuận theo ý nàng cúi đầu xuống thấp, nghe thử Du Mạch muốn nói cái gì.

"Phụ thân, người có thể mang ta trở về phòng trước được hay không? Mùi vị son phấn của bọn họ quá nồng, ta sợ mình chịu đựng không nổi lại hắt xì lần nữa, thực mất mặt."

Quý Nham sửng sốt một hồi, lập tức cười phá lên, lại nói với đám nữ nhân kia: "Các ngươi đều trở về phòng mình hết đi!"

"Lão gia."

"Cha."

Bọ họ liền bất mãn khán nghị, dựa vào cái gì mà nữ nhân kia vừa xuất hiện, bọn họ liền không thể đứng ở trước mặt Quý Nham.

Quý Nham không để bọn họ ở trong này nhất định đều là do nữ nhân này xúi giục, vừa rồi khẳng định nàng đã nói những lời không tốt mới có thể như vậy.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro