Chap 1: Bóng Đêm Đen Bao Trùm Thành Phố 🌃

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm buông xuống thành phố với một vẻ đẹp đầy ma mị. Ánh đèn từ những tòa nhà cao tầng phản chiếu xuống dòng sông lấp lánh, tạo ra một bức tranh sống động nhưng đầy tĩnh lặng. Đằng sau vẻ hào nhoáng ấy là những góc khuất của một thế giới ngầm, nơi những giao dịch đen tối và âm mưu nguy hiểm diễn ra hàng ngày, nơi luật pháp không thể với tới. Và trong cái bóng tối đó, một cái tên luôn làm người khác phải rùng mình: Hoàng Tuấn Tiệp.

Hoàng Tuấn Tiệp, một sát thủ với đôi mắt sắc lạnh và cái nhìn lạnh lùng, luôn hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo , đây cũng là lí do mà anh được giới sát thủ gọi là " Bóng Đêm " . Không ai biết rõ về quá khứ của anh, cũng không ai thực sự hiểu anh nghĩ gì. Với những người trong nghề, Hoàng Tuấn Tiệp là một huyền thoại, một kẻ không để lại dấu vết và không bao giờ mắc sai lầm. Nhưng Hoàng Tuấn Tiệp không chỉ là một sát thủ đơn thuần. Anh còn là một con người với những quá khứ đen tối mà chỉ mình anh biết.

Tối hôm đó, Hoàng Tuấn Tiệp nhận được một nhiệm vụ đặc biệt từ tổ chức. Khác với những lần trước, nhiệm vụ lần này không đơn thuần là giết một ai đó. Mục tiêu của Tiệp là Hạ Chi Quang, một ông trùm mafia khét tiếng, kẻ nắm giữ nhiều bí mật có thể thay đổi cục diện của thế giới ngầm. Tổ chức yêu cầu Hoàng Tuấn Tiệp không chỉ phải tiêu diệt Hạ Chi Quang mà còn phải lấy cắp được các thông tin mật từ hệ thống bảo mật của hắn - những thông tin mà rất nhiều người khao khát có được.

Hoàng Tuấn Tiệp ngồi trầm ngâm trong căn phòng nhỏ của mình, mắt dán vào màn hình máy tính chứa đầy dữ liệu về Hạ Chi Quang - ông trùm . Những thông tin này đã được tổ chức chuẩn bị kỹ lưỡng, từ lịch trình hàng ngày, thói quen, sở thích cho đến những điểm yếu của Hạ Chi Quang. Nhưng nhiệm vụ này không chỉ đơn giản là tiêu diệt một kẻ thù nguy hiểm. Nó đòi hỏi sự chính xác tuyệt đối và khả năng thâm nhập vào hệ thống an ninh mà ông trùm mafia Hạ Chi Quang tự hào là không thể bị xâm phạm.

"Hạ Chi Quang là một kẻ cẩn thận và thông minh," Hoàng Tuấn Tiệp thầm nghĩ thầm . "Hắn sẽ không dễ dàng để ai tiếp cận mình , và hắn cũng không dễ dàng để lộ sơ hở. Nhưng dù là kẻ nào, cũng có điểm yếu."

Anh tiếp tục nghiên cứu mọi thứ về Hạ Chi Quang. Trong đầu anh đã hình thành một kế hoạch tỉ mỉ, từng bước đi đều được tính toán cẩn thận. Nhưng sâu trong tâm trí, Tiệp luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Anh không rõ đó là gì, nhưng linh cảm của một sát thủ lâu năm không bao giờ sai.

Để chuẩn bị cho nhiệm vụ, Hoàng Tuấn Tiệp bắt đầu theo dõi Hạ Chi Quang từ xa. Hắn sống trong một biệt thự sang trọng, được bảo vệ bởi một đội ngũ an ninh dày đặc. Hạ Chi Quang hầu như không bao giờ ra ngoài nếu không có đội vệ sĩ hộ tống, và mọi cuộc gặp gỡ đều diễn ra trong bí mật. Tuy nhiên, thông qua nhiều ngày theo dõi, Tiệp phát hiện ra rằng Hạ Chi Quang thường đến một tòa nhà cao tầng trong thành phố vào mỗi thứ Năm. Đây là nơi ông trùm Hạ Chi Quang tổ chức các cuộc họp quan trọng với các đối tác lớn trong thế giới ngầm. Đối với Hoàng Tuấn Tiệp, đây chính là cơ hội hoàn hảo để anh thực hiện nhiệm vụ.

Hoàng Tuấn Tiệp lên kế hoạch đột nhập vào tòa nhà vào tối thứ Năm, khi ấy Hạ Chi Quang có một cuộc họp với những nhân vật quan trọng. Trước đó, anh đã nghiên cứu kỹ lưỡng về hệ thống an ninh của tòa nhà, các lối ra vào, và cách bố trí của các tầng. Anh cũng chuẩn bị sẵn các thiết bị cần thiết để thâm nhập vào hệ thống bảo mật mà không bị phát hiện.

Khi đêm đến, thành phố chìm trong ánh đèn vàng mờ ảo. Hoàng Tuấn Tiệp trong bộ đồ đen kín đáo, nhẹ nhàng di chuyển đến tòa nhà. Anh chọn một lối vào bí mật mà chỉ những kẻ chuyên nghiệp mới biết đến, một đường hầm cũ dẫn thẳng vào tầng hầm của tòa nhà. Đường hầm này từng là một phần của hệ thống ngầm thời chiến tranh, giờ đây đã bị lãng quên, nhưng Hoàng Tuấn Tiệp đã tìm ra nó sau nhiều ngày nghiên cứu.

Khi bước vào tòa nhà, Hoàng Tuấn Tiệp ngay lập tức cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Hệ thống an ninh ở đây rất chặt chẽ, với các lớp bảo vệ dày đặc từ ngoài vào trong. Tuy nhiên, Hoàng Tuấn Tiệp đã chuẩn bị kỹ càng. Anh sử dụng thiết bị phá sóng để vô hiệu hóa các camera và hệ thống báo động, rồi nhanh chóng di chuyển lên tầng trên, nơi cuộc họp đang diễn ra.

Tầng trên cùng của tòa nhà là một không gian rộng lớn với các phòng họp sang trọng, được bảo vệ bằng cửa thép kiên cố và hệ thống khóa điện tử hiện đại. Hoàng Tuấn Tiệp biết rằng hệ thống bảo mật ở đây không dễ bị xâm nhập, nhưng anh đã chuẩn bị sẵn một thiết bị đặc biệt, có thể tạo ra một mã giả để mở cửa mà không kích hoạt báo động. Anh đặt thiết bị vào khe cắm, chờ đợi trong vài giây và cánh cửa từ từ mở ra mà không gây ra tiếng động nào.

Bên trong, cuộc họp đang diễn ra với không khí căng thẳng. Hạ Chi Quang ngồi ở đầu bàn, xung quanh là những gương mặt quen thuộc trong thế giới ngầm. Bọn chúng đang bàn bạc về một thương vụ lớn, một giao dịch sẽ đem lại cho Hạ Chi Quang và đối tác của hắn quyền lực vượt trội trong khu vực. Hoàng Tuấn Tiệp lặng lẽ theo dõi từ phía xa, ghi nhớ từng chi tiết một.

Trong lúc chờ đợi thời cơ thích hợp, Hoàng Tuấn Tiệp bắt đầu thâm nhập vào hệ thống máy tính của tòa nhà để tìm kiếm thông tin mà tổ chức yêu cầu. Anh biết rằng nếu không có những dữ liệu này, nhiệm vụ của anh sẽ không hoàn thành. Nhưng khi vừa bắt đầu tải dữ liệu, anh bất chợt nghe thấy một tiếng động khác thường từ phía ngoài hành lang. Hoàng Tuấn Tiệp lập tức dừng lại, nín thở lắng nghe.

Cửa phòng họp bật mở, và một người đàn ông bước vào, cắt ngang cuộc họp. Hắn nhìn Hạ Chi Quang với vẻ lo lắng: "Ông chủ, chúng ta phát hiện có sự xâm nhập vào hệ thống bảo mật. Có thể có kẻ đang cố tấn công."

Hạ Chi Quang nhíu mày, mắt lóe lên vẻ tức giận. Hắn quay sang người đàn ông vừa báo tin: "Tìm cho ra kẻ đó. Không ai được phép rời khỏi tòa nhà này cho đến khi mọi chuyện rõ ràng."

Nghe thấy vậy, Hoàng Tuấn Tiệp biết mình không còn nhiều thời gian. Anh phải nhanh chóng thoát khỏi tòa nhà trước khi bị phát hiện. Tuy nhiên, khi chuẩn bị rời đi, một tiếng nổ lớn bất ngờ vang lên từ tầng dưới. Ngọn lửa bùng lên dữ dội, lan nhanh qua các hành lang. Cả tòa nhà chìm trong lửa đỏ và khói dày đặc. Tiếng chuông báo động vang lên khắp nơi, âm thanh của sự hỗn loạn tràn ngập không gian.

Mọi người trong tòa nhà hoảng loạn, chạy tán loạn tìm đường thoát. Tiệp vẫn giữ được bình tĩnh, anh nhanh chóng di chuyển về phía cầu thang thoát hiểm, nhưng khi đến gần lối ra, anh bắt gặp một cảnh tượng không ngờ. Hạ Chi Quang, người mà anh được giao nhiệm vụ tiêu diệt, đang bị kẹt dưới một tấm dầm gỗ lớn đang cháy. Hắn cố gắng vùng vẫy để thoát ra, nhưng không thể.

Hoàng Tuấn Tiệp dừng lại, đôi mắt sắc lạnh của anh nhìn chằm chằm vào Hạ Chi Quang. Trong khoảnh khắc đó, nhiều suy nghĩ lướt qua đầu anh. Đây là cơ hội hoàn hảo để hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần bỏ mặc Quang ở đây, ngọn lửa sẽ làm phần việc còn lại. Nhưng rồi, một cái gì đó sâu trong lòng Tiệp ngăn anh làm điều đó.

Quyết định trong một khoảnh khắc, Tiệp lao vào ngọn lửa, kéo tấm dầm ra khỏi người Quang. Lửa nóng rực đốt cháy da thịt, nhưng anh không hề do dự. Anh kéo Quang ra khỏi đống đổ nát, đưa hắn ra ngoài an toàn trước khi phần còn lại của tòa nhà sụp đổ hoàn toàn.

Bên ngoài, không khí trong lành của đêm khuya và tiếng còi cứu hỏa làm dịu đi sự căng thẳng. Hạ Chi Quang ho mạnh, cố hít thở không khí trong lành. Hắn nhìn Hoàng Tuấn Tiệp, trong ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc và biết

Hoàng Tuấn Tiệp đứng đó, lồng ngực nhấp nhô vì mệt mỏi, nhưng đôi mắt vẫn lạnh lùng như băng. Những ngọn lửa phản chiếu trong ánh mắt anh, tạo ra một vẻ đẹp vừa cuốn hút, vừa đáng sợ. Hạ Chi Quang ngồi bệt xuống mặt đất, cố gắng hít thở sau cơn ho sặc sụa. Khói đen mờ nhạt dần, nhưng nỗi ám ảnh về cái chết vừa thoát khỏi vẫn còn nguyên trong đầu hắn.

"Cậu là ai?" Hạ Chi Quang yếu ớt hỏi, giọng nói khàn đục vì khói.

Hoàng Tuấn Tiệp chỉ im lặng, không trả lời. Anh biết mình không nên nói bất cứ điều gì. Cứu sống Hạ Chi Quang đã là một hành động vượt ngoài kế hoạch, một hành động mà lý trí bảo rằng không nên làm, nhưng cảm xúc lại dẫn lối.

"Cậu vừa cứu tôi," Hạ Chi Quang tiếp tục, giọng nói bắt đầu lấy lại sự mạnh mẽ thường thấy. "Vì sao lại làm vậy?"

Hoàng Tuấn Tiệp chỉ nhìn Hạ Chi Quang một lúc rồi quay đi. Trong khoảnh khắc đó, Hạ Chi Quang nhận ra rằng mình không nên ép buộc câu trả lời. Người đàn ông trước mặt hắn không phải là một người bình thường. Có điều gì đó trong ánh mắt ấy, một sự lạnh lùng pha lẫn u buồn, nhưng cũng đầy cương quyết.

Khi tiếng còi xe cứu hỏa vang lên gần đó, Hoàng Tiệp quyết định đã đến lúc phải rời đi. Anh bước nhanh qua đám người hỗn loạn đang cố gắng thoát ra khỏi khu vực nguy hiểm. Nhưng khi vừa xoay người, một tiếng rít vang lên từ trên cao, kèm theo đó là một tiếng nổ lớn. Tiệp chỉ kịp nhận ra mối nguy hiểm trước khi mọi thứ xảy ra.

Một mảng tường khổng lồ từ tầng trên đổ sập xuống, kéo theo hàng loạt gạch đá. Hoàng Tuấn Tiệp lập tức phản xạ, đẩy Hạ Chi Quang sang một bên để tránh bị đè. Nhưng anh không đủ nhanh để tự cứu mình. Một tảng đá lớn đập mạnh vào đầu anh, khiến anh choáng váng và ngã gục xuống nền đất đầy bụi bặm. Mọi thứ trước mắt anh mờ dần, âm thanh cũng trở nên xa xăm, cho đến khi bóng tối bao phủ hoàn toàn.

_________giải phân cách cute đến đây________

Khi Hoàng Tuấn Tiệp tỉnh lại, anh thấy mình đang nằm trên một chiếc giường lạ lẫm, trong một căn phòng xa hoa mà anh chưa từng đặt chân đến. Trần nhà cao với đèn chùm lấp lánh, những bức tranh quý giá treo khắp tường, tất cả đều cho thấy chủ nhân của ngôi nhà này không phải là người bình thường. Đầu anh đau nhói, vết thương băng bó kỹ lưỡng, nhưng vẫn còn âm ỉ.

Một người đàn ông với dáng vẻ uy quyền bước vào phòng, theo sau là vài thuộc hạ. Đó là Hạ Chi Quang. Hắn đứng trước giường, nhìn Hoàng Tuấn Tiệp với ánh mắt tò mò nhưng cũng đầy thận trọng.

"Cậu tỉnh rồi." Hạ Chi Quang nói, giọng điềm tĩnh hơn lần gặp trước. "Cậu không nhớ gì sao?"

Hoàng Tuấn Tiệp cố gắng ngồi dậy, nhưng đầu óc anh như trống rỗng. Anh không nhớ được gì. Những ký ức rời rạc mờ nhạt lướt qua tâm trí, nhưng chúng nhanh chóng tan biến như khói sương. Anh cố gắng tìm lại hình ảnh của chính mình, nhưng tất cả đều mờ nhạt.

"Cậu tên là gì?" Hạ Chi Quang hỏi tiếp, vẫn giữ ánh mắt dò xét.

Hoàng Tuấn Tiệp nhíu mày, cố gắng lục tìm trong trí nhớ, nhưng không thể tìm ra câu trả lời. Anh không nhớ tên mình. Anh không nhớ mình là ai, đến từ đâu, và tại sao lại ở đây.

"Tôi..." Hoàng Tuấn Tiệp lúng túng, rồi im lặng.

Hạ Chi Quang không tỏ ra ngạc nhiên. Hắn đã đoán trước điều này. Vết thương trên đầu của Tiệp rất nặng, bác sĩ nói rằng anh có thể mất trí nhớ tạm thời hoặc vĩnh viễn. Dù là gì đi nữa, với Hạ Chi Quang, đó là một cơ hội mà hắn có thể tận dụng.

"Tôi không biết cậu là ai," Hạ ChiQuang nói tiếp, "Nhưng cậu đã cứu tôi. Và vì điều đó, tôi sẽ giúp cậu. Hãy ở lại đây cho đến khi cậu nhớ ra mọi thứ."

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn Hạ Chi Quang, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lẫm. Dù không nhớ mình là ai, anh vẫn cảm thấy một sự cảnh giác tự nhiên với Hạ Chi Quang. Nhưng bây giờ, anh không có lựa chọn nào khác. Anh không có nơi nào để đi, không có ai để tin tưởng, ngoài người đàn ông này.

"Tôi biết cậu có thể nghi ngờ tôi," Hạ Chi Quang tiếp tục, giọng nói trở nên thân thiện hơn. "Nhưng hãy tin tôi, tôi chỉ muốn trả ơn cho người đã cứu mình. Cậu không có gì phải lo lắng."

Hoàng Tuấn Tiệp im lặng, không trả lời. Anh không thể phân biệt đâu là sự thật, đâu là dối trá. Nhưng trong thâm tâm, anh hiểu rằng, mình đang mắc kẹt trong một tình huống nguy hiểm. Anh không thể nhớ lại quá khứ, nhưng bản năng vẫn mách bảo anh rằng, mọi chuyện không hề đơn giản như vẻ ngoài.

Hạ Chi Quang quay sang người thuộc hạ đứng cạnh: "Hãy chăm sóc cho cậu ấy, cung cấp cho cậu ấy mọi thứ cần thiết. Khi nào cậu ấy hồi phục, chúng ta sẽ tính tiếp."

Người thuộc hạ gật đầu, rời khỏi phòng để chuẩn bị. Khi Hạ Chi Quang cũng chuẩn bị rời đi, hắn dừng lại trước cửa, quay đầu nhìn Hoàng Tuấn Tiệp: "Cậu hãy nghỉ ngơi đi. Nếu cần gì, cứ bảo với người của tôi. Tất cả đều sẽ lo liệu."

Cánh cửa khép lại, để lại Hoàng Tuấn Tiệp một mình trong căn phòng sang trọng nhưng lạnh lẽo. Anh ngồi yên trên giường, đầu óc rối bời. Không có ký ức, không có danh tính, chỉ có một cảm giác lạc lõng và bất an bủa vây. Anh không biết mình đang ở đâu, mình là ai, và quan trọng hơn, anh phải làm gì tiếp theo.

______________________🐣______________________

Tối hôm đó, khi màn đêm buông xuống, Hoàng Tuấn Tiệp nằm trên giường, mắt nhìn lên trần nhà nhưng tâm trí lại lang thang trong những câu hỏi không có lời giải. Tiếng gió rít qua cửa sổ, hòa lẫn với âm thanh lặng lẽ của căn biệt thự rộng lớn. Anh cố gắng nhớ lại, nhưng càng cố gắng, anh càng cảm thấy mình như đang chìm vào một hố sâu không đáy.

Khi cơn mệt mỏi kéo đến, anh từ từ nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ đầy bất an. Nhưng ngay khi anh bắt đầu thiếp đi, một hình ảnh mờ nhạt lóe lên trong tâm trí: khuôn mặt của một người phụ nữ. Gương mặt ấy dịu dàng nhưng buồn bã, đôi mắt đầy sự chờ đợi và thất vọng. Tiệp cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhưng khi anh cố gắng nắm bắt hình ảnh đó, nó lại tan biến như sương khói.

Anh bật dậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán. Anh không biết người phụ nữ đó là ai, nhưng hình ảnh ấy để lại trong lòng anh một cảm giác đau đớn khó tả. Là ai? Tại sao khuôn mặt ấy lại khiến anh xao động đến vậy?

Hoàng Tuấn Tiệp quyết định phải tìm ra câu trả lời, dù không biết bắt đầu từ đâu. Anh không thể ở lại đây mãi, sống trong sự bảo bọc của một kẻ mà anh không thể tin tưởng. Anh phải nhớ lại mình là ai, và tìm ra lý do tại sao mình ở đây. Nhưng trước hết, anh cần phải giữ cho mình an toàn, cần phải chơi trò chơi này cho đến khi anh đủ mạnh mẽ để đối mặt với sự thật.

Và như vậy, trong sự tĩnh lặng của đêm, Hoàng Tuấn Tiệp bắt đầu lên kế hoạch. Một kế hoạch để khám phá lại chính mình, và có lẽ , để thoát khỏi cái bóng của người đàn ông đã cứu hắn , nhưng cũng có thể là kẻ thù nguy hiểm nhất của hắn.

_______________________________________________

A nhon mn 🌷✨🏙️
Tui đào hố nhưng mà ko đảm bảo vụ lấp hố nhé 🤡
Nếu mà các sốp ủng hộ thì giơ hai tay hai chân để tui còn biết mà viết tiếp .
✨✨✨
🍫🦋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro