Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chị tiểu thư Thấu Gia ngồi khép hai chân lại, hai tay đan vào nhau lúc buông lúc nắm chặt, răng trên cắn lấy môi dưới day day , hai mắt đảo qua đảo lại nhìn xung quanh chứ không dám nhìn thẳng người đang ngồi đối diện, gò má từ lúc nào cũng ửng đỏ không biết trước...dáng vẻ e thẹn như lần đầu đi chơi với người yêu nga~
"...Chị sao vậy, hẹn đi uống nước rồi cuối cùng ngồi đó lí nhí là sao? Không có gì nói với Du à?" Con chuột cười tủm tỉm, lấy cái thìa nhỏ quậy quậy ly cafe cho đường tan.
"Tôi...tôi a..."
"Căng thẳng vậy.Hình như là lần đầu hẹn hò nga?"
"Đúng...đúng..."
Chu Tử Du thấy Thấu Kì Sa Hạ lúc này rất đáng yêu, Danh Tỉnh Nam và mọi người ai cũng chỉ thấy được một chị tiểu thư lạnh lùng khó gần, chắc là chưa ai thấy chị tiểu thư dễ thương như thế này đâu, hình như nó là người được chiêm ngưỡng đầu tiên dáng vẻ này.Nên hãnh diện.
"Chị có muốn thêm đường?"
"...một chút."
Nó chỉ đang cố tìm cách để chị ngẩn đầu nhìn nó chính diện thôi mà quá khó, chị cứ cuối đầu nhìn xuống mãi, hình như không có ý định sẽ nói chuyện thẳng mặt với nó đâu
Chu Tử Du cho một thìa đường vào ly cafe của Thấu Kì Sa Hạ, rồi cũng một tay nó lấy thìa quậy lên cho nàng, nó chu đáo làm tất cả thay Thấu Kì Sa Hạ, nó không cầu mong nàng sẽ mang đôi tay run rẩy đó lên để quậy đường.
"Tôi biết là không nên nhiều chuyện...nhưng mà...tôi nghĩ việc thức khuya xem phim không tốt cho sức khỏe.....em không nên...lập lại."
"Được a~Sẽ không có lần sau." Chu Tử Du nghiêng đầu, híp mắt, tặng cho chị nụ cười rạng rỡ.
Thấu Kì Sa Hạ vừa lấy can đảm ngẩn mặt dậy đã bắt gặp nụ cười ấy, nên lại trở về trạng thái ban đầu nhanh trong chớp mắt.Bàn tay Thấu Kì Sa Hạ chủ động tự siết chặt hơn, cũng dặn lòng nên mạnh mẽ hơn nữa để hình tượng không bị sứt mẻ thêm trước con chuột nhắt.Nó sẽ khi dễ nàng nếu nàng cứ như thế.
Nhưng làm sao ....trái tim nàng phản chủ kịch liệt quá
Chu Tử Du không biết mình đã làm gì không phải lẽ mà ai đó xấu hổ tới mức hai vành tai đỏ lên như vậy, nó nên lo lắng, nên chừng mực lại, không nên quá gần Thấu Kì Sa Hạ.
"Vậy...ra chơi hôm nay chị có đi ăn hay không?"
"Có..."
'' Ăn ngon không?''
"....không ..biết!"
Nó lườm."Chị không ăn phải không?"
"Đừng có nổi giận nha.Tại người ta lo sợ nên không nuốt trôi."
"...Lo sợ gì?"
"Tối hôm qua về nhà lúc 10 giờ...cầm máy mới phát hiện cuộc gọi nhỡ với mấy tin nhắn, có...có trả lời lại nhưng ai đó lại không nghe máy.Sáng cũng vậy...gọi điện lại không đếm xỉa đến.Tôi tưởng mình bị ghét rồi."
"Làm gì có chứ?" Chu Tử Du xụ mặt, làm biểu cảm yêu thương."Làm sao giận chị được, đó là nơi giảm stress của chị mà!"
"...tôi sẽ cố gắng sửa chữa."
"Haha! Chị làm được thì em rất vui mừng nha~"
Thấu Kì Sa Hạ ngẩn mặt lên, can đảm nhìn nó, nàng không thể cả buổi đi uống nước mà cứ nhìn xuống bàn được."Đã...ăn tối chưa?"
"Rồi a, Danh Tỉnh Nam nấu ăn rất nghề."
"Vậy sao?" Thấu Kì Sa Hạ cắn môi dưới, bộ dạng khổ sở, xem ra không như nàng đã tính trước...ai đó đã ăn rồi, còn bụng đâu để đi ăn với nàng nữa.Ai chà, đã tính lệch hướng chuyện rồi.
Chu Tử Du tỉ mỉ quan sát, cười thầm, nó biết đối phương đang vướng phải tình cảnh nào và nó hiển nhiên cũng có thể gỡ rối giúp cho .
"Tí nữa đi ăn, em vẫn còn đói."
Thấu Kì Sa Hạ lại sáng mắt, niềm vui đâu đó xuất hiện."Th..thật không?"
Xem cái miệng ai đó lúc nói chuyện còn chu chu, Chu Tử Du thấy rất thích thú, nó gật đầu để thay câu trả lời.Tự thấy hãnh diện, tính ra thì lại đoán trúng ý người ta rồi.Là muốn cùng nhau đi ăn.
"Vậy một chút nữa, muốn ăn ở nhà hàng nào?"
Là nhà hàng sao? Phải rồi, sao nó lại quên đi thân phận của Thấu Kì Sa Hạ, dù sao cũng là tiểu thư duy nhất của Thấu Gia, lấp bao tử cũng phải chọn mấy nơi cao cấp chứ.
"Chị muốn ở đâu cũng được."
"..Có phải là không tự nhiên khi đi với tôi không vậy?" Thấu Kì Sa Hạ liên tục thấy nụ cười gượng của cô gái họ Chu, nàng lại thấy nóng lòng, có chút không thoải mái...
"Ồ...có thể, một tí."
"Vậy à?" Thấu Kì Sa Hạ mặt rủ buồn, đôi mắt giảm đi độ long lanh, cụp xuống nhìn ly cafe nóng...Trước giờ chỉ quen với sự hãnh diện, tự hào từ người đi chung, chưa bao giờ có ai nói đến chuyện ngột ngạt khi đi với nàng nên có chút không quen, chưa chấp nhận được.
Chu Tử Du chỉ thẳng thắng nói sự thật.Nó là vậy.Nhưng mọi chuyện phải có lý do rõ ràng nên nó muốn giải thích.
"Chị biết tại sao không?"
"Sao?"
"Nhìn xung quanh đi."
Thấu Kì Sa Hạ thẳng lưng dậy, nhìn quanh cái quán nước ấm cúng, lúc nhìn tổng thể rồi cũng không thấy có gì đặc biệt, nàng xoay lại nhìn nó, chớp chớp mắt."Có gì đâu?"
Nó nhướn mày, hai tay khoanh trước ngực, thản nhiên nói rõ ra việc đối với nàng đó giờ đã là chuyện bình thường."Chị quá xinh đẹp, rất nhiều người hướng nhìn chị, sau đó chuyển sang nhìn cả em...em chỉ thấy mất tự nhiên khi có nhiều người nhìn mình với cặp mắt soi mói."
"Là vậy à?!!" Thấu Kì Sa Hạ hiểu chuyện, nàng nhìn lại lần nữa xung quanh.Quả thực người trong quán đang nhìn về phía cả hai rồi lấy làm chủ đề nói chuyện riêng.
Tử Du không thích cũng phải.
"Hay là...đi ăn nha?" Nàng đề nghị.
"Được."
Thấu Kì Sa Hạ gọi người ra thanh toán tiền, mất tầm 5 phút, chị thoải mái đến mức không cần lấy tiền thừa lại mặc kệ có là bao nhiêu, Chu Tử Du thấy hơi tiếc nhưng cũng không làm được gì, thở dài cho thói quen phung phí của mấy chị tiểu thư, nó đứng dậy chuẩn bị cùng Thấu Kì Sa Hạ rời khỏi.
Chị che mũi hắt xì một cái, nó liếc nhìn trang phục chị mặc, thấy hơi đơn giản cho thời tiết khô lạnh, nó không ngại cởi áo khoác cho chị choàng thêm...
Con chuột đối với nàng luôn chu đáo, Thấu Kì Sa Hạ thấy rất hạnh phúc, là lần đầu cảm giác được ai đó chăm sóc tận tình còn hơn lão quản gia ở nhà, nàng lén lút nở nụ cười mãn nguyện...có Chu Tử Du rồi thì dù trời có lạnh cũng không cảm thấy nữa.
- - -
Nàng gọi nhiều món, nhưng chủ yếu không phải là cho nàng, nàng là gọi cho ai đó nhưng ai đó thì lại gọi đơn giản một bát mì bò cỡ nhỏ cho mình rồi thôi. Thấu Kì Sa Hạ không hài lòng, công khai gắp một miếng cá lớn đem sang cho ai đó.
Chu Tử Du không kén ăn, mà nó đã ăn quá no ở nhà, nó sợ Thấu Kì Sa Hạ chưa ăn gì nên mới miễn cưỡng đi ăn...cứ dồn thực phẩm vào bụng nó thì nó sẽ nôn ra mất.
"Không cần đâu, chị ăn đi."
Bị từ chối, chị tiểu thư nổi vài cọng gân trên trán, mắt sắt lẽm..."Ăn hay không?"
"A...rồi rồi..." nó gật đầu.
Nàng bỏ vào bát cho nó, rồi lại cười cười tiếp tục ăn phần mình.
Chu Tử Du chóng tay lên cầm, nó hỏi han."Chị à, tại sao với người khác chị không đối xử giống như em bây giờ, người ta sẽ thiện cảm hơn đấy."
"Tôi không biết.Nhưng tôi đoán là bản thân không thể làm mấy hành động thế này thường xuyên."
"Why?"
"Đừng thắc mắc."
Nghe lời, nó không thắc mắc thêm.
Chu Tử Du cầm đôi đũa tiếp tục ăn. Thấu Kì Sa Hạ cũng tiếp tục mang thức ăn bỏ vào bát mì của con chuột, làm cho bát mì nhỏ đầy ấp thịt, cá, rau, củ, không còn là mì bò nữa là là mì thập cẩm.
Chị cứ tiếp tục, cho đến khi nó nhận thấy cái bát không thể chứa thêm nữa..nó bắt chị dừng lại.
"Sa Hạ, đừng gắp nữa."
"...?"
"Chị không muốn ăn hay sao? Tại sao cái gì cũng bỏ qua đây?"
"Ăn thêm đi.Em gầy lắm."
"Gầy hả..?" Nó nhìn chị, thấy chị còn gầy hơn nó nữa.Nó không nuốt nổi."Chị ăn đi."
"Ăn đi..."
"Chị ăn đi.Đừng gắp sang nữa."

Thấu Kì Sa Hạ bướng bĩnh gắp thêm một miếng cá, bỏ qua bát Chu Tử Du, chứng tỏ sẽ không dừng lại việc mình muốn làm.
Chu Tử Du dùng đôi đũa giữ chặt đầu đũa của Thấu Kì Sa Hạ lại, nó nhướn mày." Cần treo thưởng không?"
"Treo thưởng?"
"Nếu chị chịu ăn tôi sẽ dẫn chị đi xem phim?"
"Xem phim? Em bao nhiêu tuổi rồi còn muốn đi xem mấy loại phim trẻ con như vậy?!" Chị tiểu thư cười khi dễ."Thay vì vậy em có thể dắt tôi đi đua xe hay chơi mấy trò trưởng thành hơn một chút."
"Chị xem phim không nhiều nên không thể đánh giá chúng được đâu."
"Ý em là sao?"
"Không phải là phim trẻ con."
"Lẽ nào.. .là phim người lớn à?!!" Hai mắt Thấu Kì Sa Hạ mở to ra nhìn đối phương, hai má đỏ ửng.
"Chị điên à!Không phải." Chu Tử Du phụt cười."Nếu chị đồng ý thì tí nữa sẽ cùng đi xem?"
"....có nên tin tưởng em không?Lỡ em dắt tôi đến mấy chỗ vắng người.....?!"
"Trêu nhau đủ rồi Thấu Kì Sa Hạ, haha, em không phải loại người biến thái."
"Hy vọng là vậy."
"Có đi hay không?"
"Đi thì đi."
"Vậy mau ăn đi."
"Được."
- - -
Tưởng là gì ghê gớm.Hóa ra cũng chỉ là phim kinh dị thôi, mấy loại phim ma quái này đối với Thấu Kì Sa Hạ mặc dù không xem nhiều nhưng xét chung qua thì là bình thường, trong đầu nàng đã kiên cố mọi thứ trong đó đều là giả, là dàn dựng có kỹ xảo...Tự tin đoán trước mình sẽ tỉnh bơ xem đến hết phim như lần cuối cùng nàng xem thể loại này cách đây 10 năm.Dễ dàng vượt qua!
Thấu Kì Sa Hạ không muốn xem phim với người lạ, nên khi đến nộp vé đã thẳng tay ném tiền vào mặt chủ rạp và nhân viên thu vé phim để bao trọn phòng chiếu đó cho riêng mình và Tử Du.Mặc kệ mấy người khác bất mãn thế nào, hôm nay xem như họ xui xẻo, không xem được bộ phim mình muốn.
Chọn chỗ tốt, nhanh chóng cùng Tử Du ổn định vị trí ngồi, Thấu Kì Sa Hạ còn không nhận ra gương mặt cau có của cô ấy nữa.
"Chị nè."
"Hả?" Nàng chéo chân, nét mặt đang kiêu ngạo chưa kịp chuyển sang kiểu khác đã phải xoay sang đối mặt với Chu Tử Du.
"...lần sau đừng làm vậy nữa."
"Tại sao?"
"Ai cũng có quyền xem bộ phim mình thích, đây cũng là nơi công cộng...chị chiếm như vậy thì không hay."
"Nhưng là tiền của tôi bỏ ra mà?"
"...em biết, nhưng chuyện không nên vẫn là chuyện không nên, không phải có tiền là có tất cả đâu.Nên chị hãy suy nghĩ lại về hành động của mình."
"Biết rồi, biết rồi."
"Chị có lạnh không?"
"A...một chút."
Chu Tử Du đưa bàn tay ra như thường lệ, cái cách làm nóng tay này...phải nói là trở nên quen thuộc với Thấu Kì Sa Hạ rồi.
"Lại nữa à?" Thấu Kì Sa Hạ chớp chớp mắt.
"Lỡ tí nữa chị hoảng sợ thì lại báu nát ghế người ta, cho nên là...." Di chuyển mấy đầu nhón bàn tay đang đưa ra, Chu Tử Du nháy nháy hai hàng lông mày lên trên, mặt gian xảo.
Thấu Kì Sa Hạ lườm."Không có.Cô nghĩ ai cũng nhát gan như cô à!"
"Ahahaha~" nó cười phá lên, nhưng cũng ý tứ cười nhỏ lại cho dù xung quanh không có ai."Chị chưa thể nói trước điều gì cả!"
Phim bắt đầu chiếu, đèn trong rạp tắt đi, xung quanh u ám hơn, âm thanh từ bộ phim kinh dị được phát ra...hai người im lặng chậm rãi thưởng thức.
. . .
Thấu Kì Sa Hạ thề là bộ phim này càng xem càng thấy lạnh người, nàng không nhớ là mấy thước phim kinh dị ngày xưa nàng xem ghê tởn và chân thật thế này...tim đập mạnh, nàng còn nghe cả tiếng thở dốc của mình nữa.Không thể tin được, nàng đang sợ.
"Du à...Du à...."
"Hử?" Nó tỉnh bơ, quay sang nhìn người gọi mình.
"Mình...mình đi về có được không?"
"Hahaha!Bộ dạng này là sao?Lúc đầu chị nói không sợ mà!"
"...tôi...Á!!!"
Nàng nhắm mắt lại sau một tiếng dội lớn của đàn piano phát ra từ bộ phim, cảnh man rợ đang diễn ra trước mắt và nàng không đủ can đảm để xem, nàng nắm chặt tay áo Chu Tử Du, báu móng vào như muốn xé rách.
"Hí hí." Con chuột thích thú cười, khều khều ai đó."Chị đang run lên kìa~"
"Làm sao bây giờ..!?"
Thấu Kì Sa Hạ bối rối, tự nhận thức được mọi thứ đều là giả là kỹ xảo dàn dựng, tại sao vẫn thấy sợ hãi như thế? Nàng chỉ muốn đi về thôi.
Một lần nữa, cái loại âm thanh khác rùng rợn hơn vang lên, lần này kèm theo tiếng hét có cao độ đáng khâm phục của chị tiểu thư. Chu Tử Du cười tủm tỉm vì đột nhiên có một người nhảy lên chân nó ngồi rồi ôm chặt lấy nó a.Đây là lợi ích khi dẫn chị người yêu đi xem phim kinh dị.
Thấu Kì Sa Hạ giấu mặt vào cổ Chu Tử Du, tay chân run rẩy.Con chuột đã tủ bộ phim này 10 lần nên hoàn toàn không có cảm giác, nó chỉ muốn hù dọa chị tiểu thư kiêu ngạo một chút, làm chút màu mè cho cuộc hẹn hò thêm phần ấn tượng...có ngờ đâu chị phản ứng như thế này, quá lợi rồi.
Nó nhanh chóng lợi dụng, đặt tay lên eo nàng, xoa xoa với vẻ mặt gian tà."Đừng sợ, đừng sợ a~"
"Đi về, đi về, đi về đi mà!"
"Đâu có được.Còn 30 phút nữa mới hết phim...chị bỏ tiền ra bao phòng mà, phải hưởng cho hết chứ."
"Không muốn a!!!Á Á!!!!"
Thấu Kì Sa Hạ vừa ló mặt ra đã phải núp vào lại, nàng ngoan ngoãn dính lấy Chu Tử Du, tuyệt đối không có ý muốn đưa đầu ra lần nào nữa khi bộ phim còn chưa kết thúc.
Mất mặt.....thật là mất mặt!
Con chuột cứ cười khúc khích, tay sờ soạn từ lưng đến eo chị tiểu thư Thấu Gia như là thú vui mới, mắt cứ dõi lên xem phim thật thản nhiên.Nó biết chị sẽ không thể mắng nó được vì chị đang trong tình trạng khó khăn nhất.
- - -
Chiếc xe đắt tiền dừng lại trước nhà của Danh Tỉnh Nam, nơi Chu Tử Du đang trú mỗi ngày.
Cái đồng hồ số trên xe nhảy sang con số khác, báo đã là 21:35. Thấu Kì Sa Hạ mở khóa cửa xe, rồi mở lời trước.
"Tới rồi.Vào nhà đi!"
"Ok.Cảm ơn chị."
"...Áo khoác của em.."
"Chị cứ mặc đi."
"Được .."
Thấy mặt Thấu Kì Sa Hạ vẫn còn hoang mang, Chu Tử Du mới thấy có chút sai trái."Em xin lỗi, đáng ra không nên cho chị xem phim .."
"Không sao!" Thấu Kì Sa Hạ thẹn thùng quay sang chỗ khác, kể đến cũng đã dính lấy nó gần nửa tiếng đồng hồ, nàng còn đang lo không biết nó có thấy khó chịu vì chuyện đó hay không nữa.
"Vậy...ngày mai gặp lại.Em vẫn phải đi tập hát, không thể cùng chị đi ăn giờ ra chơi nên hãy tự lo cho mình."
"Ừm."
Chu Tử Du nhích người sang, tặng cho Thấu Kì Sa Hạ một cái 'thơm' nhẹ lên môi, rồi nó cười gian thu người lại, đưa tay mở cửa xe bước ra ngoài, đóng lại."Chào~"
Thấu Kì Sa Hạ cắn môi, đưa tay lên vẫy vẫy chào nó qua cửa kính xe, sau đó cũng ấn ga cho xe chạy chầm chậm rời khỏi.
Giờ nàng mới biết, đi hẹn hò là cảm giác như thế nào.Không vui và náo nhiệt như đi cùng bạn bè, nhưng là nhẹ nhàng, ngọt ngào và đáng nhớ, dù là những địa điểm bình thường nhất cũng thấy vui.Lần sau nhất định sẽ chuẩn bị tốt hơn để không thiếu tự nhiên như hôm nay nữa, nàng thích đi cùng Chu Tử Du hơn là đám bạn trong hội của mình.
______\\\\______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#satzu