Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thấu Kì Sa Hạ, k... kết quả này là..."
Thấu lão gia không kiềm được xúc động, cầm tờ báo cáo điểm số của tuần trên tay mà không ngừng rạng rỡ cười.Ông hạnh phúc dang tay định ôm đứa con gái nhưng không hiểu sao nó lại lạnh nhạt lùi ra sau.
"Vài ngày nữa tôi sẽ đi học thêm một khóa về kinh doanh."
"Thật sao??!"Thấu lão gia lại ngạc nhiên hơn, ông đã trông chờ những lời này hơn mười mấy năm rồi, Thấu Kì Sa Hạ sao lại đột ngột chăm lo cho việc học hành thế không biết nữa.Nhưng từ đó ông cũng đâm ra nghi ngờ, nhíu mày nhìn Thấu Kì Sa Hạ."Con lại bày trò gì phải không?"
"Tôi sẽ chăm chỉ để học hành, vài năm nữa sẽ đến công ti của nhà để thực tập."
"Thật?"
"Thật."
"Ta chờ mong điều này từ lâu rồi."
"Nhưng có điều kiện..."
"Điều kiện? Nói đi."
"Tôi muốn cha cung cấp cho tôi thông tin về Chu Tử Du, cô ấy sống chết ở nơi nào và công việc hiện tại là gì...chỉ thế thôi!" Nàng nghiêm túc nói về điều kiện của mình, hai mắt trở nên đầy ngập hi họng, cách nói chắc chắn không sợ hãi...có thể đây là điều mà Thấu Kì Sa Hạ đã suy nghĩ từ lâu trong đầu.
"Cái gì?"Thấu lão gia trừng mắt."Con làm mấy thứ này...là vì đứa ranh đó??!"
"Đứa ranh? Cô ấy rất giỏi gian, là một người tốt, rất trưởng thành!Không phải 'đứa ranh' nào cả!!!"

Thấu phu nhân ho một tiếng khi nghe con gái lớn tiếng với Thấu lão gia, bà ngỡ ngàng nhìn con rồi cẩn thận nhắc nhỡ..."Sa Hạ, nhỏ tiếng lại đi!"
Thấu lão gia siết chặt tờ kết quả báo cáo về thành tích có tiến bộ của Thấu Kì Sa Hạ trong trường, rồi khó xử hướng mắt nhìn từng con số con chữ trên đó.Đúng thật ông rất muốn thấy những kết quả đáng trân trọng như vậy...nhưng hật sự ông không thể đáp ứng điều kiện vừa được con gái đặt ra!
"Không được!Con có thể yêu cầu một chiếc xe mới hay gì đó khác!!!"
"Vậy tôi sẽ bỏ học..."
"Thấu Kì Sa Hạ!!!"
"Cha, một lần này thôi, tôi chỉ muốn biết cô ấy ở đâu và đang làm gì, tôi hứa sẽ không tìm cô ấy, sau đó sẽ học hành thật nhiều để trở nên giỏi hơn!Có khó quá hay không?"
Ông quản gia già thấy hai cha con cứ nhìn nhau mà không ai nói lời nào sau đó, vấn đề qua năm phút vẫn không được giải quyết, cuối cùng ông xin phép lên tiếng."Thấu Gia chúng ta có Thấu Kì Sa Hạ là người duy nhất có thể kế thừa, tôi nghĩ ông chủ nên làm gì đó để cô chủ học tốt hơn, điều đó có lợi cho Thấu Gia.Cô chủ cũng vừa hứa không đến tìm cô gái đó rồi.Xin ông hãy chấp thuận!"
Thấu phu nhân thận trọng suy nghĩ...thở dài."Tôi nghĩ cũng được, điều đó không quá đáng."
Thấu lão gia ngậm ngùi không cam tâm nhưng rồi cũng phải chấp nhận, ông quay lưng lại với Thấu Kì Sa Hạ rồi ngồi vào chiếc ghế cạnh đó."Lên phòng đi.Hai tiếng nữa ta sẽ đáp ứng!!!"
Thấu Kì Sa Hạ nở nụ cười mãn nguyện trên gương mặt nhợt nhạt, chập chững bước về phía cầu thang. Thấu phu nhân nhanh chóng nhận ra sự mệt mỏi trong từng bước di chuyển của con gái, bà xót xa nói với chồng...
"Hình như con bé đã rất cố gắng trong tuần vừa qua.Ông nên đáp ứng nó, không nên thất hứa!"
"Đương nhiên!" Ông đập tay lên bàn."Có một đứa con gái, mà sao lại phải rắc rối thế này!!!"
.
.
Danh Tỉnh Nam ngồi xuống ghế cạnh bên Lâm Nhã Nghiên ngước mặt nhìn hai người ngồi đối diện là chị em họ -Bình Tỉnh Đào và Tôn Thái Anh còn có Du Trịnh Nghiên kèm theo.
"Ba người nói đã gặp Chu Tử Du hả?"
"Đúng rồi.Một chuyến đi chơi, chúng tôi đứng nói chuyện với nhau năm phút sau đó cô ấy rời đi." Tôn Thái Anh gật đầu.
"Cô ấy...đang ở đâu?" Danh Tỉnh Nam lo lắng.
"Đừng hoảng.Hiện tại con bé đang sống tạm ổn bên thành phố cạnh chúng ta, ở phía Bắc... " Bình Tỉnh Đào nhỏ nhẹ nói chuyện, cười tủm tỉm."...công việc của em khá nhẹ nhàng."
"Công việc gì?"
"Giao pizza cho một cửa hàng.Một tháng lương hiện tại đủ để gửi về gia đình, và nuôi sống em trong một căn nhà trọ!"
Lâm Nhã Nghiên ngỡ ngàng hơn, nàng tròn mắt."Vậy là cô ấy không về quê học tiếp sao?Cô ấy học giỏi lắm mà!"
"Em nói em không muốn làm gánh nặng cho gia đình nữa, sẽ tự nuôi sống bản thân." Nháy mắt một cái, Bình Tỉnh Đào tạm thời đang bớt lo lắng đi về Chu Tử Du, cũng muốn giảm đi phần nào cho Danh Tỉnh Nam nhưng không hiểu sao mặt cô ấy ngày càng căng thẳng."Em không vui sao, Tỉnh Nam?"
"Chỉ là em thấy tiếc thôi, em không thể thăm cô ấy thường xuyên.Cô ấy ở xa quá." Danh Tỉnh Nam buồn rầu, nặng nề ngã lưng ra sau ghế.
"Con bé nói chúng ta không cần tìm con bé, đặc biệt là Thấu Kì Sa Hạ, em dặn phải trông chừng Thấu Kì Sa Hạ, em lo sợ Thấu Kì Sa Hạ sa đọa." Du Trịnh Nghiên nặng nề suy nghĩ đến Thấu Kì Sa Hạ, người đã gặp chuyện xui xẻo rồi thay đổi một trăm tám mươi độ kể từ khi chấm dứt vở kịch với nàng.
"Ba người có nói về tình hình hiện tại của Thấu Kì Sa Hạ cho cô ấy nghe không?Sa Hạ hiện tại bất ngờ đạt thành tích khủng trong Trường." Lâm Nhã Nghiên nhíu mày."Hình như đang cố gắng lắm!Không còn thấy đi khuya về trễ nữa...chị ấy cứ giống Chu Tử Du phiên bản thứ hai ấy, cắm đầu vào sách!"
"Có chứ." Tôn Thái Anh gật đầu."Chu Tử Du sau đó cười rất tươi, còn gửi lời khen ngợi đến chị ấy, nhắc nhỡ chị không nên học quá sức.Khi gặp Sa Hạ em sẽ nói cho Sa Hạ nghe.Chắc chị rất vui."
"Hai người đó càng làm thế càng thấy tội.Dù sao cũng yêu nhau hết mức rồi còn đâu..."Du tiểu thư đơn giản nói chuyện, nhưng lại thả hồn vào câu nói của mình, làm nó trở nên nhói tim.
"Định mệnh thôi.Sẽ không biết từ lúc nào tình yêu đến rồi đi đâu..." Bình Tỉnh Đào nhướng mày nhìn Du Trịnh Nghiên, cười hì hục.
"Tỉnh Đào tiền bối bị đuổi học một năm không phải bao năm vẫn cô đơn sao? Ăn nói như thần thánh vậy!" Tôn Thái Anh lườm, vạch mặt kẻ đang thanh cao nói sơ qua sự đời.
"Tôn Thái Anh!!"
"Thấy chị cũng có người ngưỡng mộ...nhưng rồi cuối cùng vẫn cô đơn đó thôi."
"Im đi."
"Hay là...kén cá chọn canh!Lại như gu của Thấu Kì Sa Hạ, chỉ thích gái nông thôn!!"
"Con bé này!!!"
"...tôi cũng đến từ nông thôn!" Du Trịnh Nghiên nghiêng đầu cười.
Cả đám liền tập trung vào Du tiểu thư với đôi mắt ngỡ ngàng.
"Chị bị mất trí hả?" Lâm Nhã Nghiên nhăn nhó."Chị sinh ra ở Mỹ!Nhớ không?Ở Mỹ!"
Bình Tỉnh Đào thấy kẻ nói dối vừa thẹn thùng đưa cốc trà nóng lên miệng uống, cô mỉm cười, lời đùa vừa rồi là có ý đồ, nhưng không được để ý nghĩa của nó bị lộ đâu, nếu có biết thì cô cũng sẽ im lặng như không có gì và che giấu, làm mờ nó đi.
.
.
.
.
Chờ khi ba người kia đã rời đi khỏi nhà, Danh Tỉnh Nam định đem khăn ra dọn dẹp cái bàn khách của mình thì phát hiện vẫn còn một người ở lại...
"Nhã Nghiên, sao vậy?"
"Không về được, xe của người ta bị cảnh sát giữ mất rồi." Nàng khổ sở ngã người ra ghế, nhớ lại cảnh mới vừa diễn ra cách đây không lâu, chiếc xe mui trần màu trắng đời mới của nàng chỉ vừa ra khỏi đường lớn rẽ vào hướng nhà Danh Tỉnh Nam đã bị chiếc xe khác lớn hơn gấp hai lần cẩu đi, cảnh sát chỉ để lại tờ biên bản và lạnh lùng quay lưng kèm theo lời hẹn sớm gặp lại trên đồn...đó là lý do tại sao nàng xuất hiện đơn giản và đi bộ trên đôi giày đến nhà của Danh Tỉnh Nam.
"À, chạy quá tốc độ à?" Phì cười, Tỉnh Nam vừa dọn dẹp những cốc trà vừa trêu ghẹo.
"Kệ tôi đi.Cô không biết đưa tôi về à?Ở lại đây đến khi trời tối, lỡ cô ăn tôi thì ai cứu tôi đây!?"
"Nực cười.Tôi mà thèm em đến vậy thì tôi đã...ăn sạch em mà không cần chờ đến tối rồi.Tôi làm gì có xe riêng."
Nghe vậy liền sởn da gà, Lâm Nhã Nghiên ôm lấy ngực sợ hãi nhìn Danh Tỉnh Nam."À ha, đồ đồi bại!Mưu đồ bất chính với tôi!Mua xe rồi chở tôi về!!!"
"Tôi đâu có giàu như em đâu."
"Biết thế thì tốt..."
"Chơi trò chơi không?"
"Chơi gì đây?"
"Một trò chơi giới hạn tuổi.Chỉ sợ em chán khi ở đây, bày tí trò thôi!"
"...18+ à?Nghe hơi đáng sợ.Luật chơi như thế nào vậy?!"
"Đơn giản lắm, cũng là Kéo búa bao bình thường và giới hạn tuổi nằm ở chỗ phạt: nếu em thua em phải cho tôi hôn một cái, còn nếu tôi thua tôi sẽ cho em tát một cái ...Vị trí miễn bàn!"
"À, đương nhiên, chấp nhận!Dù sao thì chị Lâm đây cũng không sợ gì Danh Tỉnh Nam ưu tú của dãy A đâu!"
Nhanh chóng thu dọn mọi thứ trên bàn, Danh Tỉnh Nam ngồi đối diện với Lâm Nhã Nghiên trên ghế, hai người nhìn nhau xác định mục tiêu...
Lâm Nhã Nghiên tinh ý cố gắng chọn cho mình một chỗ nào đó vả một cái mạnh cho đã tay, đầu tiên, mục tiêu của nàng là má phải của cô ấy."Tiêu rồi, Danh Tỉnh Nam!Nhất định cô sẽ không còn cái răng nào để ăn cháo đâu!"
Còn Danh Tỉnh Nam, ngay từ đầu đã chọn đôi môi đỏ mọng là chỗ sẽ tấn công, chỉ cần thắng, cô liền hôn được nó...quá tuyệt vời.Thắng hay thua là vấn đề mà không gì quan trọng bằng nữa.
"Bắt đầu đi Danh Tỉnh Nam."
Nghe Lâm Nhã Nghiên nhắc nhỡ, Danh Tỉnh Nam gật đầu và mở giọng bắt đầu cho trận quyết đấu đầu tiên giữa cả hai...
"Một, hai, "
"..."
"...ba!"
"Ch...chờ đã, không công bằng..."
Bao đã ăn búa.
Lâm Nhã Nghiên còn chưa nói được nỗi lòng của mình đã bị cưỡng hôn sau đó cuồng nhiệt, Danh Tỉnh Nam ấn mạnh làm xém tí nữa cả hai đã ngã đi, nàng đánh lên vai cô ấy như quở trách rồi cũng cam tâm nhận nụ hôn, ngồi im để nhận, không thể phản kháng.
Danh Tỉnh Nam hôn một hơi mà thật dài và sâu, Lâm Nhã Nghiên nhận ra 'hôn' mà Tỉnh Nam đã đề cập đến là kiểu hôn nào thì quá muộn, môi nàng cảm giác sưng lên và nóng rát vô cùng với những cái va chạm từ lưỡi và răng của đối phương.
Khi nụ hôn tạm kết, Danh Tỉnh Nam khá mãn nguyện với thành quả vừa rồi, môi vừa dứt ra khỏi môi của Lâm tiểu thư danh giá liền muốn hôn thêm một cái nữa.
"Ây!D...dừng lại, chỉ được một cái thôi!L...luật...đã giao rồi!" Lâm Nhã Nghiên thở dốc, nhíu mày, đưa ngón tay ra chặn lấy môi của kẻ vừa cướp gần nửa luồng khí trong phổi của mình.
"Phải ha.Chơi nữa không?"
"Sao lại không?!Chờ đã, lần này người ta tự đếm!" Nàng bị áp đảo tinh thần, nụ hôn vừa rồi mãnh liệt đến mức nàng có cảm giác...mình bị đứt mất vài sợi dây thần kinh rồi.
"Được, em đếm đi..."
"Một, h..hai....ba!!"
Lần này lại là bao của Tỉnh Nam ăn búa của Lâm Nhã Nghiên.Chỉ là tại nàng bối rối nên tung chiêu tùy tiện...chấp nhận thua thôi.Tự biết số phận, Lâm Nhã Nghiên chu môi ra chịu thua. Nhưng lần này Danh Tỉnh Nam không tấn công ở môi, cô liếc đôi mắt dò xét để tìm chỗ, quyết định sẽ tấn công ở nơi khác...
"Làm gì lâu vậy?"

"Ở đây!"
"A...a!!!Không được!Cái người kia!!Ưm..."
Chiếc cổ trắng ngần của Lâm Nhã Nghiên bất ngờ bị tấn công, Danh Tỉnh Nam lần này còn thô lỗ hơn, nhào bổ tới rồi ôm lấy Lâm Nhã Nghiên, dí mặt vào hõm cổ nàng đặt lên đó một chiếc hôn nồng thắm.Một cái hôn, nhưng thời lượng thật dài, Lâm Nhã Nghiên dễ bị kích thích nên cả người tê rân lên, ưỡn cong người lên trên, dồn hai quả núi cao rù quến vào người của Danh Tỉnh Nam lúc nào không hay, miệng bật ra những tiếng rên đáng gượng...
Môi Danh Tỉnh Nam cứ dính trên cổ Lâm Nhã Nghiên như xúc tu của bạch tuột, di chuyển từ chỗ này sang chỗ khác mà không chịu dứt ra...điều này khá khôn ngoan, luật đầu là một nụ hôn.Nàng thật ngốc!
Do xui xẻo phải không, hôm nay nàng lại mặc áo hai dây...cái môi của Danh Tỉnh Nam cứ theo làn da trắng hở hang của nàng mà tìm đến đủ chỗ,cổ, vai, xương quai xanh, rồi mới đó đã đến rãnh ngực của nàng quậy phá, nếu không dứt ra nữa thì nàng thật sự khó xử.
"...vị trí miễn bàn..."
"...Vị trí miễn bàn..."
Danh Tỉnh Nam thật là quá đáng!Sao nàng lại quên mất cái chỗ 'vị trí miễn bàn' này chứ??!
"Đ...đừng hôn nữa...sẽ có dấu."
"Em sợ không hẹn hò được với ai khi người ta thấy những dấu màu đỏ kì lạ xuất hiện trên cổ em sao?" Danh Tỉnh Nam nhướng mày, trên môi nở nụ cười dò xét.
Lâm Nhã Nghiên đưa ngón tay lên cắn lấy, mắt nhìn lên trần nhà..."Không phải.C...chỉ là sợ khi về nhà gia đình sẽ phát sốc khi thấy nó..."
"Thật không?"
*gật gật*
Kéo nàng ngồi dậy, Danh Tỉnh Nam ngoan ngoãn đưa tay chùi môi có dấu hiệu từ bỏ, tủm tỉm cười."Ván mới hay không?"
"Được."
"Chuẩn bị.Một, hai...ba!!!
Hít một hơi, Lâm Nhã Nghiên lại tùy tiện ném đại cái búa lần nữa.
"Ơ kìa..."
Nhưng lần này là thắng!
Không khiêm nhường ai, nàng thích thú tát Danh Tỉnh Nam một cái lật mặt, cú tát như trời giáng làm Danh Tỉnh Nam ngã sml dưới sàn.
"Xin lỗi.Lỡ tay." Lâm Nhã Nghiên kiêu ngạo nháy nháy mày."Dám giở trò với lão nương à??!"
Máu điên nổi dậy, Danh Tỉnh Nam phóng lên ghế quyết chơi với Lâm Nhã Nghiên đến cùng.Cô dồn tâm huyết cho cây kéo lần này!
"Một, hai, ...ba!!!"
"haha...thật may mắn, tôi lại ra cây búa rồi~"
"..."
"Xoay mông của học sinh ưu tú dãy A Danh Tỉnh Nam qua đây cho lão nương!"
"...đ...đánh chỗ khác được không ?"
"Xoay cái mông qua!!!"
Mím môi nghe theo lời gái xinh. Danh Tỉnh Nam nhắm mắt nhắm mũi xoay cái mông của mình về phía Lâm Nhã Nghiên, tư thế ngồi thì vẫn vậy...
"Nâng cao cái mông của cô lên!"
"..." Quỳ xuống ghế, Danh Tỉnh Nam cam chịu chổng mông về phía Lâm Nhã Nghiên.
CHÁT~
Lần này thật sự đau đến nổi phải hét to lên và ôm mông chạy quanh phòng khách như chú khỉ bị cháy mất đi chiếc mông nhỏ của mình, Danh Tỉnh Nam làm cho Lâm Nhã Nghiên cười hả hê một trận, nàng còn lấy điện thoại ra quay video lại làm kỉ niệm mới nhẫn tâm với người ta chứ.
Danh Tỉnh Nam sau năm phút lạc hồn cuối cùng cũng tỉnh lại, thất thần ngẩn mặt dậy, lại phóng lên ghế chơi thêm một ván nữa, gương mặt trở nên quyết tâm, có vẻ lần này tính toán kĩ càng hơn rất nhiều.
"Bây giờ tôi cá lớn với Lâm Tiểu thư đây!Nếu cô thắng, tôi sẽ cho cô ăn tôi.Nếu cô thua, thì ngược lại!Có chịu chơi không?!"
"...wow.Được đấy!Nhưng một lần không ổn, tôi muốn kéo búa bao ba lần!"
"Được!Lần này cùng nhau đếm!!" Xoắn tay áo lên, sẵn sàng cho trận sinh tử, Danh Tỉnh Nam cho mình hai con đường, một là ăn muối, một là ăn gà!Vậy thôi.
"Chấp nhận!!" Lâm Nhã Nghiên khá tự tin về khả năng chơi cờ bạc của mình, nhưng kéo búa bao với Danh Tỉnh Nam thì lại trông chờ vào vận may.Thôi thì cái gì cũng chơi, dân chơi chính hãng không dễ đầu hàng!Khô máu mới thôi.
"Tôi thì dám chơi với em, nhưng em có uy tín không? Lỡ tôi thắng...em chạy thì sao?"
"Danh dự, lấy danh dự ra để chơi khô máu!!Dù sao cũng không quan trọng mấy những chuyện giao tiếp thân thể đâu, gia đình của tôi không căng thẳng lắm !Tuy nhiên đây là lần đầu tiên của tôi, cô mà thắng...thì phải nhường nhịn tôi một chút!"
"Đương nhiên.Em đã nói vậy rồi thì....tôi cũng là lần đầu, em cũng nên nhẹ nhàng!"
"Được!!"
"Một!!"
"Hai!!"
"Ba!!!!!-"
Bao-bao.
Vậy là chỉ còn một lần cơ hội....nếu ai thắng thì sẽ có lợi hơn người còn lại.
Người còn lại đó, chắc chắn vào lượt thứ ba sẽ bị làm cho nhão tinh thần...
"Ực.."
"Ực..."
.
.
.
"Hay là....để tối mình chơi tiếp nha, bây giờ lo cơm trưa đi?"
"Không.Thua phải chịu chứ!!"
.
.
.
.
Nhấn mật khẩu để tự vào trong nhà, Tôn Thái Anh quay lại để báo tin khẩn cho Lâm Nhã Nghiên, cô đã ghé nhà của Lâm Nhã Nghiên nhưng không thấy nàng ấy ở nhà, biết ngay là vẫn còn ve vãn ở nhà của Danh Tỉnh Nam...đúng là cái kẻ hai mặt, lúc thì đánh người ta không thương tiếc, lúc thì dính lấy người ta như sam. Tôn Thái Anh khổ sở quá rồi!
Hai cái người này càng lúc càng quá đáng sau cái đêm Bình Tỉnh Đào tổ chức tiệc tùng tại nhà Danh Tỉnh Nam.
Hiện tại thì, phòng khách không có.
Tất cả các phòng dưới nhà cũng không có bóng dáng ai.
Chỉ còn dãy phòng riêng trên tầng hai, Tôn Thái Anh hối hả chạy lên đến cửa phòng của Danh Tỉnh Nam theo như cảm tính, vội vã đẩy cửa vào trong.
"Lâm Nhã Nghiên, ô...!CÁI GÌ ĐÂY?!?"
Hai cái kẻ trời nóng nực vẫn chui vào chăn với nhau, nhúc nhích làm cái chăn run rẩy liên tục. Lâm Nhã Nghiên nằm dưới, mặt lấm tấm mồ hôi, biểu cảm thỏa mãn hết nói nổi, giọng õng ẹo vang lên đều đều.Còn Danh Tỉnh Nam nằm phía trên, dụi mặt xuống ngực của người nằm dưới, việc hăng hái hoạt động liền biến mất vì biết có sự xuất hiện của ai đó ngoài cửa...
" Thái Anh!!?S...sao lại vào đây??" Lâm Nhã Nghiên giật mình, hai mắt trố tròn nhìn ra, hiện tại bây giờ có sắp lên đến đỉnh điểm cũng phải mất hứng, mặt tái nhợt như trang giấy trắng, như chết lặng.
Cái biểu cảm vừa rồi của Lâm Nhã Nghiên sẽ ám ảnh Tôn Thái Anh đến cuối đời, thôi rồi, cái gì đây? Tôn Thái Anh cười cứng ngắt quay lưng đi, nhắm mắt lại cẩn thận tịnh tâm, miệng niệm phật liên tục, kèm theo những bước chân tí nhí để ra khỏi phòng trong an toàn..."Con chưa thấy gì cả!Con chưa thấy gì cả!"
"Tôn Thái Anh!!!Quay lại đây!!" Lâm Nhã Nghiên quát lên, nhích người ra khỏi cái chăn, làm một lúc cả cơ thể lộ ra ngoài trắng nõn."EM MÀ ĐI NÓI BẬY BẠ THÌ XEM CHỪNG CHỊ, Ở DƯỚI NHÀ ĐỢI MỘT CHÚT!!CHỊ SẼ XUỐNG NGAY!!!"
"H...hây da?..ch... chỉ mới bắt đầu.Bởi vậy người ta đã nói là tối hẳn chơi mà." Danh Tỉnh Nam tiếc nuối đưa hai ngón tay có dính thứ chất lỏng màu trắng pha đỏ hồng lên trước mắt Lâm Nhã Nghiên.
Nàng liền đỏ mặt bắt lấy nó rồi hạ xuống."H..hây!Đừng có vậy mà, tôi sẽ bù sau cho."
"Bây giờ phải làm sao?"
"Cho người ta mượn một bộ quần áo mới đi.Chờ...chờ tí, còn đau quá!"
"Còn đau hả? Thôi...thôi em nằm ở đây đi,Nam xuống nhà nói chuyện với..."
"Không!Lấy quần áo cho người ta đi!!!"
"Liệu Tôn Thái Anh có im lặng không ?"
"Nó khôn hồn thì im miệng lại và chờ tôi xuống nói chuyện, nếu không thì tôi sẽ mua dưa chuột nhét vào mông nó. Nam nữa, nếu đem lần đầu tiên của tôi đùa giỡn thì tôi sẽ mua cà rốt cho Nam!"
"...!!!?" Danh Tỉnh Nam xanh mặt.
"Mau lên đi!Rửa tay luôn cho sạch sẽ!!"
"Dạ dạ!"
Lâm Nhã Nghiên bối rối kéo chăn lên che người lại, nàng vừa làm cái gì thế này ? Sao lại làm chuyện bậy bạ với Danh Tỉnh Nam vào trưa nóng thế này? Gia đình nàng sớm muộn cũng biết chuyện thôi.Mà biết chuyện thì họ sẽ gả nàng đi...Số phận phải gả cho Danh Tỉnh Nam hay sao? Không thể nào!
Trò chơi người lớn của Danh Tỉnh Nam và danh dự chết tiệt của nàng!
Nàng vừa bán thân vì hiếu thắng rồi~
Sao lại có chuyện quan hệ tình dục diễn ra khi chưa cưới hỏi nhỉ? Nàng ngẫm nghĩ một hồi, thấy Danh Tỉnh Nam đang cầm quần áo chạy ra đặt lên giường cho nàng, nàng lúc này mới hỏi chuyện.
"Gia đình của Nam khó tính không?"
Danh Tỉnh Nam chớp chớp mắt, lắc đầu nhẹ nhàng.
Lâm Nhã Nghiên gật đầu nhẹ nhõm, vẻ mặt bớt căng thẳng đi nhiều.Nhưng nhớ lại lịch sử của mình và Tỉnh Nam không tốt lắm, sợ gia đình Tỉnh Nam sẽ không có thiện cảm với nàng...dù sao cũng đã gặp họ một lần.
...
"Chào...! Cha ?Con là Lâm Nhã Nghiên đây...à, con gọi để báo với cha một chuyện."

~~~~
Do bận quá lên không thể rep cmt của các bạn được ! Thông cảm nha~ Cảm ơn mọi người đã ủng hộ fic ạ *cúi đầu*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#satzu