Chap 13: Cố Nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt một tuần, Chu Tử Du đi sớm về trễ, mỗi ngày vì chuyện của công ty mà bận rộn, chỉ có ở lúc ăn cơm mới có thể gọi điện thoại làm nũng với Thấu Kỳ Sa Hạ kể lể mình nhớ nàng ra sao.

Hạ, em sẽ sớm về với chị a.

"Tôi tìm tổng giám đốc Khương Nghĩa Kiện."

"Xin hỏi cô có hẹn trước không?"

"Có, Chu Tử Du bên tập đoàn Thấu thị."

"Khương tổng đang ở phòng họp chờ cô."

"Cám ơn."

Chu Tử Du đi vào thang máy, bấm nút lên tầng, sau đó ngẩn người nhìn cửa thang máy, nàng thầm nghĩ ký xong hợp đồng với tập đoàn Khương thị là có thể về Bắc Kinh, có thể nhìn thấy Thấu Kỳ Sa Hạ rồi, khóe miệng nàng không tự giác nở một nụ cười.

Mãi nhớ tới Thấu Kỳ Sa Hạ, Chu Tử Du hoàn toàn không chú ý trong thang máy còn có một nữ nhân khác, từ khi Chu Tử Du vào thang máy, nàng ta mãi dùng ánh mắt nghi hoặc mà nhìn nàng. Sau đó, từ nghi hoặc mà chuyển sang kích động, thậm chí thân thể không khống chế được mà run rẩy cả lên.

"Đinh."

Tiếng mở cửa thang máy vang lên, Chu Tử Du đi ra ngoài, hoàn toàn không thấy nữ tử kia đang lại gần muốn nói gì đó với mình.
Phác Chí Hiếu cảm thấy người đang đút tay vào túi quần kia rất quen, hình như là người đã chiếm giữ lòng mình thật nhiều năm trước.

Tử Du, là cô sao?

Nghĩ kỹ lại, Phác Chí Hiếu nhìn chằm chằm Chu Tử Du, cau mày tự hỏi.

Đúng là Tử Du rồi, nàng đã trưởng thành hơn sáu năm trước rất nhiều, nhưng vẫn mang đậm thần thái lạnh lùng khiến người khác cảm thấy có chút xa cách. Nhưng có vẻ đã đỡ hơn trước rất nhiều.

Tử Du, nếu cô gặp tôi lúc này, cô còn trốn tôi như trước không?

Phác Chí Hiếu chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, khi thang máy đã đến tầng cao nhất nàng mới cố lấy hết dũng khí gọi Chu Tử Du, đúng lúc đó cửa thang máy lại mở ra, Chu Tử Du không chớp mắt đi thẳng ra ngoài.

Vẫn không chú ý tới tôi sao?

Buồn bã nhìn theo bóng lưng của Chu Tử Du, Phác Chí Hiếu thất vọng thầm nghĩ.

"Cô là trợ lý Chu? Khương tổng đang chờ cô trong phòng họp."

Thư ký nghênh đón Chu Tử Du vào phòng họp.

Trợ lý Chu? Trợ lý tổng giám đốc tập đoàn Thấu thị?

Phác Chí Hiếu kinh ngạc mà nhìn Chu Tử Du đi vào phòng họp.

Tử Du lại đi theo kinh doanh? Nàng không phải ghét nhất lừa ta gạt người sao?

"Đã lâu không gặp, Khương tổng."

Chu Tử Du mỉm cười vươn tay phải ra với Khương Nghĩa Kiện.

"Đã lâu không gặp, trợ lý Chu." Nghĩa Kiện cũng mỉm cười mà vươn tay phải ra.

"Ha ha. . ."

Tay phải Chu Tử Du lướt qua đấm lên bả vai Nghĩa Kiện, Nghĩa Kiện cũng vỗ vỗ bả vai Chu Tử Du.

"Tiểu quỷ, chuyện của Thấu thị lần này đáng lẽ phải nói cho tôi biết sớm một chút để giải quyết. Còn bày đặt vội đến vội đi nữa."

Bình tĩnh trở lại, Nghĩa Kiện suy nghĩ một chút lại vỗ lên bả vai Chu Tử Du.

"Anh đừng cho là tôi không biết, ban giám đốc bên đây làm việc chẳng bao giờ công bằng cả, anh nếu nhúng tay vào không bị mắng chết à."

Chu Tử Du liếc hắn một cái.

Hai năm trước tập đoàn Thấu thị hợp tác với tập đoàn Khương thị, khi đó, Khương Nghĩa Kiện là người phụ trách ở đây, Chu Tử Du vẫn chưa phải là trợ lý tổng giám đốc, mà chỉ là một nhân viên phụ trách những hạng mục nhỏ. Nhưng một trong những hạng mục đó lại hợp tác với tập đoàn Khương Thị.

Chu Tử Du từ nhỏ đến lớn đều nghe theo cha mẹ, Khương Nghĩa Kiện cũng bị ba hắn ép học để vào làm cho công ty.

Chu Tử Du theo kinh doanh chỉ là vì để có thể có tư cách đứng cạnh Thấu Kỳ Sa Hạ, còn Khương Nghĩa Kiện là do đáp ứng ba hắn vào làm cho công ty, nhưng nghe nói cũng bởi vì một nữ nhân nào đó.

Hai người có hoàn cảnh tương tự nhau gặp được nhau. Biết được Chu Tử Du là một nữ nhân lại yêu Thấu Kì Sa Hạ cũng là một nữ nhân, Khương Nghĩa Kiện không hề kinh ngạc. Hắn cảm thấy người như Chu Tử Du nên ở cạnh một nữ nhân khác mới đúng. Huống chi bây giờ là thời đại gì rồi, hắn cũng thuộc tầng lớp trẻ nên có thể dễ dàng tiếp nhận chuyện này.

"Đám người kia thì nói làm gì, nói cho cô biết, nàng đã trở lại, về để giúp tôi a. Ha ha. . ."

Khương Nghĩa Kiện vui mừng nói.

"Thiệt hay giả a?" Chu Tử Du vui mừng hỏi lại.

"Thật chứ, chút nữa nàng tới tôi giới thiệu cho cô biết a."

"Ha ha, được."

"Cốc cốc cốc."

Bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Khương Nghĩa Kiện chớp chớp mắt với Chu Tử Du.

"Vào đi."

"Khương tổng, Phác tiểu thư tới rồi." Thư ký nói.

"Ha ha, mời nàng vào đi."

Chu Tử Dy cười cười nhìn Khương Nghĩa Kiện phấn khởi không yên, nàng bắt đầu lại nhớ đến Thấu Kì Sa Hạ.

"Chí Hiếu, cô đã đến rồi."

Phác Chí Hiếu vừa vào phòng đã nhìn không chuyển mắt Chu Tử Du đang thất thần nhớ đến Thấu Kì Sa Hạ, Khương Nghĩa Kiện vẫn rất nhiệt tình chào đón nàng.

"Chu Tử Du, là cô sao?"

Phác Chí Hiếu không để ý tới Khương Nghĩa Kiện, chỉ yên lặng nhìn Chu Tử Du, mở miệng hỏi.

"..."

Chu Tử Du kinh ngạc quay đầu lại, nàng nhìn thấy Phác Chí Hiếu lại cảm thấy chột dạ.

Có lầm hay không, người Khương Nghĩa Kiện thích lại là Phác Chí Hiếu!

"Hai người biết nhau à?"

Khương Nghĩa Kiện kinh ngạc nhìn Phác Chí Hiếu và Chu Tử Du.

"Ách. . ."

Chu Tử Du nhíu nhíu mày, tránh đi ánh mắt của Phác Chí Hiếu

"Chúng tôi là bạn cùng lớp hồi trung học."

"A. . ."

Tuy rằng cảm thấy vẫn không đúng lắm, nhưng Khương Nghĩa Kiện vẫn không nghi ngờ mà gật gật đầu

"Cả hai đã biết nhau rồi vậy tối nay cùng nhau ăn cơm đi."

"Không được." Chu Tử Du lập tức phản đối.

Phác Chí Hiếu có chút ưu thương mà nhìn Chu Tử Du

"Vì sao?"

Nhiều năm như vậy rồi mà cô còn muốn trốn tôi sao?

Vẫn không nhìn Phác Chí Hiếu, Chu Tử Du lạnh lùng mở miệng

"Khương Nghĩa Kiện, anh biết là tôi muốn về Bắc Kinh càng nhanh càng tốt không?"

"A, đúng a, ha ha."

Khương Nghĩa Kiện chợt nhớ tới hôm qua Chu Tử Du có nói trong điện thoại với mình là nàng và Thấu Kì Sa Hạ đã xác định được quan hệ với nhau, lần này xa nhau cả một tuần khiến nàng muốn điên lên, cho nên hôm nay giải quyết hợp đồng xong với Khương thị sẽ lập tức bay về Bắc Kinh.

"Vậy thì đừng phí thời gian vô nghĩa nữa, nhanh ký hợp đồng đi để tôi còn về."

Chu Tử Du nói.

Nàng muốn gặp Thấu Kì Sa Hạ, muốn trở về càng nhanh càng tốt.

"Được rồi, ký đi."

Khương Nghía Kiện đưa hợp đồng và bút cho Chu Tử Du, khinh bỉ nói.

Vội vã muốn về gặp vợ thế sao . . .

"Ký xong rồi, tôi đi nhé, tạm biệt."

Chu Tử Du kéo hợp đồng lại, không thèm xem lại mà ký lên, sau đó rời đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro