CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-------------------------
Cơn mưa quả thực đã khép lại một mùa hè gay gắt. Buổi chiều, khi Tử Du đang xử lý công văn triều đình gửi tới, ở cửa sổ phía bên trái Tử Du, một con rắn màu vàng rất lớn đang chậm rãi trườn vào, đến trước mặt Tử Du liền hóa thành Du Trịnh Nghiên.

" Chủ nhân! " Trịnh Nghiên cúi mình thi lễ.

" Nói đi! " Tử Du buông bút.

" Thần đã dốc lòng tìm kiếm nhưng quả thật không có cách nào giúp phu nhân lấy lại trí nhớ "

" Một chút cũng không? "

Trịnh Nghiên lắc đầu.

" Thực sự không thể? "

Trịnh Nghiên tiếp tục lắc đầu: " Chủ nhân, ngài biết phu nhân đã trải qua chuyện gì mà "

Tử Du ngả mình ra lưng ghế, hai mắt nhìn chằm chằm từng nét chạm trổ trên trần nhà, giọng nói không rõ cảm xúc: " Được rồi! Ngươi có thể lui "

Trịnh Nghiên chần chừ, một lát sau mới lên tiếng : " Chủ nhân, nhớ được hay không, điều đó quan trọng vậy sao? "

" Có thể không quan trọng sao? " Tử Du đáp lại bàng một câu hỏi.

Trịnh Nghiên trả lời không nao núng: " Thần không cho là vậy. Điều quan trọng là ngài và phu nhân cuối cùng cũng được ở bên nhau rồi "

Tử Du hé môi cười. Cậu ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn vị thiếu niên trước mặt: ánh mắt chân thành, tóc dài phiêu lãng, khuôn mặt trắng gầy và chiếc cằm nhọn khiến người ta dễ liên tưởng đến một mỹ nhân bướng bỉnh và kiêu ngạo

Cậu hỏi: "Trịnh Nghiên, ngươi đã từng yêu chưa?"

Trịnh Nghiên trông có vẻ giật mình, do dự một lát mới lên tiếng: "Thần đã và đang yêu" rồi ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt Tử Du.

Tử Du nghiêng đầu: "Vậy ngươi sẽ hiểu được sự cố chấp này của ta", sau đó nâng cây bút lên, tiếp tục việc đang làm.

Trịnh Nghiên cũng là một mối nhân duyên kỳ lạ của Tử Du.

Xuất thân là vương tử xà tộc ở núi Dương Xuân Thượng, một địa danh không tồn tại trên bất cứ loại bản đồ nào, cũng không được truyền kể trong bất cứ một câu chuyện dân gian nào. Có thể nói, núi Dương Xuân Thượng hay tộc kim xà của Trịnh Nghiên đều là những chuyện nằm ngoài tầm hiểu biết thông thường của con người, bao gồm cả Tử Du, cho đến ngày Trịnh Nghiên hiện thân trước mặt cậu, cung kính gọi hai tiếng "chủ nhân".

Đó là một đêm hè tháng Sáu, Tử Du ngồi trên ghế dài trong vườn Thư Quang, tóc rũ trên vai, ngoại bào khoác hờ, những cơn gió đêm lạnh lẽo đem đến hương thơm nồng nàn, có lẽ đâu đó một đóa quỳnh vừa nở. Bàn tròn nho nhỏ trước mặt cậu đặt một cây đèn dầu sắp cạn, một ấm trà và chén gốm men xanh còn sánh nước nguội ngắt, nhưng Tử Du không để ý, cậu còn đang điên cuồng lật giở những bức họa về Sa Hạ.

Gần mười tháng kể từ ngày Sa Hạ biến mất, Tử Du cố gắng đến tuyệt vọng để vẽ lại Sa Hạ, cố gắng nhớ lại từng chi tiết về nàng: cách nàng chau mày, cách nàng cười, ánh mắt nàng khi nói chuyện, rồi lại tuyệt vọng nhận ra tất cả đều là khuôn mặt của người khác. Điều duy nhất cậu biết về người con gái mà mình yêu chỉ là tên nàng: Thấu Kì Sa Hạ. Bất chấp cậu làm cách nào đi chăng nữa, mời bao nhiêu đào sĩ hay làm cả những điều hoang đường khác cũng chỉ là vô ích. Hai người thậm chí còn không ở cùng một bầu trời, không nhìn cùng những chòm sao.

Tử Du đã từng suy sụp, đã từng giận dữ, có lúc còn muốn nổi điên lên, nhưng cậu nhận ra trong lúc mình quay cuồng với nỗi đau, thời gian vẫn trôi đi, khuôn mặt lâu ngày không gặp sẽ mờ phai, ký ức về một người cũng sẽ dần mờ phai. Cậu không muốn quên bất cứ điều gì về nàng, vì thế, cậu ra sức nhẩm lại tất cả những thói quen, tính cách của nàng mà cậu biết, như thể chỉ cần gom lại những kỷ niệm ấy, cậu sẽ thấy yên lòng hơn.

Đèn dầu tắt, còn lại vầng trăng hạ tuần yếu ớt chiếu ánh sáng mỏng manh xuyên qua những vòm cây tối đen trong vườn nhưng ánh mắt Tử Du bị thu hút bởi thứ ánh sáng kim loại di chuyển về phía sau một gốc lộc vừng. Cậu hơi giật mình, chăm chú quan sát và thấy một con rắn lớn màu vàng kim đang trườn về phía mình. Đến khi chỉ còn cách cậu một quãng ngắn, con rắn cuộn mình trong luồng ánh sáng rực rỡ, biến thành một người tuấn tú.

Tử Du còn đang sững sờ thì người nọ đã bước đến gần cậu, cúi đầu hành lễ: " Trịnh Nghiên bái kiến chủ nhân"

Tử Du ngạc nhiên nói: "Ta không biết ngươi"

"Thần là Trịnh Nghiên, vương tử xà tộc núi Dương Xuân Thượng, hơn sáu trăm năm trước đã từng chịu ơn cứu mạng của ngài. Trịnh Nghiên tìm ngài đã lâu. Kiếp này của ngài, thần xin được phụng bồi."

Tử Du bóp trán: "Sáu trăm năm trước? Nói vậy ta... từng cứu ngươi trong tiền kiếp?"

Trịnh Nghiên nhìn Tử Du, vẻ mặt hơi giãn ra: "Ngài đã cứu thần trong nguyên thân của ngài"

"Nguyên thân của ta?"

"Thế gian chia làm năm nguyên tố: kim - mộc - thủy - hỏa - thổ. Ngài vốn là con của Thủy thần. Xà tộc vùng Dương Xuân Thượng sống dưới sự bảo trợ của Hỏa thần. Một lần, thần xuống núi bị người của Kim thần bắt đem đi luyện đơn, ngài đã cứu ta một mạng. Vì mối quan hệ tương sinh bấy lâu giữa Kim tộc và Thủy tộc nên ngài bị phạt làm kiếp người suốt một ngàn năm"

Tử Du cực kỳ kinh ngạc. Cậu không thể ngờ rằng mình lại có một xuất thân đáng nể đến như vậy.

" Ta đã sống được bao nhiêu kiếp người rồi? "

" Ngài đã trải qua tám kiếp. Nhưng đây mới chỉ là kiếp thứ ba thần tìm được người "

" Vậy là ngươi luôn tìm ta để trả ơn? Ngươi không sợ lại bị bắt đi sao? "

" Chủ nhân đừng lo. Bây giờ thần rất mạnh rồi "

Tử Du bật cười: " Cảm tạ! Nhưng nếu ngươi từng tìm thấy ta trong một kiếp nào đó, vậy là đã đủ trả ơn xong rồi. Ngươi không cần trả thêm nữa "

Tử Du vẫy vẫy tay tỏ ý muốn kết thúc cuộc nói chuyện. Nhưng Trịnh Nghiên không bỏ đi, ngược lại còn bước tới gần hơn một chút, do dự một hồi rồi chỉ vào tập tranh Tử Du vẫn đang cầm trong tay, giọng nói vững vàng:
" Thần có thể đưa nàng ấy trở về "

Tử Du cảm thấy máu trong người như ngừng chảy, tim cũng ngừng đập. Cậu cẩn thận đặt tập tranh lên bàn, lại chặn cây đèn phía trên rồi thận trọng hỏi lại: " Ngươi thực sự có thể đưa Sa Hạ trở về? "

Trịnh Nghiên gật đầu: " Thần có thể đưa Thấu tiểu thư trở về đúng vào ngày chủ nhân gặp nàng ấy lần đầu tiên, đó cũng là ngày nàng ấy phải chịu mệnh kiếp "

Trịnh Nghiên nói Sa Hạ vốn chỉ là một cô gái bình thường ở thời hiện đại của nàng. Điểm khác biệt lớn nhất có lẽ là đam mê tìm hiểu thế giới cổ xưa của nàng và người bạn thân tên Tỉnh Đào. Nàng yêu thích mọi thứ thịnh hành trong thời cổ: văn hóa, nghệ thuật, kiến trúc... và Tỉnh Đào tình cờ lại là một đạo sĩ trẻ tài năng. Để thỏa mãn sở thích của nàng và của chính mình, người này đã giúp Sa Hạ xuyên qua thời gian và không gian, thậm chí còn nhập hồn vào một người khác. Khi muốn trở về, nàng chỉ cần lên vách núi Huyền Không Sơn Thượng gọi hắn. Bất kể mục đích chính đáng hay vô hại, hành động này vẫn là nghịch thiên và phải bị trừng phạt. Nàng sẽ chết trong một vụ tai nạn đã được sắp đặt.

Bằng phép thuật của mình, Trịnh Nghiên sẽ đưa Sa Hạ trở lại vào đúng thời khắc nàng ấy đối mặt với đoạn kết cuộc đời, và như một trò đánh tráo, vận mệnh của nàng sẽ bắt đầu lại ở thế giới cổ đại.

Tử Du hỏi: " Ngươi làm vậy chẳng phải cũng nghịch thiên hay sao? " Trinh Nghiên chỉ cười nhẹ, ngước mắt nhìn Tử Du, trấn an: " Hỏa thần sẽ bảo vệ thần "

Kết quả là ngày ấy, Tử Du trên núi Hương Hồ gặp được người con gái có khuôn mặt với những đường nét dịu dàng nhưng lạnh lùng, cặp mắt nâu sáng tĩnh lặng như nước hồ thu, làn da trắng mịn. Vẻ đẹp của nàng không kinh diễm nhưng rất khó quên, không hề giống bất cứ người con gái nào cậu từng gặp. Tử Du gần như quên cả thở, sửng sốt nhìn Sa Hạ. Cậu không biết Sa Hạ chính xác trông như thế nào, nhưng người con gái lạ lùng này thật sự... thật sự rất giống nàng. Cảm giác này quá kỳ dị! Tử Du ngây người nhìn Sa Hạ tiến lại gần từ đầu con dốc, nàng rút hai tay khỏi túi áo, nhìn cậu và Trịnh Nghiên, ánh mắt vừa tò mò vừa bối rối lại có phần hoảng hốt.

Trịnh Nghiên tới nói chuyện với nàng.
Tử Du ép bản thân rời mắt khỏi Sa Hạ bởi cậu không chắc đó có phải người con gái mình vẫn tìm kiếm bấy lâu hay không nhưng cậu không muốn làm Sa Hạ sợ hay tự biến mình thành một kẻ thô lỗ. Vì thế cậu nghiên đầu nhìn về phía con sông uốn khúc dưới chân núi, dõi mắt theo một tấm bèo trôi, căng tai lắng nghe.

" Đúng là nàng... " Trịnh Nghiên truyền lời đến, Tử Du liền quay phắt lại. " Nhưng... " Trịnh Nghiên ngập ngừng "... nàng không còn ký ức về thế giới này "

Trong chốc lát, Tử Du cảm thấy tất cả như sụp đổ, chỉ còn lại mình cậu bần thần đứng dưới ánh mặt trời quá sức chói chang. Chầm chậm, những kỷ niệm với nàng tái diễn tái diễn trong đầu cậu. Kể từ giờ khắc này, chúng sẽ chỉ còn là của cậu, của một mình cậu, và Sa Hạ sẽ không bao giờ biết, cũng không bao giờ hiểu được những gì cậu đã phải trải qua. Đột nhiên, cậu cảm thấy đắng nghét nơi cổ họng, một cơn giận dữ bùng lên thôi thúc cậu xông tới đè nghiến nàng mà chất vấn. Nhưng khi nhìn vào khuôn mặt xa lạ với những biểu cảm quen thuộc kia, cậu lại chẳng thể nhúc nhích nổi dù chỉ một ngón tay. Rõ ràng, chính cậu đến tận hôm nay mới thật sự biết nàng. Tử Du nuốt xuống, cố gắng dùng lý trí dập tắt cơn giận dữ và nhìn thẳng vào sự thật rằng Sa Hạ đã trở lại, hai người sẽ có rất nhiều thời gian bên nhau và... biết đâu, Trịnh Nghiên có thể giúp nàng lấy lại trí nhớ.

Nhưng Trịnh Nghiên không thể, hay nói đúng hơn, bất cứ phép thuật nào cũng không thể. Tử Du tự hỏi, liệu có phải bản thân cậu đã quá cố chấp với chuyện này hay không? Ban đầu là do cậu ích kỷ, cậu giận dữ, cậu muốn nàng phải đau khổ như mình, nhưng rồi cậu nhận ra chính cậu lại khao khát muốn chia sẻ những ký ức diệu hoặc đó cùng nàng. Tất cả những kỷ niệm tình yêu đó, cậu không muốn nàng lãng quên. Vậy thì... cậu nghĩ, cậu sẽ tái tạo những ký ức đó cho nàng... từng chút một.

To be continnued. . . . . . . . .
--------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro