Chương 8: Cuộc sống mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi Chu Khắc Hiên được ba tuổi, ngay lập tức được đưa tới vườn trẻ quí tộc, ba bữa ở nhà đều có quản gia và người giúp việc chăm sóc, nàng chỉ có thể đưa con ra cửa, đợi con trở về, đó là tất cả thời gian mà nàng có thể ở với con.

Đó là thời gian quí báu của nàng, thời gian vô cùng quí báu.
Yêu cầu của Chu Tử Du đối với con vô cùng cao, chương trình học mỗi ngày đều không thay đổi, thẳng một mạch đến hết ngày Thấu Kỳ Sa Hạ vì con mà ngồi bên giường kể truyện cổ tích, nhưng đứa trẻ rất nhanh chìm vào giấc ngủ, nhìn cậu bé đã mệt muốn chết rồi.

Những ngày vô vị cứ như vậy trôi qua, cuộc sống của Thấu Kỳ Sa Hạ chung quy cũng chỉ có niềm vui những lúc ít ỏi được gần con, cùng với những đêm tim đập không thôi chờ đợi chồng.

Giống như ông trời trêu ngươi vậy, cha mẹ nàng mất trong một tai nạn giao thông, vậy là trong thoáng chốc nàng trở thành nàng nhi, trừ bỏ gia sản khổng lồ bên ngoài, nàng chỉ còn lại sự tĩnh mịch.

Cho dù tình cảm của nàng với cha mẹ không được hòa thuận lắm, nhưng họ là những người thân của nàng, từ nhỏ những điều này đã khắc sâu trong trí nhớ nàng. Nàng thực sự không nghĩ là mình và họ phải từ biệt nhau theo cách này, tất cả nước mắt cứ thế mà không nhừng rơi xuống.
Đó là đả kích khởi đầu, ngay sau tang lễ kết thúc, Chu Tử Du lại nói với nàng những lời vô nhân tính :"Nàng có lẽ trước kia vì sự tồn tại của cha mẹ nên không dám đề nghị ly hôn, bây giờ không còn gì cản trở rồi, nàng cứ tùy thời gian nói với tôi một tiếng là được". (Thằng này là cầm thú không phải là người)

Toàn thân nàng bỗng dưng lạnh ngắt, giật mình hiểu ra, nàng yêu cái người này nhưng cô ta sẽ không yêu ai, cũng không muốn ai yêu.

Cô ta luôn luôn mong nàng chủ động mở miệng ly hôn, trước mắt nàng không còn một tia hy vọng, nàng có nên rời đi lúc này hay không, nàng chỉ yêu hai người nhưng mà bọn họ có lẽ chẳng bao giờ yêu thương nàng...

"Sa Hạ , đây không phải Sa Hạ sao?" một giọng nói trong trẻo truyền đến từ phía sau.

"Nàng là..." Thấu Kỳ Sa Hạ xoay người, nhìn khuôn mặt tươi cười đối diện giống như đã từng quen biết.

Nếu không phải sau buổi trưa hôm đó, nàng gặp Bảo Hủy Hân ngoài đường, có thể cả đời nàng ngày nào cũng giống ngày nào, không buồn không vui, không biết vì sao mà sống.

"Tớ là Hủy Hân, trước đây tớ ngồi phía trước cậu, là bạn học cấp ba của cậu đây".

Thấu Kỳ Sa Hạ mở to mắt nhìn, cuối cùng cũng nhận ra đối phương. "Lâu rồi không gặp, cậu thay đổi nhiều quá, mình không nhận ra cậu ngay được". Trước mắt là nàng gái xinh đẹp, hợp thời trang, đây chính là nàng bạn nhạt nhòa Bảo Hủy Hân sao?


"Cậu một chút cũng không thay đổi, vẫn là dáng vỏ thuần khiết ngày nào", Bảo Hủy Hân cố ý trừng mắt liếc nàng một cái, nàng bạn này một năm hay mười năm thì vẫn đỏ mặt như nàng gái.


Hôm đó, hai người họ ngồi ăn rất lâu, đến lúc chiều tà, tâm trạng Thấu Kỳ Sa Hạ cũng thoải mái hơn, bàn luận về công việc, chồng chưa cưới, niềm vui kiêu hãnh của bạn.


Bảo Hủy Hân sau khi tốt nghiệp đại học làm ở đài truyền hình, tuổi trẻ năng động cộng với tài hoa rất nhanh đã là nhà sản xuất, chồng chưa cuối của nàng cũng là nhà sản xuất. Hai người có thể nói là không hòa thuận, cãi nhau rồi yêu nhau, lúc nào cũng tranh luận rôm rả.


Đối với Thấu Kỳ Sa Hạ mà nói, đó là điều mà nàng không dám tưởng tượng, nam nữ khi sống chung còn có thể như vậy sao? Nếu như có một lúc nào nàng thử lớn tiếng với Chu Tử Du, sợ rằng cô sợ nàng thần kinh có vấn đề, lập tức bảo nàng đi bệnh viện cũng nên?


Lại nghe được thành công của Bảo Hân trong công việc, nàng tự cảm thấy xấu hổ, trong những năm gần đây nàng đã làm gì? Vì để được cùng ở một chỗ với Chu Tử Du nàng đã bỏ lỡ luổi thanh xuân của mình, đánh cược tương lai, đổi lấy hư không tịch lieu, ngay cả khuôn mặt của chính mình cũng mơ hồ không nhớ rõ.


"Thôi đừng nói chuyện của tớ nữa, nói chuyện của cậu đi..." Hủy Bảo Hân kêu lên, bản thân là người làm truyền hính, nàng rất thích nghe các loại chuyện cũ.


"Tớ, tớ hiện tại..." Thấu Kỳ Sa Hạ cũng không biết nói từ đâu, nhưng bạn tốt đang chăm chú mỉm cười nhìn, làm nàng chậm rãi kể lại từ đầu. Nhiều năm như vậy nàng chưa được quan tâm như thế, cảm giác có người thật sự quan tâm đến sự vui buồn của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro