Những Gì Sót Lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái hồi còn mới mẻ, mọi thứ, cứ như một bức tường loáng bóng dậy mùi sơn.


Cô đèo nàng trên chiếc Giấc Mơ cũ mèm đi xem biển suốt mấy mùa hạ ghé. Khi xuân vừa tàn, hoặc là thu vừa tới. Hoặc là một sáng thức dậy, nàng trông xuống dưới nhà, thấy cuốn lá trên tán cây bạch quả đã rục rịch rời cành. Lúc đó, nếu cô đang say ngủ bên cạnh, nàng sẽ rúc vào người cô. Nếu cô đang ở công ti, nàng sẽ gửi một dòng vẻn vẹn.


"Tay em lạnh quá."


Vậy là cô biết trời đã vào đông.


Cô trêu nàng là máy báo giao mùa đáng yêu nhất quả đất. Ngồi sau xe, nàng nhét tay sâu vào túi áo cô, phụng phịu bảo sở dĩ cái biệt danh luộm thuộm ấy được chấp nhận, chẳng qua là vì nàng nể mặt năm chữ cuối cùng. Hôm đó là một chiều đầu đông, cô tan làm rồi lật đật chạy sang đón nàng đi ăn lẩu.


Còn lần cuối cùng trên bãi cát dọc bờ biển ấy có đủ dấu chân của hai người, là một tối chớm thu, bầu trời trong suốt, gió biển từ xa tít ngoài khơi tràn tới đất liền, tái tê, xuyên qua màn đêm màu chạng vạng.


Lúc đang nghểnh cổ nhìn trăng, cô nói với nàng, thực ra cô không hề thích biển.


- Thế vì sao mùa hè nào cũng chở em đi biển?


- Tại vì em thích biển.


- Nhưng chị đâu có...


- Tại vì chị thích em.


Không cùng nhau đi dạo chợ hoa, mua quần áo mới, đó không là mùa xuân.


Không ngồi sau chiếc Giấc Mơ màu xanh, chậm chạp cùng cô đi bắt ve, tìm biển, đó không còn là hạ.


Không đi cạnh cô dưới hàng bạch quả đã chuyển sang sắc đỏ, đó không là mùa thu.


Không cùng mặc áo len tình nhân, ngồi bên bàn lẩu, nhìn ngắm gương mặt nhau lờ mờ qua làn khói ấm, với nàng, đó chẳng còn là mùa đông nữa.


Quả tình, nàng không hình dung được làm cách nào để một mùa trong năm vắng mặt cô, có thể trở nên một mùa đúng nghĩa. Ấy thế mà cô cũng rời đi, không chút do dự đóng lại một vòng tuần hoàn cứ ngỡ là bất tận, chưa một lời chào, cũng không nhớ mang theo chút gì còn để sót.


Dòng tin báo giao mùa, nàng vẫn gửi mỗi độ đông sang, dù biết chẳng bao giờ đến được bên kia đầu dây nữa.


Mai đây, Trái Đất vẫn miệt mài đi trên đường quỹ đạo, tháng năm cứ thế tiếp nối nhau, mang bốn mùa rộn ràng rải khắp. Dọc bãi biển, dưới hàng cây, bên bàn lẩu và trong chiếc chăn bông nàng kéo phủ qua đầu, chỉ mùa nhớ cô còn rơi lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro