Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâu rồi không đến Hình Ký, quán ăn lâu đời không chút thay đổi, vẫn là mặt tiền xập xệ, những bộ bàn ghế cũ kỹ, vẫn là mùi thịt thơm khiến thực khách thèm chảy nước miếng... Bà chủ quán vẫn nhiệt tình như ngày nào, thấy Sa Hạ và Tử Du đi vào, bà liền mời hai vị khách đang chuẩn bị ngồi vào bàn đi chỗ khác, nhường vị trí bên cửa sổ cho họ, bởi đối diện cửa sổ là trường tiểu học Sa Hạ và Tử Du từng theo học. Vì thế mỗi lần đến đây ăn cơm, họ đều chọn vị trí này, vừa nhấm nháp vừa hồi tưởng lại quãng thời gian trong sáng nhất.

Giờ lên lớp, trên sân trường rộng rãi chỉ có mấy thân cây lẻ loi.

Sau trận mưa tuyết, mây mù tan biến, bầu trời trong xanh hiếm thấy. Nàng dường như nhìn thấy một bé gái đứng thẫn thờ dưới gốc cây, đôi mắt đen láy dõi theo bóng một người mẹ và cô con gái đi vào quán ăn, bóng lưng của người mẹ ấy vô cùng đẹp đẽ.

Một bé gái non nớt khác mặc đồng phục giống cô bé đúng lúc đó đi ngang qua, đứng bên bé gái hồi lâu vẫn không khiến cô chú ý. Em ra sức lắc cành cây khô, những bông tuyết trên cành cây rơi xuống người cô.

Tuyết trắng tan chảy trên mặt buốt đến tận xương tủy khiến cô bừng tỉnh. Cô tức giận, quay đầu định mắng người nghịch ngợm, nhưng vừa nhìn thấy ý cười rạng rỡ trên gương mặt em, đôi mắt tức giận của cô lập tức cong lên, cô chạy đến bên em. "Tiểu Du đáng ghét, em lại bắt nạt người ta rồi!"

Em chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng phủi bông tuyết trên tóc cô rồi lại lau đi giọt nước trên mặt cô. Có nhiều bạn nhỏ đi qua, nhìn họ bằng ánh mắt với vô vàn tâm trạng khác nhau, nhưng cô không hề bận tâm, trong mắt chỉ có hình ảnh em trong ánh nắng vàng lấp lánh.

"Chị nghĩ gì mà thất thần vậy?" Em hỏi.

Cô chớp mắt, chỉ tay về quán canh xương Hình Ký ở phía đối diện. "Đồ ăn ở đó có vẻ rất ngon."

***

Sa Hạ ra sức chớp chớp đôi mắt khô mỏi mới phát hiện hàng cây nhỏ trong sân trường đã trở thành hàng cây đại thụ. Dưới bóng cây cũng không có cô nhóc tinh nghịch tắm trong ánh nắng vàng mà chỉ có sân trường vắng lặng.

Nếu có thể vượt qua không gian và thời gian, nàng rất muốn quay về quá khứ, nói với nàng lúc đó: "Hạnh phúc thật sự là cả cuộc đời này làm người chị gái được em nâng niu trong tay. Kiên trì tình cảm thuộc về mình gọi là cố chấp, kiên trì tình cảm vốn không thuộc về mình gọi là u mê. Cuối cùng sẽ khiến bản thân bị tổn thương và làm đối phương tổn thương hơn..."

Cũng không biết nàng thất thần bao lâu, lúc bừng tỉnh, trước mặt đã bày đũa, bao tay nylon... Cốc trà nóng bốc khói, là loại trà Thiết Quan Âm có tác dụng giảm béo mà nàng thích nhất.

Nàng cầm cốc trà lắc lắc, mùi hương dìu dịu bay vào mũi. Trái tim nàng đã bị kích thích đến co thắt, nếu uống cốc trà này, không biết nhịp tim còn đập loạn đến mức nào.

Đúng lúc nhân viên phục vụ đi qua, nàng gọi anh ta: "Phiền anh đổi cho tôi cốc nước lọc."

Tử Du liếc nàng một cái, có lẽ em tưởng nàng cố tình chà đạp tâm ý của em nhưng em không hỏi, nàng cũng không giải thích.

Một đĩa xương thơm lừng được đưa lên. Vì đói đến mức sắp tắt thở, Sa Hạ lập tức chọn miếng to nhất, nhét đầy miệng. Mùi vị của món ăn rõ ràng không thay đổi nhưng miếng thịt thơm và béo ngậy không kích thích cảm giác thèm ăn của nàng. Nàng miễn cưỡng ăn vài miếng, cảm giác hơi buồn nôn, cố ăn thêm vài miếng nữa, nàng thật sự nuốt không trôi...

Hóa ra, thời gian có thể thay đổi nhiều thứ, bao gồm cả sở thích.

Thấy nàng bỏ miếng xương mới gặm một nửa, chuyển sang ăn rau, em không kìm được, hỏi nàng: "Chị sao thế? Canh xương hôm nay không ngon à?"

"Không phải, là sở thích của tôi đã thay đổi..." Có những lời nói, biết rõ sẽ làm tổn thương người khác nhưng nàng vẫn muốn nói với em. Nàng không muốn thấy phản ứng của em, quay mặt về sân trường phía đối diện. "Bây giờ tôi chỉ thích ăn đồ nhạt, thích nước lọc không mùi không vị, thích mùi thuốc khử trùng trong phòng bệnh..."

Chiếc cốc thủy tinh trong tay Tử Du vỡ vụn, máu tươi trào ra từ lòng bàn tay em, nhuộm đỏ cả mảnh vỡ thủy tinh.

"Em..."

Thấy nàng vô cùng hoảng sợ, em lập tức cuộn bàn tay, để mặc những mảnh thủy tinh nhỏ găm sâu vào da thịt.

"Em!" Nàng hốt hoảng gỡ những ngón tay đang nắm chặt của em. "Em đang làm gì vậy?"

Em nhếch mép, cười lạnh lùng. "Chẳng phải chị thích mùi thuốc khử trùng hay sao?"

Đau quá hóa hận, nàng hét lên với em: "Nếu tôi thích mùi của nhà xác, có phải em sẽ lập tức đi chết?"

"Em sẽ đưa Cung Hiếp Tiếu Lương vào đó trước."

"..." Nàng há miệng nhưng không thể thốt ra bất cứ lời nào.

Đứng ở một góc phòng khám bệnh, Sa Hạ tựa lưng vào tường, lặng lẽ theo dõi bác sĩ gắp từng mảnh thủy tinh trong lòng bàn tay nhầy nhụa máu của Tử Du. Mỗi lần cái nhíp thọc sâu vào da thịt em lại giống như đâm vào trái tim nàng vậy.

Nàng không thể nhìn tiếp, ôm ngực rời khỏi phòng khám. Chống tay lên tường, nàng hít một hơi thật sâu. Xộc vào mũi nàng đều là mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Nếu mục đích của em là khiến nàng ghét mùi thuốc khử trùng, vậy thì em đã rất thành công.

Điện thoại di động đổ chuông vài lần nàng mới nghe thấy. Nàng bực bội rút máy ra xem, là bác sĩ chủ trị của Cung Hiếp Tiếu Lương. "Chu tiểu thư, người nhà của Cung Hiếp Tiếu Lương đã đến bệnh viện làm thủ tục xuất viện..."

"Xuất viện? Em ấy tỉnh rồi à?"

"Chưa tỉnh. Người nhà cô ấy nói chuyển sang bệnh viện khác chữa trị."

Đó là bệnh viện tốt nhất thành phố, hơn nữa Cung Hiếp Tiếu Lương còn nằm ở đó hai năm, tình trạng của cô ta cũng có chuyển biến rõ rệt. "Tại sao lại chuyển viện?"

"Điều này tôi cũng không rõ. Tôi gọi điện thoại cho cô chỉ muốn thông báo cho cô biết, khi nào có thời gian, cô hãy tới bệnh viện quyết toán, nhận lại tiền đặt cọc còn thừa."

"Được, cảm ơn ông, bác sĩ Lưu."

Cúp điện thoại, nàng lập tức gọi cho dì Cung, nhưng bà tắt máy...

Hai năm qua, tuy dì Cung vẫn lạnh nhạt với nàng nhưng do không trả nổi khoản tiền chữa trị cao ngất, bà bất đắc dĩ chấp nhận để nàng thanh toán chi phí điều trị cho Cung Hiếp Tiếu Lương. Bây giờ bệnh tình của Cung Hiếp Tiếu Lương có chuyển biến tốt, tại sao đột nhiên bà lại chuyển viện, hơn nữa còn vội vàng, không báo cho nàng biết?

Lẽ nào... có người ép bà? Người ép dì Cung vào lúc này hình như chỉ có một mà thôi.

"Thế nào? Mùi thuốc khử trùng có dễ ngửi không?" Giọng của Tử Du đột nhiên vang lên sau lưng nàng.

Nàng lại hít vài hơi thật sâu để tâm trạng ổn định, quay lại, nói: "Cung Hiếp Tiếu Lương chuyển viện rồi, em có biết không?"

Sự trầm mặc của em chứng thực suy đoán của nàng.

"Là em ép dì Cung làm vậy?"

"Em không ép bà ta, em chỉ sai người đưa cho bà ta một khoản tiền lớn để Cung Hiếp Tiếu Lương có thể đến một bệnh viện tốt hơn." Hóa ra Tử Du đã hoàn toàn thay đổi, giọng nói của em cũng thay đổi, đến ánh mắt cũng trở nên nham hiểm... Sa Hạ gần như không thể liên tưởng người thiếu nữ trước mặt nàng với ba từ "Chu Tử Du".

"Tại sao? Em ấy đã hôn mê bất tỉnh, tại sao em còn không tha cho em ấy?" Rốt cuộc thù hận sâu sắc đến mức nào mới khiến em trở nên lạnh lùng như vậy?

"Bởi vì..." Em tiến lại gần nàng, cúi xuống gần mặt nàng, ánh mắt toát ra vẻ chiếm hữu không giấu giếm. "Em không muốn chị lại bị lợi dụng."

"Tôi còn giá trị lợi dụng sao? Ba bị bệnh nặng, Chu Thiên thì nợ nần chồng chất, tôi chỉ có hai bàn tay trắng, còn có gì đáng để người khác lợi dụng?"

"Chị còn có em..."

Chị còn có em, bốn từ này làm rối loạn lý trí của nàng, khiến nàng có cảm giác bất lực khi rơi vào cơn ác mộng, nàng vô thức lùi lại.

Trước phản ứng của nàng, khóe miệng em nhếch lên thành nụ cười chua xót.

***

Trên đường về, đầu óc Sa Hạ từ đầu đến cuối là một mớ hỗn loạn, bên tai quanh quẩn câu nói của em: "Chị còn có em..." Nàng tưởng lần này trở về, em chỉ muốn lấy lại những thứ vốn thuộc về em nhưng bây giờ xem ra tình hình không đơn giản như vậy.

Nàng nghĩ mãi cũng không đoán ra ý đồ của em, thậm chí đến lúc em dừng xe, xuống xe mở cửa cho nàng, nàng vẫn chưa định thần lại được.

"Xuống xe đi!" Em nhắc nhở.

Nàng đưa mắt nhìn, phát hiện phía trước là bãi đỗ xe của Chu Thiên, càng cảm thấy hoang mang. "Đây là..."

Nhận ra sự nghi hoặc của nàng, em cất giọng lãnh đạm: "Chẳng phải chị nói hôm nay nhường lại chức tổng giám đốc cho em?"

Nàng ngây người nhìn em. Nàng thật sự ngày càng không thể hiểu nổi người thiếu nữ đã cùng nàng trưởng thành. "Chẳng phải... em nói em không quan tâm sao?"

"Nhưng em cũng không nói em không nhận."

"Ờ..." Nàng cúi đầu nhìn đồng hồ. "Bây giờ đã là hai giờ chiều, chỉ e không kịp mở cuộc họp hội đồng quản trị."

"Vậy em tới văn phòng chị trước. Chị hãy giới thiệu sơ qua với em tình hình hiện tại của Chu Thiên."

Đối diện với bộ dạng hùng hổ dọa người của em, nàng không còn cách nào phản bác, đành gật đầu. "Được thôi!"

Cùng Tử Du sóng đôi đi vào công ty, không cần nghĩ Sa Hạ cũng biết cảnh tượng này gây chấn động đến mức nào.

Nhân viên có thâm niên hai năm trở lên đều dừng công việc đang làm, kinh ngạc nhìn em đi bên cạnh nàng.

Nàng cố ý nện mạnh gót giày cao gót xuống nền nhà, bọn họ lập tức biết ý, quay trở lại với công việc.

Tất nhiên, khi Sa Hạ và Tử Du đi qua, bọn họ lập tức chụm đầu bàn tán nguyên nhân khiến nàng và em cùng xuất hiện. Vô tình lọt vào tai nàng chỉ là những lời suy đoán, phần lớn đám nhân viên ủng hộ nàng và em "nối lại tình xưa".

Cũng khó trách bọn họ hiểu nhầm, mối "thù mới hận cũ" giữa nàng và em đến ba nàng còn không rõ, huống hồ là người ngoài.

Hành lang dài dằng dặc cuối cùng cũng đến điểm dừng. Lúc họ đi qua văn phòng của trợ lý Kim, đúng lúc anh ta đẩy cửa đi ra ngoài. Là người trưởng thành, tính cách điềm đạm, trợ lý Kim rõ ràng bình tĩnh hơn những người khác. Thấy Tử Du, anh ta chỉ hơi kinh ngạc, sau đó cúi đầu thay lời chào. Tiếp theo, anh ta ngập ngừng hỏi Sa Hạ: "Giám đốc, cuộc hẹn tối nay..."

"Không sao, tôi sẽ đến đúng hẹn." Nàng nói. "Anh hãy sắp xếp lại tài liệu dự án thời gian gần đây rồi mang tới văn phòng tôi."

"Được ạ! Nửa tiếng sau tôi sẽ đưa đến văn phòng Giám đốc."

"Được."

Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, lúc đi qua trợ lý Kim, nàng như nhìn thấy anh ta chăm chú quan sát sắc mặt của Tử Du.

Cả buổi chiều, Tử Du độc chiếm vị trí của Sa Hạ, nghiên cứu hồ sơ dự án của công ty Chu Thiên thời gian gần đây. Đặc biệt là hợp đồng vụ đầu tư của Bill, em xem rất tỉ mỉ, gần như nghiền ngẫm từng câu từng chữ, lông mày nhíu chặt.

Vốn có thái độ nghiêm túc với dự án này, nàng lặng lẽ rót đầy ly cà phê của em, nhân tiện liếc trang tài liệu em đang tập trung nghiên cứu. Đó chính là vấn đề mạng lưới tiêu thụ và thiết bị khai thác dầu thô loại hình mới mà nàng và Bill mãi vẫn không thể đi đến thống nhất. Bill hy vọng công ty DMS của anh ta toàn quyền tiêu thụ, đồng thời sẽ nhượng mức lợi nhuận hợp lý cho Chu Thiên. Còn nàng kiên quyết giữ ý định để Chu Thiên phụ trách thị trường.

Tử Du theo thói quen cầm tách cà phê nhấp một ngụm. Em hơi ngây người, ngẩng đầu nhìn nàng.

Nàng thừa dịp hỏi ý kiến em: "Em xem tôi có nên nhượng bộ? Thật ra, trong hơn một năm qua, tôi đã cố gắng mở rộng thị trường, đầu tư không ít tiền nhưng vẫn không nhận được đơn đặt hàng... Em cũng biết đấy, thị trường ngành dầu khí có hạn, cạnh tranh vô cùng khốc liệt, mà toàn là cạnh tranh không lành mạnh."

Nói trắng ra, chẳng ai xem mặt hàng của bạn có tốt không, mà chỉ xem quan hệ của bạn có cứng không.

"Vậy tại sao chị lại từ chối để DMS làm đại lý tiêu thụ?"

"Tôi không muốn Chu Thiên trở thành công xưởng làm thuê của doanh nghiệp nước ngoài." Nàng không nói với em, nguyên nhân chủ yếu nhất là vì dự án này do em khởi xướng hai năm trước. Đối với nàng, từ đầu đến cuối em mới là chủ nhân của nó. "Nếu là em, em có nhường quyền tiêu thụ?"

"Em sẽ nhường. Chu Thiên không có thực lực phát triển thị trường tiêu thụ loại sản phẩm này. Có điều, em sẽ không ký hợp đồng hợp tác." Tử Du tiện tay ném tập tài liệu vào thùng rác. "Bởi vì DMS không có thành ý hợp tác với Chu Thiên, bọn họ một lòng muốn độc chiếm thị trường."

Làm sao Sa Hạ không biết ý đồ của bọn họ nhưng ngoài DMS, không còn công ty nào chịu bỏ vốn đầu tư vào dự án mạo hiểm này. "Bọn họ là nhà đầu tư duy nhất chịu bỏ tiền..."

"Nếu Thấu Kỳ thị có ý đầu tư thì sao?"

"Thấu Kỳ thị?"

Tử Du muốn đầu tư vào dự án? Phản ứng đầu tiên của Sa Hạ là nghi ngờ ý đồ của em. Em đã mua quyền khai thác núi đất đỏ, dự án này là canh bạc cuối cùng của nàng. Một khi để em ngồi vào vị trí tổng giám đốc Chu Thiên, lại để Thấu Kỳ thị rót vốn đầu tư, em sẽ càng dễ dàng nuốt trọn dự án. Đến lúc đó, Chu Thiên còn lại thứ gì? Một cái vỏ rỗng gánh món nợ lớn mà thôi.

Năm mươi mốt phần trăm cổ phần trong tay ba nàng chỉ e cũng trở thành hư vô.

Nghĩ đến đây, sống lưng nàng toát mồ hôi lạnh.

"Không sai." Em xoay chiếc ghế, giơ tay kéo nàng vào lòng. Em cất giọng mờ ám bên tai nàng: "Đêm nay, chị có nên đổi đối tượng "đàm phán" thành em không nhỉ?"

Trong đầu nàng vụt qua hình ảnh nóng bỏng ở Passion hơn hai năm trước, nàng kiên định lắc đầu. "Không, tôi tuyệt đối không hợp tác với em."

Giọng em lạnh hẳn. "Tại sao?"

"Bill cùng lắm là muốn thôn tính dự án. Còn em... sẽ nuốt trọn Chu Thiên..." Nàng ngừng một giây. "... và cả tôi nữa."

Tử Du không hề tỏ ra phiền não vì bị nàng vạch trần tâm tư. Ngược lại, em còn mỉm cười, đặt bàn tay không bị thương lên eo nàng, nhẹ nhàng vuốt ve. "Chu Thiên sớm muộn cũng là của em. Chị sớm muộn cũng thuộc về em..."

Ngón tay em dừng lại ở nơi nhạy cảm. Nàng rùng mình, hoảng hốt nhảy ra khỏi người em. Vì quá dùng sức, nàng suýt ngã sõng soài, phải lùi lại vài bước mới đứng vững.

"Không! Không thể nào!" Nàng hùng hổ nói với em. "Em sẽ chẳng giành được thứ gì hết."

Miệng nói vậy nhưng trong lòng nàng biết rõ, chỉ cần có tiền, thế giới này chẳng có gì là không thể, chẳng thứ gì không giành được.

Chạng vạng, sắp đến giờ hẹn với Bill, Sa Hạ thay bộ đồ công sở tương đối mô phạm rồi quay sang Tử Du. "Tôi phải đi gặp Bill."

Nàng không còn nhiều thời gian. Tối nay, nàng nhất định phải đạt được thỏa thuận với Bill. Nàng phải nhanh chóng ký kết hợp đồng nhân lúc nàng còn có thể chống đỡ.

Mặc dù không thể ngăn cản Tử Du thôn tính Chu Thiên nhưng nếu có sự ủng hộ của Bill, ít nhất nàng cũng có cơ hội giành phần thắng.

Sa Hạ tưởng em sẽ nhận ra tâm tư của nàng mà ngăn cản nàng. Nàng đã nghĩ đến các đối sách, thậm chí bảo chú Tài giúp nàng giải quyết bằng vũ lực, ai ngờ em không những không ngăn cản, còn nói: "Em đi cùng chị."

Thấy nàng hơi do dự, em cất giọng lãnh đạm: "Chị cũng biết, ở một nơi như Passion, cho dù chị bị cưỡng bức trong phòng cũng không có ai vào cứu chị."

Điều này... nàng đã được lĩnh giáo. Nhưng ngộ nhỡ em muốn phá hoại việc hợp tác giữa nàng và Bill thì sao?

Tử Du nhanh chóng đọc ra suy nghĩ của nàng. "Chị yên tâm đi, em sẽ không ngăn cản vụ hợp tác của chị, làm những chuyện ảnh hưởng đến thân phận của mình."

Ngẫm đi nghĩ lại, nhưng lời em nói cũng có lý. Bây giờ em là công chúa của Thấu Kỳ thị, mang bộ mặt của Thấu kỳ gia, em tuyệt đối không nói những lời thất thố trước mặt người đại diện khu vực Trung Quốc của DMS. Hơn nữa, Sa Hạ biết Bill thật lòng muốn hợp tác với Chu Thiên, anh ta sẽ không vì sự phá hoại của em mà bỏ cuộc.

Nàng cầm áo khoác đưa cho em. "Chúng ta đi thôi!"

Hai năm không đến Passion Pub, nơi này vẫn không thay đổi nhiều, vẫn phô trương ánh đèn và âm thanh kích tình.

Đi nhanh trên hành lang dài, nàng đến phòng VIP mà Bill đặt trước, đẩy cửa bước vào.

Bill đã chờ sẵn trong phòng, thư thái cầm ly rượu, thưởng thức bản nhạc giao hưởng. Nói thật lòng, Bill là người đàn ông Mỹ hấp dẫn, với mái tóc ngắn màu nâu, sống mũi cao như tượng đá, thân hình cao lớn thể hiện vẻ đẹp của đàn ông ngoại quốc. Đáng tiếc, đôi mắt màu xanh lam của anh ta chứa đầy dục vọng không thể che giấu. Anh ta luôn nhìn nàng bằng ánh mắt nóng bỏng.

Thấy nàng đẩy cửa, thân hình cao lớn nhanh như cắt xông đến trước mặt nàng, đồng thời tặng nàng quà gặp mặt truyền thống của người Mỹ, đó là vòng tay ôm nồng nhiệt.

Tuy ôm nhau là phép xã giao của người Mỹ nhưng anh ta hơi siết chặt tay. Nàng dùng sức cũng không thoát khỏi vòng tay của anh ta, đành giả bộ nhiệt tình ôm lại, cố chịu đựng mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi, lên tiếng chào hỏi: "Hi, Bill!"

Tiếng động ở cửa có vẻ hơi mạnh. Không cần nhìn nàng cũng biết là Tử Du.

"Bill, tôi muốn giới thiệu với anh..." Nàng thừa dịp đẩy người Bill, chỉ tay về phía Tử Du đang đứng ở cửa. "Đây là..."

"Chou Tzuyu?" Bill hưng phấn reo lên rồi lập tức chạy tới bắt tay em. Sau đó, anh ta xúc động hỏi em đến Trung Quốc từ lúc nào, tại sao lại ở đây. Xem ra, mối quan hệ giữa hai người không phải thân thiết bình thường.

Tử Du trả lời bằng tiếng Anh: "Vừa rồi nghe Tiểu Hạ nói hẹn anh bàn bạc hợp đồng, tôi đi cùng chị ấy... đương nhiên để giúp chị ấy đàm phán."

Tuy là người Mỹ nhưng Bill đã làm việc ở Trung Quốc nhiều năm, anh ta hiểu phép xã giao của người Trung Quốc. "Nếu Tzuyu đã ra mặt, mọi việc sẽ dễ giải quyết thôi."

"Cảm ơn anh!" Em vỗ vai anh ta, kéo tay nàng ngồi xuống chiếc sofa phía đối diện.

Bill rót đầy hai ly rượu vang cho họ. Anh ta cùng Tử Du nâng ly, trò chuyện về tình hình gần đây của hai người một lúc, mới chợt nhớ ra sự tồn tại của Sa Hạ. "Này, Tzuyu, em và Chu tiểu thư có quan hệ gì vậy?"

"Chị ấy là..."

"Tôi là chị gái của em ấy." Nàng trả lời thay em.

"Chị gái? Chẳng phải em họ Thấu Kỳ sao?"

Tử Du nâng ly rượu, nhấp một ngụm, nụ cười trên khóe miệng đầy ẩn ý.

Bill chợt ngộ ra: "À, tôi hiểu rồi."

"Tzuyu, chị gái em xinh đẹp và đáng yêu thật đấy..." Ánh mắt anh ta lại vụt qua tia dục vọng. Có thể ở nước Mỹ, đây là một lời tán dương bình thường, nhưng nàng không quen nổi.

"Đúng vậy." Tử Du mỉm cười nhìn Sa Hạ, vòng tay qua eo nàng, bờ môi chạm vào tóc mai của nàng. "Tôi luôn yêu chị ấy."

Nàng không nghe nhầm, em vừa nói "yêu" (love). Nàng tưởng cả cuộc đời sẽ không bao giờ được nghe em thốt ra từ này. Biết rõ em cố ý tuyên bố chủ quyền với Bill, khiến Bill tưởng nàng thuộc về em, nàng vẫn cảm thấy hoang mang, cổ họng khô khốc.

Nàng cầm ly rượu vang trước mặt, uống một ngụm lớn. Vị chua cay kích thích vị giác của nàng. Có người nói, từ trong vị chua cay của rượu vang thẩm thấu vị ngọt ngào, đó chính là mùi vị của tình yêu. Nàng chưa từng thử qua, không biết do rượu nàng từng uống chẳng phải hàng cực phẩm hay do nàng không biết cách thưởng thức...

Tử Du giật lấy ly rượu trong tay nàng. "Tiểu Hạ, đây là ly của em."

Nói xong, em cố ý đặt môi lên miệng ly, nơi có dấu son của nàng, uống cạn chỗ rượu còn lại. "Bill, nể tình anh em giữa chúng ta, anh chiếu cố cô chị gái đáng yêu của tôi đúng không?"

"Đó là lẽ dĩ nhiên."

Đi vào chủ đề chính, Sa Hạ chọn thời cơ bày tỏ thành ý hợp tác với Bill, sau đó đề xuất ý kiến với ý định thăm dò, nàng đồng ý nhượng quyền tiêu thụ cho DMS, nhưng không phải độc quyền, hỏi liệu anh ta có thể chấp nhận.

Bill nhìn Tử Du bằng ánh mắt khó xử. "Việc này..."

Em không xen ngang. Em cầm ly rượu, tao nhã tựa vào thành ghế, từ từ thưởng thức. Một bàn tay em đặt lên đùi nàng, trông có vẻ tự nhiên nhưng bộc lộ sự mờ ám khó diễn tả.

Bill nhìn chằm chằm vào cánh tay em một lúc. "Được, nể mặt Tzuyu, tôi đồng ý."

Em cười cười nhìn nàng. Nàng ra sức ấn hai huyệt thái dương đau buốt, mọi tia hy vọng đều tan biến.

Tiếp xúc với Bill một thời gian không phải là ngắn, nàng hiểu anh ta là người luôn đặt lợi ích lên hàng đầu và chưa từng nhượng bộ về mặt lợi ích. Hôm nay, anh ta chịu nhượng bộ Tử Du, chỉ e ngày mai, anh ta có thể vì Tử Du mà bán đứng Chu Thiên.

Sa Hạ vốn gửi gắm hy vọng vào Bill, nôn nóng muốn ký hợp đồng với anh ta nhưng bây giờ mới thấy, nàng đã quá ngây thơ. Tất cả mọi việc đều trong tầm kiểm soát của em.

***

Sau khi kết thúc buổi gặp xã giao với Bill, họ về đến nhà đã là nửa đêm. Cửa sổ phòng khách vẫn sáng đèn, nhất định là Chu Thiên Hạo đang đợi họ về.

Tử Du dừng trước nhà, xuống xe mở cửa cho Sa Hạ. Nàng tưởng em cho nàng xuống xe trước rồi mới lái ô tô vào nhà để xe tầng ngầm. Nào ngờ nàng vừa đặt chân xuống đất, em một tay chống cửa xe, một tay đặt lên thân xe, giam nàng trong tầm nhìn của em.

Nàng cảnh giác cúi gằm mặt, né tránh bờ môi đang áp sát. "Em..."

"Ba đang ở cửa sổ kia kìa. Chị không muốn khiến ông thất vọng đấy chứ?"

Đảo mắt qua hình bóng mờ mờ trước cửa sổ, nàng liền nở nụ cười yêu mị, vòng hai tay qua cổ em, chủ động hôn em.

Trong đêm tối vắng lặng, nụ hôn mãnh liệt của họ rất có tính thưởng thức. Trong lúc môi lưỡi giao hòa, tay em luồn vào tóc nàng, dịu dàng vuốt ve. Tay nàng thuận theo đường nét mềm mại trên lưng em, từng chút một...

Một nụ hôn không mất đi vẻ thâm tình. Sự xâm chiếm và né tránh giữa hai bờ môi có mùi vị kích tình khó diễn tả.

Trong nụ hôn triền miên và động tác vuốt ve ở đầu ngón tay Tử Du, Sa Hạ không phải không nhận ra khao khát của em, nhưng nàng không dám đón nhận. Bất kể em thật lòng hay giả dối, nàng đều không muốn em xích lại gần, bởi khi nàng và em ở bên nhau, nàng không nhìn thấy tương lai. Nàng không xác định điều gì chờ đón nàng ở điểm cuối cuộc đời: là hạnh phúc hay bi thương, là sống hay chết...

Năm hai ba tuổi, nàng còn trẻ nên dám dùng hôn nhân để đánh cược, thậm chí không tiếc đánh cược cả mạng sống của mình, chỉ mong đổi lấy chút lưu luyến của em. Kết quả, nàng đổi được gì?

Sự tuyệt vọng vì trái tim ngừng đập, nỗi đau bị tước đi cốt nhục sống không bằng chết và lần cuối cùng gặp mặt, thứ em xé nát không chỉ là quần áo, mà còn cả tình yêu nàng dành cho em... Nàng mất hai năm để làm quen với cuộc sống không có em, để coi nhẹ tình cảm này, để chữa lành trái tim bị tổn thương...

Nàng chỉ muốn tiếp tục sống vì ba nàng, vì Chu gia, không yêu bất cứ người nào, không hận bất cứ ai...

Sau khi kết thúc nụ hôn cuồng nhiệt, Sa Hạ chỉnh lại đầu tóc, quần áo rồi đi vào nhà. Quả nhiên ba nàng đang ngồi trước cửa sổ, tuy gương mặt ông không thể hiện điều gì nhưng khóe miệng hơi nhếch lên.

"Ba, ba vẫn chưa ngủ sao?" Nàng cố tình tỏ vẻ kinh ngạc, đi đến bên ông, kéo tấm chăn dưới đầu gối đắp lên người ông. "Sau này ba đừng ngồi gần cửa sổ, ở đây gió to lắm."

"Ba đã bảo vú Ngọc chuẩn bị đồ ăn đêm cho hai đứa." Ông đưa mắt ra sau lưng nàng. "Tiểu Du đâu rồi? Nó không về cùng con à?"

"Em ấy đi đỗ xe ạ!"

"Ờ."

Ba nàng gọi vú Ngọc, bảo dọn đồ ăn đã chuẩn bị sẵn lên bàn.

Đều là món Tử Du thích nhất. Em chậm rãi thưởng thức hồi lâu. Ba nàng chẳng hề động đũa, từ đầu đến cuối chỉ quan sát nét mặt của em.

Từ nhỏ đến lớn, nàng đều tưởng ba nàng thiên vị, ông dành hết tình thương cho nàng. Bây giờ nàng mới biết, ông dành cho nàng tình yêu, còn thứ ông cho Tử Du... là sự kỳ vọng và gửi gắm một đời.

Không phải ông muốn mất người con này, mà là không chịu nổi sự mất mát. Có lẽ ngay từ đầu nàng đã sai. Giả sử nàng không ép em bỏ đi, có thể nào ba nàng sẽ không đổ bệnh nặng như vậy?

Ăn xong, Sa Hạ và Tử Du về phòng, đóng cửa dưới ánh mắt khẩn thiết của Chu Thiên Hạo.

Nàng quá mệt mỏi, thả mình xuống giường, chỉ muốn ngủ một giấc thật say.

Thấy em lên giường ôm nàng, nàng thành thực nói: "Tôi thật sự mệt mỏi lắm rồi, không còn sức lực để cùng em đóng kịch, cũng không có sức lực phản kháng. Em muốn làm gì thì tùy em."

"Được."

Em bắt đầu cởi áo nàng. Nàng liền nhắm nghiền hai mắt.

Trong lúc mơ màng, tất cả quần áo đều rời khỏi cơ thể nàng. Sau đó, một chiếc khăn mặt ấm đặt lên người nàng, cuốn đi mọi nhớp nháp khó chịu, để lại cảm giác mát mẻ, dễ chịu. Tiếp theo, một thứ mềm mại, ấm nóng lướt trên làn da nàng, có lúc dịu dàng như chuồn chuồn đạp nước, có lúc điên cuồng như dông bão...

Cuối cùng, nàng nằm trong vòng tay ấm áp vô cùng.

"Tiểu Hạ... Em rất nhớ mùi hương trên người chị." Một giọng nói thâm tình vang lên bên tai nàng.

Nàng lặng lẽ mở mắt. Bên ngoài là bóng tối không có tận cùng, người bên cạnh và nàng ôm nhau không một khe hở.

Cuộc sống quả là thú vị. Lúc kết hôn, họ đồng sàng dị mộng. Sau khi ly hôn, họ dị mộng đồng sàng...

Nàng cười khổ rồi nhắm nghiền cặp mắt ngân ngấn nước.

Ban đêm, Sa Hạ chìm trong những giấc mơ lộn xộn nhưng vô cùng chân thực. Nàng mơ thấy nàng và Tử Du tái hôn. Nàng đang chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật, em lại đề xuất ly hôn, đồng thời được nhận hai mươi lăm phần trăm cổ phần của Chu Thiên.

Nàng còn mơ thấy Tử Du và Bill liên kết, khiến dự án rơi vào cục diện khó khăn. DMS đột nhiên rút vốn đầu tư, nàng bị ngân hàng đòi nợ, không thanh toán nổi tiền viện phí của ba nàng...

Giấc mơ cuối cùng là cảnh trời xanh biển biếc, hoa tươi rực rỡ vô cùng quen thuộc. Nhưng nơi đó không phải tổ chức đám cưới của nàng mà là đám cưới của Tử Du và Lâm Nhã Nghiên. Nàng đứng trong rừng cây, dõi theo bóng lưng của họ ở phía xa. Đến lúc này nàng mới phát hiện mình vẫn còn yêu em nên không đành lòng. Nàng không biết lấy đâu ra dũng khí, chẳng cần thể diện, đẩy đám đông xông đến giữa em và Lâm Nhã Nghiên. Nàng lớn tiếng nói với em: "Chu Tử Du, em là của chị, dù không yêu chị, em cũng không thể yêu người khác!"

Nàng thừa nhận mình không có lý lẽ. Nhưng tình yêu vốn chẳng tuân theo bất cứ lý lẽ nào. Nàng có thể chịu đựng cuộc sống không có em nhưng nàng không thể chấp nhận em cưới Lâm Nhã Nghiên.

"Sa Hạ... Tôi xin lỗi!" Tử Du và Lâm Nhã Nghiên đan tay vào nhau, đi qua nàng.

Chân tay nàng tê liệt đến mức không thể động đậy, nhịp đập trái tim ngày càng hư vô, cơ thể mất trọng lượng, rơi xuống vực sâu không đáy.

Nàng lập tức mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường đôi trong phòng ngủ, em ngủ rất say bên cạnh nàng. Ánh ban mai chiếu sáng cặp lông mi đang rung rung và khóe miệng hơi cong lên của em. Cánh tay mạnh mẽ ôm chặt cơ thể nàng, giống mỗi buổi sáng sớm khi họ mới cưới.

Nàng cố gắng kéo đầu óc về thực tại mới nhớ ra thời gian trôi qua thật nhanh, họ đã ly hôn hai năm. Tối qua, trước khi chìm vào giấc ngủ, em còn nói rất nhớ mùi hương trên người nàng. Nàng không cho em biết, thật ra nàng cũng nhớ mùi hương trên cơ thể em.

Mặt hơi ngưa ngứa, nàng đưa tay chạm vào, hóa ra là nước mắt.

Nàng đã quyết định buông tay, đã quen với cuộc sống không có em, vậy tại sao nàng vẫn còn vì em mà đau lòng, vì em mà rơi lệ? Tại sao nàng vẫn không thể chấp nhận một người khác ở bên cạnh em? Đúng, nhất định là ghen tị, là không cam lòng. Nàng ghen với "kẻ thứ ba" đê tiện, bỉ ổi như Lâm Nhã Nghiên cũng có thể thành công, không cam lòng khi mình thua sạch sành sanh.

Lông mày Tử Du động đậy, em mở cặp mắt mơ màng. Mặc dù Sa Hạ nhanh chóng lau đi vệt nước mắt còn đọng trên má nhưng vẫn không lọt qua đôi mắt sắc bén của em.

"Tiểu Hạ, tại sao chị khóc? Xảy ra chuyện gì vậy?" Em lập tức ôm nàng chặt hơn, em đã hoàn toàn tỉnh táo.

Nếu nàng nói cho em biết, nàng khóc vì mơ thấy em cưới người khác, không biết em sẽ nghĩ gì. "Rơi vào tình cảnh hằng ngày phải ngủ cùng em, tôi không khóc, lẽ nào nên cười?"

"Ờ." Em thở phào. "Không sao, chị sẽ nhanh chóng quen thôi."

Đây mới là điều nàng lo lắng nhất.

Nàng không sợ em đoạt mất Chu Thiên, dẫu sao công ty vốn thuộc về em. Nàng chỉ sợ mình giẫm lên vết xe đổ, sợ cảnh tượng trong cơn ác mộng sẽ ứng nghiệm.

***

Sau khi cùng Chu Thiên Hạo ăn sáng và đợi bác sĩ khám lại cho ông, Sa Hạ mới cùng Tử Du tới công ty. Trong phòng hội nghị công ty Chu Thiên, nàng nhìn đồng hồ lần thứ n. Nàng đã đợi suốt một tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy bóng dáng các cổ đông. Nàng đã sớm quen cảnh các thành viên "khai quốc công thần" của hội đồng quản trị khệnh khạng ra vẻ ta đây, vừa xem báo cáo tài chính tháng này, nàng vừa nhẫn nại chờ đợi.

Tử Du không hề tỏ ra sốt ruột, vì kể từ lúc em mở máy di động, chuông điện thoại không ngừng reo vang, nghe qua có vẻ đều là những vụ làm ăn ghê gớm, cần xin ý kiến của em. Em không hề thay đổi sắc mặt, xử lý quyết đoán, ổn thỏa.

Trong số đó có một cuộc điện thoại rất kỳ lạ. Em nghe máy, chỉ nói một câu: "Ừm, tôi biết rồi", rồi tắt máy.

Lại một tiếng đồng hồ trôi qua, không một cổ đông nào xuất hiện, Sa Hạ bắt đầu cảm thấy sự việc không bình thường. Nàng đang định gọi điện cho trợ lý Kim hỏi tình hình, cửa phòng hội nghị mở ra, trợ lý Kim cầm túi văn kiện đi vào. Anh ta đi thẳng đến bên Tử Du. Em nhận tập tài liệu, bình thản xem một lượt rồi nở nụ cười nhạt. "Ờ, làm rất tốt!"

Đầu óc nàng như nổ tung, ly nước trong tay nàng sóng sánh, nước nóng đổ vào tay nàng.

Nàng mặc kệ cánh tay bỏng rát, giật tập tài liệu trong tay em. Giấy trắng mực đen rất rõ ràng, bảy vị cổ đông của Chu Thiên và Tử Du ký kết hợp đồng chuyển nhượng cổ phần. Bản hợp đồng đầu tiên ký vào ba ngày trước, cũng là hôm em giành được quyền khai thác núi đất đỏ.

Sa Hạ không ngờ em có thể mua lại một nửa Chu Thiên trong ba ngày. Mà người đứng ra tiến hành vụ mua bán lại là trợ lý Kim mà nàng tin tưởng nhất.

Tâm trạng phẫn nộ, kinh ngạc dội trong lòng nàng nhưng lớn nhất vẫn là cảm giác thất vọng về bản thân. Nàng nên sớm đoán ra, Kim Triển Bằng là trợ lý trước đây của Tử Du, sau khi em bị nàng ép rời khỏi công ty, rất nhiều nhân viên của Chu Thiên chủ động xin nghỉ việc, còn anh ta vẫn ở lại giúp nàng...

Vào thời khắc "mịt mù khói súng" này, em lại túm lấy tay nàng, chăm chú nhìn vết bỏng trên làn da nàng. "Sao chị chẳng cẩn thận gì cả!"

Nàng giật tay khỏi tay em, bóp vầng trán đau buốt.

Không sao, chỉ là bốn mươi chín phần trăm cổ phần, số cổ phần do nàng sở hữu quá một nửa, Chu Thiên vẫn thuộc về ba nàng, không ai có thể cướp mất. Nàng cố gắng an ủi bản thân như vậy. Sau khi tâm trạng ổn định trở lại, nàng chống tay xuống thành ghế, ngồi về vị trí của mình, nhìn thẳng vào em. "Em nắm bốn mươi chín phần trăm cổ phần của Chu Thiên thì sao? Quyền quyết định vẫn nằm trong tay tôi".

Tử Du phất tay, Kim Triển Bằng lui ra ngoài, đóng cửa phòng hội nghị. Cả quá trình đó, anh ta không hề nhìn nàng một lần. Em thong thả tựa vào thành ghế, nhìn quanh phòng hội nghị trống không. "Chị không cảm thấy như vậy rất tốt sao? Chu Thiên bây giờ thuộc về hai chúng ta. Dù chúng ta có quyết định thế nào cũng không cần phải thông báo, bàn bạc với người khác."

Nàng cười nhạt. "Rốt cuộc em muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi, Tổng giám đốc Thấu Kỳ!"

"Tiểu Hạ, em không có ý gì khác. Em chỉ không muốn nhìn mấy ông già đó chỉ tay năm ngón, nói nhăng nói cuội với chị..."

"Xin hãy nói vào trọng điểm."

Tử Du thở dài. "Em đã xem qua sổ sách tài vụ của công ty. Chu Thiên hiện đang đối diện với nguy cơ rất lớn. Em phải trở thành cổ đông của Chu Thiên thì mới thuận lợi rót vốn đầu tư vào Chu Thiên, giúp Chu Thiên vượt qua khó khăn." Em đưa một tập tài liệu cho nàng. "Đây là kế hoạch đầu tư và bản hợp đồng hợp tác với Thấu Kỳ thị. Em hy vọng chị hãy suy nghĩ lại."

Bắt gặp ánh mắt cảnh giác của nàng, em nói tiếp: "Em biết chị lo ngại em mượn việc đầu tư để đánh đổ Chu Thiên. Nhưng chị nghĩ xem, nếu muốn đánh đổ Chu Thiên, việc gì em phải bỏ ra nhiều tiền mua lại bốn mươi chín phần trăm cổ phần? Làm vậy em có lợi gì chứ?"

Sa Hạ nhất thời không biết trả lời thế nào. Tử Du nói đúng, nếu muốn đánh đổ Chu Thiên, việc gì em phải bỏ số tiền lớn mua cổ phần. Đợi Chu Thiên bị phá sản, em muốn mua bao nhiêu cũng hết sức dễ dàng.

Nếu em muốn chiếm Chu Thiên thông qua sở hữu cổ phần, con số bốn mươi chín phần trăm cũng chẳng giải quyết được vấn đề. Hoặc là tái hôn với nàng, em sẽ có cơ hội được chia thêm cổ phần. Nhưng lúc này, làm sao nàng có thể đồng ý tái hôn với em?

Rốt cuộc Tử Du đang tính toán điều gì, nàng thật sự không đoán ra.

Thấy nàng trầm mặc, em nói tiếp: "Em biết, hiện tại Chu Thiên đang đứng trước nguy cơ rất lớn. Dự án này quyết định sự sống chết của Chu Thiên. Không sai, bây giờ Bill đồng ý bỏ vốn đầu tư thì dự án có thể khởi động như kế hoạch. Nhưng chị tưởng anh ta muốn giúp chị thật sao? Anh ta hy vọng Chu Thiên sớm phá sản hơn bất cứ ai để anh ta có thể mua kỹ thuật và thiết bị của chúng ta với giá rẻ..."

"Em thì sao? Đừng nói với tôi, em không nghĩ như vậy nhé?"

Tử Du đi đến bên Sa Hạ, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng. Một bàn tay em còn quấn vải băng, tỏa ra mùi thuốc khử trùng thoang thoảng. "Tiểu Hạ, em phải nói thế nào để chị tin, em làm tất cả những chuyện này vì chị. Em không muốn chứng kiến Chu Thiên sụp đổ, không muốn thấy chị vì Chu gia mà phải bôn ba vất vả. Tiểu Hạ, hãy đọc kĩ bản hợp đồng này, rồi chị sẽ hiểu, em thật lòng muốn giúp chị."

Nàng đảo mắt qua bản hợp đồng, lập tức bị nội dung của nó thu hút. Nàng vội vàng cầm tập tài liệu đọc kĩ một lượt. Không thể phủ nhận, mỗi điều khoản trong bản hợp đồng đều nhằm mục đích khiến dự án tiến hành thuận lợi. Câu chữ vô cùng kín kẽ, được cân nhắc kĩ càng, đều có lợi cho Chu Thiên.

Gập bản hợp đồng lại, nàng gật đầu:"Được, tôi sẽ suy nghĩ nghiêm túc."

***

Rời khỏi phòng hội nghị, Sa Hạ đi qua văn phòng của trợ lý Kim để về phòng mình. Cách lớp tường kính trong suốt, nàng nhìn thấy Kim Triển Bằng đang cắm cúi làm việc. Hai năm nay, nàng thật sự cảm kích anh ta. Lúc mới vào Chu Thiên, nàng sứt đầu mẻ trán bởi công việc vô cùng bề bộn, anh ta đều nói cặn kẽ cho nàng biết, Tử Du làm thế nào để giải quyết những rối rắm này. Anh ta cũng thường ở lại công ty làm thêm với nàng đến tận đêm khuya, toàn tâm toàn lực giúp đỡ nàng quản lý Chu Thiên. Có lẽ nàng không phải một tổng giám đốc giỏi, nhưng Kim Triển Bằng chắc chắn là một người trợ lý xuất sắc, dù anh ta đã bán đứng nàng.

Nhìn thấy nàng, Kim Triển Bằng lập tức đứng dậy mở cửa cho nàng. Thái độ của anh ta vẫn cung kính như ngày nào, như không có chuyện gì xảy ra. "Giám đốc Chu, cô tìm tôi có việc sao?"

Nàng gật đầu, đi vào phòng của anh ta.

Kim Triển Bằng kéo rèm cửa sổ, ngăn những ánh mắt tò mò bên ngoài.

"Tôi có lỗi gì với anh sao?"

"Không phải". Anh ta trả lời rất dứt khoát.

"Vậy tại sao anh bán đứng Chu Thiên?"

"Tôi không bán đứng Chu Thiên, việc chuyển nhượng cổ phần trong nội bộ công ty không ảnh hưởng đến lợi ích của công ty. Ngược lại, tôi cho rằng Thấu Tổng trở thành cổ đông lớn sẽ rất có lợi đối với sự phát triển của Chu Thiên trong tương lai". Câu trả lời của Kim Triển Bằng rõ ràng đã có sự chuẩn bị trước, giọng rất hùng hồn.

"Nhưng anh lại giấu tôi cả quá trình diễn ra chuyện đó". Có lẽ anh ta không phản bội Chu Thiên, mà là phản bội nàng.

Kim Triển Bằng im lặng.

Sa Hạ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không còn sức lực vòng vo với anh ta, liền hỏi thẳng: "Anh bị Tử Du mua chuộc từ khi nào? "

Anh ta cũng không quanh co. "Hai năm trước. Lúc ra đi, Chu Tổng tặng tôi một ngôi nhà. Cô ấy nói, nếu trong ba năm, Chu Thiên không tuyên bố phá sản, ngôi nhà đó sẽ thuộc về tôi. "

Nàng nở nụ cười tự giễu. "Em ấy hiểu tôi thật đấy, biết Chu Thiên rơi vào tay tôi sẽ không chống đỡ nổi trong ba năm. "

"Không phải vậy, là Chu Tổng ra đi không đúng lúc. Chu Thiên lúc bấy giờ ôm món nợ ngân hàng tới con số trăm triệu, chỉ còn lại cái vỏ trống rỗng và một bản kế hoạch dự án. Công, nhân viên của công ty lần lượt từ chức... Chu tổng sợ cô không thể ứng phó nên mới bảo tôi ở lại giúp cô. "

"Giúp tôi... " Nàng cúi đầu, bàn tay vô thức ôm ngực. Nàng muốn xoa bóp trái tim đau đớn nhưng không thể chạm tới, nghe Kim Triển Bằng nói tiếp: "Chu Tổng nói cô ấy chỉ tạm thời ra đi. Chắc chắn cô ấy sẽ trở về sau ba năm. "

Hỏi xong những điều muốn biết, Sa Hạ chống tay vào sofa đứng dậy, nói với Kim Triển Bằng câu cuối cùng: "Kể từ ngày hôm nay, em ấy là tổng giám đốc của công ty, sau này theo em ấy làm việc, anh nhất định sẽ có tương lai tươi sáng. "

"Giám đốc Chu!" Kim Triển Bằng do dự một lát, rồi mở miệng. "Dù thế nào thì việc Chu Tổng mua lại cổ phần của Chu Thiên cũng là giúp Chu Thiên vượt qua khó khăn."

"Ờ, tôi hiểu rồi!"

Sa Hạ nói nàng đã hiểu nhưng thực ra nàng hiểu điều gì, hiểu như thế nào, nàng nhất thời mù mịt. Nàng chỉ cảm thấy Tử Du vẫn là tấm lưới quấn chặt lấy nàng, khiến nàng không thể thoát ra, cũng không thể né tránh.

Từ lúc rời khỏi văn phòng của trợ lý Kim, ngực nàng càng lúc càng đau buốt. Nàng tưởng mình lại phát bệnh, nhân tiện đi bệnh viện lấy thuốc cho ba nàng, nàng đăng ký khám tim. Sau cuộc kiểm tra kĩ lưỡng, kết quả kiểm tra hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng. Bác sĩ nói, tim nàng hồi phục rất tốt, chức năng tim đã như của người bình thường, chỉ cần giữ tâm trạng ổn định, chú ý vấn đề ăn ở, tránh vận động mạnh thì nàng hoàn toàn có thể sống cuộc sống bình thường.

Nàng không chắc chắn nên hỏi lại lần nữa: "Bệnh tim của tôi không tái phát thật sao? Tại sao gần đây tôi luôn cảm thấy lồng ngực đau buốt?"

Bác sĩ lại kiểm tra một lượt cho nàng, sau đó kết luận: "Đúng là chẳng có vấn đề gì cả."

Tuy bác sĩ là một chuyên gia có tiếng nhưng nàng không mấy tin tưởng kết luận của ông ta. Vì vậy, nàng vẫn đề nghị bác sĩ kê cho nàng mấy lọ thuốc Nitroglycenrin để dự phòng. Cầm thuốc rời bệnh viện, nàng chợt nhớ tới Cung Hiếp Tiếu Lương.

Tử Du cho rằng cô ta lừa dối tình cảm của nàng, hại chết con của họ. Lúc đầu nàng cũng nghĩ như vậy. Nhưng sau đó, nàng có hỏi vài bác sĩ, bọn họ đều cho nàng biết, kiến nghị của Cung Hiếp Tiếu Lương lúc bấy giờ hoàn toàn chính xác. Tình trạng sức khỏe của nàng không cho phép nàng giữ đứa bé. Nếu nàng miễn cưỡng giữ bào thai, không những con nàng không sống nổi, ngay cả nàng cũng có nguy cơ nguy hiểm đến tính mạng.

Dù thế nào, Cung Hiếp Tiếu Lương cũng là một bác sĩ có trách nhiệm, cũng giống Tử Du trước kia là người em gái tốt không có gì đáng chê trách.

Cũng có thể, sự việc phát triển tới ngày hôm nay, không ai trong họ có lỗi, chỉ là do lập trường, thân phận của họ.

***

Suy đi tính lại, bớt đi gánh nặng Chu Thiên chẳng có gì không tốt đối với nàng. Ít nhất, nàng không cần phiền não vì chuyện vốn đầu tư, có thể dành nhiều thời gian chăm sóc ba nàng. Lúc nàng về nhà, ba nàng vừa ăn cơm xong, chuẩn bị nghỉ ngơi. Thấy nàng, ông rất vui, nói đang muốn hít thở không khí trong lành, bắt nàng cùng ông đi dạo ngoài sân vườn.

Nàng khoác cho ba chiếc áo dày rồi đỡ ông ra cửa.

Những năm qua, có rất nhiều thứ đã thay đổi nhưng từng cái cây, ngọn cỏ trong ngôi biệt thự vẫn như ngày xưa, vẫn là cảnh sắc trong ký ức lúc nhỏ, vẫn là cảnh sắc trước khi mẹ nàng qua đời. Đến bây giờ nàng mới hiểu, thế nào là tình yêu đến chết cũng không đổi thay.

Vịn tay vào cành cây khô, ba nàng nói: "Có lẽ ba đã già thật rồi, gần đây thường nhớ đến quãng thời gian con và Tiểu Du còn nhỏ. Lúc đó, cả ngày con quấn lấy nó, đến lúc đi ngủ cũng đòi ngủ cùng nó. Ba thường nghĩ, nếu Tiểu Du rời xa con, không biết con sẽ ra sao."

"Ba, con đã không còn là một cô bé nữa."

Ông vuốt tóc nàng, đáy mắt đục mờ do bệnh tật hành hạ chứa đầy vẻ không đành lòng và lưu luyến. "Đối với ba, con lúc nào cũng chỉ là cô bé, cần người khác che chở, bảo vệ."

Chớp chớp đôi mắt cay cay, nàng vội vàng nhìn đi chỗ khác, không để ông thấy giọt lệ trong mắt nàng.

"Tiểu Hạ, con và Tiểu Du định khi nào tái hôn?"

"Tái hôn?" Nàng thật sự không hiểu. Việc họ vội vàng kết hôn là một sai lầm, tại sao người cha hết mực thương yêu nàng lại mong muốn nàng và Tử Du giẫm lên vết xe đổ như vậy?

Thái độ trầm mặc của Sa Hạ khiến ông lo lắng. "Sao thế? Con không muốn tái hôn với Tiểu Du?"

"Không phải." Nàng không muốn tiếp tục phạm phải sai lầm, cũng không muốn làm ông thất vọng. Nàng nghĩ, chuyện Tử Du mua lại cổ phần của Chu Thiên sớm muộn ba nàng cũng biết, chi bằng nhân dịp này thăm dò quan điểm của ông. "Ba, ba biết không, Tử Du đã mua hết cổ phần trong tay chú Tề, chú Diệu..."

"Vậy sao?"

"Con nghe mọi người bàn tán sau lưng, nói lần này em ấy trở về là có ý đồ khác." Thấy ba nàng chau mày, nàng lập tức nhấn mạnh: "Đều là lời đồn đại của những người không liên quan."

"Tiểu Hạ, con hãy mặc kệ người khác nói gì thì nói. Ba nuôi Tiểu Du đến lúc trưởng thành, nó là người thế nào, ba biết rõ nhất. Nó tuyệt đối không làm chuyện khiến con bị tổn thương..."

Ba nàng là người rất hiếm khi tâm sự, vậy mà buổi trưa hôm đó, ông kéo tay nàng ngồi xuống chiếc ghế dài, nói với nàng rất nhiều chuyện. Ngoài trời gió lạnh nhưng lòng bàn tay ông vô cùng ấm áp.

Ông nói, ông sống hơn sáu mươi năm, tuy không phải người trí tuệ nhưng chắc chắn có thể nhìn thấu người nào đáng tin cậy, người nào gian dối, người nào đáng để ông gửi gắm con gái yêu... Vì vậy, năm đó ông mới bất chấp thủ đoạn ép em cưới nàng.

Tuy cuộc hôn nhân của nàng cuối cùng thất bại, tuy em đã quay về Thấu Kỳ gia nhưng ông chưa từng hối hận vì gả nàng cho em. Điều duy nhất khiến ông hối hận là ông không nên chiều theo ý nàng, để mặc nàng ra tòa ly hôn, bởi trong thời gian nàng mất tích, ông đã chứng kiến Tử Du lo lắng, khổ sở và quan tâm đến nàng như thế nào.

Hôm họ ly hôn, vẻ mặt đau khổ và ân hận của em lúc về nhà, ông đều thấy hết. Chỉ đáng tiếc, ông không thể cứu vãn tình thế.

Bây giờ, Tử Du đã trở về. Em thay đổi nhiều so với hai năm trước nhưng ánh mắt em nhìn nàng vẫn không thay đổi. Ông hy vọng nàng không bỏ lỡ hạnh phúc trong tầm tay một lần nữa.

Không biết em diễn xuất quá giỏi khiến ba nàng bị lừa hay là nàng từ đầu đến cuối đều lừa mình dối người?

Nàng đột nhiên cảm thấy mù mờ.

Ngắm cành cây hợp hoan trơ trụi trong vườn nhà, Sa Hạ bất chợt nhớ đến ánh mắt Tử Du dõi theo nàng lúc nàng rời khỏi phòng hội nghị. Hình như ánh mắt ấy vẫn không thay đổi, vẫn là sự sâu thẳm và bất lực không che giấu như trước khi em ra đi.

Lẽ nào nàng đã nghĩ sai? Nàng tưởng hai năm trôi qua, em đã xem nhẹ mọi chuyện, bao gồm cả mối quan hệ của họ. Nàng cũng có thể từ bỏ sự cố chấp của mình, tập trung cùng em diễn một vở kịch để ba nàng có thể yên tâm ra đi. Sau đó, nàng vẫn là nàng, em vẫn là em, họ không bao giờ dây dưa với nhau nữa.

Nhưng nàng không ngờ, em mới chỉ quay về được ba ngày ngắn ngủi, cuộc sống bình lặng của nàng đã bị đảo lộn hoàn toàn. Từ bữa uống rượu rồi lên giường đến việc ba nàng khuyên nàng "tái hôn" ngày hôm nay, mọi tình tiết trong vở kịch đã đi chệch khỏi kịch bản của nàng, phát triển theo nội dung em sắp đặt. Trong khi đó, nàng không biết kết cục câu chuyện của em sẽ như thế nào. Có lẽ cuộc đời vốn không có kịch bản, không ai có thể biết được kết thúc.

Tầm chạng vạng, Tử Du gọi điện về nhà, nói buổi tối em có việc cần giải quyết, có lẽ sẽ về muộn một chút.

Câu "muộn một chút" của em khiến Chu Thiên Hạo đợi đến nửa đêm. Sa Hạ phải tốn bao công sức mới có thể dỗ ông đi ngủ. Trước khi đi ngủ, ông cầm tay nàng, không ngừng khuyên nhủ: "Tiểu Hạ, lần này con đừng bướng bỉnh nữa, hãy cho Tiểu Du một cơ hội."

Nàng gật đầu, về phòng lại bị mất ngủ. Nàng lấy một chiếc hòm được khóa chặt từ trong tủ ra, phủi lớp bụi rồi chậm rãi mở ra. Bên trong là áo ngủ cũ, sơ mi cũ, còn có cả khung ảnh cũ của Tử Du. Đây đều là những thứ em thích nhất, lúc đi quá vội vàng nên em không mang theo.

Nàng không biết em còn để ý đến đống đồ cũ này nữa không nhưng nàng vẫn giữ lại tất cả.

Bên ngoài có tiếng động cơ ô tô. Nàng vội vàng thu dọn đồ, tắt đèn lên giường nằm, nàng cũng không rõ. Có lẽ nàng không muốn em nghĩ nàng đang đợi em. Không bao lâu sau, cửa phòng khẽ mở, nàng nằm trên giường, không nhúc nhích. Một làn khí lạnh mang theo hơi rượu tràn vào, nàng bất chợt rùng mình, cơ thể hơi run rẩy. Em lặng lẽ ngồi xuống cạnh nàng, giúp nàng kéo chiếc chăn mỏng đang đắp ngang bụng lên vai. Sau đó, em không nằm xuống cũng không bỏ đi, chỉ ngồi yên lặng ở đó. Bên cạnh là người thiếu nữ không rõ tâm ý, nàng không ngủ nổi, trong lòng rối bời.

Không biết bao lâu sau, vì nằm một tư thế quá lâu, nửa người nàng hơi tê. Nàng đang suy nghĩ xem có nên trở mình không thì cuối cùng em cũng có động tĩnh, nhưng em không nằm xuống mà bật đèn ở đầu giường. "Chị đã không ngủ được thì đừng ngủ nữa, dậy pha cho em một cốc trà giải rượu đi!"

Nàng thật sự cảm thấy ý kiến này không tồi, ít nhất nàng có thể cử động một chút. Thế là, nàng xoa bóp cánh tay tê cứng, ngồi dậy. Nàng liếc em một cái qua ánh đèn mông lung. Ánh mắt em rất tỉnh táo, chẳng có vẻ gì là say rượu. "Em uống rượu đấy à?"

"Vâng, em uống không nhiều nhưng cũng đủ để gây ra hành vi "bừa bãi"..."

Không đợi em nói xong, nàng đã phi xuống giường, tới phòng bếp.

"Nhớ cho thêm mật ong." Giọng điệu mang đầy ý cười của em truyền tới, giống như trước kia.

Kỹ thuật "nhiều năm không tu sửa" của nàng không còn như xưa. Nàng lọ mọ trong phòng bếp một lúc lâu, ngây ngốc không biết bao nhiêu lần mới pha xong một cốc trà giải rượu có mùi quái dị. Nàng cũng không nhớ phải cho bao nhiêu nguyên liệu, điều duy nhất còn nhớ là cho thêm nhiều mật ong.

Pha trà xong, nàng quay về phòng, mùi dầu tắm trà xanh và cây cỏ tràn ngập trong phòng, xộc vào mũi nàng.

Tử Du đã tắm xong, lên giường nằm, em đang nói chuyện điện thoại: "... Một thời gian nữa... Vâng, con biết rồi... Sức khỏe của ba thế nào rồi ạ? Con sẽ cố quay về sớm."

Sa Hạ âm thầm tính toán chênh lệch múi giờ, không khó đoán ra cuộc điện thoại này đến từ nước Mỹ. Nàng cũng dễ dàng đoán ra, ở Mỹ cũng có những người đang sốt ruột mong em quay về.

Sau khi cúp điện thoại, em nhận cốc trà trong tay nàng, tiện thể kéo nàng vào lòng. Dù không muốn nhưng nàng không thể tránh khỏi tình trạng bị bao vây trong mùi hương quen thuộc.

Mùi hương quen thuộc len lỏi vào mũi, gợi lại trong Sa Hạ nhiều hồi ức. Nàng nghĩ đến lần đầu tiên Tử Du vùi mặt xuống cổ nàng, nói em thích mùi hương này. Nàng cũng nhớ lúc họ quấn lấy nhau, em nói: "Em thích mùi hương của chị... Trước đây ngửi cảm thấy rất ấm áp, bây giờ ngửi thấy càng mê hoặc..."

Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện tình thế không ổn. Nhưng đáng tiếc... nàng tỉnh ngộ quá muộn màng.

Em đã đặt cốc trà chỉ còn nửa cốc xuống chiếc tủ đầu giường rồi lật người đè nàng xuống. Sợi tóc tím lòa xòa của em rủ xuống một bên má nàng, giọt nước lạnh chảy xuống mặt nàng.

Lòng nàng chùng xuống, nàng hỏi em: "Rốt cuộc em muốn gì?"

Em thản nhiên trả lời: "Làm theo lời chị nói, em đóng tốt vai diễn của mình, chị sẽ cho em thứ em muốn."

"Nhưng em muốn gì mới được chứ!" Không muốn tốn công sức đoán mò, nàng hỏi thẳng. "Chu Thiên, hay là tôi?"

"Nếu muốn công ty như Chu Thiên, em có thể tùy tiện đăng ký cả chục ấy chứ!" Ánh mắt em đảo một lượt từ trên xuống dưới cơ thể nàng, thể hiện ý đồ rõ ràng.

Nàng cam chịu số phận, nhắm nghiền hai mắt.

Chuyện xảy ra sau đó không nói cũng biết, dù nên hay không cũng đã xảy ra.

Sau một hồi quấn quýt, Tử Du mãn nguyện ôm Sa Hạ chìm vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng, nàng vẫn lờ mờ hiểu ra một chuyện, thứ "đã mất đi" mà em muốn lấy lại chính là nàng.

Nàng nên sớm nghĩ đến điều này...

***

Mặt trời mọc rồi lại lặn, một tháng trôi qua rất nhanh, Tử Du vẫn không rời khỏi Chu gia.

Một lần ở trong văn phòng lật quyển lịch, đếm ngày tháng, Sa Hạ bỗng phát hiện thời gian này, nàng như đang sống trong mộng ước của thuở mới biết yêu.

Mỗi tối, nàng và em ôm nhau ngủ, buổi sáng mở mắt đều có thể nhìn thấy gương mặt đang ngủ say của em. Ánh nắng ban mai chiếu vào khóe miệng hơi nhếch lên của em. Họ cùng nhau ăn sáng, cùng tới công ty làm việc. Tuy phần lớn công việc do em xử lý nhưng nàng vẫn phải phụ trách không ít việc vụn vặt. Ví dụ cùng em tiếp khách hàng, giúp em sắp xếp tài liệu, rót cà phê và mua cơm trưa cho em...

Nhân viên của Chu Thiên gặp nàng vẫn chào: "Giám đốc Chu" nhưng nàng biết địa vị của nàng đã rớt xuống ngàn trượng từ lâu.

Thỉnh thoảng, em cùng nàng xem phim truyền hình khi em rảnh rỗi. Đặc biệt, những bộ phim về tình yêu, em còn xem chăm chú hơn nàng.

Trong ấn tượng của nàng, em trước kia chỉ xem tin tức và chương trình động vật.

"Em thích thể loại phim tình yêu từ lúc nào vậy." Một lần, em dẫn nàng đi xem buổi chiếu ra mắt một bộ phim điện ảnh chủ đề về tình yêu, cuối cùng nàng cũng không thể kìm nén sự hiếu kỳ, hỏi em.

Em tựa vào thành sofa dành cho khách VIP, ánh mắt không rời màn hình lớn, giọng nhàn nhạt: "Bắt đầu từ lúc bị chị bỏ rơi."

Tuy không đồng tình với cách sử dụng câu từ của em nhưng nàng vẫn động lòng trắc ẩn. "Xem những bộ phim như thế này em sẽ thấy dễ chịu sao?"

"Không." Tử Du trả lời. "Nhưng sẽ giúp em học được cách giành lại người em yêu."

Nếu người em yêu là nàng, vậy thì: "... Hình như em vẫn chưa học được."

***

Có lúc, Tử Du nổi hứng dẫn Sa Hạ tới một hòn đảo nhỏ ở Thái Lan tắm suối nước nóng, hay đưa nàng lên Thiên Sơn, ở nơi ngàn năm tuyết rơi dày đặc, nhẫn nại chờ nàng chủ động lao vào vòng tay em cho đỡ lạnh. Có lúc em đưa nàng tới Tây Hồ, vừa uống trà vừa nói chuyện lý tưởng và cuộc đời nhân tiện hỏi nàng: "Chị định lúc nào tái hôn với em đây, ba giục em không dưới một lần rồi."

Nàng cố gắng nuốt ngụm trà nóng trong cổ họng, nói: "Chúng ta có thể làm chứng nhận kết hôn giả."

Em liếc nàng, sắc mặt không thay đổi. "Chị muốn thế nào cũng được. Có điều nhất định phải tổ chức tiệc cưới. Ba mẹ em và chú bác ở bên Mỹ đều về dự. Lúc đó, có khả năng báo chí sẽ đưa tin..."

Rầm rộ thế chắc chắn mọi người đều biết. Ngộ nhỡ bị giới truyền thông vạch trần họ làm giấy kết hôn giả, mặt mũi của Thấu Kỳ gia để vào đâu? Nàng ngập ngừng: "Ờ, để tôi suy nghĩ lại."

"Chị cứ từ từ suy nghĩ đi!" Tử Du cúi đầu uống ngụm trà, hỏi Sa Hạ: "Chu kỳ của chị tháng này hình như chậm vài ngày rồi thì phải."

Nàng giơ ngón tay nhẩm tính, quả nhiên chậm năm ngày. Rõ ràng nàng đã bắt em dùng biện pháp an toàn vào thời kỳ không an toàn, lẽ nào em... Thảo nào trong mấy ngày đưa nàng đi nghỉ Thái Lan, em chỉ chuyên tâm giày vò nàng mà chẳng làm gì khác. Người thiếu nữ này quả nhiên ngày càng thâm hiểm.

Nàng bất an đặt tay lên bụng. Nhớ đến đứa con từng bị mất, lòng nàng lại nhói đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro