#1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay từ ngày đầu bước chân vào căn nhà này, cậu đã hiểu rằng cuộc sống của mình sẽ không hề dễ dàng. Hắn là một thiếu gia giàu có, quyền lực, được mọi người kính nể. Còn cậu, dù xuất thân từ một gia đình cũng có địa vị, nhưng lại luôn cảm thấy mình như một kẻ xa lạ trong chính cuộc hôn nhân của mình.

Từ khi kết hôn, hắn không hề che giấu sự khinh bỉ đối với cậu. “Cậu nghĩ cậu là ai mà xứng đáng bước vào nhà tôi?” Hắn đã từng nói với giọng đầy cay nghiệt. "Cậu chỉ là một kẻ thừa thãi mà thôi.”

Cậu chưa bao giờ dám đáp trả, chỉ lặng lẽ cúi đầu, tự nhủ rằng thời gian rồi sẽ làm thay đổi mọi thứ. Nhưng ba năm trôi qua, sự khinh bỉ của hắn không những không giảm mà còn ngày càng tệ hơn. Hắn sai khiến cậu làm mọi việc trong nhà, từ việc dọn dẹp, nấu nướng đến việc phục vụ hắn và những người hắn dẫn về nhà. Mặc dù cậu là vợ của hắn, hắn vẫn đối xử với cậu như một kẻ hầu không hơn không kém.

“Làm cho tôi một ly cà phê,” hắn quát lên khi thấy cậu bước vào phòng khách. Cậu nhanh chóng làm theo, dù đôi tay đang run rẩy vì mệt mỏi. Hắn chưa bao giờ hài lòng, luôn tìm cách chê bai mọi thứ cậu làm.

“Cậu làm gì mà vụng về thế? Không làm được việc gì ra hồn!” Hắn mắng khi cậu không may đánh đổ ly cà phê. Cậu chỉ biết cúi đầu xin lỗi, nước mắt chực trào nhưng cố nén lại.

Mỗi ngày, hắn đều dẫn tình nhân về nhà, ngang nhiên ôm ấp, hôn hít ngay trước mặt cậu. Họ cười đùa, hoàn toàn không quan tâm đến sự hiện diện của cậu, như thể cậu là người vô hình. Cậu đau lòng, nhưng không dám trách móc hay thể hiện sự ghen tuông. Cậu chỉ biết lặng lẽ nhìn, nuốt nỗi đau vào trong.

Có lần, cậu đã mạnh dạn hỏi: “Anh… có thể đừng dẫn người đó về nhà được không?” Nhưng hắn chỉ đáp lại bằng một nụ cười khinh miệt: “Cậu là ai mà dám ra lệnh cho tôi? Đây là nhà của tôi, tôi muốn làm gì thì làm. Nếu cậu không chịu nổi, thì cứ việc đi.”

Trái tim cậu như bị xé nát, nhưng cậu vẫn ở lại, tiếp tục nhẫn nhịn vì tình yêu mà cậu dành cho hắn. Cậu tự dối mình rằng, chỉ cần cố gắng thêm một chút, thêm một ngày nữa, có lẽ hắn sẽ nhận ra tình cảm của cậu và thay đổi. Nhưng từng ngày trôi qua, hy vọng của cậu càng trở nên mong manh, để rồi chỉ còn lại sự tuyệt vọng và đau khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro