Chap1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Reng reng reng...
Tôi nhoài người chộp lấy cái điện thoại đang reo inh ỏi.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm thấm thân thuộc, mà không cần nhìn tên điện thoại cũng đoán được là Minh Nhật.

-Anh đang dưới nhà mình đi ăn tối nhé.

Hôm nay anh không chỉ đưa tôi đi ăn tối mà còn đưa tôi đến một quán cà phê nằm sâu trong cin hẻm nhỏ. Tôi rất thích không gian trong quán, mùi cà phê ở đây rất đặt biệt, thật ấm áp. Nhưng tôi cũng cảm nhận được điều gì đó không ổn trong ánh mắt anh.

-Nếu như ngày mai em không còn được thấy anh nữa, thì hãy đến đây thường nhé, hãy xem đây như là lần đầu tiên cũng như lần sau cùng anh và em cùng nha tới đây, cố gắng chăm sóc bản thân mình thật tốt, đừng khóc khi anh không ở bên cạnh, tìm người khác tốt hơn anh. Em xứng đáng được như vậy, quên anh đi và sống thật tốt. Anh không xứng đáng với tình yêu của em đâu.

-Cho em một lí do đi anh-tôi nghẹn lời, cảm thấy lời nói của tôi lúc này trở nên bất lực.

-Anh thực sự rất khó xử và không biết nói với em như thế nào...anh xin lỗi.........

Tôi không nói gì, cảm giác nhói đau trong lòng ngực. Tôi không thể hiểu anh đang nghĩ gì, tại sao anh lại đối xử với tôi như thế. Tôi bỏ chạy thật nhanh ra khỏi quán cà phê đó với sự tò mò của những người xung quanh.

Tôi đi dưới ánh đèn vàng nhạt trên phố vắng lạnh lẽo. Từ nay sẽ không còn ai gọi tôi mỗi buổi sáng hay tối nắm tay tôi băng qua từng con phố, cũng chẳng còn bờ vai để tôi tựa vào những lúc buồn.

Những ngày sau đó tôi không liên lạc được với anh, điện thoại anh bị khoá và tài khoản facebook cũng biến mất.

Ba tháng sau, tôi vẫn hay ghé ngang quán cà phê hôm chia tay, tôi cũng làm quen được với Nam-chủ quán, cũng là một người bạn của anh. Khi tôi nói về anh, ánh mắt Nam đượm buồn, Nam luôn né tránh những câu hỏi của tôi về anh. Tôi chưa bao giờ ngừng hi vọng về một ngày Minh Nhật sẽ xuất hiện và cho tôi một câu trả lời, cho dù là gì đi nữa tôi cũng sẽ chấp nhận nó như cách tôi chấp nhận sống cuộc sống không có anh suốt thời gian qua. Tôi đã sống trong thắc mắc, nghi ngờ và khó chịu đó đã lâu lắm rồi.

Bỏ đi một thời gian, tôi tìm được cho mình một công việc làm thêm ngoài giờ học, tôi vùi đầu vào công việc để không suy nghĩ nhiều về Minh Nhật. Tôi cũng không còn ghé quán cà phê như trước nữa.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro