Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Cao Viễn gặp lại Nhạc Dương, là 4 năm sau.

Trong thời gian này, Cao Viễn được Tống Tư Thành nuôi thành tinh tế hơn, thậm chí còn càng ngày càng trẻ ra.

Hôm nay, anh ngồi trong một góc của phòng ăn với khuôn mặt xa cách cùng với bộ vest lịch sự được thiết kế riêng. Đôi mắt anh dường như trở lại như thuở ban đầu, mang theo một tia thuần túy sạch sẽ mà nhìn ngắm thế giới này. Bộ dáng này của Cao Viễn, hiển nhiên càng trở nên cực kỳ hấp dẫn.

Tất nhiên Lê Dương cũng nhìn thấy Cao Viễn, cậu ta nhìn Cao Viễn với ánh mắt hoài nghi, không tin đối phương có thể thay đổi nhanh chóng đến như vậy.

Một Cao Viễn tuấn tú, trắng trẻo tuấn lãng, cùng với khí chất ung dung, không ngờ lại làm rung động lòng người.

Lớp trang điểm của Nhạc Dương càng trở nên dày đặc dù vẫn diện những đồ hiệu như cũ. Mà Nhạc Dương lúc này, ở trong mắt Cao Viễn, đã biến thành một chiếc mũ cũ thật sự.

Anh đã quen với sự ngạo khí như hòa vào xương máu của Tống Tư Thành, mỗi cử động của người kia đều tự nhiên mang theo sự trang nghiêm và tao nhã. Người kia cũng không mặc những món đồ mà vừa liếc qua là biết đó là hàng hiệu,trái lại mỗi món đồ đều được thiết kế riêng, nếu là người không có kiến thức liền sẽ không nhìn ra giá trị thật thụ.

"Sao anh lại ở chỗ này ?" Nhạc Dương đi tới, trên mặt muốn lộ ra một nụ cười tự nhiên.

"Đi dạo phố thì trời mưa, chờ người đón." Cao Viễn cứ như thế đáp.

"Bạn trai anh à?" Nhạc Dương lúng túng nói.

Cao Viễn lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu, gật đầu.

Nhạc Dương còn định nói thêm thì một người nước ngoài mắt xanh tóc vàng đi tới nhìn sang. Người nước ngoài hơi khổng lồ, cao hơn Nhạc Dương hẳn một cái đầu. Vừa đi tới liền không có ý tốt nhìn Nhạc Dương, trong mắt lộ ra ý tứ rất rõ ràng.

Nhạc Dương càng thêm xấu hổ.

Cửa phòng ăn được đẩy ra, người đi tới rất cao, khoản tầm một mét tám. Bên ngoài có chút lạnh nên người đó khoác một chiếc áo len bên ngoài, dáng người thon gầy tràn đầy tao nhã.

"Sao lại không kêu tài xế cùng đi ra, có mệt không ?"

Người đó bước vài bước đến chỗ Cao Viễn, đem đồ Cao Viễn để sang một bên, cau mày không đồng ý nói.

"Tay đã lạnh như thế rồi, mặc nhiều một chút."

Cao Viễn nhìn đối phương khoác thêm áo cho mình, trầm mặc liếc một cái.

"Tôi sẽ tự chăm sóc chính mình, mặt khác, có một loại lạnh, chính là bạn trai của cậu cảm thấy cậu lạnh."

Tống Tư Thành nở cụ cười, chiều cao của cậu rất thích hợp để ôm trọn Cao Viễn vào lòng.

Vừa ngửi thấy mùi hương của Cao Viễn, Tống Tư Thành lập tức có phản ứng. Cao Viễn hiển nhiên cảm nhận được, liền trừng mắt với Tống Tư Thành.

Tống Tư Thành chớp chớp mắt nhìn Cao Viễn, nhẹ giọng nói:

"Nhìn thấy anh, em liền nhịn không nỏi."

Cao Viễn liền không để ý cậu, một mình đi ra ngoài, Tống Tư Thành lập tức đuổi theo sau.

Nhạc Dương không ngừng bị người nước ngoài quấy rầy, nhìn theo bóng lưng của Tống Tư Thành cùng Cao Viễn, siết chặc lòng bàn tay. Về phần người nước ngoài động tay động chân, càng xoa nắn cậu mạnh hơn, Nhạc Dương quay đầu cả giận nói: "Người đang làm gì đó, phát dục thì tự mình tuốt đi !"

Đây là phòng ăn, cho nên tất cả mọi người đều tò mò quay đầu nhìn hai người.

Cao Viễn cũng hiếu kỳ dừng bước nhìn lại.

Tống Tư Thành không cao hứng xoa xoa cái trán của Cao Viễn: "Nhìn em đây này, cậu ta có gì tốt mà nhìn."

Người nước ngoài một hồi cũng nổi giận: " Thằng điếm thúi, mày hung hăng cái gì! Cái động nát của mày còn ai muốn sử dụng! Tuần trước còn không phải do mày không khép lại được nên tìm thầy thuốc à! Nếu không phải nhìn mày đủ dâm đãng, ông đây cũng không thèm!"

Đúng là không nghĩ tới người nước ngoài này vậy mà có thể nói tiếng Trung một cách lưu loát.

Nhạc Dương tức rung người, cuối cùng bỏ qua người nước ngoài, chạy thẳng ra khỏi phòng ăn.

Mà vào lúc này, Cao Viễn thì lại được Tống Tư Thành che chở chui vào xe, không bao lâu liền đi mất.

.............................

Đêm đó

Tống Tư Thành cùng Cao Viễn vận động xong, không chút biến sắc xoa xoa eo của Cao Viễn, thuận tiện ăn đậu hũ.

"Vừa nãy anh vừa mới vận động, sẽ mệt, em giúp anh xoa xoa."

Tống Tư Thành tỏ vẻ quân tử nói.

Cao Viễn lườm cậu một cái, nhưng vẫn không nhúc nhích hưởng thụ Tống Tư Thành phục vụ.

Một lúc sau, Tống Tư Thành bỗng ngừng tay, đột nhiên nói:

"Bắt đầu từ ngày mai, em sẽ đi bảo dưỡng cái mông của em!"

Cao Viễn không theo kịp suy nghĩ của cậu.

"Em sợ lỏng, anh sẽ ghét bỏ em."

Cao Viễn ôm lấy đối phương, tựa đầu lên vai đối phương, nhe răng nghiến lợi nói: "Ngủ"

Tống Tư Thành cười vài tiếng, nghiêng người chăm chú đem người đói diện ôm vào, hai người kề sát mặt, rất nhanh lâm vào giấc ngủ.

Ngày mai, lại là một ngày tốt đẹp, không phải sao?

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro