116: Mọi người đều biết Mặc tổng quản nghiêm ngặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 116: Mọi người đều biết Mặc tổng quản nghiêm ngặt
Edit: Ha

Lúc này Cố Giai Mính lười biếng nhìn đồng hồ, ngã xuống sofa, kêu rên: “Không biết con trai tôi thế nào rồi? Ở trường có ai bắt nạt nó hay không, một đứa trẻ nhỏ như vậy nhất định phải cho nó học lớp một, vạn nhất bị người ta bắt nạt thì làm sao bây giờ?”

Học sinh tiểu học bình thường đều khai giảng vào ngày 1 tháng 9, hôm nay vừa vặn là ngày khai giảng, Mặc Trạch Dương chuẩn bị thật lâu hôm nay được cả nhà cùng đưa đến trường tiểu học, ngay cả hai đứa con nhỏ cũng giấu trong ngực Cố Giai Mính, đưa anh trai đi chiến đấu!

Đây là một trường tiểu học theo mô hình giáo dục quý tộc, trẻ em bên trong chủ yếu là con cháu của các gia đình giàu có và có thế lực, học phí tương đối đắt đỏ, nhưng chất lượng giảng dạy rất tốt, hơn nữa giáo viên chăm sóc trẻ em cũng không tệ, một lớp nhiều nhất cũng chỉ có ba mươi trẻ, các giáo viên có thể dạy.

Mặc Uẩn Tề cố ý tìm trường này cũng là bởi vì hệ thống an ninh ở đây làm rất tốt, tuyệt đối sẽ không mất con, cũng sẽ không cho phóng viên vào, đây mới là quan trọng nhất.

Vừa nghĩ đến con trai là con út trong lớp, sẽ bị khi dễ, hộ tử cuồng ma Cố Tiểu Yêu liền muốn phá trường, Cố Tiểu Yêu mới không nói đạo lý với người khác, nói phá nhà liền phá nhà, đặc biệt bạo lực!

Hung tàn lên, ngay cả chính hắn cũng sợ hãi.

Mặc Uẩn Tề vừa xem văn kiện vừa cười lắc đầu, con trai anh có thể đem lôi điện bọc trên nắm đấm, một quyền đấm lệch một cái cây, hiện tại còn học được cách biến lôi điện thành cánh bay, bọn họ cần làm gì, cũng không phải sợ con trai bị bắt nạt, mà là con trai bắt nạt người khác. Vạn nhất một quyền đánh người khác, bọn họ cũng không dễ bồi thường.

“Chờ anh ký xong mấy văn kiện này, chúng ta liền đi đón con.” Vì muốn chiếu cố tốt hơn hai đứa nhỏ tùy thời muốn hấp thu linh khí, Mặc tổng dứt khoát đem văn phòng của mình chuyển về nhà, mỗi ngày thư ký Vương đều đem văn kiện cần ký đưa tới cho anh, Mặc tổng ngẫu nhiên đi kiểm tra đột suất, trong công việc cũng không chậm trễ.

Cố Giai Mính tức giận thúc giục, “Anh mau nhanh lên một chút! Tôi muốn gặp con trai!”

Hai tiểu bảo bảo cùng nhau nhảy lên đầu Mặc tổng, giúp baba cùng nhau thúc giục, Mặc tổng cảm giác đầu nặng nề, đội hai quả trứng vàng, bất đắc dĩ dỗ dành: “Được được được, bình tĩnh các bảo bối, cho cha thêm mười phút. ”

Mười phút sau, hai vợ chồng cất hai đứa nhỏ, sớm đến cổng trường tiểu học chờ Mặc Trạch Dương tan học. Sau khi học tiểu học, giáo viên vì để cho bọn nhỏ tự lập, đã không cho phụ huynh đến cửa lớp đưa đón, chỉ có thể chờ ngoài cổng trường, lúc này phụ huynh đến đón con không nhiều, Mặc tổng chọn được chỗ đậu xe tương đối tốt, cam đoan để cho con trai ra liền có thể nhìn thấy bọn họ.

Lại đợi hơn mười phút, chuông tan học của trường rốt cục vang lên, Cố Giai Mính nằm sấp trên cửa sổ xe, nhìn nhìn hướng cửa, tìm Mặc Trạch Dương nhà bọn họ, không biết con trai sẽ đi ra cửa nào.

Mặc Uẩn Tề bất đắc dĩ, vẫn luyến tiếc buông tay không phải Mặc Trạch Dương, mà là Cố Giai Mính, hắn đối với con nhỏ quá lưu luyến.

Chẳng bao lâu, những đứa trẻ vui vẻ mang theo cặp sách nhỏ chạy ra khỏi cổng trường, chạy đi tìm cha mẹ. Biểu tình lúc này so với buổi sáng phải đi học vui vẻ hơn nhiều.

Sau năm phút lo lắng chờ đợi, Mặc Trạch Dương đeo cặp sách nhỏ, mặc một bộ âu phục màu xanh đậm rốt cục chạy ra, bên cạnh một trái một phải đi theo hai cậu bé, Cố Giai Mính vừa định nói con trai tôi thật tuyệt vời, thời gian ngắn như vậy đã kết giao bằng hữu, nhìn kỹ lại, sao lại nhìn hai thằng nhóc kia quen mắt như vậy?!

“Cha nuôi!” Bạch Kỳ Quân cách thật xa liền vẫy tay, đi theo Mặc Trạch Dương một đường điên cuồng chạy tới, lúc này điện thoại di động Mặc tổng vang lên một tiếng, anh trượt ra nhìn, là WeChat Bạch Khiếu Thần gửi tới. Hai vợ chồng bọn họ có việc, trong nhà không có ai đón đứa nhỏ, phiền toái thuận tiện mang đứa nhỏ về, trong nhà cơm nhiều liền cho nó ăn một miếng, không có cơm liền bỏ đói nó, không sao.

Mặc tổng: “...”

Sau khi Mặc Trạch Dương trèo lên xe, Bạch Kỳ Quân cũng bò lên theo, “Thầy giáo nói với con, ba mẹ con cũng không rảnh, bảo con đến nhà ba nuôi trước. ”

Cố Giai Mính quay đầu lại xoa xoa đầu nhóc một phen, thằng nhóc da ngăm, lại cao lên!

Cố Giai Mính dứt khoát cũng đi lên ghế sau, ôm Mặc Trạch Dương hôn hôn, “Có ai bắt nạt con không? Giáo viên có mắng con không? Học tập thế nào?”

Mặc Trạch Dương cười tủm tỉm nói: “Lão sư đối với con rất tốt. ”

Lớn lên đáng yêu như vậy, học tập tốt, không có giáo viên nào không thích.

Vương Triết Nhan đứng dưới xe, lễ phép nói với Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề: “Chào chú Mặc, chú Cố. ”

Cố Giai Mính nghiêm túc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú của nhóc, đột nhiên nhớ tới, “Mèo con, lỗ tai của con không còn nữa. ”

Vương Triết Nhan ngượng ngùng gật gật đầu, lỗ tai đỏ lên: “Có hơi chậm một chút.”

“Không không không không, con có lỗ tai hay không đều đẹp.” Cố Giai Mính hiện tại nói thật, con mèo con này lớn lên đặc biệt thanh tú, vừa nhu thuận lại lễ phép, chính là không nói nhiều, có một phong cách quý tộc cao lãnh, lại nhìn Bạch Kỳ Quân, Cố Giai Mính ở trên trán nhóc búng một ccái, nghịch ngợm!

Sói con nhe răng, đau quá!

Vương Triết Nhan mặt cũng đỏ lên, bị khen rất ngượng ngùng.

Người lớn đến đón Vương Triết Nhan đã tới, trong nhà cũng không có ai rảnh, người tới là thư ký của ba nhóc, Mặc Trạch Dương và Bạch Kỳ Quân đều vung móng vuốt với bạn tốt, hẹn gặp lại vào ngày mai, nhìn ra được tâm tình ngày hôm nay đều không tệ.

Sau khi Cố Giai Mính trở về đã nấu một bữa ăn cho hai đứa nhỏ, thưởng cho bọn họ vì biểu hiện ngày đầu tiên không tệ, đêm đó cô giáo cũng gọi điện thoại cho phụ huynh, nói một chút về biểu hiện của đứa bé ngày hôm nay, ở trường có thích ứng hay không, còn có ngày đầu tiên mới vào trường, giáo viên làm một bài kiểm tra đơn giản, căn cứ vào điểm số của đứa nhỏ, nói một chút về tương lai của đứa nhỏ cần chú ý phương diện nào, Mặc Trạch Dương đạt điểm cao nhất, là người đứng đầu lớp.

Ba đứa nhỏ chưa đủ tuổi đã lên lớp một, bị ba giáo viên chủ nhiệm mỗi người cướp một người, cho nên lúc này Mặc Trạch Dương cùng Bạch Kỳ Quân không cùng một lớp, nhưng mà phòng học ở cùng một tầng, còn nằm cạnh nhau, tan học là có thể gặp mặt, bằng không ba người bọn họ phải đoạt đệ nhất.

Cố Giai Mính cao hứng thêm đùi gà cho con trai, biểu hiện tuyệt vời!

Sau khi ăn cơm xong, Mặc Trạch Dương liền giấu mấy đứa nhỏ còn đang ngủ, sợ Sói con nhìn thấy liền cướp đi. Bạch Kỳ Quân ở phía sau đuổi theo trong chốc lát, vô duyên vô cớ được hai móng vuốt, Mặc Trạch Dương sẽ không cho nhóc xem, phải cẩn thận.

Rốt cục đến 9 giờ tối, Bạch tổng bận rộn xong chạy tới đón con trai, còn mang chút đồ ăn cho Mặc Trạch Dương, ném xuống rồi rời đi, bận rộn cũng không vào cửa.

Chờ sau khi Sói con đi rồi, Mặc đại thiếu gia lúc này mới cẩn thận móc lão nhị lão tam ra, nâng ở lòng bàn tay cọ cọ~

Cố Giai Mính tò mò: “Con, con giấu bọn họ ở đâu?”

Mặc Trạch Dương lấy ra chiếc mũ dày mình mới đội vào mùa đông năm ngoái, ném lão nhị lão tam vào, kéo miệng mũ vào, chẳng phải cái gì cũng không nhìn thấy sao?

Lại mở miệng mũ ra, tiến lại gần nhìn vào trong, hai quả trứng linh khí đang ngủ say ở bên trong, giống như hai quả trứng chim đang ngủ trong tổ chim vậy. Mặc Trạch Dương cảm thấy biện pháp này của mình rất tốt, còn có thể tùy thời xách bọn họ đi, còn có thể giữ ấm, chính là bọn họ lớn lên quá nhanh, so với trứng ngỗng còn lớn hơn, nhìn thấy cái mũ này sắp không đựng nổi nữa rồi.

Cố Giai Mính khen ngợi tài năng của con trai mình, “Con cũng đừng làm hỏng vỏ của họ.” Lúc Mặc Trạch Dương còn nhỏ hắn không có chỗ giấu, có đôi khi bỏ vào trong túi, giấu trong mũ, sau đó liền cất vào trong ngực, Mặc Trạch Dương lúc còn là một quả trứng cũng đã học được tinh túy của ba nhóc mang theo con non.

Mặc Trạch Dương vỗ ngực nhỏ cam đoan: “Yên tâm đi! Con rất cẩn thận.” Sau đó Mặc đại thiếu gia dùng mũ bọc lão nhị lão tam, đem bọn họ nhét vào chăn của mình.

Đại ca tỏ vẻ buổi tối lúc ngủ cọ cọ một chút, sẽ mang đến cho bọn họ vận may, ai dám đến bắt bọn họ, người đó sẽ xui xẻo!

Dần dần, hai nhóc linh khí này càng lúc càng lớn, hấp thu linh khí cũng càng ngày càng nhiều, may mắn hiện tại fan Cố Giai Mính càng ngày càng nhiều, danh tiếng càng ngày càng cao, lực tín ngưỡng  cũng càng ngày càng nhiều, như vậy mới có thể cung cấp cho hai tiểu tử này hấp thu, hơn nữa có Mặc tổng giúp đỡ, Cố Giai Mính mới không có hao tổn tu vi.

Rất nhanh, hai đứa nhỏ đã tách ra khỏi thân thể Cố Giai Mính gần ba tháng, hai hạt châu đã sớm không còn nhỏ như trứng chim.

Hai quả trứng ngồi xổm trên giường, cao năm mươi cm, vì lưu lại cho mình không gian hoạt động, hai đứa nhỏ sau khi hấp thu linh khí đem vỏ trứng thổi thật lớn, từ điểm này đã nhìn ra, đều rất thông minh.

Cố Giai Mính mỗi ngày đều dùng một cái khăn ướt lau cho bọn họ, tuy rằng hắn cũng không biết lau cái gì, bởi vì linh khí tạo thành vỏ căn bản sẽ không bám bụi.

Khi mặt trời tốt, Cố Giai Mính còn ôm bọn họ đi ra ngoài phơi nắng, sợ bọn nhỏ mọc lông, mốc meo, mảng nấm dài.

Mặc Uẩn Tề dở khóc dở cười nhìn hắn lăn qua lăn lại, buổi tối lại bị Mặc Trạch Dương nhét vào chăn, hai đứa nhỏ này cũng quen lúc ngủ được ba cùng anh trai ôm, tỉnh ngủ còn có thể bay trên không trung một vòng, cũng phi thường lăn lộn.

Cố Giai Mính cảm thán: “Bọn chúng đều đã ba tháng rồi, bác sĩ Khô nói còn một tháng nữa là có thể phá vỏ, nhưng tôi cảm thấy tu vi của tôi không rớt bao nhiêu, tu vi của tôi có phải lại tiến bộ hay không?”

Mặc tổng thâm trầm nói: “Đúng, muốn một khuê nữ không thành vấn đề. ”

Cố Giai Mính chỉ vào hai bảo bối, chắc chắn nói: “Trong này khẳng định có khuê nữ, bộ dạng còn giống tôi!”

Mặc tổng: “...”

Hai nam, lại dùng yêu lực của Cố Giai Mính hình thành, khuê nữ, tỷ lệ này... thực sự nhỏ.

Nhưng Cố Giai Mính chính là mê hoặc tự tin có khuê nữ.

Đến bây giờ Cố Giai Mính vẫn đang chơi trò chơi kia, “Khuê nữ vào lòng ba!” Sau đó, cả hai quả trứng sẽ nhào tới.

Cố Giai Mính lại hô: “Con trai vào lòng cha con!” Sau đó, cả hai quả trứng đều nhào vào cha mình.

Cố Giai Mính mỗi ngày đều muốn dùng linh lực phân biệt rốt cuộc ai là khuê nữ, nhưng hắn nhịn xuống, không điều tra, chờ kinh hỉ, vạn nhất không có... Hắn ta không thể chịu đựng được sự kích thích đó!

Trò chơi đoán khuê nữ còn chưa chơi đủ, “Yêu Hoàng” đã chuẩn bị phát hành.

Trùng hợp thay, Cố Giai Mính đóng vai khách mời trong bộ phim hài “A! Thế giới yêu tinh tung hoành này!” Cũng sẽ được phát hành, trước và sau không quá một tuần.

Thời gian muốn nói đụng cũng không tính là, dù sao hai bộ phim cũng không phải cùng thể loại. Đạo diễn hai bên đều muốn Cố Giai Mính kéo một phen phòng vé, đạo diễn Vương nói tương đối hàm súc, dù sao đây cũng là nhà cậu đầu tư, kiếm được bao nhiêu tiền nhà các cậu đều lấy đầu tiên, cậu tự mình xem mà làm, tóm lại phòng vé thấp, hai chúng ta đều không đẹp mặt.

Tiết Hoài Lỗ bên kia liền trực tiếp, “Có phải là anh em hay không! Là anh em liền giúp tôi tuyên truyền một chút! Anh không quên quần áo của anh làm đẹp như thế nào, có thể nói rằng tôi đối xử tốt nhất với anh! Mau đi kêu gọi fan của anh để cho bọn họ đến thuê sân!”

Cố Giai Mính ném cho đối phương một ngón giữa: “Không đi! Ta mới không muốn cùng Lâm Thuần cùng sân khấu!”

“Nói đến Lâm Thuần, tôi đột nhiên nhớ đến một chuyện, hai lần tuyên truyền gần đây hắn đều không tham gia, nói là thân thể không tốt lắm.” Tiết Hoài Lỗ đột nhiên khiếp sợ, “Anh không nói đến hắn, tôi cũng đem hắn quên mất!”

Cố Giai Mính không nói biết gì, “Ngươi tính là đạo diễn gì, có thể quên nam nhị!”

Tiết Hoài Lỗ lý do còn rất đầy đủ, “Tôi luôn nhớ đến hắn làm gì, tôi lại chướng mắt hắn, lại không đối với hắn ngầm quy tắc, tôi có vợ rồi!”

Cố Giai Mính trào phúng ha hả hai tiếng, “Chỉ khinh thường loại người sợ vợ như ngươi, ta ở nhà chỉ cần dậm chân, lão Mặc nhà chúng ta cũng không dám nói chuyện. ”

Tiết Hoài Lỗ phảng phất nghe được chuyện cười lớn, hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài, ha ha vài tiếng, vừa cười vừa trào phúng Cố Giai Mính: “Anh lừa ai đây! Ai mà không biết lúc người nhà anh đến thăm ban, ngay cả mặt đàn ông cũng không dám sờ, bị dọa như vợ nhỏ, trong giới đều biết Mặc tổng quản nghiêm. ”

Cố Giai Mính (▼皿▼#)!

Đây tuyệt đối là có người tung tin đồn thất thiệt hại hắn!

Cố Tiểu Yêu phi thường khí phách kéo đen Tiết Đạo, bằng hữu này không thể tốt, sau này không chơi với hắn!

Cố Giai Mính cúp điện thoại rồi lại nghĩ đến Lâm Thuần, đột nhiên nổi lên hứng thú bát quái, người này rốt cuộc làm sao vậy, muốn nổi tiếng cũng muốn điên rồi, lúc tuyên truyền lại không đi, điều này không phù hợp với tính cách của hắn ta, chẳng lẽ là mặt lệch?

Kỳ thật, hắn cũng quên Lâm Thuần, bởi vì hắn trầm mê nuôi nhãi con, đã không còn tinh lực nghĩ chuyện khác.

Muốn hỏi thăm bát quái trong giới giải trí, tự nhiên là muốn tìm ba huynh đệ linh cẩu, được “lão đại” hỏi thăm, ba huynh đệ linh cẩu nhất định là nghĩa bất dung từ, lúc này liền đi lột đồ đen của Lâm Thuần.
* Nghĩa bất dung từ: Vì chính nghĩa không thể từ chối

Nếu Cố Giai Mính không nói Lâm Vân chính là Lâm Thuần, bọn họ thật đúng là không biết. Dù sao, Lâm Vân là một diễn viên nhỏ không nổi tiếng, căn bản không có gì để bạo phát. Bây giờ biết, Lâm Vân chính là nick nhỏ của Lâm Thuần! Nhìn vào khuôn mặt của nhau một lần nữa, ba anh em linh cẩu: Tôi chà xát! Còn chưa từng thấy qua cố ý chỉnh mặt giống người trong giới, tiểu tử này cũng đủ không biết xấu hổ! Móc hắn đi! Phải được bóc sạch!

Ba tiện khách hèn mọn xuất kích!

Cố Giai Mính đang cân nhắc mời bọn họ làm việc phải trả bao nhiêu tiền? Dù sao ba tên này ra giá không thấp, Trịnh Học Thiệu gọi điện thoại một cái liền gọi vào: “Cậu học được đua xe chưa? Đoàn làm phim “Đua xe đam mê” đã thông báo cho cậu vào đoàn làm phim càng sớm càng tốt. ”

Cố Giai Mính (⊙o ⊙)!

“...... Quên, quên rồi. ”

Ba Trịnh: !!!

“Lúc ấy chúng ta nói như thế nào cho phải đây? Cậu tự mình nhận phim, chính mình cũng không để ý, đoàn làm phim lập tức muốn cậu đi báo danh, cậu ngay cả xe cũng không biết lái, cậu còn đua xe gì nữa?!” Trịnh Học Thiệu tức giận che ngực, cảm thấy tốc độ tim đập đã sắp đột phá cực hạn, nhanh hơn nữa anh sẽ tức ngất đi, một bộ phim lớn bùng nổ mấy quốc gia, Trung Tây tất cả đều ngóng trông, fan kỳ cựu đông đảo, có thể cướp được một nhân vật, chẳng khác nào vọt vào hàng ghế đầu của diễn viên thế giới, Cố Giai Mính không nhân cơ hội này biểu hiện thật tốt, không sớm đem xe học giống như chơi đồ chơi, hắn thế nhưng quên mất chuyện trọng yếu như vậy! Quên mất đi!

Ba Trịnh cảm thấy không thể tốt, Cố Giai Mính sớm muộn gì cũng làm anh tức chết.

“Nào, hiện tại tới tìm tôi, tôi làm huấn luyện viên cho cậu, hôm nay nếu cậu không học được lái xe, tôi đứng trước xe cậu, cậu đụng chết tôi đi!” Ba Trịnh bắt đầu lấy cái chết ra bức bách!

Cố Giai Mính: “...”

Ba Trịnh bị điên rồi!

Hắn cũng không phải không muốn học a, sau khi hắn trở về vẫn trêu chọc hài tử, nhìn xem con nhà bọn họ, một người so với một người đáng yêu, tuy rằng còn chưa từ trong trứng bò ra, thế nhưng, cái quả trứng linh khí này, so với nhà người khác cũng đáng yêu hơn a! Nghiện các bảo bối không muốn làm việc nghiêm túc, có sai không?

Không!

Ngay cả lão Mặc cũng không muốn đi làm, vừa có việc liền tìm em trai anh!

Cố Tiểu Yêu cảm thấy mình không sai.

Vì lo lắng về an toàn tính mạng của ba Trịnh, Cố Giai Mính vẫn nhịn đau rời khỏi tổ của mình, hôn hai bảo bối, giao bọn họ cho Mặc Uẩn Tề làm việc ở nhà.

Lại dặn Buck buổi trưa ôm ra ngoài phơi nắng phải lấy cho bọn họ một cái tổ, chính là cái chăn lông dày lông xù mà hắn chuẩn bị trước, còn phải giúp bọn họ xoay người, không nên chỉ phơi nắng một mặt, bằng không rất có thể sẽ bị rám nắng. Phơi nắng trên mông còn tốt, nếu phơi nắng trên mặt, trở thành mặt âm dương thì làm sao bây giờ? Một mặt trắng một mặt đen không đẹp.

Điều chính là chắc chắn phải nhìn chằm chằm vào họ và không để bọn họ bị kẻ xấu đánh cắp.

Buck một tay ôm một quả trứng, biểu tình siêu nghiêm túc: “Ngài yên tâm, tôi cam đoan bằng cả tính mạng mình, cũng sẽ chiếu cố tốt cho các tiểu thiếu gia!”

Cố Giai Mính mặt lạnh lùng, “Còn có khuê nữ của tôi. ”

Buck: “Vâng, một thiếu gia và một tiểu thư!”

Cố Giai Mính chạy tới cho Mặc tổng một cái ôm, lúc này mới đi ra cửa.

Mặc tổng: “Về sớm một chút. ”

Cố Giai Mính: “Được~”

  ————

Ngoại thành có một trường đua rất lớn, vì để Cố Giai Mính học được thống khoái, Trịnh Học Thiệu trực tiếp bao trường đua, cũng thật sự là liều mạng.

“Buổi sáng ở chỗ này học, học không sai biệt lắm buổi chiều đi đường băng bên cạnh thử xem.” Trịnh Học Thiệu bảo Cố Giai Mính lên xe, nhắc nhở cậu thắt dây an toàn, “Tôi dẫn cậu chạy một vòng trước, cậu nhìn kỹ. ”

Cố Giai Mính kinh ngạc, “Thế mà ngay cả xe đua anh cũng biết lái. ”

“Nói nhảm, vốn cũng không khác xe bình thường mấy, từ khi cậu nhận phim này, tôi liền đặc biệt mời người đến dạy, chỉ sợ cậu đột nhiên rớt dây xích.”

Cố Giai Mính hơi có chút cảm động, Trịnh Học Thiệu thật sự liều mạng, nếu hắn không cố gắng một chút, liền cảm thấy có lỗi với anh.

Thôi nào, học đi.

Trịnh Học Thiệu vừa lái vừa giảng giải cho hắn, lần đầu tiên tốc độ không nhanh, vì để Cố Giai Mính nhìn thấy rõ ràng, lúc rẽ vô lăng đại khái đánh bao nhiêu góc độ đều đã phân tích qua, có thể nói là vua kỹ thuật của giới đua xe.

Cố Giai Mính vô cùng thông minh, lúc hắn không muốn học, cái gì cũng không học được, một khi dụng tâm, dưới tình huống bình thường chính là một lần là được, một vòng chạy xong, Cố Giai Mính đã tìm hiểu rõ thao tác cơ bản, hơn nữa còn có thể diễn trước trong đầu.

“Anh đi xuống, tôi tự mình đến.” Sau khi đi một vòng lớn, Cố Giai Mính rất nghiêm túc đuổi Trịnh Học Thiệu xuống xe.

“Cậu có được không đấy, đây cũng không phải là đùa giỡn, cậu đừng đem mình góp vào.”

“Đương nhiên không thành vấn đề.” Cố Giai Mính thay anh mở cửa xe, kéo Trịnh Học Thiệu xuống, vẻ mặt tự tin, hắn khẳng định không thành vấn đề a, thật sự không được thì dùng linh lực khống chế một chút, chính hắn ngồi ở bên trong, xe tự mình bay, ai sợ ai?

Trịnh Học Thiệu kinh hồn bạt vía nhìn Cố Giai Mính ngồi ở ghế lái, cửa xe vừa đóng lại, xe giống như mũi tên của Ly Huyền xông ra ngoài, trong lòng Trịnh Học Thiệu thoáng cái lộp bộp, đây là đạp chân ga đến cùng đi.

Trịnh Học Thiệu đuổi theo phía sau, vừa đuổi theo vừa hô: “Cậu chậm một chút! Không muốn sống nữa à!”

Nhưng mà, Cố Giai Mính đã lao đi thật xa! Tốc độ quả thực 666, sau khi vây quanh Trịnh Học Thiệu một vòng lớn hắn phát hiện ra so với mình tưởng tượng vẫn còn có một chút chênh lệch, xe chạy vặn vẹo và quay vòng, dùng linh khí khống chế mới không đụng ra ngoài, Trịnh Học Thiệu bị xe vây quanh cảm giác mạng nhỏ của mình một giây sau liền có thể chơi xong.

Rốt cục, Cố Giai Mính giống như sờ được một chút bí quyết, lái xe ra ngoài vòng tròn lớn. Lúc đầu Trịnh Học Thiệu còn khẩn trương, mắt thấy Cố Giai Mính càng ngày càng nhanh, “Thần Long vẫy đuôi" ngày càng trơn trượt, Trịnh Học Thiệu rốt cục thả lỏng, ánh mắt nhìn Cố Giai Mính cũng bất đắc dĩ.

Người này, cái gì cũng có thể học được, chính là lười biếng, còn chưa có đặt vào tâm, phàm là có một chút ý niệm truy danh trục lợi trong đầu, có lẽ so với hiện tại càng nổi danh hơn.

Nhưng đến bây giờ Cố Giai Mính vẫn có thể nghe lời anh, anh cảm thấy rất vui mừng, có loại cảm giác đứa nhỏ không đau vô ích.

Quan tâm đã quen rồi, thời gian này Cố Giai Mính không để anh quan tâm, anh còn có chút không quen.

Cố Giai Mính càng lái càng mượt mà, hai tiếng đồng hồ cũng không xuống xe, thậm chí còn tải xuống một đoạn video từ điện thoại di động, đặt ở giá đỡ trước xe, trên video mở thành cái dạng gì, hắn liền học theo, thử dùng động tác gì mới có thể lái thành như vậy, cơ hồ đều là một lần là có thể học được bảy tám phần, hai lần sẽ biết, khuynh hướng chơi càng ngày càng trơn tru.

Ngay từ đầu Trịnh Học Thiệu còn kinh ngạc tốc độ học tập của cậu, phía sau liền chết lặng, đầu óc Cố Giai Mính, quá thông minh! Nếu cậu ấy chuyển việc ăn và chơi của mình sang nơi khác, cậu ấy nhất định sẽ là một thiên tài. Nhưng mà Cố Giai Mính có thể kiên trì lâu như vậy, chuyên chú như vậy, cũng làm cho Trịnh Học Thiệu có dự cảm không tốt.

Lại chơi nửa tiếng, Cố Giai Mính rốt cục dừng lại, xe hết xăng.

-Cái này còn rất thú vị! Cố Giai Mính xuống xe sau đó nhận lấy nước Trịnh Học Thiệu đưa tới, trong mắt đều có ánh sáng, “Tôi quyết định! Tôi muốn chuyên tâm học tập, tôi muốn đi tham gia thi đấu chuyên nghiệp!”

Trịnh Học Thiệu đỡ trán, quả nhiên!

Hắn là bởi vì vui vẻ mới có thể chuyên chú như vậy, sau này còn muốn đi thi đấu! Thứ này có tính nguy hiểm, Trịnh Học Thiệu căn bản là không muốn để cho cậu đi.

Trước mắt Cố Giai Mính đang hưng phấn, Trịnh Học Thiệu biết hiện tại khuyên cũng khuyên không được, chỉ có thể dành thời gian lớn mật gọi điện thoại cho Mặc Uẩn Tề, “Giai Mính muốn đi tham gia cuộc đua xe, anh cảm thấy việc này...” Chuyện không đáng tin cậy như vậy, anh mau nói không cho cậu ta đi!

Khóe miệng Mặc Uẩn Tề nhếch lên, anh đã có thể tưởng tượng ra biểu tình hiện tại của Cố Giai Mính: “Yên tâm đi, em ấy đi không được.” Tất cả các hạng mục thi đấu đều không cho yêu tinh tham gia, Cố Giai Mính so với cái gì cũng không thể so sánh được.

Cố Tiểu Yêu cảm thấy mình thi đấu nhất định có thể giành được vị trí nhất: (′▽’)

Lão tử sao có thể tuyệt vời như vậy!

Lão Tử là đệ nhất trên thế giới!

Còn, có, ai?!


____&&_______
Mấy hôm trước ôm, quên k up chương mới, nay t up bù nha 🥰🥰🥰🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro