120: Hai thần thú lớn đến tận nhà tìm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 120: Hai thần thú lớn đến tận nhà tìm
Edit: Ha

Cuộc họp gia đình bên Cố Giai Mính tiếp tục diễn ra, hắn kéo Mặc Trạch Dương đang ngã xuống kêu rên, đây là thời khắc rất nghiêm túc, không thể hồ nháo, "Dù sao cuộc họp gia đình cũng đã diễn ra, chúng ta cùng nhau thảo luận chuyện quay phim, chúng ta thật sự muốn dẫn bọn nhỏ đi cùng sao? Tôi cảm thấy tôi đi một mình là tốt rồi, dù sao giấu lão nhị lão tam lão tứ rất dễ lộ ra. Dù sao tôi nhiều nhất là hơn hai mươi ngày là có thể quay xong, các người cảm thấy thế nào?"

Sắc mặt Mặc tổng chậm lại, khóe miệng nhếch lên, đột nhiên thoải mái, "Không đồng ý."

Cố Giai Mính bị bỏ phiếu phản đối kéo mặt xuống: "Trước khi lên tiếng xin giơ tay lên!"

Mặc tổng: "..."

Mặc Trạch Dương giơ tay lên: "Con cũng không đồng ý!"

Cặp song sinh lần này vẫn đi theo anh trai bỏ phiếu, giơ đôi cánh nhỏ lên, không đồng ý!

Chỉ có lão nhị mới tới, căn bản không hiểu đây là trò chơi gì, nhìn bên trái, lại nhìn bên phải, vẻ mặt mơ hồ lắc qua lắc lại, căn bản không phân biệt được rốt cuộc là làm sao vậy.

Cố Giai Mính lần đầu tiên bị phủ quyết toàn phiếu: "..."

- Các ngươi có phải đều không muốn ăn cơm hay không! Cố Giai Mính xù lông, tất cả đứa nhỏ đều không hướng về phía hắn!

Mặc Trạch Dương nghiêm túc nói: "Ba, không ai trong chúng ta muốn bị bỏ lại phía sau, uy hiếp của cha vô dụng. ”

Cố Giai Mính:(▼皿▼#)

Cuộc họp này không thể tiếp tục!

Cố Tiểu Yêu đối với sự không hợp tác của bọn họ cảm thấy tuyệt vọng, không muốn gia đình dân chủ? Chẳng lẽ muốn hắn dùng vũ lực trấn áp sao?!

Cố Giai Mính đang tức giận, điện thoại của Trịnh Học Thiệu liền gọi tới, Cố Giai Mính vội vàng lấy điện thoại ra xem, trên điện thoại đã có mười mấy người nhỡ, Trịnh Học Thiệu đã tìm hắn phát điên, buổi trưa về khách sạn nghỉ ngơi một lát, buổi chiều muốn ghi danh mục thì Cố Giai Mính lại không thấy đâu! Hôm nay đã tối Cố Giai Mính còn chưa trở về, không tìm được nữa liền báo cảnh sát.

Cố Giai Mính ảo não vỗ vỗ đầu mình, "Quên chào hỏi bọn họ rồi!" Hắn cũng không thể nói mình hiện tại ở nhà, khoảng cách xa như vậy, hiện tại mua vé máy bay cũng không kịp.

- Lão Mặc anh mang theo con nhỏ cho tốt, tôi mau trở về xem một chút! Cố Giai Mính nói xong, veo meo liền bay đi.

Cha con một hai ba bốn năm người, ngồi ở mặt đất nhìn nhau, không khí đột nhiên an tĩnh, Mặc tổng lúc này giơ tay lên, "Cùng hắn đi. ”

Mặc Trạch Dương đồng ý giơ tay lên, hai tiểu bảo bảo cũng giơ tay lên, Mặc Trạch Dương nhìn một chút, giúp lão nhị giơ móng vuốt nhỏ lên, năm phiếu thông qua, vé của Cố Giai Mính đã không còn tác dụng gì nữa.

Mặc tổng lẳng lặng nhìn mấy đứa nhỏ, đề nghị: "Vì chúc mừng lần đầu tiên chúng ta bỏ phiếu giống nhau, có muốn thừa dịp ba đi vắng hay không, chúng ta ăn vụng một ít sôcôla?"

Mặc Trạch Dương ánh mắt sáng lên, thật là yo!

Khóe miệng Mặc tổng nhếch lên, xem ra, phương pháp lấy được vé, cũng không phải quá khó, cần chậm rãi dẫn dắt.
  ————
Lúc Cố Giai Mính tìm được Trịnh Học Thiệu, đối phương đã chuẩn bị gọi điện thoại cho Mặc tổng, thật sự không được liền báo cảnh sát, người sống lớn như vậy đột nhiên không thấy, ai không nóng nảy?

"Tôi tưởng cậu bị bắt cóc, cậu biết không? Sau khi nhìn thấy Cố Giai Mính, Trịnh Học Thiệu hận không thể bóp cổ hắn hai cái, "Cậu có thể để tôi bớt lo lắng không, cũng không phải tiểu hài tử, làm sao lại không đáng tin cậy như vậy!"

Ngay cả biểu tình của đạo diễn Vương nhìn Cố Giai Mính cũng không tốt lắm, nói chạy là chạy, không biết người khác có lo lắng hay không, thật đúng là khi mình không nổi tiếng, một gương mặt người qua đường để trong đám người nhìn không ra! Loại gấu hài tử này, liền thiếu giáo huấn!

Cố Giai Mính bình tĩnh giải thích cho bọn họ một chút: "Lần này tôi thật sự là có việc, bằng không các người đánh tôi một trận thoả tức giận?"

Trịnh Học Thiệu vừa định nói ngay cả nguyên nhân cũng nói không nên lời, cái rắm có việc, lúc này điện thoại di động của anh cũng vang lên, lấy ra nhìn, hoá ra là Mặc Uẩn Tề gọi tới.

Trịnh Học Thiệu nghi ngờ nhìn Cố Giai Mính một cái, vội vàng nghe điện thoại, sau khi nói vài câu đơn giản, Trịnh Học Thiệu càng tức giận, hung hăng trừng mắt Cố Giai Mính một cái, "Đứa nhỏ bị bắt cóc, thật vất vả mới tìm được! Đứa trẻ không cần sự an ủi của cậu sao? Cậu nói cậu đã làm gì khi chạy về? Gọi cho tôi không phải là tốt, tôi không phải là một người không nói chuyện tình cảm! Trực thăng bay qua bay lui, cậu có mệt không?"

Đạo diễn Vương vừa nghe đứa nhỏ bị người bắt cóc cũng sốt ruột, "Đứa nhỏ có bị kinh sợ hay không? Kẻ xấu có bắt được không? Lúc này cậu chuyên nghiệp làm gì vậy? Mau về nhà thăm con!"

Đối mặt với thái độ đột nhiên thay đổi của hai người, Cố Giai Mính thế nhưng không biết trả lời thế nào, từ không đáng tin cậy đến phi thường chuyên nghiệp, ngôn ngữ của nhân loại thật sự là bác đại tinh thâm, Mặc Uẩn Tề giải thích vài câu là có thể đạt được hiệu quả như vậy, cho nên nói có việc không thể nghẹn, nhất định phải giải thích rõ ràng, bằng không trên TV có nhiều hiểu lầm như vậy. Cảm nhận được sự cẩn thận của lão Mặc nhà hắn, Cố Giai Mính thế nhưng cảm thấy, trong lòng có chút ngọt ngào, một chút mà thôi.

Vừa nhìn Cố Giai Mính cũng không biết nói cái gì nữa, đạo diễn Vương và Trịnh Học Thiệu liếc nhau, vội vàng bảo Cố Giai Mính trở về, ba Trịnh cũng không coi như là cuồng công việc, lôi kéo Cố Giai Mính về khách sạn thu dọn đồ đạc, "Về nhà thăm con, lúc này công việc coi như cái rắm!"

Cố Giai Mính:(●-●)

Biết trước thế này hắn đã không trở lại.
  ————
Lúc Cố Giai Mính về đến nhà đã hơn mười giờ, may mắn Mặc tổng phái bốn yêu tinh vác trực thăng ở phía sau đuổi theo Cố Giai Mính, cho Cố Giai Mính một cái cớ hoàn mỹ, kéo bọn họ trở về.

Phu nhân tổng thống nghĩ họ tuyệt vời!

Tăng lương cho họ!

Vừa đến nhà, Cố Giai Mính liền cảm giác được trong nhà có thêm hai hơi thở xa lạ, Mặc Trạch Dương chạy ra ngoài, "Baba!"

Cố Giai Mính sờ sờ đầu nhóc, "Trong nhà có khách à?"

Mặc Trạch Dương lắc đầu, "Là yêu tinh, yêu tinh rất già, nói là muốn tới đón lão nhị, cha nói không cho bọn họ. ”

Cố Giai Mính nhíu mày, "Đây là có người muốn cướp đứa bé!"

Không khí trong phòng khách cũng không giương cung bạt kiếm như Cố Giai Mính tưởng tượng, người tới là hai vị lão giả, một lão bà bà chống quải trượng có đầu hình rồng, mặt mày hiền lành, búi tóc kiểu lão thái thái đại viện cửa cao thường thấy trên TV, trên đầu đeo một cây trâm ngọc long màu xanh. Người còn lại là một lão gia tử rất cao, dáng người cao lớn, một đầu tóc bạc, mặt đầy nếp gấp, coi như là tinh thần.

Hai người đang ngồi trên sofa trong phòng khách, cùng Mặc Uẩn Tề mặt đối mặt, bầu không khí coi như hài hòa.

Lúc này, quản gia Buck dâng trà, hai vị lão nhân nói cảm ơn, thấy Cố Giai Mính trở về, hai vị lão nhân gia lại hiền lành gật gật đầu, lão bà bà cười nói: "Ngươi không cần hiểu lầm, chúng ta cũng không có ý cướp hài tử các ngươi." Hiển nhiên, bà ấy đã nghe thấy lời Cố Giai Mính nói.

Cố Giai Mính nhìn Mặc Uẩn Tề một chút, đây là tình huống gì? Mặc tổng khẽ lắc đầu, một hai câu cũng giải thích không rõ ràng.

"Chúng ta muốn chính là tiểu hồ ly kia." Lúc này vị lão gia tử kia nhìn về phía lão nhị đang chạy tới ôm chân Cố Giai Mính, trong ánh mắt lộ ra vài phần hoài niệm sâu xa. Phần cảm xúc mẫn cảm này, bị Cố Giai Mính trong nháy mắt liền bắt được, hơi buông lỏng phòng bị một chút, Cố Giai Mính tò mò hỏi: "Hai người có phải quen biết cha mẹ thằng bé không?"

Lão nhân không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm lão nhị không biết đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt rất phức tạp.

Lão bà bà thở dài, ánh mắt nhìn lão nhị cũng lộ ra hoài niệm: "Chúng ta cũng không biết hắn có phải là hậu duệ của bằng hữu hay không, theo lý thuyết nói nhất mạch của hắn đã tuyệt chủng, chúng ta cũng không biết tại sao lại đột nhiên xuất hiện tiểu hồ ly này. Ngày đó lão dê tính toán một quẻ, nói Thanh Khâu Hồ hiện thế, để cho chúng ta nhanh chóng đi tìm, không nghĩ tới các ngươi tới trước chúng ta một bước, đem hài tử này ôm trở về. Rốt cuộc là hậu duệ của lão bằng hữu hay là hắn tái sinh, chúng ta cũng không biết, chúng ta chỉ muốn dẫn hắn về nuôi dưỡng. ”

"Thanh Khâu Hồ?" Cố Giai Mính ôm lão nhị lên, nhìn con ngươi màu tím trong suốt của nó, mỉm cười nói: "Thật không nhìn ra a, ngốc nghếch." Lão nhị thân mật dùng chóp mũi cọ cọ chóp mũi Cố Giai Mính, vui vẻ lắc lắc cái đuôi, Cố Giai Mính cười hôn lên trán nhóc, thật ngoan~

“Thanh Khâu Hồ chính là thượng cổ thần thú, chỉ nghe qua trong truyền thuyết, ai cũng chưa từng thấy qua, các ngươi sao lại chắc chắn lão nhị nhà chúng ta là Thanh Khâu Hồ đây? Các ngươi đã từng thấy qua thần thú đáng yêu như vậy sao?" Cố Giai Mính dùng ngón tay gảy búi lông lên đỉnh đầu lão nhị, thật đáng yêu.

Hai vị lão yêu tinh... Nhìn vẻ mặt hếch lên trời kia cũng là một lời khó nói hết.

Cố Giai Mính ngồi xuống bên cạnh Mặc Uẩn Tề, ôm lão nhị vào trong ngực, mỉm cười đánh giá hai vị lão nhân đối diện, thế nhưng nhìn không ra bản thể bọn họ là cái gì? Cố Giai Mính nghiêng đầu nghi hoặc hỏi: "Các ngươi không phải cũng là thần thú chứ?"

Lão bà bà tính tình rất tốt, cười nói: "Ta là Thanh Long, hắn là Bạch Hổ, lần trước đi theo ta người kia là Bạch Trạch. Mấy lão gia hỏa sống sót cũng không nhiều, cùng các ngươi cũng coi như có duyên, các ngươi thế nhưng đã gặp qua ba người. ”

Cố Giai Mính ⊙▽⊙!!!

- Thanh Long và Bạch Hổ? Cố Giai Mính nhìn hai vị lão nhân trước mắt, lúc này rất muốn gọi điện thoại cho Bùi Bằng, hai ngày trước vị đại ca này còn nói mình muốn đi xăm hình, bên trái Thanh Long, bên phải Bạch Hổ, bả vai vân chuột Mickey! Thanh Long cùng Bạch Hổ lớn lên như vậy, vị đại ca này muốn ở trên người xăm một lão gia tử cùng lão thái thái sao? Bùi Bằng khẩu vị thật nặng! Trách không được ba mươi mấy cũng không tìm được vợ!

Lúc này Cố Tiểu Yêu đã quên mất, Mặc tổng nhà bọn họ cũng đã hơn ba mươi tuổi cũng không tìm được vợ, kiến mẹ Mặc sầu khổ mỗi tuần đều đi giáo đường cầu xin.

Lão bà bà thấy hắn phản ứng kích động như vậy, cười cười, "Như thế nào, rất ngoài ý muốn? Không nghĩ tới thần thú trong truyền thuyết lại già thành bộ dáng này đi. ”

Bạch Hổ cũng lắc đầu, trên mặt già nua càng nhiều tang thương cùng bất đắc dĩ, tựa như một lão nhân đã trải qua gió sương, giờ khắc này vẻ mặt của bọn họ làm cho Cố Giai Mính trong lòng sinh ra cảm giác lông đành lòng, lúc này cũng không dám hoài nghi lời nói của hai người này nữa. Hắn lắc đầu, hắn không nghĩ thế.

Cố Giai Mính nhịn không được quay đầu nhìn Mặc Uẩn Tề, thần thú trong truyền thuyết đều tồn tại, thế giới này hình như cũng không đơn giản như họ nhìn thấy mặt ngoài, Thanh Long, Bạch Hổ, Bạch Trạch, Thanh Khâu Hồ, hơn nữa Cổ Điêu bị bọn họ bắt, giống như bất tri bất giác, bọn họ đã bị cuốn vào một chuyện rất phức tạp.

Biểu tình của Mặc Uẩn Tề vẫn không lạnh không nóng, thâm trầm không nói một lời, làm cho người ta đoán không ra anh đang suy nghĩ cái gì, sau khi nghe hai người này giải thích xong, Mặc Uẩn Tề chỉ hỏi một vấn đề: "Các ngươi xác định sau khi mang hắn đi có thể chiếu cố hắn tốt sao? Nó tốt hơn khi  ở đây, và không ai có thể đe dọa tính mạng của thằng bé. ”

Mấy thần thú này cũng không tốt như bề ngoài, từ nơi này Mặc Uẩn Tề cũng đã nhìn ra manh mối sự tình, khẳng định là bọn họ đang chịu chế độ quản chế gì đó, mới thành bộ dáng này. Nếu như mấy đại thần thú này xuất hiện, địa vị hiện tại của yêu tinh không phải là bộ dáng như bây giờ, có thể quản chế bọn họ, chỉ có thể là một thứ duy nhất!

Thiên Đạo!

Mặc Uẩn Tề từng làm truyền nhân của thiên đạo, đã cảm nhận được một đường dây ẩn giấu trên người họ, chẳng qua không xác định ở vị trí nào, hiện tại cũng không thể trợ giúp bọn họ.

Hơn nữa sau khi giúp bọn họ, thế giới này sẽ biến thành như thế nào, ai cũng không rõ ràng lắm. Yêu tinh cường đại có thể cắn trả nhân loại hay không, Mặc Uẩn Tề cũng không biết, dù sao đám yêu tinh này là có pháp lực, trên thế giới này vẫn là người bình thường tương đối nhiều, Mặc Uẩn Tề sẽ không vì thiện niệm nhất thời của mình, đem toàn bộ nhân loại chôn vùi vào.

Nghĩ tới đây, Mặc Uẩn Tề tự giễu lắc đầu, đi vào thế giới này, đi lòng vòng, vẫn gặp phải "Thiên đạo", thế nhưng lúc này đây, anh sẽ bảo vệ tốt người yêu và đứa nhỏ của mình, không để cho bọn họ bị một chút thương tổn.

Hai vị lão nhân nghe được lời nói của Mặc Uẩn Tề cũng trầm mặc, quả thật, đem đứa nhỏ này mang đi, đứa nhỏ này cũng giống như bọn họ bại lộ thân phận trước cỗ lực lượng kia, thần thú, dù sao cũng là thần thú, mặc kệ nhỏ như thế nào, đều phải hoàn thành sứ mệnh của mình, đem tinh lực cả đời đều dùng để bảo vệ điểm "truyền thừa số mệnh" của yêu tinh, canh giữ để ngọn đèn kia không được tắt, che chở yêu tinh tránh diệt tộc.

Bạch Hổ đứng lên, trầm giọng nói: "Hắn chính là đứa con thứ hai của các ngươi, hôm nay coi như chúng ta chưa từng tới, chỉ hy vọng hắn có thể bình an lớn lên. ”

Thanh Long nhíu mày, có chút ngoài ý muốn khi Bạch Hổ lại đưa ra quyết định như vậy, "Đây là vận mệnh của hắn, ngươi cho rằng đem hắn ở lại chỗ này hắn liền trốn thoát sao?"

Lão nhân lạnh mặt, "Nhiều hắn thêm một người không nhiều lắm, thiếu hắn một người không ít đi, nhiều năm như vậy không có hắn, chúng ta cũng chịu đựng được. Đi thôi, chúng ta không thể ra ngoài quá lâu, dê già sắp không chịu nổi nữa. ”

Lão bà bà hiền lành nhìn Tiểu Bạch Hồ một cái, cuối cùng gật gật đầu với Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề, trịnh trọng nói: "Tôi tin tưởng hai người có thể đối xử tốt với hắn, chỉ mong có duyên gặp lại. ”

Cố Giai Mính ôm lấy lão nhị, nhìn bóng lưng hai vị lão nhân, đột nhiên cảm thấy trong lòng rất không có tư vị.

Lão nhị mơ hồ nhìn hai vị lão nhân rời đi, quay đầu lại nhìn Cố Giai Mính, thấy biểu tình của hắn không đẹp lắm, tiểu tử kia tiến lại gần, dùng hai má dán lên mặt Cố Giai Mính, nhẹ nhàng cọ cọ, nhu thuận cực kỳ.

Cố Giai Mính vuốt ve sống lưng tiểu hồ ly, nhẹ nhàng vuốt tóc, đứa nhỏ này quá ngoan, Mặc Trạch Dương khi còn bé cũng không ngoan như nó. Lại nhìn hai quả trứng đang bay trên lầu hai truy đuổi nhau, còn chưa tách vỏ đã muốn làm trời làm đất, nếu như phá vỏ ra, trong nhà còn không bị bọn họ dỡ nóc sao?

Ngay cả khuê nữ cũng có thể náo loạn như vậy, Cố Giai Mính đã tuyệt vọng với gen của Mặc tổng, lão tam vốn rất cao lãnh, lúc cùng lão Tứ đánh nhau liền giống như tiểu điên, trò chơi tốt nhất của hai người chính là đụng trứng trên không trung, hai quả trứng linh khí ở trên không trung đụng vào nhau, đụng đến linh khí bắn ra bốn phía, trong không khí bùm bùm tràn đầy linh khí bị bọn họ đánh bay, hai người bọn họ lại giống như tham ăn rắn cướp nuốt chửng, có đôi khi bởi vì tranh đoạt quá kịch liệt, đem Mặc Trạch Dương trở thành một đoàn linh khí khổng lồ, đập vào trên người đại ca bọn họ. May mà Mặc Trạch Dương móng vuốt đủ nhanh, mỗi lần đều tát một cái đem hai người bọn họ bay đi, mỗi lần đều là vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn bọn họ, Mặc đại thiếu gia hiện tại rất mệt mỏi.

Nhìn ba đứa nhà mình, lại nhìn đứa nhỏ nhặt được trong ngực này, thật đúng là con nhà người ta, không ồn ào không ầm ĩ, cho cái gì thì ăn cái đó, không cho liền trông mong nhìn, hiểu chuyện làm cho người ta đau lòng.

Mặc Trạch Dương thấy khách đi rồi, vui vẻ chạy tới, từ trong ngực Cố Giai Mính tiếp nhận tiểu hồ ly, "Lão nhị có thể lưu lại không?"

"Được rồi, dẫn thằng bé đi chơi đi." Cố Giai Mính lần lượt sờ sờ đầu, dặn Mặc Trạch Dương, "Bảo hai người trên lầu không được náo loạn nữa, lại nháo ta liền đập nát vỏ bọn họ. ”

Mặc Trạch Dương vội vàng ôm tiểu hồ ly chạy lên lầu, trên lầu hai quả trứng còn đang truy đuổi va chạm, lần phiêu lưu này đối với lão Tứ cũng không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì, trở về vẫn là điên náo loạn, trong ý thức của tiểu tử còn không biết nguy hiểm là cái gì, tóm lại rời khỏi nhà tất cả đều là hoàn cảnh xa lạ chưa từng thấy qua, tiểu phá hoại này sẽ trở nên rất thành thật, cảm nhận được Mặc Trạch Dương khẩn trương, muốn giấu đi cảm xúc, tiểu tử kia sẽ nằm xuống giả bộ thành người chết, sau khi về nhà liền bắt đầu náo loạn.

Mặc Trạch Dương nhìn lão Tứ vừa nhảy vừa bay, mệt mỏi thở ra một hơi, giờ khắc này cũng có chút hoài nghi lão Tứ thật sự là em gái sao? Em gái có thể làm thế không?

Được rồi, có lẽ lão Tứ là một người em trai, lão tam là em gái.

Mặc đại thiếu gia giờ khắc này ánh mắt nhìn lão tam hết sức từ ái, "Ngươi là em gái, hắn là em trai.”

Lão Tam nhào tới, ở trên đỉnh đầu Mặc Trạch Dương nhảy nhót, muội cái gì muội, đứng lên hi!

Mặc Trạch Dương bị đập đau, tức giận buông tiểu hồ ly xuống, ôm lấy lão Tam lắc lắc, học theo bộ dáng Cố Giai Mính, giơ lão Tam lên đỉnh đầu, để cho ánh đèn chiếu vào, muốn xem bên trong có Tiểu Đinh Đinh hay không.

Lúc Mặc tổng lên lầu nhìn thấy động tác này của Mặc Trạch Dương, khóe miệng nhịn không được giật giật, hai người này lúc nào cũng vậy, nếu thật muốn biết bọn họ là nam hay nữ, tự mình dùng linh lực cẩn thận dò xét một chút là biết, nhưng Cố Giai Mính không cho thăm dò, nói kinh hỉ phải đợi đến một khắc cuối cùng, nhất định phải đợi đến khi bọn họ tự mình phá vỏ.

Trên thực tế Mặc tổng rất hoài nghi Cố Giai Mính đã có dự cảm nào đó, không muốn thừa nhận mà thôi.

Cố Giai Mính thở dài, lôi kéo Mặc Uẩn Tề thương lượng, "Lão nhị thật sự là Thanh Khâu Hồ sao? Thần thú đều tìm tới cửa, bọn họ sẽ không nhận sai đi. ”

Mặc Uẩn Tề lẳng lặng nhìn mấy đứa nhỏ đùa giỡn, "Người nên tìm tới nhất định sẽ tìm tới, mặc kệ đứa nhỏ này có phải là thần thú Thanh Khâu Hồ hay không, chúng ta đều tránh không thoát, nếu tránh không thoát..."

- Vậy thì giết chết hắn! Cố Giai Mính nắm chân, tàn nhẫn nói: "Ai tới tìm phiền toái tôi sẽ đánh chết hắn, mặc kệ yêu gì!"

Mặc tổng thâm trầm nói: "Đúng, chính là ý tứ này. ”

Cố Giai Mính cũng thâm trầm nói một câu: "Hôm nay, sợ là muốn thay đổi a. ”

Mặc tổng: "... Ngoài ra còn có mặt trăng lớn. ”

Cố Giai Mính tức giận bóp eo Mặc tổng, lúc này anh không cần nói chuyện nữa, tôi nói cái gì anh liền ủng hộ là được rồi, tháo cái đài gì!

Giáo huấn Mặc tổng xong, Cố Tiểu Yêu khí phách vung tay lên, "Đều đi ngủ cho tôi! Ai náo loạn nữa ta sẽ đánh người đó!"

Bốn tiểu tử kia bị hoảng sợ, lão tam lão tứ tốc độ nhanh chóng chui vào phòng Mặc Trạch Dương, lão nhị mới tới nhìn trái nhìn phải, cũng chạy theo Mặc Trạch Dương.

Mặc Trạch Dương nhìn ba đứa con nằm sấp trên giường mình không đi, lo lắng sờ sờ giường mới của mình, đêm nay nếu nhìn không được hai đứa nhỏ này, cái giường này, sợ là lại sắp sập.
  ————
Người một nhà nghỉ ngơi thật tốt một ngày, rốt cục lên đường đi Y quốc, lúc này đây Mặc Trạch Dương vẫn mang theo hoa nhóc nuôi, mang theo hổ nhóc nuôi, đem số mệnh hoa bỏ vào trong một túi nilon, để cho Hổ Nha ngậm, không có lễ vật gì để tặng cho chú hai, chỉ có thể tặng chút vận đào hoa cho chú.

Cô cô của hắn tuổi cũng không nhỏ, cũng 20 tuổi rồi, nên tìm bạn trai, không có lễ vật gì có thể tặng cho cô cô, cũng chỉ có thể tặng chút vận đào hoa cho cô cô.

Bà ơi... Bà nội có thể phun một số vận may trường thọ và may mắn, từ đó nói như nào nhỉ? Phải! Trường mệnh trăm tuổi, phúc thọ kéo dài!

Mặc Trạch Dương hùng hổ đi trước Hổ Nha, một tay ôm một quả trứng, trên lưng còn đeo một con hồ ly nhỏ, trên đầu tiểu hồ ly buộc chỏm lông, sau lưng đi theo Hổ Nha, Hổ Nha ngậm số mệnh hoa.

Làm đại ca, thật sự là đặc biệt khí phách!

Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề đi theo phía sau, đều nhịn cười, bọn họ muốn giúp nhóc chia sẻ một chút, Mặc Trạch Dương cũng không cần, thật sự nhìn ra đứa nhỏ này khí lực lớn, ba con này cộng lại thế nào cũng phải hơn mười cân, Mặc Trạch Dương thế nhưng có thể ôm bọn họ bước đi như bay.

Vì thế, trên máy bay Mặc tổng, lại kéo một nửa yêu tinh!
  ————

Đến nhà cũ Mặc gia, Cố Giai Mính trước tiên dùng thủ pháp che mắt giấu lão nhị lão tam lão tứ, vội vàng ôm lên lầu, Mặc Trạch Dương cao hứng ôm cổ mẹ Mặc cọ cọ mặt, bà nội là sinh vật hiền lành nhất trên đời này!

Vẫn là gặp ít chia xa thì nhiều, mẹ Mặc nhìn thấy Mặc Trạch Dương tự nhiên là thân mật không được, lúc này con trai đều phải đứng bên cạnh, Mặc tổng gọi một tiếng mẹ, mẹ anh cũng không nghe thấy, trong mắt chỉ có cháu trai lớn.

Cố Giai Mính cười xấu xa xem náo nhiệt, lão Mặc nhà hắn cũng có một ngày này, bị bỏ qua!

Mặc Uẩn Tề mỉm cười lắc đầu, hiện tại vẫn là một mình Mặc Trạch Dương, về sau mẹ anh nếu thấy mấy người khác, anh thật sự phải đứng sang một bên.

Đêm đó, Mặc nhị thiếu gia vừa về nhà vừa vào cửa, Mặc Trạch Dương liền ôm số mệnh hoa xông tới, muốn phun vận đào hoa một thân chú hắn!

Mặc nhị thiếu gia giang cánh tay vừa định ôm cháu trai, nhìn chậu hoa quái dị này, hơi ngẩn người, phản xạ có điều kiện kéo quản gia phía sau lại đây, ngăn cản!

Mặc Trạch Dương tiếc nuối phồng má lên, chú hai thật giảo hoạt!

Lần trước chiêu nhiều hoa đào thối như vậy, cũng là Mặc Trạch Dương dùng bông hoa này chào hỏi hắn, lại nhìn xem, nằm sấp trong sân giống như Hổ Nha mèo lớn ngủ vù vù, Mặc nhị thiếu híp mắt, lần này nhất định phải đem lời nói của tiểu gia hỏa này đào ra, hắn đã học được không ít chiêu trò dỗ dành đứa nhỏ.

Mặc Nguyên Bân lạnh lùng tuấn tú, đối với cháu trai ngoắc ngoắc đầu ngón tay, "Nào, chú hai ôm cái." Chuyên gia trẻ em nói rằng điều này có thể được gần gũi hơn với đứa trẻ.

Nhị thiếu nói đặc biệt lãnh khốc, ngay cả mẹ Mặc cũng nhìn không nổi, khuôn mặt con trai thứ hai này, có thể dọa đứa nhỏ chạy đi.

Mặc Trạch dương khí ôm hoa chạy, nó hiện tại đã trưởng thành, không cho ôm!

Mặc nhị thiếu gia còn hai tay: "..."

Mặc Thi Kỳ nằm sấp trên lầu nhìn xuống, nhìn thấy khuôn mặt anh hai kia, nhịn không được phát ra một loạt tiếng cười nhạo, "Ha ha ha..."

Mặc nhị thiếu lạnh lùng vung lên một cái, Mặc tiểu muội lập tức câm miệng, làm động tác kéo khóa kéo trên miệng, nể mặt anh, nếu không sẽ tước đoạt kỳ nghỉ của cô, cô hiểu.

Cả gia đình ăn một bữa cơm đoàn viên, ngày hôm sau Cố Giai Mính liền chạy về phía đoàn làm phim.

Vốn Mặc tổng cũng muốn đi theo, nhưng sau khi trải qua chuyện mất con, Cố Giai Mính lo lắng để bọn nhỏ ở nhà, nhất định phải để Mặc Uẩn Tề tự mình canh giữ, bằng không công việc của hắn cũng không an tâm, thái độ lần này của Cố Giai Mính rất kiên quyết, nếu không mang tốt mấy đứa con, tôi sẽ ly hôn với anh!

Mặc tổng ▼_▼

"Thi Kỳ, Mính ca không quá quen thuộc hoàn cảnh bên này, hôm nay em cùng hắn đi." Mặc Uẩn Tề đem nhiệm vụ trọng yếu này giao cho bạn học Mặc Thi Kỳ đang nghỉ ở nhà, Mặc Thi Kỳ hưng phấn giơ tay lên, lập quân lệnh trạng: "Đại ca yên tâm, em nhất định sẽ bảo vệ tốt Mính ca, em chính là học qua Taekwondo, không quản là ai một quyền quật ngã. ”

Cố Giai Mính vỗ vỗ chân mình, nhắc nhở tiểu muội chú ý: "Taekwondo động là cước, không phải nắm đấm, người động đấm thì tán đả. ”

Mặc Thi Kỳ phất phất tay tỏ vẻ: "Điều đó không quan trọng! Điều quan trọng là em có thể bảo vệ anh và cho em tám vệ sĩ nữa. ”

Cố Giai Mính khoát tay áo, nghiêm trang: "Không cần vệ sĩ! Ta đã luyện võ thuật Trung Hoa!"

Mặc Thi Kỳ hít một hơi khí lạnh, kinh ngạc tán thưởng: "Mính ca thật lợi hại!"

Cố Giai Mính gật gật đầu, lợi hại.

Mặc Thi Kỳ kích động hỏi: "Thiếu Lâm quyền, Túy quyền, Nam quyền, Vịnh Xuân quyền, Thái Cực, Bát cấp, Bọ bọ má quyền, Ưng Trảo Quyền, Hổ Hạc Song Hình! Anh em sẽ là ai?"

Nhìn không ra, Mặc tiểu muội còn có mộng đại hiệp, xem ra không ít lần xem tiểu thuyết võ hiệp.

Cố Giai Mính suy nghĩ một chút, đặc biệt nghiêm túc nói: "Tôi tập Thái Cực Quyền, nhìn ta biểu diễn cho em một lần a, một quả dưa hấu lớn nha, một đao bổ hai nửa, nửa lớn đưa cho em, phần nhỏ thuộc về ta!"

Mặc Thi Kỳ bị chọc đến cười ha ha, vỗ tay giống như một con thỏ nhỏ vây quanh Cố Giai Mính, không có một chút bộ dáng hào môn đại tiểu thư, ngược lại giống như một tiểu tử giả sảng khoái.

Mặc Uẩn Tề ho khan một thân, trầm mặt nhìn Mặc Thi Kỳ, không đợi anh nói chuyện, Mặc Thi Kỳ liền thè lưỡi, nhu thuận thừa nhận sai lầm, "Không có bộ dáng cô nương gia giáo, em có tội, em sửa!" Đại ca cô chính là ở phương diện nào đó rất giống một lão già cứng nhắc, tuyệt không giống người hiện đại, chậc chậc ╮(‵▽′)╭

Mặc gia tiểu công chúa là tầng dưới cùng của cả nhà, dưới sự áp bách của hai anh trai có thể sống lớn như vậy cũng không dễ dàng, đã sớm luyện được một cái miệng khéo léo, các ngươi nói đều đúng, có sai là ta, ta hiểu, nhưng ta không sửa được!

Cố Giai Mính cứ như vậy, mang theo cái đuôi nhỏ Mặc tổng phái tới, đi đoàn làm phim.

Đoạn ký ức này cũng trở thành ký ức ấn tượng sâu sắc của Mặc Thi Kỳ khi mới hai mươi tuổi, cho đến khi cô tóc bạc trắng, nhìn thấy Cố Giai Mính làm ngụy trang, cô còn có thể mặt mày hớn hở nói với các con của cô: "Cậu Mính các con thật sự biết võ thuật Trung Hoa, có một lần khi anh ấy đi quay phim, một mình anh ấy đẩy ra một chiếc xe tải lớn, cứu một kẻ ngốc!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro