137: Không sợ, tôi có vợ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 137: Không sợ, tôi có vợ!

Edit: Ha

"Miệng tôi không sạch sẽ?" Cố Giai Mính vui vẻ, "So với lang tâm cẩu phế sạch sẽ hơn nhiều, bảy năm trước anh tự mình làm cái gì anh không biết sao? Cho rằng được phú bà bao dưỡng tôi đây liền sợ ngươi sao? Tôi có giấy chứng nhận kết hôn, anh có không? Hai chúng ta bất hoà rồi, hậu trường của anh có đủ cứng hay không?"

Trước khi tới, Cố Giai Mính đã sai Mặc Uẩn Tề phái người tra xét chi tiết của Trần Húc, hắn vốn là tới tìm, trước khi đi đánh nhau còn không chuẩn bị chút chuyện gì? Trần Húc bị mấy câu này nói đến á khẩu không nói nên lời, một bụng tức giận bị Cố Giai Mính trực tiếp chèn ép trở về, muốn nổi giận cũng phải nghẹn. Thân phận hiện tại của Cố Giai Mính, anh quả thật không dám chính diện giao phong. Mặc Uẩn Tề trung thành với tú ân ái, trong giới ai cũng biết anh coi Cố Giai Mính là bảo bối, hiện tại còn có ba đứa con trai, tình cảm vững chắc, mà anh ta... Trần Húc trầm mặt xuống, lập tức tỉnh táo lại, hắn lựa chọn tạm thời nhường nhịn, không muốn dây dưa nhiều về vấn đề này: "Chuyện bắt gió bắt bóng liền lấy ra vu khống tôi, cậu cũng không phải người mới, nói chuyện phải chịu trách nhiệm."

Cố Giai Mính liếc mắt một cái, a! Đủ để chịu đựng ah!

Nhân viên đến đón họ đều trợn tròn mắt, hàm lượng thông tin của lời này đủ lớn! Nếu Cố Giai Mính nói là thật... Vậy hình tượng nam thần độc thân mà Trần Húc xây dựng trước đó chẳng phải là giả sao? Không phải độc thân cũng không sao cả, quan trọng là nghe ý của Cố Giai Mính, Trần Húc hình như bị phú bà nào đó bao nuôi. Ý của Trần Húc là Cố Giai Mính đang vu khống anh? Nhưng lời này nói rất không có lực, không dám cứng đối cứng với Cố Giai Mính, ai cũng nhìn ra, Trần Húc có chút sợ.

Cố Giai Mính còn muốn tiếp tục gây sự, Trịnh Học Thiệu đè vai hắn lại, bảo hắn xoay đầu trở lại, "Nhìn đường, nhìn người. "

Điều đó có nghĩa là, không phải con người không nhìn.

Lại nói tiếp, Trần Húc nên cho Cố Giai Mính xuống, hiện tại còn chưa phải lúc, chiếm chút tiện nghi thì rút đi.

Cố Giai Mính ríu rít một tiếng cười ra tiếng, bị Trịnh Học Thiệu chọc cho vui vẻ, nhìn đi, nói trong lòng ba Trịnh vẫn còn oán giận, chỉ dâu mắng hòe là tốt rồi.

Mặt Trần Húc đã tức giận đến trắng bệch, nếu như không phải bên ngoài mưa tuyết lớn như vậy, hơn nữa trên người anh vừa nước vừa bùn, xuống xe sẽ bị đông cứng đến chết, anh đã đẩy cửa xuống xe. Phía sau Cố Giai Mính có Mặc Uẩn Tề, anh không muốn cứng đối cứng với hắn ta. Đối với Trịnh Học Thiệu hắn là đuối lý, không có gì để nói.

Thế nhưng theo tốc độ phát triển của Cố Giai Mính, hơn nữa Trịnh Học Thiệu oán hận hắn, hai người này ở cùng một chỗ, đã lộ ra địch ý với mình, hơn nữa Cố Giai Mính còn biết nhược điểm của hắn. Ánh mắt Trần Húc nhìn hai người âm trầm bất định, rũ mắt xuống, thu liễm đáy mắt u ám. Người đại diện bên cạnh muốn nói vài câu, Trần Húc giữ chặt cánh tay người đại diện, chậm rãi nói: "Quên đi, đừng để nhân viên công tác khó xử. "

Lời này nghe giống như Cố Giai Mính cố tình gây sự, cố ý gây phiền toái cho nhân viên công tác vậy, lời này Cố Giai Mính không thích nghe, "Người đang làm trời đang nhìn, cẩn thận làm chuyện xấu nhiều, trời đánh sấm sét. " Cố Giai Mính nói xong lại nhét một cái kẹo vào miệng, "Mỏ quạ đen của tôi, nói cái gì chuẩn cái đó. "

Trần Húc mặt âm trầm, loại tức giận này hắn cũng có thể chịu, thật đúng là nhịn xuống. Đợi đến lúc xuống xe, người đã từng chứng kiến miệng quạ đen của Cố Giai Mính, đều theo bản năng nhìn về phía Trần Húc, sợ thật sự rơi xuống một đạo sấm sét bổ hắn, đúng lúc này, ông trời cũng có phản ứng, rõ ràng là trời tuyết rơi, thế nhưng thật sự ầm ầm một tiếng, một tia chớp bổ lên sàn xi măng trước mắt Trần Húc, bổ ra một cái hố!

Một tiếng này khiến Trần Húc sợ hãi, thiếu chút nữa lại trượt ngã xuống đất.

Cố Giai Mính: "Ha ha!"

Ánh mắt mọi người nhìn Cố Giai Mính cũng không đúng lắm, người này thật đúng là có tiềm chất mỏ quạ đen, nói cái gì chuẩn cái đó. Trịnh Học Thiệu lại từ trong túi lấy ra hai khối kẹo, đều nhét vào tay Cố Giai Mính, "Lúc rảnh rỗi ăn nhiều kẹo, ít nói chuyện. "

Lúc nói lời này Trịnh Học Thiệu đều mang theo tiếng cười, hiển nhiên, dọc theo đường đi nhìn Trần Húc xui xẻo như thế, làm cho tâm tình của hắn rất tốt. Không hiểu vì sao Cố Giai Mính lại nói chuẩn như vậy, Trịnh Học Thiệu đoá là trùng hợp.

Cố Giai Mính cầm kẹo, cười tủm tỉm đi vào phòng trang điểm, trên đường còn gửi cho Mặc Uẩn Tề một tin nhắn: "Anh yêu, vừa rồi tôi tập kích nhân loại, bộ phận yêu quản nếu tìm tôi, thay tôi chống đỡ.

Mặc Uẩn Tề: Được.

Cố Giai Mính cười tủm tỉm bỏ điện thoại vào túi quần, xử lý xong!

Cố Giai Mính đang trang điểm, Bạch Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng cười hì hì chạy tới, con chuột nhỏ tựa như một con chó nhỏ, thấy Cố Giai Mính liền muốn vẫy đuôi, chỉ thiếu chút nữa ôm đùi anh gọi ba.

"Mính ca Mính ca anh khát có không? Em đi mua trà sữa cho anh. "

"Mính ca Mính ca anh có đói không? Lát nữa chúng ta đi ăn lẩu?"

Cố Giai Mính sờ đầu con chuột nhỏ, "Cậu thật sự..." Cố Giai Mính suy nghĩ một chút, nghẹn ra một câu, "So với con trai tôi còn ngoan hơn. "

Bạch Vũ còn rất cao hứng, vui vẻ đưa nước cho Cố Giai Mính, chuyên gia trang điểm bên cạnh đều bị chọc cười, Bạch Vũ hiện tại cũng là người có mặt mũi, nhìn thấy Cố Giai Mính thế nhưng còn giống như một tiểu tân nhân mới ra mắt, thậm chí tựa như một đứa trẻ nhìn thấy trưởng bối. Người ở bên trêu chọc Bạch Vũ, "Tiểu Bạch, bây giờ cậu nịnh bợ Mính ca như vậy có phải muốn kéo vé trong lát nữa không?"

Bạch Vũ vô tội lắc đầu, "Không oa, tôi cảm thấy có tôi ở đây, Mính ca có thể sẽ yêu cầu càng thêm nghiêm khắc. "

"Đúng, diễn không tốt trực tiếp côn bổng hầu hạ." Cố Giai Mính khoa tay múa chân một chút động tác đánh Bạch Vũ, lúc ở đoàn làm phim, Bạch Vũ diễn không tốt chọc Cố Giai Mính tức giận, Tiểu Thảo Tinh sẽ đưa gậy cho Cố Giai Mính, mỗi ngày đều thúc giục Cố Giai Mính trực tiếp đánh chết đừng khách khí.

Bên này đang cười, cửa lại có một người đi vào, không ít nhân viên công tác ở đây đều nhìn qua, nhiệt tình chào hỏi, "Thầy Trần tới rồi!"

Chính là Trần Húc đã thay một bộ quần áo.

Trần Húc cười nói, "Hôm nay thời tiết cũng không biết làm sao, nói thay đổi liền biến thiên, hại tôi ngã trên đường, bất đắc dĩ đi thay quần áo trước, để mọi người chờ lâu, thật ngại quá. "

Các nghệ sĩ trang điểm và stylist đều cười và cảm thấy Trần Húc cũng rất dễ nói chuyện. Đây cũng không phải là lần đầu tiên Trần Húc đến ghi hình chương trình, mọi người cũng quen anh, cười ha hả thân thiện vài câu, Trần Húc ngồi trước bàn trang điểm của mình, tính tình đặc biệt tốt.

Vừa vặn, anh và Cố Giai Mính ở bên cạnh nhau.

Chuyên gia trang điểm nhiệt tình giới thiệu với Trần Húc, "Thầy Trần, hôm nay khách mời đặc biệt của chúng ta là Cố Giai Mính, anh có thấy kinh hỉ ngoài ý muốn không?"

Trần Húc cười nhìn về phía Cố Giai Mính, "Trên đường chúng ta đã gặp mặt rồi. "

Nhìn sắc mặt đối phương, giống như trên đường bọn họ chưa từng xảy ra xung đột, Cố Giai Mính híp mắt nhìn bộ dạng giả mù của đối phương, trong giới này không thiếu người có thể giả bộ diễn xuất, giả điên giả ngốc, Trần Húc tuyệt đối là nhân tài trong đó, trên đường hắn nhắm vào anh ta như vậy, đối phương còn có thể nhịn, còn có thể đối mặt với hắn, chậc chậc ~~

Trịnh Học Thiệu kéo mặt xuống, nếu lúc này Cố Giai Mính không phối hợp tốt, nhất định sẽ rơi vào thanh danh không tốt. Nói hắn cuồng ngạo mắt không có ai, không tôn trọng trưởng bối, nháo không tốt sẽ cùng fan của Trần Húc chiến tranh. Cố Giai Mính có một trái tim thuần khiết, tính tình lại thẳng thắn, ở phương diện nhân tình thế thái tuyệt đối không phải đối thủ của Trần Húc.

Không đợi Trịnh Học Thiệu nghĩ biện pháp ngăn cản Cố Giai Mính, bên Cố Giai Mính cũng đã trả lời, chỉ cho đối phương một chữ: "Cút!"

Toàn trường xôn xao!

Cố Giai Mính cũng quá cuồng!

Đây là có bao nhiêu thù, lớn mật bao nhiêu, để thái độ với tiền bối như vậy!

Cố Giai Mính đã hóa thân thành một tay xã hội đen, hắn mới không quan tâm thanh danh gì, không quan tâm người khác bôi nhọ mình, chỉ cần nhìn đối phương không vừa mắt, trực tiếp cùng đối phương đánh nhau. Thấy ánh mắt Trần Húc nhìn mình lộ ra vài phần đắc ý, lại nhìn ánh mắt người xung quanh nhìn mình đều kinh ngạc như vậy, Cố Giai Mính không sao cả cười lạnh một tiếng, "Anh cho rằng tôi là diễn viên nhỏ như Bạch Vũ sao, muốn dùng phương pháp này bôi nhọ tôi, làm tôi sụp đổ, sao anh dùng biện pháp anh dùng bảy năm trước? Anh đã làm gì 7 năm trước? Chính anh dám nói sao?"

Nhắc tới chuyện bảy năm trước, nhân viên công tác ở đây đều trợn to hai mắt, chi ngây lỗ tai nghe lén, sợ bỏ lỡ một chữ, đây là lật lại sổ sách cũ, cảm giác bát quái rất nhiều, bộ dáng cẩu huyết rất nhiều.

Nhiều người canh giữ như vậy, Cố Giai Mính thế nhưng nhắc tới chuyện này, Trần Húc cũng phải nể mặt vài phần, "Cố Giai Mính, tôi không biết đắc tội với anh ở đâu, để anh nhằm vào tôi như vậy, đừng dùng tội danh không cần thiết để cài lên đầu tôi, Trần Húc ngay thẳng, ngồi ngay ngắn, đỉnh trời lập địa, chưa từng làm chuyện thiệt thòi gì. "

Cố Giai Mính bị chọc cười, "Anh dám ở trước Thiệu ca nói lúc trước chưa từng làm chuyện bẩn thỉu? Hoặc là chúng ta ở chỗ này nói rõ ràng, hoặc là anh đi một chút, người đại diện của tôi thấy anh liền muốn nôn. "

Mấy câu này đem tất cả mọi người chung quanh sững sờ, ngay cả Trịnh Học Thiệu cũng bị sững sờ, Cố Giai Mính đây là xé rách đối phương!

Người vây xem cũng đều biết Cố Giai Mính nổi danh thẳng thắn trong giới, ai cũng không nghĩ tới Cố Giai Mính có thể thẳng thắn thành như vậy, quả thực là xé mặt trực tiếp, đè nặng Trần Húc xé, mặc kệ đối phương thân phận gì địa vị, chính là nhìn anh không vừa mắt, cút cho tôi.

Mọi người cũng từ mấy câu này ngửi được mùi bát quái, nghe ra đây là chuyện giữa Trần Húc và Trịnh Học Thiệu, bảy năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mọi người cũng phi thường cảm thấy hứng thú, đều âm thầm ghi nhớ, đợi đến khi bận rộn xong, nhất định phải đi hỏi thăm một chút, bảy năm trước giữa Trần Húc và Trịnh Học Thiệu đã xảy ra chuyện gì, cảm giác là Trần Húc có lỗi với Trịnh Học Thiệu.

Trần Húc bị Cố Giai Mính chèn ép không còn lời nào để nói, đỏ mặt, hung hăng ném chai nước khoáng trong tay, đóng cửa bỏ đi!

Cố Giai Mính ╮(‵▽′)╭

- Chột dạ!

Bạch Vũ nhát gan, khẩn trương đứng ở phía sau Cố Giai Mính, "Anh Mính, bộ dáng vừa rồi đi nhìn như muốn cắn người. "

- Không sao cả, ai sợ hắn kẻ đó là chó! Cố Giai Mính buông tay, không sợ hãi.

Nhìn bộ dạng khí phách của Cố Giai Mính, ánh mắt Bạch Vũ đều biến thành sao, thần tượng chính là đẹp trai như vậy!

Trịnh Học Thiệu mệt mỏi thở ra một hơi, chuyện này khẳng định sẽ không đơn giản như vậy mà xong. Trần Húc là người như nào anh quá hiểu, bề ngoài nhìn hiền lành, kỳ thật trong lòng tâm ngoan thủ lạt, lúc cần thiết hắn ngay cả chính mình cũng có thể xuống tay đen.

Cố Giai Minh: "Đừng sợ, cứng rắn, tôi có vợ!"

Nhận thấy Trịnh Học Thiệu lo lắng, Cố Giai Mính trực tiếp cho đối phương một viên thuốc an thần, Trịnh Học Thiệu trong nháy mắt liền cảm giác mình bị tiêm một liều thuốc tiêm mạnh, đúng! Có Mặc tổng! Không sợ!

Đạo diễn sau khi nghe được tin tức, đều tức giận, "Hai người này trước đây có ân oán? Ta cũng chưa từng nghe nói qua a!"

Chỉ có một vài người có tư lịch tương đối sâu, vừa nghĩ đến Cố Giai Mính nói chuyện bảy năm trước, liền biết là có chuyện gì. Hiện tại ngẫm lại chuyện lúc đó quả thật có chút kỳ quặc, thời gian dài cũng phát hiện Trịnh Học Thiệu cũng không phải loại người đó.

Mặc kệ nói như thế nào, hai người xem như trở mặt, Trần Húc không muốn đối mặt với Cố Giai Mính nữa, tức giận vung ống tay áo, đi rồi, tiết mục này anh không ghi hình nữa, không muốn cùng Cố Giai Mính lên sân khấu.

Cố Giai Mính vốn là khách mời đặc biệt được mời tới, là một vị giám khảo thêm vào, hiện tại đối phương vừa đi, chẳng khác nào Cố Giai Mính thay thế vị trí của Trần Húc, Trịnh Học Thiệu lập tức hiểu được ý tứ của Trần Húc, lúc này thương lượng với tổ làm chương trình, "Mời thêm một giám khảo, cái nồi này chúng ta không cõng. "

Đạo diễn: "... Đến lúc này, chương trình còn nửa tiếng nữa đã bắt đầu ghi hình, tôi đi đâu mời?!"

Đạo diễn là đạo diễn mới, cũng dựa vào tiết mục này mới nổi tiếng, sớm biết Cố Giai Mính và Trần Húc từng có ân oán, anh khẳng định sẽ không mời Cố Giai Mính tới đây, hai đại thần này, ai anh cũng không đắc tội nổi.

Fan của ai cũng không dễ chọc, ủy khuất ai cũng không tốt.

Cố Giai Mính lấy điện thoại di động ra, trực tiếp gọi điện thoại cho thư ký Vương, buổi tối đột nhiên nhận được điện thoại của phu nhân tổng giám đốc, nhưng làm thư ký Vương sợ hãi, còn tưởng rằng Cố Giai Mính muốn tra hỏi anh chuyện gì, thư ký Vương vội vàng nghe máy, nơm nớp lo sợ nói: "Phu nhân, anh có phân phó gì?"

Cố Giai Mính bị hai chữ phu nhân sửng sốt một chút, Buck vẫn gọi hắn như vậy, hắn đã dần dần nghe thành thói quen, lần này nghe người khác gọi như vậy, hắn vẫn cảm thấy có chút giật mình, "Thư ký Vương, điều tra diễn viên của công ty một chút, ai ở khu D thông báo? Tìm người có địa vị lớn, an bài hắn đến chỗ ta cứu một trận. "

Thư ký Vương thở phào nhẹ nhõm, không hỏi chuyện không thể hỏi là được, "Được, ngài chờ một chút, tôi lập tức điều tra. "

Hai phút sau, thư ký Vương liền gọi lại, "Hình Lập Quốc tiên sinh ở đây, hắn mười phút liền tới. "

"Được được được, thật tốt quá, Hình Lập Quốc lão sư có thể đến tiết mục này lập tức càng lên đẳng cấp." Cố Giai Mính ra hiệu ok với đạo diễn, xử lý xong!

Đạo diễn vừa nghe Hình Lập Quốc, đều sắp quỳ xuống với Cố Giai Mính.

Hình lão sư năm nay đã sáu mươi tuổi, là một diễn viên kỳ cựu xứng đáng trong giới này, diễn viên cấp quốc gia nổi tiếng, diễn viên kịch nói nổi tiếng, đã tạo lên vô số nhân vật kinh điển, có thể nói là bảo vật quốc gia của giới giải trí, anh nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới có thể mời Hình Lập Quốc tới.

Trịnh Học Thiệu cười thở phào nhẹ nhõm, Hình Lập Quốc là một trong số ít diễn viên kỳ cựu dưới trướng Hồng Sâm Entertainment, công ty cho bọn họ tự do cực lớn, phi thường tôn trọng những diễn viên kỳ cựu này, sẽ không bắt buộc sắp xếp công việc cho bọn họ. Hiện tại do thư ký bên người của tổng giám đốc tự mình lên tiếng, đối phương khẳng định phải nể mặt. Hình Lập Quốc vừa đến, giống như là Trần Húc cấp bậc không đủ.

Cố Giai Mính bỏ điện thoại vào túi, ngượng ngùng nói: "Thật ngại quá, nhà tôi còn có một công ty giải trí không lớn, còn có chút nhân mạch, thật sự là, thật sự là, thật là ngượng ngùng. "

Đạo diễn: "... Anh thật lịch sự. "

Hình Lập Quốc vừa đến, Cố Giai Mính liền tự mình nghênh đón, ở trước mặt vị lão tiền bối này mười phần tư thái vãn bối, "Thật sự quá phiền toái Hình lão sư, cám ơn ngài có thể đến cứu viện. "

Hình lão sư trước kia từng làm lính, thắt lưng thẳng tắp, hiện tại thân thể phi thường cường tráng, đi mang theo gió, trâu bò nhất chính là còn có thể bảo trì một thân cơ bắp, hắn cười nói: "Nếu người khác mời ta, ta nhất định sẽ không đến, nếu là ngươi nhất định phải nể mặt, đang ngủ cũng phải đứng lên. "

Không chỉ bởi vì Cố Giai Mính là ông chủ, còn vì nhân phẩm của Cố Giai Mính, ngay cả đạo diễn Vương tính tình không tốt cũng khen ngợi Cố Giai Mính, từ khi ra mắt đến bây giờ Cố Giai Mính xem như là đức nghệ song hinh chân chính, diễn viên như vậy, Hình lão sư không ngại giúp một chút.

Hình lão sư đến, làm cho kế hoạch của Trần Húc thất bại, nửa giờ liền mời một vị nghệ sĩ lão làng, điều này làm cho người biết chuyện đều khiếp sợ, thế lực phía sau Cố Giai Mính cộng thêm nhân duyên của hắn, đã là tồn tại có thể đi ngang trong giới rồi.

Trần Húc sau khi biết được tin tức này tức giận đến mức vừa ngã vừa đập ở khách sạn, trợ lý cũng không dám tới gần, bề ngoài Trần Húc thoạt nhìn sảng khoái như ánh mặt trời, trên thực tế đặc biệt nóng nảy, người đều có hai mặt, khi ở trước mặt người ngụy trang thành nam thần ánh mặt trời, lúc không có người sẽ bại lộ ra mặt nóng nảy, tất cả tính tình đều bộc phát ra vào lúc này, chỉ có hai trợ lý của anh biết.

Trần Húc đập xong, hít sâu một hơi, ánh mắt âm trầm nói: "Thu thập sạch sẽ!"

Trợ lý lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thu hết rác trên mặt đất, lúc này điện thoại của Trần Húc vang lên, nhìn thấy tên người trên màn hình, Trần Húc nhíu mày, đáy mắt thoáng hiện lên vài phần không kiên nhẫn, anh vẫn vội vàng nghe, ngữ điệu đột nhiên dịu dàng xuống, "Làm sao bảo bối? Ta vừa mới đi một ngày, em đã nhớ ta?"

Đối diện truyền đến một tiếng cười khẽ, giọng nói của người phụ nữ dịu dàng đa tình, "Đúng vậy, nhớ nha, muốn hỏi một chút anh đang làm gì?"

Trần Húc đứng bên cửa sổ, một tay vịn bên cửa sổ, ảo não nói: "Cùng người khác xảy ra một chút xung đột nhỏ. "

Người đối diện cười nói: "Anh yêu, gần đây em muốn hợp tác với Mặc thị một khoản làm ăn, anh không nên kéo chân sau cho em, phải ngoan nha ~"

Sắc mặt Trần Húc cứng đờ, ngón tay ấn lên bệ cửa sổ, lực đạo lớn có thể thấy rõ đường nét khớp xương, hắn thu liễm bóng tối nơi đáy mắt, ôn hòa nói: "Bảo bối, yên tâm đi. "

Người phụ nữ đối diện cười cười, "Chờ em trở về, bái bai ~"

Sau khi cúp điện thoại, Trần Húc mặt âm trầm, cầm di động đứng bên cửa sổ nhìn mưa tuyết bên ngoài, khóe miệng dần dần nhếch lên một tia cười lạnh.

Hắn và Trịnh Học Thiệu đã kết thù không chết không thôi, chuyện này vẫn là lịch sử đen của hắn, trước mắt người phụ nữ này cũng không đáng tin cậy, so sánh tình yêu, cô càng yêu tiền của cô. Mấy năm nay hắn vẫn sống trong sự khống chế của lão nữ nhân này, là một nam nhân có dã tâm, hắn đã nhịn quá lâu, cũng biết đối phương sẽ không bởi vì hắn đi đắc tội Mặc thị, cho nên... Trần Húc cười lạnh một tiếng, còn phải dựa vào chính mình.

Thời tiết hôm nay thật tốt, ông trời đang giúp hắn ta. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro