15. Mối quan hệ sinh con cùng nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15. Mối quan hệ sinh con cùng nhau

Lúc Cố Giai Mính đến hội trường, đã có không ít người, là cây rụng tiền của điện ảnh Hồng Sâm, Trịnh Học Thiệu đem thân phận Cố Giai Mính nắm bắt vừa vặn, đến sớm bị người ta khinh thường, đến trễ có vẻ làm giá.

Hội trường đã được trải đầy thảm đỏ, bất kể bên ngoài hay bên trong, đã được lấp đầy bởi các phóng viên. Cố Giai Mính vừa xuất hiện, xung quanh vô số đèn flash đồng thời sáng lên, Cố Giai Mính mỉm cười vẫy vẫy tay với bạn bè phóng viên, quan tâm hỏi: "Đã ăn cơm tối chưa?”

Ảnh đế thân thỉenj như vậy rất hiếm thấy, Cố Giai Mính tính tình tốt cũng rất nổi tiếng, rất nhiều phóng viên đã phỏng vấn anh, ấn tượng cực tốt, vừa nghe hỏi đều tranh nhau trả lời: "Không có!”

Cố Giai Mính cười ha hả buông tay, "Thật trùng hợp, tôi cũng chưa ăn. "

Phóng viên nói chuyện với Cố Giai Mính còn nói đùa với anh, "Nghe nói bên trong có không ít đồ ăn ngon, anh Mính ăn nhiều một chút!”

Cố Giai Mính nhướng mày, kinh hỉ nói: "Còn có chuyện tốt như vậy!”

Khiến một đám phóng viên cười ha ha.

Trịnh Học Thiệu nhìn nghệ sĩ một tay mình nâng lên, tâm tình có chút phức tạp. Nào có người có thể làm được để cho tất cả mọi người thích, Cố Giai Mính là người thoạt nhìn vô tâm vô phế lại làm được. Hơn nữa Cố Giai Mính vận khí siêu tốt, người đối tốt với cậu đều lăn lộn không tệ, đối với cậu không tốt thì gặp đủ loại xui xẻo, đây có tính là ông trời chiếu cố hay không?

Hôm nay tới đều là lãnh đạo công ty, minh tinh không nhiều lắm, tất cả đều là nhân vật đếm được trong giới giải trí, Trịnh Học Thiệu dẫn Theo Cố Giai Mính đi dạo một vòng, sau khi thăm hỏi một lần liền đi tìm mấy lãnh đạo công ty tìm hiểu tin tức.

Cố Giai Mính nhún mũi, từ trong góc ngửi thấy mùi bánh hạnh nhân!

Theo mùi bánh ngọt ngọt ngào, lướt qua một hành lang thật dài, ánh mắt Cố Giai Mính sáng lên, rốt cục tìm được bánh ngọt hắn thích ăn nhất! Mũi yêu tinh linh hoạt như vậy, không có cách nào ┑(̄Д ̄)┍

Ban tổ chức ở vị trí góc thiết lập một vách ngăn, đại khái là muốn cho người ta một chỗ nghỉ ngơi, Cố Giai Mính như nhặt được bảo bối, bưng lên toàn bộ bánh ngọt liền trốn vào. Ở đây ánh đèn mờ, chắc chắn không có ai quấy rầy. Cố Tiểu Yêu dùng đao cắt cho mình một miếng bánh ngọt thật lớn yên lặng ở đáy lòng khen ngợi mình.

Lúc này, tổng giám đốc của Điện ảnh và Truyền hình Hồng Sâm bước lên sân khấu, bắt đầu bài phát biểu của mình. Anh kể một chút về phương hướng phát triển và điều chỉnh chế độ của công ty, ngay khi mọi người nghe hết sức tập trung, Cố Giai Mính đã ăn một miếng bánh ngọt lớn, sau khi uống một ngụm đồ uống liền đưa tay lấy miếng thứ hai, phía sau đột nhiên có một người đi tới, thân hình cao gầy vừa vặn bao phủ bóng dáng Cố Giai Mính trong góc tối này.

Cố Giai Mính ngẩng đầu nhìn, thiếu chút nữa phun đồ uống trong miệng ra.

Mặc tổng một thân âu phục màu đen so với Cố Giai Mính mặc phong cách phong lưu bất kham, càng có vẻ thành thục ổn trọng, Cố ảnh đế vừa nhìn đã thuộc loại không đáng tin cậy, Mặc Uẩn Tề kéo ghế đối diện Cố Giai Mính tới, ngồi xếp bằng, ngăn trở lối đi nhỏ hẹp, chặn Cố Giai Mính ở bên trong, hắn không ra được, người khác cũng không vào được.

Bắt giữ thành công!

Biết Cố Giai Mính sẽ không giống như những người muốn xoát cảm giác tồn tại, bảo cậu đi xã giao không bằng cho cậu một miếng bánh ngọt có sức hấp dẫn, cho nên Mặc tổng sớm cho người chuẩn bị một góc yên tĩnh như vậy, đem bánh ngọt Cố Giai Mính thích nhất bày ở chỗ này, nếu cậu muốn trốn trong góc, phát hiện bánh ngọt nhất định sẽ vào gian phòng nhỏ này.

Mặc tổng tự mình động thủ, lại cắt cho Cố Giai Mính một miếng bánh ngọt, ngữ điệu nhu hòa nói: "Ăn đi.”

Cố Giai Mính trợn to hai mắt, "Không phải anh không đến sao? Thằng nhóc đâu? "

“Thư ký Vương đang chơi với con, yên tâm đi."

Lúc này lời nói của tổng giám đốc đã nói xong, cuối cùng rất tiếc nói: "Đáng tiếc, Mặc tổng tối nay có việc, không thể tham dự hoạt động tối nay, mọi người cứ vui vẻ.”

Cố Giai Mính nhìn người trước mắt, yên lặng trợn trắng mắt.

Kẻ nói dối!

Thú hai chân quả nhiên là sinh vật biết gạt người nhất!

Người lớn như vậy ngồi ở đây, lão đầu kia thế nhưng nói Mặc Uẩn Tề không rảnh, lừa gạt trẻ con!

Tuy nhiên, nghe xong lời này, các "trẻ con" vừa vỗ tay vừa phối hợp bày tỏ sự tiếc nuối của mình.

Cố Giai Mính chậc chậc miệng, nhân loại dối trá!

Mặc Uẩn Tề từ trong túi lấy ra một cái khăn trắng như tuyết, lau kem trên khóe miệng Cố Giai Mính, trầm giọng thúc giục anh: "Chỉ ăn miếng này nữa thôi, lát nữa chúng ta về nhà ăn cơm.”

Cố Giai Mính khẩn trương đứng lên, hai tay bám vào vách tường gỗ ngăn cách, cẩn thận từ trên cao quan sát chung quanh, phát hiện không có người tới, lúc này mới yên tâm, hạ thấp giọng nói bất mãn nói: "Anh nói chuyện cẩn thận một chút, nơi này còn có phóng viên, không cẩn thận quan hệ của chúng ta sẽ bị phơi bày."

Khóe miệng Mặc Uẩn Tề khẽ nhếch, hẹp hòi nhìn hắn, "Vậy em nói xem, chúng ta có quan hệ gì?" Vừa rồi động tác của Cố Giai Mính, làm cho anh ta nghĩ đến động vật nhỏ sau khi nghe được gió thổi cỏ lay thật cẩn thận quan sát tình hình, động tác đáng yêu hoàn toàn làm rối loạn tâm tình cố định của Mặc tổng, làm cho anh có ý trêu chọc Cố Giai Mính.

Ai ngờ Cố Giai Mính căn bản không có ý tứ che giấu, cũng không có ngượng ngùng, rất thẳng thắn trả lời: "Cùng nhau nuôi con.”

Mặc tổng mỉm cười nhíu mày, "Chẳng lẽ không phải quan hệ cùng nhau sinh con sao? "

Trong đầu Cố Giai Mính đột nhiên hiện lên mấy hình ảnh, sắc mặt trong nháy mắt đỏ rực, giống như xù lông nhào tới, một tay che miệng Mặc tổng, "Nói bậy tôi sẽ nghẹn chết anh, anh có tin hay không?”

Mưu sát chồng gì đó, rất thuận tay!

Ý cười trong đáy mắt Mặc Uẩn Tề càng sâu hơn một chút, một tay đẩy cái bàn cách giữa hai người đến bên tường, tay kia ôm eo Cố Giai Mính, lúc Cố Giai Mính còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh ôm vào lòng, đưa mặt đến trước ngực Cố Giai Mính, ngẩng đầu thâm tình nhìn người trước mắt. Nếu mà muốn nghẹn chết hắn, động thủ như vậy thuận tiện hơn một chút.

Cố Giai Mính cúi đầu, thân thể cứng ngắc nhìn đôi mắt thâm thúy này, dưới vẻ ngoài lạnh nhạt của Mặc Uẩn Tề bình tĩnh tự kiềm chế, che giấu cảm xúc nóng rực trong lòng, trong hoàn cảnh u ám này, Mặc Uẩn Tề cũng không che dấu tâm tư của mình nữa.

Cố Giai Mính cảm nhận được nhiệt độ trên ngực đối phương, giật mình, có ảo giác giống như trở về năm năm trước, cái ôm vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến hắn không thể nói rõ mình có cảm giác gì, năm năm trước từng chút từng chút một đều tái hiện trong đầu, trái tim Cố Giai Mính dần dần co rụt lại, đột nhiên, ngực có chút đau.

Tại sao nó đau?

Hắn không rõ, vì sao tình cảm của nhân loại lại kỳ quái như vậy, làm cho thân thể sinh ra cảm giác khác nhau theo cảm xúc. Tại sao hắn không thể quên cái mà hắn muốn quên? Hắn ngay cả mình từ đâu tới cũng không biết, ngay cả người gặp hai lần đều nhớ không được, hết lần này tới lần khác năm năm sau vừa nhìn thấy Mặc Uẩn Tề liếc mắt một cái liền nhận ra.

Tình cảm của nhân loại, quả nhiên là thứ kỳ quái.

Không dám nhìn đôi mắt này nữa, Cố Giai Mính rất ấu trĩ che mắt Mặc Uẩn Tề, trái tim đập thì sớm đã không còn tần suất bình thường, vừa nhìn thấy người này chính mình sẽ trở nên không bình thường, Cố Giai Mính ở trong lòng âm thầm mắng một câu, có lẽ người này chính là kiếp nạn mình muốn vượt, trốn cũng trốn không thoát.

Mặc Uẩn Tề cười khẽ một tiếng, giọng nói trầm thấp mang theo sung sướng nhẹ nhàng, ở trong bầu không khí ái muội này có vẻ đặc biệt từ tính. Cảm giác, Cố Giai Mính run tay, khẩn trương hỏi: "Anh cười cái gì vậy? "

“Cười em." Mặc Uẩn Tề ôn nhu vỗ vỗ eo hắn, "Không sao, đợi đến khi em muốn nói mới thôi, dựa theo tuổi thọ trung bình của người hiện đại, anh còn có thể chờ em năm mươi năm nữa.”

Trái tim Cố Giai Mính đột nhiên đau lên, tựa như bị thứ gì đó đâm một cái, chưa kịp nghĩ mình rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, anh vội vàng lấy ra quả Thanh Ly Bạch Vũ đưa cho, mở miệng Mặc Uẩn Tề nhét vào trong, hắn sẽ không để anh chết sớm như vậy, nợ nần còn chưa trả hết, anh chết hắn trả nợ như thế nào, làm sao thành chính quả?

Thâm tình thổ lộ, lấy được là một miệng trái cây khô, Mặc tổng đầy một đầu hắc tuyến, tâm tình cũng giống như quả khô này, chua chua ngọt ngọt.

Nhìn Mặc Uẩn Tề nuốt xuống, Lúc này Cố Giai Mính mới đẩy tay lên thắt lưng ra, ra vẻ bình tĩnh ho khan một tiếng, lạnh mặt nói: "Tôi muốn đi toilet!”

Trong không gian nhỏ hẹp này, làm cho hắn cảm giác được nguy hiểm, làm cho hắn cảm giác thân thể không khống chế được, nguy hiểm đến từ nhân loại yếu ớt trước mắt này. Nếu không phải pháp luật quy định yêu tinh động thủ với nhân loại sẽ bị trục xuất lưu đày, hắn đã muốn đem Mặc Uẩn Tề trói lại, kiểm tra xem hắn có phải biết vu thuật hay không.

Nghĩ tới đây, Cố Giai Mính chột dạ nhìn Mặc Uẩn Tề một cái, lần trước hắn phong ấn ký ức của anh, có tính là động thủ với nhân loại hay không?

Mặc Uẩn Tề nhận được ánh mắt này, cũng đứng lên theo, "Muốn anh đi với em sao?”

“Không cần!” Cố Giai Mính giơ tay đẩy lên, thiếu chút nữa đem lòng bàn tay đập lên trán Mặc Uẩn Tề, "Loại thú hai chân hoàn mỹ như anh có thể nói là nhân trung long phượng làm sao có thể liên hệ với loại địa phương như toilet? Anh không cần phải đi tiểu, đứng bên cửa sổ uống gió có thể sống, ông chủ phải có khí chất của ông chủ!" Cố Giai Mính nói bậy một trận lừa gạt, thành công hù dọa Mặc tổng, Mặc tổng nghi hoặc nhướng mày, thú hai chân?

Không đợi Mặc Uẩn Tề phản ứng lại, Cố Giai Mính đã chạy ra ngoài, tốc độ nhanh tựa như một trận gió, Mặc Uẩn Tề nhìn bóng lưng cậu, đáy mắt thoáng hiện lên vài phần dò xét, tốc độ này, mắt thường cũng sắp bắt không được.

Lúc này, một thanh niên mang theo Trịnh Học Thiệu đi tới góc này, cung kính nói: "Mặc tổng, Trịnh tiên sinh tới rồi.”

Mặc Uẩn Tề đem nghi hoặc này đặt ở đáy lòng, bất động thanh sắc đánh giá Trịnh Học Thiệu một lần, đột nhiên đưa tay, mỉm cười nói: "Xin chào, tôi là Mặc Uẩn Tề, vị hôn phu của Giai Mính, cha của Mặc Trạch Dương, mấy năm nay cha con bọn họ nhờ Trịnh tiên sinh chiếu cố, sau này còn xin chỉ giáo nhiều hơn.”

Trong lòng rối loạn bát tao, ba Trịnh đang âm thầm suy đoán Mặc tổng tìm hắn làm gì vội vàng vươn hai tay ra, khẩn trương cùng đối phương bắt tay, kích động nhéo nhéo ngón tay, không dám tin nhìn vị tổng tài trẻ tuổi trước mắt này có thân sĩ lễ phép như vậy, lúc này thật muốn gõ vào cái ót xinh đẹp của Cố Giai Mính hỏi hắn: Loại người này cậu còn có thể đào hôn, có phải cậu bị ngốc hay không???
————
Cố Giai Mính mở nước ở bồn rửa tay trong toilet, đưa tay ra nhanh chóng xoay vòng tròn, đem nước này khuấy ra một vòng xoáy, sau đó ba vỗ một cái, bọt nước văng khắp nơi!

Cố ảnh đế toàn thân không dính một giọt nước nào, vỗ vỗ ngực, sảng khoái!

Xúc cảm lạnh lẽo trên tay truyền vào đại não, Cố Tiểu Yêu rốt cục tỉnh táo lại, căng mặt ra khỏi toilet, đột nhiên nhận thấy chân tường cách đó ba thước ẩn giấu hai người, vốn hắn cũng không để ý, vừa định nhấc chân đi, chợt nghe thấy ba chữ "Cố Giai Mính" ầm ầm chui vào lỗ tai.

Không còn cách nào khác, lỗ tai Cố Tiểu Yêu quá thính rồi, người khác ở xa mấy mét dán mặt nói nhỏ, hắn đều có thể nghe thấy. Chân Cố Giai Mính nhấc ra liền thu hồi, thầm chà xát dán vào chân tường —— nghe lén!

Ai dám nói xấu tôi?

Ai vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro