22. Ba chương trong một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22. Ba chương trong một

Mặc Uẩn Tề nhìn hắn thật sâu, bất động thanh sắc điều chỉnh biểu tình của mình, sắc mặt tuy đã khôi phục như cũ, nhưng trong con ngươi màu đen vẫn còn sót lại khiếp sợ, còn có nghi hoặc khó có thể che giấu, anh trầm giọng nói: "Anh không yên tâm về em, nên đi theo xem một chút.”

Cố Giai Mính mím môi, buông hoa yêu ra, nhỏ giọng uy hiếp nói: "Mau đi! Đi, hiểu không?”

Hoa Yêu hiển nhiên bị đánh sợ, khẩn trương nuốt máu trong miệng xuống, tê dại đứng lên, giống như một người bình thường, chạy nhanh đi, chạy rất nhanh, như sợ Cố Giai Mính đổi ý. Hung danh của Cố Giai Mính ở cả yêu giới đều rất vang dội, một lời không hợp liền đánh ngươi, yêu quái không rõ lai lịch này có giá trị vũ lực cực cao, tính tình lại cực kém, nói đạo lý với hắn có đôi khi đều nói không rõ, hắn cho rằng yêu tinh hẳn là cường giả vi tôn, không nghe lời bắt được liền đánh, hôm nay chỉ là bị vài cước, Hoa Yêu cho rằng mình đã chiếm tiện nghi.

Cố Giai Mính đứng tại chỗ, chột dạ không dám động, sợ Mặc Uẩn Tề hỏi ra vấn đề gì, hắn không trả lời được.

Mặc Uẩn Tề đi tới, cởi áo khoác của mình, quấn Cố Giai Mính lại, nhìn đôi mắt của Cố Giai Mính lóe lên, anh rũ mắt, ôn hòa nói: "Mặc ít như vậy liền chạy ra ngoài, có lạnh hay không? Cũng không biết cầm ô, thật coi mình là trẻ con?”

Cố Giai Mính há miệng, cảm nhận nhiệt độ ấm áp phủ lên người, trong cổ họng tựa như bị nhét một bông, cái gì cũng không nói nên lời. Ngực có chút nghẹn, hắn muốn nói chút gì đó làm cho mình thống khoái một chút, lại không biết nói như thế nào, chỉ có thể để mặc anh mặc áo khoác cho hắn, sau đó đã bị đối phương ôm vào trong ngực.

Cố Giai Mính đặt cằm lên vai Mặc Uẩn Tề, giờ khắc này cảm xúc hết sức hỗn loạn, hắn thậm chí cảm nhận được cảm xúc sợ hãi của đối phương. Mặc Uẩn Tề đang sợ cái gì? Sợ năng lực vừa rồi hắn lộ ra sao?

Cố Giai Mính đột nhiên, ngực có chút đau.

Sau khi ôm thật lâu, Mặc Uẩn Tề kề mặt lên má Cố Giai Mính, cảm thụ nhiệt độ của hắn, chỉ có như vậy anh mới có thể cảm nhận được người này ở trong ngực mình, hắn sẽ không rời đi. "Không muốn dẫn anh đi gặp bạn của em sao?" Thanh âm Mặc Uẩn Tề rất thấp, rất nặng, rất ôn nhu, mềm mại làm cho trái tim Cố Giai Mính gắt gao nắm chặt. Loại cảm giác chưa từng có này, làm cho hắn không biết phải làm sao, gật đầu, lần đầu tiên chủ động kéo tay Mặc Uẩn Tề.

Đường về cửa hàng đồ cổ không tính là dài, Cố Giai Mính lại cảm giác mình giống như xuyên qua thời gian không gian, đi hết một thế kỷ dài như vậy, đầu óc đều là mơ hồ.

Suy nghĩ quá nhiều, lo lắng quá nhiều, làm cho tiểu hồ ly dựa theo bản năng hành động toàn bộ đầu óc hắn đều đình công, một mảnh trống rỗng, không biết mình nên làm cái gì.

Mặc Uẩn Tề nắm chặt tay hắn, cái gì cũng không hỏi, giống như đang ấp ủ cái gì đó, điều này làm cho Cố Giai Mính càng sợ hãi, "Anh, anh không muốn hỏi tôi cái gì sao? "

Mặc Uẩn Tề dừng bước, kéo tay Cố Giai Mính càng chặt hơn một chút, giống như sợ em ấy bỏ chạy, "Anh hỏi em có nói không?”

Cố Giai Mính sợ tới mức căng chặt mông, vô thức thắt chặt đuôi, sợ hãi muốn khóc, "Không thể nói, tôi, tôi không thể nói.”

Thật sự không được, hắn liền mang theo Mặc Trạch Dương lại chạy trốn một lần nữa.

Mặc Uẩn Tề nhìn biểu tình này của cậu, trầm mặt nhìn cậu trong chốc lát, cuối cùng mềm lòng thở dài, kéo Cố Giai Mính vào trong ngực ôm chặt, "Được, không nói, đều theo em, chỉ cần em không đi, cái gì cũng theo em.”

Cố Giai Mính trong nháy mắt rơi lệ, "Thực xin lỗi.”

Hắn có lỗi với Mặc Uẩn Tề quá nhiều, nhưng hắn căn bản không biết cách bồi thường cho đối phương, hắn có thể kéo dài tuổi thọ của Mặc Uẩn Tề, để Mặc Uẩn Tề sống lâu hơn người bình thường, ngoại trừ điểm này, những thứ khác hắn căn bản không làm được. Thứ Mặc Uẩn Tề muốn, hắn không dám cho.

Mặc Uẩn Tề ôn hòa vỗ vỗ lưng Cố Giai Mính, đau lòng an ủi nói: "Được rồi, chuyện của chúng ta có thể chậm rãi giải quyết, đừng khóc." Thái độ Cố Giai Mính kiên quyết như vậy, sao anh nỡ ép cậu, vạn nhất giống lần trước, chạy trốn thì làm sao bây giờ? Trước khi giải quyết tất cả bí ẩn, anh chỉ có thể lấy lùi làm tiến, khiến Cố Giai Mính buông bỏ tất cả phòng bị, chỉ cần ở bên cạnh anh, một ngày nào đó sẽ túm lấy cái đuôi nhỏ của em ấy.

Lúc này Mặc tổng còn không nghĩ tới, Cố Giai M8 thật sự có đuôi, lông xù một chút cũng không nhỏ!

Cố Giai Mính chớp chớp mắt, khóc thì không hỏi??

Thì ra vũ khí cuối cùng đối phó Mặc Uẩn Tề chính là nước mắt?

Cố Giai Mính đem nước mắt cọ lên vai Mặc Uẩn Tề, sắc mặt dần dần ngưng trọng lại: kỹ năng này nhất định phải học được! Đây chính là thần kỹ bảo mệnh!

Trước cửa tiệm đồ cổ, ông chủ đã chờ ở chỗ này nhìn thấy bọn họ trở về, khách khí mời hai người tiến vào, mỉm cười vươn tay với Mặc Uẩn Tề, phảng phất đã nhìn thấu ý đồ của hắn, cười nói: "Xin chào, tôi là Đổng Hân, là ông chủ cửa hàng này, cũng là bạn tốt của Giai Mính. Đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ là những người bạn bình thường.”

Cố Giai Mính nhíu mày vội vàng nói thêm một câu: "Anh ta chính là người giới thiệu tôi đi giới giải trí phát triển.”

Mặc Uẩn Tề ôn hòa cùng đối phương bắt tay, "Xin chào, Mặc Uẩn Tề. "

Đổng Hân nhìn nhìn bộ mặt Mặc Uẩn Tề, nở nụ cười,"Quả nhiên, ngoại hình Trạch Dương giống anh, càng nhìn càng giống.”

Từ một câu nói của đối phương, cũng đã nghe ra người này đối với chuyện của mình biết được, Mặc Uẩn Tề lúc này cảm tạ nói: "Đa tạ anh mấy năm nay đã chiếu cố ba con bọn họ, về sau nếu có việc cần hỗ trợ, gọi điện thoại cho tôi, tôi nhất định dốc hết toàn lực. "

Đổng Hân nhận lấy tấm danh thiếp vàng nóng này, khẽ gật đầu,"Về sau nói không chừng sẽ phiền toái Mặc tổng. "Anh ta thu danh thiếp, lúc này mới nhìn về phía Cố Giai Mính, sắc mặt nghiêm túc, "Cậu thật là đần, hôm nay là tiết Thanh Minh." Buổi tối trên con phố này vốn không yên ổn, huống chi là thanh minh.

Cố Giai Mính cúi đầu nhìn mũi chân, hắn quên mất hôm nay là thanh minh, cũng không nghĩ tới Mặc Uẩn Tề sẽ đi theo, đây là lỗi của hắn, là một yêu tinh tốt, hắn nhận!

Nhìn vẻ mặt uể oải này của cậu, Đổng Hân lắc đầu, "Mục đích cậu tới tôi đã biết, làm sao cậu biết anh ta là kiếp nạn của cậu, mà không phải cứu tinh của cậu? Tôi khuyên cậu nên thuận theo tự nhiên đi, có lẽ đến cuối cùng Liễu Ám Hoa Minh, đây chính là thứ cậu muốn nhất đây? Tương lai đều là do nhân quả trong quá khứ gây ra, hiểu không?”
*Thành ngữ “liễu ám hoa minh” là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.

Cố Giai Mính kinh ngạc truy vấn: "Ý anh là sao? Điều tôi muốn nhất là anh ta?”

Đổng Hân dùng thước ngọc chỉ miếng ngọc trên cổ hắn, đáp lại câu hỏi: "Thiên cơ không thể tiết lộ, nói nhiều tôi liền giảm thọ, tóm lại nhân duyên của các ngươi rất sâu, hảo hảo quý trọng đi.”

Mặc Uẩn Tề ánh mắt chợt lóe, hắn không tin cái gì quỷ thần cùng thượng đế, giờ khắc này thế nhưng từ đáy lòng hy vọng, người này nói đúng. Tất cả những gì phát sinh tối nay, đều mở cho hắn một cánh cửa khác, làm cho tam quan của hắn không thể không đập đi xây lại.

Lúc này, Đổng Hân dùng ngọc thước chỉ một chút bảng hiệu trên tường, mặt trên viết hai hàng chữ, từ phải sang trái: Kim Khẩu thần đoạn, một quẻ một vạn!

Một bàn tay trắng nõn vươn tới trước mắt Mặc Uẩn Tề, ngữ điệu Đổng lão bản nhàn nhạt nói: "Mặc tổng, trả tiền đi.”

Cố Giai Mính ghé vào bên tai Mặc Uẩn Tề, nhỏ giọng nói: "Mau cho anh ta, bằng không anh ta sẽ trở mặt, tính tình rất xấu!”

Mặc Uẩn Tề xoay mặt, hai má vừa vặn dán lên miệng Cố Giai Mính, nhìn vẻ mặt hơi sững sờ của Cố Giai Mính, Mặc tổng cười cười, nghe lời móc thẻ ra.

Tiểu mập mạp đi theo bên cạnh Đổng Hân không biết từ lúc nào đã cầm tới máy quẹt thẻ, cười ha hả nói: "Quẹt thẻ tiền mặt thanh toán bảo hiểm wechat, cửa hàng chúng tôi đều tiếp nhận, có thẻ thành viên còn có thể giảm giá chín lần, xem anh là bạn của ông chủ, có thể giảm giá tám phần. "

Thực sự là một cửa hàng đồ cổ rất hiện đại, hoàn toàn khác với vẻ ngoài cổ xưa của nó.

Mặc Uẩn Tề nhìn chung quanh, trên kệ bày ra đều là cổ vật, từ trong mắt hắn xem ra, dĩ nhiên đều là đồ thật, hắn hỏi: "Có ngọc cổ thích hợp cho trẻ nhỏ đeo, bảo vệ bình an hay không? "

“Trạch Dương không cần, anh ngược lại cần một khối." Ông chủ tiệm đi đến bên cạnh kệ hàng, từ trong hộp trên cùng lấy ra một khối ngọc trăng lưỡi liềm màu xanh, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn trắng, nhẹ nhàng lau, tiện tay đưa cho Mặc Uẩn Tề, "Thứ này mang theo sát khí, có thể ngăn chặn linh khí trên người anh. "

Mặc Uẩn Tề nhận lấy, ngay cả nguyên nhân cũng không hỏi, trực tiếp hỏi: "Bao nhiêu tiền? "

Ông chủ nhỏ cười cười, "Nể mặt Mặc Trạch Dương, không cần tiền.”

Mặc Uẩn Tề nhướng mày, có chút không hiểu tính tình của ông chủ này, một quẻ một vạn có thể nói là công phu sư tử ngoạm, thế nhưng một khối ngọc cổ giá trị không nhỏ như vậy lại có thể tiện tay tặng?

Cố Giai Mính trong tủ tìm một sợi dây đỏ xuyên ngọc châu, cầm lấy khối ngọc kia buộc lại, nhét vào trong túi Mặc Uẩn Tề, "Anh ta nói không cần tiền anh liền nhận đi, mau về nhà!" Nói xong lôi kéo Mặc Uẩn Tề vội vàng đi, sợ đối phương hối hận đòi tiền.

Sau khi ra khỏi cửa, Cố Giai Mính giải thích: "Anh ta cho anh cái này cũng là chuyện đương nhiên, bởi vì con trai anh gọi anh ta là cha nuôi, anh ấy nợ anh. Hắn luôn nói mình biết quá nhiều sẽ bị trời phạt, đời này trong mệnh không vợ không con, khi già không nơi nương tựa, cho nên nhận nhãi con làm con nuôi, chờ già để cho nhóc con đưa hắn đoạn đường cuối cùng.”

Mặc Uẩn Tề sờ khối ngọc cổ kia, cảm giác hơi lạnh xuyên qua làn da, làm cho đầu óc anh trong nháy mắt thanh tỉnh vài phần, khối ngọc này, giống như lúc bình thường tiếp xúc cũng không giống nhau.

Những gì anh nhìn thấy và nghe thấy tối nay thực sự khiến anh khiếp sợ, một con phố kỳ quái, ông chủ cửa hàng đồ cổ kỳ quái, người phụ nữ kỳ quái biến thành đàn ông, còn có thân thủ quỷ dị của Cố Giai Mính. Mặc tổng thăm dò nhìn Cố Giai Mính, tùy tiện có thể đá ra một cái hố lớn hai thước, là người bình thường có thể làm được sao?

Cố Giai Mính chột dạ nuốt một ngụm nước bọt, "Anh nhìn tôi làm gì? Không phải anh nói là không hỏi sao?"

Ép tôi một lần nữa tôi khóc cho anh xem! Ảnh đế không phải cho không, nói dùng mắt trái khóc tuyệt đối không dùng mắt phải.

Mặc Uẩn Tề nhướng khóe miệng, hẹp hòi hỏi: "Hình như anh nghe em nói, anh là người của em?”

Cố Giai Mính ngửa mặt cười gượng, "Vậy tôi nhất định không phải cố ý!" Miệng đây là trách hắn sao? Thật kỳ lạ!

Mặc Uẩn Tề mỉm cười điểm trên trán hắn một chút, "Tùy em nói thế nào cũng được, em cao hứng là tốt rồi.”

Cố Giai Mính bĩu môi, thật cẩn thận nhìn khuôn mặt tươi cười của Mặc Uẩn Tề, "Anh thật sự cái gì cũng không hỏi? "

“Không hỏi." Muốn biết cái gì anh sẽ tự điều tra.

"..." Cố Giai Mính hơi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vẫn có chút bất an.

Lúc này điện thoại di động của Mặc Uẩn Tề vang lênmột tiếng, hắn lấy điện thoại di động ra xem tin nhắn, là một số điện thoại xa lạ gửi tới, lời nói trên làm cho đồng tử Mặc Uẩn tề co rụt lại.

"Đối với tên khờ này tốt một chút, đừng ép hắn khôi phục trí nhớ, vì tim cùng rễ tình của hắn đều bị đào ra rồi." Lạc khoản rõ ràng là thầy bói vừa gặp mặt, Đổng Hân.

Mặc Uẩn Tề biến sắc, lập tức muốn hỏi đối phương những lời này là có ý gì, đối phương lập tức gửi một tin: Không muốn ngày mai mang hai ba con bọn họ đến khóc tang cho tôi thì đừng hỏi nữa.

Mặc Uẩn Tề ánh mắt trầm xuống, cuối cùng đem một chuỗi chữ lúc trước đánh xuống đều xóa đi, trả lời: Cảm ơn.

Bên trong cửa hàng đồ cổ, cậu bé bất mãn nhìn Đổng Hân,"Ông chủ, ông tiết lộ thiên cơ này ít nhất phải tổn hại mười năm thọ mệnh, có đáng không?”

Ông chủ nhỏ cầm chổi lông gà quét bụi đồ cổ cười cười, không sao cả nói: "Nếu tôi đã muốn làm, tự nhiên sẽ đáng giá, bọn họ cũng không dễ dàng. Đừng lo lắng, tôi có một cách để bổ sung thọ mệnh của mình, sau hai năm sẽ được bổ sung trở lại.”

Nhóc con mất hứng hừ một tiếng, hiển nhiên rất khó chịu với cách làm của ông chủ như người tốt, cậu ngồi xổm xuống tại chỗ, biến thành một con thỏ tròn vo, giống như mèo lớn nhảy lên tầng trên cùng của kệ, nhắm mắt lại ôm đầu, ngủ!
————

Sau khi trở về, Mặc Uẩn Tề tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn như thường lệ đối xử với Cố Giai Mính, nghiêm túc thực hiện nghĩa vụ và trách nhiệm của mình, làm một người chồng tốt, một người cha tốt. Chỉ là Cố Giai Mính không hiểu sao bắt đầu chột dạ, có đôi khi không dám nhìn ánh mắt Mặc Uẩn Tề.

Còn có lời Đổng Hân nói, cái gì gọi là hắn muốn nhất? Hắn muốn nhất là ở trên người Mặc Uẩn Tề? Cố Giai Mính vuốt khối ngọc đeo trên cổ mình, cảm giác trên đỉnh đầu có một sợi lông đang phiêu phiêu.

Mặc Trạch Dương càng ngày càng thích dính lấy Mặc Uẩn Tề, Mặc Uẩn Tề tính tình ổn trọng hơn Cố Giai Mính nhiều, lúc Mặc Trạch Dương nói chuyện với anh, anh luôn rất nghiêm túc nhìn ánh mắt đứa trẻ, nghiêm túc nghe con kể lại, mặc kệ việc này lớn hay nhỏ, con ngươi màu đen của anh có thể bình tĩnh bao dung tất cả cảm xúc của người tâm sự nho nhỏ này. Đứa nhỏ đều có tình cảm sùng bái cha, tình cảm của Mặc Trạch Dương đối với Mặc Uẩn Tề cũng từ mâu thuẫn đến dần dần tiếp nhận, đặc biệt là khi Cố Giai Mính không ở nhà, Mặc Trạch Dương tự nhiên liền thân cận với Mặc Uẩn Tề.

Nếu thường ngày, phát hiện tình huống này Cố Giai Mính khẳng định sẽ xù lông, muốn cảnh cáo Mặc Uẩn Tề không được cướp con trai hắn, còn phải cảnh cáo Mặc Trạch Dương con là nhãi con của ta!

Nhưng mà sau một đêm đi qua phố Bắc Tây Thành, Cố Giai Mính chột dạ không dám đi gõ Mặc Uẩn Tề, rất không có sức lực xách Mặc Trạch Dương giáo dục một trận, bảo nó không được bại lộ mình là một tiểu yêu tinh, cũng không còn tàn nhẫn như trước nữa.

Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, Cố Giai Mính lại lao vào quay phim, sau khi scandal qua đi, phóng viên bắt đầu ngồi xổm ở bên ngoài, bắt đầu tìm cơ hội phỏng vấn nhân viên đoàn làm phim.

Lúc nghỉ ngơi trường quay, phóng viên rốt cục nhân cơ hội tìm Cố Giai Mính, khách khí hỏi: "Anh Mính, có thể phỏng vấn anh một câu hỏi không?”

Cố Giai Mính mỉm cười hỏi: "Vấn đề gì vậy? "

Người được hỏi tính khí tốt như vậy, phóng viên ngược lại xấu hổ đưa ra câu hỏi khắc nghiệt và sắc bén, tổ chức tốt ngôn ngữ, cố gắng làm cho giọng điệu của mình âm thanh ít sắc nét hơn, sau đó hỏi: "Nếu anh yêu đương và kết hôn, anh sẽ công bố chứ?"

Cố Giai Mính nâng cằm, suy nghĩ một chút một chút, chậm rãi nói: "Không biết a, cái này phải xem tình huống đi, tôi cảm thấy chuyện kết hôn sinh con là chuyện rất bình thường, nhân loại đến tuổi của tôi, phải làm việc ở tuổi này, ai cũng không có khả năng vẫn độc thân, nhưng đây là chuyện của tôi, không phải chuyện của mọi người, nói hay không nói cũng phải xem tâm tình của tôi.”

Nói chẳng khác nào không nói!

Phóng viên nghẹn lại, lấy hết can đảm để chỉnh đốn lại, một lần nữa truy hỏi: "Anh Mính có ám chỉ điều gì không?"

Cố Giai Mính mờ mịt chớp chớp mắt, "Ám chỉ gì? "

Phóng viên: "..."

Hỏi hay không có hỏi!

Cái gì cũng không hỏi ra, đối mặt với đại ảnh đế thân dân như vậy, phóng viên bất đắc dĩ nghĩ, trở về chỉ có thể viết một bài báo khen ngợi hắn, thần phục dưới mị lực nhân cách của hắn, cảm thấy hắn vừa cười liền chân mềm nhũn, không chừng fan của Cố Đại ảnh đế còn có thể cho một chút khen ngợi.

Phân cảnh trong phòng quay rất nhanh, còn lại đều là phân cảnh rất nặng, ngay cả Cố Giai Mính và Bùi Bằng cũng không thể đảm bảo một lần là qua, thời gian của Cố Giai Mính càng ngày càng gấp gáp, có đôi khi cả đêm quay phim cũng không về được nhà.

Hôm nay là sau khi Dực Vương thống nhất thiên hạ, lại một lần nữa không hợp ý kiến với Chung Ly Thiều, tính tình ngay thẳng bất kham a, Chung Ly Thiều vẫn y như trước, không kiêu ngạo không sểm nịnh, một câu dễ nghe cũng không nói. Làm một đế vương, đầu tiên hắn phải lập uy trước bá quan, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho thần tử đối đầu với mình, Chung Ly Thiều cứ như vậy làm chim đầu đàn, mặt mũi bị quét Dực vương thịnh nộ sai người đuổi Chung Ly Thiều ra khỏi đại điện, đánh ngũ quân tiên.

Người hành hình đã sớm bị Tả tướng đang hắc hóa, cũng chính là nhân vật do Đặng Hưng thủ vai mua chuộc, quấn chì trong roi, năm roi đánh gãy xương sườn thư sinh Chung Ly Thiều, muốn nửa cái mạng hắn. Hơn nữa lúc chinh chiến rơi xuống vết thương cũ, Chung Ly Thiều trực tiếp ngất xỉu ở ngoài đại điện, lông ngỗng nhuộm trắng tóc đen của hắn, càng thêm bi thương.

Năm roi này, là khởi đầu của Chung Ly Thiều cùng Dực Vương hoàn toàn quyết liệt.

Đây có thể nói là một trong ba tình tiết ngược nhất của bộ phim, quay hai ngày mới quay xong.

Khi Cố Giai Mính vào vai Chung Ly Thiều nằm trên tuyết, hai mắt ảm đạm nhìn bầu trời xám xịt, mọi người trong đoàn làm phim đều tức giận trừng Đặng Hưng: Người xấu!

Chính mình cũng cảm thấy mình rất xấu Đặng Hưng tiếp nhận vô số ánh mắt oán niệm sau đó vẻ mặt ngây thơ: Hắn có biện pháp gì, cốt truyện cần a! Có gì ủy khuất thì đánh biên kịch a!

Sau khi nghe đạo diễn gọi qua, Cố Giai Mính đứng thẳng từ trên mặt đất lên, không để ý đến trang điểm vết máu của mình, cười ha hả chạy tới xem máy quay: "Thế nào? Tôi có biểu hiện đúng chỗ không? "

Bùi Bằng vươn ngón tay ra với hắn, vẻ mặt bội phục khen ngợi nói: "Đúng chỗ, quá đúng chỗ!" Hơn nữa thời gian nhập vai quá nhanh, cho hắn chút thời gian như vậy hắn cũng không làm được.

Đạo diễn Vương cũng gật đầu theo, hiếm có vẻ mặt ôn hòa, "Không sai.”

Lúc này Cố Giai Mính mới yên tâm, quay đầu tìm Giả Xuyên, hắn mới uống nửa chai nước đào chỗ còn lại đâu?

Lúc này Giả Xuyên từ trong đám người chạy tới, đưa nước trái cây cho Cố Giai Mính, nhỏ giọng nói: "Mính ca, Mặc tổng tới rồi.”

Phốc phốc! Cố Giai Mính rất không có hình tượng phun nước đào vào Giả Xuyên.

Giả Xuyên bất đắc dĩ dùng tay áo lau mặt,  kích động như vậy sao?

Cố Giai Mính nhìn xiêm y rách nát màu đỏ trắng của mình, không hiểu sao sinh ra một loại cảm giác xấu hổ, đáy lòng cũng rất khó chịu, lúc anh ăn mặc đẹp trai đối phương không đến, lúc anh chật vật nhất đối phương chạy tới, thật sự biết chọn thời điểm!

Vẻ mặt nghiêm cẩn, Mặc tổng dưới sự vây quanh của mọi người đi vào đoàn làm phim, đạo diễn Vương cũng vội vàng nghênh đón, dù kiêu ngạo cũng phải đối mặt với hiện thực, nên nghênh đón Kim chủ baba thì không thể giả vờ mù.

Nhân viên đoàn làm phim xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, không biết ông chủ lớn đột nhiên đại giá đến có gì chỉ giáo, đương nhiên, cũng có người nhìn trộm Cố Giai Mính, muốn nhìn xem trên mặt anh có biểu tình gì.

Nhưng mà, Cố Giai Mính ngồi ở trong góc, mặt hướng vào tường uống nước đào của anh, chỉ để lại cho mọi người một bóng lưng mang theo vết roi, cao quý lãnh diễm, lại mang theo ý niệm cự tuyệt: Ai cũng không cần phản ứng với tôi! Tôi không biết anh!

Thư ký Vương cẩn thận quan sát sắc mặt Mặc tổng một chút, phát hiện ánh mắt của anh đã bị bóng lưng này hấp dẫn, rất có nhãn lực giá cả nói với Vương Đạo: "Các người nên làm cái gì cứ làm cái đó, Mặc tổng chính là tò mò quá trình quay phim của mọi người, nhìn một chút liền đi.”

Mọi người nhìn Mặc tổng đã nhấc chân đi về phía Cố GiaiMính, mục tiêu rất rõ ràng, ánh mắt không sai, tất cả đều mở to hai mắt mù gật đầu, biểu tình thập phần vi diệu.

Cố Giai Mính cảm nhận được hơi thở quen thuộc tới gần, từng ngụm từng ngụm uống nước, cự tuyệt nhận thức!

Mặc Uẩn Tề một tay vỗ lên vai Cố Giai Mính, nhìn hắn hít chai nước đã sớm trống rỗng, lại từ bên cạnh cầm một chai mới, cắm ống hút nhét vào tay cậu, "Uống không đủ sao, vẫn còn.”

Cố Giai Mính: "..."

Sau khi trầm mặc, Cố Giai Mính cúi đầu tiếp tục uống nước trái cây, lần này là mùi dâu tây, hương vị cũng không tệ lắm, một hơi uống nửa chai, Cố Giai Mính mới không được tự nhiên hỏi: "Anh tới làm gì vậy?”

Mặc tổng không chút che dấu mục đích của mình, "Nghe nói hôm nay em quay một cảnh bị đánh, cho nên lại đây xem một chút.”

Cố Giai Mính mím môi muốn cười, "Anh lo lắng có người động tay động chân ở bên trong, tôi thật sự bị đánh sao? Đáng tiếc đã quay xong rồi. "

Mặc tổng ảo não nói: "Không nghĩ tới trên đường kẹt xe.”

Cố Giai Mính phì cười ra tiếng, "Vậy anh cũng quá kém! "

“Đúng vậy" Mặc Uẩn Tề mỉm cười cầm lấy nước dâu tây trong tay hắn, trong tiếng cười của hắn nhấm nháp một ngụm, lại đem bình trả lại cho hắn, "Nếu em không có việc gì anh liền trở về, lát nữa còn phải đi bàn chuyện làm ăn, nước trái cây này quá ngọt, uống nhiều đối với răng không tốt, uống ít đi.”

Nói xong sờ sờ đầu Cố Giai Mính, sải bước rời đi.

Cố Giai Mính sững sờ nhìn cái bình trong lòng bàn tay, lại nhìn người sạch sẽ gọn gàng, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, từ xa đến một chuyến chỉ nói mấy câu rồi rời đi, thật sự chính là nhìn xem anh có bị đánh hay không? Ông chủ này thực sự... Không làm việc đàng hoàng!

Cố Giai Mính hung hăng uống một ngụm nước dâu tây, không chỉ không làm việc đàng hoàng, còn cướp nước trái cây của hắn!

Mặc tổng chỉ dừng lại ba phút, sử dụng hành động thực tế để nói với mọi người một điều: đây là người của tôi!

Tất cả nhân viên công tác trong đoàn làm phim đều cúi đầu làm chuyện của mình, trong lòng lại nổ tung, đợi sau khi Mặc Uẩn Tề rời đi, thật cẩn thận nhìn trộm Cố Giai Mính, sao nhìn cũng không giống huynh đệ?

Cố Tiểu Yêu còn đang bất mãn bị uống mất một ngụm nước dâu tây, vẫn vô tâm vô phế uống nước dâu tây của hắn, căn bản không quan tâm người khác nghĩ cái gì.

Nó có vị tuyệt vời!

Đặc biệt ngọt ngào!

Tâm tình cũng không hiểu sao lại tốt lên!

Được rồi, thậm chí còn muốn hát!

Hồ lô oa, hồ lô oa, một cây có bảy đóa hoa ~ gió thổi mưa đánh, đều không sợ, rắc rắc rồi ~ Đinh đang đinh đang, hồ lô oa! Này, hồ lô!
————

Rất nhanh, cảnh trong nhà của Cố Giai Mính đã quay xong, thời tiết cũng nóng lên, trước khi quay ngoại cảnh, đạo diễn cho các diễn viên chính nghỉ vài ngày, để mọi người về nhà thu thập quần áo mùa hè, còn phải nhân cơ hội học các động tác cơ bản như cưỡi ngựa bắn cung.

Cố Giai Mính vào vai Chung Ly Thiều, đã hơn ba mươi tuổi, trải qua nhiều thăng trầm của chiến tranh,từ công tử ca hơn hai mươi tuổi, hăng hái biến thành, tâm lý còn phải điều chỉnh một chút. Đạo diễn Vương nói động tác võ thuật không cần hắn học bao nhiêu, nhưng cũng phải biết kéo cung bắn tên, xách trường thương đùa giỡn làm bộ dáng.

Vì thế, Cố Giai Mính theo đạo diễn võ thuật học ba ngày, thiên phú bắt chước cường đại khiến tất cả huấn luyện viên đều thán phục, nói thẳng hắn là mầm mống luyện võ tốt, thậm chí muốn thu hắn làm đồ đệ, làm đệ tử thiếu lâm tục gia.

Nếu như không phải Giả Xuyên ngăn cản, Cố Giai Mính đã muốn đồng ý.

Hắn là một yêu tinh, lại gia nhập môn hạ phật tổ, ngẫm lại cũng rất huyễn khốc!

Giả Xuyên sắp quỳ với hắn, những huấn luyện viên võ thuật này chỉ là học ngoại môn quyền cước, không học Phật pháp, vạn nhất một ngày nào đó gặp được đại sư Phật môn chân chính, ngươi một hồ ly tinh, sẽ không sợ bị thanh lý môn hộ sao?

Không bái sư thành công, Cố Giai Mính rất u buồn về đến nhà, nằm sấp trên sofa thở dài.

Mặc Trạch Dương rất thân mật đứng trên lưng ba nó, bàn tay nhỏ bé vịn lưng sofa, giẫm lên lưng ba.

Mặc tổng vẫn ngồi ở một bên, yên lặng làm xong công việc còn giang dở ở công ty, lúc Cố Giai Mính thở dài mười tám lần, Mặc tổng ngước mắt lên, không nhanh không chậm nói: "Nghe nói làm hòa thượng thì không thể sát sinh, không thể tức giận, cũng không thể ăn thịt."

Không, thể, ăn, thịt!

Cố Giai Mính ngẩng đầu lên, không dám tin, "Thảm như vậy?!”

Mặc Trạch Dương dùng chân mập đạp đầu Cố Giai Mính xuống, giáo dục: "Đừng nhúc nhích, giẫm lệch.”

Cố Giai Mính vội vàng nằm sấp, "Nhãi con, lại giẫm lên vai cho ba.”

Không có gia nhập Phật môn rất tốt, làm yêu không có thịt là không hoàn chỉnh, Đổng lão bản nghe nói là truyền nhân đạo gia, hắn có thể ăn thịt, Phật gia lại không thể. Hóa ra Đạo gia và Phật gia có sự khác biệt thiết yếu: có thể ăn thịt!

Mặc Trạch Dương giẫm có chút mệt mỏi, dứt khoát nằm sấp trên lưng Cố Giai Mính, nằm chồng lên như La Hán.

Cố Giai Mính dịu dàng gãi gãi tóc Mặc Trạch Dương, "Nhãi con à, ngày mai ba phải quay ngoại cảnh, con ở nhà nghe lời cha con. "

“Con nhớ kỹ rồi, mỗi ngày ba đều nói rất nhiều lần." Mặc Trạch Dương ôm đầu Cố Giai Mính, lật đầu, đối diện Cố Giai Mính, hai người châu đầu, lộ bụng so hai chân.

Nhìn chân mình, lại nhìn chân Mặc tổng đối diện, Mặc Trạch Dương chậc một tiếng, hơi nghẹn lòng, bất quá không sao, chờ hắn lớn lên, chân có thể biến dài?

Ngồi không được liền nằm sấp, nằm sấp Tiểu Mặc tổng cũng không nhìn thấy chân ngắn của mình.

Trên đỉnh đầu Cố Giai Mân, Mặc Trạch Dương nhiệt tình mời, "Cha ở trong văn phòng của người đặt cho con một tòa lâu đài rất lớn, ba có muốn đi xem không?”

Cố Giai Mính vừa nghĩ tới hình ảnh kia, nhất thời vui vẻ, "Anh ở trong phòng làm việc tổng giám đốc, đặt bộ lâu đài đồ chơi?”

“Có gì không đúng?” Mặc tổng hỏi vẻ mặt nghiêm túc, hắn cũng không có cảm giác ở nơi mình làm việc mở cho con trai bảo bối một không gian chơi đùa có cái gì không phải.

Cố Giai Mính vẻ mặt bội phục, "Không có, chính là cảm giác, anh chuyên nghiệp hơn tôi.”

Mặc tổng đối với nghề bảo mẫu này, thật sự là chuyên nghiệp khiến hắn bội phục.

Không biết mỗi ngày sửa sang lại văn phòng tổng giám đốc, thư ký Vương có tâm tình gì.

Cố Giai Mính nói những lời này, thật sự rất giống châm chọc Mặc tổng không làm việc đàng hoàng, Mặc tổng rũ mắt tiếp tục nhìn báo cáo, rất nghiêm túc giải thích: "Chỉ là ở một góc văn phòng tạo cho thằng bé một khu vực, kết nối với phòng nghỉ của anh, cũng không ảnh hưởng đến công việc của anh. Vào thứ bảy, tôi cũng có công việc, Trạch Dương ở với anh sẽ rất buồn.” Nói đến đây, Mặc tổng lại khen Mặc Trạch Dương một câu: "Thằng bé rất ngoan, không bao giờ quấy rầy công việc của anh.”

Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương được khen vui vẻ nhếch khóe miệng, nhịn cười, cười ra có vẻ quá kiêu ngạo, Tiểu Mặc cũng rất nể mặt.

Cố Giai Mính ném cho thằng nhóc một cái liếc mắt, con cứ kiêu ngạo đi, nếu một ngày nào đó bại lộ thân phận, xem anh ta có đối xử với con như vậy hay không!

Mặc Trạch Dương nằm sấp trên gối đầu, mím môi cười không nổi, nó có thể từ trên người Mặc Uẩn Tề cảm nhận được thiện ý, nó biết đối phương đối tốt với nó, trẻ con, đặc biệt là loại tiểu yêu tinh dùng linh khí tinh khiết thai nghén ra, có thể mẫn cảm nhận ra được thiện ác của người khác. Ở trên người Mặc Uẩn Tề nó sinh ra bản năng tin cậy cùng lưu luyến, nó có thể cảm nhận được huyết mạch giữa cha con tương liên, không cách nào cự tuyệt sinh ra cảm giác thân cận. Nếu Mặc Uẩn Tề bởi vì nó không phải nhân loại đối với nó không tốt, Mặc Trạch Dương dần dần co lại thành một quả bóng thịt, thương tâm bĩu môi, muốn khóc.

Cố Giai Mính cảm nhận được tâm tình của nhãi con, kinh hãi dựng lên, vội vàng ôm tiểu tử kia lên, luống cuống tay chân hỏi: "Làm sao vậy bảo bối? Sao con lại buồn như vậy? Giận dỗi với đứa trẻ khác? Cướp đồ với người khác cướp thua? Nhóc con sói nhỏ cắn con?”

Mặc tổng vừa định giúp dỗ đứa nhỏ, lúc nghe thấy sói con, ánh mắt hơi lóe lên, anh rũ mắt, dường như không nghe thấy Cố Giai Mính nói, giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu Mặc Trạch Dương.

Lòng bàn tay ấm áp rơi trên đỉnh đầu, Mặc Trạch Dương bĩu môi, nước mắt trong nháy mắt liền nhịn không được, hé miệng oa một tiếng, gào khóc.

Cố Giai Mính lần này thật sự là choáng rồi, nhóc con nhà hắn lớn như vậy, chưa từng khóc như vậy!

Vừa rồi vẫn tốt, rốt cuộc là làm sao vậy?

Mặc Trạch Dương quay đầu ôm lấy cổ Mặc Uẩn Tề, theo lực đạo bò vào trong ngực Mặc Uẩn Tề, Mặc Uẩn Tề vội vàng ôm lấy, cẩn thận ôm vào trong ngực, nghi hoặc nhìn Cố Giai Mính, không rõ đứa nhỏ này rốt cuộc làm sao vậy.

Cố Giai Mính hơi ngẩn ra, nhíu mày kéo về, không ngờ Mặc Trạch Dương người không lớn, nhưng khí lực cũng không nhỏ, ôm chặt Mặc Uẩn Tề, Cố Giai Mính dừng một chút, yên lặng buông tay.

Hắn cảm nhận được trong lòng Mặc Trạch Dương, hàm chứa nồng đậm không nỡ.

Tình thân cha con, máu dày hơn nước, hắn phân chia khoảng cách giữa hai người bọn họ, lại không thể tách rời sự ràng buộc máu mủ giữa cha con.

Đây là số mệnh, đây là nhân quả, ngoại lực không thể kháng cự.

"Nó muốn anh ôm, anh liền ôm một lát đi." Cố Giai Mính mệt mỏi thở dài, đứa nhỏ này đã động chân tình, chỉ là không biết Mặc Uẩn Tề có thể tiếp nhận chuyện bọn họ không phải là người. Hiện tại đối với bọn họ tốt như vậy, nếu như ngày nào đó biết được thân phận thật sự của bọn họ, có thể đem Mặc Uẩn Tề dọa chạy hay không? Hơn nữa, tuổi thọ của bọn họ chênh lệch quá lớn, Mặc Uẩn Tề chỉ có thể sống một trăm năm mà thôi.

Cho dù cho anh uống thuốc, cũng chỉ có thể tăng thêm hai mươi năm thọ mệnh, hắn phải nghĩ biện pháp, để Mặc Uẩn Tề sống lâu hơn mới được!

Coi như là vì con trai!

Cố Giai Mính vì mình không nỡ, tìm một cái cớ hoàn mỹ.

Mặc Uẩn Tề ôm Mặc Trạch Dương lên, ôn hòa dỗ dành, "Hôm nay bà nội ở Y quốc xa xôi phái người đưa tới cho cha rất nhiều đồ ăn ngon, con có muốn đi xem một chút hay không? Chúng ta có thể chọn một ít bánh kẹo ngày mai mang đến cho bạn của con." Mặc Uẩn Tề vỗ lưng Mặc Trạch Dương, động tác ôm đứa nhỏ tiêu chuẩn có thể nói là mô hình sách giáo khoa, vừa ôn hòa dỗ dành, vừa lên lầu hai.

Mặc phu nhân thích mua quà cho bọn họ, bà sẽ mỉm cười tự tay đóng gói, nhất nhất tặng cho bọn họ, làm một người mẹ, bà lúc nào cũng biểu đạt bà yêu bọn họ, hy vọng bọn họ cảm nhận được tình yêu của mẹ. Ngay cả khi một ngày bà biến mất, những điều này sẽ thể hiện tình yêu của bà cho các con.

Từ sau khi chồng qua đời, Mặc phu nhân càng thêm nghiêm trọng, có đôi khi tặng một ít đồ ăn vặt trẻ con mới thích, hiện tại Mặc phu nhân tặng lễ vật, vừa lúc đều cho Mặc Trạch Dương.

"Bà nội tự tay làm sôcôla, muốn ăn không?" Lúc Mặc Uẩn Tề tan tầm đem lễ vật cùng túi tài liệu của mình đặt cùng một chỗ, thuận tay đặt ở thư phòng. Lúc này Anh ngồi ở bên cạnh bàn làm việc, ôm Mặc Trạch Dương vào trong ngực, từ trong túi lấy ra một hộp sôcôla.

Mặc Trạch Dương nhún mũi, đôi mắt to ướt sũng trong nháy mắt trở nên sáng ngời hơn.

Cố Giai Mính đang nghĩ biện pháp gia tăng tuổi thọ cho Mặc Uẩn Tề ở dưới lầu cũng nhún nhún mũi, ngửi thấy mùi sôcôla ngọt ngào, sắc mặt trong nháy mắt liền trắng bệch, hắn cũng không quan tâm đến cái gì khác, thân ảnh nhoáng lên một cái, đã đi tới cửa thư phòng lầu hai, hai tay đẩy thẳng, ầm một tiếng đẩy cửa thư phòng ra, "Không được ăn!”

Mặc Trạch Dương đã cầm lấy một viên, đang chuẩn bị nhét vào miệng chớp chớp mắt, nhanh chóng nhét vào miệng.

Cố Giai Mính: "..."

"A a, con là thằng nhóc chết tiệt!" Cố Giai Mính xông tới, xách Mặc Trạch Dương lên, nắm lấy miệng nó, tức giận nói: "Nôn ra! "

“Ô ô ô..." Mặc Trạch Dương ôm mồm chính là không nôn, nó đã thật lâu không ăn sôcôla, từ sau khi cha đến, baba một mực nghiêm khắc khống chế nó ở phương diện sôcôla, nhóc con không hiểu, vì sao không cho ăn? Không phải chúng ta đã có một bữa ăn hạnh phúc với nhau trước đây sao?

Cố Giai Mính sắp bị nó làm tức chết, Mặc Trạch Dương từ nhỏ đã có tật xấu, ăn sôcôla sẽ giống như mèo ăn bạc hà mèo, ăn xong giống như phê cần, lười biếng nằm xuống, lỗ tai và cái đuôi căn bản không chịu khống chế, chính mình liền toát ra. Nếu như bị Mặc Uẩn Tề nhìn thấy lỗ tai hồ ly lông xù của nó, còn không bị dọa chết?

“Sắp chết rồi!” Mắt thấy Mặc Trạch Dương nuốt xuống, Cố Giai Mính không để ý anh, ôm Mặc Trạch Dương chạy về phòng mình. Sau đó Mặc tổng đuổi theo bị ba một tiếng nhốt ở ngoài cửa, thiếu chút nữa bị đập vào mặt.

Cố Giai Mính đặt Mặc Trạch Dương lên giường, trong nháy mắt, trên đỉnh đầu Mặc Trạch Dương liền mọc ra một đôi tai trắng của Mao Vinh Vinh, nhóc con vui vẻ run rẩy vành tai, lăn lộn trên giường, một chút cũng không ý thức được thiếu chút nữa bại lộ thân phận.

Mặc Uẩn Tề lo lắng gõ cửa, Cố Giai Mính mở ra một khe hở, dùng thân thể ngăn trở tầm mắt đối phương, dặn dò đối phương: "Sau này đừng cho nó ăn sôcôla, nó ăn sôcôla sẽ bị dị ứng, nổi mề đay, vừa gặp gió liền ngứa."

Mặc Uẩn Tề nhíu mày, "Anh lập tức bảo bác sĩ tới đây một chuyến.

"Không," Cố Giai Mính vội vàng giữ chặt cánh tay Mặc Uẩn Tề, cười gượng một tiếng, "Ngủ một giấc là được rồi, không cần gặp bác sĩ.”

Mặc Uẩn Tề trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng gật gật đầu, "Được rồi, nếu có vấn đề, em nhất định phải kịp thời nói cho anh biết."

“Ừ ừ ừ." Cố Giai Mính vội vàng gật đầu, dỗ dành người đi rồi nói sau: "Anh đi bận việc đi, thật sự không có việc gì, có việc tôi tuyệt đối gọi anh.” Nói xong vội vàng đóng cửa lại.

Mặc tổng bị ngăn cách đứng tại chỗ, nhìn hai người phảng phất cách ly ra hai thế giới, ánh mắt càng ngày càng sâu. Nếu Mặc Trạch Dương thật sự vì ăn sôcôla nổi mề đay, Cố Giai Mính sẽ không phải là phản ứng này.

Hơn nữa, Mặc Trạch Dương mỗi ngày đều nhét mấy khối vào trong túi sách, mang đến trường mẫu giáo để ăn.

Nửa đêm canh ba, một con cáo trắng nhỏ lặng lẽ lẻn vào thư phòng của Mặc Uẩn Tề, sau khi trèo lên ghế, theo mùi vị ngọt ngào rốt cục nhìn thấy hộp sôcôla trên giá sách, tiểu hồ ly cẩn thận bò lên bàn, ôm sôcôla vào trong ngực, lại cẩn thận giẫm lên tài liệu trên bàn nhảy lên ghế, lặng lẽ chạy về phòng.

Cố Giai Mính chờ ở cửa trong nháy mắt tiểu hồ ly vào cửa liền xuống tay nắm lấy cổ đối phương, xách lông thú lên, "Tiểu hỗn đản! "

Mặc Trạch Dương: "..."

Ngày hôm sau, mặc Trạch Dương toàn thân không có một chút khác thường chạy ra, vẫn soi mói vây quanh gương một vòng lại một vòng. Cố Giai Mính nói với Mặc Uẩn Tề trở về thư phòng lấy túi xách: "Tối hôm qua thằng nhóc này lại đến thư phòng của anh trộm sô cô la, bị tôi bắt được, sôcôla tôi tịch thu, sau này không cho nó ăn. "

Mặc Uẩn Tề cười cười, nhìn Mặc Trạch Dương một cái "Được, nghe lời em.”

Mặc Trạch Dương bị đả kích trong nháy mắt cúi đầu, cảm giác toàn thân mình ở chỗ nào cũng không đẹp trai.

Mặc Uẩn Tề nhìn một dấu chân trên văn kiện, rũ mắt thu liễm cảm xúc nơi đáy mắt, xuống lầu nghi hoặc hỏi: "Giai Mính, động vật lang thang gần đây sẽ đến nhà sao? "

“Không a." Cố Giai Mính tìm một cái mũ cho Mặc Trạch Dương, cũng không nghĩ nhiều, "Động vật không giống con người, bọn chúng có ý thức địa bàn rất mãnh liệt, nơi này là địa bàn của tôi, không có sự cho phép của tôi sẽ không vào, nếu có việc gấp, cũng chỉ biết đến trong viện tìm tôi." Nói tới đây, Cố Giai Mính ho khan một tiếng, "Đương nhiên, đây là quan sát của tôi. "

Mặc Uẩn Tề gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, "Anh tự lái xe đưa Trạch Dương đến trường mẫu giáo, để tài xế của anh đưa em đi đoàn làm phim đưa tin.”

Cố Giai Mính: "... Tại sao? "

“Bởi vì xe của anh nhanh hơn, đi thành phố K có thể tiết kiệm nửa giờ." Mặc Uẩn Tề đi đến bên cạnh Cố Giai Mính, sắc mặt bình tĩnh trình bày một sự thật. Một sự thật khác chính là: xe của Mặc tổng, mắt không mù liền hiểu được Cố Giai Mính là người của ai, muốn khi dễ hắn, cũng phải xem mình có năng lực gánh chịu hậu quả hay không.

Cố Giai Mính vẫn khó hiểu như trước, "Tôi hỏi, tại sao chúng tôi phải nghe lời anh?”

Mặc Uẩn Tề bị chọc cười, "Bởi vì anh là sếp của em.”

Cố Giai Mính trầm mặc, anh nói rất có đạo lý, tôi thế nhưng không thể phản bác.

Mặc Uẩn Tề thay giày xong, cúi đầu tiến đến trước mặt Cố Giai Mính, ôn hòa cam đoan: "Nếu cuối tuần em không rảnh trở về, anh sẽ dẫn Trạch Dương đi thăm em.”

Cố Giai Mính vừa định nói tốt, người đối diện đột nhiên tiến về phía trước, xúc cảm mềm mại trên môi, mang theo hương bạc hà sảng khoái, Cố Giai Mính trong nháy mắt liền sợ ngây người.

"Được rồi, chúng ta đi thôi." Mặc Uẩn Tề nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Mặc Trạch Dương ra cửa, để lại Cố Giai Mính một mình chậm rãi hồi tưởng lại nụ hôn này.

A a a a a! Cố Giai Mính phản ứng lại, ôm mặt giậm chân: Thú hai chân lưu manh!
————
Trước cửa trường mẫu giáo, Mặc Uẩn Tề dừng xe đột nhiên hỏi Mặc Trạch Dương bảo bối phía sau: "Sôcôla hôm qua có ngon không? "

Mặc Trạch Dương gật đầu, thanh âm mang theo mùi sữa, "Ngon quá. "

Mặc Uẩn Tề cười cười, ôn hòa hỏi: "Trên người có nổi mụn nhỏ hay không?”

Mặc Trạch Dương lắc đầu, không hề cảnh giác, "Không có a.”

Mặc Uẩn Tề tiếp tục nói: "Tối hôm qua con thế nhưng trèo lên bàn làm việc của ta, càng ngày càng lợi hại.”

Mặc Trạch Dương ngạo nghễ ưỡn ngực, không phải là leo bàn sao, tính là cái gì?

Mặc Uẩn Tề híp mắt, lại lấy ra một khối sôcôla, dỗ dành: "Ăn thêm một miếng nữa, ăn xong rồi đi. "

Mặc Trạch Dương vui vẻ đón lấy, "Con đến nhà trẻ ăn.”

Tuy rằng bạn nhỏ Mặc Trạch Dương đối với đồ ăn thường xuyên không cự tuyệt, nhưng Cố Giai Mính cảnh cáo nó cũng ghi nhớ trong lòng, quyết không thể để Mặc Uẩn Tề nhìn thấy lỗ tai hồ ly của nó, nếu không cha ruột sẽ bị nó dọa ngất đi, còn có thể không cần nó, loại hậu quả này ngẫm lại liền muốn khóc, nó mới sẽ không làm.

Bao nhiêu đối thủ làm ăn Mặc tổng chỉ động ngón tay là có thể giải quyết, nhưng không dỗ dành được con trai mình, mắt thấy Mặc Trạch Dương đem sôcôla bỏ vào trong túi của mình, Mặc tổng ở đáy lòng thở dài, con trai bảo bối không ăn, anh cũng không thể mở miệng nó cứng rắn nhét vào. Trong thực tế, đây chỉ là một số nghi ngờ trong lòng anh và không chắc chắn sôcôla sẽ gây ra hậu quả gì cho thằng bé.

Mặc Trạch Dương mở dây an toàn của mình ra, từ trên xe bò xuống, chạy về phía lão sư đang chờ ở cửa, còn không quên quay đầu lại vẫy tay tạm biệt Mặc Uẩn Tề.

Mặc Uẩn Tề xuyên qua cửa sổ xe, nhìn khuôn mặt tươi cười hồn nhiên của Mặc Trạch Dương, khóe miệng cũng theo đó nhếch lên, mỉm cười xua tay gặp lại Mặc Trạch Dương, lúc này mới quay đầu xe, lái xe rời đi.

Mặc kệ cha con Cố Giai Mính che giấu bí mật gì, anh đều phải quyết định!

Sau khi đến công ty, Mặc Uẩn Tề đem văn kiện kia giao cho trợ lý phụ trách tình báo, bảo hắn điều tra một chút dấu chân trên đây là động vật gì.

Kết quả rất nhanh đã có, đặc trợ đem báo cáo giao cho Mặc Uẩn Tề, đối với kết quả tra được cũng cảm thấy ngạc nhiên, "Đây là dấu chân của một con hồ ly nhỏ, người của tôi trên văn kiện này nhặt được một sợi lông trắng, kết quả xét nghiệm ADN cho thấy tám mươi phần trăm có thể là cáo Bắc Cực, còn được gọi là cáo trắng, cáo tuyết, chủ yếu phân bố ở vùng lãnh nguyên Siberia và Bắc Mỹ. Nếu như ở chỗ này phát hiện tung tích của chúng, nhất định là nuôi dưỡng trong nhà, hoang dã căn bản không sống nổi.”

Mặc Uẩn Tề nghe xong, dần dần lâm vào trầm tư.

Cáo trắng nhỏ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro