4. Ba, con đến từ đâu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4. Ba, con đến từ đâu?

Edit: Ha

Trịnh Học Thiệu: "Mấy ngày trước kịch bản anh gửi cho cậu, xem chưa? Có hứng thú không?"

Cố Giai Mính nằm sấp trên giường, trong nhà khắp nơi tràn ngập mùi vị của Mặc Uẩn Tề, điều này làm cho hắn cảm giác địa bàn của mình bị xâm chiếm, nhưng ngẫm lại nhân quả hắn thiếu đối phương, lại không thể không nhịn, chỉ có thể cầu nguyện ông trời nể tình lòng thành kính như hắn, để cho hắn trả nợ nhiều hơn. Nhưng mà vẫn không được thoải mái, hắn lười biếng nói: "Đã xem, không có hứng thú, cái này cùng Vương đạo quan hệ gì?"

Từ khi đoạt được cúp ảnh đế, nửa năm nay Cố Giai Mính không ngừng đóng phim, tất cả đều là phim thương mại, Cố Giai Mính đọc kịch bản liền cảm thấy không có nhiều hứng thú. Không phải kịch bản không tốt, mà chỉ đơn thuần là không có hứng thú với nhân vật, cảm giác không có gì khiêu chiến. Điểm này Trịnh Học Thiệu cũng không ép hắn, giữ tâm lý thà thiếu không lạm dụng, kiên nhẫn chờ kịch bản tốt thích hợp với Cố Giai Mính, sẽ không lạm dụng quá mức danh tiếng của Cố Giai Mính.

"Là như vậy, buổi sáng đạo diễn Vương hẹn anh gặp mặt một lần, ông ấy nói có một bộ phim muốn cho cậu xem, lúc trước chính là nhân vật được thiết kế riêng cho cậu, đáng tiếc lại là một nam hai, sau khi cậu cầm ảnh đế lại đi diễn nam hai cho người ta hiển nhiên có chút ủy khuất cho cậu, vì thế Vương đạo này cũng xấu hổ không dám mở miệng. Hơn nữa thù lao phim chỉ có thể cho một tập hai mươi vạn, đây là số thù lao phim trước đây của cậu, sau khi nhận có thể chính là ảnh đế rẻ nhất." Trịnh Học Thiệu đem ưu và nhược điểm nói cho cậu ta, để cho hắn tự mình cân nhắc, "Tuy nhiên tiếp nhận bộ phim này, cũng tương đương với việc để đạo diễn Vương nợ cậu nhân tình, sau này có việc tìm ông ấy liền dễ nói chuyện, hơn nữa lúc trước trong cuộc phỏng vấn đạo diễn Vương cũng đã mở đường cho cậu, chứng tỏ ông ấy thật sự rất coi trọng cậu. Kịch bản anh cũng đọc, quả thật không tệ, diễn tốt có thể áp nam một, thu hoạch một lượng lớn fan. Có thể tiếp hay không đều nhìn cậu, anh không ép cậu."

Cố Giai Mính là nghệ sĩ quả thật phục tùng an bài, nhưng cũng không thể lừa gạt, một khi bị hắn nhạy cảm nhận ra mình bị lừa, lật bàn đập ghế đều là chuyện bình thường, hơn nữa trở mặt không nhận người. Lúc mới bắt đầu Trịnh Học Thiệu quả thật muốn bồi dưỡng Cố Giai Mính thành nghệ sĩ nhu thuận nghe lời, không dám có ý nghĩ cá nhân, dù sao bị nghệ sĩ trước đó được mình bồi dưỡng ra đạp một cước, Trịnh Học Thiệu khẳng định phải đề phòng một tay. Đáng tiếc, lần đầu tiên phát hiện mình bị lừa gạt, Cố Giai Mính nhìn không có tâm nhãn cũng không có tính tình gì trực tiếp trở mặt với Trịnh Học Thiệu, trực tiếp hóa thân thành gấu bạo lực, dùng một đấm đấm ra một cái hố trên xe, cảnh tượng kia trở thành bóng ma trong đáy lòng Trịnh Học Thiệu, cũng không dám lừa gạt cậu nữa.

Cố Giai Mính lăn mấy vòng, lười biếng nói: "Đọc kịch bản trước đi."

Trịnh Học Thiệu gửi kịch bản đến hòm thư của Cố Giai Mính, "Mau chóng trả lời tôi, tôi cũng phải nhanh chóng đưa cho đạo diễn Vương một câu trả lời chuẩn xác, nếu cậu đồng ý, tôi còn có thể nói chuyện với ông ấy về điều kiện. "

Cố Giai Mính ngáp một cái xuống giường, định đi rửa mặt, làm việc đàng hoàng, "Bộ phim này khi nào bắt đầu quay?" Chỉ cần có thể hút fan là được, nhiều tiền hay không ngược lại hắn không để ý lắm.

"Tháng sau đi, hẳn là càng nhanh càng tốt."

"Được." Cố Giai Mính cúp điện thoại, sau khi rửa mặt thì pha cho mình một tách trà, nằm trên sofa đọc kịch bản.

Bộ phim này có tên là "Vương triều Đại Dực", kịch bản rất tốt, viết về quá trình một hoàng tử nam chinh bắc chiến, cuối cùng thống nhất cả nước, trở thành thiên cổ nhất đế.

Cố Giai Mính vào vai một mưu sĩ hơn hai mươi tuổi đã nổi danh thiên hạ, tướng mạo so với Phan An không thua kém gì, được xưng là đệ nhất công tử Dực quốc Chung Ly Thiều. Dực vương cũng tự mình tới mời hắn ba lần, lúc này mới mời hắn ra.

Chung Ly Thiều quanh năm chinh chiến, khổ sở đi theo Dực vương mười mấy năm, vì hắn vào sinh ra tử, nhiều lần kiến lập kỳ công, tận tâm tận trung. Chính nhờ có Chung Ly Thiều ra sức tương trợ, Dực Vương thống nhất sáu nước, thành lập thiên hạ của mình, chỉ tiếc "Chim bay cao hết, cung tốt vứt bỏ; Thỏ khôn đã chết thì chó săn tất bị làm thịt". Chung Ly Thiều vất vả mười mấy năm, công huân xuất sắc, lại bởi vì tính cách cao ngạo của hắn nhiều lần bị gian thần buộc tội, đến cuối cùng ngay cả Dực vương cũng bắt đầu dao động, dần dần đối với hắn có nghi kỵ, quyền lực dần dần bị thu hồi. Từ hai mươi tuổi hăng hái, đến hơn bốn mươi tuổi nản lòng thoái chí, quý công tử một thân bạch y vẫn có khuôn mặt mê đảo chúng sinh, ánh mắt lại từ ý chí chiến đấu cao ngất dần dần trở nên tang thương tuyệt vọng. Đến cuối cùng, hắn chủ động từ quan, ngày hôm sau rời khỏi đế đô, vẫn không thoát khỏi gian thần truy sát.

Chung Ly Thiều trước khi chết cười thê lương, Cố Giai Mính vì hắn mà cảm khái một phen đồng tình. Về sau hoàng đế là nhân vật chính với tư cách là minh quân một đời, tự nhiên phải báo thù cho hắn, trừng trị gian thần, cái chết của Chung Ly Thiều trở thành tiếc nuối duy nhất trong cuộc đời này của hắn.

Kịch bản đọc đến cuối cùng, Cố Giai Mính thầm nghĩ, Hoàng đế thật sự không biết Chung Ly Thiều bị người đuổi giết sao? Dù sao Cố Giai Mính cũng không tin, trong phim truyền hình đều nói: Từ xưa hoàng gia bạc tình.

Nhân vật của hắn ta thật thảm!

Thật muốn một đuôi quất chết gian thần, còn có hoàng đế ngu xuẩn nữa!

Nể mặt nhân vật này là vạn người mê, nhận!

Khi Cố Giai Mính đưa trả lời chính xác cho Trịnh Học Thiệu, Trịnh Học Thiệu cũng không ngoài ý muốn, kịch bản này quả thật viết rất tốt.

Cố Giai Mính thuận miệng hỏi một câu: "Người nhận bộ phim này có những ai?" "Nhân vật chính cậu biết, Bùi Bằng, diễn xuất và nhân phẩm đều không tệ. Nam ba là Đặng Hưng, cậu cũng biết. Còn có một vai nhỏ, nếu cậu nhận bộ phim này, tôi sẽ nhét Bạch Vũ vào, đóng vai em trai câụ."

Đặng Hưng? Cố Giai Mính nghe được cái tên này trong nháy mắt liền lấy lại tinh thần, "A! Cơ hội báo thù đang đến!"

Trịnh Học Thiệu: "......" Việc nghiêm túc không nhớ kỹ mấy người, loại chuyện trần vừng thối hạt thóc này hắn ngược lại nhớ rất rõ.

Kỳ thật Cố Giai Mính cũng không phải thâm cừu đại hận gì, gia đình Đặng Hưng không tệ, coi như là phú nhị đại, tuổi tác cũng không quá lớn, lăn lộn trong giới cũng bình thường, tính tình bình thường, diễn xuất bình thường, lăn lộn mười mấy năm vẫn là tuyến hai ba, diễn xuất quả thật so với tiểu thịt tươi mạnh hơn không ít, nhưng cũng chưa từng đoạt giải thưởng lớn gì, sở thích lớn nhất chính là thích "chỉ điểm" một chút tiểu tân nhân, thể hiện ra địa vị tiền bối của mình.

Cố Giai Mính có gương mặt "tiểu thịt tươi", nhân vật đầu tiên lại nhờ người cứng rắn nhét vào đoàn làm phim, Đặng Hưng liền coi hắn là con nuôi của ai, dựa vào việc bò lên giường, không ít lần khi dễ hắn. Khi đó Cố Giai Mính vừa mới đi vào xã hội hiện đại, cái gì cũng không hiểu, ngại thế lực trong nhà đối phương, Trịnh Học Thiệu lại bảo hắn nhịn, Cố Giai Mính liền ngốc nghếch bị đối phương khi dễ thật lâu.

Châm chọc khiêu khích cộng thêm lao động thể lực, làm cho Cố Giai Mính cảm nhận sâu sắc cuộc sống nằm sấp ở tầng dưới cùng của vòng tròn này là gì, thật sự không dễ lăn lộn.

Hiện tại, Cố Giai Mính đã trà trộn thành ảnh đế, Đặng Hưng còn đang bồi hồi ở tuyến hai ba, chẳng phải chính là cơ hội báo thù sao?

Trịnh Học Thiệu lo lắng dặn dò hắn: "Mấy ngày nay cậu ở nhà suy nghĩ kịch bản thật kỹ, đừng nghĩ báo thù gì đó, hắn ta đã thua cậu vài vòng rồi, cậu báo thù có ý tứ không?"

Đương nhiên thú vị a! Cố Giai Mính tri kỷ trấn an anh: "Yên tâm đi, loại người yêu hòa bình như tôi khẳng định sẽ không chơi xấu, tôi dùng diễn xuất đè chết hắn ta!"

Trịnh Học Thiệu: "..." Anh cũng không có cảm giác được an ủi gì, thật sự!

"Đúng rồi, anh bảo luật sư soạn cho tôi một bản hợp đồng, cho cha đứa nhỏ, bất kể lúc nào cũng không thể cướp đứa nhỏ với tôi, càng sớm càng tốt." Cố Giai Mính vừa dứt lời, Trịnh Học Thiệu bên kia liền sốt ruột hỏi: "Làm sao vậy? Có ai ở nhà cậu à? Chuyện gì đang xảy ra với thằng nhóc vậy?"

"Không có việc gì" Cố Giai Mính bĩu môi, bất đắc dĩ nói: "Năm đó chính là đào hôn, hiện tại đối phương tìm tới cửa, nhưng mà anh yên tâm, tôi sẽ mau chóng giải quyết, sẽ không gây phiền toái."

Trịnh Học Thiệu lúc này mới thoáng yên tâm một chút, "Được, tôi sẽ mau chóng an bài, chuẩn bị xong tự mình đưa qua cho cậu, chuyện này ngàn vạn lần đừng để người khác biết, có gì trước hết phải thương lượng với tôi, vạn nhất phơi bày fan của cậu có thể phải mua pháo đến oanh tạc công ty."

Cố Giai Mính rất thành khẩn cảm tạ đối phương: "Cảm ơn ba Trịnh!"

Cảm thấy mình còn rất trẻ Trịnh Học Thiệu: "..."

Trịnh Học Thiệu bên này trả lời cho Đạo diễn Vương, weibo chính thức của đoàn làm phim "Vương triều Đại Dực" lập tức đưa tin tức này ra, hơn nữa còn khoanh tròn Cố Giai Mính, sợ hắn đổi ý.

Fan của Cố Giai Mính trong nháy mắt tựa như một ấm trà bị dội nước sôi, tất cả đều nhảy ra: Trà Trà mau ra đây! Tin tức này có đúng không? Chúng ta có thể liếm màn hình một lần nữa!

Cố Giai Mính thật sự không muốn trả lời, bởi vì cách xưng hô trà trà rất giống trà xanh.

Nhưng mà fan siêu thích, còn tự phong túi trà, chỉ cần Cố Giai Mính cần, bọn họ có thể biến thân thành trà xanh, trà đen, trà trắng, trà vàng thậm chí là trà ô long! Muốn thanh thuần muốn nhiệt liệt hay là muốn nóng bỏng, tùy thời có thể biến thân, sức chiến đấu siêu cường hãn. Sau khi có mấy fan ngôi sao muốn bôi nhọ Cố Giai Mính bị nhóm trà diệp bao xé toạc cơ thể không còn nguyên vẹn, mức độ mê hoặc của Cố Giai Mính đối với mọi người đã trở thành bí ẩn chưa được giải đáp trong giới, tất cả mọi người đều không hiểu trên người Cố Giai Mính rốt cuộc có mị lực gì, có thể làm cho fan thích hắn giống như tẩy não, mặc kệ hắn làm cái gì cũng cho rằng là đúng.

Nam thần toàn thân kim quang lấp lánh, không hề có vết nhơ!

Đó là sự quyến rũ cá nhân! Nam thần của chúng ta siêu đẹp trai!

Trong trạng thái bình tĩnh, trà diệp bao được đánh giá như vậy.

Cố Giai Mính chuyển tiếp weibo của đoàn làm phim, rất chính thức trả lời một biểu tình nhỏ nhu thuận quỳ xuống, yên lặng chờ đợi, hơn nữa còn rất lễ phép tag Bùi Bằng và Đặng Hưng đã xác định trước: Nhờ tiền bối chỉ giáo nhiều hơn ~ ^_^

Đương nhiên, biểu tình nhỏ này trong mắt Trịnh Học Thiệu, một chút cũng không nhu thuận.

Lúc người khác muốn nức mũi đều là châm chọc khiêu khích, còn có thể ngại mặt mũi, hoặc là sợ bị người ta chụp được mặt không tốt của mình, chỉ dám âm thầm chà xát sau lưng. Cố Giai Mính chính là người quang minh không làm chuyện mờ ám, trước mặt đối phương một câu cũng không nói ra, có thể nói là một dòng nước trong mát giữa giới giải trí.

Để không bị nhiệt tình của fan nuốt chửng, Cố Giai Mính vội vàng rời khỏi Weibo, nhìn đồng hồ, đã đến lúc đón nhóc con.

Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương hôm nay vô cùng cao hứng, chống eo rất đẹp trai nói với Cố Giai Mính về chiến công to lớn của nó hôm nay, lúc ngủ trưa đối thủ sống còn của nó - một con sói nhỏ màu trắng, duỗi đuôi lên giường nó, bị nó dùng hai móng vuốt túm lấy, không chút khách khí cắn một cái, sau đó tiếng kêu của sói con vang vọng khắp phòng nghỉ trưa.

Mặc Trạch Dương tâm tình cực kỳ tốt lắc lắc cái đuôi lông xù của mình, một tay nắm chặt cây đánh trứng, ý chí chiến đấu cao ngất đánh nát trứng gà.

Là một trong hai đại chiến tướng có khả năng đánh nhất cả lớp, Mặc Trạch Dương cảm giác lông trên đầu đuôi mình uy phong lẫm liệt!

Hung tàn cũng không giống hồ ly!

Cố Giai Mính bất đắc dĩ nhìn nó một cái, Mặc Trạch Dương và nhóc Tiểu Bạch Lang không có ngày nào không đánh nhau, lúc đầu lão sư còn cùng hắn nói chuyện, bạn nhỏ đánh nhau là không tốt, sau đó phát hiện Mặc Trạch Dương ai cũng không đánh, chỉ đánh Tiểu Bạch Lang. Tiểu Bạch Lang cũng cũng không tìm ai trêu chọc, chuyên môn túm lấy đuôi Mặc Trạch Dương, mỗi ngày đều nhàn rỗi trêu chọc, dùng lời của Mặc Trạch Dương nói: Liền nhìn không quen bản mặt đê tiện của ngươi!

Trường mẫu giáo yêu tinh không ước thúc bản tính hiếu động của con non, hai người đều là hệ chó, chung quy đầu đánh không ra não mèo, lão sư cũng đã quen.

Lúc này cửa lớn chậm rãi mở ra, Cố Giai Mính ngẩng đầu một cái, nâng cằm lên với Mặc Trạch Dương, "Giấu cái đuôi của con đi."

Mặc Trạch Dương vặn vẹo mông giấu đuôi, ngẩng đầu khó hiểu hỏi: "Ba, ông ấy có thực sự là cha ruột của con không?"

Cố Giai Mính dừng tay một chút, lúc này nói không phải, lương tâm không cho phép, để cho nó mang họ Mặc của anh ta chính là trả nợ. Nếu nói phải, đứa nhỏ suy nghĩ nhiều thì sao? Bị đối phương lừa đi thì làm sao bây giờ?

Chuyện Cố Giai Mính rối rắm một chút cũng không quan tâm, điều nó quan tâm là: "Ba, con đến từ đâu?"

Cố Giai Mính: "..."

"Ba, hai người làm sao có thể đưa con ra đây? Ba có thể lấy thêm một đứa nữa không? Con muốn có một người em trai, con sói xấu xa có em trai."

Mặc Trạch Dương không phục, hắn có em trai có thể khi dễ, vì sao nó không có?

Khóe miệng Cố Giai Mính nhếch lên, vừa nghĩ đến một đêm hoang đường lúc trước, sắc mặt trong nháy mắt đỏ rực. Trí nhớ của hắn rất không tốt, có một số việc rất dễ dàng có thể quên đi, nhưng chuyện này lại ấn tượng cực sâu, như thế nào cũng không quên được, cũng là kỳ quái.

"Cái này..." Cố Giai Mính cắn răng, phân vân nên trả lời là nhặt trong thùng rác hay nạp tiền được tặng.

"Trạch Dương muốn có em trai?" Giọng nói trầm thấp giàu từ tính chậm rãi cắt đứt suy nghĩ miên man của Cố Giai Mính. Mặc Trạch Dương cũng quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt thâm trầm như mực, nó theo bản năng gật gật đầu, ngay sau đó đã bị ôm lên. Người ôm nó động tác rất xa lạ, cánh tay mạnh mẽ cùng lúc ba ôm nó một chút cũng không giống nhau.

Mặc Trạch Dương vươn bàn tay nhỏ bé, khoa tay múa chân trên đỉnh đầu mình một chút, nhất thời cao hứng lên, "Baba, con cao như ba này!"

Cố Giai Mính hung hăng văng một con mắt sắc lẹm qua, đứa con mất nết, lúc hắn ôm trong miệng nó rõ ràng gọi: Ba cao quá!

Hiện tại lại thân mật với cha ruột nó như vậy, a! Cố Giai Mính trong lòng một cước đá đổ bình dấm chua, chuông báo động vang lên.

Bị Cố Giai Mính trừng như vậy, mặt bánh bao của Mặc Trạch Dương trong nháy mắt kéo xuống, cao ngạo lắc đầu, cho cha ruột một ánh mắt lãnh khốc: nó rất khó bị mua chuộc.

Mặc Uẩn Tề đi tới phía sau Cố Giai Mính, dùng bả vai nhẹ nhàng đụng vào bả vai hắn một chút, thanh âm hiếm hoi nhu hòa: "Trạch Dương muốn có em trai, em nghĩ sao?"

Cố Giai Mính: !!! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro