63: Gia đình chúng tôi chuyên sản xuất thức ăn cho chó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 63: Gia đình chúng tôi chuyên sản xuất thức ăn cho chó
Edit: Ha

Lam Sâm chậm rãi kể lại: "Sau khi chủ nhân xảy ra chuyện, tứ đại linh mạch chống đỡ Tam Giới đều bị Mặc đại nhân hủy, cả tam giới không còn linh khí, tiên, ma, yêu, tam giới sụp đổ, tất cả đều không có pháp lực, Mặc đại nhân đem tất cả linh khí còn sót lại trong thần hồn lưu lại trong cơ thể ngài, dẫn ngài đi vào thế giới này. Tôi chỉ mới học cách hóa hình vào thời điểm đó, vào phút chót đã sử dụng tất cả linh khí của mình để biến mình thành một hạt cỏ, giấu trên người ngài, không nghĩ rằng sau khi tôi đến đây, tôi đã bị tách khỏi. Bởi vì lúc ấy ngài không thể khống chế linh khí Mặc đại nhân truyền cho ngài, tôi trong lúc vô tình hấp thu một chút, đến nơi này mới có thể hóa hình lần nữa, biến thành một đứa nhỏ, bị người nhận nuôi, trước đó tôi cũng bị thương, vẫn không nhớ nổi chuyện trước đó, cho đến khi nhìn thấy bóng lưng ngài, lúc này mới lục tục khôi phục trí nhớ. ”

"À." Cố Giai Mính vẻ mặt mơ hồ, căn bản nghe không hiểu người này đang nói cái gì, tam giới gì, linh mạch gì. Ánh mắt Cố Tiểu Yêu nhìn Lam Sâm cũng có chút đồng tình, tiểu yêu tinh này sợ không phải có chứng hoang tưởng gì sao? Anh ta có thực sự biết hắn trước đây không? Vậy người mà hắn quen biết trước kia... Đột nhiên đau lòng chính mình, người quen lúc trước hình như không đáng tin cậy, còn có Mạc đại nhân gì nữa, vợ kiếp trước của hắn rõ ràng là lão Mặc nhà bọn họ...

Mạc? Mặc đại nhân?

Cố Giai Mính chớp chớp mắt, vội vàng tìm được ảnh của Mặc Uẩn Tề trên điện thoại di động, "Anh nói là người này sao? Người này kiếp trước hẳn là vợ ta!"

Lam Sâm: "..."

"Chủ nhân mất trí nhớ?" Lam Sâm nhíu mày, lẩm bẩm: "Phát sinh chuyện như vậy, ngược lại có thể mất trí nhớ." Anh ta suy nghĩ một chút, tháo một cái mặt dây chuyền từ trên cổ ra, cái mặt dây chuyền này lớn hơn bình thường một chút, Lam Sâm cẩn thận véo nó ra, đem đồ vật bên trong cho Cố Giai Mính xem, "Đây là thứ duy nhất ngài để lại trước đó, tôi vẫn coi như bảo vật gìn giữ, luôn cảm giác thứ này rất quan trọng với mình, cho đến khi trí nhớ khôi phục mới biết đây là cái gì. ”

Cố Giai Mính đưa tay nhận lấy, "Giọt nước? Vậy mà không tan!"

Lam Sâm thở dài, "Là nước mắt. ”

Cố Giai Mính nhíu mày, nhìn giọt băng tinh hóa thừ nước mắt này, đột nhiên có chút phiền lòng ý loạn, "Cái này, tôi có thể lấy ra xem một chút không?"

Lam Sâm vội vàng nói: "Đương nhiên có thể, đây vốn là đồ của ngài. ”

Cố Giai Mính đổ giọt nước mắt kia vào lòng bàn tay, còn chưa kịp nhìn kỹ, đã cảm thấy lòng bàn tay lạnh lẽo, băng tinh kia biến mất!

Cố Giai Mính: "..."

Mẹ kiếp!

Hắn chỉ là muốn liếc mắt một cái mà thôi, sao lại biến mất ???

"Cái này... Không còn nữa. "Cố Giai Mính vẻ mặt mờ mịt, làm sao đây? Hắn không có ý đó.

Lam Sâm ngược lại thở phào nhẹ nhõm, "Tôi đã nói đây vốn là của ngài, hiện tại cũng nên trở lại trong cơ thể ngài, nó là do tình cảm ngài giấu ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng, hiện tại trở lại trong thân thể ngài, có lẽ có thể làm cho ngài nhớ tới một vài thứ. ”

Cố Giai Mính nhìn lòng bàn tay mình, mờ mịt nói: "Anh nói ký ức trước đó của tôi sao?"

Lam Sâm gật gật đầu, vui mừng nói: "May mắn, ngài và Mặc đại nhân lại ở cùng một chỗ. ”

Cố Giai Mính cười cười, "Những lời anh nói, tôi đều quên mất, giống như đang nghe chuyện xưa của người khác, hơn nữa, Mặc Uẩn Tề đã biến thành người. Anh nói cho tôi biết chuyện lúc trước đi, buổi trưa cùng đi ăn cơm được không?"

Lam Sâm dừng một chút, khó xử nói: "Trên thực tế tôi nhớ được cũng không nhiều, tôi đem những gì tôi biết, đều nói cho ngài nghe. ”
......

Lúc giữa chừng trợ lý phòng làm việc còn đưa nước cho, vừa nghe nội dung hai người nói chuyện phiếm, trở về còn nói với Trịnh Học Thiệu: "Yên tâm đi, hai người trò chuyện rất tốt, nói tiểu thuyết huyền huyễn. ”

Trịnh Học Thiệu: "..."

Nhiếp ảnh gia nhỏ: "..."

Mười một giờ rưỡi, hai người rốt cục trò chuyện xong, Cố Giai Mính nhìn chân Lam Sâm một chút, "Như vậy đi, anh mang theo đồ cho tôi nhiều năm như vậy, tôi chữa khỏi chân anh thế nào?"

Lam Sâm ngẩn người, "Chân tôi?"

Hắn chưa từng nghĩ tới mình còn có thể đứng lên, bởi vì hắn một thân độc tố, dùng thiết bị y tế cao nhất hiện tại cũng không có biện pháp chữa khỏi.

Cố Giai Mính chậc chậc một tiếng, đây chính là độc tố a, tuy rằng hắn không xác định là độc gì, nhưng cảm giác hẳn là rất dễ chữa. Ấn chân đối phương, dùng linh lực hút độc khí kia ra, Cố Giai Mính giống như nhéo một quả cầu tuyết, dùng sức nắm chặt quyền, ba một tiếng, đem độc khí màu đen bóp vỡ.

"Ai nha hôi quá!" Cố Giai Mính bị hun đến nhảy dựng lên, vọt tới bên cửa sổ mở cửa sổ ra, "Mùi vị quá khó chịu, thật sự là sặc mũi, tôi vừa ngửi thấy nó liền muốn đánh người!"

Lam Sâm kích động vuốt ve chân mình, cảm giác trên người tràn ngập sinh lực!

- Chủ nhân!

Cố Giai Mính vừa quay đầu lại, liền nghe phốc phốc một tiếng, người đối diện đã quỳ xuống trước hắn, Cố Tiểu Yêu sợ tới mức trực tiếp từ lầu ba nhảy xuống, yêu tinh này có bệnh! Hắn đã nói hắn không nhớ rõ chuyện trước kia, như thế nào còn gọi là chủ nhân gì, lão Mặc thật sự sẽ tức giận a! !

Cố Giai Mính từ phía sau vòng ra ngoài, bắt được Bạch Vũ và Mặc Trạch Dương, ôm một người túm một người, vội vàng nói: "Đi một chút, anh dẫn cậu đi ăn phở khoai tây!"

Trịnh Học Thiệu nghe thấy động tĩnh đi tới, nghi hoặc hỏi: "Lam tiên sinh đâu?"

Cố Giai Mính dùng cằm chỉ lên lầu, kéo Bạch Vũ bỏ chạy.

Bạch Vũ bị thần tượng kéo đi: "Hắc hắc hắc hắc......"

Giống như ngốc nghếch... Cười ngây ngô...

Bị mặt Tiểu Mặc tổng tạo thành kinh hách, cũng không còn.

Cố Giai Mính ăn no uống đủ về đến nhà, ôm Mặc Trạch Dương đi ngủ, yêu biết hưởng thụ cuộc sống phải ngủ sau bữa ăn!

"Ta muốn gặp anh ấy!" Trên ngọn núi tuyết, một thân ảnh cô đơn, đối tượng tâm sự duy nhất trước mặt, chính là một chậu hoa lan nửa sống nửa chết trong tay. Mấy chữ đơn giản, lại là tình cảm giấu ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng, sớm biết tách ra khó chịu như vậy, lúc trước cũng không nên đuổi hắn đi, "Đánh cuộc thì thế nào, nếu như hắn có thể trong vòng ba ngày tìm được ta, ta liền lưu lại hắn, chết cũng lôi kéo hắn. ”

Lá hoa lan run rẩy, nhìn như là gật đầu đồng ý với lời nói của hắn, dùng lá cây cẩn thận chạm vào ngón tay thon dài trắng nõn trước mắt này, vội vàng rụt trở về.

Toàn thân nó đều là độc, không thể khinh nhờn tiên tử trong lòng nó.

Lúc này, một giọt nước mắt đột nhiên rơi xuống, vừa vặn đập vào lá hoa lan, người nọ ủy khuất nói: "Ta ở chỗ này chờ hắn ba ngày, nếu hắn không đuổi theo, chúng ta sẽ không cần hắn nữa. ”

Sau khi Cố Giai Mính tỉnh lại, trong lòng khó chịu không thôi, hung hăng ăn một bữa mới hóa giải buồn bực trong lòng, quả nhiên không nên nhìn thấy cây cỏ nhỏ kia, cỏ nhỏ có độc, chuyện xưa của cỏ nhỏ cũng có độc!

Sau khi ăn cơm xong, Cố Giai Mính còn có chút khó chịu, gọi điện thoại cho Mặc tổng, tùy hứng nói: "Anh trở về cho tôi! Bây giờ, ngay lập tức, ngay lập tức! Tôi muốn anh đứng ở trước mắt tôi, tôi muốn gặp anh!"

Mặc tổng nghe ra tâm tình của hắn không đúng, tan tầm sớm, giống như bay về nhà, vừa xuống xe Cố Giai Mính liền nhào tới ôm lấy anh, mất hứng hỏi: "Nếu tôi chạy, anh nhất định sẽ tìm được tôi đúng không?"

Mặc Uẩn tề ôm chặt người trong ngực, trong lòng đột nhiên thăm dò hỏi: "Có phải em gặp ác mộng không?"

Cố Giai Mính thấp giọng ừ một tiếng, coi như là nằm mơ đi.

Mặc Uẩn Tề hôn lên sườn mặt hắn, trầm giọng cam đoan nói: "Đương nhiên, bất kể em trốn ở nơi nào, anh đều sẽ tìm được em. ”

Lúc này Cố Giai Mính mới cao hứng, có những lời này của anh, phía sau không cần suy nghĩ nữa cũng biết, anh khẳng định đã tìm được hắn.
  ————

Ngày quay chương trình, bảy giờ rưỡi sáng, nhiếp ảnh gia đoàn làm phim đến nhà Cố Giai Mính. Để tránh bị phát hiện ra chỗ ở của Cố Giai Mính, máy quay vẫn đợi đến cửa Cố gia mới mở ra.

Buck tiên sinh vì hôm nay quay phim không làm chủ nhân mất mặt, cố ý mặc trang phục trang trọng tham dự, lấy ra y phục yến hội hắn chỉ ở Y quốc mới mặc.

Bởi vì hắn biến hóa chính là diện mạo của người phương Tây, hơn nữa còn có một mái tóc bạc, lúc ra ngoài liền đặc biệt khiến người ta chú ý. Vì không muốn bị người vây xem, hắn nghe theo đề nghị của Tiểu Mặc tổng, nhuộm tóc trắng thành màu đen. Bây giờ đang mặc một bộ quần áo đuôi én màu đen, giống như lão quản gia đi ra từ tranh mỉm cười, ôn hòa hữu lễ mời nhiếp ảnh gia vào cửa, nhân viên đoàn làm phim đều sửng sốt.

Nghe nói Mặc tổng là quý tộc kế thừa đại công tước, quản gia nhà quý tộc quả nhiên danh bất hư truyền, không biết sau khi vào cửa còn có quy củ khác hay không.

Mọi người đứng ở cửa, rất tự giác từ trong túi áo của mình lấy ra bao giày, mặt đất sạch sẽ này làm cho người ta cũng không đành lòng giẫm lên, ngay cả giày dép bày trên kệ giày cũng sạch không một chút đất.

Nhân viên đoàn làm phim hai mặt nhìn nhau, đều nhìn thấy ngưng trọng trong mắt nhau, xong đời! Đây chắc chắn là một nhà không dễ hầu hạ!

Lúc này, một con mèo vàng mập mạp bước đi tới, dùng ánh mắt như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vị khách đột nhiên đến trong nhà, đôi mắt màu vàng trừng to, nhìn liền hung dữ.

"Con mèo béo quá!"

-Đúng vậy, mập quá!

- Phải có mười cân đi!

"Phải tầm đó, mèo vàng đều như vậy."

"Ý anh là sao?"

"Có một câu nói cũ rất hay, mười con mèo vàng chín con mập, còn một con đè nứt tường."

Hầu hết các nhân viên gật đầu, có lý!

Đương nhiên còn có một hai người hoài nghi, "Làm sao tôi lại trông giống như một con hổ nhỏ đây?"

Lúc này Tiểu Hổ Nha há to miệng với bọn họ, phát ra một tiếng hổ thét tự cho là phi thường có lực chấn nhiếp: "Miêu !!!"

"Phốc! Tuyệt đối không thể, đây tuyệt đối là một con mèo!" Bởi vì một tiếng kêu này, mọi người đã dán nhãn mèo lên Tiểu Hổ Nha.

Mặc Trạch Dương trên người mặc áo len cổ cao sọc đen trắng, quần jean màu xanh phía dưới, trên chân đi một đôi giày nhỏ màu trắng, đỉnh đầu đội một cái mũ lưỡi trai màu lam, đứng ở cầu thang lầu hai, vịn tay vịn nhìn xuống, thấy rất nhiều người cười nhạo thú cưng của nhóc, Tiểu Mặc tổng giòn giã kêu một câu, "Tiểu Hổ Nha, trở về!"

Nghe được chủ nhân triệu hoán, Tiểu Hổ Nha điên cuồng chạy tới, sau khi leo lên lầu hướng về phía Mặc Trạch Dương dạo hai vòng, dùng mặt cọ quần Mặc Trạch Dương, một chút cũng không có rụt rè của mèo.

Nhiếp ảnh gia lập tức nhắm ống kính vào Mặc Trạch Dương, bé con tuổi không lớn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại còn có nét trẻ con mập mạp, lúc này một đôi mắt to đen trắng rõ ràng nhìn về phía này, con ngươi trong suốt thuần khiết tựa như một quả nho đen ngâm nước, ống kính kéo gần, tiểu hài tử chớp chớp mắt, lông mi mảnh khảnh run rẩy theo, biểu tình đáng yêu làm mấy dì ở đây đều tan chảy.

Phát hiện máy quay quen thuộc, Mặc Trạch Dương ý thức được thân phận của bọn họ, lúc này mới từ trên lầu đi xuống, mỉm cười chào hỏi mọi người, "Chào các chú, chào các dì, các dì đến dẫn chúng tôi đi du lịch sao?"

Trong trái tim của bạn nhỏ Mặc Trạch Dương, chương trình này là để đưa cả gia đình của họ đi du lịch, bao ăn và ở lại, và miễn phí!

Các cô chú bị đứa nhỏ ngoan ngoãn này tan chảy đến run rẩy, tiết mục này nói là đi du lịch, kỳ thật cũng không sai. Mặc Trạch Dương thấy bọn họ gật đầu, vui vẻ mời bọn họ tiến vào, nhu thuận giới thiệu: "Mọi người tiến lên chờ một chút, ba cùng cha đang thu dọn đồ đạc. ”

Vừa nghe chính là người một nhà thật sự, nhân viên đoàn làm phim đều ở trong lòng thầm nghĩ, một nhà ba người này căn bản là không có biện pháp ngụy trang.

Bởi vì trẻ con sẽ không nói dối, đứa trẻ sẽ không dựa theo kịch bản của cậu quy định khoảng cách, ánh mắt cũng không lừa được người khác.

Nhiếp ảnh gia ngồi xổm xuống, mỉm cười và hỏi nhóc: "Chúng ta có thể lên đó để chụp ảnh không?"

Mặc Trạch Dương nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Cái này phải hỏi baba. ”

Kỳ thật hiện tại tâm tình ba nó rất không tốt, bởi vì hôm nay có nhiều người vào địa bàn của bọn họ như vậy, đối với một yêu nuôi con nhỏ mà nói, điều này không thể nghi ngờ làm cho hắn phi thường phiền não, hắn cảm thấy rất không có cảm giác an toàn, muốn đem tất cả bọn họ đạp ra ngoài, cảm tạ cha, khống chế tính tình quái thú của ba nó.

Cố Tiểu Yêu bởi vì mất hứng, cho nên không muốn thu dọn đồ đạc, Mặc tổng tự mình động thủ, đem đồ đạc của một nhà ba người đều bỏ vào rương lý, một tay xách xuống lầu, vừa lúc bắt gặp nhân viên tổ tiết mục tiến vào quay phim.

Ngay sau đó Cố Giai Mính cũng đi theo, trên người cũng mặc giống như hai người kia, đáp ứng yêu cầu của tổ tiết mục, một nhà ba người mặc trang phục cha mẹ.

Mặc Uẩn Tề vô luận mặc cái gì, đều không áp chế được khí chất cao quý trên người hắn, ưu nhã cùng phong độ trong xương cốt, làm cho hắn cho dù xách vali xuống lầu, cũng không giảm chút nào khí độ trên người. Chiều cao 1m9, đôi chân dài nổi bật, đẹp hơn cả người mẫu thế giới.

Toàn màn hình là chân dài!

Nhìn dáng người nhìn giá trị nhan sắc, Mặc tổng đồ sát một đoàn!

Mặc tổng gật gật đầu với người tới, thản nhiên nói: "Nên chụp như thế nào thì chụp như thế là tốt rồi, không cần cố kỵ quá nhiều. ”

Dù sao tổ tiết mục hậu kỳ sẽ chỉnh sửa, không nên lưu lại sẽ không giữ lại, Mặc tổng có thể hàn phóng.

Sau khi Cố Giai Mính xuống lầu đã điều chỉnh xong biểu tình của mình, sự thật chứng minh, ảnh đế chính là ảnh đế, bất kể lúc nào cũng có thể tự do chuyển đổi biểu cảm trên khuôn mặt của mình theo yêu cầu, hắn cười hỏi: "Chương trình này chúng ta đi đâu vậy? Tổ tiết mục sẽ không trực tiếp kéo chúng tôi lên núi đi, tôi đã xem chương trình trước đây, tổ tiết mục của các anh chỉnh khách mời, chỉnh thật không khách khí. ”

Nhân viên tổ tiết mục không nghe thấy lời hắn nói, vội vàng quay! Lại là chân dài!

Mặc Trạch Dương giúp đỡ ba mình: "Sợ!"

Sợ nhất là không có đùi gà để ăn!

Nhân viên phục hồi tinh thần và bị chọc cười, vội vàng tỏ vẻ sẽ không!

Dù sao kỳ này khẳng định sẽ không, kỳ này phải động não.

Một nhà ba người đều dùng ánh mắt không tin tưởng nhìn ống kính, siêu ăn ý.

Đặc biệt là Mặc Uẩn Tề cùng Mặc Trạch Dương, hai cha con bộ dạng lại giống nhau, gương mặt giống nhau, làm biểu tình hoài nghi giống nhau, một lớn một nhỏ cơ hồ đồng bộ. Khuôn mặt này của Cố Giai Mính, nhìn lâu là có thể bị anh lấy ánh mắt trói lại, trên người anh hình như có một loại ma lực thần kỳ, có thể khiến tâm hồn đều rơi vào trên người anh.

Nhân viên công tác bị đôi mắt này của hắn nhìn ngực đập thình thịch, sau khi phản ứng lại đều nhịn không được đỡ trán, giá trị nhan sắc của một nhà ba người này, thật muốn chết!

Đạo diễn quay phim vỗ vỗ mặt, lập tức đi vào trạng thái làm việc: "Mặc tổng có thể nói cho chúng ta biết mang theo cái gì không?"

Mặc tổng một quyển chặt xuống: "Đồ dùng sinh hoạt. ”

Theo đạo diễn quay phim: "..."

Đề tài bị kẹt lại, đạo diễn quay phim không thể không tiếp tục hỏi: "Có vật dụng hàng ngày gì vậy?"

Mặc tổng nhướng mày, "Chính là vật dụng hàng ngày." Đồ dùng hàng ngày còn phải hỏi là cái gì, đây không phải là lãng phí thời gian sao? Nếu đặt ở dưới tay hắn, nhiều lời vô nghĩa như vậy đã sớm bị đá ra ngoài.

Đề tài bị Mặc tổng tán gẫu đến chết, đạo diễn không thể không tiếp tục tìm đề tài, "Mặc tổng đối với chuyến đi này có gì chờ mong không?"

Mặc tổng: "Cũng không sao. ”

Đạo diễn quay phim: "..."

Thế nào mà cảm thấy cách trò chuyện có chút khó khăn?

Mặc tổng xem ra, có thể một nhà ba người đi một chỗ, đối với anh mà nói thật sự rất tốt. Cũng may hai chữ này, trong lòng Mặc tổng đã là rất ca ngợi, trừ lúc ca ngợi vợ cùng con trai, Mặc tổng có thể dùng hoa lệ từ tảo, những lúc khác đều là: Ừm, hoàn hảo, có thể.

Nhưng mà, loại đề tài sát thủ này của Mặc tổng, còn chưa phát huy ra thực lực chân chính của hắn, kế tiếp liền để cho mọi người thấy được cái gì gọi là tán gẫu đến giết!

Nói về cái gì cũng chết!

Đạo diễn hít sâu một hơi, hỏi: "Các bạn có cảm giác gì với khách mời trong tập đầu tiên?"

Cố Giai Mính cảm thấy hứng thú nói: "Ai cũng được, gặp mặt là biết." Hắn đã có chút nóng lòng muốn thử, muốn đi ngay bây giờ.

Tổ tiết mục thở phào nhẹ nhõm, đây mới là cách mở chương trình tạp kỹ chính xác.

Mặc tổng cầm áo khoác của mình từ trong lòng Cố Giai Mính, động tác tao nhã mặc vào, giơ tay nhấc chân chính là hormone di động, nhân viên công tác đã ghi chép, lúc hậu kỳ chế tác nơi này nhất định phải có tiếng vỗ tay, muốn rắc hoa, phải có tiếng hít thở, quá đẹp trai!

Lúc này liền nghe Mặc tổng nhàn nhạt nói: "Không sao cả. ”

Anh thật sự cảm thấy không sao cả, bởi vì anh cũng không biết người trong giới đó, ngôi sao lắc lư trước mắt anh, ngoại trừ Cố Giai Mính, những người khác đều là gạch vướng bận, nhất định phải bị bảo vệ xúc ra ngoài.

Nhân viên: "..."

Quả nhiên là kim chủ baba, nói chuyện thật sự là rất có giọng điệu! Lau mồ hôi gấp gáp trên trán đạo diễn quay phim, đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng với cảnh quay tiếp theo của mình.

Cố Giai Mính nhịn cười, tâm tình đột nhiên tốt lên, lần đầu tiên phát hiện cách nói chuyện của lão Mặc nhà hắn đáng yêu như vậy!

Ngoại trừ mang theo đồ dùng sinh hoạt của mình, Mặc Uẩn Tề còn thu dọn một cái vali nhỏ, bên trong chứa laptop mà anh cần làm việc, còn có mấy kịch bản của Cố Giai Mính. Mặc tổng luôn cảm thấy dùng điện thoại di động đọc sách sẽ ảnh hưởng đến thị lực, cho nên để cho những bản thảo kia đều in ra, để Cố Giai Mính đọc sách giấy. Mặc tổng đã hoàn toàn quên mất người yêu của hắn là yêu tinh, căn bản sẽ không có vấn đề cận thị. Nuông chiều, coi Cố Giai Mính là một đứa bé yếu ớt.

Từ nơi này liền nhìn ra, hai vợ chồng này thật sự bận rộn, đi ra ngoài cũng phải mang theo công việc, quá chuyên nghiệp.

Danh tiếng liều mạng tam lang của Cố Giai Mính, tất nhiên phải làm mới một tầm cao mới sau khi chương trình phát sóng.

Nhưng mà con của hai người bọn họ —— bạn học Tiểu Mặc, lại không học được sự yêu nghề của hai người cha, ngay cả một quyển sách cũng không mang theo, Tiểu Mặc mở cặp sách ra, để ông nội quản gia nhét đầy đồ ăn ở bên trong.

Một nhà ba người tạm biệt quản gia Buck và Tiểu Hổ Nha, dùng xe do đoàn làm phim cung cấp chạy tới đích, một trấn nhỏ cách nơi này hơn hai giờ lộ trình.

Cố Giai Mính ngồi lên xe, nhìn biểu tượng kia, nhỏ giọng hỏi Mặc tổng đang lái xe: "Sao tôi nhìn biểu tượng này có chút quen mắt chứ?"

Mặc tổng bất đắc dĩ, "Chiếc xe này là do một chi nhánh của tập đoàn đầu tư, anh từng việc mang phần tài liệu này về nhà, em khẳng định đã gặp qua dấu hiệu này." Chỉ khi nói chuyện với Cố Giai Mính, Mặc tổng mới đặc biệt kiên nhẫn, "Năm nay chủ yếu đẩy loạt này, giá cả không cao, khoảng hai ba mươi vạn. ”

Nhiếp ảnh gia chụp ảnh phía sau tận lực thu nhỏ mình lại, cảm giác bong bóng màu hồng phấn phiêu phiêu trước mắt, nhiều đến mức sắp ảnh hưởng đến tầm mắt của hắn.

Vừa nghe là do nhà mình sản xuất, tâm tư Cố Giai Mính liền trở nên sống động, vỗ ghế khen ngợi: "Thật sự rất thoải mái nha, chúng ta tự mình mua một chiếc đi!"

Cố Tiểu Yêu yên lặng like cho mình một lượt, đợt quảng cáo này quét 666!

Mặc Uẩn Tề mỉm cười gật gật đầu, "Mua, bất quá đầu tiên em phải học lái xe. ”

Cố Giai Mính nghẹn lời, từ khi nào không biết lái xe còn trở thành điểm yếu rồi? Đó là sự phân biệt đối xử đối với những người không thể lái xe!

Mặc Uẩn Tề ngay sau đó nói: "Không sao, anh dạy em. ”

Mặc Trạch Dương giơ tay lên, đặc biệt tích cực, "Con cũng dạy ba!"

Cố Giai Mính bị chọc cười, xoa xoa bụng con trai một phen, "Con dạy ba chạy xe ba bánh của con sao?"

"Con còn có thể lái xe xoắn!" Tiểu Mặc luôn siêu lợi hại!

Nhiếp ảnh gia tiếp tục co lại, cảm thấy trên chiếc xe này, mình đặc biệt dư thừa.

Sau khi đến đích, người quay phim là người đầu tiên xông xuống, hít thở không khí trong lành bên ngoài, giải ngấy thức ăn cho chó ăn.

Ống kính nhắm ngay cửa xe, Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề xuống xe, toàn màn hình lại là chân dài, cho dù Mặc Trạch Dương chỉ có bốn tuổi rưỡi, trong khoảng thời gian này chiều cao cũng cao hơn không ít.

Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương kỳ thật rất hoàn mỹ kế thừa nhan sắc cùng vóc người của hai ba, chẳng qua vẫn luôn ở trong nhà so sánh với cha nhóc, bộ dạng nhóc lại thịt vù vù, liền có vẻ chân rất ngắn, Cố Giai Mính vẫn thích trêu chọc đứa nhỏ, cũng không sửa lại tư tưởng cho đứa nhỏ, thế cho nên Mặc Trạch Dương vẫn cho rằng chân mình ngắn.

Cố Giai Mính dẫn Mặc Trạch Dương, Mặc Uẩn Tề kéo hết hành lý trên xe xuống, một nhà ba người vừa mới đánh giá hoàn cảnh trước mắt một chút, chợt nghe một đứa nhóc giòn giã kêu: "Mặc Trạch Dương!"

Âm thanh sáng gấp bội!

Mặc Trạch Dương nghe thấy thanh âm quen thuộc này, mặt bánh bao dừng một chút, bàn tay nhỏ bé vịn trán, "Thành ngữ âm hồn bất tán, có phải nên dùng vào lúc này hay không?"

Cố Giai Mính quay đầu lại nhìn, nhất thời vui vẻ, a! Sói con, lão tử muốn đánh cha con đã lâu rồi!

Mặc Uẩn Tề vừa nhìn biểu tình của Cố Giai Mính, liền biết hắn muốn làm gì, phía trước có máy quay đối diện, Mặc tổng không thể không bắt lấy tay hồ ly nhà mình, khiến hắn bình tĩnh một chút.

Mặc tổng đã thành công đánh vào bên trong giới yêu tinh, người này cũng không phải là ba của nhóc Tiểu Lang.

Cha của con sói con hai ngày trước còn cùng anh uống rượu, hai người nói chuyện làm ăn không nhỏ.

Đây có lẽ là gia đình giả được đề cập bởi ê-kíp chương trình.

Dựa theo quy định, cho dù nhận ra cũng cần giữ bí mật, Mặc tổng tự nhiên sẽ không nói ra, nhưng bạn nhỏ Mặc Trạch Dương lại không tuân thủ quy củ gì, vừa quay đầu lại nhìn thấy hai người bên cạnh con sói con, lập tức nhận ra không đúng, "Sao cậu không đi cùng ba mẹ cậu?"

Chẳng lẽ bị lừa bán? Ánh mắt tiểu hồ ly nhìn sói trắng tựa như nhìn kẻ đại ngốc, không được cùng người lạ ra ngoài, không biết sao?

Sói con bóp eo, nếu có thể lộ ra cái đuôi thì tốt rồi, nó còn có thể lắc lắc đuôi một chút, "Đã bị cậu nhận ra rồi, đây đương nhiên không phải là ba tôi, đây là chú tư của tôi! Chú tôi! Xem, có phải là người mẫu mực hay không, gầm hét đẹp trai?"

Chú tư hắn theo sau con sói nhỏ đi tới vẻ mặt sụp đổ, đứa nhỏ xui xẻo này! Có thật sự khen ngợi anh ta không?

Mặc Trạch Dương ghét bỏ mặt, "Thành ngữ cũng chưa thuộc lòng mấy câu, cậu tới làm gì? Bài tập về nhà chưa làm xong mẹ cậu không đánh đòn sao?"

Bạch lang Quân run chân, "Chỉ cần ta muốn học là học được ngay. ”

Mặc Trạch Dương thừa hưởng đầy đủ độc miệng của ba nó, cái miệng nhỏ nhắn kêu, "Ngốc chính là ngốc, thi lấy 0 trứng, cậu học cách nấu trứng 0? Trứng lẻ có ngon không?"

Sói con cũng không phải tức giận, tri căn biết rõ mới có thể chọc đến chỗ đau, "Dù sao cũng không như ngươi ăn nhiều không có ăn mập, Lỗ Lỗ Lỗ Lỗ ~~~~"

Mặc Trạch Dương nhấm răng, muốn đem mặt hắn nắm thành đào hoa! Làm cho ngươi nói!

Mặc tổng lại vội vàng giữ chặt thằng bé, để cho con trai cũng bình tĩnh.

Đạo diễn (⊙o ⊙)!

Chuyện gì đã xảy ra với hai thằng nhóc này vậy? Vừa gặp mặt đã vạch trần hết rồi? Hai người bọn họ vậy mà là bạn cùng lớp! ! Lúc này liền bại lộ, tiết mục này còn chơi như thế nào?! Trẻ em có thể hợp tác với họ để che giấu không? Tiếp theo làm sao ghi hình ???

Bug lớn nhất của chương trình này ▼_▼: Im lặng theo dõi sự phát triển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro