7. Hương vị này, có phải lo lắng không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7. Hương vị này, có phải lo lắng không?

Edit: Ha

Sau khi Mặc Uẩn Tề rời đi, Cố Giai Mính có chút không ngủ được, không biết vì cái gì, câu đi khám bác sĩ kia của Mặc Uẩn Tề khiến hắn có chút để ý.

Nhân loại rất yếu ớt, sinh mệnh cũng chỉ hơn một trăm năm,một chút bệnh nặng hoặc xảy ra chút thiên tai nhân họa rất có thể sẽ lấy đi tính mạng của bọn họ, nếu Mặc Uẩn Tề xảy ra chút chuyện, hắn làm sao trả nợ? Chẳng lẽ đi tìm chuyển thế của anh sao? Sau khi chuyển thế cũng không phải Mặc Uẩn Tề a.

Nếu Mặc Uẩn Tề bị bệnh nan y sinh mệnh sắp đi đến cuối cùng, nếu Mặc Uẩn Tề lái xe không cẩn thận xảy ra chút tai nạn, nếu Mặc Uẩn Tề... Cố Giai Mính ôm đầu, không thể nghĩ!

Loại cảm xúc không khống chế này năm năm trước hắn đã cảm nhận ở trên người Mặc Uẩn Tề, đến bây giờ lại lần nữa cảm nhận được, hắn vẫn như cũ không rõ, tình cảm của nhân loại vì sao phức tạp như vậy?

Thật phiền!

Lắc đầu ném ý niệm này ra ngoài, hắn lại đăng nhập vào Weibo, cách lần trước lên tiếng đã hai ngày, người hâm mộ hiển nhiên đã biết hắn lên Weibo không có quy luật, có đôi khi mười mấy ngày cũng không đăng một weibo nào, cho nên đều để lại bình luận dưới weibo mới nhất của hắn: Tag đủ bảy lần ba Trịnh là có thể triệu hồi nam thần! @Trịnh Học Thiệu @Trịnh Học Thiệu@Trịnh Học Thiệu... Bảy lần!

Cố Giai Mính mở bình luận xem, mấy trăm ngàn bình luận, mỗi bình luận đều tag @Trịnh Học Thiệu bảy lần, fan hận không thể hóa thân thành tiểu ác ma, cầm dĩa kéo người đại diện ra đánh, hung ác bảo anh giao nam thần tôi ra!

Căn cứ vào kinh nghiệm trong quá khứ, Trịnh Học Thiệu theo thói quen giả chết.

Người hâm mộ: Đừng nghĩ rằng anh có thể trốn thoát, tôi biết anh đang ở nhà! @Trịnh Học Thiệu x7!

Cố Giai Mính ở trên bình luận @Trịnh Học Thiệu không e sợ thiên hạ nổi loạn like một loạt, sau đó đem ảnh chụp bữa tối đăng lên Weibo, diễn viên không thể làm đầu bếp không phải là yêu tinh tốt, Cố Giai Mính đối với trù nghệ của mình vẫn rất hài lòng. Sau khi đăng lên, hắn cũng xứng đáng với một lời chào rất bình thường của Trung Quốc: Ăn chưa?

Người hâm mộ quay lại, túi trà nặng ba cân: Ah ah ah ah! Đã xuất hiện! Triệu hồi nam thần thành công!

Vẫn là không khí trong núi tốt V trả lời: lần sau tag tám lần ba Trịnh, có thể nhanh hơn một chút.

Tôi chỉ là một trà trà sầu não tàn tiểu bột: Ai muốn xem món ăn của anh! Chúng em muốn nhìn anh kìa! Nhìn anh kìa! Nhìn anh kìa!

Vẫn là không khí trong núi tốt V trả lời: không cho xem.

Trà ca não tàn: Rõ ràng có thể dựa vào mặt để ăn cơm, hết lần này tới lần khác phải dựa vào tài năng, hiện tại không chỉ có tài năng còn có thể nấu cơm, nam thần anh giỏi như vậy anh để cho người khác sống như thế nào?

Vẫn là không khí trong núi tốt V trả lời: mọi người không thể dựa vào khuôn mặt để ăn, phải dựa vào miệng để ăn.

Hội người hâm mộ điện ảnh và truyền hình Giai Mính: Chẳng lẽ chỉ có tôi phát hiện có hai đôi đũa sao? Anh nhanh chóng nói rõ với chúng tôi, người ăn cơm với anh là ai!

Vẫn là không khí trong núi tốt V trả lời: Gia đình tôi.

Câu trả lời của Cố Giai Mính lập tức khiến fan sôi trào, đều bị phong cách nói chuyện phiếm ngay thẳng của Cố Giai Mính chọc cho gầm gừ: Mấy ngày không gặp, Trà ca của chúng ta kỹ xảo nói chuyện phiếm vẫn không có tiến bộ, đáng mừng, rải hoa!

Dù sao trong mắt người hâm mộ, Cố Giai Mính làm cái gì cũng đẹp trai, đương nhiên cũng có người nói Cố Giai Mính giả bộ thuần khiết, giới giải trí là một cái thùng nhuộm lớn, lăn lộn mấy năm nay còn đơn thuần như vậy, tuyệt đối là giả bộ thuần khiết.

Nhưng mà người nói ra những lời này vài phút đã bị fan của Cố Giai Mính xé thành cặn bã.

Cố Giai Mính cùng fan tương tác trong chốc lát, Mặc Trạch Dương đã nằm sấp trong lòng hắn ngủ thiếp đi, lúc này vừa lúc điện thoại của Trịnh Học Thiệu gọi tới, Cố Giai Mính đắp chăn cho Mặc Trạch Dương, rón rén ra khỏi phòng ngủ, sau khi đóng cửa mới nghe máy, hạ thấp giọng hỏi: "Có việc gì?"

Có! Trịnh Học Thiệu sắp bị hắn tức chết, "Bức ảnh kia của cậu là chuyện gì xảy ra?"

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Cố Giai Mính vẻ mặt vô tội, "Là anh nói, không có việc gì chụp ảnh cùng fan tương tác một chút." Sau khi bức ảnh được đăng, anh ấy ngược lại mất hứng, hả! Tốt thay thú hai chân trung niên!

"Tôi bảo cậu gửi ảnh, tôi phải kiểm tra xem không có vấn đề gì mới có thể phát ra, hai đôi đũa là chuyện gì xảy ra? Cậu...", Trịnh Học Thiệu hạ giọng: "Chồng cũ của cậu còn chưa đi?"

Chồng cũ là quỷ nha! Cố Giai Mính tức giận cào lên trên cửa kính, nhất thời không khống chế được lực đạo, ở trên cửa kính cào ra một vết trầy xước. "Căn bản là chưa kết hôn! "

"Được, chúng ta không nói cái này." Trịnh Học Thiệu hít sâu một hơi, làm cho mình tỉnh táo lại, ngữ trọng tâm trường nhắc nhở: "Buổi tối cậu ở nhà ăn cơm, lại có hai đôi đũa, điều này rất dễ dàng làm cho người ta suy nghĩ nhiều, sự nghiệp hiện tại của cậu đang trong giai đoạn thăng tiến, nhất định phải bảo vệ tốt hình tượng của mình, vạn nhất truyền ra bị người ta lợi dụng thổi phồng thì làm sao bây giờ? Lùi một bước mà nói, truyền ra tin tức cậu ẩn hôn sinh con cũng không dễ xử lý."

Cố Giai Mính nghiêm túc hỏi: "Thiệu ca, nếu có một ngày chuyện tôi có con trai bị bại lộ, có phải anh cũng không cho tôi nhận con không?"

Trịnh Học Thiệu trầm mặc, anh quả thật có suy nghĩ như vậy.

"Vậy rất xin lỗi, mặc kệ đến lúc nào, tôi cũng sẽ không không nhận con, hủy diệt sự nghiệp cũng không tiếc." Giọng điệu Cố Giai Mính rất bình tĩnh, giọng nói thanh nhã như trong bóng đêm này, tăng thêm vài phần xa cách và lạnh lùng, "Tôi không có người thân, không có vướng bận, tôi chỉ có con."

Bầu không khí trong nháy mắt lạnh xuống, Cố Giai Mính mím môi, không nói một lời chờ đợi câu trả lời của đối phương, thái độ đã chứng minh hắn tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.

Người đối diện trầm mặc hơn mười giây, rốt cục thở dài, bất đắc dĩ nói: "Được, anh hiểu, quan hệ công chúng nơi đó anh sẽ chuẩn bị trước. Đúng rồi, hợp đồng cậu muốn anh đã tìm người viết xong, ngày mai anh sẽ đưa cho cậu. "

Hai má căng thẳng của Cố Giai Mính sau khi nghe được lời hứa của đối phương trong nháy mắt có ý cười, hắn cười nói: "Không cần, anh quá chậm, chỗ này của tôi đã có một phần rồi."

Trịnh Học Thiệu theo bản năng hỏi: "Ai đưa cho cậu?"

Cố Giai Mính trợn trắng mắt, "Cái gọi là chồng cũ trong miệng anh."

Trịnh Học Thiệu: "..." Xác định không phải kế hoãn binh của đối phương?

Đã tìm tới cửa rõ ràng là đối với hai người này bắt buộc phải có a, như thế nào trả lại cho một phần hợp đồng không cần con? Rõ ràng là không phù hợp với lẽ thường ah! Trịnh Học Thiệu vừa định nhắc nhở Cố Giai Mính chú ý, lúc này chợt nghe Cố Giai Mính nhanh chóng nói: "Xin lỗi anh Thiệu, bạn tôi tới rồi!"

"Này!" Nghe được tiếng tút tút trong điện thoại, Trịnh Học Thiệu nghẹn lòng ôm ngực, buổi tối gặp bạn bè gì? Bị người ta chụp lén thì làm sao bây giờ?!

Cố Giai Mính cúp điện thoại xong khoát tay áo ra ngoài cửa sổ, cười chạy đến phòng bếp, lấy ra một túi thức ăn cho mèo, còn có mấy cái lon đồ hộp. Ngoài cửa sổ có một con mèo hoa cải có hình thể lớn, đang giương móng vuốt, lắc lắc với Cố Giai Mính như mèo chiêu tài.

Cố Giai Mính thiết lập một kết giới bảo vệ cho Mặc Trạch Dương, ôm đồ ra cửa, dưới sự dẫn dắt của Mèo Ly Hoa, lục tục từ trong bụi cỏ xuất hiện càng nhiều động vật nhỏ, mèo hoang, chó hoang, sóc nhỏ, chim nhỏ, thậm chí còn có mấy con gà rừng.

Đây đều là bạn của Cố Giai Mính!

Cố Giai Mính bày ra những thứ ăn trong tay cho chúng nó, mời chúng ăn cơm.

"Miêu miêu?" Con mèo hoa kia tên là Hoa ca, không chỉ hình thể lớn, bộ dạng cũng siêu hung dữ, trên mắt trái có một vết sẹo rất dài, đây là nó cùng chó đi lạc cướp địa bàn. Cố Giai Mính muốn trị liệu cho nó, Hoa ca từ chối, tuyên bố đây là huân chương của nó. Nó ngửa đầu hỏi: "Anh có nhớ gì về gia đình của mình không?"

Cố Giai Mính lắc đầu, cái gì cũng không nhớ ra, "Có nhớ hay không cũng không sao cả, bây giờ tôi sống rất tốt."

"Miêu."

"Ừm."

Hơn mười giờ tối, ở khu biệt thự thưa thớt người này, mỗi người một mèo tiến hành một hồi trao đổi vượt chủng tộc! Nếu nơi này có người, nhất định sẽ coi Cố Giai Mính là bệnh thần kinh.

————

Mặc Uẩn Tề đi tới một bệnh viện tư nhân nổi tiếng trong thành phố, giao xe cho trợ lý đỗ xe, thư ký Vương đang chờ vội vàng đi tới, "Mặc tổng, bác sĩ Edmond đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. "

Mặc Uẩn Tề gật đầu, "Dẫn đường đi."

Hai người một trước một sau đi vào thang máy, trong không gian chật hẹp này, không khí dần dần trở nên ngưng trọng. Thư ký Vương cẩn thận nhìn sắc mặt Mặc Uẩn Tề, phát hiện ông chủ nhà mình tuy rằng sắc mặt như thường, theo kinh nghiệm nhiều năm đi bên cạnh ông chủ lại nói cho hắn biết, ông chủ đang suy nghĩ sự tình.

Một cái gì đó rất quan trọng!

Rốt cục thang máy dừng lại ở tầng tám, trong nháy mắt cửa thang máy mở ra, Mặc Uẩn Tề đột nhiên mở miệng: "Thư ký Vương."

Thư ký Vương theo bản năng đứng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc chờ phân phó.

Tiếp theo phải là một nhiệm vụ quan trọng!

"Đi đoàn làm phim "Vương triều Đại Dực" hỏi thăm một chút, có cần hỗ trợ kinh phí không? Ngoài ra, địa điểm quay phim của họ chắc đã được đặt ra, cho tôi một lịch trình chi tiết. "

"Được! Mặc tổng, tôi lập tức an bài." Thư ký Vương theo bản năng đáp ứng, hơi sửng sốt, chẳng lẽ Mặc tổng vừa rồi suy nghĩ chuyện rất trọng yếu là cái này?

Mặc Uẩn Tề dừng một chút, "Còn có người cùng Cố Giai Mính đối diễn có những ai, đem phân cảnh của em ấy cho tôi xem một chút. "

"Vâng, tôi lập tức an bài." Khóe miệng Thư ký Vương giật giật, ngoại trừ những lời này, đã nghĩ không ra cái gì khác.

Nửa giờ kiểm tra, bác sĩ Edmond thật đáng tiếc nói với Mặc Uẩn Tề: "Mặc tiên sinh, từ CT não bộ của ngài sơ bộ phán đoán, cũng không có gì bất thường, về phần vì sao ngài lại mất đi một đoạn trí nhớ, cái này tôi còn cần phải nghiên cứu kỹ tất cả kết quả chẩn đoán, ngài yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng cho ngài một bản kết quả kiểm tra chi tiết."

Tiến sĩ Edmond, hơn bốn mươi tuổi, tóc vàng xám, cơ thể gầy gò, đeo kính gọng vàng này, trông lịch sự. Ông là bác sĩ gia đình của Mặc gia, và cũng là một giáo sư trẻ chuyên về nghiên cứu não người, có uy tín trên thế giới. Bệnh viện tư nhân này chính là do một học sinh của ông mở, vì khám bệnh cho Mặc Uẩn Tề, bác sĩ Edmond vừa mới kết thúc hội đàm chuyên môn từ Y quốc phi tới, mượn bệnh viện của học sinh mình chẩn trị cho gia chủ Mặc thị.

Mặc Uẩn Tề nhìn đồng hồ, gật đầu nói: "Được, chuyện này nhờ ông."

Chờ Mặc Uẩn Tề trở lại biệt thự, Cố Giai Mính đang ngồi trên bãi cỏ, cười nói cái gì đó, kỳ quái là bên cạnh có một đám động vật nhỏ vây quanh, giống như đều có thể nghe hiểu lời hắn, hoặc là ngồi hoặc đứng vây quanh hai vòng. Mặc Uẩn Tề không khỏi nhíu mày, một màn trước mắt này, thật sự vượt qua nhận thức của anh.

Trên người Cố Giai Mính nhất định ẩn giấu một bí mật thật lớn, đó là cái gì?

"Miêu!" Mèo hoa ngồi bên cạnh Cố Giai Mính liếm liếm móng vuốt, rất tốt bụng nhắc nhở: Anh bạn, người mà anh chờ đã trở về.

Cố Giai Mính vốn còn mang theo nụ cười trên mặt liền biến sắc, bị hai chữ "chờ người" kích thích trực tiếp xù lông, đưa tay cầm hết thức ăn còn chưa ăn hết trên mặt đất lên, nhanh chóng ôm vào trong ngực.

Ôi, ôi! Con mèo thối này, thật sự là không biết nói tiếng người!

Đồ hộp cũng không cho ăn!

Động tác của Mèo Hoa đang liếm móng vuốt cứng đờ, mở to mắt mèo không dám tin nhìn thịt hộp cùng cá khô vốn nói để nó ăn không hết mang đi cứ như vậy không còn!

"Miêu miêu? Miêu miêu! !"

Hừ!

Cố Giai Mính ôm đồ chạy về nhà, mặc Hoa ca ở phía sau đuổi theo hắn, không cho ăn!

Mặc Uẩn Tề nhìn vẻ trẻ con của Cố Giai Mính, khóe miệng dần dần nhếch lên, đáy mắt hiện lên vài phần nhu ý.

Thực sự, rất dễ thương. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro