89: Đóng giả phụ nữ để kiếm tiền!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 89: Đóng giả phụ nữ để kiếm tiền!
Edit: Ha

Không ngờ Cố Giai Mính lập tức đáp ứng! Trịnh Học Thiệu ngẩn người, hôm nay đứa con lười biếng này sao lại siêng năng như vậy?

“...... Có rất nhiều phóng viên bên ngoài, này! Này?"

Cố Giai Mính đã quyết đoán cúp điện thoại của anh, mặt Trịnh Học Thiệu cứng ngắc giống như phẫu thuật thẩm mỹ, tức giận!

Cái này không nghe lời!

Nếu người khác anh cũng lười nhắc nhở, chỉ có Cố Giai Mính khiến anh quan tâm như vậy! Vấn đề là lo lắng hắn còn không nghe lời!

Kỳ quái chính là, Cố Giai Mính cũng không gặp phải cái gì vây quanh, từ cửa sau phòng làm việc lẻn vào, ngay cả khẩu trang cũng không đeo, tùy tiện chạy lên lầu.

Trịnh Học Thiệu vội vàng đuổi theo, giống như mẹ già lại muốn dặn dò hắn vài câu.

Lam Sâm vừa nhìn thấy Cố Giai Mính kích động lại muốn gọi chủ nhân, ngại Trịnh Học Thiệu đuổi theo, anh há miệng, nuốt hai chữ chủ nhân trở về, kích động hô: "Cố tiên sinh!"

Cố Giai Mính khoát tay áo với anh, bảo anh ngồi xuống nói chuyện cho tốt, sau đó nhìn Trịnh Học Thiệu, ý bảo anh đi ra ngoài đi, vướng bận!

Trịnh Học Thiệu mặt lạnh, tôi không đi ra ngoài!

Cố Giai Mính đè anh lên ghế, cả người mang theo ghế, đẩy anh ra ngoài.

Cảm nhận được nồng đậm ghét bỏ ba Trịnh: "..."

Cố Giai Mính đóng cửa lại, nhìn cái hộp trong ngực Lam Sâm, nở nụ cười, "Ngay cả cái hộp cũng sao chép xuống, trí nhớ của cậu thật lợi hại."

Lam Sâm kích động đứng lên, "Ngài đã nhớ rồi!"

Cố Giai Mính cười cười, ôm cái hộp kia nhìn trái nhìn phải, không để ý nói: "Nhớ rồi, nhưng mà cũng vô dụng, không chậm trễ ăn uống, không chậm trễ sống qua ngày. ”

Hắn mở hộp ra nhìn, đáy mắt thoáng hiện lên một tia nhu ý, bên trong là hai bộ hỉ phục màu đỏ, kiểu dáng giống hệt hai bộ Mặc Uẩn tề chuẩn bị sẵn sàng, Lam Sâm hoàn mỹ sao chép từng chi tiết, bộ hỉ phục mà bọn họ muốn mặc nhưng chưa kịp mặc vào, trở thành tiếc nuối lớn nhất kiếp trước.

Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đường thêu tinh xảo phía trên, khóe miệng Cố Giai Mính nhếch lên, cho dù giống nhau như đúc, bọn họ cũng sẽ không mặc nữa, quá khứ sẽ trôi qua, bọn họ sống ở chỗ này, phải dùng lối sống nơi này, đây là ký ức thuộc về bọn họ, hắn có thể hảo hảo trân quý.

"Cám ơn cậu." Cố Giai Mính thật lòng chân thành cảm tạ đối phương, "Làm việc này nhất định tốn không ít tâm tư đi, nói cho cậu tiền thì quá tục tĩu, tôi nợ cậu một ân huệ, sau này có việc có thể tới tìm tôi, tôi sẽ giúp cậu. ”

"Không không không" Lam Sâm lại muốn quỳ xuống trước Cố Giai Mính, sắc mặt kích động đỏ lên, hơi ngượng ngùng nói: "Ngài là chủ nhân của tôi, mạng của tôi đều là ngài cứu, cho nên..."

"Chuyện trước kia đều đã qua, hiện tại cậu có cuộc sống của cậu, không cần gọi là chủ nhân, tôi cũng không dám nuôi cậu làm sủng vật, có thể cậu còn không biết, lão Mặc so với trước kia còn thích ghen hơn, lúc giáo huấn người khác rất hung dữ." Cố Giai Mính đậy nắp hộp, ở bên ngoài thiết lập một khóa linh khí, suy nghĩ một chút lại rút đi, vẫn là chờ sau khi trở về cho lão Mặc liếc mắt một cái, xem xong lại khóa lại.

Vừa nghe đến "Lão Mặc", ánh mắt Lam Sâm chợt lóe, không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt liền từ đỏ biến trắng.

Cố Giai Mính cảm nhận được cảm xúc của đối phương, tò mò hỏi: "Cậu sợ?"

"Không, rất tốt." Lam Sâm lúng túng cười cười, "Ngài thích là được rồi. ”

Hắn bị một loại bệnh sợ sấm sét, cái khác thật sự không có gì.

Cố Giai Mính cũng không hỏi nhiều nữa, ôm cái hộp lại cảm ơn đối phương một lần nữa, dặn dò có việc nhất định phải tìm hắn, hắn nhất định sẽ hỗ trợ, yêu tinh hứa, mặc kệ ngàn năm vạn năm, cũng sẽ không thay đổi, nói xong vui vẻ rời đi.

Lam Sâm chỉ muốn nói: Xin hãy trồng tôi trở lại chậu!

Suy nghĩ một chút về gương mặt Mặc tổng, Lam Sâm không dám mở miệng.

Cố Giai Mính vừa xuống dưới lầu, Trịnh Học Thiệu hỏi anh: "Trong này có cái gì vậy?"

Cố Giai Mính cười vui vẻ, "Hai bộ quần áo, siêu đẹp! Không cho anh xem!"

Trịnh Học Thiệu nghẹn một cái, tức giận hỏi: "Cậu có biết một bộ quần áo người ta có thể bán được bao nhiêu tiền không?"

Chiếc váy định chế cao cấp nào không dưới vài triệu? Chỉ riêng đường thêu và đính châu đều là thêu từng mũi một, hoàn toàn bất đồng với sản xuất hàng loạt do máy móc làm, fanboy này lại tặng quần áo cho Cố Giai Mính, quá thành kính.

Cố Giai Mính nhún nhún vai, không quan trọng ╮(‵▽′)╭

Tiền là cái gì, loại yêu tinh tươi mát thoát tục như hắn căn bản không care! Quan trọng là hứa hẹn, hứa hẹn có hiểu hay không? Ba Trịnh là loại thú hai chân nhân loại này, căn bản không hiểu người trẻ tuổi của bọn họ, nói chuyện tình cảm thô tục!

Lại một lần nữa cảm nhận được nồng đậm ghét bỏ ba Trịnh chỉ vào cửa sau: "Con đi!"

Cố Giai Mính liền vui vẻ rời đi, không chút lưu luyến!

Ba Trịnh thở dài, có loại ảo giác nuôi một đứa con trai ngốc không nghe lời.

Sau khi trở về, Cố Giai Mính bảo Mặc Uẩn Tề xem bộ quần áo kia, hỉ phục đỏ tươi lộ ra vui mừng nồng đậm, đáng tiếc sau khi nhìn thấy liền nghĩ đến chuyện trước đó, Mặc tổng đem quần áo nhét vào trong rương, muốn đào một cái hố, chôn!

"Đừng!" Cố Giai Mính ôm cái hộp luyến tiếc, "Anh không cảm thấy trên đó mang theo ký ức nặng trịch sao? Ngay cả khi không muốn nhớ lại đó cũng là ký ức, bây giờ chúng ta lại ở bên nhau, có gì không thể đối mặt, hãy cho tôi, tôi cất giữ nó. ”

"Giấu sâu một chút, đừng để cho anh nhìn thấy." Mặc tổng mất hứng, liền muốn ném lôi cầu bổ nó.

Cố Giai Mính vội vàng giấu cái rương này ở vị trí khiêm tốn nhất trong phòng quần áo, lúc này Mặc tổng mới hòa hoãn sắc mặt xuống, tùy em ấy vậy.

"Công ty Yêu Yêu Linh của em đã đăng ký xong, hiện tại bắt đầu tuyển dụng, chiêu thu các loại yêu tinh, nhà thiết kế kia nếu siêng năng như vậy, liền thu hắn làm nhân viên đầu tiên đi." Mặc tổng thâm trầm trong lòng lấy ra một danh sách, đem tên Lam Sâm điền lên đầu tiên, để cho hắn siêng năng!

Cố Giai Mính không nghĩ sâu như vậy, rất nhiệt tình đưa ra chủ ý cho Mặc Uẩn Tề, "Có thể gọi Giả Xuyên đi hỗ trợ, cậu ấy làm trợ lý cho tôi thời gian dài như vậy, không xảy ra sai sót, năng lực quản lý vẫn có, cậu ấy cái gì cũng có thể làm, còn có rất nhiều bạn yêu tinh, lộ trình rộng lớn. ”

Mặc tổng suy nghĩ một chút, đáp ứng, "Có thể, anh tìm người liên lạc với anh ta. ”

- Hắn là yêu a! Cố Giai Mính nhắc nhở anh: "Anh đừng tìm một con người đi làm chuyện này, lộ ra thì làm sao bây giờ?"

Mặc Uẩn Tề cười nhéo nhéo mặt hắn, "Yên tâm đi, người và yêu đều có, anh còn cho yêu quản bộ phận mấy người đến, khẳng định có thể xử lý tốt. ”

Cố Giai Mính (⊙o ⊙)

Lão Mặc nhà bọn họ chính là lợi hại!

Mặc Uẩn Tề kéo Cố Giai Mính đến bên cạnh, mỉm cười giải thích cho hắn biết công ty này sau này hoạt động như thế nào, anh còn lấy danh nghĩa Cố Giai Mính thành lập một quỹ, chuyên môn cứu giúp trẻ em và tiểu yêu tinh cần giúp đỡ, còn có hai viện phúc lợi đang được xây dựng, chờ xây xong, để Cố Giai Mính đi một chuyến, đánh dấu dấu ấn của mình, nếu như những đứa nhỏ được cứu giúp kia thật lòng cảm kích hắn, hắn có thể nhận được tín ngưỡng của bọn họ.

Thân thể Cố Giai Mính kỳ thật xem như bán yêu bán tiên, cho dù là một phần yêu này, cũng là do linh khí thiên địa thuần túy tạo thành, mặc kệ tương lai như thế nào, tích góp thêm một ít công đức luôn tốt.
  ————
Công ty nhân lực Yêu yêu linh một chiêu mộ nhân viên, sau khi bộ phận yêu quản làm tuyên truyền, thật sự có rất nhiều tiểu yêu tinh không có chỗ đi ứng tuyển, phụ trách tuyển dụng chính là nhân loại văn chức Mặc tổng mượn từ yêu quản bộ.

Một đại thúc hơn bốn mươi tuổi, làm việc phi thường nghiêm túc, tên là Lữ Tùng.

Lữ Tùng tiếp nhận sơ yếu lý lịch số 1, nhìn yêu quái trước mắt tướng mạo không cao, nhíu mày, "Tên tuổi, tuổi tác, chủng tộc, sở trường, sao không viết ra?"

Đối phương thật thà gãi gãi đầu, "Cái kia, không biết viết. ”

Cũng không phải mỗi một yêu tinh đều đi học, còn có lúc từ trong khe núi bò ra đều là lão đại, đã sớm qua đặc quyền hưởng thụ chín năm giáo dục bắt buộc. Thông minh một chút liền biến thành một tiểu hài tử làm lại một lần nữa, không có tâm nhãn chỉ có thể ngây ngốc.

Lữ Tùng cầm bút lên, "Ngươi nói, ta viết. ”

"Đại Sơn, trư yêu, năm trăm tuổi, đặc biệt mà nói, ta rất có thể ăn." Đại Sơn có chút ngượng ngùng, không biết đây có tính là sở trường hay không, "Dù sao ta cũng có khí lực, ta có thể làm việc. ”

Trọng tâm chú ý của Lữ đại thúc là: "Có thể ăn bao nhiêu? Thành thật mà nói, điều này có liên quan đến công việc mà bạn đang ứng tuyển. ”

Đại Sơn cũng thành thật, thật thà nói: "Đại khái, một bữa có thể ăn hai mươi cân mì chiên. ”

Lữ Tùng trong sơ yếu lý lịch này viết lời khuyên của người phỏng vấn: netizen – livestream ăn, chờ xem xét!

Yêu tinh số 2, cừu nhỏ 800 năm tuổi, thích dọn dẹp.

Lữ Tùng vung lên: phái nhân lực - làm sạch, chờ khảo sát!

Yêu tinh số 3, Thần bọ ngựa 300 năm tuổi, một ngày chỉ có thể duy trì hình người hai giờ, đặc biệt giỏi cắt giấy.

Ý kiến của người phỏng vấn: livestream - cắt giấy, đang chờ kiểm tra!

Yêu tinh số 4, biển béo 800 năm, sẽ giao tiếp với thực vật, cắt tỉa hoa cỏ.

Ý kiến của người phỏng vấn: phái nhân lực - thợ làm vườn, đang chờ khảo sát!

Yêu tinh số 5, biết đánh nhau !—— bảo vệ!

Yêu tinh số 6, có thể uống một trăm cân bia!—— netizen!

Yêu tinh số 7, ăn ngu ngốc ngủ mơ hồ, thức dậy đi tiểu - ra ngoài dẽ trái, nơi này không nhận!
......

Cố Giai Mính nhìn một lượt tư liệu tuyển dụng, đau ót, "Nhiều yêu tinh như vậy, quản lý như thế nào? Thật sự có thể được không?"

Mặc tổng chắc chắn nói: "Tin anh, không thành vấn đề, những yêu này đều cần huấn luyện cơ bản, không được thì để cho bọn họ đi, lưu lại tự nhiên đều có thể dùng, cái này cần từng bước một. ”

Nghe lão Mặc không sai, Cố Giai Mính ném tư liệu, biến thành nguyên thân tùy tiện nằm xuống sofa, khoanh chân sau gọn gàng, mặc kệ.

Mặc Uẩn Tề tiến lại gần, đưa tay muốn xoa bụng Cố Giai Mính, kết quả hồ ly bạo lực phấn khởi phản kháng, nhảy dựng lên áp đảo Mặc Uẩn Tề, dùng bụng đè lên, lại dùng đuôi trói Mặc tổng thành bánh chưng, đặc biệt kiêu ngạo hỏi: "Có phục không?"

Mặc tổng bị ép khuất phục dưới thế lực nhung lụa, lựa chọn không nhúc nhích.

Cố Giai Mính đều muốn nghẹn chết anh, lười chết được!
  ————
Sự thật chứng minh, lão Mặc chính là lão Mặc, một mảnh netizen này, thật sự có thể kiếm được tiền!

Cái kia ăn vừa mở ra, một bữa ăn hai mươi đĩa mì, khán giả ăn đều ngây ngốc, cái này đặc biệt là người sao?

Khán giả lướt 666 một lúc, lại ném phần thưởng cho người phát sóng ăn uống, nhìn anh ăn cơm mình đều cảm thấy đói bụng, nhớ lúc mở livestream thì tìm một bữa cơm, như vậy mọi người cùng nhau ăn, xuống cơm.

Cố Giai Mính nhìn báo cáo thu nhập, rất thâm trầm gọi điện thoại cho Hỏa Hồ Ly, "Anh thật sự không nghĩ đến việc đến chỗ tôi phát triển sao?" Cố Giai Mính trong lòng thầm chà xát, anh ta thích hợp mặc nữ trang, trở thành ông trùm về trang phục phụ nữ thời đại mới, có thể kiếm được rất nhiều tiền, siêu khen!

Sử dụng một câu nói của tiểu Mặc: có thể kiếm tiền là vua!

Có thể trợ giúp anh ta tu hành hay không hắn mặc kệ, tích góp công đức gì đó, cũng không trọng yếu, quan trọng là thật sự có thể kiếm tiền.

Cố Giai Mính cảm thấy Mặc Trạch Dương nói rất đúng!

Mặc Trạch Dương gần đây càng ngày càng mê tiền, cũng không biết bị chọc vào nút nào, từ khi tham gia chương trình tạp kỹ xong, cùng cha nhóc mỗi ngày đều lẩm bẩm, hiện tại mỗi ngày đều nghĩ đến việc kiếm tiền như thế nào, lúc đón năm mới bị bà nội nhét một túi bao lì xì, sau tết nó còn đến thăm cha nuôi vài lầm, xu hướng ham tiền này càng ngày càng không ngăn cản được.

Thông minh, còn tiền mê, đây là thứ giết chết bạn!

Có lẽ là bị Mặc tổng và Mặc Trạch Dương lây nhiễm, Cố Giai Mính cũng hơi có chút so đấu, tâm tư kiếm tiền còn không bằng con trai hắn, có mất mặt làm ba hay không?

Kế hoạch bắt cóc Hỏa Hồ ly, bắt đầu!

Cố Tiểu Yêu nắm móng vuốt mình, không thể làm mình mất mặt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro