Chương 4 Gia tài bạc triệu (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau lại, Tưởng Đạc trúng tuyển Đại học Maryland , vừa biết điều này đi ba đến bốn năm không về được.

Tưởng Đạc chờ đợi thời cơ thích hợp để viết cho cô một lá thư cuối cùng , suy nghĩ hai giờ, viết một đống tâm tư moi tim gan ra thổ lộ lời âu yếm, nói cho cô thật là rất thích a.

Thích đến, mỗi ngày buổi tối đi sân thể dục chạy, chỉ vì gặp được cô dù thoáng qua nháy mắt.

Thích đến sưu tập tất cả đồ vật của cô đã dùng qua , bút , dây thun... nâng niu như bảo vật .

Thích đến... Muốn thành toàn giấc mơ của cô.

Chung quy, Tưởng Đạc vẫn là đã xóa hết lời thổ lộ trong thư , chỉ để lại một hàng lời nói

"Kết hôn cùng lão tử uống rượu mừng,"

Gửi xong tin nhắn hắn, ném điện thoại xuống , Lục U cũng chưa trả lời hắn.

Cô chưa từng có thích hắn......

Tưởng Đạc dùng đầu ngón tay xoa khóe mắt một tia ấm áp rơi xuống.

Hắn dựa vào thiên phú không gì sánh kịp , chỉ tốn thời gian rất ngắn, để lấy học vị, về nước, thành phố Thanh Phù trở thành cao cấp cố vấn của tổ trinh sát .


Họ hàng tưởng gia, đều bởi vì thân phận của hắn lúc này, không thể không đối hắn khách khí.


Hắn cho rằng thời gian có phai nhạt tình cảm của hắn dành cho cô.

Kết quả phát hiện, thời gian tựa như lưu sa, hắn hãm đến càng sâu.

Tưởng Đạc lâm vào hồi ức, không chú ý tới cô ở bên cạnh đã dừng bước.

Hắn trực tiếp đâm vào lưng cô , làm cô thiếu chút nữa té ngã.

Bất quá cũng may hắn kịp thời ổn định thân hình, đồng thời cũng đỡ cô lại.

Lục U đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị hắn ôm vào trong lòng ngực, cái trán đụng vào ngực của hắn, quanh hơi thở toát lên vị bạc hà cùng gỗ trầm hương.

cô không cao lắm, khó khăn lắm cũng chỉ đến ngực của Tưởng Đạc , nên khi đâm vào lòng ngực của hắn ,như được che chở có cảm giác an toàn.

Cô tránh xa hắn, hỏi: “Ngươi đi đường không xem đường nha?”

Tưởng Đạc buông tay thả tùy ý bất cần đời mà cười nói: “Không xem đường, xem ngươi.”

Lục U biết hắn phong lưu thành tánh, không muốn tiếp tục cùng hắn nói đùa : “sự việc vừa mới nảy , vốn dĩ hẳn là nên cảm ơn ngươi giúp ta giải vây, nhưng người đột nhiên đụng vào ta nên, liền tính huề nhau, ta liền không cảm ơn ngươi.”

“Tùy ngươi.”

“Ngươi trở về sao?”

“Không đi rồi, lão gia tử trúng gió.” Tưởng Đạc vô tâm vô phế mà nói: “Nhờ người gọi điện thoại làm ta trở về phân di sản.”

Lục U nhíu mày, quan tâm hỏi: “Tưởng bá bá bệnh tình rất nghiêm trọng sao?”

“Ân, nói chuyện khó khăn, nhưng tính tình không nhỏ, vừa thấy ta trở về, liền nằm trên bàn mổ ta liền ghé qua xem .”

“......”

“Ngươi chớ chọc bá bá sinh khí!”

Tưởng Đạc nhún nhún vai: “Có chuyện còn chưa nói, nói phỏng chừng lão nhân gia thật tức chết rồi, đến đây trốn hai ngày.”

“Cái, chuyện gì a!”

“Kia bồn hoa lan, lão gia tử nhờ ta chăm sóc ta trực tiếp ném ngang.”

Lục U nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, ở bờ sông, hắn liền ôm một chậu hoa lan, hẳn là Tưởng bá bá trân trọng .

"Hạ Minh Phi nói bồn hoa lan kia vài trăm vạn!"

Tưởng Đạc liếm liếm môi: "Hơn nữa, lão gia tử kêu ta chăm sóc hoa, cũng chưa nói phân di chúc cho ta,"

Lão gia tử vô lo vô nghĩ ....... Đem toàn bộ cơ nghiệp Tưởng gia , giao vào trong tay hắn , một phân không để lại cho người khác.

Tưởng Đạc lần này chạy tới, chính là hả hê mãn nguyện đem hết thảy nói cho tiểu thanh mai nghe, làm cô biết hiện tại hắn chính là người giàu nhất Trung Quốc.

Nhưng cô càng không hỏi.

Liền rất phiền.

......

Tưởng Đạc lại nói: “Vừa nãy, vì cái gì không cho cô ta xin lỗi?”

Lục U không sao cả mà quay đầu lại: “cô ta không cam tâm, không muốn thực tình xin lỗi, tiền mới có giá trị.”

“Không chân thành xin lỗi không đáng giá tiền.” Hắn cười cười: “Nhưng là vả mặt, sảng khoái.”

“......”

Lục U lắc lắc đầu: “Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.”

Cô sớm trải qua  trời không sợ, đất không sợ, sinh hoạt khó khăn, có đôi khi một câu là có thể giải quyết sự việc.

Mặt mũi có thể đổi tiền sao.

Tưởng Đạc hỏi cô: “Vậy ngươi cúi đầu có thể thấy cái gì?”

Lục U hơi hơi gật đầu, nhìn cỏ dại mọc lan tràn phiến đá ven đường mòn: “Dưới chân lộ.”

Không thấy phương hướng, cũng nhìn không tới tương lai .

Tưởng Đạc cùng cô trầm mặc không nói gì mà đi rồi một lát, bỗng nhiên ngồi xổm xuống dưới đất

Lục U cho rằng hắn nhặt đồ vật, cúi đầu nhìn lại, lại thấy hắn nhặt dây giày thể thao của cô lên.

Tỉ mỉ,  mà buộc lại cho cô lại cái nơ con bướm.

Không biết hắn là cố ý, hay là vô tình.... Dù sao ở cô cúi đầu trong phút chốc,không nhìn đến dưới chân. Còn có hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro