Chương 16: Quê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trang Như Nhân đã không còn mặt mũi đối mặt với mọi người, giả vờ say không biết gì mà về nhà.

Bánh kem dâu tây rốt cuộc cũng đến, nhưng bởi vì quá muộn, Khương Lâm trực tiếp cắt ra để mọi người cầm về.

Lúc về, hai tay An An cầm đĩa giấy như, đôi mắt như mọc trên bánh kem.

"An An, lần sau nhớ đến chơi nha." Khương Lâm và Tần Phong đứng ở cạnh cửa cười tủm tỉm, cùng nhau nói.

An An mềm mại đồng ý, cầm bánh kem của mình đi ra ngoài.

"Đi ngược rồi." Mạc Tuệ hô một tiếng, thấy cô nhóc không nghe thấy, muốn kéo cánh tay bé, lại thu tay, cầm bình nước nhỏ treo lên.

"Ở bên kia."

An An lúc này mới lấy lại tinh thần, khuôn mặt nhỏ hồng hồng.

"Tai nhỏ bỏ nhà trốn mất rồi ạ..."

Các cô chú tốt bụng sẽ tặng truyện tranh cho cô nhi viện, bé học được câu này từ trong đó.

Chờ mẹ thực tập mở đèn, bánh bao nhỏ chạy nhanh đến bàn ăn, đặt bánh kem lên.

Tay nhỏ không cẩn thận dính vào bánh kem, cô bé không dám bỏ, thật cẩn thận liếm sạch.

Thật ngọt nha!

"Con có thể ăn không ạ?" Mắt hạnh của An An đã lớn còn lớn hơn, thật cẩn thận nhìn về phía Mạc Tuệ.

"Có thể ăn nhưng rửa tay trước đã." Mạc Tuệ đáp.

An An vui vẻ đến hỏng, "lạch bạch" chạy đi rửa tay.

Nhìn bóng dáng nhẹ nhàng của cô nhóc, Mạc Tuệ cũng không nhận ra rằng khóe môi của mình đang tự giác cong lên.

Đứa bé rửa tay sạch sẽ đi ra đã muốn lôi kéo Mạc Tuệ ăn bánh kem.

Nhưng tay nhỏ chưa kịp chạm đến đã bị Mạc Tuệ không dấu vết né tránh.

Mạc Tuệ dùng tay lưu loát cuộn tóc dài, cứng đờ mà ho nhẹ một tiếng: "Mau ăn đi."

Đứa nhỏ hoàn toàn không nhận ra nhảy nhót chạy tới bàn ăn, leo lên ghế trẻ em.

Tay nhỏ của cô bé cầm cái muỗng, tò mò nhìn đồng hồ treo tường rồi lại nhìn camera ở trong góc.

An An rất thông minh, biết 8 giờ rưỡi là thời gian phòng phát sóng trực tiếp đóng cửa.

Nhưng mà trên đồng hồ có kim dài kim ngắn, bé nhìn không hiểu.

Nhìn theo ánh mắt An An, Mạc Tuệ xem thời gian.

"Bây giờ mới 8 giờ." Cô giải thích: "Nhưng trọng tâm phát sóng ở nhà bên cạnh cho nên phòng của chúng ta không có mở."

An An cái hiểu cái không gật đầu.

[A a a a_____không phải đâu, máy quay phim đang mở, tụi tui đang xem nha!]

[Ảnh hậu, cô tỉnh táo lại chút đi, làm sao tổ chương trình có thể bỏ lỡ bất cứ đề tài nào chứ, chắc chắn muốn quay thước phim sau khi về nhà của cô đó!]

[Liệu có phải sẽ thấy được một mặt không chút phòng bị của Ảnh hậu?]

[Còn có nhóc con An An của chúng ta, so với lúc mới đến đây đã hoạt bát hơn một chút rồi...]

Khán giả trong phòng phát sóng kêu ngao ngao nhưng An An và Mạc Tuệ lại hồn nhiên nhìn bánh kem không hề hay biết.

À, Mạc Tuệ là nhìn đứa nhỏ ăn bánh kem

Bánh kem bơ dày đặc, mặt bánh trang trí nhiều trái dâu tây bị cắt đôi, cô nhóc dùng cái muỗng múc một miếng nhỏ đưa vào miệng.

Vị thanh dịu và đậm đà tràn ngập khoang miệng, sau khi răng cắn nhẹ vào miếng dâu tây, vị thanh thanh ngọt ngào toả ra.

Hương vị ào đến từng lớp một, bánh bao nhỏ không kịp cảm thán, miệng đã không dừng lại được rồi.

Ăn thì ăn nhưng vẫn chia sẻ.

Trên đĩa giấy nhỏ có hai miếng bánh kem đã được cắt, An An ăn một miếng rồi ngoan ngoãn buông cái muỗng.

"Dì ăn đi ạ." Cô bé nhẹ giọng nói.

Hai người bạn tốt bé mới quen trong chương trình đều gọi các dì là mẹ, ví dụ như "mẹ Khương" hoặc "mẹ Trang" nhưng An An không dám gọi như vậy.

"Dì không ăn." Đôi lông mày Mạc Tuệ hơi nhướng lên.

An An nghe vậy, đôi mắt to ngập nước lại đặt trên bánh kem.

Ban đầu cô chỉ tính cho An An ăn hết bánh nhưng nghĩ kĩ để trẻ con ăn nhiều đồ ngọt trước khi ngủ như vậy hình như không tốt lắm thì phải?

"Không thể ăn nữa, con mau đi rửa mặt đi, chờ một chút, dì giúp con____" Mạc Tuệ chần chờ một chút.

"An An sẽ tự tắm ạ!" Cô nhóc bảo.

Cái này dễ làm.

Mạc Tuệ chuẩn bị cho đứa bé quần áo cần mặc, sau đó trở lại thu dọn bàn ăn, một tay cầm lấy đĩa giấy đến thùng rác trong bếp.

Đột nhiên ánh mắt cô dừng lại.

Mạc Tuệ chưa bao giờ quan tâm một ngày ba bữa mình ăn gì.

Thỏa mãn ăn uống nhất thời sẽ khiến bản thân béo lên, đồng thời làn da cũng lão hóa nhanh do nạp quá nhiều đường.

Nhưng bây giờ nhìn bánh kem, vậy mà cô lại có chút động tâm.

An An ăn quá ngon.

Bộ dáng thỏa mãn kia, phảng phất như trên thế giới không có cái gì phiền não cả.

[Chẳng lẽ Mạc Tuệ muốn ăn?]

[Tất nhiên không có khả năng rồi. Chế độ ăn uống của cô ấy rất nghiêm khắc, sao có thể hơn 8 giờ tối lại ăn thêm nhiều calo như vậy chứ!]

[Ngay cả bữa sáng cũng không thể nào, năm ngoái tui xem vlog đoàn đội Mạc Tuệ làm, thực đơn của cô ấy rất đáng sợ, chỉ có mấy miếng rau xanh được coi như bữa ăn chính.]

[ Vì là fans nên tui rất đau lòng cho cô ấy, kỉ luật như vậy, chắc sẽ không có bất kì sở thích nào cả.]

[Lầu trên, nhìn số dư thẻ ngân hàng tự dưng thấy đau lòng cho mình quá]

Mạc Tuệ nhìn bánh kem một lúc lâu.

Cô cảm thấy hình như trên miếng bánh có một người tí hon đang vẫy vẫy tay mời mình ăn.

Ăn đi, ăn đi, một miếng thôi.

Cuộc sống thật khó khăn.

Mạc Tuệ khẽ nhíu mày.

[Sao tôi có cảm giác cô ấy rất muốn ăn vậy?]

[Nhìn biểu tình rối rắm của cô ấy, hoàn toàn không giống bộ dáng lạnh lùng thường ngày, hệt như một lần tui giảm béo thất bại...]

[A a a _____ Mạc Tuệ có chút đáng yêu.]

[Lấy thìa ăn đi!!! Cảm ơn tổ chương trình không có đóng camera, màn ăn vụng này tuyệt thật!]

Quả nhiên Mạc Tuệ cầm cái muỗng.

Đối mặt với cái bánh kem, cô quay mặt đi thấy chết không sợ mà múc một miếng.

Cắn một miếng, cô ngây người, hàng lông mày giữa từ từ giãn ra.

An An cầm bàn chải nhỏ từ phòng vệ sinh đi ra, miệng chứa đầy bọt kem đánh răng, dùng sức chớp mắt.

Đúng lúc 8 giờ 30 phút, phòng phát sóng "Bụp" một tiếng chuẩn bị đóng cửa.

Khán giả cầm điện thoại lâm vào trầm tư.

Sáng mai trở lại phòng phát sóng không biết có thể thấy được hình ảnh Mạc Tuệ bị quê không?

Còn có, không biết Trang Như Nhân có bị Ni Ni đuổi ra khỏi chương trình không?

---------------

Tuần này đi học bị thầy cô đả kích, thật nản lòng quá huhuhu, tự nhiên mình cảm thấy mình ko phù hợp với ngành mình chọn haizzzz

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro