Chương 7: Dì uống đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong chốc lát, An An đã ngủ say.

Mặc dù lần đầu tiên đến nơi xa lạ nhưng từ nhỏ đứa nhỏ này không được che chở lớn lên nên khả năng thích ứng của bé rất tốt.

Hơn nữa có búp bê làm bạn cho nên An An dần dần chìm vào giấc ngủ.

Chỉ là giấc mộng này cũng không được vui vẻ.

Bé nằm mơ thấy mình đang sống trong một cuốn sách.

Bé không biết chữ nên không hiểu tên sách, chỉ biết nội dung cốt truyện liên quan đến mình.

Trong giấc mơ, bé cũng là một đứa trẻ sống trong cô nhi viện, chương trình giải trí "Thực tập làm bố mẹ" bắt đầu ghi hình, bé được đưa đến nhà bố mẹ thực tập.

Mẹ thực tập nhìn qua rất lạnh lùng nhưng đối với bé cũng không tệ, thỉnh thoảng sẽ trong lúc lơ đãng trở nên ôn nhu.

Nhưng trong quá trình ở chung, An An phát hiện mẹ thực tập uống rất nhiều rượu.

An An muốn tìm người giúp đỡ, nhưng khi bé thật vất vả mới đợi đến khi ba thực tập đi công tác trở về thì mới phát hiện ra tình cảm của hai người bọn họ rất tệ.

Năm ấy bé mới bốn tuổi nên không biết giữa người lớn xảy ra vấn đề gì, bé chỉ biết là trong cốt truyện khi bé bị đưa về cô nhi viện không bao lâu, chợt nghe viện trưởng nhắc đến mẹ thực tập một cách buồn bã.

Vì mỗi ngày cô ấy uống rất nhiều rượu nên cơ thể bị hủy hoại  khiến cho cô bị hành hạ bởi bệnh tật và cô đã qua đời một năm sau đó.

An An giật mình tỉnh dậy.

......

Mạc Tuệ cầm chai rượu vang đỏ ra ban công.

Căn chung cư này đều có lắp camera lớn nhỏ nhưng phòng ngủ và ban công của Mạc Tuệ thì không, mặc dù bây giờ camera đã tắt nhưng ban công vẫn khiến cô cảm thấy an toàn hơn.

Gió đêm mùa hè vẫn oi bức, ngực giống như bị cái gì chặn lại, cô mở rượu, đổ vào trong ly.

Mạc Tuệ từng quay rất nhiều phim, trong đó không thiếu cảnh uống rượu, nữ chính trong phim ngay cả dáng vẻ lúc uống rượu cũng tao nhã, gió nhẹ thổi mái tóc dài, mỗi một ngụm uống đều giống như đang hưởng thụ.

Nhưng cô trong thực tế lại không phải như vậy.

Nước da tái nhợt, ánh mắt trống rỗng nhưng vẻ mặt hoảng loạn, cô rót một ly rượu đầy vào ly và rót toàn bộ xuống cổ họng.

Rượu vang đỏ là trợ lý đưa tới trước khi cô vào ở, cô bé trợ lý mới tốt nghiệp nên không phân biệt được rượu tốt xấu nên chỉ thử một chút, vị rượu rất tệ, sau khi uống một hơi cạn sạch, cổ họng trở nên nóng rát.

Nhưng Mạc Tuệ lại bình tĩnh một cách thần kỳ.

Sau khi rót cho mình hai ly, Mạc Tuệ hít một hơi thật sâu.

Quyển truyện mà cô kể cho bé con nghe trước bữa tối đã khiến cô bỗng dưng nhớ lại những ký ức đau buồn. Đến tận bây giờ, cô vẫn nhớ như in cảm giác đau đớn khi được đưa vào phòng sinh.

Cô là người chú trọng đến hình tượng của mình nhất nhưng ở trên giường sinh cũng không thể kiềm chế được bản thân, đau đến chết đi sống lại, hai tay nắm chặt, một tay bị tay kia cào đến chảy máu.

Nhưng dù vậy, cảm giác hạnh phúc lần đầu tiên nhìn thấy con gái vẫn là điều tuyệt vời nhất mà cô từng trải qua.

Khi đó nữ hộ sinh ôm đứa bé vào lòng cô, nhẹ nhàng dán khuôn mặt đứa bé lên má cô và nói hôn mẹ.

Đứa bé được y tá nhẹ nhàng đỡ, bé giống như một con khỉ nhỏ nhăn nheo, lúc đó cô vô cùng yếu ớt nhưng vẫn nhịn không được lắc đầu lẩm bẩm đứa bé này cũng quá xấu.

Mạc Tuệ lặng lẽ nghĩ cũng không khỏi đắm chìm trong suy nghĩ, khóe môi trong vô thức nở một nụ cười.

Nhưng trong tích tắc, nụ cười lại vụt tắt.

Có phải bởi vì cô ghét bỏ đứa bé, cho nên bé giận nên mới rời khỏi mình đúng không?

Thời gian ở chung với con gái rất ngắn ngủi, sau đó đứa bé không còn nữa.

Từ đó về sau, Mạc Tuệ cả đêm không ngủ được, từ một ly rượu nhỏ trước khi ngủ, đến dần dần bắt đầu uống rất nhiều, bác sĩ tâm lý nói nếu cứ tiếp tục như vậy, tình trạng của cô sẽ ngày càng nặng.

Bác sĩ tâm lý đã đề nghị cô đồng ý tham gia chương trình này, bác sĩ Lâm nói tâm bệnh còn cần tâm dược, ngày đó từ phòng khám đi ra, cô nhất thời đáp ứng, nhưng khi cách ngày ghi hình càng gần, cô lại càng sợ hãi.

Có muốn từ chối thì cũng đã quá muộn.

Những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cuối cùng cũng được giải tỏa, không còn rối rắm như mớ bòng bong, nhưng cũng chưa đủ say.

Cô vẫn sẽ nhớ tới đứa bé cười với vẻ mặt nghịch ngợm kia.

Con gái của cô.

Mạc Tuệ hít sâu một hơi, bàn tay mảnh khảnh cầm chai rượu đỏ.

Đột nhiên, một tiếng động không lớn cũng không nhỏ từ phòng khách truyền đến.

Trong nhà không bật đèn, bánh bao nhỏ lại không quen thuộc nơi này, mò mẫm đi ra, đụng phải bình hoa khiến cho bé phát ra một tiếng "A" nhỏ nhưng bé không bỏ cuộc, mò mẫm đi ra ban công.

Dưới ánh trăng, tóc của bé con hơi loạn, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt vẫn còn buồn ngủ.

Không thể không thừa nhận, cô bé rất đáng yêu.

Đáng yêu hơn bất cứ ngôi sao nhí nào cô từng hợp tác trước đây.

"Có chuyện gì thế?"

An An không bị giọng nói lạnh nhạt của Mạc Tuệ làm cho sợ hãi, ngược lại còn tiến lên vài bước.

Cô đau đầu, hơi nhíu mày.

Hôm nay cô không uống quá nhiều cho nên cô vẫn còn tỉnh táo.

"Sữa bò....."

"Cái gì?"

"Dì có thể hâm nóng sữa giúp con không ạ?"

Bánh bao nhỏ lại lên tiếng một cách yếu ớt.

Ánh mắt rụt rè của đứa nhỏ rất đáng thương, mới tới nơi xa lạ, khó tránh khỏi sẽ có cảm thấy cảm giác ỷ lại, hơn nữa, xuất thân của mình sẽ khiến tâm hồn bé mỏng manh và nhạy cảm hơn những đứa trẻ khác.

Bởi vậy mặc dù Mạc Tuệ không tình nguyện, cũng không có biện pháp từ chối bé.

Mạc Tuệ từ ban công đi ra, đi vào phòng bếp, bật đèn trong phòng lên.

Ánh đèn mặc dù ấm áp nhưng vẫn khiến An An không mở nổi mắt.

Đứa trẻ khép hờ mắt, bước theo sát Mạc Tuệ như thể kết cục bi thảm trong giấc mơ nếu bé không chú ý sẽ lại xuất hiện.

Mạc Tuệ cầm một cái nồi, lấy hộp sữa từ trong tủ lạnh ra, vặn nắp đổ vào đó.

Sữa trong nồi "ùng ục ùng ục" bốc hơi, sau đó cô cầm một cái ly và đổ sữa vào trong.

Thành cốc cũng không quá nóng nên chắc đứa nhỏ vẫn có thể cầm vững.

"Con cầm đi, uống xong rồi ngủ." Mạc Tuệ đi ra ban công, lại bổ sung thêm một câu: "Đừng ra ngoài nữa."

Nhưng cô không biết bé con giống như là một cái đuôi nhỏ, một bước cũng không rời mà đi theo mình.

Đợi đến khi cô ngồi xuống ghế ở ban công lần nữa, còn muốn đưa tay lấy ly rượu, hai bàn tay nhỏ bé mập mạp trắng như tuyết đưa ly sữa tới.

"Dì uống đi."

An An mới uống xong, ly sữa trước khi ngủ vừa thơm vừa ấm nên bé muốn chia sẻ với dì.

Sữa uống tốt hơn rượu vì mùi rượu không dễ chịu.

Mạc Tuệ ngây ngẩn cả người.

Thấy cô không nhận cốc, bé con cũng không vội, giương ánh mắt trong veo nhìn cô, kiên nhẫn chờ đợi.

Một giây trôi qua, hai giây trôi qua......

Mạc Tuệ nghĩ, nếu con gái cô còn sống chắc cũng bằng đứa trẻ này rồi.

Bác sĩ Lâm nói muốn chữa tâm bệnh cần tâm dược chính là ý này sao?

Cô bất giác cảm động trước sự ấm áp trong mắt đứa trẻ, nhẹ nhàng cầm lấy ly sữa.

Sữa tươi hâm nóng vẫn còn lớp váng sữa nổi trên bề mặt, mùi thơm hơn ly rượu vang đỏ kém chất lượng đó rất nhiều.

"Cảm ơn con." Mạc Tuệ nhẹ giọng nói.

Khuôn miệng nhỏ nhắn của An An khẽ nhếch lên, khẽ vẫy tay: "Không cần khách khí ạ."

.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro