3.Nỗi nhớ và những giấc mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc Thảo ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời. Ánh trăng rằm tháng bảy chiếu xuống khu vườn nhỏ, nơi mà những bông hoa đã bắt đầu nở rộ, rực rỡ trong sắc đêm. Từ sau khi Thanh Thuỷ ra đi, đêm trăng rằm đã trở thành một nỗi ám ảnh đối với cô. Mỗi khi trăng tròn lên, cô lại nhớ đến lần cuối cùng em xuất hiện trong giấc mơ của mình. Hình ảnh mờ ảo của em, tiếng nói nhẹ nhàng nhưng đau đớn, và ánh mắt dịu dàng nhưng đầy nỗi niềm đã khắc sâu vào tâm trí cô, không thể xóa nhòa.

Những ngày tháng trôi qua trong sự cô đơn và nhớ nhung. Mỗi sáng thức dậy, cô lại thấy mình chìm đắm trong một nỗi đau không thể tả. Nhiều lần, cô tự hỏi liệu có phải mình đang mơ, liệu có phải tất cả chỉ là một cơn ác mộng mà cô sẽ sớm tỉnh lại. Nhưng khi nhìn vào chiếc giường trống bên cạnh mình, khi không còn thấy Thanh Thuỷ nở nụ cười chào đón mỗi buổi sáng, cô biết rằng sự thật tàn nhẫn này sẽ không bao giờ thay đổi.

Dù vậy, Ngọc Thảo vẫn không thể chấp nhận hoàn toàn sự ra đi của em. Mỗi đêm, cô lại mong chờ một phép màu, hy vọng rằng em sẽ trở lại bên cô, dù chỉ trong giấc mơ. Cô cảm thấy rằng giấc mơ là nơi duy nhất có thể tìm thấy em, nơi mà cả hai có thể nói chuyện và chia sẻ những nỗi niềm. Và trong những đêm trăng rằm, hy vọng đó lại càng mãnh liệt hơn.

Đêm nay cũng không ngoại lệ. Ngọc Thảo lên giường, nhưng cô không thể nào chìm vào giấc ngủ. Cô cứ trở mình mãi, cảm giác bất an và lo lắng làm trái tim cô đập mạnh. Cô nhớ em, nhớ đến đau đớn. Nhưng hơn cả nỗi nhớ, cô cảm thấy một nỗi sợ hãi đang len lỏi trong lòng mình. Sợ rằng nếu không gặp em trong giấc mơ, thì cô sẽ mất em mãi mãi.

Cuối cùng, sau một thời gian dài, sự mệt mỏi cũng kéo cô vào giấc ngủ. Và như thể lời nguyện cầu của cô đã được đáp lại, Ngọc Thảo thấy mình đứng giữa một không gian mờ ảo, nơi ánh trăng chiếu xuống những cánh đồng hoa bạt ngàn. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm quen thuộc của cỏ cây. Và ở đó, giữa những cánh đồng hoa, Thanh Thuỷ đang đứng chờ cô.

Em vẫn như trong ký ức của cô, với nụ cười dịu dàng và đôi mắt sáng lấp lánh. Nhưng có điều gì đó khác lạ trong ánh mắt ấy – một nỗi buồn sâu lắng mà cô chưa từng thấy trước đây. Ngọc Thảo bước đến gần em, lòng tràn ngập niềm vui và xúc động, nhưng cũng xen lẫn sự lo lắng và đau đớn.

"Thanh Thuỷ..." Cô thì thầm, giọng nói của cô run rẩy.

"Em đây, Ngọc Thảo" Em trả lời, giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên, như thể xua tan đi mọi nỗi sợ hãi trong lòng cô.

Ngọc Thảo không thể kiềm chế được nữa, cô lao vào vòng tay em, cảm nhận được sự ấm áp và an toàn mà cô đã khao khát bấy lâu. Nước mắt cô trào ra, thấm ướt áo em. Cô không muốn nói gì, không cần lời nào, chỉ cần ở trong vòng tay em, chỉ cần cảm nhận được sự hiện diện của em là đủ.

Thanh Thuỷ nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, em im lặng một lúc lâu, như muốn tận hưởng từng giây phút quý giá này. Rồi em khẽ nói, giọng nói em đầy xúc cảm. "em nhớ chị, Ngọc Thảo. Không ngày nào em không nhớ chị"

"Chị cũng vậy," cô nấc lên, tiếng khóc của cô càng trở nên rõ ràng hơn. "Chị không thể sống thiếu em. Mỗi ngày không có em, chị đều cảm thấy mình đang chết dần chết mòn. Tại sao em phải rời xa chị chứ? Tại sao mọi thứ lại trở nên như thế này?"

Thanh Thuỷ siết chặt vòng tay hơn, em cảm thấy nỗi đau của cô như đang thắt chặt trái tim mình. "Em không muốn rời xa chị, Ngọc Thảo. Nhưng đây là số phận..."

Ngọc Thảo ngước lên nhìn em, đôi mắt cô đẫm lệ nhưng tràn đầy quyết tâm. "Đừng đi. Em có thể ở lại đây với chị. Chị không cần gì khác, chỉ cần được ở bên em. Em đừng biến mất nữa, đừng để chị một mình nữa"

Thanh Thuỷ đau lòng khi nghe những lời ấy. Em biết mình không thể ở lại mãi mãi, nhưng em cũng không muốn làm tổn thương Ngọc Thảo thêm nữa. "em sẽ cố gắng," em nói, nhẹ nhàng hôn lên trán cô. "Em sẽ luôn tìm cách trở về bên chị, mỗi khi chị cần em. Nhưng Ngọc Thảo, chị cũng phải sống tiếp, phải chăm sóc cho bản thân mình. em không muốn em đau khổ mãi như thế này."

Ngọc Thảo lắc đầu, làm sao có thể sống tốt khi người mình yêu thương nhất đã không còn  nữa. "Chị không thể. Chị đã và đang rất cố gắng để sống, nhưng mọi thứ chỉ dần khó khắn hơn"

Thanh Thuỷ cảm thấy trái tim mình như bị xé toạc. Em biết rằng mỗi lần gặp cô, mỗi lần nói chuyện với cô trong giấc mơ, chỉ làm nỗi đau của cả hai càng sâu đậm hơn. Nhưng em cũng không thể từ bỏ cô, không thể để cô lại một mình đối mặt với mọi chuyện được.

"Em sẽ không bỏ rơi chị, Ngọc Thảo" em khẽ nói, giọng nói em tràn đầy yêu thương và tiếc nuối. "Em sẽ luôn ở bên chị. Chị hãy mạnh mẽ lên, hãy sống thay phần em nữa"

Ngọc Thảo không nói gì, cô chỉ ôm chặt lấy em, như muốn níu giữ từng giây phút bên em. Cô biết rằng giấc mơ này sẽ kết thúc, và khi tỉnh dậy, cô sẽ lại một mình đối mặt với thực tại khắc nghiệt. Nhưng ít nhất, cô vẫn còn có những giấc mơ, vẫn còn có em trong đó chờ đợi cô mỗi ngày.

Họ ở bên nhau trong sự im lặng, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua cánh đồng hoa. Nhưng sự yên bình đó không kéo dài. Ánh sáng bình minh bắt đầu len lỏi qua chân trời, và Thanh Thuỷ cảm thấy mình bắt đầu mờ dần. Em biết rằng thời gian của em ở đây đã hết.

"Em phải đi rồi, Ngọc Thảo" em khẽ nói, giọng nói của em đầy tiếc nuối. "Nhưng em sẽ trở lại, em hứa." Ngọc Thảo không muốn để em đi, nhưng cô biết mình cũng chẳng thể giữ em lại. "Chị sẽ đợi em" cô thì thầm, nước mắt cô chảy dài trên gò má. "Hãy sớm quay lại với chị"

Thanh Thuỷ mỉm cười, nụ cười dịu dàng và đầy yêu thương. "Em sẽ trở lại, đừng lo"

Và rồi, em tan biến trong ánh sáng mờ ảo của bình minh, để lại Ngọc Thảo một mình giữa cánh đồng hoa. Khi cô tỉnh dậy, chỉ còn lại sự trống rỗng và nỗi đau trong lòng, nhưng cũng có một chút hy vọng mong manh. Hy vọng rằng, vào một đêm trăng rằm khác, cô sẽ lại được gặp em trong giấc mơ, sẽ lại được ôm em, dù chỉ là trong những khoảnh khắc ngắn ngủi.

Và như thế, Ngọc Thảo tiếp tục sống, tiếp tục chờ đợi, dù biết rằng mỗi giấc mơ có thể là lần cuối cùng cô được gặp em. Nhưng với cô, đó là điều duy nhất giữ cô tồn tại, điều duy nhất mang lại cho cô chút an ủi trong

____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro