Chương 1: Đừng đắc ý, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ giẫm cậu dưới chân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bên ngoài! Bên ngoài!"

"Lâm An Nhiên tỏ tình với Chu Nghĩa Giác lần thứ 8 trong học kỳ này, lại thất bại." Trần Khánh chạy như bay vào phòng học, vừa mới truyền bá tin tức, Alpha trong phòng học lập tức chạy ra ngoài hơn phân nửa, ở trên hành lang tất cả đều đè nhau chen chúc thành một đoàn, nhìn chằm chằm hai người phía dưới tòa nhà dạy học.

"Đáng giận, tên khốn Chu Nghĩa Giác kia, cư nhiên lại cự tuyệt bạch nguyệt quang trong lòng Alpha toàn trường chúng ta." Lý Kiến Khải cầm lấy cột inox trên lan can, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lao xuống hành hung tên khốn Chu Nghĩa Giác dám hai lần bảy lượt cự tuyệt bảo bối An Nhiên kia.

"An Nhiên là Omega như hoa như ngọc, làm sao lại nghĩ không thông, thích cái tính tình thối kia của Chu Nghĩa Giác? Tên kia mặc dù là Alpha mạnh thứ hai của trường chúng ta, nhưng trong từ điển của cậu ta hoàn toàn không có từ thương hương tiếc ngọc này, mỗi lần cự tuyệt An Nhiên bảo bối đều nhẫn tâm như vậy, không đến một năm, cư nhiên cự tuyệt tám lần, a a... đại bảo bối An Nhiên của tôi, nhanh nhào vào lòng ca ca, ca ca thương bé yêu bé cả đời." Tôn Chính Cường nắm hai quyền, tức giận đến chảy nước mắt hèn mọn.

Người ta thích không thích ta, còn bị người cậu ấy thích khi dễ, ta còn đánh không lại người cậu ấy thích, không có cách ra mặt vì người ta thích.

Hu hu... mẹ ơi, con không chịu nổi sự ủy khuất này.
  
"Mau câm miệng đi, ngàn vạn lần đừng nói đến bất kỳ từ nào có liên quan đến nhị, bất kể là nhị hay là vạn niên lão nhị ở trước mặt Chu Nghĩa Giác, bị cậu ta nghe được, mày chết chắc." Lưu Khai tát một cái vào mặt Tôn Chính Cường, ngăn cản hắn gào thét chói tai.

Các thiếu niên mặc đồng phục xanh trắng vây quanh hành lang lầu năm, dựa vào lan can đi xuống thăm dò, trên mặt đất bằng phẳng mà thị giác của bọn họ có thể thấy được, hai thiếu niên đang đứng cũng đồng phục học sinh.

Trong đó một người rất cao, một người khác thấp hơn nửa cái đầu, vóc dáng thiếu niên cao đeo cặp sách chéo trên vai, mặt mày nhướng lên, biểu tình hung thần ác sát, cả người tản ra hơi thở không kiên nhẫn ai cũng đừng tới trêu chọc tôi.

Thiếu niên thấp hơn nửa cái đầu, khuôn mặt đỏ bừng, lông mi run rẩy, giọng nói dịu dàng tinh tế như nước.

"Chu Nghĩa Giác, tôi thích cậu."

"Biến đi, cản đường." Chu Nghĩa Giác trừng mắt, thô bạo từ chối lời tỏ tình của Lâm An Nhiên, sau đó nghiêng người đi qua bên cạnh Lâm An Nhiên.

Không ai phát hiện ra, thân thể Chu Nghĩa Giác hiện tại đang trong trạng thái căng thẳng, sắc mặt cũng rất kém, nhưng vì bình thường cậu luôn có một khuôn mặt thối, nên tất cả mọi người đã quen với loại sắc mặt thối này của cậu, cũng không nghĩ đến thân thể cậu không thoải mái.

"Chu Nghĩa Giác, cậu căn bản không có người trong lòng, vì sao không hẹn hò thử với tôi xem?" Lâm An Nhiên chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đuổi theo, muốn nắm tay Chu Nghĩa Giác, nhưng đầu ngón tay vừa đụng tới đã bị Chu Nghĩa Giác hung hăng hất ra.

"Liên quan rắm gì đến cậu, cút ngay."

Chu Nghĩa Giác nắm chặt đai vai cặp sách, mu bàn tay vì dùng sức gân xanh nhô lên, thái dương cũng chảy ra một tầng mồ hôi mịn, sắc mặt có chút khó coi, cơ thể dâng lên từng trận sóng nhiệt, làm cho sắc mặt cậu ửng đỏ, cảm giác trống rỗng phù phiếm dưới chân làm lòng cậu hoảng hốt.

Cậu nhanh chóng bước nhanh hơn, bỏ Lâm An Nhiên lại phía sau, chạy đến toilet của tòa nhà nghiên cứu khoa học ít người lui tới, đóng cửa toilet lại.

Trong gương hiện ra một khuôn mặt trẻ tuổi đẹp trai, nhưng lúc này trên mặt cậu lại lộ ra một mảng đỏ ửng khác thường, mồ hôi nhỏ xuống, trong không khí dần dần tràn ngập ra một mùi thơm nhàn nhạt mát mẻ như bạc hà, Chu Nghĩa Giác dùng sức cắn chặt môi dưới, sau lưng chống vào bồn rửa tay,  tựa trọng lượng thân thể vào phía sau, tận lực làm cho thân thể không run lên, lại mở ba lô từ bên trong lấy ra một ống thuốc, đâm xuống cánh tay của mình.

Chất lỏng trong suốt tiêm vào cơ thể, hô hấp của cậu chậm rãi bình phục, mồ hôi lạnh cũng không chảy ra nữa, chỉ là mùi bạc hà trong không khí vẫn tản ra hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái mê người.

Chu Nghĩa Giác thở ra một hơi, ném ống tiêm đã tiêm lại trong ba lô, thứ này dùng xong cũng không thể tùy tiện ném lung tung, bị phát hiện có thể rất phiền toái.

Cậu nhíu mày nhìn mình trong gương, cúc áo đầu tiên không biết cởi ra như thế nào, lộ ra xương quai xanh tinh xảo trắng nõn, như ẩn như hiện, dính mồ hôi mịn, có loại mỹ cảm cấm dục.

Nhưng cậu không thích màu da của mình, quá trắng, không đủ nam nhân.

Nam nhân nên có ngoại hình của nam nhân.

Có cơ bắp to lớn nhô lên đẹp trai cùng làn da ngăm đen, thế nhưng cậu đều không có, cơ bắp chỉ có một lớp mỏng, làn da vẫn là trời sinh trắng nõn mềm mại, phơi nắng thế nào cũng không đen, bấm một cái ra một dấu đỏ, so sánh với Alpha chân chính, vẫn có chênh lệch rất lớn, chỉ duy nhất một điều có thể lừa dối người khác là chiều cao 184 cm của cậu.

Chu Nghĩa Giác khẽ cắn môi, thuận thế cởi áo, lấy tay vẩy nước lau mồ hôi trên người, đống mồ hôi này chảy ra là lúc cậu vừa mới động dục, mang theo mùi bạc hà thuộc về cậu, nhất định phải rửa sạch mới có thể đi ra ngoài, bằng không vẫn sẽ bị Alpha mũi chó ngửi thấy.

Cậu là Omega.

Sinh ra đã được định sẵn để trở thành một phần phụ của Alpha. Nhưng cậu không cam lòng làm một Omega bị Alpha dắt mũi, sau mười sáu tuổi động dục kỳ xuất hiện, cậu liền bắt đầu dùng chất ức chế che dấu thuộc tính của mình, hơn nữa thành công ngụy trang thành Alpha.

Cậu luôn rất nóng nảy, là bởi vì cậu sợ tiếp xúc quá nhiều với người khác sẽ bại lộ thuộc tính Omega của mình, bất kể là ở chung với Omega hay Alpha, đều khiến cậu rất không có cảm giác an toàn, ngay cả người bạn duy nhất cũng là Beta.

Chu Nghĩa Giác từ trong ống giấy rút ra mấy tờ khăn giấy, lau chùi bọt nước trên người, nâng cánh tay lên ngửi mùi nách nặng nhất, còn lưu lại mùi bạc hà thơm ngát rất nhạt, nhưng không nặng, chỉ cần không lại gần, gần như không ngửi thấy.

Chu Nghĩa Giác ném khăn giấy vào thùng rác, mặc đồng phục học sinh, nhíu mày cài cúc áo, nhìn vào gương một lần nữa bày ra vẻ mặt hung ác.

"Xoẹt." Cửa toilet đột nhiên bị người khác mở ra từ bên ngoài.

Hô hấp của Chu Nghĩa Giác bất động, người tiến vào là Alpha, còn là Alpha siêu cường, mặc dù cậu dùng chất ức chế ngăn cản kỳ động dục, nhưng vì chất ức chế vừa mới tiêm, nên đối với hơi thở của Alpha vẫn rất mẫn cảm, đây cũng là một trong những nguyên nhân cậu tiêm xong chất ức chế mà không lập tức rời đi.

Hầu kết Chu Nghĩa Giác lăn lộn, suy nghĩ bay loạn.

Làm sao đây?

Hắn ta có để ý mùi bạc hà còn sót lại trong không khí không? Có thể vì vậy mà đoán cậu là Omega hay không? Trong sách giáo khoa nói, Alpha đối với khí tức của Omega cực kì mẫn cảm, nhưng rốt cuộc mẫn cảm tới mức nào, cậu cũng không rõ ràng lắm.

Tuy rằng người bạn tốt Beta duy nhất của cậu từng cầm sách giáo khoa chỉ vào đoạn giới thiệu kia hỏi cậu, nhưng làm sao cậu biết được?

Cậu chỉ là Alpha giả mà thôi.

Một tin tức tố Alpha cực kỳ bá đạo cường hãn, cùng một tin tức tố Omega vừa tiêm thuốc ức chế, thân thể vô lực còn có chút suy yếu một mình một phòng, nguy hiểm trong đó có thể tưởng tượng được. Nhưng hiện tại cậu không thể động, chuyện cậu ngụy trang thành Alpha ở trường học, tuyệt đối không thể tiết lộ, nếu không trường học nhất định sẽ cưỡng chế cậu chuyển từ chuyên ngành cơ giáp sang chuyên ngành đòi hỏi cả trí óc lẫn thể lực như dược sĩ, cho dù cậu sinh viên chuyên ngành cơ giáp mạnh thứ 2 ở học viện Lai Khải Mạn chỉ sau Lục Trì Châu.

Omega quá ít, phần trời sinh nhu nhược, vì duy trì nòi cho nhân loại, quốc gia ban hành hơn một ngàn điều lệ pháp luật bảo vệ Omega, nhưng đồng thời cũng tước bỏ rất nhiều quyền lựa chọn của Omega, tỷ như, Omega không thể tham dự các bài tập vận hành cơ khí.

Nguyên nhân thứ nhất là để tránh Omega đột nhiên động dục, ảnh hưởng chiến binh Alpha, tạo thành hỗn loạn, thứ hai, bảo vệ Omega yếu đuối.

Vì sự vĩnh cửu của nhân loại.

Kệ mẹ vĩnh cửu.

Lão tử chỉ muốn sống tự do.

Nếu như cậu sinh ra ở thời đại này, có lẽ dưới ảnh hưởng vô tri vô giác, cậu sẽ nhận thức mình với tư cách Omega, nhưng cậu không phải, cậu chỉ là một thẳng nam từ địa cầu xuyên đến vũ trụ này, thân thể mười tám tuổi, linh hồn thẳng nam ung thư ba mươi tuổi.

Sinh con gì gì đó, Chu Nghĩa Giác cự tuyệt.

Dù là đời này không có cách nào cưới một cô gái xinh đẹp làm vợ, hưởng thụ sự vui vẻ khi làm cha, cậu cũng kiên quyết không nguyện ý thuận theo sứ mệnh củaOmega.

Tiếng bước chân phía sau tới gần, động tác cài nút của Chu Nghĩa Giác vẫn không thay đổi, mồ hôi trên trán vừa lau lại lần nữa toát ra, lòng bàn tay cũng bởi vì khẩn trương mà ẩm ướt dính dính.

Rốt cuộc là ai vào đây?

Cậu có thể trực tiếp xông ra hay không?

Nếu không, trực tiếp giết người diệt khẩu thì sao.

"Nhường một chút, cám ơn." Giọng nam trầm gợi cảm vừa êm tai vừa dễ nghe từ phía sau vang lên.

Chu Nghĩa Giác ngẩn người một cái, sau đó nhìn qua gương thấy rõ người phía sau......

Hay là trực tiếp giết người diệt khẩu đi.

"Tôi biết khuôn mặt tôi rất đẹp trai, nhưng chúng ta đều là A, thích tôi thì không có kết quả." Lục Trì Châu nhếch môi cười, nụ cười kia làm đau mắt Chu Nghĩa Giác, cậu tức muốn chết, giống như một con mèo hoang nhỏ bị giẫm đau chân, hung tợn trừng Lục Trì Châu, "Cậu đẹp trai cái rắm."

"Tôi có thể hiểu là, cậu đang ghen tị." Lục Trì Châu tiếp tục cười.

Hắn cười càng vui vẻ, Chu Nghĩa Giác càng tức giận.
Chu Nghĩa Giác càng tức giận, hắn lại càng cười vui vẻ.

Vòng luẩn quẩn.

Nhưng Chu Nghĩa Giác ở trước mặt Lục Trì Châu, không khống chế được tính tình nóng nảy của mình, quá hận, tên hỗn đản này có được tất cả những gì cậu tha thiết ước mơ, Alpha tinh thần lực siêu cấp S, bộ dạng đẹp trai, màu da khỏe mạnh, tỉ lệ dáng người hoàn mỹ, cơ bụng tám múi...... Không chỉ như thế, Lục Trì Châu bất kể là thành tích chuyên ngành hay là thành tích chiến đấu mô phỏng cơ giáp, đều là hạng nhất áp đảo, gắt gao đặt cậu ở vị trí thứ hai.
  
Chu Nghĩa Giác từ nhỏ chính là thiên tài, học cái gì cũng rất nhanh, sau khi xuyên đến thế giới này đương nhiên cũng không ngoại lệ, mãi cho đến khi vào học viện Lai Khải Mạn, trước khi gặp Lục Trì Châu, cậu hoàn toàn xứng đáng danh hiệu đệ nhất, là con trai nhà người ta.

Thế nhưng, những thành tựu huy hoàng này, sau khi cậu gặp được Lục Trì Châu, đã bị dừng lại.

Mặc kệ cậu cố gắng cỡ nào, cũng không thắng được Lục Trì Châu.

Chu Nghĩa Giác tức giận đến mức nghiến răng, sắc mặt so với vừa rồi còn thối hơn, giống như một con nhím bị tức nổ tung, lại giống như một quả bóng bay thổi phồng đến điểm giới hạn, chỉ cần làm cậu khó chịu một chút, cậu sẽ bộc phát ra, nổ tung mặt đối phương.

Cậu hung hăng trừng mắt nhìn Lục Trì Châu, "Đừng đắc ý, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi giẫm cậu dưới chân."

Lục Trì Châu nhìn Chu Nghĩa Giác xù lông không phân biệt thời gian địa điểm, cong khóe môi, "Ừ, tôi tin, nhưng mà, cậu xác định không nhanh lên sao? Chuẩn bị đi học, tiết sau là <<Giáo trình thực nghiệm phân tích giải phẫu robot khoa học viễn tưởng>>, ngay tại phòng học 406 lầu bốn tòa nhà nghiên cứu khoa học"

"Tất nhiên là tôi biết, không cần cậu nhắc." Chu Nghĩa Giác kích động không cẩn thận bĩu môi.

"Vâng vâng, tôi không nhắc."

"..." Nếu giết người không phạm pháp, Lục Trì Châu bây giờ chính là một thi thể.

Sau khi Lục Trì Châu rời đi.

Chu Nghĩa Giác tức giận đạp một cước vào bồn rửa tay bằng đá cẩm thạch.

Tên khốn này vào đây làm gì?

Bí mật của cậu đã bị phát hiện chưa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro