Chương 12: -- Tôi 22 -- Thật trùng hợp, tôi cũng 22.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồ ăn nhanh bên ngoài còn chưa tới, Chu Nghĩa Giác đã đói sắp chết rồi.

Cậu nằm ở trên sô pha, nhàm chán muốn xem phim, mở ra tìm một lần, sửng sốt không tìm được mình muốn xem, sau khi tắt, dứt khoát mở hình chiếu giao diện trò chơi, nhìn Viên Đại Đầu cùng bọn Lộ Kiến đánh phó bản giết thời gian.

Viên Đại Đầu thủy chung không quên em gái loli đáng yêu của mình, vẫn luôn bán manh với hai em gái trên đường, một tiếng đại tỷ tỷ, tiểu tỷ tỷ, làm Chu Nghĩa Giác ghê tởm muốn chết.

Hết lần này tới lần khác Viên Đại Đầu không cảm thấy mất mặt chút nào, còn thường xuyên cố ý mượn cơ hội chơi game, cọ xát lên người hai thiếu nữ xinh đẹp.

Hai thiếu nữ xinh đẹp kia, chắc hẳn thật sự cho rằng Viên Đại Đầu trong hiện thực cũng là một em gái đáng yêu, dung túng hành vi cọ xát của Viên Đại Đầu, hoặc là nói còn có chút thích thú.

Chu Nghĩa Giác cách màn hình 3D quan sát hình ảnh, đáy lòng bỗng nhiên toát ra một ý nghĩ: Có thể hai thiếu nữ xinh đẹp này, trong hiện thực cũng là hai chàng trai hay không?

Nếu là thật thì quả là một chuyện thú vị.

Cậu có chút tâm tư xấu xa chờ mong.

Trong trò chơi.

Viên Đại Đầu một lòng muốn quyến rũ mỹ nữ, làm nũng đáng yêu cùng tiến lên, ngoại trừ hu hu hu, còn giả vờ ngã ngang trước mặt hai mỹ nữ, khóc thút thít muốn người khác ôm lên.

Chu Nghĩa Giác nhìn hắn, liền nhịn không được suy nghĩ bộ dạng trong hiện thực của hắn, ớn lạnh đến nổi da gà.

Chậc.

Thật là không biết xấu hổ.

"Hu hu hu, người ta chơi gà quá, đại tỷ tỷ, tỷ sẽ ghét bỏ người ta sao?" Viên đại đầu loli hiện lên một đôi mắt to ngập nước, chu miệng hỏi mỹ nữ thân người khá cao một chút.

Phản ứng của mỹ nữ cao hơn một chút quá khích, có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh, lập tức kích động nói với Viên Đại Đầu: "Đương nhiên không, tiểu muội muội không cần sợ, hai tỷ muội chúng ta rất lợi hại, còn có vị đại ca này, đừng thấy hắn chỉ dùng hình tượng nguyên thủy của trò chơi, kỳ thật lợi hại lắm, đi theo chúng ta, sẽ không để cho muội xảy ra chuyện gì."

"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta nhất định sẽ che chở cho muội."

Hai người Hầu Tử và Ngô Kỳ, kích động đến mức lăn lộn đầy đất, trong lòng gào khóc kêu to.

"A a a, tiểu muội muội thật đáng yêu."

"Ngao ngao, tiểu muội muội nói chuyện với ta."

Nội tâm Viên Hạo Quân: Hì hì, hai tiểu tỷ tỷ này cũng thật ôn nhu, trong hiện thực nhất định là Omega ôn nhu đáng yêu lại thiện lương, tôi nhất định phải nắm chắc cơ hội.

Là một Beta, Viên Hạo Quân nằm mơ cũng muốn cưới một cô gái Omega dịu dàng thiện lương lại đáng yêu.

*Hình như tác giả nhầm tên bé Chu vs bé Viên nên tui tự sửa lại nhé.

Thời đại này, Omega thường thuộc về Alpha hùng mạnh.

Beta vốn dĩ không thể so sánh với Alpha, loại bất lợi bẩm sinh này khiến cho bọn họ khi theo đuổi bạn đời, thường cạnh tranh không lại Alpha.

Cho nên, đối mặt với loại cơ hội khó có được một lần này, Viên Đại Đầu tích cực hơn so với bất cứ lúc nào, giống như Khổng Tước đực muốn xòe đuôi, liều mạng khoe khoang cảm giác tồn tại.

Chu Nghĩa Giác không đành lòng nhìn thẳng, che mắt lại.

"Ding dong, ding dong."

Chuông cửa reo.

Là đồ ăn nhanh của cậu đã đến.

Chu Nghĩa Giác đứng lên, bước nhanh đi ra ngoài, mở cửa, tiếp nhận đồ ăn bên ngoài, nói tiếng cám ơn, sau khi đưa mắt nhìn nhân viên giao hàng rời đi, đóng cửa lại.

Đói bụng đến mức bụng kêu vang, cậu nhanh chóng tách đũa, mở hộp đồ ăn ra, bắt đầu vừa ăn vừa xem Viên Đại Đầu thối thể hiện cảm giác tồn tại.

Thỉnh thoảng cay mắt, thỉnh thoảng làm cho người ta dở khóc dở cười, thế nhưng bất giác ngồi ăn cơm.

Chu Nghĩa Giác ăn sạch hai hộp cơm, ba món ăn một chén canh, ợ một cái, rút khăn giấy lau miệng, vừa ăn no, không thích hợp tắm rửa lại càng không nên ngủ, cậu suy nghĩ một chút, quyết định tiếp tục đăng nhập chơi một lát.

Cậu vừa đăng nhập, đã được Lộ Kiến mời vào đội ngũ.

Thấy tổ độ Lộ Kiến mời, Chu Nghĩa Giác hoảng hốt một chút, nhưng mà chỉ trong nháy mắt, cậu ấn nút đồng ý.

"Ăn no rồi?" Lộ Kiến hỏi.

Ngay cả âm thanh của Lộ Kiến, cũng là phối âm nguyên thủy nhất của trò chơi.

Người này cũng quá lười biếng rồi.

Trò chơi này, lúc mới đăng nhập, có thể căn cứ vào ý muốn của người chơi tạo khuôn mặt, bao gồm cả âm thanh và các chi tiết khác đều có thể căn cứ vào ý muốn của người chơi mà thay đổi, nếu người chơi rất tự tin vào vẻ ngoài và âm thanh của mình, thậm chí có thể hoàn toàn thiết lập nhân vật trò chơi có chiều cao trung bình với hiện thực.

Nhưng mà, đại đa số mọi người, đều lựa chọn tạo ra nhân vật trò chơi lý tưởng của mình.

Tỷ như Chu Nghĩa Giác, cũng rất khó chịu da của bản thân trong hiện thực quá mức trắng, còn có thể chất rèn luyện thế nào, cũng chỉ có thể luyện ra một tầng cơ bắp mỏng manh, cho nên lúc thiết lập trò chơi nhân vật, cố ý chỉnh thành một chàng trai cao lớn uy mãnh da đen.

Chàng trai da đen của cậu, cùng loli Viên Đại Đầu trắng nõn, hình thành đối lập rõ ràng.

Viên Đại Đầu không ít lần nói xấu nhân vật trò chơi của cậu, nói cậu làm quá xấu, nhưng Chu Nghĩa Giác lại thích.

Người lớn lên ưu tú, chưa bao giờ tự ti, lại càng không quan tâm nhân vật trò chơi đẹp hay xấu, bởi vì không cần tướng mạo nhân vật trò chơi hấp dẫn người ngoài chú ý.

Viên Đại Đầu biết rõ điểm ấy, trong lòng hâm mộ ghen tị.

Vẻ ngoài xuất sắc như vậy, còn là Alpha cường đại, người hoàn hảo này là huynh đệ của mình, nếu không hắn lãng phí nửa thời gian mỗi sáng để ghen tị.

"Ừ, ăn no rồi." Thanh âm Chu Nghĩa Giác trải qua điều chỉnh, so với thanh âm trong hiện thực thô ráp hơn rất nhiều, nghe như là một nam hán thô lỗ.

"Vậy tiếp tục đánh phó bản đi, tiếp tục đánh Lạc Tân Phụ hay đổi phó bản khác?" Lục Trì Châu hỏi.

"Tùy thôi, tôi sao cũng được." Chu Nghĩa Giác nói.

"Các cậu thì sao?" Lục Trì Châu dứt khoát hỏi mấy tên còn lại.

Hầu tử và Ngô Kỳ đều trông mong nhìn loli bên cạnh, lấy lòng hỏi: "Tiểu muội muội, muội muốn giết cái nào?"

Viên Đại Đầu lầm tưởng mị lực của mình được hai vị thiếu nữ xinh đẹp tiếp nhận, hưng phấn đến mức thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, kích động nói: "Tôi đều có thể, chỉ cần ở cùng một chỗ với các cậu, để tôi làm gì cũng được."

Hầu Tử và Ngô Kỳ bắt đầu đỏ mặt, lộ ra nụ cười si tình, "Vậy tiếp tục đánh Lạc Tân Phụ đi."

"Chu Nhi Phục Thủy đại thần đăng nhập rồi, đại thần dẫn chúng ta đi được không? Chúng ta chỉ cần qua phần thưởng phó bản, trang bị tung ra một cái cũng không cần.' Người qua đường đợi đến khi nam hán da đen của Chu Nghĩa Giác đăng nhập, lập tức hấp tấp lại gần, muốn tiếp tục tổ đội, cầu dẫn đánh phó bản.

Chu Nghĩa Giác nhìn Lục Trì Châu một cái.

Lục Trì Châu cười nói: "Tôi tùy ý, cậu quyết định đi."

Chu Nghĩa Giác quay đầu nói với người qua đường: "Mỗi người một lần, xếp hàng lên xe."

"A a a, cảm ơn đại thần."

"Cảm động, đại thần thật tốt quá."

"Hic, em muốn chụp ảnh lưu niệm với Chu Nhi Phục Thủy đại thần."

"Trời ạ, tôi bị nhồi máu cơ tim, đây là hai vị đại thần tôi thích nhất, hôm nay không chỉ hợp thể, tôi còn có thể đồng thời đánh phó bản với hai vị đại thần, cảm ơn rơi lệ, tôi yêu Lạc Tân Phụ."

Chu Nghĩa Giác và Lục Trì Châu, tốc độ đánh bản của hai người rất nhanh, trung bình mười mấy phút một lần.

Mang vô số tiểu đệ.

Thế giới tràn ngập những chiếc kèn nhỏ bày tỏ lòng biết ơn đối với họ.

Số người mang loa đến tăng gấp bội, không bao lâu, liền xếp thành hàng dài.

Tin tức trên thế giới về bọn họ, càng được đẩy lên.

"Quả nhiên tu tiên có lợi."

"May mà tôi không ngủ."

"Thì ra tin tức mà bạn bè nói đại thần thường xuất hiện vào ban đêm là thật."

"Không phải tôi nằm mơ chứ? Lộ Kiến đại thần và Chu Nhi Phục Thủy đại thần? Top 1 và Top 2 trong cảm nhận của tôi."

Chu Nghĩa Giác đối với tin tức trên thế giới không quá để ý, không thấy được câu này Top 1, và Top 2, bằng không theo thói quen, có thể sẽ PK với Lộ Kiến so thứ tự.

Bởi vì Lục Trì Châu, từ hắn vào học viện Lai Khải Mạn, cậu trở thành vạn năm lão nhị.

Cũng bởi vậy, cậu hận nhất chính là vị trí thứ hai.

Mấy người Hầu Tử, thỉnh thoảng đi ra nhìn diễn đàn nhỏ trên thế giới một cái, trở về trắng trợn phát thanh tuyên truyền.

"Lợi hại vẫn là đại thần lợi hại, toàn thế giới đều là fan hâm mộ của các cậu."

Lục Trì Châu vẫn nhìn thao tác của Chu Nghĩa Giác, cảm giác động tác của hắn chậm lại, lại mở ra xem kỷ lục thông quan vừa rồi, kỷ lục mới nhất, thời gian thông quan vượt qua hai mươi phút.

Theo lý thuyết, đánh nhiều lần như vậy, vì quen tay, nhất định là càng đánh càng nhanh, nhưng bởi vì bọn họ chơi quá lâu, thời gian đã khuya, thân thể con người đều rơi vào trạng thái mệt mỏi, cho nên tốc độ của mọi người đều giảm xuống.

Nhất là tốc độ của Chu Nhi Phục Thủy, giảm xuống nhanh hơn một chút so với hắn.

Lục Trì Châu vẫn chú ý trạng thái của Chu Nhi Phục Thủy, khi trạng thái của đối phương trượt dốc liền phát hiện.

Cho nên đánh xong một trận cuối cùng, Lục Trì Châu đá toàn bộ người qua đường ra ngoài, trong tổ đội, mở giọng nói: "Thời gian không còn sớm, nên nghỉ ngơi rồi."

Chu Nghĩa Giác dụi dụi mắt, ừ một tiếng.

Sau đó chuẩn bị ấn thoát khỏi trò chơi.

Vừa muốn rời khỏi, màn hình hiện ra một thông báo xin kết bạn.

[Lộ Kiến xin thêm bạn làm bạn tốt.]

Chu Nghĩa Giác gật đầu đồng ý.

Tin tức của đối phương rất nhanh được gửi tới

"Cậu chơi game rất lợi hại a."

Chu Nghĩa Giác suy nghĩ một chút, trả lời một câu: "Bình thường thôi, cậu cũng không tệ."

Lục Trì Châu nói: "Tôi chơi đã lâu, trò chơi này còn đang trong giai đoạn kiểm tra tôi đã bắt đầu chơi, tôi xem như là nhóm người chơi ban đầu của trò chơi này."

"Ta cũng chơi rất lâu, trò chơi đưa ra thị trường mười năm, ta chơi khoảng bảy tám năm rồi, bị bằng hữu của tôi kéo vào hố." Chu Nghĩa Giác thiếu chút nữa muốn nói bị Viên Đại Đầu rủ chơi, trước khi gửi đi, đột nhiên nhớ tới nơi này là trò chơi, vội vàng xóa đi sửa lại.

"Vậy cũng lâu rồi, không ngờ chúng ta chơi cùng một trò nhiều năm như vậy mà không gặp nhau, thật đáng tiếc." Lục Trì Châu nói.

"Không đáng tiếc đâu, lúc tôi bắt đầu chơi game, mới mười mấy tuổi, khi đó nếu gặp cậu, nhất định sẽ đánh nhau với cậu, có lẽ sẽ thành oan gia rồi." Chu Nghĩa Giác nói.

Cậu hiện tại 22 tuổi, bảy tám năm trước mười bốn mười lăm tuổi, chính là thời kỳ phản nghịch nhất, cái giai đoạn thiếu niên cấp 2 kia, đều toàn là loại ảo tưởng ta là chúa tể thế giới, đối với ai cũng không chịu thua.

Nếu thật sự gặp nhau, hai người không chừng muốn tranh ai là đệ nhất, tranh đến ngươi chết ta sống.

"Vậy tuổi của chúng ta cũng không chênh lệch nhiều lắm, bảy tám năm trước tôi cũng mười mấy tuổi." Lục Trì Châu nói.

"Tôi 22."

"Trùng hợp như vậy, tôi cũng 22."

"Đúng là trùng hợp, có cơ hội lại trò chuyện, tôi phải thoát, ngày mai còn phải đi học." Chu Nghĩa Giác vừa mới gửi tin nhắn, trước mắt tối sầm, màn hình đột nhiên tối đen.

Mất điện rồi.

"Hai người thật đúng là có duyên, ngày mai tôi cũng phải đi học." Lục Trì Châu gửi tin này qua, liền thấy đối phương đã tắt mạng.

Hắn tiếc nuối trong lòng, cũng thoát ra.

Chu Nghĩa Giác cởi bỏ mũ ba chiều, rơi vào một mảnh tối đen.

Mạch bị ngắt.

"Đang loại bỏ sự cố mạch điện, cần khoảng mười phút." Quản gia robot màu xanh và trắng chạy ra, đi một vòng trước mặt cậu, để lại một ánh sáng yếu ớt.

Mười phút sau, nguồn điện được khôi phục.

Chu Nghĩa Giác nằm trên sô pha ngủ thiếp đi.

  ......

"Hắc hắc hắc......" Viên Đại Đầu nâng má, rơi vào trạng thái tư xuân.

Vẻ mặt si ngốc cười.

Chu Nghĩa Giác lộ ra biểu tình ghét bỏ, đẩy khuỷu tay Viên Đại Đầu, "Cậu tỉnh táo một chút, bây giờ là giờ học."

Viên Đại Đầu đột nhiên ôm lấy cánh tay Chu Nghĩa Giác, như chim nhỏ nép vào lòng cậu, cọ loạn, giống như thẹn thùng nói: "Tiểu Chu Chu, người ta rất vui."

"Vui vẻ cái rắm, ngay cả đối phương là nam hay nữ cậu còn chưa xác định." Chu Nghĩa Giác lạnh mặt giội nước lạnh.

"Đáng ghét." Viên Đại Đầu dùng ngón tay chọc chọc ngực Chu Nghĩa Giác, bóp cổ nói: "Giác quan thứ sáu của tôi nói cho tôi biết, đối phương nhất định là Omega ôn nhu thiện lương lại đáng yêu."

"Chính cậu cũng ngụy trang loli, còn trông cậy vào đối phương chơi thật với cậu?" Chu Nghĩa Giác không nói gì đẩy tay Viên Đại Đầu ra, hơi dùng sức một chút, hất ngón tay lộn xộn của Viên Đại Đầu trở về.

Viên Đại Đầu hãm sâu trong ảo tưởng tốt đẹp không ra được, hai má đỏ bừng, hai tay ôm mặt, vừa ảo tưởng vừa cười ngây ngô.

Lục Trì Châu lơ đãng nhìn thoáng qua bên này, vừa lúc bắt gặp Viên Đại Đầu vùi đầu trong lòng Chu Nghĩa Giác, hai người tương tác thân mật, còn ôm ôm ấp ấp.

Lục Trì Châu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Ánh mắt nhìn về phía Viên Đại Đầu, nguy hiểm nheo lại.

Viên Đại Đầu bỗng nhiên có cảm giác, thẳng lưng, xoa xoa cánh tay, "Tiểu Chu Chu, cậu có cảm thấy đột nhiên có chút lạnh không?"

"Cút~" Chu Nghĩa Giác đem áo khoác đồng phục treo trên lưng ghế, ném qua che lại đầu Viên Hạo Quân.

Hầu Tử và Ngô Kỳ cũng cắn tai nhỏ giọng nói thầm, thảo luận về "em gái nhỏ" trong trò chơi.

Vẻ mặt Ngô Kỳ xuân ý: "Cậu nói tiểu muội muội kia, có phải thích tôi hay không? Tối hôm qua em ấy nói chuyện với tôi rất nhiều, còn cố ý ngã ở trước mặt tôi, muốn tôi hôn nhẹ ôm một cái, hắc hắc..."

"Không đúng không đúng, người tiểu muội muội thích hẳn là tôi mới đúng, tối hôm qua em ấy để cho tôi ôm vài lần, tuy rằng chỉ là ở trong trò chơi, nhưng ta...... Hắc hắc hắc, giấc mơ tối hôm qua thật đẹp." Hầu Tử nghĩ đến mộng đẹp tối hôm qua, nhịn không được liếm nước miếng.

Vẻ mặt Ngô Kỳ ghét bỏ, cộng thêm đe dọa, "Cậu cứ làm bẩn nữ thần của tôi như vậy sao?"

"Cái gì mà nữ thần của cậu? Rõ ràng là nữ thần của tôi." Hầu Tử tranh luận.

"Chó má, đó là nữ thần của tôi, cô ấy thích tôi." Ngô Kỳ cũng không chịu thua.

Hai người ầm ầm ĩ ĩ, thiếu chút nữa dùng ghế đánh nhau.

Sau đó bị ánh mắt của Lục Trì Châu nhìn, cộng thêm hai cái tát, trấn áp xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro