Chương 14: Tôi không phải Omega

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ăn nhiều một chút, những thức ăn này đều không hợp khẩu vị sao?" Lục Trì Châu gắp một miếng thịt, muốn bỏ vào trong bát Chu Nghĩa Giác, Chu Nghĩa Giác lạnh mặt, lấy tay đậy lên bát, từ chối hành động của Lục Trì Châu.

Lục Trì Châu cũng không giận, xoay đũa một vòng, nhét vào miệng ăn.

"Ăn nhiều một chút, ăn no mới có sức hẹn... đi dạo phố."
Chu Nghĩa Giác khó chịu tới cực điểm, "Tôi tự gắp thức ăn, cậu ăn nhanh lên, ăn xong mua được quà liền trở về."

Nếu không là vì mình đáp ứng cái hiệp ước không bình đẳng kia, bây giờ cậu đã sớm nhấc chén đồ ăn lên, đập vào mặt Lục Trì Châu.

Tên hỗn đản này, còn không biết xấu hổ cợt nhả với cậu.

Rõ ràng chính là nắm lấy chân đau của cậu, cố ý uy hiếp cậu.

Hai người ăn uống no nê rồi đi ra.

Sắc mặt Chu Nghĩa Giác còn kém hơn so với vừa rồi.

Đi trên đường, toàn bộ quá trình đều thối mặt.

Nhưng mà, tâm tình Lục Trì Châu lại siêu cấp tốt, vẫn cười, hình thành đối lập rõ ràng với tính tình thối của Chu Nghĩa Giác.

Bọn họ cứ như vậy, người qua đường chạm mặt họ ở đầu hẻm nhỏ đều nhịn không được liếc mắt nhìn bọn họ nhiều hơn chút, lo lắng vị thiếu niên mặt thối kia đi sát phía sau, có thể tùy thời cầm lấy gậy gộc bên cạnh, đánh nổ đầu chó của gia hỏa hi hi ha ha phía trước hay không.

Lục Trì Châu giống như không chú ý tới khuôn mặt thối của Chu Nghĩa Giác, tâm tình sung sướng, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn ngâm nga khúc nhạc không biết tên, có chút dễ nghe.

Hai người rời khỏi hẻm nhỏ, đi thẳng đến khu mua sắm.

Đi tới đi lui vài cửa hàng, nhưng đều không thấy Lục Trì Châu hài lòng đi vào xem, Chu Nghĩa Giác chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, thấy hắn chậm chạp không quyết định, sắc mặt lại lạnh hơn vài phần, xụ mặt nhìn về phía Chu Nghĩa Giác, "Cậu rốt cuộc có muốn mua đồ hay không?"

Mua sớm một chút, cậu về nhà sớm một chút.

Cậu không muốn ở lại với Lục Trì Châu thêm một giây.

Người này thời thời khắc khắc đều khiêu chiến giới hạn nhẫn nại của cậu, ở cùng một chỗ với Lục Trì Châu, Chu Nghĩa Giác sợ mình sớm muộn gì cũng bị tức đến xuất huyết não.

Cậu và từ trường của Lục Trì Châu bất hòa, trời sinh đã định trước là không hợp.

Cho nên, chỉ cần dựa vào quá gần, đươi một không gian, liền khiến cả người cậu khó chịu.

Lục Trì Châu dừng chân, nhìn trái nhìn phải, sau đó chỉ vào một cửa hàng đồ chơi, "Vậy vào xem đi."

Thái độ tùy ý như vậy, không nhìn ra chút nào hắn coi trọng món quà lần này, trên tờ giấy viết rõ ràng là chuyện rất quan trọng, chẳng lẽ đây là cái thái độ gọi là rất quan trọng?

Chu Nghĩa Giác cảm giác mình bị Lục Trì Châu trêu đùa, cho nên biểu hiện càng thêm khó chịu.

"Hai vị tiên sinh, xin hỏi muốn mua gì đây?" Nhân viên bán hàng đi tới, nhiệt tình hỏi.

"Tôi muốn chọn quà sinh nhật cho một người rất quan trọng." Lục Trì Châu nói.

Nhân viên bán hàng nhìn hai người một cái, lộ ra một bộ hiểu rõ biểu tình nói: "Thì ra là cho bạn đời chọn quà nha, hai vị tiên sinh thật đúng yêu thương người yêu, vậy không biết vị tiên sinh này thích quà sinh nhật gì?"

Nhân viên bán hàng nói xong, liền biến thành nhìn Chu Nghĩa Giác.

Chu Nghĩa Giác ngay từ đầu còn có chút mất hồn, thẳng đến nghe thấy nhân viên bán hàng nói ra Omega, lúc này mới đột nhiên phục hồi tinh thần, tức giận đến sắc mặt tái nhợt, sắc mặt so với trước càng lạnh hơn, "Tôi không phải Omega."

"À, hóa ra là Beta, không sao, đồ chơi ở đây của chúng tôi cũng rất thích hợp với Beta." Nhân viên bán hàng cười nói với Chu Nghĩa Giác

Chu Nghĩa Giác tức giận thiếu chút nữa hộc máu.

Trông cậu không giống Alpha lắm sao?

Lục Trì Châu bên cạnh, che miệng cười trộm, tuy rằng đưa lưng về phía Chu Nghĩa Giác, nhưng bả vai run rẩy, vẫn bán đứng hắn.

"Tôi không phải Omega, lại càng không phải Beta, còn nữa, tôi và hắn không phải loại quan hệ như anh nói, giữa chúng ta cũng không thân quen, quà cũng không phải cho tôi chọn." Chu Nghĩa Giác hung tợn trừng Lục Trì Châu một cái, xoay người rời khỏi cửa hàng.

Cửa hàng này, sau này đừng tới nữa.

Lúc Chu Nghĩa Giác rời đi, trong lòng đã nghĩ như vậy.

Lục Trì Châu bước nhanh theo sau, đuổi theo phía sau hô: "Này này, cậu đừng đi nhanh như vậy, chờ tôi một chút."

Nhân viên bán hàng ngơ ngác, nhìn về phía hai người rời đi, thẳng đến khi quản lý cửa hàng đi tới, chọc chọc bả vai anh hỏi chuyện gì xảy ra.

"Vừa rồi hai vị tiên sinh kia, thoạt nhìn quá xứng đôi, tôi còn tưởng là một đôi, kết quả nhìn lầm rồi." Nhân viên bán hàng nói.

Quản lý thấy nhân viên bán hàng có chút ảo não, nhéo nhéo mũi hắn nói: "Cậu không lầm, tên dễ xù lông kia tạm thời không nói, nhưng một Alpha cường đại bên cạnh, nhất định thích nam sinh kia."

"Nhưng bọn họ vừa rồi phủ nhận." Nhân viên bán hàng trợn tròn tròng mắt đen hỏi.

"Đồ ngốc, hiện tại không phải, không có nghĩa sau này không phải." Quản lý cưng chiều nói.

  ......

Ngô Kỳ và Hầu Tử ăn uống no nê đi ra, phát hiện người mình ngồi canh đã sớm không còn bóng dáng, hai người tức giận trách móc lẫn nhau.

"Đều tại mà, bảo mày ăn ít một chút, mày không tin, bây giờ tốt rồi, mất dấu rồi." Ngô Kỳ hừ hừ nói.

"Vừa rồi người ăn chậm nhất rõ ràng là mày, có liên quan gì đến tao? Nếu mày ăn nhanh, chúng ta đã sớm đuổi theo rồi." Hầu Tử cũng không cam lòng yếu thế.

Hai người mắng nhau, vừa mắng vừa đi, cho đến khi đụng phải Viên Đại Đầu đang uống trà sữa chơi điện thoại di động trên đường.

"Ai da, mẹ nó, tụi bây đi đường không có mắt sao? Nếu không cần mắt nữa, cảm phiền tụi bây đi hiến tặng đi." Viên Hạo Quân bị đụng vào mũi, đau đến nước mắt ào ào trào ra.

"Mẹ nó, rốt cuộc ai không nhìn đường? Tụi tao rõ ràng đang đi rất bình thường, là mày đụng phải trước." Ngô Kỳ bày ra khuôn mặt thối, bộ dạng lưu manh.

"Đúng vậy, mày cũng không nhìn đường, chúng ta đều sai." Hầu Tử chống nạnh.

Viên Hạo Quân tức giận đến mức bắt lấy cổ áo Ngô Kỳ, học theo Chu Nghĩa Giác, nhướng mày lạnh lùng, hung tợn nói: "Quả nhiên là vật họp theo loài, tụi bây cũng đáng ghét như tên khốn Lục Trì Châu kia."

"Ha ha, mày cũng vậy, Chu Nghĩa Giác của mày cũng không kém." Ngô Kỳ âm dương quái khí nói.

Hầu Tử ôm cánh tay, liếc mắt nhìn Viên Hạo Quân nói: "Vị huynh đệ họ Chu kia của mày, thực lực thua Lục ca chúng ta một khoảng lớn, hết lần này tới lần khác không chịu nhận thua, luôn tìm Lục ca chúng ta gây phiền phức, lần này rốt cục cũng bị đá khỏi ghế, xem Lục ca chỉnh cậu ta thế nào."

"Mày có ý gì? Lục Trì Châu tìm Tiểu Chu Chu nhà tụi tao khiêu chiến?" Viên Hạo Quân hiếm khi thông minh.

"Lục ca tụi tao tự mình đưa ra thư khiêu chiến, còn có thể giả?" Hầu tử đắc ý đến run chân.

"Bây giờ biết cũng không muộn, mau đi nhặt xác cho họ Chu nhà mày đi." Giọng Ngô Kỳ cũng rất lôi thôi.

Ba người vây quanh Lục Trì Châu và Chu Nghĩa Giác, cãi nhau túi bụi, thiếu chút nữa đánh nhau bên đường.

Mà hai vị đương sự bên kia, còn đang chạy tới chạy lui trong khu mua sắm, tìm kiếm quà sinh nhật thích hợp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro