Chương 4: Tiểu yêu tinh say rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi được Chu Nghĩa Giác cho phép, Viên Hạo Quân lập tức sống lại, vui vẻ chạy đi giao lưu với người khác, vây quanh Omega xinh đẹp lại mê người, lắc lư cái đuôi sắp thực thể hóa phía sau mông.

Chu Nghĩa Giác không thích loại sân chơi này, một đống AB giống như chưa từng thấy O, đi lòng vòng, thèm nhỏ dãi, nước miếng cũng sắp nhỏ lên giày rồi.

Nhưng không thích thì không thích, tới loại sân chơi này, muốn một giọt rượu không dính là không thể nào.

Cho dù Chu Nghĩa Giác không thích, vẫn không thể tránh khỏi bị ép uống không ít rượu, vẫn là uống kha khá.

Tên khốn Viên Đại Đầu kia, uống cạn rồi, kéo hai nút áo phía trên xuống, lộ ra xương quai xanh tinh xảo hoàn toàn không phù hợp với đầu to kia của hắn, cùng một A khác đang nhảy điệu nhảy nóng bỏng.

Đổi thành trạng thái thanh tỉnh, Viên Đại Đầu đã sớm phỉ nhổ mắng, nguyện vọng cả đời của hắn chính là đánh ngã Alpha, cưới bạch phú mỹ Omega.

Nhưng mà lúc uống say, Viên Đại Đầu lại nhảy nhót cùng Alpha, dưới sự xúi giục của người bên ngoài, tên này còn cắn miệng cùng Alpha.

Một nụ hôn kiểu Pháp nóng bỏng.

Chậc chậc

Chu Nghĩa Giác mang thù, thuận tiện ghi lại trò hề của Viên Đại Đầu.

Chờ gửi lại cho hắn xem.

"Lục ca, mày nhìn chỗ nào vậy? Sao cả đêm đều không yên lòng?" Hầu Tử uống nhiều quá, mặt đỏ như mông khỉ, tay khoác lên vai Lục Trì Châu, cười càng ngày càng đáng khinh.

Tửu lượng Ngô Kỳ tương đối tốt, tuy rằng uống không ít hơn Hầu Tử, nhưng vẫn coi như thanh tỉnh, nhìn thoáng qua Hầu Tử, lại nói: "Mẹ kiếp, Hầu Tử, mông mày sao lại mọc đầu lên thế này."

"Trên đầu cái gì? Ngô Kỳ, mày thật biến thái a, nhìn lén mông tao, nói, mày có phải một mực mơ ước mông tao hay không?" Hầu Tử say đến người hay con còn chẳng phân biệt được, tưởng Ngô Kỳ đang mơ ước mông của mình, níu lấy Ngô Kỳ, vung nắm đấm tưởng rằng đánh mạnh nhưng thật ra đó là nắm đấm bông.

Lảo đảo, hai người đều ngã sấp xuống, Ngô Kỳ bị đè ở phía dưới, ngã vào đầu, đau đến mắt nổi sao vàng.

Hầu Tử lập tức ngồi ở trên người Ngô Kỳ, trời đất quay cuồng, một trận choáng váng ập tới.

"Nôn ——"

"Mẹ kiếp, con khỉ chết tiệt, mày tìm chết à!"

cảnh tượng quá mức hỗn loạn, Chu Nghĩa Giác cũng uống nhiều.

Nhưng biểu hiện uống rượu của cậu không giống với người khác, say đến mức nghiêm túc, lúc im lặng ngồi ở đó, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng nõn, nhìn không ra một chút dáng vẻ say nào.

Chỉ là, đừng tưởng rằng cậu là bé thỏ ngoan ngoãn, lúc này tính tình Chu Nghĩa Giác càng nóng nảy  hơn so với lúc không say, cũng càng dễ xù lông.

Chạm vào sẽ cắn bạn.

Có mấy người gan lớn, si mê khuôn mặt xinh đẹp của Chu Nghĩa Giác, thèm nhỏ dãi cả đêm, hiện tại nhìn Chu Nghĩa Giác im lặng ngồi ở góc như vậy, càng ngứa ngáy khó nhịn, kề vai sát cánh vây quanh, bưng chén rượu giả mượn danh nghĩa mời rượu, tiếp cận Chu Nghĩa Giác.

"Vị mỹ nhân này, cùng nhau uống một ly không? Tuy rằng chúng ta đều là A, nhưng khuôn mặt này của cậu chỉ làm A mà nói thật đáng tiếc." Nhuộm tóc vàng đeo khuyên tai, thiếu niên tiêu biểu của phiên bản không chính thống những năm 1990 trên Trái Đất, bỉ ổi vươn tay ra muốn chiếm tiện nghi  của Chu Nghĩa Giác.

"A ——"

Đầu ngón tay hắn vừa đụng tới quần áo của Chu Nghĩa Giác, lập tức bị Chu Nghĩa Giác bắt lấy, cho hắn một cú ném qua vai tiêu chuẩn.

Một đòn ngã xuống đất, hắn hoàn toàn choáng váng.

Sờ mũi một cái, máu chảy xuống.

Còn lại mấy người, nhìn thấy kết cục của lông vàng, sợ thành chim cút, nuốt một ngụm nước miếng, cùng nhau kiếm cớ chuồn mất.

Mấy người vừa mới xoay người, đi chưa được hai bước, bị Lục Trì Châu ngăn lại, không đợi đối phương phản ứng, dẫn đầu đánh ngã hai người.

"Ai dô, đm, sao mày lại đánh người?"

"Tôi đánh không phải người, là súc vật." Lục Trì Châu nói xong, lại đi lên đá một cước.

Lục Trì Châu đánh người xong, vỗ vỗ tay đi tới trước mặt Chu Nghĩa Giác, chuẩn bị biểu hiện một chút khí độ anh hùng cứu mỹ nhân của mình.

"À ừm, cậu không sao chứ?"

Cậu giật giật cổ áo, cảm giác miệng khô khốc.

Tối nay có phải uống rượu giả không? Sao lại cảm thấy khó chịu như vậy?

Lục Trì Châu nhìn Chu Nghĩa Giác một cái, vừa nhìn thì đã kinh ngạc, khuôn mặt đối phương đỏ bừng, ánh mắt ướt sũng, chớp một cái một vũng nước xuân dao động, làm cho người ta thèm thuồng muốn chết.

Sự ngoan ngoãn này, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa nãy còn trắng nõn như vậy, lúc này hắn đến gần, sao lại đột nhiên biến thành hồng nhuận như vậy?

Chẳng lẽ là bởi vì vừa rồi hắn làm anh hùng cứu mỹ nhân, trái tim nhỏ bé của Chu Nghĩa Giác yêu hắn sâu đậm, vì chịu không nổi mị lực vô biên của hắn, bắt đầu loạn nhảy bình bịch, động tâm thêm một chút với hắn?

Tuy nói giữa AA không có luật pháp cấm chế rõ ràng, nhưng vì tương lai sinh sôi nảy nở và thịnh vượng của tinh cầu, Alpha cấp tinh thần từ A trở lên không được phép kết hôn.

Nhưng nếu Chu Nghĩa Giác là Alpha xinh đẹp đáng yêu như vậy, hắn không ngại thử một lần.

Lục Trì Châu nuốt nước miếng.

Chu Nghĩa Giác giương mắt, ánh mắt mờ mịt, khi nhìn thấy Lục Trì Châu, nháy mắt tập trung, lửa giận nóng nảy thiêu đỏ mắt.

Cậu mạnh mẽ đứng lên, túm lấy cổ áo Lục Trì Châu, vừa muốn mắng người, thân thể bỗng nhiên mềm nhũn, dưới chân như giẫm lên đám mây, không tìm thấy điểm dựa, bất ổn, ngã vào trong lòng Lục Trì Châu.

Biểu diễn hoàn mỹ một tiết mục yêu thương nhung nhớ.

Lục Trì Châu trong lòng rất thõa mãn.

Tiểu yêu tinh này, quả nhiên là yêu hắn.

Mới vừa nãy rõ ràng còn chưa có say, bây giờ ở trước mặt hắn, tự nhiên giả bộ uống say, còn khẩn cấp yêu thương nhung nhớ như vậy.

Chậc chậc, nhưng mà, thật thơm.

Cậu ấy có xịt nước hoa gì không?

Có mùi bạc hà.

Chẳng lẽ là sữa tắm mùi bạc hà?

Chu Nghĩa Giác nằm trên người Lục Trì Châu, vừa định trêu đùa cậu hai câu, bỗng nhiên đụng phải thân thể cậu, nóng đến lợi hại.

"Cậu bị sốt à?"

Ngữ khí Lục Trì Châu trở nên lo lắng, ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn rất nhiều.

Không nói hai lời, ôm ngang người, nhanh chóng đi ra ngoài cửa, thả Chu Nghĩa Giác vào xe của hắn.

"Cậu đừng lộn xộn, tôi đưa cậu đi bệnh viện, cậu sốt rồi."

Chu Nghĩa Giác sốt có chút choáng váng, uống nhiều quá, đầu choáng váng, lại bị sốt cao, toàn bộ đầu thành một đống hồ dán.

"Cậu là ai?"

"Lục Trì Châu."

"Lục Trì Châu là ai?"

"Người cậu thích." Đầu lưỡi Lục Trì Châu hơi đắc ý, không hiểu sao hắn lại có cảm tình với câu nói này.

"Người tôi thích?" Chu Nghĩa Giác hoàn toàn mơ hồ, lặp lại lời của Lục Trì Châu, trạng thái dại ra, cho thấy cậu căn bản không thể suy nghĩ.

Lục Trì Châu đụng trán Chu Nghĩa Giác, phát hiện nhiệt độ cơ thể của cậu càng nóng hơn, gấp đến độ không chịu được, nhanh chóng thắt dây an toàn, mặc niệm Thanh Tâm kinh, ngăn cản tư duy phát tán thiên mã hành không của mình, nhưng khi hắn chuẩn bị ngồi trở về, Chu Nghĩa Giác lại bỗng nhiên bắt lấy hắn, "Đừng đi."

Lục Trì Châu nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của Chu Nghĩa Giác, nghe cậu dùng thanh âm mềm mại cầu xin mình đừng đi, trái tim đập thình thịch.

Tiểu yêu tinh này, đạo hạnh thật sự cao.

Lộ ra bộ dáng đáng yêu như vậy, bảo hắn làm sao nỡ buông tay?

Nhưng không được.

"Cậu sốt rồi, tôi phải đưa cậu đi bệnh viện, chờ cậu khỏi bệnh rồi nói sau."

"Bệnh viện? Không đi, không đi bệnh viện... Hôn tôi, hôn tôi..." Chu Nghĩa Giác cầu xin nhìn Lục Trì Châu.

Thanh âm mềm mại, vì uống say lại sinh bệnh, Giọng nói yếu ớt có một sức quyến rũ khác khác.

Lục Trì Châu ngứa ngáy, giống như bị lông vũ cọ xát một chút, cả người khó chịu, nhưng lại không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, khi Chu Nghĩa Giác sắp dán lên môi hắn, dùng mười hai phần tự chủ mới làm cho mình quay đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro