Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Cậu đừng hiểu lầm, ý tôi là nấu mì, mì sợi, không phải dưới đó.

-----

"Tốt nhất cậu nói được làm được, nếu không tôi cho dù chết, cũng sẽ kéo cậu chôn cùng." Chu Nghĩa Giác ngang mặt, hung tợn trừng Lục Trì Châu.

"Tuổi còn trẻ, đừng hở ra là dùng từ chữ chết, có đói bụng không? Tôi nấu mì(1) cho cậu ăn." Lục Trì Châu lúc nói còn chưa kịp phản ứng, mới vừa đứng dậy, đột nhiên bị Chu Nghĩa Giác nhào tới, đè ở trên giường, một khắc bị bóp cổ kia, mới phản ứng được Chu Nghĩa Giác hiểu lầm lời của hắn.

"Khụ khụ khụ, tôi không có ý đó, cậu đừng hiểu lầm, ý tôi là nấu mì, mì sợi, không phải dưới đó."

Lục Trì Châu ho đến đỏ mặt.

Chu Nghĩa Giác buông tay ra, lạnh lùng liếc hắn một cái, "Sau này nói nấu mì(2)."

(1): Lục ca dùng từ 下面: ngoài 'nấu mì' thì còn có nghĩa là 'bên dưới' nên bé Chu hiểu lầm là cho phần bên dưới của bé ăn :)))

(2) 煮面条: nấu mì

"Được được, lỗi của tôi, sau này đều sẽ nói nấu mì, vậy tôi nấu mì cho cậu, có ăn hay không?"

"Ọt ọt......" Bụng Chu Nghĩa Giác vang lên.

Lục Trì Châu cúi đầu cười một tiếng, đứng lên, sửa sang lại quần áo bị làm loạn, "Tôi lập tức đi chuẩn bị, cậu thức dậy rửa mặt trước đi, đồ đạc tôi đã chuẩn bị xong để ở phòng tắm, bàn chải đánh răng mới chưa mở ra là của cậu."

Chu Nghĩa Giác đi vào phòng tắm

Trên bàn rửa mặt đặt hai cái ly, một đỏ một xanh, trong chén súc miệng màu đỏ còn đặt một bàn chải đánh răng chưa mở màu đỏ.

Đỏ — —

Chu Nghĩa Giác tức giận gân xanh ở thái dương nổi lên, siết chặt tay đến mức kêu răng rắc, cậu tức giận muốn ném cái ly bàn chải đánh răng đi, khoảnh khắc ném nó vào thùng rác, lại hung hăng dậm chân, để nắp thùng rác tự động khép lại, thô lỗ kéo bao bì bàn chải đánh răng ra, bóp một đống kem đánh răng đầy ắp, trút giận dùng sức đánh răng.

Nghiễm nhiên coi hàm răng trở thành hỗn đản nào đó, tàn nhẫn dùng sức.

Tài nấu nướng của Lục Trì Châu cũng không tệ lắm, làm xong mì trứng gà, bưng ra, bày xong bát đũa, trong bát mì sợi, còn có hai cọng rau xanh mềm mại, cùng một quả trứng ốp la thơm ngon.

Chu Nghĩa Giác đánh răng rửa mặt xong, Lục Trì Châu cười híp mắt nhìn cậu, chủ động kéo ghế dựa bên cạnh bàn ăn ra, ga lăng thủ thế mời Chu Nghĩa Giác, "Tới ngồi chỗ này, mì vẫn còn nóng ăn mới ngon."

Chu Nghĩa Giác nhíu mày, "Đừng coi tôi là Omega yếu đuối, tôi không phải."

"Đương nhiên tôi biết cậu không phải Omega yếu đuối, đây chỉ là động tác theo thói quen của tôi, không nhằm vào cậu, đừng hiểu lầm", Lục Trì Châu nói.

Chu Nghĩa Giác nghe vậy, sắc mặt cũng không chuyển biến tốt đẹp, lạnh mặt ngồi xuống, nắm bát đũa, vẩy vài sợi mì luộc, đâm thủng trứng gà, lòng đỏ vàng rực chảy ra, mùi trứng gà càng nồng hơn.

Cậu thích ăn trứng luộc, bụng cũng đói, nhìn thấy quả trứng mỹ vị, bản năng thân thể nuốt nước miếng.

"Mau thử tay nghề của tôi xem, chắc cũng không tệ lắm." Lục Trì Châu ngồi đối diện, chờ mong nhìn Chu Nghĩa Giác.

Chu Nghĩa Giác cầm đũa lên, gắp một miếng mì, ăn một miếng, ăn rất ngon, ánh mắt sáng lên một chút, nhưng vừa nghĩ tới lời khen của mình sẽ khiến đuôi Lục Trì Châu vểnh lên trời, thu lại biểu tình, ra vẻ lãnh đạm nói: "Cũng tạm được, có thể ăn."

"Chỉ là có thể ăn thôi sao? Vậy xem ra, tôi còn phải tiếp tục cố gắng mới được." Lục Trì Châu thất vọng nói, thoạt nhìn ánh mắt ảm đạm thất sắc, ngay cả cái đuôi cũng rũ xuống.

Chu Nghĩa Giác nhíu mày, cắn một miếng, lần này quyết định dịu giọng, "Trứng cũng không tệ lắm, mức độ vừa phải."

"Nếu thích, vậy cái này cũng cho cậu ăn."

Lục Trì Châu gắp trứng trong bát của mình qua, đặt vào trong bát của Chu Nghĩa Giác, Chu Nghĩa Giác nhìn trứng gà trong bát nhiều hơn, chỉ cảm thấy tuyến thể sau cổ có chút nóng, cậu sờ sờ phía sau một chút theo bản năng.

"Sao vậy? Phía sau đau không? Đây cũng là lần đầu tiên tôi chạm vào Omega, không biết phân nặng nhẹ, nếu cậu đau, nhất định phải nói cho tôi biết, tuy rằng cậu nói không muốn đi bệnh viện, nhưng ít nhất có thể để tôi chăm sóc cậu." Lục Trì Châu chồm lên bàn muốn xem phía sau cổ cậu thế nào, bị Chu Nghĩa Giác lạnh lùng vỗ cánh tay đang duỗi ra của hắn.

"Tôi không sao."

"Lục Trì Châu, đừng tưởng rằng cậu đánh dấu tạm thời tôi, giữa chúng ta sẽ có biến hóa gì, đừng coi tôi là Omega, tôi cũng sẽ không trở thành Omega, lại càng không sinh con cho Alpha, chuyện hôm nay, chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, về sau cũng sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa, xin cậu đừng tùy tiện can thiệp vào việc riêng của tôi."

Chu Nghĩa Giác buông đũa, đứng lên, cầm lấy đồ đạc của mình, đi về phía cửa ra vào.

Lục Trì Châu muốn đuổi theo, nhưng còn chưa đuổi tới cửa, Chu Nghĩa Giác liền nhanh chóng thay giày rời đi, thuận tiện đóng cửa lại.

"Chậc." Lục Trì Châu nghiến răng, tặc lưỡi một tiếng.

"Reng reng reng......"

Điện thoại reo.

Lục Trì Châu quay trở về, lục điện thoại di động của mình ở dưới sô pha.

"A lô ——"

"Lục ca, tối qua mày đi đâu vậy? Hình như tao đã uống say từ rất sớm, chuyện sau đó đều không nhớ ra." Giọng nói của Hầu Tử còn mang theo hơi thở chưa tỉnh ngủ.

"Liên quan quái gì đến mày." Lục Trì Châu lộ ra khuôn mặt hoàn toàn khác, lạnh lùng cúp điện thoại.

"......" Vẻ mặt Hầu Tử bối rối, nhìn thoáng qua Ngô Kỳ bên cạnh, "Lục ca lúc thức dậy có phải tức giận nghiêm trọng hơn không?"

Ngô Kỳ mặc quần, liếc mắt nhìn hắn một cái, "Ai bảo mày muốn gọi điện cho Lục ca lúc này, biết rõ Lục ca thức dậy tức giận rất nặng, tự tìm mất mặt trách ai đâu, mau mặc quần áo tử tế vào, sáng sớm hôm nay có khóa học  của địa ma vương."

"Đệt, đại ma vương?" Hầu tử sợ tới mức lăn xuống từ trên giường, nhặt quần áo trên mặt đất lên, vừa định mặc, bị Ngô Kỳ cướp lấy, "Con mẹ nó mày cầm quần áo của tao."

Hầu Tử liếc mắt nhìn, đúng thật, vội vội vàng vàng ném cho Ngô Kỳ, lại khom lưng nhặt một bộ từ trên mặt đất lên.

"Chuyện tối hôm qua, tao cũng không nhớ ra, sau đó chúng ta trở lại khách sạn như nào?"

"Lão Tứ đưa hai chúng ta trở về, vốn thuê phòng đôi, kết quả không có phòng, liền thuê phòng đơn lớn, tiểu tử thúi kia quẹt thẻ của tao, khi về mày nhớ phải mời tao ăn cơm đó." Ngô Kỳ nói.

"Chỉ bốn trăm tệ tiền phòng, mày còn muốn tao mời mày ăn cơm?"

"Ta nếu là Grandet*, tối hôm qua mày đã ngủ trên đường cái rồi." Ngô Kỳ mặc quần áo tử tế, cầm đồ chạy ra ngoài.

* Grandet là một tư sản nổi tiếng vì sự giàu có, sự khôn ngoan và đặc biệt vô cùng keo kiệt.

"Này này, chờ tôi một chút." Hầu Tử vừa mặc vừa chạy, lảo đảo chạy đến cửa, đuổi theo.

Chu Nghĩa Giác tới trường học, mới vừa ngồi xuống, Viên Đại Đầu vẻ mặt uể oải đi tới, ngồi ở phía sau cậu, mặt như màu đất, ỉu xìu giống như một đóa hoa bị hút khô tinh khí.

"Cậu đây là?" Chu Nghĩa Giác khiếp sợ.

"Tôi không có, cậu đừng nghĩ lung tung." Viên Đại Đầu vội vàng hai tay che huyệt Thái Dương của Chu Nghĩa Giác.

Chu Nghĩa Giác không nói gì liếc hắn một cái, "Viên đại đầu, cậu năm tuổi sao?"

"Tôi đây không phải, chữa bệnh cấp tính......"

"Những lời này không phải dùng như vậy." Chu Nghĩa Giác tách hai tay hắn ra, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, "Nói đi, tối hôm qua cậu làm gì? Sẽ không bị người ta......"

"Không có tuyệt đối không có." Viên Đại Đầu nhanh chóng phủ nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro