Chương 8: Chẳng lẽ là...... thay lòng đổi dạ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Robot của Chu Nghĩa Giác xuất hiện trước một bước, vào thời khắc robot Lục Trì Châu xuất hiện, Chu Nghĩa Giác đạp một cái, dùng sức bay về phía robot của Lục Trì Châu.

"Rầm."

Hai cỗ robot va chạm trên không trung, phát ra một tiếng vang thật lớn, nơi va chạm tạo ra tia lửa.

Hai người đánh túi bụi, Lục Trì Châu rõ ràng có ý nhường Chu Nghĩa Giác, cho nên đánh trọn vẹn một giờ, hai người cũng chưa phân thắng bại.

Thẳng đến khi một tiết học kết thúc, giáo viên cưỡng chế yêu cầu bọn họ dừng lại, hai người mới không tiếp tục đánh, Chu Nghĩa Giác tức giận không chịu được, ra khỏi phòng mô phỏng, chân vừa chạm đất, phất tay đánh Lục Trì Châu một quyền.

Lục Trì Châu phản ứng tương đối nhanh, lòng bàn tay bao lấy nắm đấm cậu vung tới, mượn lực hơi kéo một cái, làm cho chân Chu Nghĩa Giác không vững, ngã vào lòng hắn, lại một lần nữa yêu thương nhung nhớ.

"Hai người các em tình cảm không tệ nha, rèn luyện thật tốt, lấy tư chất của các em, về sau nhất định có thể tỏa sáng." Giáo viên đi qua hai người, cười híp mắt tán dương hai câu.

"Chúng em không......"

Chu Nghĩa Giác muốn phủ nhận, lời còn chưa dứt, bị Lục Trì Châu đụng vào thắt lưng gầy gò, đó là điểm mẫn cảm của cậu, vừa đụng liền mềm nhũn, thiếu chút nữa hừ không ra tiếng, cũng bỏ lỡ thời cơ phủ nhận tốt nhất.

"Ha ha, không tồi không tồi, tình cảm thời học sinh là chân thành tha thiết nhất, sau này chờ các em ra chiến trường, nhớ lại hôm nay, cũng sẽ cảm khái rất nhiều, các thiếu niên, cố gắng lên, còn có các em, đều hãy học tập Chu Nghĩa Giác và Lục Trì Châu thật tốt, bọn họ là tấm gương của các em."

Giáo viên vừa đi, Chu Nghĩa Giác lập tức giãy ra khỏi ngực Lục Trì Châu, hung tợn trừng mắt nhìn hắn, "Đừng động tay động chân, cẩn thận tôi giẫm tay cậu."

Các bạn học lục tục từ phòng mô phỏng đi ra, Lục Trì Châu bỗng nhiên tới gần, dán vào tai Chu Nghĩa Giác hạ giọng, "Giẫm tay tôi, sau này ôm cậu thế nào?"

"Cậu..." Chu Nghĩa Giác tức thở hồng hộc, nghẹn đỏ mặt, giơ khuỷu tay lên húc vào bụng Lục Trì Châu, nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng huấn luyện mô phỏng.

"Tiểu Chu Chu, chờ tôi một chút." Viên Đại Đầu nhanh chóng đuổi theo.

Ngô Kỳ và Hầu Tử cãi nhau ầm ĩ, vừa ngẩng đầu thấy Lục Trì Châu nhìn chằm chằm Chu Nghĩa Giác không chớp mắt, hai người liếc nhau, vội vàng chạy lên, kẹp trái kẹp phải, kê chân ngăn cản tầm mắt Lục Trì Châu.

Ngô Kỳ hỏi: "Lục ca, tối nay ăn gì?"

Hầu Tử ngắt lời: "Ăn thịt nướng không? Cửa đông học viện mới mở một tiệm xiên nướng, hương vị rất tốt, có đi hay không?"

Lục Trì Châu lấy từ trong ngực ra một hộp kẹo bạc hà nhỏ màu trắng, bỏ hai viên vào miệng, dùng sức cắn một miếng: "Ăn."

Sau giờ học.

Ba người Lục Trì Châu, Ngô Kỳ và Hầu Tử, lắc lư đến quán nướng mới mở, ngồi ở vị trí gần cửa sổ, Hầu Tử cầm lấy thực đơn, "Tụi bây muốn ăn gì?"

Ngô Kỳ: "Cánh gà nướng, da gà, đùi gà, chân gà, thận gà, gà......"

Hầu tử: "Hay là cho mày gà nguyên con?"

Ngô Kỳ: "Ai muốn gà? Không cần nguyên con, chỉ cần như vừa rồi, đùi gà cánh gà mỗi thứ hai xâu, còn lại mười xâu trở lên.

Hầu tử: "Ha ha, mày vẫn muốn, muốn cũng không có thể, bây giờ là xã hội xã hội chủ nghĩa văn minh, hài hòa..."

Ngô Kỳ: "Mẹ kiếp, hóa ra cậu nói cái này..."

Lục Trì Châu: "Câm miệng hết, muốn bị bắt vào phòng tối sao?"

Giáo viên chủ nhiệm lớp bọn họ là một người điên, bắt văn minh giảng kỷ luật, nghiêm khắc đến mức khiến cho người ta nổi giận, không chỉ ràng buộc học sinh từ hành vi, càng tiến hành ràng buộc nghiêm khắc từ trong lời nói.

Vi phạm.

Ngoại trừ bị toàn trường phê bình, còn phải đưa tên và ảnh thẻ, dùng màn hình ba chiều chiếu lên cổng trường, luân phiên chiếu một tuần, hơn nữa còn phải chép tay nội quy trường học ba ngàn chữ một trăm lần.

Đám tân sinh viên bọn họ, lúc mới vào học viện, nghé con mới sinh không sợ cọp, gần như mỗi ngày đều vây xem người bị treo đầu tường, người vi phạm nội quy trường học vượt qua ba lần, còn có thể bị nhốt trong phòng tối, được chủ nhiệm giáo dục liên tục, hỏi đi hỏi lại nội dung có liên quan đến nội quy trường học ba ngàn chữ, trả lời sai một nội quy tăng thêm một giờ cấm túc, thẳng đến khi có thể lấy được điểm tối đa, để cho chủ nhiệm giáo dục hài lòng mới có thể thả ra.

Cho nên giữa bọn họ học sinh học viện Lai Khải Mạn, đều lưu truyền một câu nói: Bạn muốn bị nhốt trong phòng tối sao?

Ngô Kỳ và Hầu Tử mới nhập học tháng đó đều bị nhốt, hiện tại đối với nội quy trường ba ngàn chữ cơ bản thuộc làu làu, bọn họ vốn không am hiểu học thuộc lòng, có thể học thuộc ba ngàn chữ nội quy trường trong thời gian một tháng, có thể thấy được bị ép thảm đến mức nào.

Thủ đoạn trừng phạt khiến người ta tức giận.

Dùng lời của hai người này mà nói chính là: Đó là một đoạn cuộc sống ở địa ngục.

Ngô Kỳ và Hầu Tử vừa nghe phòng tối, lập tức ngậm miệng lại, không dám tùy tiện so tài nữa.

Ước chừng hơn hai mươi phút, xiên nướng lục tục được mang lên bàn.

Khách hàng ở tiệm nướng dần dần nhiều lên, chỗ ngồi gần như đã đầy, chỉ còn lại ba vị trí gần Ngô Kỳ.

Có vài người đi vào muốn ngồi cạnh bọn họ, nhưng mà còn chưa tới gần, đã bị ánh mắt lạnh lùng của ba người dọa chạy mất.

Chu Nghĩa Giác bị Viên Hạo Quân kéo vào trong tiệm, Viên Hạo Quân cười đùa, vỗ ngực cam đoan, "Tiểu Chu Chu, tôi nói với cậu, tiệm này tôi đã ăn một lần rồi, thật sự ăn rất ngon, nhất định cậu ăn lần đầu tiên còn muốn ăn tới lần thứ mười."

Nhân viên phục vụ nghênh đón, là một em gái tướng mạo ngọt ngào, em gái cười cười với Viên Hạo Quân, nụ cười thanh thuần ngọt ngào đáng yêu, Viên Hạo Quân liếc mắt một cái liền si ngốc.

Nhân viên phục vụ mỉm cười hỏi: "Xin hỏi khách là hai người sao?"

Viên Hạo Quân cười ngây ngô, hai tay xoa xoa, nóng lòng muốn thử, "Hắc hắc, là hai người, tiểu tỷ tỷ, lát nữa có thể trao đổi wechat không?"

"Ngại quá, hôm nay người tới hơi nhiều, chỉ còn lại bên kia ghép bàn vị trí, không biết hai vị khách có ngại hay không?"

"Không ngại không ngại, đương nhiên không ngại." Viên Hạo Quân cười đến chảy nước miếng.

Em gái trước mắt mặc dù là Beta, nhưng vẻ ngoài tương đối đáng yêu, mặt táo tròn trịa, da thịt hồng hào, lúc cười rộ lên bên má còn có hai lúm đồng tiền mê người, nụ cười khuynh thành.

"Hai vị tiên sinh, xin chờ một chút, tôi đi hỏi ý kiến bọn họ một chút."

Nhân viên phục vụ đi tới bàn Ngô Kỳ, hỏi ý kiến của bọn họ: "Ba vị tiên sinh, xin hỏi có thể để cho hai vị tiên sinh này ngồi cùng các bàn bạn một chút không?"

"A? Cùng bàn? Không ngồi, ăn xiên nướng cùng người xa lạ tiểu gia ta ăn không thoải mái." Hầu Tử liếc xéo đối phương một cái, bản tính thẳng nam, không nhìn thấy mị lực của nhân viên phục vụ đáng yêu.

Hắn vừa nói xong, bị Lục Trì Châu bên cạnh vỗ đầu một cái, thiếu chút nữa vùi mặt vào trong đĩa nướng.

"Lục ca?" Hầu Tử ủy khuất.

Lục Trì Châu đẩy mặt hắn ra, nói với nhân viên phục vụ: "Làm ơn ghép bàn."

Hầu Tử: "......"

Ngô Kỳ: "......"

Hai người lặng lẽ châu đầu ghé tai, cắn tai nhỏ giọng nói: "Đầu Lục ca không phải bị hỏng rồi chứ? Mới vừa rồi chúng ta cự tuyệt ghép bàn với những người kia, hắn không phải không có ý kiến gì sao?"

"Nhưng người Lục ca thích không phải là Lệ Tử Nghiên lớp bên cạnh sao?"

"Chẳng lẽ là... thay lòng đổi dạ?" Ngô Kỳ cố gắng mở to đôi mắt nhỏ của mình, để biểu đạt sự khiếp sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro