CHƯƠNG 29: Vô cùng nhục nhã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Kỳ lập tức hoàn hồn, dùng áo khoác che mặt, lao nhanh vào xe: "Lên xe nhanh đi, chết tiệc! Hôm nay xem như em đã bị bóp nát trong tay vợ cũ của anh rồi!"

Hai người vừa vào trong xe, hắn vừa mặc quần áo vừa phàn nàn không ngừng: "Vợ cũ của anh đúng là một người nham hiểm độc ác. Cô ta đủ tàn nhẫn, thật sự rất tàn nhẫn. Em không thể chơi lại cô ta!"

Những lời lầm bầm vừa rồi chỉ có Phó Nghiệp Xuyên nghe được, sắc mặt hắn lạnh như nước, lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa, làn khói lượn vòng giữa những ngón tay thon dài khiến ánh mắt hắn mơ màng không rõ thực hư.

Trình Ý dẫn Tần Du cùng Ninh Tri Liễu bước ra ngoài, bọn họ đắc ý nhìn về hai người ở trong xe.

Trình Ý đi đến trước mặt hắn, khóe miệng ngỗ ngược hiện lên một nụ cười vui tươi nhìn vào cửa kính xe: "Lục thiếu, chỉ là thua một trận đánh cược thôi mà, cũng không có gì đáng xấu hổ. Về sau gặp mặt, chúng ta vẫn là bạn tốt đi..."

Toàn thân Lục Kỳ tức giận đến mức run rẩy, ồ, nói đơn giản như vậy cũng chỉ vì người cởi hết quần áo chạy ra ngoài không phải bọn họ.

Tên của hắn, Lục Kỳ, chỉ sợ rằng từ hôm nay sẽ trở thành trò cười cho người khác!

Quả thật là nhục nhã, chính là vô cùng nhục nhã!

Nhưng mà hết lần này đến lần khác, cái nhục nhã này là do hắn tự tìm!

Thật ra muốn tìm một điểm để nó lý cũng không có đi.

Vừa rồi khi ở trên lầu, trước lúc hắn cởi quần áo, Trình Nghị lạnh nhạt nhìn hắn: "Không muốn cởi sao? Nếu người thua là Tô Nam, cậu có bỏ qua cho cô ấy không?" 

Câu trả lời, đương nhiên, không bỏ qua.

Chính vì vậy, hắn bị ép buộc lột sạch....

Lục Kỳ không muốn để ý đến Trình Ý, hừ lạnh một tiếng rồi ngạo mặt quay mặt hướng khác, tỏ vẻ tức giận.

Phó Nghiệp Xuyên liếc nhìn Trình Ý, giọng nói trầm thấp đầy nguy hiểm: "Trình thiếu gia, hôm nay là muốn trút giận thay Tô Nam sao?"

"Phó tổng, anh nói đùa rồi. Rõ ràng là Tô Nam tự mình đánh cược thắng, có chơi có chịu mà thôi. Lục thiếu là một người đàn ông trưởng thành, chẳng lẽ không bằng một người phụ nữ sao?"

Trình Ý cười cà lơ phất phơ, gõ gõ ngón tay lên cửa kính xe, nhìn Phó Nghiệp Xuyên đầy ẩn ý, trong chớp mắt bầu không khí xung quanh có chút trầm lặng.

"Phó tổng cũng không ngờ Tô Nam sẽ thắng, phải không?"

"Đó thực sự là một chuyện ngoài ý muốn."

"Ba năm hôn nhân vẫn không thể hiểu rõ một người. Trong mắt Phó tổng, có vẻ Tô Nam không đáng một xu." - Trình Ý ngẩng đầu, hít sâu một hời, liền nở một nụ cười đầy hàm ý, tràn đầy vẻ xấu xa.

"Nhưng mà từ giờ về sau cũng không cần hiểu nữa, bởi vì người anh vừa gặp chính là Tô Nam trong lòng chúng tôi." - Anh ta nhướng mày cười lạnh, giơ một ngón cái lên.

Ánh mắt Phó Nghiệp Xuyên tràn đầy nguy hiểm, nheo mắt lại: "Trình thiếu sẽ không bị nữ nhân này hấp dẫn đúng không?"

Trình Ý cười lớn, ánh mắt vô tư nhìn hắn: "Đúng vậy nha. Tôi đang muốn theo đuổi cô ấy, tôi phải cảm ơn Phó tổng đã buông tay cô ấy để tôi có được cơ hội này."

Phó Nghiệp Xuyên lãnh đạm thu hồi tầm mắt, sặc mặt không thay đổi nhìn về phía trước. Lục Kỳ ngồi một liền phàn nàn: "Sao phải nói nhiều với hắn? Anh Phó, chúng tay nhanh đi đi!"

Hắn không thể tiếp tục ngồi đợi được nữa.

Chiếc xe đột ngột rời đi, Lục Kỳ khiếp sợ không thôi khi nhìn thấy vẻ mặt của Phó Nghiệp Xuyên.

"Anh đang giận sao?"

Thoạt nhìn, Trình Ý đã biết hắn có hứng thú với người phụ nữ Tô Nam đó. Nếu hắn thừa nhận thì sao?

Phó Nghiệp Xuyên không muốn trả lời: "Không phải em nên quan tấm đến bức ảnh chụp hay sao?"

"Đồ khốn!" - Lục Kỳ thầm mắng. Đây là lần đầu tiên hắn bị một người phụ nữ hại thê thảm như vậy.

"Ngày trước anh cưới đại một người cũng được, ai cũng môn đăng hộ đối. Tại sao anh lại chọn cô ta hết lần này đến lần khác? Em thật sự không hiểu, anh có suy nghĩ gì khi lựa chọn như vậy. Các anh em đều thấy bất bình thay cho anh. Cũng may, mọi người không xem cô ta là người một nhà." - Lục Kỳ lẩm bẩm.

Chiếc xe ngừng lại đột ngột, sắc mặt Phó Nghiệp Xuyên trở nên khó coi, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Không lẽ ai cũng đối xử với cô ấy như vậy sao?

Cả hắn cũng thế sao?

Giọng nói hắn lạnh băng: "Xuống xe!"

Lục Kỳ kinh ngạc nhìn hắn: "Tại sao chứ?"

"Tôi muốn đến công ty, không tiện đường chở cậu về." Không rõ vì lý do gì mà sắc mặt Phó Nghiệp Xuyên có chút tối sầm.

Lục Kỳ đành phải bước xuống xe, đứng trong gió lạnh nhìn chiếc xe rời đi ngày càng xa. Hắn chợt nhận ra, hướng đó không phải về công ty nhà họ Phó.

Một bên khác, Tần Du đắc ý đi tới: "Bây giờ, có lẽ tên Lục Kỳ kia sẽ trung thực một chút, đúng là kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà."

Ninh Tri Liễu gật đầu: "Nếu không cho hắn một bài học nhỏ, hắn sẽ thật sự cho rằng Tô Nam dễ bị bắt nạt...."

Tần Du sửng sốt một chút: "Nhưng tại sao Tô Nam lại biết chơi xí ngầu? Hơn nữa lại có thể giỏi như vậy?"

Ninh Tri Liễu cùng Trình Ý nhìn nhau một cái, mỉm cười gian manh rồi giải thích

"Khi cậu ấy học đại học ở nước F, cậu ấy đã cãi nhau với gia đình và bị cắt chi tiêu trong một tháng. Kết quả, cậu ấy bị lừa vào làm nhân viên chia bài trong sòng bạc ngầm lớn nhất ở đó. Vì thế, cô ấy đã học được một vài mánh lới cũng kiếm được rất nhiều tiền. Khi Giám đốc Tô biết chuyện, ông ta đã rất sợ hãi nên yêu cầu cô ấy lập tức rời khỏi đó và đưa cho cô ấy một chiếc thẻ đen vô hạn...."

Tần Du mở to hai mắt, có chút tiếc nuối vì không lựa chọn học cùng một trường với Tô Nam.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro