Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi thị trấn Úy Lam toạ lạc là nơi phát triển và hoàn thiện mô hình biệt thự chung cư dưới chân núi sớm nhất ở quận Vị Tân Vân thành này. Những năm đầu lúc giá phòng ở Yến thị chưa cao lắm thì loại hình bất động sản biệt thự này rất được ưa chuộng. Người có thể mua nhà ở chỗ này đều là dân có tiền ở Yến thị, hoặc là con cái làm ăn xa về mua biệt thự cho cha mẹ mình. Môi trường thoáng đãng, không khí trong lành, phía xa ca còn có hai ngọn núi nhỏ không cao lắm, ngày thường có thể tản bộ đi dạo chút.

Có thể nói rằng trừ giá tiền đắt đỏ ra thì tất cả đều hướng tới một cuộc sống nhàn hạ.

Công ty của Thẩm Phán gần sông Vị Hà, địa thế rất cao. Từ xa chỉ có thể thấy được một phần nhỏ, xung quanh đều bị cây cối che khuất nên không nhìn thấy rõ ràng.

"Chu Chu, ngày mai anh không đi làm đúng không?" Thẩm Phán rõ ràng hỏi cho có.

"Biết còn hỏi. Nói đi?"

Thẩm Phán cười một cái "Tôi nay anh có thể ở chỗ của của tôi, dĩ nhiên cả nhóc mập nữa."

Giang Giang ở ghế sau vừa nói không cần, Thẩm Phán liền giành nói trước "Chỗ của chú đồ ăn rất nhiều, còn có nhiều loại đồ chơi nữa. Nhóc mập à, con suy nghĩ kỹ lời chú nói đi."

Giang Giang lập tức nuốt câu "Con không cần" xuống, vui vẻ quay đầu nhìn về phía ba, dáng vẻ đầy rộng lượng không thèm so đo với chú xấu xa, chớp chớp đôi mắt to tròn tinh nghịch hỏi "Ba ơi, chúng ta ở lại sao?".

Thẩm Phán cũng không ngại nhóc mập cản trở, hận không thể ôm hôn hai cái, trong đầu nghĩ quả nhiên là con ruột, không uổng công mình thương mà.

Vãn Hồi Chu bị một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm liền gật đầu đồng ý "Có thể. Nhưng ở chỗ cậu có tiện không?"

"Tiện chứ, làm sao bất tiện được." Thẩm Phán sợ Vãn Hồi Chu không tin, cậu nhanh miệng giải thích "Phòng rất lớn, tôi chiếm tầng cao nhất. Bình thường bọn họ chạy loạn khắp nơi, sẽ không cản trở đâu." Cậu đã sớm đuổi hết người đi từ lâu, công việc bình thường nhìn chướng mắt sẽ để cho Phương Tình sắp xếp, vừa hay cho người mới tới luyện tay.

Người mới tới chính là Bách Thanh.

Bách Tùng hồi phục rất tốt. Cảnh sát sau khi phá án thông báo rằng việc Hứa Tuấn Khang lấy trộm luận án của Bách Thanh đã được bên Mỹ công bố trước, vì thế Bách Cẩm Kỳ liên lạc với tạp chí khoa học, cùng với cảnh sát bên này đem bản thảo thông báo ra bên ngoài.

Bây giờ toàn bộ giới học thuật đều biết cái tên Hứa Tuấn Khang nhân cách tồi tệ này là hung thủ. Dĩ nhiên Bách Thanh càng nổi danh, ai cũng tiếc thương cho thiên tài vắn mệnh. Họ càng tiếc cho thuốc trị ung thư chưa kịp nghiên cứu ra, hiện giai đoạn này cũng chỉ là lý luận suông, nếu như Bách Thanh còn sống sẽ có rất nhiều nhà đầu tư rót tiền vào công trình nghiên cứu của Bách Thanh.

Thẩm Phán cảm thán "Số mệnh chính là như vậy đấy."

Lúc nói mấy lời này Thẩm Phán bình tĩnh lại có mấy phần lạnh lùng. Vãn Hồi Chu lần thứ hai thấy cậu như vậy. So với Thẩm Phán lúc bình thường ngây thơ đùa giỡn không giống nhau, như này lại càng cứng rắn lạnh lùng không có chút tình cảm nào hơn.

"Tương lai của chúng ta tự mình nắm giữ, không ai có thể can dự." Thẩm Phán nói xong, lại trở về dáng vẻ không đứng đắn cười hì hì dụ dỗ "Chu Chu, khi nào anh gặp ba mẹ tôi với tôi đây? Nếu không tôi gặp mẹ vợ một chút cũng được."

Vãn Hồi Chu nhìn qua, cười một tiếng "Không sợ bị đánh?"

"Mẹ tôi cũng không ở đây, có kêu ông ấy cũng không nghe thấy." Thẩm Phán thức thời theo Vãn Hồi Chu đổi đề tài, nói "Rõ ràng hai người bọn họ đều dạy tôi gọi đối phương như vậy, kết quả lúc đánh lại là cùng nhau đánh tôi."

Giang Giang ngồi phía sau cười khanh khách bị Thẩm Phán nghe được, cậu trợn mắt đe dọa "Nhóc mập con ngứa mông đúng không?"

Giang Giang theo bản năng che mông, lại quay qua làm mặt quỷ với Thẩm Phán, thách thức cậu "Ba sẽ bảo vệ con, con là người ba thích nhất."

Thẩm Phán tức tới tăng huyết áp, một tay vịn tay lái, cậu đáng thương nghiêng đầu ăn vạ với Vãn Hồi Chu, "Chu Chu, nhóc mập làm tôi giận đến đau đầu."

Rõ ràng mới vừa rồi còn cùng chiến tuyến, bây giờ lại chia phe phản bội quá nhanh.

"Lo lái xe đi." Giọng Vãn Hồi Chu ôn hoà, nói xong quay đầu nhìn Giang Giang, nhóc Giang không thể làm gì khác bĩu môi ngoan ngoãn ngồi yên, ậm ừ tính toán trong miệng "Ba, ba coi như là muốn chọn chú xấu xa làm ba khác của con, chú cũng chỉ có thể là người ba thích thứ hai, con vẫn là người ba thích nhất."

Vãn Hồi Chu cũng không phủ nhận, "Đến lúc đó rồi nói."

"Đến lúc đó? Chu Chu, anh có phải đã thích tôi rồi không?" Thẩm Phán bắt được mấu chốt, tha thiết mong chờ nhìn Vãn Hồi Chu.

Vãn Hồi Chu không hiểu tại sao vừa rồi mình lại nói như vậy.

"Đến rồi."

Tuy Thẩm Phán không nhận được câu trả lời cho đề tài này nhưng cũng không cản trở được hắn vui vẻ, lúc xuống xe không ngại hiềm khích lúc trước ôm lấy Giang Giang, một tay xách balo du lịch của nhóc. Giang Giang cũng rất vui vẻ, nhóc nằm trong ngực Thẩm Phán với vẻ mặt hơi đắc ý "Ba nói con là xếp hạng nhất."

Thẩm Phán thiếu chút nữa quăng Giang Giang xuống, cuối cùng vẫn nhéo một cái lên gương mặt nhóc Giang, nhóc bị nhéo la au áu, cơ hồ nghe được cái gì mà xấu xa.

"Nhóc thúi, sau này hai ta cứ chờ xem."

Vãn Hồi Chu không để ý đến hai người đang giận dỗi nhau phía sau, anh đi thẳng tới cửa khu resort. Vừa ra khỏi bãi đậu xe gặp phải Điền Quân cùng với mấy người trong đội lái xe tới, cửa kính xe mở phân nửa, mấy người Hà Hiểu Phong ồn ào ngoắc gọi "Đội trưởng."

"Mấy người xuống đi, tôi đi đỗ xe." Điền Quân nói.

Tổng cộng họ lái bốn chiếc xe, chỗ này không tính là xa xôi nhưng khu biệt thự kế bên không có tuyến xe buýt, không tiện đến. Đội điều tra hình sự có tổng cộng hai mươi người, Tằng Hoành Vĩ vẫn còn ở bệnh viện. Ngoại trừ Vãn Hồi Chu, những người khác có xe nên có thể cùng nhau tới. Còn có năm người không có xe, vốn là muốn bắt xe tới, Mai Lỵ liền nói nhà cô có xe hơi lớn, cô sẽ tiện đường đón đồng nghiệp.

Thương lượng mượn xe Mai Lỵ xong dĩ nhiên vui vẻ, mọi người rối rít nói cảm ơn. Ban đầu mọi người đều đoán có thể là xe van nhưng không ngờ cô lại lái một chiếc Toyota rất oách. Mai Lỵ ngại ngùng nói là xe của ba cô, mấy người xuống xe nói với Vãn Hồi Chu "Đội trưởng, không nghĩ tới Mai Lỵ còn là một tiểu phú hào ngầm, bình thường nhìn không ra."

"Đúng vậy, khiêm tốn làm việc. Cũng rất nhiệt tình nghiêm túc."

Vãn Hồi Chu còn chưa mở miệng, bên cạnh Thẩm Phán đang ôm Giang Giang liếc mắt nhìn phía sau xe Mai Lỵ, nói "Chu Chu, nếu anh thích thì tôi mua cho anh."

Mấy người vừa nói nói cười vây quanh Mai Lỵ lập tức chuyển ánh mắt đến trên người Thẩm Phán. Thật ra thì mọi người đã sớm thấy vị đại gia con nhà giàu này rồi. Nhưng Vãn đội không giới thiệu hắn, thêm cả lời đồn đãi bên ngoài, làm cấp dưới mà mở miệng hỏi chuyện bát quát của sếp cũng không tốt nhưng trong mắt ai nấy đều không giấu được tò mò.

"Đây là bạn tôi, Thẩm Phán." Vãn Hồi Chu mở miệng giới thiệu.

"Biết ạ biết ạ."

Vãn Hồi Chu không hiểu mọi người biết là biết cái gì, ngược lại Thẩm Phán đối với cái nhìn mập mờ của đồng nghiệp Chu Chu rất là hài lòng, còn xốc lên xuống Giang Giang trong ngực, khí khái giống như ba ruột nhắc nhở nhóc "Giang Giang chào mọi người đi."

Vãn Giang Giang đang len lén ăn kẹo sữa mà chú xấu xa bồi thường cho việc nhéo má . Lúc này bị xốc lên, kẹo sữa trong tay mém chút nữa rớt mất, nhóc vội vàng nhét vào trong miệng ngậm, cảm nhận được mùi kẹo dâu ngọt trong miệng, vô cùng vui vẻ khôn khéo chào "Chào chú ạ."

Gọi một đám lão già là chú.

Mấy người nhìn một cái càng tin vào lời đồn đãi bên ngoài, đối với Thẩm Phán cũng rất khách khí. Dùng ánh mắt nhìn phu nhân của đội trưởng mà nhìn Thẩm Phán. Cậu cố ý tạo loại không khí cả nhà ba miệng ăn, tôi là cha lớn Chu Chu là vợ hiền. Lập tức cũng vui vẻ theo, cảm thấy ánh mắt cấp dưới Chu Chu cũng không tệ lắm.

Buổi gặp mặt này mở đầu rất tốt.

Chờ mấy người Điền Quân đỗ xe xong, tất cả mọi người mới đi vào nhà hàng bên trong. Chỗ này đã mở được ba bốn năm nhưng tất cả mọi người đều chưa tới bao giờ. Trong đội trừ thực tập sinh bên ngoài ra thì mọi người đều có con nhỏ, với mức lương trung bình ở Yến thị thì mọi người còn tất bật nuôi gia đình sống qua ngày. Đám cảnh sát hình sự làm gì có thời gian và tiền bạc tới đây tiêu xài, vì thế đây cũng là lần đầu tiên họ tới đây.

Mai Lỵ thế mà có tới đây cùng với ba cô một lần vào lúc mới khai trương bốn năm trước. Nhưng khi nghe mọi người nói đây là lần đầu tiên mới tới lạ như này thế nọ, cô lịch sự không nói rằng cô đã tới một lần, nếu không sẽ như thể cô đang khoe khoang mất.

Resort rất lớn được xây dưới chân núi. Cây cối xanh tốt hòa mình với thiên nhiên, nhìn từ xa rất đẹp.

"Đội trưởng, chi phí chỗ này như thế nào? Nhìn có vẻ tốt vô cùng, lần sau có thể mang vợ con tới chơi một chút."

"Không biết, tôi cũng là lần đầu tới." Vãn Hồi Chu nhìn về phía Thẩm Phán.

Thẩm Phán tự nhiên nói "Ông chủ chỗ này biết tôi, mỗi lần tới đều miễn phí."

"Vào xem thử chút đi." Đồng nghiệp bên cạnh động tâm, không nói mỗi ngày đều đến, một năm vào một hai lần cũng là thành công rồi?

Resort này bao gồm dịch vụ ăn uống, nghỉ ngơi, giải trí, suối nước nóng. Suối nước nóng được chia làm hai loại: Trong nhà và ngoài trời, ngoài trời còn có khu vui chơi bể nước dành cho trẻ em, khi nhìn thấy nó hai mắt Giang Giang sáng ngời.

Bây giờ đã gần tháng năm, trời quang mây tạnh, thời tiết ngày càng nóng. Suối nước nóng lớn buổi sáng rất ít người, chỉ có một vài vị khách đang chơi đùa với con cái. Thẩm Phán cố ý ở trước mắt cấp dưới của Vãn Hồi Chu lộ ra khí thế cha lớn, rất là uy vũ nói "Ăn cơm trước đi, cơm nước xong rồi qua chơi."

Cảm thấy mình thật khí phách.

Nào ngờ trong lòng những đồng nghiệp khác nghĩ, đội trưởng không chỉ phá án giỏi mà còn tìm được một chị dâu "nam" cao lớn trẻ tuổi nhà có tiền còn biết chăm sóc con cái. Ngoại trừ không thể sinh ra thì tất cả đều hoàn mỹ. Nhưng mà nghĩ lại, đội trưởng có một con gái bảo bối như Giang Giang, nếu cuộc hôn nhân thứ hai tìm một người phụ nữ, cô ấy cũng có con của mình rồi chắc chắn sẽ thiên vị một chút, cuộc sống sau này của Giang Giang sẽ không dễ chịu lắm.

Vừa nghĩ thế, Thẩm Phán không thể sinh con liền trở thành điểm tốt.

Mọi người ngoài mặt không dám nói nhưng trong lòng ai nấy đều hết sức bội phục đội trưởng nhà mình.

Chuyến đi hôm nay là do Thẩm Phán sắp xếp, Vãn Hồi Chu vốn là muốn đặt phòng vip nhưng Thẩm Phán nói tạm thời không đặt được, để cậu đi xem. Vãn Hồi Chu liền muốn quay người đưa tiền cho Thẩm Phán. Mọi người tới sớm, bây giờ mới hơn tám giờ, có vài người chưa ăn sáng đi thẳng lên khu tự phục vụ ở lầu hai để ăn. Có người mang đồ bơi tới chỗ giữ đồ, tiếp theo mọi người tự do hoạt động, tắm, đánh bài, chơi game đều được, buổi trưa lên phòng vip tầng ba ăn cơm.

Tất cả mọi người mới lén trộm nhìn bảng giá, trong lòng chậc chậc lưỡi. Trong đầu nghĩ một nhà ba người đi chơi một chuyến cộng thêm ăn uống giải trí lại còn đủ bao cả đội chuyến du lịch. Phu nhân đội trưởng đúng là con nhà giàu có tiền nha.

"Chu Chu, nhóc mập ầm ĩ đòi đi chơi." Thẩm Phán cố ý nói xấu Giang Giang. Bây giờ Giang Giang thật sự muốn xuống ngâm mình trong nước, cũng không đi sửa lời rằng nhóc không có ầm ĩ, rất là ngoan ngoãn.

Vãn Hồi Chu gật đầu, Thẩm Phán nói tiếp "Đi cùng nhau đi, tôi mang theo quần bơi của anh nè."

"Nhà không có quần bơi." Vãn Hồi Chu dời đến Yến thị không có mang theo mấy thứ không quan trọng này.

Thẩm Phán mặt cười vô cùng đắc ý "Tôi mua rồi, yên tâm đã khử trùng giặt sạch phơi khô hết rồi, Chu Chu đi mà."

"Ba ơi." Giang Giang trợn tròn hai mắt ra vẻ đáng yêu.

Vãn Hồi Chu chần chừ gật đầu, không biết là không chịu nổi Giang Giang hay là không chịu nổi Thẩm Phán nữa.

Thẩm Phán thay đồ bơi cho Giang Giang, một bên lén lút nhìn về phía Vãn Hồi Chu. Vãn Hồi Chu đưa lưng về phía Thẩm Phán, bình tĩnh như thường mặc kệ ánh mắt của cậu sau lưng mà bắt đầu thay quần áo. Trong lòng Thẩm Phán trực tiếp phát sóng toàn bộ quá trình Vãn Hồi Chu thay quần áo, bóng lưng Chu Chu thật muốn giết người, Chu Chu thật là trắng, vậy mà có xương cánh bướm, Chu Chu gầy thế còn có cơ bắp, mông của Chu Chu——

(*Xương cánh bướm: phần xương ở phía sau lưng tạo cảm giác lưng rộng mở ở phần vai và thu hẹp dần về phía thắt lưng. "Xương cánh bướm" thường thấy ở những người có thân hình mảnh khảnh.)

"Tôi vào trong thay." Vãn Hồi Chu bị ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn chằm chằm không thể nào cởi hết quần, đành phải đi vào trong thay quần bơi.

Thẩm Phán mặt mày đầy thất vọng thu hồi ánh mắt, Giang Giang ngồi trên ghế sofa cười hì hì làm mặt quỷ với Thẩm Phán, chê bai cậu "Chú, chú thật mê trai nha."

"Nói bậy nói bạ, học ai mấy từ này đó? Nhóc thúi, chú cũng biết con láu cá mà." Thẩm Phán xách Giang Giang đang mặc đồ bơi con gái có ren dâu tây, nói hươu nói vượn "Con là đồ mê gái."

Giang Giang không cho là đúng, duỗi bắp chân để Thẩm Phán mặc đồ cho mình, từ trên sô pha đứng lên, lanh lảnh nói: "Con mặc đồ con gái nhìn đẹp hơn. Chú à, chú không hiểu đâu."

"Con thì hiểu chắc?" Thẩm Phán thuận miệng oán hận Giang Giang, cởi dây thun mang trong tay ra, một bên chọc ghẹo "Quần áo lộn xộn như vậy cũng không biết mặc." Nhưng tay vẫn để Giang Giang cột chắc lại.

Giang Giang đung đưa hai bàn chân trắng nõn, thấy ba đi ra cao hứng nói "Ba."

Ánh mắt của Thẩm Phán lập tức đảo sang. Vãn Hồi Chu bình thường mặc quần áo trông rất gầy, nhưng khi khi cởi ra thì cũng rất chắc chắn, đôi chân dài thẳng tắp, làn da trắng, mơ hồ có cơ bụng, đó không phải là kiểu đẹp hoàn hảo được luyện trong phòng gym, mà là loại sức lực bền chắc tự nhiên theo thời gian.

Luôn trấn định như Vãn Hồi Chu cũng không biết chống lại ánh mắt của Thẩm Phán như thế nào, anh gian nan mở miệng "Cậu cứ nhìn như thế làm tôi muốn đi thay quần áo."

Rõ ràng đều là đàn ông với nhau, trước kia khi đồng nghiệp trong lúc làm nhiệm vụ rớt xuống sông ướt nhẹp thay quần áo anh cũng không lúng túng như vậy. Nhưng với Thẩm Phán, Vãn Hồi Chu cảm thấy không khí bắt đầu nóng lên.

Thẩm Phán thu lại ánh mắt nhưng vẫn tiếp tục khen "Chu Chu anh thật đẹp trai nha." Sau đó vỗ đầu Giang Giang "Được rồi." Hai ba lần lột sạch đồ, rất nhanh đổi sang quần bơi giống hệt Vãn Hồi Chu.

Quần bơi lửng, phong cách bảo thủ.

"Lúc mua tính chọn cho anh loại tam giác, cơ mà cũng đoán được anh sẽ không mặc." Thẩm Phán cười hỏi "Chu Chu à, tôi đây rất hiểu anh đó."

Vãn Hồi Chu gật đầu "Cậu rất thông minh."

Thẩm Phán rất biết nhìn người, biết chừng mực, nhiệt tình sẽ không để người khác khó chịu. Thẩm Phán được khen còn vui vẻ hơn nữa, đưa áo choàng tắm cho Vãn Hồi Chu, còn mình tuỳ ý kéo xuống, lộ ra cơ bụng cơ ngực rắn chắc, giống như một con chim công xòe đuôi đang cố gắng hấp dẫn ánh mắt của Vãn Hồi Chu.

Vãn Hồi Chu quấn chặt áo choàng tắm, ôm Giang Giang đi ra, nhóc Giang vùi trong ngực ba làm một cái mũi heo với Thẩm Phán dáng người xuất sắc phía sau.

Thẩm Phán vội vàng mang dép vịt vàng lớn lạch bạch đuổi theo, vừa đi vừa nói "Chu Chu, vóc dáng của tôi có đẹp không? Anh có thể sờ một cái, cơ bụng tám múi vô cùng săn chắc..."

Buổi sáng suối nước nóng ít người, nước trong suối vô cùng sạch sẽ, nắng trời cũng không quá gắt. Giang Giang mặc áo tắm dâu tây chơi vui vẻ, ngồi trên phao bơi vịt lớn, Thẩm Phán đẩy phao đi chơi khắp nơi, sau đó hất nước Giang Giang, nhóc Giang cười khanh khách phản công, Thẩm phán ngắm đúng thời cơ cố ý tạt nước Vãn Hồi Chu bên cạnh, sau đó thuận kéo Vãn Hồi Chu cùng nhau chơi đùa dưới nước.

Chơi vô cùng sảng khoái.

Vãn Hồi Chu đã lâu không cười thoải mái như vậy. Sau khi tắm rửa thay quần áo, làn da hơi trắng nõn của anh đã có chút sắc do máu tuần hoàn tốt hơn. Giang Giang hai má ửng hồng, mềm nhũn nằm trong vòng tay của Thẩm Phán mà kêu đói.

Mọi người đúng giờ đến phòng vip, thức ăn đã chuẩn bị xong.

Những món ăn thanh đạm cho sức khoẻ, còn có một vài món Tứ Xuyên đặc sắc. Giang Giang vùi đầu ăn rất ngon, người lớn thì vừa ăn vừa nói chuyện.

"Đội trưởng Vãn, em mới vừa đi dọc theo vườn trúc đi ra ngoài, có một lối đi nhỏ thông ra núi, xế chiều chúng ta đi leo núi không?" Hà Hiểu Phong đề nghị.

Ngô Cường tiếp lời "Bọn tôi bàn bạc chiều thi đấu, đánh bài không vui thắng thua cũng không tốt, đi tắm suối nước nóng. Ha ha đám đã kết hôn này nói ảnh hưởng không tốt, lúc nào cũng có con gái nhìn bọn họ chằm chằm rất xấu hổ, vì vậy liền cá cược ai leo lên núi trước."

Mấy người bị cười nhạo phản kích "Tiểu Cường nói bọn này, cậu mặc đồ bơi cũng không dám xuống nước, còn kéo Điền Quân che chắn. Cậu xem Mai Lỵ người ta còn phóng khoáng hơn cậu, cứ như cô gái nhỏ vậy."

"Này nói gì thế? Chờ đi, sau khi ăn xong đi leo núi. Người nào thua là cô gái nhỏ."

"Cô gái nhỏ cũng không thể kém hơn mấy người được, em cũng muốn thi." Mai Lỵ không vui giơ tay.

Vãn Hồi Chu nhìn, anh cười nói "Được, vậy tôi là trọng tài cho."

Ngọn núi phía sau không lớn, có thể lên đến đỉnh trong vòng chưa đầy một giờ.

Sau khi ăn uống nghỉ ngơi, mọi người đi dọc theo con đường đi từ cửa sau ra ngoài. Giang Giang không để cho Thẩm Phán bế, lạch bạch theo sau mấy chú đi lên, nhưng đi được một lúc thấy mệt lại quay đầu chui vào vòng tay Thẩm Phán.

Mấy người đi đầu leo ​​nhanh, mọi người phía sau thong thả vừa đi vừa hóng gió. Đến đỉnh núi lúc hơn bốn giờ chiều đã có mấy nam thanh nữ tú cắm trại trên sườn núi, độ tuổi chỉ mới 18 19, tổng cộng bốn người, mấy cô gái nhìn thấy đám lão già Ngô Cường rất đề phòng.

Nhưng khi thấy Mai Lỵ lại thả lỏng cảnh giác.

"Chúng tôi là cảnh sát, mấy cậu đừng khẩn trương." Mai Lỵ tự giới thiệu.

Hai cô gái ngượng ngùng, nhưng lập tức nhiệt tình cởi mở hơn nhiều, nói "Chúng em là sinh viên Yến đại, năm hai đại học đến cắm trại chơi."

"Các em muốn cắm trại chỗ này một đêm à? Lá gan lớn thật đấy." Mai Lỵ nhắc nhở nói "Phải chú ý an toàn, đừng qua đêm bên ngoài."

"Bọn em muốn ngắm sao, chờ hơn mười giờ tối sẽ đến trang trại bên cạnh núi xin ở lại một đêm. "Cô gái tóc dài với khuôn mặt trái xoan mắt phượng giải thích.

Mai Lỵ nghĩ khu vực xung quanh đều là biệt thự, những học sinh này nói trang trại là phải đi bộ tận vài km, vậy cũng rất đáng lo. Bạn sinh viên nam đồng hành bên cạnh nói "Chúng tôi có xe, yên tâm đi chị gái xinh đẹp."

"Vương Hạo, đến cả chị cảnh sát mà cậu cũng dám trêu ghẹo."

"Tô Tiểu Phượng cậu đừng có nói bậy bạ, cái gì mà trêu ghẹo chứ, tui đây là nói sự thật." Vương Hạo nháy mắt với Mai Lỵ "Tiểu thư, chị có bạn trai chưa?"

Tô Tiểu Phương chính là cô gái mắt phượng, trợn tròn mắt, cười hì hì trêu nói "Chị, chị đừng để ý cậu ấy."

Mai Lỵ không nói gì, vốn cô nghĩ mình còn khá trẻ, nhưng bây giờ so với hai người này, cô dường như đã trưởng thành như một người trưởng thành ngay lập tức.

Gió thổi trên đỉnh núi, Điền Quân hét lên: "Đi Mai Lỵ ơi, đi xuống đi, đội trưởng phu—— ấy, Thẩm tiên sinh nói mời chúng ta ăn thịt nướng." Suýt nữa thì lỡ mồm.

"Dạ, tới đây." Mai Lỵ nhìn hai cái lều vải, ánh nắng mặt trời dần lặn xuống, mang tầng tầng lớp lớp rực rỡ chiếu qua, ngọn núi trơ trụi cách đám người xuống núi cũng xa, không yên tâm dặn dò lần nữa "Mấy cô cậu về sớm một chút, nhớ chú ý an toàn đó."

"Cảm ơn chị gái cảnh sát, chị yên tâm, Tô Tiểu Phượng có đai đen taekwondo."

Mai Lỵ đi theo đoàn người đông đảo, vừa đi vừa nghĩ khó trách lá gan lớn như vậy, cô gái tên Tô Tiểu Phượng này lại xinh đẹp còn rất điềm đạm, không nghĩ tới lợi hại như vậy, thật sự nhìn không ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#damy#hệ