Chương 4: Hắn có chút điên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 4: Hắn có chút điên

Thời Ngọc không rời khỏi trường học, chỉ đứng ở đại sảnh lầu một chờ Thịnh Huyền.

"Anh, anh Yến."

Một vài người bạn học thân quen đang cười nói vui vẻ nhưng khi nhìn thấy cậu thì cúi đầu chào, nơm nớp lo sợ anh như vừa nhìn thấy virus sống.

Chỉ ngắn ngủi vài phút, Thời Ngọc đã nhận được mấy tiếng "Anh".

Trong vòng 5 mét xung quanh, cũng trở thành nơi trống trải.

Hệ thống nhìn thầy liền tâm đắc tán dương: "Làn sóng này hoàn toàn dựa vào bạn học."

Thời Ngọc cũng không phản ứng: "Thịnh Huyền khi nào tới?"

"Gấp cái gì," hệ thống nói: "Hắn cũng không phải lần đầu tiên để cậu leo cây."

"......" Thời Ngọc: "Hắn không tới?"

"Tới."

Thời Ngọc nhẹ nhàng thở dài.

Hệ thống bổ sung: "Lần trước cậu đã phàn nàn với mẹ cậu một lần, lần này Thịnh Huyền thế nào cũng tự mình tới."

Phàn, nàn?

Cau mày một cái, Thời Ngọc mơ hồ cảm thấy rằng sẽ có một trận chiến khốc liệt.

Thịnh Huyền vốn không thích cậu, bị làm phiền như thế chỉ càng cảm thấy chán ghét.

Cũng may nhiệm vụ cậu làm cũng không phải là tăng độ hảo cảm, bằng không chuyện này quả thật là nhiệm vụ cực kỳ khó khăn

Trong lòng đang nghĩ đến một chuyện như có như không, trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe Cayenne xa hoa đắt tiền, từ cuối con đường nhỏ thẳng đi tới.

—— Thịnh Huyền tới.

Thời Ngọc hướng phía trước đi vài bước, chờ Cayenne tới gần, không ngờ rằng chiếc màu đen Cayenne lại ngừng trước khu đất trống ở khu dạy học, chỉ cách cậu khoảng hơn 10 mét

Này hơn mười mét khoảng cách này bình thường chỉ là vài bước chân, nhưng mà hôm nay, Thời Ngọc nếu muốn qua đi, phải đi qua vũng nước đọng trước mũi giày.

Thiếu niên tóc đen dừng bước chân, đôi mi rậm không ngừng run rẩy.

Cậu đứng giữa nền gió lạnh, trên người khoác áo rộng thùng thình khoác màu xanh, cổ tay áo hơi dài, chỉ để lộ ra đầu ngón tay trắng như tuyết tinh tế xinh đẹp, cơ thể lộ ra dáng vẻ tái nhợt lại mảnh khảnh.

Chiếc Cayenne dưới ánh mắt tập trung của cậu, tắt máy.

Thời Ngọc có nghĩ tới Thịnh Huyền không muốn nhìn thấy cậu, nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới người đàn ông này lại đột nhiên muốn làm khó dễ cậu như vậy, thậm chí ngay cả chờ cậu lên xe cũng không thể.

Cậu đứng tại chỗ một lát, cũng không nghĩ sẽ cùng Thịnh Huyền so đo, trực tiếp cầm ô bước qua vũng nước, mở cửa xe ngồi vào trong.

Đệm lót sạch sẽ ngăn nắp đột nhiên xuất hiện hai dấu chân màu đen.

Phía trước tài xế điều khiển xe tròn mắt, như bị tia lửa thiêu đốt, đột nhiên thu hồi tầm mắt.

"Cậu." Thiếu niên lại dường như không hề có cảm giác.

Ánh sáng tối tăm phủ kín bên trong xe, cậu vui vẻ cười rực rỡ, đôi môi mềm mại cong lên một đường vòng cung nhẹ, giọng nói êm đềm, chứa đầy sự ỷ lại và nhớ nhung: "Cậu sao lại tới nhanh như vậy?"

Ghế sau Cayenne không có tay vịn ngăn cách, rộng rãi bằng phẳng, lớp da bọc ghế vải nỉ vô cùng êm ái.

Gỗ đàn hương nhẹ thoảng trong không khí, thoang thoảng kéo dài.

Thịnh Huyền thân ảnh ẩn ẩn hiện hiện, không nhìn cậu, cũng không nói gì.

Vẻ ngoài hắn cực kỳ xuất chúng, mái tóc đen hơi rối rũ tới bả vai, gương mặt thanh nhã đạm mạc, như được tô vẽ cẩn thận tỉ mit, rõ ràng là bộ dáng vô cùng trong sáng, diện mạo thanh quý xuất thần, nhưng tính nết lại thâm trầm, quỷ quyệt khó lường.

Đôi tay thon dài sạch sẽ như vậy, nhưng mà không biết đã làm bao nhiêu người đổ máu.

Cố tình rũ mi mắt, Thời Ngọc nhìn về phía người đang đặt tay trên đầu gối, "Cậu, thức ăn của cháu đâu?"

Trên bàn tay nhợt nhạt và tao nhã của người đàn ông, một tia sáng xanh lục lóe lên trên ngón tay.

Một chiếc nhẫn xanh như ẩn như hiện bao trọn ngón tay nam nhân, một luồng khí lạnh lướt qua khuôn mặt, giống như cái lồng giam giữ mãnh thú, tỏa ra sát khí dày đặc.

Tài xế vội vàng nói: "Tiểu thiếu gia, thức ăn ở chỗ này."

Hắn lấy hộp cơm trên ghế phụ được Thịnh Mẫn giữ ấm cẩn thận, đưa cho Thời Ngọc.

Thời Ngọc mi mắt cong cong, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn bác."

Tài xế xua xua tay: "Không dám nhận không dám nhận, tiểu thiếu gia ngài cậu mau nhân lúc còn nóng ăn đi."

"Ừ."

Mở bao giữ ấm ra, Thời Ngọc đang chuẩn bị đem hộp cơm ba tầng bên trong ra, bên tai liền truyền đến một giọng nam trầm lạnh lẽo: "—— đi xuống."

Trong xe ngay lập tức trở nên lạnh lẽo.

Mí mắt Thời Ngọc run lên, không di chuyển.

Ngoài cửa sổ đóng chặt, mưa gió hỗn tạp, mây đen cuồn cuộn.

Bên trong xe, sự yên tĩnh không ngừng tiếp tục.

Người đàn ông từ đầu đến cuối không nhìn cậu cuối cùng xoay đầu, gương mặt lãnh đạm bình tĩnh nhìn cậu, đáy mắt so với mây đen bên ngoài càng lạnh lẽo, ngữ khí không chút thay đổi, lại lặp lại một lần nữa ——

"Đi xuống."

Thời Ngọc ôm hộp cơm, cứng đờ nhìn về phía hắn, hé môi cười cười: "...... Cậu?"

Thịnh Huyền cũng không đáp, ánh mắt càng thêm lạnh nhạt.

Thời Ngọc đáy lòng dần dần dâng lên một cổ lạnh lẽo, giống bị mãnh thú hung hãn nhìn thẳng, da đầu tê dại.

Lòng bàn tay chảy ra mồ hôi lạnh, cậu không gợn sóng chăm chú nhìn xuống cắn chặt răng, khó khăn nói: "...... Con xuống ngay."

Cửa xe nhanh chóng đẩy ra.

Cậu một tay cầm hộp cơm, một cái tay khác cầm ô che mưa, chật vật đứng trong mưa phùn.

Chiếc Cayenne màu đen sau khi cậu bước xuống không chần chừ nhanh chóng rời đi.

Nhất kỵ tuyệt trần*.

(Nghĩa gốc: Trong đội ngũ rất nhiều người cưỡi ngựa, có một người cưỡi ngựa rất nhanh, tới mức ngay cả người đi ngay phía sau cũng không nhìn thấy bụi vung lên khi người phía trước cưỡi ngựa.

Dùng để ví von trong số rất nhiều người cạnh tranh, có người đặc biệt nổi bật hơn xa những người khác.)

Thời Ngọc trong mắt cuối cùng cũng thấy một màn này, chính là biểu tình mặt lạnh băng đạm mạc của Thịnh Huyền.

Để cháu trai của chính mình đứng trong thời tiết đang mưa gió, hắn cũng không để ý chút nào.

Sắc mặt tái nhợt nâng ô, thiếu niên tóc đen mất hồn đứng yên tại chỗ, khuôn mặt vừa tức giận vừa ủ dột, đôi lông mày rậm buông xuống một cái bóng, cậu nhìn bóng dáng chiếc Cayenne màu đen tiêu sái rời đi, ánh mắt cực kỳ đau thương.

"Ngốc *."

"Thẻ vàng một lần," hệ thống giơ lên một tấm thẻ, "Mong ký chủ làm người văn minh."

"Tôi còn phải đứng ngốc trong mưa bao lâu?" Thời Ngọc lạnh lùng hỏi.

Hệ thống nguyên văn, nói: "Còn phải diễn trong chốc lát, chờ không thể nhìn thấy xe Thịnh Huyền là cậu có thể đi rồi."

Lời vừa mới nói xong, Thời Ngọc liền xoay người bước đi, "Nga, nhìn không thấy."

Hệ thống: "......"

Cậu là đang tạo bug à?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro