Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Ji

[Hắn bỗng nhiên cười rộ lên, lại giống như khóc]

—–o0o—–

Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại.

Hyeres đang ngồi trên ghế sô pha, chìm đắm trong suy nghĩ, sau khi nghe thấy âm thanh, anh gọi 015 đang chăm chỉ dọn nhà: "Đưa cậu ấy ra ngoài."

Bị gãy chân là một điều rất tồi tệ. Nếu không có sự giúp đỡ của 015, trùng cái không thể tự mình tắm rửa và đi vệ sinh, sau này có lẽ một khoảng thời gian rất dài đều bị nhốt trên ghế sô pha.

Anh vô thức nhíu mày, nhưng anh cũng hiểu nằm trên nền tuyết lạnh lẽo lâu như vậy, tứ chi không bị hoại tử phải cắt cụt đã là quá tốt rồi, trước mắt ngoài việc chữa trị từ từ, không còn biện pháp nào tốt hơn.

"Cạch".

Tiếng mở cửa phòng tắm.

Quản gia người máy nhỏ bé chỉ cao nửa mét bước ra ôm trùng cái lớn hơn nó gấp mấy lần. Hai cánh tay cơ khí dài đỡ vai và đùi, đúng là kiểu ôm công chúa tiêu chuẩn.

Trùng cái hiển nhiên không quen bị ôm như vậy, gần như bất lực, cơ thể cứng đờ.

Như là chú lùn ôm Bạch Tuyết.

Hyeres khẽ cười một tiếng, nhận thấy sự bối rối của trùng cái ngày càng rõ, ​​khụ một tiếng che giấu nụ cười.

"Đặt ở đây đi." Anh vỗ nhẹ vào chiếc chăn mới trải trên sàn, đứng dậy nhường ra một khoảng trống.

Trùng cái nằm thẳng trên chiếc chăn sạch sẽ, không còn chảy máu hay bị thương nữa, xem ra tình hình quả thực đã tốt hơn rất nhiều.

Hắn nhắm mắt lại, như đang chờ đợi điều gì đó, không còn vùng vẫy chống cự quyết liệt nữa, như thể hắn đã quyết định trở thành một khối đá xanh phong hóa (1).

(1) Phong hóa là quá trình phá hủy đất đá và các khoáng vật trong đó, dưới tác dụng của thời tiết, chủ yếu không khí và nước.

Nhưng rõ ràng là không phải vậy.

Hơi thở của trùng cái có chút gấp gáp, mí mắt nhắm nghiền khẽ run rẩy, vẻ mặt có chút sợ hãi.

Những đường nét mềm mại và đầy sức sống như kẹo bông gòn phập phồng rất nhỏ, ánh đèn phủ lên làn da màu mật ong nhạt một lớp mịn màng, giống như lớp đường phủ bên ngoài kẹo hồ lô, nhưng khẳng định là cắn dai hơn cái kia.

Hyeres cảm thấy chân răng có chút ngứa ngáy, không khỏi nghiến răng, làm xong anh mới nhận ra mình đang nghĩ tới cái gì.

Anh liếc nhìn thời gian, quả nhiên đã hơn tám giờ tối.

Anh tự nhận mình không phải là một tên lưu manh, nhưng vừa rồi lần đầu tiên đối với cơ thể của trùng cái sinh ra ảo tưởng. Vì liên tưởng đến cả hai loại đồ ăn, anh cảm thấy mình có lẽ là đói muốn ngất đi rồi.

Trùng cái dường như từ chối giao tiếp, anh cũng không nghĩ ra chuyện để nói. Đảm bảo cho trùng cái an ổn chính là mục tiêu của anh.

Quần áo mới mua từ buổi chiều, phải đến ngày mai mới có hàng.

Hyeres giũ chiếc chăn mình lấy ra từ đáy tủ, đắp từ đầu đến chân kín mít cho trùng cái: "Nghỉ ngơi thật tốt nhé. Ngủ nhiều sẽ giúp vết thương mau lành."

Dưới chăn có một khối nhô lên, sau đó đột nhiên bị xốc lên, Cesar chống nửa người lên, quai hàm căng chặt, vẻ mặt cảnh giác mà hoang mang.

Hắn ngước mắt nhìn về phía Hyeres, đôi mắt sâu thẳm vốn đã bị bao phủ bởi bóng tối, nhưng lúc này trông vẫn nghiêm khắc cùng sắc bén, như thể có thể xuyên thủng tất cả dối trá cùng lừa gạt.

"Anh muốn gì?"

Hắn nói rất chậm, vết thương ở cổ họng khiến hắn khó nói chuyện.

Vừa rồi Hyeres đang đắm chìm trong ý tưởng bữa ăn tối, nghe vậy, anh buột miệng nói: "Tôi muốn ăn trứng xào cà chua."

"..."

Trùng cái hoang mang, cuối cùng Hyeres cũng hoàn hồn, có chút xấu hổ ho khan một tiếng.

Tình cờ bị 015 nghe được, quản gia người máy tích cực hưởng ứng: "Được, tôi lập tức đi làm!"

Sau khi bị cắt ngang như vậy, trùng cái dường như bớt căng thẳng hơn một chút, hỏi: "Anh là ai?"

Thân phận là gì, ai phái tới, mục đích là gì?

Là phục vụ cho quý tộc, hay là quân đội phái tới hay là... Chỉ trong chốc lát, hắn đã tính toán chi tiết các phương án có thể, nhưng hắn cảm thấy bất lực, nếu biết rồi thì sao?

Liên tục mấy phương án đưa ra, Hyeres sửng sốt một lúc, sau đó cân nhắc kỹ lưỡng mới nói: "Thật ra... tôi chỉ đi ngang qua thôi."

Anh kể cho trùng cái nghe về tờ quảng cáo nhỏ dán trên cửa, buổi phát sóng trực tiếp ở sàn giao dịch thư nô, cuối cùng là chuyện đi ngang qua hẻm kia, sau đó là bệnh viện, và cuối cùng là ở nhà.

Anh nói không có mục đích và không có trọng điểm, chỉ đơn giản mà hồi tưởng lại, cái gì hiện lên trong đầu anh thì nói, nhưng lại cảm thấy chính xác một cách kỳ diệu.

[Bởi vì mọi con đường lạc lối đều đưa tôi đến bên cạnh cậu. ]

"Dù sao đó là sự thật. Tôi chỉ là người qua đường thôi."

Hyeres giải thích, suy nghĩ về động cơ của mình: "Có lẽ bởi vì nhất thời xúc động, mới nhặt cậu về nhà".

Anh không nghĩ Cesar sẽ tin, dù sao hắn giống như con sói vô cùng cảnh giác cùng thận trọng.

Nhưng ngoài dự đoán chính là trùng cái không có hỏi gì nữa, ngón tay đặt trên chăn siết chặt lại rồi thả lỏng.

Vẻ sắc bén giữa hai lông mày của hắn dần dần tiêu tan, lần nữa biến thành sự im lặng chịu đựng đau đớn.

—Giống như hắn không muốn tìm kiếm câu trả lời thực sự mà chỉ cần một lời giải thích hợp lý để hắn có thể chấp nhận sự thay đổi đột ngột và tình cảnh hiện tại, sau đó hắn có thể nhắm mắt vùi đầu tiếp tục sống sót.

"...Cảm ơn rất nhiều ngài lúc đó đã ra tay giúp đỡ. Tôi sẽ hoàn trả tiền thuốc men và chi phí gấp bội cho ngài sau này, có yêu cầu gì tôi sẽ cố gắng hết sức đáp ứng".

Cesar giọng nói khàn khàn, biểu hiện nghiêm túc thường ngày của một thư quân, nhưng trên mặt lại che giấu sự quẫn bách: "Thật sự cảm ơn ngài".

"Không có gì. Trước tiên cậu cứ dưỡng thương cho tốt, đợi khi nào khá hơn rồi nói".

Hyeres mỉm cười một chút, thuận miệng an ủi.

Anh cũng không ngạc nhiên trước phản ứng của Cesar, khi ở buổi phát sóng trực tiếp hắn không hề che giấu đi sự khuất nhục của mình nên đó cũng là nguyên nhân mà hắn lại thảm như vậy.

Im lặng.

"..."

Hyeres có thể cảm nhận được trên người Cesar che giấu sự bất an cùng do dự.

Có lẽ trùng cái không nghĩ sẽ kết thúc việc chất vấn nhanh như vậy, nhưng có lẽ vì tình huống trước mắt hắn không biết gì cả, nên có thể tùy tiện bịa ra lời nói dối.

Hoặc có thể trong ngôi nhà này không có gì ác ý hay sắc bén khiến hắn dựng lên gai nhọn, sự cảnh giác cùng phản kháng vô hạn của hắn được bọc trong bầu không khí bình an và yên tĩnh này.

Dù sao thì đây cũng là một khởi đầu tốt.

Cần chút thời gian.

Hyeres lại lần nữa cảnh báo chính mình.

Sau đó anh quyết định vào bếp kiểm tra tình hình, phòng trường hợp 015 bỗng nhiên hết điện khiến nồi bị cháy đen.

*

Đúng chín giờ, Hyeres bắt đầu ăn tối muộn.

Trong quá trình nấu nướng của 015 có lẽ không liên tục, dẫn đến nó làm một bát trứng xào cà chua rất lớn.

Kỳ thực cà chua vẫn là cà chua, nhưng trứng lại là trứng của một loại tinh thú nào đó không biết tên, to như quả trứng đà điểu, sau khi xào xong màu sắc rất đẹp, rất mềm, mùi hương rất thơm.

Hyeres luôn cảm thấy biết ơn vì nơi này có lúa mỳ cùng gạo, không bị loại bỏ bởi dịch dinh dưỡng, nếu không sự thích nghi với nơi này có thể tệ hơn rất nhiều.

Khi hương thơm bay tới, anh rõ ràng nghe được âm thanh. Khi anh quay đầu nhìn lại, phát hiện Cesar cũng đang nhìn về phía này, môi mím chặt im lặng không nói.

Trùng cái có lẽ rất lâu rồi không ăn cơm, trong một thời gian dài ở bệnh viện chỉ truyền dịch dinh dưỡng, nhưng từ lúc ở bệnh viện đến bây giờ khoảng hai ngày, hắn chưa ăn một hạt cơm nào.

Hyeres đem một nửa số trứng xào cà chua trộn với cơm thành một bát cơm trộn sền sệt rồi đưa cho 015.

"Phiền em cho cậu ấy ăn".

Thị lực bị tổn thương cùng gãy chân vô cùng phiền toái. Biểu hiện đầu tiên khi ăn chính là đem đũa cắm lỗ mũi, người bệnh cần được giúp đỡ trong việc ăn uống hoặc huấn luyện đặc biệt.

Chăm sóc trùng cái cũng giống như sửa chữa một cỗ máy đã hỏng lâu ngày. Việc cắm điện khởi động được máy chỉ là bước đầu tiên. Việc sửa chữa và bảo trì sau đó mới là rắc rối thực sự.

Hyeres thở dài, cầm bát ngồi vào chỗ không bị dính máu trên sô pha.

"..."

Thức ăn nóng hổi nuốt xuống thực quản, xoa dịu dạ dày đã trống rỗng suốt mười ngày thậm chí là quá lâu, cảm giác thỏa mãn trong giây phút này gần như bùng nổ.

Anh gần như quên mất đã bao lâu rồi anh chưa ăn đồ ăn bình thường.

Cesar vẻ mặt vừa háo hức vừa áp lực, hầu kết của hắn lăn qua lăn lại, thân thể không khỏi nghiêng về phía trước, gần như nghiêng về phía 015.

015 không ngừng tăng tốc, trên cánh tay robot gần như xuất hiện tia lửa điện.

"Chậm lại." Hyeres bất đắc dĩ cầm đũa kẹp lấy chiếc thìa kia: "Cẩn thận kẻo bị nghẹn."

Trùng cái mím môi nhìn về phía anh, đôi mắt mờ mịt không có tiêu cự, nhưng lại lộ ra chút trách móc.

Như thể Hyeres là một kẻ xấu tính lấy đi miếng xúc xích đang ăn dở, khiến con chó con gấp đến nỗi phải kêu ư ử, đứng lên cắn ống quần anh.

Nhưng trùng cái này không phải chó con, sau khi bị lấy đi đồ ăn, chỉ có thể im lặng cụp mắt xuống, miễn cưỡng nuốt nước miếng, kìm nén ham muốn của mình.

"Đi nạp điện đi."

Cesar nghe được thanh âm trong trẻo nói, sau đó quản gia người máy lộc cộc lộc cộc mà trượt đi, còn hắn bụng vẫn réo vang, thật sự không thể khống chế được sự thất vọng.

Nhưng giây tiếp theo, một chiếc thìa mang theo độ ấm từ bên cạnh vươn ra chạm vào môi dưới của hắn——

"Ăn đi, nhai kỹ trước khi nuốt, nếu không dạ dày sẽ khó chịu."

"......Cảm ơn."

Hyeres lại múc một thìa cơm khác, nhìn trùng cái được bọc trong chiếc chăn bông trước mặt.

Mái tóc trắng mềm mại hơi xoăn buông xuống, đường nét khuôn mặt khi yên lặng mềm mại đi rất nhiều, sau khi nuốt thức ăn, ngẩng đầu nhìn qua, tươi tắn cùng sống động.

Lúc này anh mới thực sự cảm nhận được mình đã nhặt trùng cái mang về nhà, không phải là một giấc mơ đầy tiếc nuối.

Lần đầu tiên, ngôi nhà giống như hòn đảo cô đơn này lại có âm thanh của sinh vật khác ngoài 015. Chính là còn thở, cơ thể ấm áp, đem một nửa căn phòng tràn ngập âm thanh.

Cảm giác cũng không tệ lắm.

Mi mắt Hyeres cong lên, khóe môi hơi nhếch, lộ ra sự vui vẻ.

...

Không có cách nào để ngủ trên ghế sô pha nên phải ngủ dưới sàn nhà. Rất may, hệ thống điều hòa trung tâm liên tục cung cấp hơi ấm, hẳn là sẽ không lạnh.

Hyeres cho gấp đôi liều thuốc ngủ vào nồi sữa đang sôi nhỏ. Những viên thuốc hòa tan cùng với bọt sữa. Anh suy nghĩ một lúc rồi cho thêm một thìa đường vào.

Trong phòng khách chỉ còn lại một ngọn đèn mờ mờ. Cesar toàn thân quấn trong chăn, nhưng hắn không ngủ, khi Hyeres đến gần liền mở mắt ra.

Chiếc ly được đặt nhẹ lên bàn trà, vị ngọt của sữa theo hơi ấm tỏa ra, hơi lạnh lan ra khắp cơ thể dường như cũng được xua tan, lấp đầy vào trong bọt sữa đặc.

Hyeres vỗ nhẹ vào chăn bông của trùng cái.

"Sự sụp đổ tinh thần cảnh của cậu sẽ gây ra những cơn đau đầu dữ dội. Trước khi ngủ tôi sẽ làm một lần khai thông tinh thần lực cho cậu..."

Khai thông tinh thần lực.

Hắn còn chưa nói xong, lòng bàn tay dưới cơ thể nháy mắt cứng đờ, Cesar đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hyeres ——

"Trùng đực..."

Hắn lẩm bẩm, sau đó lặp lại một lần nữa với vẻ không tin nổi: "Anh là... trùng đực?"

"Đúng vậy, cậu..." Cậu không biết sao?

Hyeres hơi bối rối, sau đó mới phản ứng lại hóa ra mình chưa từng nói rõ giới tính, nhưng có gì mà phải phản ứng mạnh như vậy?

Nhưng khi nhìn về phía trùng cái, anh mới nhận ra đây là chuyện không dễ dàng bỏ qua.

Sự tức giận và sợ hãi bị kìm nén, dưới chiếc mặt nạ thờ ơ của trùng cái vỡ ra, dây leo quấn quanh đôi mắt màu vàng nhạt.

Như là hắn mạnh mẽ bị đâm một đao, mặt tái xanh.

Hyeres nhận ra ánh mắt cùng cảm xúc đó, từng xuất hiện trong tờ quảng cáo trước đây, trong buổi phát sóng trực tiếp khi che kín khuôn mặt hắn ——

Đó là cái nhìn đầy bạo lực.

Anh vô cớ cảm thấy đau nhói, chợt nhớ ra chiếc vòng cổ của thư nô "chỉ có thể nhận biết được trùng đực".

Nghĩ đến nụ cười hối lỗi và khinh thường của Hughes lúc đó, lời xin lỗi hời hợt nhắm vào anh, trong khi sự mỉa mai và thờ ơ lại nhắm vào trùng cái bị thương nặng trên giường bệnh.

Quả nhiên, Cesar sắc mặt đột nhiên thay đổi, đưa tay sờ sờ chiếc vòng cổ màu đen của mình.

Hắn nhanh chóng nhận được câu trả lời, quai hàm nghiến chặt, không thể nhịn được cắn chặt răng: "...Tôi đã trở thành thư nô của anh?"

"Tôi xin lỗi, đó là một tai nạn." Hyeres nhỏ giọng: "Tôi..."

Anh vẻ mặt bối rối. linh cảm tình hình sắp mất khống chế.

Dường như có một ngọn núi lửa sắp phun trào trước mặt anh, anh không chắc liệu mình có thể chịu được dòng dung nham nóng chảy cuồn cuộn này hay không.

"Tai nạn?"

Cesar cười mỉa mai, vẻ mặt nghiêm nghị, giống như một sĩ quan nghiêm khắc đối xử với một tân binh phạm sai lầm lớn, gần như bùng nổ cơn tức giận: "Anh có biết không..."

Hắn nuốt lại câu nói phía sau.

Im lặng một lúc lâu và thở dốc, hắn thu lại mọi cảm xúc bộc lộ ra bên ngoài vào trong cơ thể, như thể đang tự đốt cháy mình rồi lặng lẽ biến thành tro bụi rơi đầy đất.

Hắn cho rằng mình tàn khuyết chật vật, sớm chỉ còn hai bàn tay trắng.

Nhưng sự thật, hắn vẫn còn giá trị cuối cùng, có lẽ chính vì vậy trùng đực mới nhặt hắn về.

Cổ họng nghẹn lại, khiến chiếc vòng trói buộc phía trên hoàn toàn siết chặt đến mức không thể chịu nổi, Cesar đau đớn đến mức không thở nổi.

Bát cơm ngon ngọt kia hóa thành thuốc độc, quay cuồng trong dạ dày của hắn, khiến hắn buồn nôn.

Nhưng hắn rốt cuộc vẫn còn sống, nhưng hắn... vẫn muốn tiếp tục sống.

Hắn bỗng cười rộ lên, rồi lại như khóc.

"Các hạ, ngài muốn thao tôi sao?"

Một đêm mộng đẹp êm đềm mang theo hy vọng, tan vỡ rất nhanh như là bọt biển.

——————-

Tác giả có lời muốn nói:

Oh haha.

Thượng tướng đang xúc động, giống như một con báo tuyết khi tranh giành vương vị bị cắn xé cả người toàn máu, nhe răng với đứa trẻ của bộ lạc đang cẩn thận đến gần muốn giúp hắn chữa lành vết thương, phát ra tiếng gầm gừ đầy uy hiếp. Nhưng cũng bởi vì gần chết nên không thể không cúi đầu khuất phục. Chờ sau này sẽ ngoan ngoãn nằm xuống lộ ra cái bụng, có thể vùi mặt vào đó mà sờ mó tùy thích ... Hehe (phát ra tiếng cười)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro